Mục lục
Hầu Môn Khuê Tú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ngọc Thương

Lão phu nhân vịn tay Lâm ma ma hướng viện tử của Bùi thị đi tới, nhịn không được oán hận: "Chuyện này sao vẫn chưa chấm dứt, ta đã để Phong nhi cùng cách, cứu Hạo nhi ra, bọn họ còn muốn thế nào nữa? Đứa nhỏ bị thương, ta đã tìm đại phu đến trị liệu cho nó, lửa cháy vừa mới dập, liền tìm tới cửa, đây là cái chuyện gì? Bao nhiêu năm qua, ta đều liên tục giúp đỡ Bùi gia bọn họ, cho dù chưa đủ, cũng nên rõ ràng..."

Hiển nhiên tâm tình lão phu nhân vô cùng không tốt.

Lâm ma ma dè dặt đỡ lão phu nhân đi lên phía trước, thấp giọng nói: "Lão phu nhân, ngài đừng vội, chắc là có nguyên do. Nhị phu nhân cùng Đại phu nhân là chị dâu em chồng, sẽ không nháo ra việc gì".

"Hừ, Thái thị đanh đá...", lão phu nhân không nói tiếp, nguyên do là vì sao lão phu nhân cũng đã rõ, Bùi gia làm ra sự tình kia, hơn phân nửa là do con dâu thứ hai của bà gây sóng gió, nếu không đoạn thời gian trước, Bùi thị sẽ không bày kế cố ý khiến con trai bà hẹn bằng được Lý Vân Nương trở về thành, tạo cơ hội.

Nhưng Bùi Hạo Lâm đã được đón về, Thái thị vẫn tìm đến tận cửa, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Trong lòng lão phu nhân rất buồn bực, lúc này một kẻ làm mẹ như Thái thị, không phải nên ở Bùi phủ chăm sóc con trai sao? Chẳng lẽ Bùi Hạo Lâm thực sự xảy ra chuyện gì?

Chưa vào viện tử của Bùi thị đã nghe thấy bên trong ồn ào huyên náo, tiếng chửi bậy lẫn vào tiếng kêu của nha đầu bà tử, tạo thành một mảnh âm thanh hỗn loạn.

Lão phu nhân vội giục Lâm ma ma gõ cửa viện.

Bà tử giữ cửa thấy lão phu nhân đến, gấp rút mở cửa mời vào.

Lão phu nhân nhíu mày đi về phía phòng khách, đứng ở cửa nhìn vào trong, mặt đen lại.

Thái thị với Bùi thị, cùng nha đầu bà tử uốn éo đánh nhau, ghế đổ lệch, chén trà, bình hoa bị đập tan nát dưới đất, bình phong bị xô ngã. Nha đầu bà tử bên người Bùi thị tuy đông, nhưng hai nha đầu của Thái thị lại hết sức liều mạng, hơn nữa Thái thị suy cho cùng vẫn là Đại cữu phu nhân, nên nha đầu bà tử của Bùi thị liền có chút cố kỵ, cho nên ngược lại, ba người Thái thị không hề thua thiệt.

Thái thị cùng Bùi thị giằng co đánh trên nhau trên mặt đất, kéo tóc đối phương, trâm cài tóc rơi khắp sàn nhà, tóc tai rối loạn, trên mặt hai người đầy vết móng tay cào, miệng cũng sưng lên, con mắt đỏ ngầu.

Hai nha đầu vây cạnh bọn họ muốn kéo họ ra, nhưng Thái thị cùng Bùi thị đang uốn éo đánh nhau rất kịch liệt, hai nha đầu này chưa từng gặp qua tình huống như vậy, lại sợ đả thương Thái thị cùng Bùi thị, gấp đến độ xoay quanh, không biết nên ra tay thế nào.

Loạn thành một đoàn, muốn có bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu.

"Dừng tay, các ngươi đây còn ra thể thống gì!" Lão phu nhân đứng ở cửa rống giận.

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, mọi người trong phòng đang chửi bậy, đánh nhau, lập tức dừng động tác, nghiêng đầu nhìn ra cửa, nha đầu bà tử thấy bộ mặt tức giận của lão phu nhân trước cửa, liền tự động tách ra, cúi đầu xuống đứng sang một bên, không dám lên tiếng.

"Hai người các ngươi còn không buông ra?" lão phu nhân nhìn Thái thị cùng Bùi thị thở phì phò, hai tay vẫn đang kéo tóc đối phương không chịu buông, tức giận nói.

"Mẫu thân" Bùi thị đầu tóc rối bời, gương mặt bị cào thành nhiều vết cong, thấy lão phu nhân, lập tức cảm thấy ủy khuất đến cực điểm, lệ không ngừng tuôn xuống.

Thái thị thấy lão phu nhân đến, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn từ từ buông lỏng Bùi thị.

Thái thị vừa rời tay, Bùi thị cũng lập tức buông lỏng tay ra, lòng vẫn còn sợ hãi, lui về phía sau, dịch xuống hai bước cách xa Thái thị.

"Còn khóc à, ngươi xem ngươi thành cái dạng gì rồi?", lão phu nhân khiển trách Bùi thị, nhìn bộ dáng chật vật đến cực điểm của Thái thị cùng Bùi thị, quay sang nha đầu quát lên: "Còn không đỡ Nhị phu nhân và Cữu phu nhân đứng lên, đi rửa mặt?"

"Vâng, lão phu nhân", bọn nha đầu gấp rút làm việc.

Thái thị oán hận nhìn Bùi thị, nhưng có lão phu nhân ở đây, nàng cũng chỉ có thể đi theo nha đầu xuống sửa sang, thu thập lại.

Lâm ma ma vội vã phân phó người dọn dẹp phòng khách, sau đó đỡ lão phu nhân đi đến phòng ăn nhỏ, ngồi qua nửa chung trà, Thái thị cùng Bùi thị đi đến.

Hai người đã sửa sang đầu tóc, y phục, nhưng vết cào bầm tím trên mặt vẫn dễ dàng nhìn thấy.

Lão phu nhân liếc qua bọn họ, vẫy tay cho nha đầu hạ đẳng lui xuống, ánh mắt rơi trên người Bùi thị, quở trách: "Ngươi thế nào không biết nặng nhẹ, cùng chị dâu nhà mẹ đẻ động chân động tay? Không sợ để nha đầu bà tử chê cười sao?"

Bùi thị nghe vậy nước mắt lã chã chảy xuống, cúi đầu biện luận giải thích: "Mẫu thân, không phải là con động thủ với chị dâu, là nàng vừa đến liền không phân biệt tốt xấu xông lên động thủ với con, con dâu không hoàn thủ, chẳng lẽ cứ đứng đó để người ta đánh hay sao?"

Thật là ngu!

Lão phu nhân nộ kỳ bất tranh* trừng mắt nhìn Bùi thị, nếu Bùi thị nghe lời bà nhận sai, mềm mỏng xuống nước, Thái thị nể mặt bà cũng sẽ tạm thời đè khí nóng trong lòng xuống! Vậy mà Bùi thị lại không hiểu ý của bà, lại còn ra vẻ ủy khuất!

Cái này chẳng phải càng khiến Thái thị tức giận?

(nộ kỳ bất tranh: vừa giận vừa thương)

Lão phu nhân nghĩ không sai, Thái thị nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, giận không kìm được, mắng: "Bùi Vân Thu! Ngươi xem ngươi có đáng bị đánh không? Ngươi nghĩ ra chủ ý thối nát, đẩy cháu ruột mình vào hố lửa, hôm nay Hạo nhi bị phế đi, là ngươi đầu sỏ gây nên, ngươi phải đền mạng cho Hạo nhi!"

Toàn thân Bùi thị bị đánh đau nhức, nhất là miệng cùng mắt bị cào rách da, bỏng rát đau đớn, nghe Thái thị nói, liền tức giận nổi trận lôi đình, đưa ngón tay chỉ Thái thị mắng: "Ta còn không phải vì muốn tốt cho Bùi gia? Ta đưa ra chủ ý thối nát, vậy sao ngươi còn nghe theo? Là do ngươi tham tiền hại con trai, bây giờ lại đổ tội lên đầu ta? Ta gọi ngươi một tiếng chị dâu, ngươi đừng nghĩ có thể ỷ vào thân phận chị dâu của mình mà vênh váo đánh người, đây không phải là Bùi phủ, đây đường đường là Hưng Ninh hầu phủ, còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay!".

Có lão phu nhân ở đây, Bùi thị một vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, lưng càng thẳng tắp, hoàn toàn không còn dáng vẻ chật vật ban nãy.

"Ngươi, khá lắm, Bùi Vân Thu! Ngươi còn dám nói không phải là tại ngươi? Nhúng tay? Hôm nay ta sẽ thay con ta đòi thuyết pháp!", Thái thị tức giận, đỉnh đầu bốc khói: "Giỏi lắm, Bùi Vân Thu, xem ra ngươi đến Hầu phủ liền rất giỏi! Có bản lĩnh, tương lai đừng dựa vào người nhà mẹ đẻ!".

Nàng ta chẳng qua chỉ là phu nhân chi thứ hai, chẳng lẽ còn dám đứng ngang hàng với Hầu phu nhân? Hầu gia đã cùng cách, tương lai tân phu nhân còn chưa biết là hạng người gì đây? Sau này nàng ta còn không phải dựa vào nhà mẹ đẻ sao? Còn mình, mình không những là trưởng tẩu của nàng ta, mà còn là chủ mẫu tương lai của Bùi gia!

"Còn không phải là ngươi nhúng tay?", Bùi thị trừng mắt nhìn Thái thị: "Ngươi vừa tới liền trực tiếp vung tay với ta, đây không phải là nhúng tay vào Hầu phủ thì là cái gì? Không phải lúc trước ngươi cũng gật đầu đồng ý à? Sao lúc đó không phản đối đi?"

Thái thị tức giận cực độ, gân xanh trên thái dương đập thình thịch: "Nếu không phải do ngươi khuyên bảo mẫu thân, ta sẽ để Hạo nhi đi mạo hiểm thế sao? Việc này từ đầu đến cuối đều là lỗi của ngươi, ngươi mau đền tội với con ta!".

Nếu không phải Bùi thị giật dây mẹ chồng, nàng sao để mọi chuyện xảy ra như vậy? Nàng sao có thể đồng ý chuyện đó?

Lão phu nhân nghe hai người lời qua tiếng lại, mặt đen như đít nồi, hai đứa bọn nó coi mình chết rồi hay sao? Trước mặt mình dám lớn tiếng mắng nhau, nói đến chuyện tính kế cháu gái mình. Tuy rằng bản thân bà không thích đứa cháu gái lớn kia, cũng không chịu được hai người bọn họ làm càn như thế! Lão phu nhân trầm giọng quát lên: "Câm miệng! Nhị nhi tức, sao ngươi dám cãi nhau với chị dâu? Trưởng tẩu như mẹ, ngươi thế nào lại không có quy củ, cãi lộn với chị dâu như vậy? Chị dâu ngươi đến Hầu phủ chính là khách, không được để người ngoài nhạo báng Hầu phủ ta không biết cách đối đãi với khách! Còn không mau nhận lỗi với nàng?"

Lão phu nhân quát xong, nghiêng đầu mang theo vẻ tươi cười nói với Thái thị: "Cháu dâu, ngươi cũng bớt tranh cãi một chút, tính khí hài tử Vân Thu này ngươi còn không biết sao? Nói gió thì có mưa, ngươi là đại tẩu nó, nên bao dung tha thứ, không cần cùng nó so đo".

Lời của lão phu nhân, Thái thị đương nhiên hiểu, rõ ràng là trách cứ Bùi thị không hiểu quy củ tiếp đãi khách nhân, nhưng cũng ngầm nói khách nhân như mình dám đánh tới cửa, vô cùng mất lễ.

Bùi thị tự nhiên cũng hiểu ý lão phu nhân, lại thấy vẻ mặt lão phu nhân âm trầm giận dữ, biết lão phu nhân đang giận, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng vội hướng Thái thị cong gối: "Đại tẩu, là ta sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho ta lần này".

Thái thị xé vẻ mặt âm trầm, lộ ra tươi cười hành lễ với lão phu nhân: "Dì, là ta sai rồi, quấy nhiễu lão nhân gia ngài, đều là lỗi của ta".

"Mau đứng lên, là do ngươi nhất thời nổi nóng, tình hữu khả nguyên (về tình có thể lượng thứ), mau đứng lên!", lão phu nhân giả làm động tác đỡ dậy, hỏi: "Hạo nhi sao rồi? Bị thương rất nặng sao?"

"Dì!", Thái thị ngã ngồi trên ghế, gào thét khóc lên: "Tay chân Hạo nhi bị phế, cả đời này đều bị phá hủy!".

"Bị phế?", lão phu nhân sợ hết hồn, an ủi: "Có phải đại phu chẩn bệnh sai rồi không? Sao lại bị phế? Ta sẽ tìm thái y có y thuật tốt hơn đến xem cho Hạo nhi, hơn nữa Hạo nhi trẻ tuổi, xương cốt dễ liền, ngươi đừng vội, Hạo nhi sẽ khá hơn".

"Không khá lên được, hôm nay mời Cung thái y tới, hắn là người trị liệu xương cốt vô cùng thành thạo. Cung thái y nói xương cốt Hạo nhi bị thương quá nặng, không thể khôi phục được nữa", Thái thị khóc thương tâm gần chết.

"Thật sự nghiêm trọng như thế? Không còn cách nào sao?", lão phu nhân nhíu mày.

"Cung thái y đã nói thế, còn biện pháp nào đây? Hạo nhi tuổi còn nhỏ như vậy đã...", Thái thị khóc không thành tiếng.

"Ngươi đừng vội, thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân, thiên hạ này lớn như vậy, không phải chỉ có mình Cung thái y y thuật cao minh. Ngươi không nên gấp, từ từ tìm đại phu khác, chắc chắn sẽ còn hi vọng...", lão phu nhân nhẹ lời khuyên bảo, quay sang phân phó nha đầu bưng nước ấm và khăn đến để Thái thị lau mặt.

Lau mặt xong, nước mắt Thái thị lại chảy dài: "Đại điệt nữ căn bản không muốn buông tha cho Hạo nhi. Nếu Hầu gia không ký thư hòa ly, Hạo nhi sẽ phải chịu tai ương trong ngục; còn nếu đồng ý cùng cách, Hạo nhi sẽ bị phế đi. Nó từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tha cho Hạo nhi! Nó còn nhỏ tuổi, sao tâm địa lại độc ác như thế? Dì, ngài cùng mẫu thân ta là thân tỷ muội, tại sao nó lại không nể mặt một chút, ra tay hung ác đến vậy? Nó thật quá độc ác!..."

Nha đầu kia...? Lão phu nhân nghe vậy lông mày cau lại, chiêu thức này vô cùng lợi hại, cho dù kết quả có thế nào con nhỏ đó cũng đều không lỗ! Đến cuối cùng, còn làm cho Nhị thẩm của nó và nhà mẹ đẻ nảy sinh mâu thuẫn!

Lão phu nhân nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi khuyên Thái thị: "Ngươi là người làm mẹ, chuyện của Hạo nhi ngươi không thể cứ như vậy bỏ qua, Hạo nhi cũng cần ngươi chăm sóc. Đại phu từ từ tìm, chúng ta cũng sẽ tìm giúp, nhất định sẽ có hi vọng".

Thái thị lấy tay vỗ đầu mình: "Dì, ta hận! Hạo nhi từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu một chút xíu khổ cực, văn chương của nó cũng rất tốt, sang đầu năm tới đã phải tham dự kỳ thi mùa xuân rồi".

Bùi thị cũng rất hoảng sợ, đã tính kế thỏa đáng, không ngờ tới cuối cùng, Ninh nha đầu không những không bị dính kế, ngược lại còn đổ hết đau đớn lên người cháu mình. Trong lòng Bùi thị rất rõ ràng, chính mình là người diệt cháu trai, lại là đứa con Thái thị coi trọng, sủng ái vô cùng, nghĩ tới mấy lời Thái thị vừa nói, Bùi thị đứng ngồi không yên, há miệng muốn lên tiếng.

Lão phu nhân sợ nàng sơ ý nói gì không hay, lại khơi lên lửa giận của Thái thị, liền quét mắt tới, Bùi thị gấp rút ngậm miệng ngồi nghiêm chỉnh.

"Cháu dâu, Hạo nhi còn trẻ lắm, tục ngữ nói "đại nạn không chết tất có hậu phúc", không tham gia được kỳ thi mùa xuân năm tới, về sau còn rất nhiều cơ hội, ngươi chớ nhụt chí, trên đời này người tài ba dị sĩ rất nhiều...", lão phu nhân khuyên can một hồi mới khiến tâm tình Thái thị ổn định lại.

"Đa tạ dì". Thái thị lau nước mắt nói.

"Đều là thân thích, cần gì nói lời khách khí, sắc trời cũng đã muộn, ngươi sớm hồi phủ đi, đừng để mẹ chồng ngươi ở nhà lo lắng", lão phu nhân vừa cười vừa nói.

Thái thị gật đầu.

"Ngươi ra tiễn đại tẩu tử ngươi, ngày mai đến khố phòng lựa chút dược liệu đưa đến cho Hạo nhi", lão phu nhân đứng dậy, trước khi đi dặn dò Bùi thị một câu.

"Vâng, mẫu thân", Bùi thị gật đầu, cùng Thái thị đứng dậy đưa lão phu nhân ra cửa.

Lão phu nhân khuyên bảo một phen, nhưng trong lòng Thái thị vẫn rất oán hận Bùi thị, lão phu nhân vừa đi, Thái thị đã nặng mặt xuống.

"Đại tẩu, ngươi đánh cũng đánh rồi, nên bớt tức giận đi. Ta ban đầu cũng chỉ vì Bùi gia suy nghĩ, ai mà ngờ được Ninh nha đầu lại ác như vậy!" Bùi thị cười, đem trách nhiệm đổ lên đầu Thanh Ninh.

"Ngươi nghĩ là ngươi thoát được liên quan sao?", Thái thị hung hăng trừng mắt nhìn lại, căm hận nói.

"Mẫu thân, mặt của ngài? Sao lại bị thương thế này?", nghe được tin tức, Thẩm Thanh Vận nhấc váy áo bước nhanh đến, thấy mặt Bùi thị, kinh hô, ánh mắt chuyển về phía Thái thị: "Đại cữu mẫu, mặt của ngài cũng...?"

"Không có việc gì, sao con lại tới đây?" Bùi thị ôn hòa hỏi Thẩm Thanh Vận.

"Con nghe thấy nha đầu nói bên này có sự, cho nên tới xem một chút, còn nói không có việc gì, mẫu thân, mắt và miệng của ngài đều sưng lên cả rồi, trên mặt mũi sao lại nhiều vết cào thế?", khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Vận nhăn thành bánh bao, nhìn về phía Thái thị: "Đại cữu mẫu cũng bị thương không nhẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Thái thị thật sâu đánh giá Thẩm Thanh Vận một phen.

Khuôn mặt trắng nõn, mắt to trong veo như nước, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng sau này trổ mã sẽ xinh đẹp động lòng người, như hoa lê sau mưa xinh đẹp vô cùng.

Thái thị đột nhiên cười lên: "Vận nhi lớn rồi, biết thương người lớn rồi".

"Đại cữu mẫu, qua năm nay Vận nhi mười hai tuổi, đã là người lớn", Thẩm Thanh Vận cười trả lời: "Đại cữu mẫu, Tam biểu ca thế nào? Nghe nói huynh ấy bị thương?"

"Ừ, Tam biểu ca của ngươi bị thương một chút, Vận nhi đến thăm, tam biểu ca của ngươi nhất định sẽ rất cao hứng...", Thái thị vừa cười vừa nói.

"Được, sáng mai con sẽ đi thăm Tam biểu ca".

Thái thị nhìn Thẩm Thanh Vận ý vị thâm trường, cười: "Vận nhi, ta và mẫu thân ngươi còn có mấy câu cần nói..."

"Vậy con đi trước, xem cơm tối bày đến đâu rồi...", Thẩm Thanh Vận hiểu ý, quỳ gối lui ra ngoài.

"Ngươi có ý đồ gì với Vận nhi?", vừa rồi Bùi thị để ý thấy Thái thị như lang như hổ nhìn con gái mình.

"Bùi Vân Thu, con trai ta bị phá hủy, đánh ngươi vài cái, ngươi tưởng xong chuyện rồi sao?", Thái thị lạnh giọng: "Ta đã nhìn Vận nhi từ nhỏ lớn lên, tự sẽ không bạc đãi nó".

"Ngươi... Ngươi vọng tưởng!", Bùi thị rống giận.

"Vọng tưởng? Bùi Vân Thu, nếu ta đem tất cả những chuyện ngươi làm nói ra bên ngoài, tự nghĩ xem ngươi làm thế nào để đặt chân trong Hầu phủ? Lão phu nhân và Hầu gia còn có thể dung hạ ngươi?", Thái thị khiêu mi cười lạnh.

Cả người Bùi thị lập tức đổ mồ hôi.

"Ta nói được làm được, ngươi cũng đừng vọng tưởng đính hôn trước cho Vận Nhi, ta còn đang chướng mắt nó đây! Đương nhiên ta sẽ tìm đại phu cho Hạo nhi, nếu cơ thể Hạo nhi tốt lên, tất nhiên mọi sự đại cát, nhưng nếu không...", Thái thị hướng ánh mắt âm sâm dày đặc nhìn Bùi thị, đứng dậy mặc kệ Bùi thị, dẫn theo nha đầu cáo từ đi ra ngoài.

Con trai nàng bị phế, Bùi thị phải đền lại cho nàng nữ nhi của nàng ta!

Vận nhi? Sắc mặt Bùi thị trắng bệch, ngã ngồi trên ghế, sức lực trong người tựa hồ bị rút cạn.

**

Editor: Ngọc Thương

Nghe được chuyện của Bùi Hạo Lâm qua miệng lão phu nhân, Thẩm Phong cực kì tức giận, trong lòng hối tiếc lẽ ra không nên cùng cách nhanh như vậy.

Nhưng ván đã đóng thuyền, quan ấn đã in đỏ trên thư hòa ly, Thẩm Phong hối tiếc cũng vô ích.

Bùi gia đi khắp nơi hỏi tìm đại phu y thuật lợi hại, Hưng Ninh hầu phủ cũng giúp đỡ hỏi thăm, lão phu nhân vừa phái người đi tìm đại phu, vừa sai người đi thu thập trong kinh thành thông tin của khuê nữ khuê tú các nhà.

Bùi thị suy nghĩ vì con gái, lại càng tích cực ra sức giúp đỡ.

**

Editor: Ngọc Thương

Sau khi phái người đến Hầu phủ lấy đồ đạc của mình về Lý trạch, Lý Vân Nương liền bắt tay vào dạy Thanh Ninh quản lý các sản nghiệp.

Cuộc sống của hai mẹ con trôi qua nhẹ nhàng mà thích ý.

Chớp mắt đã đến đầu tháng mười hai, khí trời càng thêm rét lạnh.

Ngày hôm đó Thanh Ninh đi Quan Nguyệt lâu xử lý sự tình, công việc xong xuôi định xuống lầu chuẩn bị trở về, vô tình đụng với Cố Hoán.

"Hôm nay đúng là ngày tốt, lại ở chỗ này gặp được ngươi", Cố Hoán nở nụ cười xán lạn.

"Đúng là ngày tốt", Thanh Ninh nhàn nhạt cười.

"Vừa vặn gặp nhau, nể mặt, ngươi mời ta ăn cơm được không?", Cố Hoán cười ngỏ ý.

"Được", Thanh Ninh rộng rãi vừa cười vừa nói: "Trước đây ngươi cũng đã giúp ta không ít việc".

Cố Hoán không tranh lời với nàng, gật đầu đáp ứng.

Chưởng quỹ vui vẻ mời hai người lên nhã gian trên lầu.

Tiểu nhị nhanh chóng dọn món ngon lên rồi lui ra ngoài.

"Chúc mừng ngươi đã đạt được mong muốn!" Cố Hoán lấy trà thay rượu.

Cố Hoán hiểu tâm tư của nàng, Thanh Ninh cũng không nghĩ nhiều. Chính nàng đã ép phụ thân và mẫu thân cùng cách, ở trong mắt thế nhân là đại nghịch bất đạo, nhưng con người Cố Hoán trước giờ đều tự làm theo ý mình, đối với hắn, những việc nàng làm cũng coi như bình thường. Thanh Ninh nhẹ nhàng bưng chén trà lên: "Đa tạ".

Cố Hoán nhấp một miếng trà, cười thần bí nhìn Thanh Ninh: "Ta có tin tức, về lệnh tôn của ngươi".

"Là chuyện gì?" Thanh Ninh thần sắc lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, không có bao nhiêu hứng thú.

Cố Hoán để chén trà trong tay xuống, lười biếng ngả người ra sau: "Tứ tiểu thư nhà Lại bộ thị lang La đại nhân, ngươi có lẽ cũng biết nàng. Mấy ngày gần đây có người ở trước mặt Hoàng Thượng góp lời, muốn xin Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng và lệnh tôn".

La gia Tứ tiểu thư? La Thủy Nguyệt? Thanh Ninh kinh ngạc suýt chút nữa phun trà ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK