Nàng vất vả cực nhọc, một vốc đại tiện, một vốc nước tiểu nuôi nấng con trai lớn lên, vì nữ nhân, nó cư nhiên quát tháo nàng? Đứa con bất hiếu này!
Tôn thị tức giận đến mức muốn tát cho Tô Khiêm một cái, thứ nhi tử bất hiếu, có vợ liền quên nương! Nhưng rốt cuộc là con trai mình, nàng không đành hạ thủ.
"Ngươi nói chuyện với nương kiểu gì? Ngươi học ai hả? Dám hô to gọi nhỏ như vậy với nương? Nương và phụ thân ngươi dạy ngươi như thế sao?". Không nỡ đánh, Tôn thị chỉ thật lớn tiếng mắng: "Ngọc Tuyết chỉ bị dập đầu té xỉu một chút mà thôi? Ngươi không quan tâm ngó ngàng liền chất vấn nương? Nương bị thương, ngươi một câu cũng chưa hỏi thăm!".
Chẳng phải chỉ mình vợ nó bị đả thương, còn có nàng cũng bị đả thương, thằng con bất hiếu này, từ lúc bắt đầu vào cửa, đừng nói là quan tâm, ngay cả nhìn nàng nó cũng chưa có liếc mắt nhìn!
Thứ nhi tử bất hiếu!
"Mẫu thân, thực xin lỗi, con không phải là cố ý, chỉ vì quá lo lắng cho nên mới không lựa lời nói". Tô Khiêm vội vàng đứng lên nói xin lỗi: "Mẫu thân, vết thương của ngài nghiêm trọng hơn sao? Đại phu nói thế nào?".
"Hừ, trong mắt ngươi còn có người nương này?". Tôn thị hừ một tiếng.
"Mẫu thân, ngài đừng tức giận, đều là con trai không tốt, ngài đừng nóng giận". Tô Khiêm nịnh nọt cười đỡ Tôn thị, khom lưng cúi đầu: "Đều do con trai chọc ngài tức giận, mẫu thân, ngài đánh con trai đi, đánh tới khi ngài hết giận mới thôi, con trai nhất định không kêu một tiếng".
Nói xong thành thật đem đầu cúi xuống trước mặt Tôn thị.
Tô Khiêm như thế, trong lòng Tôn thị cũng hết giận không ít, giả vờ trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tay chỉ lên đầu hắn: "Ngươi tiểu tử thúi này, có vợ liền quên nương".
"Trong lòng con trai, ai cũng không bằng mẫu thân ngài!". Tô Khiêm cười hì hì hỏi: "Mẫu thân, vết thương của ngài? Còn có, mắt bị tổn thương nghiêm trọng lắm sao? Ngài mau nói cho con biết một chút? Con vừa vào cửa liền nghe được tin này, bị hù dọa không nhẹ, lo lắng gần chết".
Tô Khiêm vừa hỏi vừa đỡ Tôn thị ngồi lên ghế, còn mình thì ngồi xổm trước mặt nàng, ngửa đầu vô cùng ân cần hỏi han bệnh tình Tôn thị.
"Đã lớn rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy". Tức giận trong lòng Tôn thị đối với hắn rất nhanh liền biến mất, cười vỗ đầu Tô Khiêm: "Được rồi, bệnh của ta không có việc gì, con cũng không cần lo lắng, Ngọc Tuyết ngất, con trước đưa nó về nghỉ ngơi đi, cẩn thận phân phó người chiếu cố nó, thái y đã kê phương thuốc, đợi lát nữa con cầm lấy, bên này đang loạn, lát nữa ổn định lại rồi, ta sẽ cho người đưa thuốc qua cho nó... Con cũng đừng lo lắng, chỉ là té ngã đụng vào ghế, tỉnh lại sẽ không sao...".
"Vâng, con rất lo cho mắt của mẫu thân ngài, đại phu nói thế nào...", Tô Khiêm nhíu mày vẻ mặt lo lắng.
"Quốc Công gia". Tô Khiêm vừa mới dứt lời, Tô Hoa Kiểm đi đến.
"Phụ thân". Tô Khiêm gấp rút đứng dậy hành lễ.
Tôn thị đang ngồi cũng muốn đứng lên.
"Đừng, ngồi đi, đừng động, thái y nói thế nào?". Tô Hoa Kiểm đưa tay ấn Tôn thị trở về, ân cần hỏi: "Có nặng lắm không?".
"Quốc Công gia...". Tôn thị đỏ vành mắt gọi một câu, dùng khăn lau lau khóe mắt, ôn nhu đáp: "Thiếp không có gì nghiêm trọng, đã để cho Quốc Công gia lo lắng".
Tô Hoa Kiểm nhìn nàng một cái, sau đó quét mắt qua Tôn Ngọc Tuyết nằm trên giường, nhìn lại về phía Tôn thị hỏi: "Ngọc Tuyết sao vậy? Bị thương nghiêm trọng sao?".
"Không nghiêm trọng, thái y đã kê thuốc cho con bé rồi". Tôn thị trả lời.
"Phụ thân, mẫu thân, con trai đưa Ngọc Tuyết trở về trước". Tô Hoa Kiểm đã trở lại, Tô Khiêm tự thấy ngượng khi để Tôn Ngọc Tuyết nằm trên giường cha mẹ, vì vậy đứng dậy cáo từ.
Tô Hoa Kiểm và Tôn thị nhẹ gật đầu.
Tô Khiêm không để hạ nhân động thủ, tự mình ôm Tôn Ngọc Tuyết đi.
Chờ đám người Tô Khiêm rời khỏi, người làm trong phòng đều lặng lẽ lui ra ngoài, Tôn thị che miệng, nước mắt liền rớt xuống: "Quốc Công gia...".
"Được rồi, trên người nàng có thương tích, đừng khóc, miễn cho con mắt càng không xong". Tô Hoa Kiểm đỡ Tôn thị lên giường.
Tôn thị níu lấy tà áo Tô Hoa Kiểm, khóc ô ô vô cùng thương tâm: "Kể từ khi thiếp vào cửa đến nay, nhiều năm như vậy, thiếp mỗi ngày đều hiếu kính mẫu thân, chưa bao giờ dám nói nửa chữ không, chuyện Khiêm nhi ra ngoài lần này, thiếp không nói trước với mẫu thân, là thiếp không đúng, thiếp cũng không dám có câu oán hận, thiếp làm sai, mẫu thân dạy dỗ thiếp là nên, thiếp tự không có nửa câu không dám...".
Tôn thị khóc không thành tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng mà trong lòng thiếp lúc này rất sợ hãi, một mắt của thiếp bây giờ đã thật sự không nhìn thấy gì, mẫu thân nhưng lại hoài nghi là thiếp cố ý làm bộ làm tịch, muốn dùng cái này cầu xin mẫu thân đáp ứng việc khi Khiêm nhi ra ngoài được phép dẫn theo Ngọc Tuyết đi... Trời đất chứng giám, thiếp đối với mẫu thân chưa bao giờ dám có nửa điểm bất kính? Hơn nữa, chuyện Khiêm nhi ra ngoài còn chưa có định xuống, cho dù định xuống rồi, thiếp cũng nào dám như thế đối với mẫu thân? Quốc Công gia...".
Tôn thị nước mắt rơi như mưa.
"Được rồi, nàng chớ khóc nữa, không có chuyện gì". Tô Hoa Kiểm nhẹ giọng an ủi.
"Vâng". Tôn thị nức nở gật đầu một cái, sau đó lại nói: "Khiêm nhi thành thân cũng hơn một năm rồi, nói không gấp, nhưng mà con trai của Phỉ nhi và Tiêu thị đã mấy tháng tuổi, phu thê Khiêm nhi nếu có thể đi vùng khác, như vậy áp lực cũng nhỏ đi chút ít, nhất định có thể sớm ngày có hài tử. Ở trong kinh thành này, không ít con mắt nhìn chằm chằm, so sánh huynh đệ Phỉ nhi và Khiêm nhi, bọn chúng là thân huynh đệ, không sao, nhưng con dâu trong lòng nhất định rất khó chịu. Ngọc Tuyết thân thể lại mảnh mai, tâm tư nặng nề thì càng thêm khó có thai, thiếp cũng chỉ là lo lắng cho phu thê hai đứa chúng nó... Quốc Công gia, thiếp chỉ có Khiêm nhi và Dao nhi hai cốt nhục thân sinh, ngài giúp Khiêm nhi đi...".
Tô Hoa Kiểm nhìn đỉnh đầu Tôn thị, không nói gì.
"Quốc Công gia...". Tôn thị ngẩng đầu lên ô ô khóc: "Khiêm nhi trẻ tuổi, ra ngoài rèn luyện hai ba năm cũng tốt, khi trở lại cũng có thể tự mình đảm đương một phía, tương lai không cần mọi chuyện đều dựa vào Phỉ nhi... Ngọc Tuyết nói chuyện này con bé sẽ nghĩ biện pháp, không cần chúng ta quan tâm, nhưng nó có thể nghĩ ra biện pháp gì? Còn không phải là về nhà mẹ đẻ nghĩ cách? Khiêm nhi là con cháu Tô gia, nào có đạo lý vượt qua Quốc Công gia để Nhạc gia đến quan tâm... Để người khác biết, chẳng phải là khiến cho thiên hạ cười nhạo Tô gia chúng ta sao?".
"Còn có, thiếp rất lo chuyện hôm nay sẽ làm cho người ngoài gièm pha Quốc Công phủ ta... Thiếp không nói với mẫu thân, cũng là sợ mẫu thân lo lắng.... Đây vốn là thiếp sai, mẫu thân nên phạt thiếp, dạy bảo thiếp... Nhưng để truyền ra ngoài, không biết sẽ truyền thành bộ dáng gì, mẫu thân mới vừa xuống lệnh cấm khẩu, nhưng bí mật này nếu nhiều người biết sẽ khó giữ...".
A, nếu mình không giúp con trai, nàng sẽ tìm người Tôn gia hỗ trợ! Tương lai mọi chuyện của Tô Khiêm sẽ bị Tô Phỉ áp chế, đây là điều mình không muốn nhất, mà việc của nhi tử nhà mình, không đến mức để người Tôn gia nhúng tay vào! Còn mang lão phu nhân ra uy hiếp mình! Đáy mắt Tô Hoa Kiểm thoáng hiện lên một tia lợi hại, đưa tay đỡ Tôn thị dựa vào giường, sắc mặt nhàn nhạt nói: "Nàng cứ yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán".
"Cảm ơn Quốc Công gia". Tôn thị nức nở.
"Cám ơn cái gì, Khiêm nhi cũng là con ta... Nó có thể ra ngoài rèn luyện một phen, đối với nó mà nói xác thực là chuyện tốt, nàng đó... Hảo hảo dưỡng thương, những chuyện khác phân phó hạ nhân đi làm, đừng quan tâm, dưỡng thương cho khỏe sớm". Tô Hoa Kiểm giọng nói dịu dàng.
Tôn thị nước mắt ướt nhòe, ôn nhu gật đầu ứng.
...
Editor: Ngọc Thương
Tô Phỉ và Thanh Ninh trở về Cảnh Tụy viên, qua không bao lâu thì biết chuyện Tôn Ngọc Tuyết đụng phải ót dẫn đến hôn mê, hai người kinh ngạc một chút, sau đó liền không để ý nữa.
Hoàng hôn dần dần dày, không trung từ từ nổi lên mây đen, ăn cơm tối xong, Tô Phỉ và Thanh Ninh súc miệng sạch, Trà Mai mới vừa lên trà, bên ngoài liền có hạt mưa rơi xuống.
Tô Cẩn y y nha nha nằm trên giường chơi cùng Tô Phỉ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mở to đôi con mắt đen lúng liếng, bộ dáng rất là mới lạ.
Trong sân treo đèn lồng đỏ thẫm.
Tiếng mưa rơi như thể tiếng hạt châu to nhỏ nảy trên mặt đất, đan xen hợp lí.
Tô Cẩn yên lặng lắng nghe một lát, tròn mắt đá hai chân vô cùng sung sướng.
"Ha ha ha, con trai, đây là trời mưa". Tô Phỉ cười chỉ ra phía ngoài nói với Tô Cẩn.
Tô Cẩn bì bõm vài câu, đưa tay cầm lấy đầu ngón tay Tô Phỉ, kéo về phía cửa sổ.
"Con trai, con muốn đi ra ngoài xem mưa sao?". Tô Phỉ nhìn mưa bên ngoài, mặt mày cong cong hỏi con trai.
Tô Cẩn đạp hai chân, con mắt đen nhánh nhìn Tô Phỉ, toét miệng cười.
"Được, phụ thân dẫn con đi xem mưa, có điều trời tối, bên ngoài mưa lạnh, chúng ta ở trong phòng xem vậy". Tô Phỉ cười bế Tô Cẩn lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Ninh nói: "Con trai chúng ta thật là thông minh, còn nhỏ như vậy mà đã biết nghe mưa!".
Tô Cẩn cũng nhìn về phía Thanh Ninh toét miệng cười.
Thanh Ninh ôn nhu nhìn phụ tử bọn họ, tâm dường như mềm nhũn.
Chơi một hồi, đến giờ, Tô Cẩn nhu thận ngủ thiếp đi trong ngực Tô Phỉ.
Đem con trai đặt lên giường ngủ, Thanh Ninh và Tô Phỉ an vị trên kháng trong phòng, thấp giọng nói chuyện về Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết.
"Va chạm này của Tôn Ngọc Tuyết... Ngược lại không biết thế nào rồi? Có điều, mắt mẫu thân bị mù, trong lòng bà ta khẳng định hận tổ mẫu... Nước này quấy đục, mới có thể đục nước béo cò, chuyện cũ năm xưa cũng mới có thể quấy đi ra".
Tô Phỉ buông chén trà trong tay xuống, kéo Thanh Ninh qua ngồi trên đùi mình, đặt cằm lên bờ vai nàng, dịu dàng nói: "Bà ta sẽ nhân cơ hội này thúc đẩy phụ thân mưu đồ cho Tô Khiêm, bất quá sao...".
Tô Phỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, lời đằng sau còn chưa dứt.
Thanh Ninh hiểu rõ.
Hắn từng đảm nhiệm chức vụ ở Lại bộ một đoạn thời gian, cản trở việc cho Tô Khiêm ra ngoài, đây chẳng phải là quá dễ dàng!
Trận mưa này rơi liền ba ngày mới dừng lại.
Sau cơn mưa, bầu trời như gột rửa.
Một mắt Tôn thị bị mù, cùng chuyện Tôn Ngọc Tuyết bị đả thương ở đầu, truyền ra khắp kinh thành.
Tô lão phu nhân, Tôn thị tức giận đến ứa gan.
Tô Hoa Kiểm cũng âu hỏa.
Chuyện Tô Khiêm ra ngoài, hắn cho là rất đơn giản, chỉ như một câu nói, hoặc như giải quyết một bữa cơm, nhưng, kết quả là người Lại bộ chỉ xem xét qua loa.
Cho người điều tra một phen, nguyên lai là trưởng tử Tô Phỉ ra tay can thiệp.
Nào có chuyện con trai đối nghịch với phụ thân như thế? Tô Hoa Kiểm lúc này mặt liền trầm xuống, trực tiếp đi tìm Tô Phỉ.
"Phụ thân". Tô Phỉ đang làm nhiệm vụ, thấy Tô Hoa Kiểm đến, thật cũng không ngoài ý muốn.
Tô Hoa Kiểm thâm trầm nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Thân là huynh trưởng, ngươi không thương đệ đệ thì thôi, lại còn đưa tay ngăn trở chuyện đệ đệ ra ngoài?".
"Phụ thân nói đùa, ta nào có bản lãnh thông thiên như vậy? Đệ đệ ra ngoài là việc của triều đình, hiện tại ta đã không còn ở Lại bộ, sao dám hỏi đến chuyện Lại bộ?". Tô Phỉ cười nhạt một tiếng, trả lời.
"Ngươi không dám? Ngươi có cái gì không dám? Đừng cho là ta không biết! Nó là đệ đệ ngươi, ngươi đừng nói là hỗ trợ, cư nhiên làm khó nó!". Tô Hoa Kiểm quát.
"Ăn lộc của vua, làm việc trung quân". Tô Phỉ lạnh nhạt trả lời: "Ta đường đường mệnh quan triều đình, sao dám dùng quyền để làm chuyện tư lợi? Phụ thân ngài quyền cao chức trọng, theo ngài, mưu đồ cho đệ đệ là chuyện nhỏ, nhưng việc điều nhiệm quan viên lên chức, Lại bộ tự có sắp xếp, ta hiện thời không hề ở trong Lại bộ, nơi nào có chuyện nhúng tay vào việc Lại bộ? Chứ không phải là phụ thân cảm thấy chuyện này đối với thanh danh của ngài không tốt, mà con trai lại từng làm ở Lại bộ một đoạn thời gian, cùng với quan viên Lại bộ coi như rất quen, cho nên phụ thân, ngài đây là muốn bức ta... Vì Nhị đệ mà dùng quyền tư lợi sao!".
Ngữ khí Tô Phỉ tuy nhàn nhạt, nhưng nói năng lại hùng hồn đầy lí lẽ, phản bác Tô Hoa Kiểm muốn buộc hắn dùng quyền tư lợi, vì Tô Khiêm mưu đồ, trên mặt còn mang theo châm chọc.
Chẳng qua chỉ là mưu đồ cho con trai ra ngoài thôi, mà thành bức hắn! Tô Hoa Kiểm tức giận đến gân xanh trên trán đều nổi hẳn lên: "Bất quá là việc rất nhỏ, ta việc gì phải bức ngươi!".
"Vậy phụ thân chất vấn ta như thế là vì cái gì? Không phải là bức ta? Chẳng lẽ... Đến cầu xin ta hay sao?". Khóe miệng Tô Phỉ quẹt một tia mỉa mai, hỏi ngược lại.
"Vô liêm sỉ!". Trừ ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hắn phải dè dặt cẩn trọng, Tô Hoa Kiểm chưa từng bị qua nhục nhã như vậy, liền tức giận đến giương cao tay.
Tô Phỉ lưu loát đưa tay ngăn lại tay hắn.
"Nghiệt chướng, ngươi còn dám cản?". Tô Hoa Kiểm tức giận đến mất bình tĩnh, phát khởi thế công.
Tô Phỉ nhẹ nhàng linh hoạt hóa giải, sau đó khí phách nói: "Ngài làm gì, ta cũng không xen vào, nhưng nếu ngài muốn ta thông đồng với ngài dùng quyền tư lợi làm bậy, cho dù ngài là cha ta, ta cũng không đáp ứng!".
Nói xong nhẹ nhàng lui về sau mấy bước, sau đó vén áo bào xoay người, khóe miệng mang theo cười, nổi giận đùng đùng rời đi.
Tô Hoa Kiểm nhìn quanh, bốn phía có vài tên tiểu thái giám cúi đầu cụp mắt, mặt xanh lại!
Nghiệt tử này, là cố ý!
Chỉ chớp mắt, Tề Quốc Công vì con thứ mà buộc Tề Quốc Công thế tử Tô Phỉ dùng quyền tư lợi, phụ tử hai người trở mặt, còn vung tay, chuyện liền nhanh chóng truyền khắp cả hoàng cung.
...
Editor: Ngọc Thương
Lúc đó, Tô Khiêm tâm tình thật không tốt đi chủ viện, không đợi nha đầu thông báo, hắn liền vào phòng.
"Đứa nhỏ này, sao lại gấp thế? Không đợi nha đầu thông báo một tiếng". Tôn thị nhìn về phía Tô Khiêm, thấy sắc mặt hắn rất không tốt, hỏi: "Sắc mặt con sao kém như vậy, xảy ra chuyện gì sao?".
"Mẫu thân, Ngọc Tuyết vẫn chưa tỉnh lại! Ngài bị tổ mẫu đánh, sao phải trút giận lên Ngọc Tuyết! Con biết rất rõ ngài là vì tốt cho con và Ngọc Tuyết, nhưng Ngọc Tuyết nàng thể cốt suy nhược, ngài sao có thể trút giận lên người nàng? Giờ thì tốt rồi, đã vài ngày Ngọc Tuyết vẫn chưa tỉnh lại". Tô Khiêm khí thế hung hăng nói.
"Ngươi, ngươi nói chuyện với nương như thế? Đó là ngoài ý muốn, Ngọc Tuyết chưa tỉnh, ta cũng lo lắng". Tôn thị nhất thời bị hắn làm tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
"Tổ mẫu không đồng ý thì thôi, mẫu thân ngài theo ý của tổ mẫu là được, ngài tội gì phải ngỗ nghịch tổ mẫu? Tội gì đem người đang êm đẹp đụng đến hôn mê bất tỉnh tới ngày hôm nay, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại". Tô Khiêm lớn tiếng.
Tôn Ngọc Tuyết hôn mê bất tỉnh, thuốc đều do nha đầu và hắn cưỡng chế cho uống.
Mấy ngày vừa qua, hắn lo lắng gần chết.
Đại phu nói là không sao.
Nhưng người thì vẫn bất tỉnh, hắn lo lắng đến mức mấy ngày nay đều xin nghỉ ở nhà chiếu cố nàng.
"Nhị thiếu gia, phu nhân đều là vì tốt cho ngài, hôm đó cũng chỉ khẽ đẩy Nhị thiếu phu nhân, không nghĩ tới Nhị thiếu phu nhân không đứng vững liền đụng phải đầu". Võ ma ma vội vàng nói.
Con trai như vậy mà lại trách mình, Tôn thị tức giận đến mức tim như bị kim châm: "Nghiệt tử! Ta cũng vì tốt cho ai? Ta còn không phải đều là vì muốn tốt cho ngươi?".
Tô Khiêm thấy Tôn thị mặt giận đến trắng bệch, hít vào một hơi, hòa hoãn tâm tình, âm thanh giảm thấp xuống chút ít: "Thực xin lỗi, con trai sai rồi, không nên nói chuyện với mẫu thân như vậy, nhưng mà con thật sự lo lắng cho Ngọc Tuyết, con sợ nàng vẫn chưa tỉnh lại... Mẫu thân, ngài đừng tức giận".
Tôn thị một hơi khó nuốt, nhưng thấy sắc mặt tiều tụy của Tô Khiêm, lại không đành lòng trách cứ hắn, vì vậy nói: "Người hiền có trời phù hộ, Ngọc Tuyết là đứa bé ngoan, sẽ tỉnh lại".
Tô Khiêm gật đầu một cái: "Vâng".
Vừa mới nói xong, Kết Hồng dẫn theo nha đầu vội vã vào phòng.
Tô Khiêm vừa thấy nha đầu kia, lập tức gấp đến độ liền đứng lên: "Ngân Hạnh, có phải Nhị thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì không?".
"Phu nhân, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân tỉnh rồi...". Ngân Hạnh trả lời.
"Tỉnh rồi?". Tô Khiêm mừng như điên.
"Nhưng mà...". Ngân Hạnh muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà cái gì?". Tô Khiêm hỏi vội.
"Nhị thiếu phu nhân, chân của Nhị thiếu phu nhân... Đi một bước liền té ngã, giống như là không thể đi lại". Ngân Hạnh cúi đầu thấp giọng đáp.
"Ngươi, nói... cái gì?". Nghe vậy, Tô Khiêm như thể bị sét đánh, nhất thời cả người đều ngây dại.
Tôn thị cũng trợn mắt há hốc mồm.
Sao lại không đi được? Chẳng lẽ là tàn phế? Không phải bị đụng ót sao? Có liên quan gì đến chân?
Như thế nào hôn mê mấy ngày, chân liền không đi được?
Cảnh Tụy viên, Thanh Ninh nhận được tin tức Tôn Ngọc Tuyết tỉnh lại, nhướng đầu mày, khóe miệng khẽ nhếch.
Tôn thị bị Tô lão phu nhân đập mù, Tôn Ngọc Tuyết bị Tôn thị đẩy ngã hôn mê mấy ngày, thật vất vả tỉnh lại, nhưng chân lại tàn phế không đi được, ba người này sau đây sẽ hận chết nhau.
Quốc Công phủ sẽ càng thêm náo nhiệt.
Tô Cẩn bên cạnh, thấy mẫu thân mới vừa còn chơi cùng hắn, bây giờ lại không để ý tới hắn, mắt cũng nhìn về nơi khác, vì vậy liền vươn tay kéo tà áo Thanh Ninh, trong miệng y y nha nha nói.
Thanh Ninh hoàn hồn, ôn nhu cười bế Tô Cẩn, cúi đầu hôn lên gò má hắn một cái.
Tô Cẩn lập tức toét miệng cười khanh khách.
HẾT CHƯƠNG 13