Thanh Ninh nhìn quanh một vòng. Ánh mắt dừng ở bên cái hẻm nhỏ. Bây giờ ở chỗ này tiến lùi không được, không bằng xuyên qua ngõ nhỏ này sau đó đi đường vòng đến phía trước.
Thanh Ninh nghĩ như thế, đưa tay chỉ cái hẻm nhỏ quay đầu nói với Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma "Đi thôi, chúng ta đi đằng này."
Nghe Thanh Ninh nói xong, Thúy Trân cùng Thúy Hương sắc mặt lập tức trắng bệch.
Theo ý tứ của tiểu thư, không chỉ sẽ không cùng các nàng hồi phủ mà còn xuống xe đi bộ đường vòng.
"Tiểu thư, thiên kim chi khu (1), trên đường này nhiều người, tốt xấu lẫn lộn. Nếu là có người đụng phải tiểu thư thì làm sao? Nếu là có chuyện gì xảy ra, tiểu thư thì không nói nhưng bọn nô tỳ cũng không khỏi thoát tội, xin tiểu thư nghĩ lại? Thúy Hương gật đầu nói.
Thanh Ninh liếc nàng "Ngươi không hổ là đại nha đầu bên cạnh Tổ mẫu, trong ngoài đều lo lắng chu đáo."
Đương nhiên nếu mình xảy ra chuyện gì, người khác không nói, Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma tất nhiên là không thoát được.
Nhưng hôm nay làm sao quản nhiều như vậy được. Cho dù bọn họ muốn trói nàng bắt về, vậy cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.
"Tiểu thư khen lầm. Nô tỳ cũng là suy nghĩ vì tiểu thư." Thúy Hương trả lời.
"Thanh Ninh, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại sốt ruột như vậy?" Tống Tử Quỳnh nghi ngờ nhìn Thanh Ninh hỏi.
Nhìn thái độ Thanh Ninh, chắc hẳn là có đại sự gì. Vì vậy Tống Tử Dật đè mất mát trong lòng xuống, đi hai bước về phía trước đám người Thúy Hương nói "Hai vị tỷ tỷ yên tâm, ta cùng Tử Quỳnh sẽ đi cùng Thanh Ninh. Nhờ hai vị trở lại nói với lão phu nhân một tiếng, ta nhất định sẽ đem Thanh Ninh an toàn trở về Hầu phủ."
"Cám ơn ý tốt của hai người, bên cạnh ta có Ngọc Trâm và Tôn ma ma là đủ rồi."Thanh Ninh lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía Thúy Hương "Các người cũng trở về đi."
Quay đầu nói với Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma "Đi thôi."
Dứt lời nhấc chân đi về phía hẻm nhỏ.
Tôn ma ma cũng nghĩ tiểu thư có chút lỗ mã.ng nhưng không nói gì thêm, từ xe ngựa lấy duy mạc (rèm che) cùng Ngọc Trâm đuổi theo.
Tống Tử Dật thật không ngờ Thanh Ninh kiên quyết cự tuyệt đề nghị của mình. Suy nghĩ một chút hướng Thúy Hương cùng Thúy Trân nói "Hai vị tỷ tỷ về trước đi, ta cùng muội muội nhất định sẽ chú ý Thanh Ninh."
Nói xong gật đầu với Tống Tử Quỳnh. Huynh muội hai người dẫn theo mấy hạ nhân đuổi theo.
Thúy Trân cùng Thúy Hương liếc nhìn nhau, hai người dậm chân cũng đi theo.
Thanh Ninh lo lắng, bước rất nhanh, chỉ hận không thể nhấc vạt váy chạy nhanh hơn nữa.
Xuyên qua hẻm nhỏ là một con đường. Đường phố mới tới, xa xa còn có thể nghe được âm thanh ồn ào phía bên kia.
Đã giữa trưa, mặt trời cũng nhô cao.
Thanh Ninh thật lo lắng. Chỉ cảm thấy ngày xuân mà mặt trời lên cao cũng giống như ngày hè chói chang. Trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tôn ma ma cùng Ngọc Trâm nhắm mắt theo sát sau lưng Thanh Ninh. Chủ tớ ba người bỏ xa huynh muội Tống Tử Dật cùng đám người Thúy Hương.
Thanh Ninh vốn nghĩ vòng qua đoạn đường kia, có thể thuê một chiếc xe. Nhưng đi xa như vậy, đừng nói là xe ngựa, so sánh với lượng người đi qua bên kia, bên này ngay cả xe ngựa, người đi qua cũng rất ít.
Có lẽ đều đi xem náo nhiệt rồi.
Người tính không bằng trời tính. Ai có thể ngờ trên đường gặp phải chuyện như vậy.
Đoạn đường này nàng đi quá nhanh. Hơn nữa nàng vừa là tiểu thư Hầu phủ, trên người bệnh còn chưa khỏi, chân Thanh Ninh ngày một nặng nề, hô hấp bắt đầu khó khăn.
Xa xa huynh muội Tống Tử Dật, Tống Tử Quỳnh sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc. Tống Tử Quỳnh cảm thấy bắp chân đều run lên, thở phì phò nói với Tổng Tử Dật "Ca ca chậm một chút, muội đi không nổi nữa."
Tổng Tử Dật nhìn bóng lưng Thanh Ninh xa xa trước mặt, thấy muội muội của mình như vậy, chỉ đành đi chậm lại.
Sau lưng bọn họ, Thúy Hương cùng Thúy Trân mấy người cũng là thở hổn hển như trâu.
"Tiểu thư, không bằng ngài nghỉ một lát, nô tỳ đi tìm xe ngựa." Tôn ma ma thở hồng hộc nói.
Thanh Ninh dừng bước, nhìn khắp nơi một lần. Suy nghĩ một chút, nghĩ đề nghị của Tôn ma ma được không. Ba người các nàng chạy bộ đến phủ nhà họ Vương, biết bao giờ mới đến nơi.
"Được, ngươi thuê xe ngựa đuổi theo chúng ta. Ta cùng Ngọc Trâm hướng Vương phủ đi."
"Vâng." Tôn ma ma gật đầu, hướng phố chính náo nhiệt chạy đi.
Thanh Ninh cùng Ngọc Trâm cũng không dừng lại, chỉ là đi chậm hơn một chút.
Tầm một khắc sau, Tôn ma ma chạy đuổi kịp hai người nhưng không có thuê được xe ngựa "Tiểu thư, nô tỳ chạy hai con đường cũng không thể thuê được xe ngựa. Nô tỳ sợ ngài sốt ruột, cũng không dám chạy xa."
Kỳ thật bà càng không yên lòng. Tiểu thư bên người chỉ có Ngọc Trâm đi theo, vì vậy cũng không dám chạy quá xa.
"Ừ, ta biết rồi." Thanh Ninh nhăn mày thở dài một hơi.
Giờ phải làm như nào?
Thanh ninh ngửa đầu ngước nhìn trời. Giờ đi bộ tới thì mất rất nhiều thời gian.
"Đát đát đát đát." Tiếng vó ngựa như tiếng trời vang lên.
Thanh Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đang nhanh chóng chạy qua.
Thanh Ninh theo bản năng, chạy lên hai bước đứng giữa đường.
"Tiểu thư." Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma sợ thét chói tai.
Người phu xe vừa thấy, lập tức kéo dây cương, tuấn mã kêu to hai tiếng. Xe ngựa lảo đảo loạng choạng rồi ngừng lại.
"Ngươi không muốn sống nữa à." Phu xe trừng mắt quát.
"Vị đại ca này, rất xin lỗi, chúng ta có việc rất gấp. Bởi vì Nghi Nhu quận chúa cùng Cửu công tử chặn đường, chúng ta không thể làm gì khác hơn là bỏ xe lại. Lại không muốn đi đường vòng. Đường còn rất xa, tiểu thư nhà ta rất lo lắng, lúc này mới... " Tôn ma ma hướng phu xe thi lễ một cái nói.
Phu xe thấy Tôn ma ma khách khí, thấy Thanh Ninh đúng là đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng, lúc này sắc mặt mới dịu đi.
"Làm sao vậy?"
Bên trong xe ngựa truyền ra giọng nói. Thanh âm mát lạnh như suối.
Phu xe liếc nhìn Thanh Ninh chủ tớ ba người, quay đầu thấp giọng bẩm báo.
Trong xe ngựa im lặng chốc lát rồi màn xe vén lên.
Một gã sai vặt trước tiên xuống xe ngựa, sau đó là một công tử mặc cẩm bào xanh da trời.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn vị công tử kia một cái.
Lông mày sắc xảo,mắt như viên đá đen phát sáng lấp lánh, thần thái rạng rỡ.
Ngũ quan tinh xảo, phong cảnh tế nguyệt, như gió mát trăng thanh, thanh nhã cao quý.
Công tử kia xuống xe ngựa liền phân phó phu xe "Ngươi đưa vị tiểu thư này đi một đoạn, đợi lát nữa quay lại đón ta."
Thanh Ninh cũng không kịp cùng người kia khách khí, quỳ gối thi lễ với vị công tử kia rồi phân phó phu xe nơi muốn đi. Rất nhanh liền cùng Ngọc Trâm và Tôn ma ma lên ngựa.
Đến Vương phủ, Thanh Ninh ý bảo Tôn ma ma thưởng phu xe ít bạc vụn. Sau đó nói với phu xe "Chẳng hay công tử nhà ngươi là công tử nhà ai? Ngày khác ta sẽ cảm tạ."
"Tiểu thư nói quá lời, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi." Phu xe ôm quyền "Tiểu nhân là người của phủ Tề quốc công. Vừa nãy là Thế tử nhà chúng ta."
Thanh Ninh như bị sét đánh, kinh ngạc vạn phần.
Tề Quốc Công Thế tử?
Tô Phỉ?
——————————————————
(1): con nhà quyền quý, cành vàng lá ngọc