Cao ngạo mà ưu nhã. Như trúc xanh ngông nghênh đứng thẳng, mang theo nụ cười an tĩnh nhìn hắn.
Tô Phỉ nhịn không được trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Không khỏi nghĩ đến vài lần gặp mặt đếm được trên đầu ngón tay.
Nhớ đến mấy tháng trước ở hẻm nhỏ yên lặng mà an tĩnh đêm thất tịch. Nàng vân đạm phong khinh bình tĩnh tự nhiên. Giống như bây giờ mang theo nụ cười nhạt, giống như mọi chuyện đều không quan hệ đến nàng. Mà những chuyện kia với nàng không chút quan hệ nào.
Còn có lúc nguy nan giúp đỡ hắn.
Từng cảnh từng cảnh thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Tốt đẹp của nàng, nụ cười thoáng qua của nàng. Dường như trong lúc lơ đãng đó như mưa phùn không tiếng động, lơ đãng lặng yên rơi vào lòng hắn để lại dấu ấn khó quên.
Chuyện xảy ra ở Hưng Ninh Hầu phủ đêm đó hắn cũng sẽ biết lại cố ý sai Tùng Mộc đi nghe ngóng một chút. Hắn đem chuyện khi đó về tình về lý suy nghĩ triệt để không khỏi vì nàng mà lo lắng.
Tống Tử Dật làm việc thật đúng là không động não.
Tuy là thấy việc nghĩa nên hăng hái làm nhưng hắn ta thế nào lại không động não? Thực sự hắn ta không ra tay cứu giúp thì không được sao?
Hắn ta là người đã có hôn ước, đối phương đều là các cô nương.
Hơn nữa bây giờ còn chọc tới Nghệ An quận chúa.
Đây chính là quý nữ trên người có dòng máu hoàng gia, là con gái hoàng gia.
Hắn ta sao không suy nghĩ một chút sẽ mang đến cho nàng hậu quả gì?
Có phải nàng trong lòng rất đau đớn hay không? Có khóc không?
Hai ngày nay hắn chú ý động tĩnh từ hoàng cung và phủ công chúa.
An Hầu phủ và phủ Công chúa có ý tứ kết thân.
Tô Phỉ vừa nghe Tùng Mộc nói cho tin tức này liền tức giận đến mức như cả người bị hỏa thiêu, đem chén nhỏ trong tay bóp nát. Trái tim như bị đánh một cú thật nghiêm trọng vô cùng đau.
Thật là đáng chết.
Bọn họ đem nàng đặt ở đâu?
Đối phương là quận chúa, nàng làm sao bây giờ?
Bọn họ đây là muốn nàng ủy khuất làm thiếp sao?
Hắn vừa phẫn uất vừa lo lắng chính là nàng thông tuệ như vậy nếu biết được nhất định sẽ rất đau đớn.
Bọn họ từ nhỏ là thanh mai trúc mã, nàng chắc chắn là thích Tống Tử Dật.
Nhưng đối phương là Nghệ An quận húa.
Hơn nữa phủ Công chúa và An Hầu phủ có ý định kết thân.
Nàng làm sao bây giờ?
Hắn thế nhưng lại không có tư cách gì đi gặp nàng càng không có tư cách gì giúp nàng được thoải mái.
Bây giờ nàng đang trên đầu sóng ngọn gió. Lúc này hắn lén đi gặp nàng không tốt còn có thể mang đến phiền phức cho nàng.
Hai ngày này lòng Tô Phỉ nóng như lửa đốt, nội tâm như có vạn con kiến gặm nhấm.
Bây giờ thấy rõ Thanh Ninh bình an vô sự, Tô Phỉ cũng hơi thả lỏng tâm trạng, từng bước đi về phía nàng.
Từng bước một.
Tóc đen dài mượt óng ả, da thịt trắng mịn như ngọc, mặt mày nụ cười tuyệt đẹp, đôi môi đỏ thắm. Càng tiến đến càng gần như với tay có thể chạm đến.
Thanh Ninh mỉm cười nhìn hắn đang đi tới: "Thế tử, trùng hợp quá."
"Ừ, thật khéo." Đều không phải khéo, là hắn biết nàng muốn vào cung, cố ý ở chỗ này chờ nàng! Tô Phỉ nở nụ cười với Thanh Ninh quay đầu nói với nội thị bên cạnh: "Vương công công vất vả rồi."
Vừa nói vừa lấy một tấm ngân phiếu đưa cho Vương công công. Vương công công không dấu vết đem ngân phiếu nhét vào tay áo, thi lễ với Tô Phỉ: "Thế tử quá lời."
Dứt lời dẫn hai người còn lại lùi ra xa một chút.
"Tiểu thư có khỏe không?" Lúc này Tô Phỉ mới quay đầu nhìn Thanh Ninh thấp giọng hỏi.
Giọng nói mang theo lo lắng và quan tâm rất rõ ràng.
Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ gần trong gang tấc.
Hắn đây là đang quan tâm đến nàng!
Trong lời nói của hắn mang theo lo lắng cùng khẽ chau mày, cơ hồ dẫn theo chút lạnh lùng.
Nhìn ánh mắt của hắn còn có chút tức giận.
Là tức giận người nào đi?
Thanh Ninh suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười trả lời: "Tạ thế tử quan tâm, ta khỏe lắm."
Vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Phỉ tản đi, lo lắng nghi ngờ nhìn Thanh Ninh.
ý cười trên môi Thanh Ninh sâu hơn vài phần, xác định nói: "Ta thực sự tốt lắm."
Tô Phỉ chăm chú nhìn Thanh Ninh nở nụ cười thì khẽ thở dài gật đầu cười: "Tiểu thư nói tốt, ta tin tiểu thư."
Bọn họ tuy rằng đã từng cứu giúp lẫn nhau nhưng cũng không thân quen đến nỗi đem tâm tư của mình đi nói cho người kia.
"Vân Thái công chúa và Nghệ An quận chúa đều ở Phượng Nghi Cung." Tô Phỉ nói.
Thanh Ninh gật đầu: "Vâng. Ta đã biết. Hôm nay ta tiến cung cũng vì giải quyết chuyện này."
Thanh Ninh trực tiếp nói.
"Hoàng Thượng cũng vừa bãi giá đến Phượng Nghi Cung."
"Hoàng Thượng cũng đến?" Thanh Ninh kinh ngạc nhìn Tô Phỉ một chút. Lẽ nào hắn cố ý chờ ở chỗ này?
"Ừ. Vừa hạ triều gặp mấy trọng thần, nghe được Vân Thái công chúa và Nghệ An quận chúa vào cung. Cho nên tạm thời đi Phượng Nghi Cung." Tô Phỉ gật đầu, liếc nhìn Vương công công đang đưa mắt nhìn sang nói với Thanh Ninh: "Hoàng Hậu hiền từ nhưng cũng có chút sâu sắc. Tuy nói được lòng nương nương nhất là Nghi Nhu quận chúa nhưng Nghệ An quận chúa dù sao cũng là cháu đằng ngoại ruột thịt. Nương nương vẫn muốn chú ý đến khuê dự của quận chúa. Nhưng mà Hoàng Thượng cũng không đặc biệt thiên vị người nào. Hơn nữa Hoàng Thượng xử sự công chính cho nên có một số việc tiểu thư cần chuẩn bị tâm lý..."
Tô Phỉ dừng lại.
Hắn đây là nhắc nhở nàng lúc gặp mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phải chú ý đi. Thanh Ninh thấy hắn đột nhiên dừng lại liền hỏi: "Còn điều gì nữa?"
Tô Phỉ cân nhắc trong chốc lát, uyển chuyển hỏi: "Thái độ của An Hầu phủ với chuyện này, tiểu thư có nắm được không?"
Thanh Ninh cười rộ lên gật đầu: "Ta đã biết."
Cũng phải. An Hầu phủ và Hưng Ninh Hầu phủ là thế giao. Xảy ra chuyện vậy động tác của An Hầu phủ nàng muốn biết tự nhiên rất đơn giản.
Nhưng mà...
Tô Phỉ thấy nét mặt Thanh Ninh vẫn bình tĩnh, không phẫn nộ cũng không nhìn thấy một chút nào thương tâm khổ sở.
Có phải đã bỏ quên chuyện gì rồi không? Nàng đã biết dự định của An Hầu phủ và phủ công chúa còn bình tĩnh như vậy?
Lẽ nào thực ra nàng đối với việc hôn sự này không quan tâm như hắn đã nghĩ. Nói rõ hơn là căn bản cũng không để ý?
Tô Phỉ nghĩ như thế nhất thời kích động.
Nếu thật nàng không thèm để ý vậy đây là một cơ hội vô cùng tốt.
Tô Phỉ nhanh chóng đem sự tình ngẫm lại một lần. Sau đó nói với Thanh Ninh: "Mặc dù Nghệ An quận chúa dòng dõi cao quý nhưng tiểu thư cũng là Hầu phủ trưởng nữ, thân phận mặc dù không tôn quý như quận chúa nhưng tiểu thư cũng đã cùng người kia có hôn ước trước. Nếu tiểu thư không đồng ý Nghệ An quận chúa cũng không thể ỷ thế hiếp người gánh tiếng đoạt phu tế. Hoàng Thượng là quân vương có lòng nhân từ dĩ nhiên sẽ lấy nhân nghĩa bình thiên hạ. Hoàng Hậu hiền lương thục đức luôn yêu cầu nghiêm ngặt với hoàng tử hoàng tôn. Cho nên lần này nương nương và hoàng thượng không hy vọng Nghệ An quận chúa bị gánh cái danh đoạt phu tế. Cho nên tiểu thư nếu có thể lùi một bước, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đối với tiểu thư sẽ thêm vài phần tán dương, nhất là Hoàng Hậu nương nương sẽ yêu quý tiểu thư thêm vài phần. Hoàng Thượng hai năm nay long thể không tốt, tính cách nhu hòa rất nhiều. Nếu tiểu thư có thể giúp người ta đạt được nguyện vọng..."
Nói đến thành toàn nguyện vọng Tô Phỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Đến lúc đó không chỉ có Hoàng Hậu nương nương mà Hoàng Thượng chắc chắn cũng tán thưởng tiểu thư hơn. Tóm lại quyền chủ động trong chuyện này kỳ thực nằm trong tay tiểu thư."
Hắn đây là đang dạy nàng làm thế nào lợi dụng sự cố kỵ của Hoàng Hậu và Hoàng Thương?
Ánh mắt Thanh Ninh không khỏi có chút kinh ngạc.
"Tiểu thư, trong lòng tiểu thư tính thế nào?" Tô Phỉ thấy nàng kinh ngạc liền hỏi.
Thanh Ninh hoàn hồn liền cười nhìn hắn nhưng không nói.
Tô Phỉ càng nắm chắc suy đoán của bản thân. Vì vậy cũng không hỏi Thanh Ninh chỉ căn dặn: "Lúc này quyền chủ động mặc dù nằm trong tay tiểu thư nhưng hai năm nay tuy tính cách Hoàng Thượng nhu hòa đi nhiều nhưng quân uy khó dò. Nói cho cùng người cũng là cậu ruột của Nghệ An quận chúa."
"Cảm ơn thế tử, ta biết rồi." Thanh Ninh gật đầu.
"Không cần khách khí. Tiểu thư đi đi. Để nương nương chờ lâu thì không tốt." Tô Phi nhìn Thanh Ninh nhoẻn miệng cười nói thêm một câu: "Tiểu thư không cần sợ, ta sẽ sai người lưu ý. Nếu xảy ra chuyện gì sẽ chạy vào cứu tiểu thư." Nhẹ nhàng chậm chạp trong trẻo nói, như gió xuân nhẹ nhàng thổi vào lòng Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười gật đầu, cũng theo ý trong lời nói hắn mà nói: "Được. Nếu ta làm mặt rồng nổi giận, Thế tử nhất định phải tới cứu ta."
Tô Phỉ vẫy ta với Vương công công.
Mấy người Vương công công liền đi tới.
Thanh Ninh cười thi lễ với Tô Phỉ sau đó vẻ mặt dễ chịu lên cung kiệu đi Phượng Nghi Cung.
Mới vào cửa lớn Phượng Nghi Cung Cố Hoán đã từ bên trong đi ra. Nhìn thoáng qua cung nữ đi đón thanh Ninh. Cung nữ đó cúi đầu giả vờ không nhìn thấy.
"Đến đây, nói từ từ." Cố Hoán trừng mắt nhìn Thanh Ninh.
Cố Hoán biết tâm tư nàng. Thanh Ninh cười gật đầu theo hắn đi tới một bên tường cung.
"Làm sao vậy? Thần thần bí bí như thế?" Thanh Ninh cười hỏi.
"Hắc hắc. Ta là muốn đi vào với tiểu thư giúp tiểu thư nhưng cô đuổi ta ra ngoài." Nụ cười của Cố Hoán xán lạn.
"Hoàng Hậu nương nương hòa ái, công tử không cần lo lắng."
"Ta vốn muốn nói giúp tiểu thư vài câu trước mặt cô nhưng mấy ngày nay tâm tình cô cũng không tốt lắm." Nụ cười sáng lạn của Cố Hoán có chút tối đi.
"Hoàng Hậu nương nương hai ngày nay có lẽ vì chuyện của ta mà phiền não." Thanh Ninh thở dài nói.
"Các ngươi ở đây làm cái gì?"
Thanh Ninh vừa mới nói xong giọng nói của Tống Tử Dật truyền tới.
Thanh Ninh và Cố Hoán quay đầu lại thấy Tống Tử Dật một thân quần áo xanh ngọc phong độ đi về phía hai người.
Tống Tử Dật liếc nhìn Cố Hoán, ánh mắt ôn nhu nhìn Thanh Ninh: "Thanh Ninh. Hoàng Hậu nương nương vẫn chờ chúng ta, chúng ta cùng đi vào đi."
Giọng điệu mềm nhẹ ôn hòa.
"Thế tử thật cao hứng mà!" Thanh Ninh nhìn hắn lãnh đạm nói.
"Ta..." Tống Tử Dật liếc nhìn Cố Hoán nói: "Chúng ta trở về rồi hãy nói."
"Làm bộ làm tịch." Cố Hoán hừ một tiếng.
"Cửu công tử có ý tứ gì?" Tống Tử Dật nhíu mày.
"Ý tứ như ngươi nghe đấy." Cố Hoán nhẹ nhàng liếc nhìn hắn trào phúng nói: "Tống thế tử hăng hái làm việc nghĩa, cứu một rồi lại một. Thật đúng là anh hùng người người khen ngợi. Nhưng bây giờ ngươi đem sự tình đến trước mặt cô ta ngươi có thể đã muốn..."
Cố Hoán nhìn thoáng qua Thanh Ninh, sau đó lại trào phúng cười nhìn Tống Tử Dật: "Ngươi có từng vì Thẩm tiểu thư mà nghĩ một chút nào chưa? Tạm thời không đề cập tới Hưng Ninh Hầu phủ nhị tiểu thư, bây giờ là Nghệ An quận chúa, Thẩm tiểu thư làm sao bây giờ? Lúc ngươi làm anh hùng khi đó chẳng lẽ không ngờ đến hậu quả ngày hôm nay sao?"
Mặt Tống Tử Dật bắt đầu nhăn lại, bực tức nhìn Cố Hoán nói: "Cửu công tử, người không phải ta, làm sao biết ta không nghĩ đến!"
Cố Hoán nhìn lướt qua Tống Tử Dật cười: "Lẽ nào ta nói sai? Ta thấy ngươi mặt mày hớn hở chả có gì giống với có chuyện phiền não."
"Cửu công tử, công tử sợ là hiểu lầm thế tử. Ta từ nhỏ đã biết thế tử, Thế tử là người vô cùng săn sóc không phải loại người ra vẻ đạo mạo đâu!"
Chửi giỏi lắm! Cố Hoán hé miệng nở nụ cười cho Thanh Ninh một ánh mắt tán dương.
Tống Tử Dật nhướn mày nhẹ nhàng liếc nhìn Thanh Ninh cũng không nói gì thêm, trong ánh mắt dẫn theo vài phần bất đắc dĩ.
"Cửu công tử, ta vào trước." Thanh Ninh cười nói với Cố Hoán.
Cố Hoán gật đầu.
Thanh Ninh xoay người đi vào trong điện.
Tống Tử Dật vội vàng đi theo thấp giọng nói với Thanh Ninh: "Thanh Ninh, muội đừng như vậy. Chờ ra cung chúng ta nói chuyện."
Chờ ra cung?
Chỉ sợ chốc lát nữa ngươi liền minh bạch, chúng ta không cần nói chuyện chút nào nữa! Thanh Ninh mỉm cười không để ý đến hắn, bước chân nhanh chóng đi vào trong.
Tống Tử Dật không thể làm gì khác hơn là đi theo, không lên tiếng nữa.
Thanh Ninh và Tống Tử Dật đi vào chủ điện hành lễ với Hoàng Hậu và Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng ngồi ở chủ vị nhìn hai người một chút liền nói: "Bình thân."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Hai người cảm tạ rồi mới đứng lên.
Thanh Ninh cụp mắt, đứng đoan trang.
Nghệ An quận chúa đứng bên cạnh Vân Thái công chúa, sắc mặt hơi tái, đi về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Thanh Ninh, đầu tiên là biểu đạt thiện ý: "Thẩm đại tiểu thư, hai ngày nay ủy khuất ngươi. Xin lỗi."
"Quận chúa quá lời." Thanh Ninh nhẹ giọng nói.
"Thẩm đại tiểu thư, Bổn cung biết ngươi và Thế tử là Hoàng tẩu ban hôn. Nhưng bây giờ Nghệ An và hắn có da thịt chi thân. Lúc đó tuy Thế tử là thiện ý nhưng sự thật đã như thế nếu Thế tử không chịu trách nhiệm với Nghệ An, hài tử Nghệ An này cả đời coi như hủy!" Vân Thái công chúa nhìn Thanh Ninh nói.
Thanh Ninh hơi ngước mắt nhìn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu đón ánh mắt Thanh Ninh liền nói: "Hôm nay bổn cung gọi ngươi tới đây là muốn hỏi một chút ý nghĩ của ngươi. Ngươi nói xem ngươi nghĩ như thế nào? Có lời gì cứ việc nói, Bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi."
Hoàng Thượng buông chén nhỏ trong tay xuống nhìn Thanh Ninh một chút.
Ánh mắt Nghệ An quận chúa nhìn Thanh Ninh dẫn theo vài phần bắt buộc vài phần ý cười.
Thanh Ninh hơi liếc nhìn Nghệ An quận chúa và Tống Tử Dật nói: "Nương nương, mặc dù thần nữ và Thế tử có hôn ước trước nhưng Quận chúa và Thế tử lại có da thịt chi thân. Thần nữ nhìn Quận chúa và Thế tử trai tài gái sắc nghĩ cũng là ý trời. Tục ngữ nói: "Quân tử hữu thành nhân chi mỹ (1)". Hoàng Thượng, nương nương, thần nữ thỉnh cầu từ hôn với thế tử. Thỉnh Hoàng Thượng và nương nương ân chuẩn."
Thanh Ninh nói rồi đĩnh đạc quỳ xuống nói với Hoàng Hậu và Hoàng Thượng: "Xin Hoàng Thượng, nương nương ân chuẩn."
"Thanh Ninh!" Tống Tử Dật như bị sét đánh, lập tức ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thanh Ninh.