Lão phu nhân Giang thị vừa nghe xong, đem tràng hạt phỷ thúy xanh biếc trong tay đập xuống bàn. "Ninh nha đầu như thế nào chẳng biết nặng nhẹ? Chính mình đang bệnh, có việc gấp gì đến nỗi phải ra ngoài một chuyến? Người hầu làm cái gì? Cứ thế để nó lỗ mã.ng ra ngoài sao?"
"Lão phu nhân, ngài đừng nóng vội. Có lẽ đại tiểu thư bệnh đã đỡ rồi?" Lâm ma ma đứng đằng sau lão phu nhân khuyên.
"Đúng vậy ạ. Tổ mẫu, ngài đừng quá lo lắng. Đại tỷ có lẽ là có chuyện quan trọng cần tự mình đi, cho nên mới bất chấp bản thân đang bệnh ra ngoài." Thẩm Thanh Vũ một bên khẽ khàng nói khéo, một bên giúp lão phu nhân bóp vai.
Lão phu nhân càng tức giận hơn "Đại sự gì mà đường đường đại tiểu thư Hầu phủ đang bệnh phải tự đi ra ngoài? Còn cố ý mặc kệ khách tới thăm, kiêu ngạo như thế!"
"Tổ mẫu, ngài bớt giận." Thẩm Thanh Nghiên nhẹ giọng nói.
"Hừ!" lão phu nhân nặng nề hừ một tiếng, quay đầu phân phó "Thúy Hương, Thúy Trân, các ngươi nhanh đem tiểu thư trở về."
"Vâng, lão phu nhân." Hai người quỳ gối thi lễ rồi đi ra ngoài.
"Mang theo hai bà tử nhanh nhẹn. Nếu nó vẫn quyết tâm ra ngoài thì trói lại đuổi về Cẩm Viên!" Lão phu nhân lạnh lùng bỏ thêm một câu.
Hai người vội vã ra ngoài kêu Mã bà tử và Hồ bà tử trong viện chạy về phía cửa tây. Mấy người chạy đến nơi chỉ thấy xe ngựa đã đi xa.
"Giờ làm thế nào đây?" Thúy Trâm gấp đến độ như kiến bò trong chảo.
Thúy Hương suy nghĩ một chút nói "Thúy Trân, chúng ta trước tiên đuổi theo. Ngươi lập tức gọi xe ngựa đuổi theo chúng ta." Rồi quay đầu phân phó bà tử giữ cửa "Phiền ma ma bẩm báo với lão phu nhân nói mấy người chúng ta đã đuổi theo tiểu thư."
Nói xong liền dẫn hai bà tử vội vã đuổi theo hướng xe ngựa của Thanh Ninh vừa biến mất
_____
Thanh Ninh ngồi trong xe chạy thẳng tới nhà Bùi di mẫu. Phu gia nhà Bùi di mẫu họ Vương, cách Hưng ninh Hầu phủ tầm nửa giờ đi đường.
Thanh Ninh ngồi trong xe ngựa, cả người tỏa ra luồng khí vừa lạnh lùng vừa như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, toàn thân đều căng thẳng. Trong lòng suy nghĩ mưu kế tàn nhẫn kia. Thứ nhất đem nàng bị bệnh, trước hết để mẫu thân bận rộn sứt đầu mẻ trán, làm tinh thần mẫu thân giảm sút. Làm việc đó trôi chảy xong, lại xuống tay trong nhà Bùi di mẫu. Người bình thường tự nhiên cũng sẽ không nghĩ có người hãm hại mẫu thân, mà là sẽ nghĩ tới ở nhà thông gia, càng dễ tư hội tình lang.
Thật là một kế sách ác độc. Ngấm ngầm tính kế mẫu thân, còn tiện thể làm cho những người ngoài cuộc mỗi người đều sẽ có suy đoán riêng.
Tôn ma ma cùng Ngọc Trâm thấy Thanh Ninh sắc mặt ngưng trọng cũng không lên tiếng, không quấy rầy nàng.
Thanh Ninh đang nghĩ ngợi, đột nhiên xe ngựa dừng lại.
"Sao vậy?" Ngọc Trâm vén một góc màn xe hỏi phu xe.
"Tiểu thư, có người chặn đường phía trước." Phu xe trả lời.
Nghe vậy Thanh Ninh nhíu mày.
"Nô tỳ đi xem một chút." Ngọc Trâm nói với Thanh Ninh rồi vén rèm xuống xe.
"Mắt chó nhà ngươi bị mù à. Xe của Nghi Nhu quận chúa cũng dám chặn?"
"Ta tưởng là ai?"
Thanh âm ồn ào bên ngoài truyền vào.
Nghi Nhu quận chúa? Con gái Vân Hòa công chúa!
Thanh Ninh hơi vén màn xe nhìn thoáng qua bên ngoài. Hai chiếc xe ngựa hoa lệ vừa tới vừa đi đứng ở trên đường.Bên cạnh là hai đám thị vệ cùng đông đảo người xem náo nhiệt. Vốn dĩ đường rộng giờ lại chen lấn chật chột, chật như nêm.
Một chiếc xe ngựa khác không biết là của ai, nhưng có thể chắn đường Nghi Nhu quận chúa cao cao tại thượng trong phủ Vân Hòa công chúa, tất nhiên cũng là vương công quý tộc.
Sợ rằng một lúc nữa cũng không đi qua được. Dưới chân thiên tử, con cháu xung đột, chẳng phân biệt được ai đúng ai sai, nhất định là sẽ không dễ dàng mà chấm dứt.
Thanh Ninh suy nghĩ một chút nói với phu xe "Quay trở lại đổi đường khác thì mất bao lâu?"
Phu xe ước chừng một lát rồi trả lời "Ít nhất cũng phải hai khắc."
* 1 khắc = 15 phút
Ít nhất cũng hai khắc, cái này không sai biệt lắm nguyên lai sẽ tốn mất nửa thời gian.
"Tiểu thư, phía trước không qua được. Nghi Nhu quận chúa cùng Vệ quốc công Cửu công tử cãi nhau." Thanh Ninh đang nghĩ ngợi, Ngọc Trâm vén rèm xe làm cho trước mắt sáng lên. Người cũng không đi lên, ở bên ngoài bẩm báo.
Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương, Vệ quốc công Cố gia Cửu công tử Cố Hoán! Hoàng hậu nương nương rất yêu mến Cố Hoán. Đúng là một công tử không sợ trời sợ đất.
"Thanh Ninh."
"Sao ngươi lại ở đây?" Thanh Ninh kinh ngạc nhìn Tống Tử Quỳnh đang cười tươi ló đầu vào.
Nàng không phải đang trong phủ làm khách sao?
"Còn không phải do ca ca lo lắng cho ngươi." Tống Tử Quỳnh quay đầu liếc nhìn tình huống trước mắt nói với Thanh Ninh "Ngươi muốn đi đâu, ta cùng ca ca đi với ngươi."
"Không cần." Thanh Ninh kiên quyết cự tuyệt.
"Thanh Ninh, bệnh tình của ngươi còn chưa khỏi mà! Nếu là xảy ra chuyện gì thì sao? Ngươi không biết chứ ca ca lo lắng cho ngươi lắm." Tống Tử Quỳnh nói
Thanh Ninh lạnh nhạt nói "Thay ta tạ ơn Thế tử gia lo lắng."
Dứ lời Thanh Ninh cũng không nhìn nàng.
Tống Tử Quỳnh rất tức giận. Bọn họ cùng nhau chạy tới, sợ nàng xảy ra chuyện gì. Thế nhưng người ta căn bản không coi ra gì.
Đúng lúc Thúy Trân cùng Thúy Hương mang hai bà tử vội vã chạy tới.
Ngọc Trâm vừa thấy hai người, nói với Thanh Ninh đang ngồi trong xe "Tiểu thư, Thúy Hương và Thúy Trân cũng tới."
Thanh Ninh nhíu mày.
Thúy Hương đi đến bên cạnh xe ngựa cung kính nói "Tiểu thư, nô tỳ phụng mệnh lão phu nhân đón ngài hồi phủ."
Đón nàng hồi phủ?
Thanh Ninh nhíu mày "Đón ta hồi phủ?"
"Vâng ạ. Lão phu nhân rất lo lắng cho thân thể tiểu thư. Lão phu nhân nói tiểu thư đang ốm, nếu có chuyện gì gấp có thể phân phó nô tỳ cho người đi làm." Thúy Hương trả lời. Theo rèm Ngọc Trâm đang vén lên, mơ hồ quét mắt qua Thúy Hương, Thúy Trân cùng hai bà tử phía sau. Thanh Ninh xuống xe ngựa "Nếu ta không trở lại thì sao? Các ngươi là muốn trói ta mang về?"
Thanh Ninh lạnh lùng nhìn mấy người Thúy Hương. Đừng nói bọn họ chỉ là mấy nô tài, coi như Tổ mẫu ở trước mặt cũng đừng nghĩ ngăn cản nàng!
Thúy Hương nhất thời đầu đầy mồ hôi "Nô tỳ không dám."
"Hai vị tỷ tỷ, các ngươi về trước nói với lão phu nhân một tiếng. Tiểu thư cùng huynh muội chúng ta ở một chỗ. Chúng ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì." Tống Tử Dật đã đi tới, nói với Thúy Hương cùng Thúy Trân.
"Cái này..." Thúy Hương khó xử.
Thanh Ninh lúc này không có tâm tư lưu ý lời của hai người, ánh mắt nhìn chiếc xe ngựa dừng ở con đường dài phía trước âm thầm lo lắng.
Đây đúng là đi tới không có đường, lui về phía sau không có cửa. Tiến thoái lưỡng nan!
Liếc mắt nhìn trái nhìn phải, Thanh Ninh liền có chủ ý.