Lão phu nhân rõ ràng là bởi vì bị Thẩm Thanh Vũ hạ độc mãn tính, vét sạch thân thể, làm sao bây giờ theo lời các nàng, lại là bởi vì lo lắng cho mình, nhớ mình mà như thế?
Nhớ chính là nhớ Quốc công phủ, muốn liên lụy Quốc công phủ thì có!
Thẩm lão phu nhân lương bạc, Thanh Ninh trong lòng rõ ràng nhất.
Bà ta sẽ nhớ tới nàng?
Là không cam lòng, là hối hận đã đuổi nàng ra khỏi đại môn Thẩm gia, hối hận không được cùng Quốc công phủ làm thông gia thì đúng hơn!
Tưởng muốn đuổi mình ra cửa liền đuổi, muốn mình trở về thì mình phải trở về sao?
Đều đã qua, tất cả mọi người đều hảo hảo quên đi mọi chuyện, ngược lại, hôm nay lão phu nhân sắp chết, cho nên liền quên mất đã từng tổn thương nàng sao?
Làm sao có thể quên!
Thanh Ninh bật cười, mâu quang dẫn theo trào phúng nhìn về phía Thẩm Thanh Vận, hỏi ngược lại: "Thẩm lão phu nhân rất tưởng niệm ta?".
"Vâng, tổ mẫu phi thường nhớ thương ngài". Thẩm Thanh Vận gật đầu liên tục không ngừng, ngửa đầu nước mắt mờ mịt nhìn Thanh Ninh: "Hôm nay mỗi ngày còn nhắc tới tên của ngài, thế tử phu nhân, ngài nể tình trước kia, trở về thăm tổ mẫu một chút đi, nếu không tổ mẫu, tổ mẫu bà...". Sẽ chết không nhắm mắt!
"Để Thẩm lão phu nhân nhớ thương như thế, Tiêu Thanh Ninh ta thật sự là tam sinh hữu hạnh, thụ sủng nhược kinh*". Thanh Ninh khẽ cười, ánh mắt từ trên người Thẩm Thanh Vận nhìn về phía Bùi thị: "Nhưng ta không hiểu, Thẩm lão phu nhân bệnh chỉ còn lại một hơi, Thẩm nhị phu nhân cùng Thẩm cô nương rõ ràng biết chuyện mà còn đi dự yến hội? Các ngươi không đến, Ngũ hoàng tử phi thiện tâm tự sẽ không trách tội các ngươi".
(tam sinh hữu hạnh, thụ sủng nhược kinh: may mắn ba kiếp, được yêu thương mà sinh sợ hãi)
Nói xong, Thanh Ninh hướng Ngũ hoàng tử phi cười, sau đó tiếp tục nhìn về phía Bùi thị, nói: "Nếu thật Thẩm lão phu nhân nhớ thương ta như thế, các ngươi đến Quốc công phủ nói một tiếng là được rồi, nhưng Quốc công phủ mấy ngày này lại không hề nhìn thấy người Hầu phủ tới cửa".
Đến Quốc công phủ? Ngươi chịu gặp sao? Chỉ sợ là không thấy được người! Bùi thị lau lệ trên khóe mắt, đáp: "Nhất thời vội, nên quên không cho người đi Quốc công phủ thỉnh ngươi".
"Phải không? Quên sao?", Thanh Ninh cười: "Cho nên, hôm nay ở chỗ này thấy ta, các ngươi liền nhớ ra? Hay là, các ngươi hôm nay đến, nhưng thật ra là có mục đích khác?".
"Thế tử phu nhân, chúng ta ở đâu có mục đích khác, chỉ là vừa hay gặp ngài, cho nên liền kìm lòng không được, muốn mời ngài trở về Thẩm gia một chuyến thôi". Thẩm Thanh Vận trách móc.
Bùi thị cầm khăn che miệng, mang theo nước mắt nhìn Thanh Ninh: "Ninh nhi, sao ngươi có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ chúng ta mang thân thể của tổ mẫu ra đùa giỡn ngươi sao?".
"Đại tẩu, nhìn mẹ con các nàng khóc đến thương tâm, không bằng tẩu đồng ý đi, dù sao bất quá là đi một chuyến thôi, đến xem một chút là được, cũng không mất gì". Tôn Ngọc Tuyết không đành lòng nhìn, lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại, nói với Thanh Ninh: "Vừa vặn hôm nay là ngày vui sinh nhật Hoàng phi, tẩu liền gật đầu ứng đi".
"Nhị tẩu nói đúng, Đại tẩu, tẩu đồng ý đi". Tô Dao cũng cười khuyên Thanh Ninh.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt đến kinh thành không lâu, tuy có nghe qua tin đồn về Thanh Ninh, nhưng cũng không rõ lắm, cho nên, hai người rất ăn ý duy trì trầm mặc, không mở miệng.
"Ngươi cũng đừng so đo nhiều như vậy, dù sao đó cũng là tổ mẫu ngươi, huyết nhục thân tình không phải có thể cắt đứt?", Vân Thái công chúa khuyên nhủ.
"Đúng vậy, xương cốt cắt đứt vẫn còn gân". Vân Cung công chúa cũng khuyên.
Mọi người rối rít gật đầu phụ họa, khuyên Thanh Ninh để xuống thành kiến, trỏ về gặp Thẩm lão phu nhân một lần.
Trương thị nhìn về phía Thanh Ninh, ngữ khí sâu xa nói: "Ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, có cái gì không thể hạ xuống? Hôm nay lão phu nhân triền miên trên giường bệnh, ngươi nghe chúng ta một câu, cũng đừng nhớ kỹ chuyện quá khứ nữa, con người lúc còn sống, gặp nhiều chuyện như vậy, phải luôn học cách quên đi, nhớ đến những điều tốt đẹp, quên đi những thứ không hay, như vậy, người mới có thể vui vẻ".
"Ngũ biểu tẩu, hôm nay là sinh thần của tẩu, chi bằng tẩu nói một câu đi, lời tẩu nói, thế tử phu nhân chắc chắn nghe theo". Nghi An quận chúa cười nhìn Ngũ hoàng tử phi.
Ngũ hoàng tử phi dịu dàng cười lắc đầu, nhẹ nhàng vạch trần ý tứ của nàng: "Ta đúng là có thể dựa vào hôm nay là ngày vui của ta, mà yêu cầu thế tử phu nhân gạt đi không vui trong lòng, nhưng đến cùng, đây là chuyện nhà của Thẩm gia, ta là ngoại nhân, khó mà nói".
Ý tứ rõ ràng là không muốn nhúng tay vào, hoàn toàn ủng hộ quyết định của Thanh Ninh.
Tứ hoàng tử phi giễu cợt, cười khanh khách: "Đã nói Ngũ đệ muội tâm địa Bồ Tát, nửa điểm cũng sẽ không miễn cưỡng người".
"Tứ tẩu khen trật rồi". Ngũ hoàng tử phi mỉm cười trả lời, sau đó nhìn về phía Bùi thị: "Thẩm nhị phu nhân, để ta cho nha đầu dẫn ngươi cùng Thẩm cô nương đi rửa mặt?".
"Không có có mục đích gì sao?". Thanh Ninh nhàn nhạt nhìn Thẩm Thanh Vận cùng Bùi thị, nói: "Lúc ấy, ta là thế nào bị đuổi ra khỏi cửa, chắc hẳn nhị phu nhân và Thẩm cô nương trong lòng rất minh bạch".
Nói xong, Thanh Ninh nhìn quanh mọi người, tiếp tục lên tiếng: "Năm đó, Quan Nguyệt lâu bị người vu hãm, cáo trạng bẩm báo trước mặt Hoàng Thượng, khi đó, Thẩm lão phu nhân quyết định thật nhanh đuổi ta ra khỏi gia môn, mà hôm nay ta thành thân, bước chân vào Quốc công phủ rồi, các ngươi lại nói là Thẩm lão phu nhân liên tục lẩm bẩm ta? Nhớ thương ta?".
Sự kiện kia, người ở chỗ này đều rõ ràng.
Tất cả mọi người nhớ rõ, ngày đó, dưới ánh mặt trời xán lạn tháng năm, Tiêu Thanh Ninh trước mắt trấn định tự nhiên, dáng người xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều dưới ánh dương quang, rạng rỡ chói mắt.
Thanh Ninh mỉm cười, nói tiếp: "Nhị phu nhân nói, vội quá không nhớ ra phải đến Quốc công phủ thỉnh ta, hôm nay là tiệc sinh nhật của Ngũ hoàng tử phi, các ngươi ngược lại liền nhớ đến chuyện lão phu nhân tưởng niệm ta. Các ngươi nhớ ra rồi thì thôi, gặp riêng nói với ta một tiếng là được, vậy mà các ngươi lại cố tình gióng trống khua chiêng ngay trước mặt mọi người, ta còn tưởng là các ngươi vội tới làm cho Hoàng phi ngột ngạt chứ".
Nghe vậy, thân thể Bùi thị có chút đứng không vững.
Thẩm Thanh Vận sắc mặt cũng trắng bệch.
Bùi thị vội vàng hướng Ngũ hoàng tử phi quỳ gối: "Ngũ hoàng tử phi, thiếp thân vạn không có tâm tư như vậy, chỉ là lo lắng quá mức cho mẫu thân bị bệnh, nên mới có chút nóng vội, kính xin Ngũ hoàng tử phi thứ tội".
Ngũ hoàng tử phi trên mặt vẫn uyển chuyển như cũ, nở nụ cười, trong mắt nhưng lại dẫn theo một luồng lãnh ý, phất tay: "Người đâu".
Hai chân Bùi thị lập tức mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống: "Hoàng phi tha mạng".
"Ngũ đệ muội, hôm nay là ngày đại hỉ, muội tạm tha cho các nàng đi". Tứ hoàng tử phi vội vàng nói đỡ.
"Cháu dâu, mẹ con các nàng hôm nay tuy là mạo phạm ngươi, nhưng niệm các nàng một mảnh hiếu tâm, hôm nay lại là ngày sinh thần của ngươi, ngươi cũng đừng trách tội các nàng". Vân Thái công chúa hòa giải.
"Thôi thôi, các nàng cũng là lo lắng cho Thẩm lão phu nhân mà nóng lòng". Vân Cung công chúa cũng khuyên.
Bùi thị luôn mồm bưng chữ hiếu, Ngũ hoàng tử phi trong lòng không vui, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hai vị Công chúa là trưởng bối đều đã nói thế, vì vậy Ngũ hoàng tử phi phất tay, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi".
Bùi thị cảm động đến rơi nước mắt cám ơn Ngũ hoàng tử phi, bò dậy.
"Thế tử phu nhân, ngươi liền nhẫn tâm như vậy à? Chẳng lẽ lòng của ngươi làm bằng tảng đá sao?". Thẩm Thanh Vận mặt đẫm nước mắt, lắc đầu, nhắm hai mắt lại, đứng lên: "Ta nên sớm biết, ngươi máu lạnh, ngươi sẽ không có trái tim".
Tống Tử Quỳnh liên tục mím môi, không nói gì, mang theo hận ý nhìn Thanh Ninh.
Nghi An quận chúa mỉm cười, trong lòng vô cùng cao hứng.
Nghi Nhu quận chúa xem một màn này, cau đầu mày lại nhìn Thanh Ninh.
Làm bằng tảng đá? Chẳng lẽ phải bất kể hiềm khích lúc trước mới là tốt? Đối tốt với bọn họ, không phải là đầu mình bị kẹp cửa rồi hay sao? Thanh Ninh nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Bùi thị và Thẩm Thanh Vận: "Nhị phu nhân, Thẩm cô nương, mời các ngươi nhớ lại rõ ràng, năm đó từ lúc Thẩm gia từ ta, liền nhất đao lưỡng đoạn không còn bất kỳ quan hệ gì".
Thẩm Thanh Vận nghe vậy liền nắm chặt quả đấm, hai mắt đỏ ngầu nhìn Thanh Ninh, giọng the thé: "Đều do ngươi, đều là bởi vì ngươi, ngươi là đồ nữ nhân lòng dạ độc ác, đối với Hạo biểu ca xuống tay nặng như vậy, là ngươi tạo nghiệt, tại sao ta phải trả nợ cho ngươi, vì cái gì? Tại sao ta phải thay ngươi trả nợ?".
Hạo biểu ca trong miệng Thẩm Thanh Vận, đương nhiên chính là Bùi gia Bùi Hạo Lâm, mọi người nghe vậy không khỏi ghé mắt.
Thanh Ninh nhếch khóe miệng, mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Vận, đáp: "Thẩm cô nương, nếu ngươi muốn biết chân tướng sự tình, cùng với đầu sỏ gây nên chuyện đó, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một hai, không biết ngươi có muốn biết hay không...?".
Nói rồi thâm ý nhìn sang Bùi thị.
Bùi thị lập tức như bị rơi vào hầm băng, toàn thân nhất thời lạnh lẽo.
Tôn Ngọc Tuyết cùng Tô Dao trên mặt lóe tia sáng muốn xem cuộc vui.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể nhìn lá trà trong chén.
Thẩm Thanh Vận lập tức trợn to hai mắt nhìn Thanh Ninh, hỏi: "Là ai?".
Âm thanh mang vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cuộc là ai, làm hại nàng phải gả cho nam nhân tàn phế Bùi Hạo Lâm kia! Nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, nhất định phải đem kẻ đó xé thành tám khối!
Thanh Ninh liền giương nụ cười.
Bùi thị trong lòng thoáng hiện một tia hoảng sợ, nữ nhi vốn đang oán mình đem nó hứa hôn cho Bùi Hạo Lâm, nếu lại biết chuyện là do mình đầu sỏ gây ra, vậy không phải nó sẽ hận mình đến chết sao?
Lập tức đưa tay kéo Thẩm Thanh Vận lại, cùng Thanh Ninh nói: "Thế tử phu nhân thứ lỗi, đứa nhỏ này trong lúc kích động, nhất thời lỡ miệng, ngươi đừng chấp nhặt với nàng".
Sau đó lại hướng Ngũ hoàng tử phi quỳ gối: "Mạo phạm Hoàng phi, kính xin Hoàng phi bỏ qua, thiếp thân mang tiểu nha đầu xuống rửa mặt".
Dĩ nhiên lại không đề cập đến chuyện của Thẩm lão phu nhân nữa.
Trong ánh mắt đại gia lộ tia khinh bỉ.
Khó trách Tề quốc công thế tử phu nhân không nhận.
Phủ đệ loạn thất bát tao* như vậy, dính vào rồi, đến lúc đó chỉ sợ là muốn dứt bỏ cũng không dứt bỏ được.
(loạn thất bát tao: lộn xộn, ngổn ngang)
"Mẫu thân...". Thẩm Thanh Vận nghiêng đầu, không vui thấp giọng hô.
Bùi thị đưa tay nhéo eo nàng một cái, Thẩm Thanh Vận lập tức đau đến hít ngược lại một hơi.
"Đừng nói nữa, nó sẽ không về đâu". Bùi thị nhìn nàng cảnh cáo, nhỏ giọng nói. Trước mặt nhiều người như vậy, nếu nàng không chịu cúi đầu khuất phục, tiếp tục dây dưa, đến lúc đó, bị vạch trần ra đều là chuyện xấu của Thẩm gia.
Đến lúc đó, còn muốn gặp người hay không?
Điều Thẩm Thanh Vận muốn biết chính là ai đã hại nàng gả cho Bùi Hạo Lâm, nàng nhíu mày, thấy cảnh cáo trong mắt Bùi thị, đành phải mím môi.
Ngũ hoàng tử phi chỉ nha đầu mang Bùi thị và Thẩm Thanh Vận đi xuống rửa mặt.
Bùi thị kéo Thẩm Thanh Vận đầu tóc đầy bụi lui ra ngoài.
HẾT CHƯƠNG 42