Nếu bản thân phải đối mặt Thanh Ninh cũng đã dự định trường hợp xấu nhất nhưng lại không nghĩ bị mọi người bắt được. Nàng vốn dự định là nơi này là nhà Tô Phỉ nếu hắn không nhịn được thì tìm một chỗ an tĩnh giải quyết trả nợ ân tình cho hắn, bản thân cũng có thể giải quyết việc hôn nhân với Tống Tử Dật. Sau đó rời xa kinh thành cùng với mẫu thân sống ở một nơi an tĩnh tự do.
Thanh Ninh lúc nãy trong nháy mắt đã dự kiến khả năng xấu nhất xảy ra đồng thời cũng đem tương lai cuộc sống sau này đều định ra.
Thế nhưng...?
Thế nhưng hôm nay bọn họ còn chưa làm gì đã có người tới rồi?
Lần này bị bắt được chính là bản thân và Tô Phỉ. Tuy rằng còn chưa có chuyện gì nhưng bản thân cùng hắn cô nam quả nữ. Bắt được thì bản thân và Tô Phỉ tình ngay lý gian, không thể giải thích rõ được.
Thanh Ninh có lòng muốn trả ân tình, cũng muốn giải trừ hôn ước với Tống Tử Dật nhưng không có ý định cùng Tô Phỉ dây dưa cùng nhau.
Nàng muốn tìm một chỗ an tĩnh cho hắn giải dược sau đó sẽ lấy lí do thất thân để giải trừ hôn ước. Đến lúc đó nàng cắn môi nói không biết là nam nhân nào, ai cũng không có cách truy tìm. Đến lúc đó mẫu thân cũng chỉ nghĩ nàng bị người ta khi dễ. Mặc dù làm mẫu thân đau lòng nhưng mẫu thân của nàng thương yêu nàng thà rằng đau lòng một lần thôi.
Cho nên đây không phải là phương pháp tốt nhất.
Ngọc Trâm và Trà Mai hoảng sợ nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ.
Làm sao bây giờ?
Nếu bây giờ tiểu thư và Thế tử bị người ta thấy được, tiểu thư nhất định sẽ gánh tiếng xấu.
Hai người bọn họ là người bên cạnh Thanh Ninh, khả năng đoán ý qua lời tự nhiên cũng không thấp. Thấy rõ biểu tình của tiểu thư và Tô thế tử còn nghe được có người muốn tới. Hai người mơ hồ hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Là có người hãm hại Tô thế tử không may bị tiểu thư nhà các nàng đụng phải.
Hai người chỉ cảm thấy suy sụp.
Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Phu nhân chắc chắn là người đầu tiên không chịu nổi.
Đều là các nàng bất lực mới có thể khiến tiểu thư bị Tống tiểu thư lôi đi, rồi để tránh Tống tiểu thư và Tống thế tử nới đi đường khác.
Đều là tại Tống tiểu thư!
Hai người vừa tự khiển trách mình vừa đem hận trút lên người Tống Tử Quỳnh.
Nhìn tiểu thư vẻ mặt trầm tĩnh đối diện, còn có Thế tử tuấn mỹ phi phàm. Nếu đang không phải thời khắc nguy cấp hoặc tiểu thư còn chưa có hôn ước thì hai người trước mắt thật sự là cực kỳ xứng đôi.
Hai người là người tri kỷ hầu hạ bên cạnh Thanh Ninh, mặc dù Thanh Ninh chưa bao giờ nói rõ nhưng hai người đại thể cũng hiểu lòng của tiểu thư nhà các nàng.
Trải qua đêm thất tịch đó trong lòng đối với Tống thể tử còn có oán hận. Mặc dù sự tình là do tiểu thư một tay điều khiển nhưng trong lúc nguy cấp Tống thể tử thực sự làm cho người ta thất vọng. Thảo nào tiểu thư lập bẫy thành toàn cho người ta. Người như vậy sao có thể xứng đôi với tiểu thư!
Hai người trước mắt, một yêu hận rõ ràng muốn hoàn trả ân tình, hạ quyết tâm sẽ không giận nếu người ta bất chấp; một không muốn lợi dụng lúc khó khăn, kiên quyết không đáp ứng.
Ngọc Trâm và Trà Mai nhìn thoáng qua liền không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.
Hai người từ nhỏ đã cùng nhau hầu hạ bên người Thanh Ninh, nhìn nhau liếc mắt một hải liền hiểu ý tứ trong lòng đối phương.
Đều là muốn ở lại giúp Tô thế tử qua khó khăn, người kia đem tiểu thư rời đi.
Bên trong nhà thủy tạ từ từ nghe rõ ràng tiếng rên của nữ nhân.
Một tiếng rên mê người, từng tiếng từng tiếng nhộn nhạo.
Nghe được thanh âm kia cũng có thể tưởng tượng bên trong là mỹ nữ mê người thế nào.
Gió nhẹ phất qua mang theo mùi vị mập mờ.
Thanh Ninh cảm thấy sắc mặt có chút hồng hồng, miệng lưỡi hơi khô.
Tô Phỉ đứng bên cạnh nàng càng như bị dày vò.
Hơi thở rõ ràng có hương vị của nàng. Mắt ngọc mày ngài. Giai nhân xinh đẹp như hoa đang ở nơi có thể ngay lập tức chạm vào. Trong cơ thể Tô Phỉ như có một gợn sóng mạnh mẽ gần như muốn nhấn chìm.
Tai nghe thấy âm thanh mê hồn nhộn nhạo từ nhà thủy tạ truyền tới, trán Tô Phỉ hiện lên một tầng mồ hôi mỏng. Tô Phỉ mạnh mẽ đèđám lửa trong người như đang muốn đem bản thân đốt cháy xuống.
"Thế tử, chúng ta..." Thanh Ninh một bộ dạng không đếm xỉa đến tình hình.
Tô Phỉ quyết định thật nhanh lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói với Thanh Ninh "Ta sẽ đi đến đình hồ. Tiểu thư có thể giả vờ nói đến nhà thủy tạ ngắm cảnh. Nhà thủy tạ dành cho nữ tử, đối với tiểu thư sẽ không có thương tổn gì. Hoặc là tiểu thư lập tức dẫn hai người bọn họ đi trở về, nếu gặp ai bất kể như thế nào tiểu thư đều phải nhớ kỹ tuyệt đối không thể nói có gặp qua ta."
Ánh mắt Tô Phỉ lóe lên đốm lửa nhưng lại hàm chứa tỉnh táo phi thường, thanh âm khàn khàn chậm chạp nhẹ nhàng trấn an lòng người.
"Tuyệt đối không thể nói có gặp ta. Nhất định phải nhớ kĩ điều này!" Tô Phỉ nói xong lại nhấn mạnh một câu với Thanh Ninh đồng thời ánh mắt nhìn Trà Mai và Ngọc Trâm ở đối diện.
Có người kê đơn, là ai hạ thuốc, Tô Phỉ không có thời gian để phán đoán lúc này. Đấy không phải điều khẩn cấp nhất vào lúc này. Lúc này phải làm như nào để phá thế cục. Nếu có người bày ra tình huống này mà trong nhà thủy tạ còn đặc biệt để sẵn con mồi khẳng định còn có chiêu sau cùng. Tự bản thân phải an toàn gỡ bỏ cạm bẫy này nhưng trước mắt không thể làm liên lụy đến nàng.
Nàng bất quả chỉ là vô ý đi nhầm sang bên này, không thể làm phiền đến nàng. Nàng vốn dĩ là người vô tội.
Tuy rằng cùng với nàng thì hậu quả so với nữ nhân không biết ở nhà thủy tạ kia thì ổn thỏa hơn.
Nhưng không thể làm như vậy!
Ngọc Trâm và Trà Mai lập tức gật đầu.
Hô hấp Tô Phỉ nóng rực thổi trên đỉnh đầu, ngứa một chút, nóng một chút làm Thanh Ninh tựa hồ cảm giác lòng nàng cũng theo đó nóng lên. Thanh Ninh mím môi, mày cau lại. Biện pháp người ta nói chí ít có thể hoàn toàn đẩy nàng ra khỏi vòng nguy hiểm.
Tô Phỉ nói xong liếc nhìn Thanh Ninh sau đó nhấc chân đi về phía đình hồ.
Thanh Ninh thấy rõ động tác Tô Phỉ gần như là vô thức trong nháy mắt kéo cánh tay hắn lại "Không được." Lúc này hắn hẳn là rõ ràng mình so với người còn lại trong nhà thủy tạ kia thì đáng tin hơn một ít. Dù sao hắn đối với nàng có ân, hắn có thể bắt buộc nàng giúp hắn. Hơn nữa nàng cũng đã biểu đạt rõ thái độ hỗ trợ mặc kệ hậu quả gì.
Nhưng hắn vẫn nghĩ ra phương pháp có lợi nhất cho nàng.
Trong nháy mắt đụng chạm nhau hô hâp hai người đều trở nên căng thẳng.
Cánh tay trong tay cường tráng mà hữu lực, nóng rực mà rắn chắc, nhiệt độ dường như xuyên qua y phục mà làm bỏng tay Thanh Ninh.
Trên cánh tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo thấy xương tựa hồ muốn đem lý trí của Tô Phỉ quăng đi.
Thanh Ninh cố gắng bỏ qua cảm giác trong tay mình, ngẩng đầu "Đình hồ không tốt. Nơi này là hồ, chỉ có nguyệt lượng môn thông ra ngoài. Mặc kệ công tử uống say đi sang bên này một chút hay có người cố ý dẫn công tử đến đây, người này hẳn vừa hiểu rõ công tử cũng rất quen thuộc Quốc Công phủ. Dù không biết người tới là ai, có thể là do có người cố ý dẫn tới, trong nhà thủy tạ còn có người câu dẫn chưa dùng tới, cũng có thể có người thứ hai quay lại. Không cần gì khác chỉ cần xác định công tử ở cạnh là được."
Thanh Ninh chỉ thiếu chút nữa không chỉ ra người kê đơn hãm hại hắn là người thân của hắn.
Chỉ cần xác định hắn ở đình hồ, cũng không dùng gì khác chỉ cần chuẩn bị một mỹ nhân, sau đó dụ cho nhiều người đến bắt ba ba trong rọ.
Tô Phỉ nghe vậy nhếch môi nở nụ cười, ấm áp mà kinh diễm như ánh sáng mặt trời phá tan tầng mây, trong ánh mắt nóng rực nhìn Thanh Ninh còn dẫn theo tia sáng khen ngợi cùng ngạc nhiên "Không sao, tiểu thư cứ làm theo những gì ta nói là được."
Nàng phân tích hắn không phải không nghĩ tới.
Nàng lạnh lùng mà bình tĩnh như vậy, toàn diện mà chu đáo cẩn thận đem sự tình đều phân tích rõ ràng.
Thật là một cô gái thông minh lãnh tình mà cơ trí!
Ngọc Trâm và Trà Mai đứng đối diện gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng. Tô thế tử nói tự nhiên là biện pháp tốt nhất, chỉ cần tiểu thư bình yên vô sự là được còn về phần Tô thế tử? Hai người mặc dù cảm kích Tô Phỉ nhưng lúc này cũng không đoái hoài đến. Tiểu thư nhà các nàng an toàn vẫn là quan trọng nhất.
Hai người gấp đến độ chóp mũi đều toát mồ hôi.
"Chắc chắn có biện pháp khác, chúng ta suy nghĩ một chút." Thanh Ninh cau mày chớp mắt, đưa mắt nhìn bốn phía.
Nhìn nàng cau mày Tô Phỉ muốn đưa tay vuốt nhẹ mi tâm cau lại vì kích động của nàng. Lửa trên người càng thêm hung mãnh, nhất là bàn tay nàng mềm mại mát mẻ. Mỗi một tấc da thịt trên người tựa hồ đều muốn được như cánh tay, chỉ hận không thể kéo nàng vào ngực, đem da thịt nàng hòa nhập với mình.
Tô Phỉ hít sâu một hơi nhìn ánh mắt nàng thấy rõ trong ánh mắt nàng có mừng rỡ. Sau đó theo con mắt của nàng nhìn qua.
Hồ nước xanh thẳm trong suốt từng tia sóng gợn nhẹ.
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu dẫn ra đình hồ sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đối phương.
Nhìn nhau cười.
"Công tử bơi lội có tốt không?" Thanh Ninh buông lỏng bàn tay đang níu lấy cánh tay hắn ngẩng đầu thân thiết hỏi.
"Yên tâm, sẽ không chết đuối." Tô Phỉ cười trả lời.
"Vậy công tử mau đi đi." Thanh Ninh nở nụ cười nhẹ.
Tô Phỉ gật đầu cũng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt ửng đỏ như áng mây đỏ trôi cuối chân trời, mỹ lệ lóa mắt làm người khác hít thở không thông "Cám ơn tiểu thư."
Bất kể là báo ân hay còn là gì khác Tô Phỉ cũng không có suy nghĩ sâu xa.
Nàng vô tình bay vào như một chú chim cùng bản thân phá tan cạm bẫy được sắp đặt này.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nàng giống như một dòng suối nhỏ chảy qua trong suốt mà khó quên.
Thanh Ninh mỉm cười "Công tử đừng khách khí."
Nhìn Tô Phỉ trước mắt vì trúng mị dược, hắn vốn là dung mạo điệt lệ vô song lại càng thêm yêu dã khiến người ta không thể dời mắt, lại vẫn cao quý như hoa.
Cái tư vị bị người thân làm hại, cái loại cảm giác đau nhức tê tâm phế liệt còn có vô cùng hận nàng tràn đầy thể nghiệm.
Thanh Ninh nhìn ánh mắt hắn chưa hề phát giác ra chua xót hay khổ sở.
Là ai trong Quốc Công phủ hạ thuốc bố trí thế cục này.
Tôn thị?
Hay là đệ đệ của hắn Tô Khiêm?
Thanh Ninh cũng chỉ có thể nghĩ đến hai người bọn họ.
Tôn thị là kế mẫu, còn là dì.
Tô Khiêm là đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Bọn họ xung đột với Tô Phỉ đơn giản là vì cái vị trí thế tử.
Vì danh lợi, cao môn đại hộ mà chuyện huynh đệ tương tàn cho tới bây giờ nhiều vô kể không có gì mới mẻ.
Thế nhưng...
Kiếp trước sau khi trở về, Tô Phỉ đem người trong toàn bộ Tề Quốc Công phủ chém sạch sẽ.
Phải hận đến mức nào mới có thể đem toàn bộ người nhà của mình giế.t ch.ết!
Thanh Ninh mơ hồ nghĩ không chỉ đơn giản là vì đoạt vị trí thế tử như vậy!
Nếu là Tôn thị cùng Tô Khiêm làm, coi như bị Quốc Công gia đuổi ra khỏi nhà, hắn oán hận trở về trả thù Tôn thị và Tô Khiêm chính là rõ ràng.
Cũng không đến mức đem phụ thân và tổ mẫu đồng thời giết.
Khiến hắn phẫn nộ tới mức đó khẳng định còn ẩn tình gì đó.
Tô Phỉ thấy rõ trong mắt Thanh Ninh chua xót và khổ sở chỉ cười cười.
Nàng là nữ tử thông tuệ như vậy nhất định đóan được người kê đơn hại hắn là người trong phủ. Nàng vừa nãy nói cũng tiết lộ một ít chỉ là không nói rõ.
Tay phải nắm thành quyền, nhịn xuống ham muỗn đưa tay sờ đầu nàng. Tô phỉ nhìn thoáng qua nàng rồi xoay người đi đến bên hồ.
Mạnh mẽ nhảy vào trong hồ nước sau đó nhìn lại Thanh Ninh phất phất tay rồi dần dần chìm vào trong nước.
Trên mặt hồ chỉ còn lại những tia sóng nhẹ, sau đó những tia sóng chậm rãi ít dần rồi dần dần phẳng lặng.
Ngọc Trâm và Trà Mai đi tới. Ngọc Trâm nhìn mặt hồ trong suốt nhịn không được hỏi "Tiểu thư, Thế tử sẽ không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì. Các em lau mồ hôi đi. Chúng ta đi." Thanh Ninh lắc đầu chậm rãi thong thả đi về phía trước.
Trà Mai và Ngọc Trâm rút khăn tay mang bên người lau mồ hôi, hít sâu mấy hơi rồi đi theo phía sau Thanh Ninh.
Bên trong nhà thủy tạ truyền đến tiếng r.ên rỉ còn phía sau nguyệt lượng môn truyền tới tiếng nói chuyện, tiếng bước chân.
Thanh Ninh đứng phía trước nhà thủy tạ im lặng.
Gió từ mặt hồ thổi phất phơ qua gò má Thanh Ninh.
Ngọc Trâm và Trà Mai nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện phía trước có chút khẩn trương, lại thấy Thanh Ninh phía trước trấn định tự nhiên, hai người cũng bình tĩnh lại vững vàng đứng phía sau nàng.
"Hồ nước trong phủ Quốc Công rất đẹp. Nếu là mùa hè ở nhà thủy tạ hóng mát, mùa đông ở đình hồ quét tuyết đun rượu thì thật là thích thú."
"Phu nhân quá khen."
Thanh Ninh xoay người, thấy rõ nhóm phu nhân vây quanh Vân Hòa công chúa đi từ nguyệt lượng môn tới vội vàng cúi chào "Vấn an Công chúa, các vị phu nhân."
"Thẩm đại tiểu thư?" Tôn thị đứng bên cạnh Vân Hòa công chúa ngoài ý muốn nhìn Thanh Ninh "Tiểu thư sao lại ở đây một mình?"
Sau đó liền áy náy bỏ thêm một câu "Nha đầu bà tử kia không biết đã chạy đi đâu, sơ suất quá."
"Tiểu nữ mới vừa cùng Tống tiểu thư đi ra ngoài một chút. Tống tiểu thư có việc rời đi, tiểu nữ đứng chờ Tống tiểu thư một lúc lại tùy ý đi về. Chẳng nghĩ lần đầu tiên đến Quốc Công phủ có chút không biết đường, vốn muốn tìm một nha đầu chỉ đường chỉ là không nghĩ lại đi đến nơi này. Tiểu nữ thấy ở đây an tĩnh, cảnh sắc lại đẹp, muốn đi nhà thủy tạ ngắm một chút, thế nhưng..."
Thanh Ninh nhỏ nhẹ có chút quay đầu liếc nhìn nhà thủy tạ sau lưng, áy náy nhìn Tôn thị nói "Thế nhưng nhà thủy ta dường như có người. Tiểu nữ đang lo lắng có nên đi vào quấy rầy một chút không chỉ là Công chúa cùng phu nhân đã tới."
Một lời nói rõ ràng thanh thanh sở sở.
Lúc trước Tống Tử Quỳnh kéo nàng đi ra phần lớn mọi người đều thấy được. Về phần Tống Tử quỳnh rời đi là có thật, rời đi tìm Tống Tử Dật. Mà nàng lần đầu tiên tới Quốc công phủ đi lầm đường đúng là bình thường.
Cho nên nàng không phải vô duyên vô cớ đi tới.
Tại sao lại đi đến nơi này?
Trong lời của nàng đích xác đã chỉ ra nàng đi tới đây không hề thấy hạ nhân trong phủ Quốc công.
Quốc công phủ lớn như vậy nàng đi liền một đường không gặp hạ nhân nào.
Đây không phải là bình thường!
Là có người cố ý điều động hạ nhân!
"Tiếp đón không chu đáo thật là thất lễ." Sắc mặt Tôn thị có chút khó xử, áy náy nói với Thanh Ninh.
"Phu nhân quá lời. Vốn là Thanh Ninh thất lễ." Thanh Ninh cúi đầu.
"Tiểu thư không có việc gì, ngươi tốt nhất nên quản giáo hạ nhân nghiêm ngặt." Vân Hòa công chúa nói một tiếng.
Tôn thị vội vàng đáp ứng.
Ngay từ đầu nghe thấy thanh âm từ trong nhà thủy tạ truyền tới mọi người thật ra không quá chú ý. Thế nhưng phút chốc qua đi mọi người đều là người đã gả đi lại còn dưỡng dục qua hài tử nghe được thanh âm kiều mị, sắc mặt nhóm phu nhân không khỏi lập tức mất tự nhiên.
Thanh Ninh một bộ dạng ngây thơ không biết chuyện gì, ánh mắt trong suốt không có một tia tạp niệm.
"Còn ra thể thống gì!" Vân Hòa công chúa cau mày chán ghét nói.
Tôn thị nghe được sắc mặt đỏ lên, khuôn mặt lúng túng dâng trào tức giận, cúi người với Vân Hòa công chúa "Là thần phụ quản giáo không nghiêm, trị gia không nghiêm mạo phạm công chúa. Xin công chúa di giá."
"Đều tới rồi, Bổn cung muốn nhìn một chút xem là ai lớn mật như vậy dám ban ngày trong Quốc Công phủ tuyên dâm, còn chọn một ngày như hôm nay." Vân Hòa công chúa không giận mà uy.
Nhóm phu nhân nghe vậy sắc mặt đều kinh biến.
Hôm nay các cô nương trong phủ không ít. Nhóm công tử tới cũng rất nhiều.
"Công chúa vẫn là để thần phụ đi vào tra xét kết quả, miễn làm bẩn mắt công chúa." Tôn thị vội nói.
"Không cần để ý nhiều như vậy. Đã dám làm Bổn cung còn sợ không dám xem ư?" Vân Hòa công chúa phất tay nhấc chân đi đến nhà thủy tạ. Đi được hai bước liền dừng chân hòa ái nói với Thanh Ninh "Ngươi không cần đi theo, ở đây chờ đi."
Nàng là cô nương chưa xuất giá, tránh đi là tốt nhất.
"Dạ, công chúa." Thanh Ninh gật đầu quỳ gối.
Thanh Ninh đứng dậy nhìn Vân Hòa công chúa uy nghiêm mà cười nhạt.
Thảm nào Nghi Nhu quận chúa ghê gớm như vậy, không chỉ bởi vì được nuông chiều mà còn quan hệ tới tác phong từ vị công chúa này.
Thanh Ninh cẩn thận chú ý biểu tình trên mặt Tôn thị.
Kinh ngạc, tức giận, áy náy, đan xen một chút trạng thái lúng túng nhưng không có vẻ đắc ý hay lãnh ý.
Chẳng lẽ nàng đoán sai?
Hoặc tâm tư bà ta quá sâu?
Thanh Ninh mang theo Ngọc Trâm và Trà Mai đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ nhìn mọi người đi vào trong.
Tôn thị cùng các vị phu nhân khác theo công chúa đi vào trong nhà thủy tạ. Vừa vào cửa lập tức ngửi thấy trong không khí tràn ngập hương vị mật ngọt.
Cửa sổ đóng chặt, màn che buông xuống.
Trên giường cạnh cửa sổ có một nữ nhân đang nằm.
Trên người chỉ mặc áo lụa màu đỏ, phía dưới da thịt trắng nõn trong suốt như ẩn như hiện, dáng dấp có lồi có lõm, hai g.ò bồng đ.ảo cao vút như quả mận chín chờ người tới hái. Tóc rối tung xõa dưới thân như gấm vóc đen nhánh, hé ra gương mặt ửng đỏ như hoa đào mùa xuân. Đôi mắt khép hờ, nửa nhắm nửa mở mê ly, xinh dẹp như tơ. Đôi môi kiềm diễm khẽ nhếch, thân thể như có gì khó chịu bất an giãy dụa.
Đôi môi ngâm nga từng thanh âm r.ên rỉ cao vút.
Áo lụa màu đỏ, da thịt trắng nõn như tuyết, tóc đen như gấm, tư thái xinh đẹp, âm thanh mê hoặc đến tận cùng tựa hồ trời sinh ra đã dẫn theo vô vàn quyến rũ.
Ngay cả các vị phu nhân đi tới vừa thấy cũng không khỏi nín thở, tim đập rộn lên, sắc mặt phiếm hồng.
Vân Hòa công chúa nhìn lướt qua nhíu mày.
Mặt Tôn thị vừa hồng lập tức trắng nhợt, sắc mặt xấu hổ tới cực điểm, giải thích với Công chúa và các vị phu nhân "Đây là Nguyệt di nương, mới vào cửa không bao lâu, không hiểu quy củ. Hôm nay mạo phạm Công chúa, xin Công chúa thứ tội."
Nhóm phu nhân vừa nghe liền hiểu rõ.
Nghe đồn Quốc Công gia vô cùng sủng ái Nguyệt di nương thiên kiều bá mị. Hôm nay được thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Vừa nhìn liền biết công phu mê hoặc trên giường không tầm thường.
Vì vậy ánh mắt mọi người nhìn về phía Tôn thị tăng thêm mấy phần đồng tình.
Tôn thị nhìn thoáng qua Nguyệt di nương, giả vờ nói chung chung "Có lẽ nàng ấy uống nhiều rượu có chút say."
Mọi người còn chưa phản ứng liền có người nói "Cái này không phải uống say, ta thấy ở đây thôi tình hương nồng nặc."
Người này vừa nói xong sắc mặt Tôn thị vừa kinh ngạc vừa khó coi, lập tức quay đầu sai nha đầu bà tử đi theo bên người "Còn không tắt huân hương, mở cửa sổ ra."
Nha đầu bà tử vội vàng xoay người khẩn trương. Một người đi tắt huân hương trong lò hương, những người còn lại đi tới bên cửa sổ nhanh chóng đem cửa sổ đều mở ra.
"Cũng là phu nhân kiến thức rộng rãi." Tôn thị liền cám ơn với phu nhân vừa nói chuyện.
Làm như Tôn thị trong sạch vô tội không nhận ra thôi tình hương. Các phu nhân quản lý hậu viện ở các đại hộ có ai không biết? Phu nhân kia vừa thốt ra có thể nhìn thấy sắc mặt quyến rũ của Tôn thị vẫn giữ dáng tươi cười nhưng những lời muốn nói đến miệng cũng không thể nói nên lời, như có gì đó tắc nghẽn trong ngực, sắc mặt phập phồng đỏ bừng.
Gió thổi vào, không khí trong lành hơn không ít.
Tôn thị nhìn bốn phía một chút, suy nghĩ một hồi liền nói với nha đầu bà tử "Hôm nay khách nhân nhiều, các người đi xung quanh tìm xem chẳng lẽ là Quốc công gia uống rượu say. Nếu là tìm được Quốc Công gia đừng đánh thức, qua đây nói với ta một tiếng là được. "
Giọng nói mang theo nồng đậm lo lắng, săn sóc không gì sánh được.
Nha đầu bà tử vâng lời đem hai tầng nhà thủy tạ tỉ mỉ lục soát một lần. Nghe được không có ai Tôn thị thở dài một hơi gật đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, ánh mắt lo lắng nhìn về phía đình hồ sắc mặt vừa buông lỏng liền hiện lên vẻ buồn rầu quay người nói với hai nha đầu "Các ngươi đi ra đình hồ xem có phải Quốc công gia đi ra đình hồ không. Hôm nay bên hồ thổi gió lớn, trời thu gió mát."
"Vâng, phu nhân." Hai bà tử lên tiếng nhanh chóng đi ra đình hồ.
Tôn thị lúc này mới sai hai bà tử còn lại "Hôm nay khách nhân nhiều không tránh khỏi lát nữa có nhiều người qua bên này một chút. Hai người các ngươi đưa Nguyệt di nương về phòng đi, cẩn thận một chút tránh trên đường đụng phải khách nhân."
"Vâng, phu nhân." Hai bà tử gật đầu, cầm khăn tay sạch sẽ chặn miệng Nguyệt di nương, sau đó mang Nguyệt di nương đang mơ hồ đi ra ngoài.
"Mạo phạm công chúa lại quấy rầy nhã hứng công chúa, xin công chúa thứ tội." Tôn thị quỳ gối trước mặt Vân Hòa công chúa, sau đó mỉm cười với các vị phu nhân "Khiến các vị chê cười."
"Cũng chỉ là một di nương, ngươi nên ra tay dạy bảo một phen, cứ cho là được Quốc Công gia sủng ái cũng không thể để mất quy củ phủ Quốc Công như vậy. Vân Hòa công chúa nghiêm túc nói với Tôn thị."
"Thần phụ xin nghi nhớ lời công chúa giáo huấn." Tôn thị gật đầu.
"Vốn là tới bên này hóng gió một chút không ngờ gặp phải sự tình ngoài ý muốn như thế, các vị phu nhân không bằng cùng Bổn cung quay về xem kịch đi?" Vân Hòa công chúa vừa cười vừa nói.
"Công chúa nói phải." Mọi người gật đầu tán thành.
Vì vậy mọi người liền đi ra ngoài.
Thanh Ninh liếc nhìn nữ tử bị khăn tay bịt miệng bị hai từ đưa ra ngoài, tư thái xinh đẹp, sắc mặt đỏ bừng, hiện ra hết xinh đẹp, trong lòng không khỏi cám thán, không hổ là ái thiếp của Quốc công gia, thật là báu vật khiến nam nhân điên cuồng.
"Hai vị ma ma, đây là?" Ánh mắt Thanh Ninh kinh ngạc nhìn hai bà tử hỏi.
"Thẩm đại tiểu thư chê cười, là di nương nhà chúng nô tì uống rượu say, bọn nô tỳ đưa di nương trở về. Đã quấy rầy tiểu thư, xin thứ lỗi."
"Ma ma nói quá lời, ta may mắn không đi vào không lại quấy rầy nhã hứng của di nương." Thanh Ninh nghe vậy vừa cười vừa nói.
Hai bà tử cong lưng cúi chào Thanh Ninh rồi đưa Nguyệt di nương rời nguyệt lượng môn.
Tôn thị và Vân Hòa mới chậm rãi đi ra khỏi nhà thủy tạ, hai nha đầu cũng từ đình hồ xa xa chạy tới.
"Phu nhân, Quốc Công gia không có ở Đình hồ."
"Ừ, ta cũng yên tâm." Tôn thị vỗ ngực nói sau đó nhìn về phía Thanh Ninh hỏi "Thẩm đại tiểu thư, tiểu thư tới trước chúng ta thế nhưng có thấy ai không?"
Thanh Ninh lắc đầu "Không có, tiểu nữ vừa tới nghe được trong nhà thủy tạ có tiếng người chính là đang suy nghĩ thì Công chúa và các vị phu nhân tới."
"Ừ, thế thì tốt." Tôn thị gật đầu cười, nhìn thoáng qua hai nha đầu bên người, hai nha đầu khẽ gật đầu, quỳ gối rồi bước nhanh về phía nguyệt lượng môn.
Tôn thị lúc này mới áy náy cười với Vân Hòa công chúa và các vị phu nhân, kêu Thanh Ninh đi cùng một đám người vừa nói vừa cười chậm rãi trở về.
Thanh Ninh chậm rãi đi tụt về phía sau, sau đó nhân lúc không ai chú ý kéo Trà Mai và Ngọc Trâm bước nhanh quay lại, để Ngọc Trâm ở cửa trông chừng, dẫn theo Trà Mai nhanh chóng đi tới bên cầu khom người thấp giọng kêu "Thế tử, bọn họ đi rồi."
"Ào" một tiếng nước vang lên khuôn mặt khôi phục vẻ trắng trẻo của Tô Phỉ từ dưới cầu hiện lên, ngửa đầu nhìn Thanh Ninh nhoẻn miệng cười "Tiểu thư sao không cùng bọn họ cùng nhau rời đi?"
Hồ nước trong suốt sạch sẽ, khuôn mặt hắn vừa ngâm ở dưới hồ dịu dàng trong suốt như ngọc.
Thanh Ninh cười nhẹ nói "Tiểu nữ muốn nói với Thế tử, vừa nãy nữ nhân trong nhà thủy tạ là Nguyệt di nương của quý phủ, Quốc Công phu nhân nói có thể là Quốc Công gia say rượu, đem nhà thủy tạ và đình hồ lục soát một lượt. Nếu tiểu nữ đoán không sai giờ còn sai người đi bên ngoài tìm đi, cho nên..."
"Cho nên Thế tử ở chỗ này thì an toàn hơn một chút." Thanh Ninh thấy khuôn mặt hắn không tí sợ hãi dừng lại hỏi "Dược lực trên người công tử đã hết chưa?"
Tô Phỉ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ chừng bàn tay của nàng. Ánh mắt sáng ngời như ánh trăng trong đêm tối. Mặt mày tinh xảo. Làn da trắng như tuyết mịn màng. Mũi tú lệ, cánh môi nở rộ như anh đào, eo thon nhỏ như chỉ cần một bàn tay liền có thể nắm lấy.
Tô Phỉ chỉ cảm thấy hồ nước không còn mát lạnh nữa, sắc mặt vất vả bị hồ nước làm cho lạnh thấu lại lần nữa cuộn trào mãnh liệt. Nhất là cánh tay trước đó được nàng chạm qua đặc biệt nóng như thiêu đốt.
Nóng bức ngâm trong hồ nước khiến người ta run rẩy.
Tô Phỉ nở nụ cười nhẹ nói "Tiểu thư nhanh đi đi."
Thanh Ninh nhìn thấy ánh mắt hắn liền rõ ràng mị dược trên người hắn còn chưa hết, chắc là ngâm nước lạnh cũng không có tác dụng. Vì vậy gật đầu "Tiểu nữ đi trước, tiểu nữ có thể giúp gì cho công tử không?"
Chẳng hạn như đưa cho thân tín của hắn vài lời hoặc gì đó. Mặc dù không biết có thể làm được gì nhưng nàng sẽ cố hết sức!
Tô Phỉ thấy nàng chuyên chú, biểu tình trầm tĩnh mà kiên quyết liền chậm rãi nở nụ cười "Nếu là tiện, tiểu thư giúp ta đưa tin cho Tùng Mộc. À, Tùng Mộc là sai vặt lần trước tiểu thư đã gặp ở Ngụy An Hầu phủ ấy, tiểu thư có nhỡ rõ hình dáng hắn không?"
Thanh Ninh suy nghĩ một chút gật đầu "Có, tiểu nữ nhớ. Tiểu nữ sẽ tận lực tìm hắn rồi nói cho hắn biết tình huống của công tử."
"Tiểu thư từ nơi này đi ra ngoài, theo đường ta đã chỉ cho tiểu thư trước đó, ở đình bát giác thì đi về hướng ngược lại, sau đó..." Tô Phỉ tỉ mỉ nói cho Thanh Ninh nơi tìm Tùng Mộc, nói xong nói với Thanh Ninh "Tiểu thư tùy tiện tìm một nha đầu đưa lời nhắn cho hắn cũng được, nói là..."
Tô Phỉ thoáng suy nghĩ một chút "Nói chủ tử của hắn tìm rượu ngon, muốn mời Phó công tử cùng uống vài ly."
Thanh Ninh gật đầu đứng dậy, lúc này mới dẫn theo Trà Mai nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt Tô Phỉ rơi trên bóng lưng đi xa dần của Thanh Ninh.
Đáy lòng càng thêm dục vọ.ng mãnh liệt, sâu trong đôi mắt như có lửa thiêu đốt. Tô Phỉ thu hồi ánh mắt, trong mắt có chút lãnh lẽo, thận thể giống như con cá chìm vào trong hồ nước lạnh lẽo trong trẻo.
Lúc này cũng chỉ có hồ nước giá lạnh mới có khả năng tạm thời ngăn chặn mị dược trên người hắn.
+++++
Thời gian đi trở về không bằng thời gian đi chỗ vắng vẻ bên kia, tùy ý có thể thấy được hạ nhân lui tới trên đường. Theo lời Tô Phỉ nói từ đình bát giác đi theo hướng ngược lại rồi đi một đoạn đường, vẫn chưa đi đến nơi Tô Phỉ nói Thanh Ninh dừng chân. Xa xa nhìn thấy một người mặc trang phục gã sai vặt đi về bên này, dừng chân nhìn kĩ thì chính là người sai vặt Tùng Mộc lần trước đi theo Tô Phỉ.
Tùng Mộc bước đi vội vã, biểu tình lo lắng, thấy chủ tớ Thanh Ninh liền vội vàng dừng chân hành lễ với Thanh Ninh "Thẩm đại tiểu thư."
Nói xong liền nhấc chân cúi đầu lui qua một bên nhường đường.
Thanh Ninh nhìn lướt qua đám hạ nhân đang lui tới, có vài ánh mắt nhìn lại. Thanh Ninh thần thái tự nhiên đi về phía trước mấy bước. Lúc bước qua Tùng Mộc thấp giọng nói nhanh một câu "Thế tử ở nhà thủy tạ, ngươi đi mời Phó Công tử đi qua."
"Bên hồ gió lớn nhớ mang cho thế tử bộ quần áo." Thanh Ninh bỏ thêm một câu.
Tùng Mộc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thanh Ninh đang ưu nhã đi về phía trước, suy nghĩ một chút sắc mặt lập tức đột biến. Sau đó cúi thấp đầu xuống, chờ Thanh Ninh đi xa lúc này mới đứng thẳng lên vội vàng rời đi.
Thanh Ninh đi về phía trước vài bước liền dừng chân kêu một nha đầu dẫn đường cho nàng đến chỗ xem kịch.
Về tới vườn xem kịch, Thanh Ninh thấy Tống Tử Quỳnh xoay qua xoay lại. Tống Tử Quỳnh vừa thấy ba người Thanh Ninh trở về lập tức tiến lên nghênh đón "Thanh Ninh, ngươi cũng trở về, làm ta lo lắng quá."
Thanh Ninh cười nhạt "Để ngươi lo lắng rồi."
"Ngươi đi đâu vậy? Không phải ta nói ngươi ở đó chờ ta sao? Ta tìm được ca ca nhưng lúc đến đó lại không thấy ngươi đâu. Ca ca lo lắng đem ta mắng đâu." Tống Tử Quỳnh cong môi oán giận Thanh Ninh.
"Ta có nói muốn ở đó chờ sao? Những lời này đều là chính ngươi nói." Thanh Ninh cười nhạt.
"Ta..." Tống Tử Quỳnh ngẩn người, lập tức cười "Ngươi không biết đâu ca ca không thấy người sắc mặt liền trắng bệch. Sau đó đi khắp bốn phía tìm ngươi thế nhưng đều không có tìm thấy."
"Thế tử vất vả rồi." Thanh Ninh trào phúng cười.
"Ai, ta mặc kệ hai người. Hai người mến thương thế nào thì thế đó đi." Tống Tử Quỳnh cau mày nói "Miễn cho ta bị kẹp ở giữa bị cả hai ức hiếp."
"Ta đâu có cần ngươi quan tâm?" Thanh Ninh lãnh đạm.
"Ta biết, đều là lỗi của ca ca. Ngươi đại nhân đại lương đừng tức giận với ca ca nữa." Tống Tử Quỳnh cười nói.
Thanh Ninh không để ý đến lời nàng ta hỏi "Các ngươi lúc nãy không có gặp công chúa và các vị phu nhân sao?"
"Có nhìn thấy từ xa cho nên chúng ta đành trở lại." Tống Tử Quỳnh gật đầu.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn nàng rồi đi vào.
Nếu như theo ý huynh muội bọn họ thì nàng và Tống Tử Dật còn không phải vừa vặn bị bắt tại trận sao.
Tống Tử Quỳnh nhìn Thanh Ninh đi vào trong liền bĩu môi đi theo.
+++++
Tùng Mộc tuy lòng nóng như lửa đốt nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, vừa nãy hắn và Bách Mộc đều có việc bị người ta kéo đi, trở về không thấy Thế tử. Người ta nói Thế tử uống hai chén rượu đầu có chút nặng nên muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Vì vậy hắn rất nhanh liền nghĩ đến bên hồ thế nhưng hắn còn chưa đi được hai bước liền thấy Nhị thiếu gia là dẫn theo người tìm thế tử, hắn chỉ có thể đi nhà thủy tạ tìm nhưng vừa nãy đụng phải nha đầu của phu nhân nói nhà thủy tạ không thấy thế tử.
Hạ nhân trong phủ có chút dị động.
Tùng Mộc vừa nãy nghe Thanh Ninh nói liền muốn một đường quay về nhưng lại đụng phải mấy hạ nhân hành động lạ thường.
Thế tử đã xảy ra chuyện!
Cũng may Thanh Ninh nói ý tứ trong lời cũng là hữu kinh vô hiểm.
Tùng Mộc thở dài một hơi, chí ít tạm thời không có việc gì.
Vì vậy Tùng Mộc cấp tốc tìm Bách Mộc nói hắn đi mời Phó Cảnh Hành, bản thân lại chuẩn bị mấy đồ khác, phân công nhau làm việc. Đầu tiên là tìm cho thế tử tìm một bộ quần áo mới, sau đó chuẩn bị điểm tâm, đồ nhắm rượu, cùng vài chén rượu, bầu rượu chờ.
Toàn bộ đều làm như diễn trò.
Ba người chạy tới bên hồ thấyTô Phỉ từ trong hồ nhảy ra ngoài thì rất kinh ngạc.
Đặc biệt là Phó Cảnh Hành quan sát Tô Phỉ từ trên xuống dưới "Ngươi đừng nói là không cẩn thận ngã vào trong hồ? Hay là bị người ta kê đơn?"
"Bị kê đơn." Tô Phỉ từ tốn nói một tiếng nhận y phục Tùng Mộc đưa tới. Vào nhà thủy tạ rất nhanh đem quần áo ướt sũng trên người thay đổi. Sau đó mới nhìn Tùng Mộc và Bách Mộc hỏi "Các ngươi vừa nãy đến có thấy gì khác thường không?"
"Có người đang đi xung quanh tìm người." Tùng Mộc trả lời.
Quả nhiên một lần không được còn muốn một lần nữa! Đôi mắt Tô Phỉ xẹt qua ý cười nhạt.
"Xuân dược?" Phó Cảnh Hành liếc mắt quan sát Tô Phỉ.
"Ừ." Tô Phỉ vô tình gật đầu "Chỉ sợ là thuốc tương đối khó giải."
Hắn ở trong hồ nước một thời gian dài như vậy, thời gian qua một lúc lâu cũng dần dần có xu thế không áp chế được.
"Ta giúp ngươi tìm một nữ nhân đi?" Phó Cảnh Hành bày mưu tính kế.
"Không, đợi lát nữa ta và ngươi ra phủ, phương diện này ngươi biết nhiều người tài ba, ngươi nghĩ cách giúp ta tìm thuốc giải." Tô Phỉ nhìn về phía Phó Cảnh Hành nói.
"Cái gì gọi là phương diện này ta biết nhiều người tài?" Phó Cảnh Hành phản bác "Còn có giải dược? Giải dược cũng không đơn giản, vẫn là tìm một nữ nhân đi. Ngươi thích thì giữ lại không thích thì xử lý là được."
Tô Phỉ liếc mắt nhìn Phó Cảnh Hành không nhanh không chậm nói "Tầm hoa vấn liễu vẫn là năng lực của ngươi. Về phương diện này tú bà ở thanh lâu đương nhiên là biết. Nếu ngươi không có biện pháp, vậy ta tự nghĩ biện pháp khác."
Tự nghĩ biện pháp chỉ là tốn thêm chút thời gian tiền tài mà thôi.
"Được rồi, được rồi. Ngươi đừng chế nhạo ta. Ta giúp ngươi được chưa." Phó Cảnh Hành đánh một quyền vào vai Tô Phỉ nói.
Tô Phỉ nở nụ cười nhìn Tùng Mộc mang thức ăn ngon tới nói với Phó Cảnh Hành "Nhưng là ta không thể cùng ngươi đối ẩm, tự ngươi uống hai chén, chúng ta ngồi một lúc rồi đi."
"Đừng lãng phí thời gian. Hôm nay trong phủ nhiều người như vậy, nếu ngươi tùy tiện đụng phải ai sẽ thất thố, đến lúc đó phải cưới về cửa. Ngươi dù không muốn cũng phải phụ trách, Hoàng thượng cũng không can thiệp được chuyện này." Phó Cảnh Hành đâu còn tâm tư uống rượu.
Trong mắt Tô Phỉ hiện lên tia bén nhọn, liếc nhìn ra ngoài, tính toán lúc này khách khứa cũng đã bắt đầu cáo từ vì vậy gật đầu "Ừ, hiện tại đi thôi."
Từ bên hồ đi tới nơi nam khách đợi, sắc mặt Tô Phỉ thêm chút ửng hồng, chúng thiếu niên chỉ coi là hắn uống nhiều. Rất nhiều người đã bắt đầu đứng dậy cáo từ. Tô Phỉ cùng Tô Khiêm nói vài lời khách sáo.
Phó Cảnh Hành cười ha ha vỗ vai Tô Phỉ nói với Tô Khiêm "Ta có chuyện gấp cần Thế tử hỗ trợ, chỗ khách nhân còn lại phiền ngươi vậy."
"Xin cứ tự nhiên." Tô Khiêm cười nói.
"Thất lễ rồi." Tô Phỉ chắp tay chào những khách nhân còn lại sau đó cùng Phó Cảnh Hành đi ra khỏi phủ.
Tô Phỉ lên xe ngựa xong hít một hơi thật dài. Phó Cảnh Hành liếc nhìn sắc mặt Tô Phỉ, phân phó phu xe một tiếng.
Xe ngựa chạy thẳng đến thanh lâu lớn nhất kinh thành – Quần Phương các.
Lúc này còn cách buổi tối một chút thời gian, vẫn chưa tới thời điểm náo nhiệt nhất của Quần Phương Các, chỉ có vài ba người khách.
Phó Cảnh Hành cùng Tô Phỉ vào Quần Phương các, lên phòng mới nhìn thấy tú bà Diễm nương trong trang phục diễm lệ "Diễm nương, có việc cần ngươi giúp một chút."
Khuôn mặt Phó Cảnh Hành có chút nghiêm túc.
Diễm nương nhìn Tô Phỉ và hắn đang ngồi đối diện, cho nha đầu lui xuống, lúc này mới vừa cười vừa nói "Phó công tử khách khí, có chuyện gì chỉ cần Phó công tử nói một câu Diễm nương lên núi đao xuống biển lửa sẽ không tiếc."
"Không cần lên núi đao xuống biển lửa. Ngươi xem một chút bạn ta đây trúng mị dược gì? Có giải dược không?" Phó Cảnh Hành chỉ chỉ Tô Phỉ.
Diễm nương quan sát hai mắt Tô Phỉ, thu lại vẻ tươi cười nói với Tô Phỉ "Công tử xin đưa tay ra để Diễm nương bắt mạch cho người."
"Làm phiền rồi." Tô Phỉ khẽ vuốt cằm để tay lên bàn.
Ngón tay Diễm nương đặt lên cổ tay hắn, chốc lát thu tay về, mũi ngửi một cái, thần tình nghiêm nghị hỏi Tô Phỉ "Công tử trúng độc đã bao lâu rồi?"
Tô Phỉ liếc nhìn bên ngoài cửa sổ "Cũng tầm hai canh giờ."
"Định lực của công tử thật tốt." Diễm nương nhướn mày, kinh ngạc nhìn Tô Phỉ nói.
"Nói mau, hắn trúng dược gì? Có giải dược không?" Sắc mặt Phó Cảnh Hành lo lắng.
"Phó công tử, công tử đây trúng chính là thực cốt." Diễm nương liếc nhìn Phó Cảnh Hành rồi nói với Tô Phỉ "Công tử, áp chế như vậy không phải biện pháp tốt. Nếu Phó công tử đưa công tử đến trễ một canh giờ thì nửa đời sau của công tử coi như bị hủy."
Phó Cảnh Hành hít một hơi "Có giải dược không?"
"Giải dược thì có nhưng giá thì..." Diễm nương nhìn Tô Phỉ "Vị công tử này, không bằng Diễm nương tìm cho người một vị thanh quan?"
"Diễm nương ngươi cứ nói đi." Phó Cảnh Hành liếc Tô Phỉ nói
"Bao nhiêu tiền không thành vấn đề, đưa một cái giá đi." Tô Phỉ thong thả ung dung nói.
Diễm nương thở dài một hơi đưa ra một ngón tay.
Tô Phỉ gật đầu, Diễm nương ra cửa lấy thuốc giải giao cho Tô Phỉ, sau đó thu ngân phiếu lui ra ngoài.
"Ta mới chỉ nghe nói các nàng kia đều thuần khiết thà chết không chịu khuất phục, ngươi thì tốt rồi, để mất trắng một nghìn lượng." Phó Cảnh Hành nói
Tô Phỉ đem giải dược nuốt xuống, uống một hớp nước không trả lời.
"Ngươi a, còn trẻ không phong lưu tương lai về già mới thấy khổ." Phó Cảnh Hành trong giọng nói sâu xa "Nam nhân ý mà, giống gậy sắt thôi, đến lúc lớn tuổi không rỉ sắt thì cũng là cái kim may. Ngươi đến lúc đó đừng có hối hận."
Tô Phỉ uống một ngụm trà ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc nhìn Phó Cảnh Hành "Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa (1)"
(1): nguyên văn là Ngạ tử lạc đà bỉ mã đại. Xuất xừ từ Hồng lâu mộng. Giải thích đơn giản là một nhà giàu mà phá sản thì vẫn hơn người nghèo vì có tài sản để dành. Ở đây ý anh Tô Phỉ là dù anh ý không chơi bời nhưng vẫn lợi hại hơn anh Phó =))
Phó Cảnh Hành tức giận, trừng mắt nhìn Tô Phỉ, nửa ngày mới nói hai chữ "Ngươi được lắm."
Tô Phỉ bĩu môi nhưng cười không nói.
"Lại nói, người hạ độc ngươi thực sự âm hiểm mà." Phó Cảnh Hành bỏ đi nụ cười trên mặt nghiêm túc nhìn Tô Phỉ nói
"Ừ, rất hiểm độc." Nữ nhân trong nhà thủy tạ cư nhiên là Nguyệt di nương. Phụ thân hắn hận không thể đem ôm vào trong lòng bàn tay. Hôm nay nếu không phải trùng hợp Thanh Ninh ở đó, hậu quả—-
Phụ thân nhất định là vô cùng giận dữ.
Còn có hạ thuốc này cư nhiên âm hiểm như thế nếu không hoan hảo với nữ tử kịp thời hoặc uống giải dược thì bản thân xong đời, tương lai cũng là một phế nhân.
Kế này thực là độc!
Chính là không chết cũng phải lột da!
"Ai ác độc mà hãm hại ngươi như vậy?" Phó Cảnh Hành trầm giọng hỏi.
Là ai? Ngón tay Tô Phỉ vu.ốt ve miệng chén, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nở nụ cười. Ánh mắt đen như mực lộ ra hàn ý thấu xương nhẹ nhàng nói "Chung quy sẽ điều tra ra."