Năm Thanh Ninh mười ba tuổi, kinh thành có hai sự kiện lớn khiến người người nghị luận bàn tán. Một là phu nhân Hưng Ninh Hầu hồng hạnh xuất tường. Thứ hai là Thế tửTề Quốc Công Tô Phỉ cùng thiếp của Tề Quốc Công tằng tịu.
Một treo cổ tự tử.
Còn Tô Phỉ?
Bị tước bỏ Thế tử vị, trục xuất khỏi gia tộc.
Ba năm sau. Cái người dường như bị lãng quên Tô Phỉ vinh danh quay về kinh thành. Thành phụ táđắc lực nhất của Tân Hoàng.
Việc đầu tiên vị bề tôi Tô Phỉ làm đó là dẫn người tới phủ Tề Quốc Công, tự mình giám sát hành hình, nhìn Tô gia từ trên xuống dưới bị chém đầu tựa như cắt củ cải. Tô Phỉ mắt cũng không chớp lấy một lần.
Như vậy vị quân tử như phong cảnh tế nguyệt, ánh mắt trong suốt dập dờn sóng nước kia là Tô Phỉ. Đúng là Tô Phỉđời trước đồn đại mặt không đổi sắc, giết chóc ngoan tuyệt sao?
Thanh Ninh rất hoài nghi.
"Tiểu thư?" Ngọc Trâm kêu một tiếng.
Thanh Ninh hoàn hồn nói với Ngọc Trâm "Ta nhớ lúc nãy đường vừa đi qua, bên kia có một hiệu thuốc, chỉ vài bước phía trước không xa. Ngươi đi đến đó mời đại phu đến đây."
"Tiểu thư người khó chịu ởđâu ư?" Tôn ma ma cùng Ngọc Trâm khẩn trương.
"Ta không sao. Ngọc Trâm ngươi đi mau đi." Thanh Ninh dặn dò "Ta sẽ nói với người gác cổng."
Lo trước tính sau đi. Nàng vốn đang bị bệnh, sớm mời đại phu cũng là hợp tình hợp lí.
Thanh Ninh đi đến cổng Vương phủ.
Vì Bùi thị cùng lão phu nhân nhà họ Vương và Hưng Ninh Hầu phủ quan hệ thân thiết, cho nên thấy Hưng Ninh Hầu phủ tiểu thưđến, tuy có nghi hoặc không biết tại sao Thẩm tiểu thư lại đến nhưng mảy may cũng không dám chậm trễ, vội để người đi báo với hậu viện, lại phái người khiêng kiệu đưa Thanh Ninh đi hậu viện.
Vương Bùi thị nghe tin, vốn đang chuẩn bị mang các phu nhân tiểu thưđi sân khấu xem kịch hay. Vương Bùi thị suy nghĩ một chút liền sai đại nha hoàn của mình đi đón Thanh Ninh.
Lúc này đến, nhất định không phải là dự tiệc.
Thanh Ninh theo nha đầu kia đến tiệc rượu trong viện, đưa mắt nhìn một lượt. Trong đám người cười nói cũng không thấy mẫu thân nàng.
Thanh Ninh không khỏi căng thẳng, chào Vương Bùi thị "Thanh Ninh thất lễ."
Bùi thịđang nói đùa cùng mọi người thấy Thanh Ninh, kinh ngạc đi tới "Ninh nhi, sao ngươi lại đột nhiên tới đây? Ngươi vẫn chưa khỏi bệnh mà?"
"Nhị thẩm, cháu có việc gấp tìm mẫu thân."
Bùi thi nhìn Thanh Ninh đang sốt ruột nói "Đứa nhỏ này, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy. Nếu bị trúng gió, bệnh tình nặng thêm thì phải làm sao?"
"Nhị thẩm, mẫu thân cháu đâu?" Thanh Ninh gấp đến độđầu đầy mồ hôi.
"Ngươi có chuyện tìm đại tẩu, cũng không phải không được. Đại tẩu uống một chén, có chút say, vừa đi sương phòng nghỉ tạm...."
"Bùi di mẫu, phiền người sai người dẫn đường cho cháu." Thanh Ninh vội vàng nói Bùi di mẫu.
Vương Bùi thị cười ha ha gật đầu "Được, ngươi không..."
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy một nha đầu sắc mặt tái nhợt đi nhanh tới, cúi đầu bên tai Bùi di mẫu thì thầm vài câu.
Bùi di mẫu sắc mặt khẽ biến, liếc Thanh Ninh một cái.
Thanh Ninh căng thẳng nói thêm "Dì nếu người bận, phái một nha đầu chỉđường cho cháu làđược rồi."
Vương Bùi thị nói nhỏ với Đệ muội bên cạnh để nàng tiếp khách, sau đóđứng dậy nói "Dì mang ngươi đi."
Thanh Ninh càng bất an.
Vương Bùi thị liếc mắt với Bùi thị. Bùi thị cũng vội vàng đứng dậy.
Đến sương phòng đặc biệt dành cho khách nghỉ ngơi, thấy rõ một vài vị phu nhân đứng ở cuối hành lang, ánh mắt nhìn về phía một sương phòng, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán bình luận.
"Hạ lưu vô sỉ."
"Thật không biết xấu hổ."
"Dâm phụ."
Một chữ cũng không sót truyền vào tai Thanh Ninh.
Thanh Ninh nắm chặt tay, bước từng bước đến căn phòng kia.
Trong phòng, một nam tử sắc mặt đỏ hồng đang đứng. Lý Vân Nương nằm trên giường hẹp, sắc mặt ửng hồng, ngủ rất sâu.
Cuối cùng đã tới chậm.
Thanh Ninh nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra. Ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Có tiếng quát lớn dọa người, phủđầu:
"Đây là có chuyện gì?" Vương Bùi thị nhìn lướt qua tình huống trong phòng, quay đầu hỏi nha đầu cùng bà tử.
"Đại tẩu, đại tẩu?" Bùi thị thanh âm cấp thiết, sắc mặt ửng đỏ.
Thanh Ninh một bước đến gần.
"Ninh nhi, Ninh nhi đáng thương của dì. Mẹ ngươi lại làm ra chuyện này, sau này ngươi làm sao bây giờ?" Bùi thị lôi tay Thanh Ninh "Ninh nhi à, sao mẹ ngươi lại làm ra chuyện này...."
"Nhị thẩm" Thanh Ninh cau mày lạnh lùng kêu.
Bùi thị thấy Thanh Ninh trên mặt lạnh băng, dừng kêu nói "Ngươi một mình khuê tú trước ra ngoài đi, có Nhị thẩm ởđây."
Thanh Ninh lạnh lùng liếc Bùi thị, giãy khỏi tay bàđi tới bên giường kêu "Mẫu thân, mẫu thân."
Lý Vân Nương một chút phản ứng cũng không có. Thanh ninh đẩy một cái, vẫn không cóđộng tĩnh gì.
Không hợp lý.
Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Bùi thị "Bùi di mẫu, đây là có chuyện gì xảy ra? Mẫu thân cháu uống say rượu sao lại ngủ say như vậy, gọi cũng không tỉnh?"
"Ninh nhi, ngươi đừng vội. Người say rượu bất tỉnh là chuyện bình thường."
"Bình thường?" Thanh Ninh cười nhạt "Bùi di mẫu, mẫu thân cháu không phải người mê rượu. Mấy ngày nay cháu lại ốm, mẫu thân tất nhiên sẽ vô cùng nhớ cháu, sẽ không mê rượu. Nhưng hôm nay mẫu thân cháu lại say bất tỉnh nhân sự như vậy, thật khiến mọi người thấy khó hiểu."
Nghe vậy Bùi thịđứng dậy sắc mặt đen đi "Ninh nhi, ngươi cóý gì? Ngươi nói lời này là cóý nhà ta hãm hại Hầu phu nhân?"
"Cháu đâu có nói như vậy." Thanh Ninh lạnh lùng nói, quay đầu về phía Tôn ma ma "Tôn ma ma, ngươi đi xem Ngọc Trâm đến chưa."
Thanh Ninh vừa nói xong, Ngọc Trâm dẫn một đại phu râu bạc cùng dược đồng đến.
Vương Bùi thị tức đến đầu bốc khói, đại phu đều đã chuẩn bị, đặc biệt tìm ra vấn đề!
Thanh Ninh nhàn nhạt nhìn Vương Bùi thị "Bùi di mẫu đừng lấy làm phiền lòng. Vốn chính là cháu đang bị bênh, hôm nay trời trở gió, vừa ra phủ liền thấy khó chịu nên mới bảo Ngọc Trâm mời đại phu tới."
"Đại phu, mời đi bên này." Tôn ma ma đón đại phu đến bên giường.
Đại phu bắt mạch xong đứng dậy nói "Xin yên tâm, vị phu nhân này chỉ là trúng thuốc mê. Dùng nước lạnh lau mặt một chút liền không sao?"
Mê dược?
Đời trước, chỉ sợ mẫu thân cũng như vậy bị người ta buộc tội.
Thanh Ninh lạnh lùng quét mắt, ánh mắt rơi trên người Vương Bùi thị "Bùi di mẫu, mẫu thân cháu yên lành đến phủ làm khách, cũng không ngờ gặp chuyện hãm hại như vậy. Xin Bùi di mẫu cho Hưng Ninh Hầu phủ cháu một lời giải thích hợp lí."
Thanh ninh nhìn về nam nhân đứng trong phòng, đang muốn nói lại thấy cha của mình Thẩm Phong vẻ mặt xanh xám đẩy cửa vào.
———————————————————
(1): Ý nói ra tay trước để kiềm chếđối phương, còn có câu: đánh đòn phủ đầu.