Tinh thần Thanh Ninh có chút hoảng hốt. Nàng nhớ đời trước từ miệng người nghe được tin đồn về Tô Phỉ, hy vọng có thể nhớ xem có lẽ có ai đó đã nói qua với nàng cụ thể chuyện xảy ra năm đó nhưng cái gì cũng nghĩ không ra.
Hai người Ngọc Trâm và Trà Mai thấy Thanh Ninh từ hôm qua nhận được bái thiếp từ phủ Tề Quốc Công thần sắc ngưng trọng nhìn hồi lâu, sau đó hôm nay tinh thần hoảng hốt. Cho là nàng bởi vì Tô Phỉ mà suy nghĩ chuyện có đi dự tiệc hay không. Vì vậy lúc tối khi hai người hầu hạ Thanh Ninh đi ngủ khuyên "Tiểu thư, người nếu không muốn đi thì không đi nữa, không cần nghĩ ngợi nhiều mệt mỏi."
"Các em cho là ta đang phiền não việc này?" Thanh Ninh ngước mắt nhìn hai người.
"Vâng, tiểu thư nguyên một ngày hôm nay sắc mặt hoảng hốt làm gì cũng không yên lòng. Hôm nay thêu khăn còn đi nhầm kim." Ngọc Trâm thành thật gật đầu còn đưa ra bằng chứng.
Trà Mai đứng bên cạnh cũng gật đầu.
"Nha đầu ngốc, ta đang suy nghĩ việc khác." Thanh Ninh thấy dáng dấp hai người nghiêm túc liền bật cười "Được rồi, yến hội này nhất định là phải đi. Còn cố ý gửi ta thiệp mời làm sao có thể không đi? Các em giúp ta chuẩn bị tốt quần áo đồ trang sức cho ngày ấy là được."
"Tiểu thư yên tâm. Nô tỳ hôm nay đã chọn y phục và đồ trang sức phối hợp tốt." Trà Mai vừa cười vừa nói.
Lão phu nhân tuy không đi dự tiệc nhưng phá lệ rất coi trọng cúc yến lần này của Tề Quốc Công phủ.
Tề Quốc Công phủ có hai nam một nữ. Trưởng tử tức Thế tử Tô Phỉ là con nguyên phối sinh ra. Nhị công tử và tiểu thư duy nhất của Tề Quốc Công phủ là do Quốc Công phu nhân bây giờ sinh ra. Ba người đều là con vợ cả, hơn nữa cũng không có đính hôn. Bây giờ cũng đến lúc nói chuyện cưới gả.
Lão phu nhân có dự cảm yến hội lần này nhất định là Tề Quốc Công vì việc hôn nhân của hai vị thiếu gia và tiểu thư.
Thế tử không với tới nhưng Nhị công tử thì có thể xem lại.
Cho nên lão phu nhân tự mình phân phó xe ngựa cần dùng đi dự tiệc. Thẩm Thanh Vũ còn đang ở Tu Tâm viện hơn nữa dù nàng ta có ra khỏi Tu Tâm viện đi dự tiệc thì nàng ta cùng Thẩm Thanh Nghiên đều là thứ xuất, tự nhiên sẽ không trong phạm vi suy nghĩ. Hai đứa cháu gái là con vợ cả có Thanh Ninh việc hôn nhân đã định cho nên lão phu nhân đem hy vọng duy nhất đặt trên người Thẩm Thanh Vận.
Bởi vậy lần nãy lão phu nhân rất coi trọng các chi tiết nhỏ cho Thẩm Thanh Vận đi dự tiệc. Từ quần áo cho đến trang sức đều tự mình hỏi đến, còn đem trang sức đã cất kỹ nhiều năm chọn ra một cây trâm khảm bảo thạch cho Thẩm Thanh Vận để nàng ta nổi trội hơn những cô nương khác. Đương nhiên cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh cho nên Thanh Ninh và Thẩm Thanh Nghiên cũng mỗi người được một cây trâm chỉ là không đẹp đẽ quý giá như của Thẩm Thanh Vận.
Hành động này của lão phu nhân Thanh Ninh tất nhiên là rõ ràng, cũng chỉ cười cười.
Mấy ngày thoáng cái đã qua, rất nhanh liền tới ngày dự tiệc.
Sáng sớm Hưng Ninh Hầu phủ đã tiếng người tiếng động xôn xao. Hạ nhân đều bận rộn. Từ sớm lão phu nhân đã gọi mấy người hôm nay đi dự tiệc là Lý vân Nương, Bùi thị và ba tỷ muội Thanh Ninh đi Đào Nhiên Cư.
Thẩm Thanh Nghiên một thân màu da cam, Thẩm Thanh Vận xiêm y ửng đỏ. Trên đầu hai người đều cài trâm lão phu nhân đưa cho, lại cài thêm mấy đóa châu hoa, hợp nhau lại càng thêm nổi bật. Nhất là Thẩm Thanh Vận trên đầu cài cây trâm khảm bảo thạch, lưu quang dật thải, rực rỡ lóa mắt.
Thẩm Thanh Nghiên mềm mại, Thẩm Thanh Vận minh diễm, đích xác là người đẹp như hoa.
Thanh Ninh ngược lại mặc một bộ gấm vóc mộc mạc màu xanh lá cây vân hoa tối màu, cũng là nổi bật da thịt nõn nà, đôi mắt như điểm nước vô cùng phối hợp làm cho hai người muội muội càng nổi bật.
Lão phu nhân nhìn một chút rất hài lòng gật đầu. Trong mắt bà nhìn vào, Thanh Ninh đã định thân, ăn mặc mộc mạc ánh mắt người khác sẽ không dừng trên người nàng, cho hai vị muội muội cơ hội. Hơn nữa lần này đi Tề Quốc Công vì hai vị công tử tất nhiên sẽ là trưởng bối nhìn mà trưởng bối đều thích các cô nương ăn mặc rực rỡ nhìn vui mừng.
Lão phu nhân nhìn ba vị cô nương ăn mặc, vừa cẩn thận tự mình dặn dò mấy người, đặc biệt phân phó tam tỷ muội vài câu, nhìn thời gian không sai biệt lắm lức này mới cho các nàng xuất môn.
Hai vị phu nhân, ba vị cô nương ra cửa. Mỗi người đều dẫn theo hai nha đầu phục vụ bên người, còn có đám nha đầu bà tử hầu hạ trên đường. Xe ngựa lão phu nhân tự mình phân phó mua sắm rất rộng lại hoa lệ.
Bốn chiếc, Lý Vân Nương là Hầu phu nhân ngồi một chiếc. Bùi Thị và Thẩm Thanh Vận ngồi cùng nhau. Thanh Ninh và Thẩm Thanh Nghiên cùng nhau, còn một cái cho nha đầu bà tử.
Mọi người lên xe ngựa đó là trùng trùng điệp điệp chạy đến Tề Quốc Công phủ.
Thanh Ninh để Trà Mai đi theo chính mình còn Ngọc Trâm ngồi với đám nha đầu còn lại ở xe ngựa phia sau.
Bên trong xe ngựa, hai tỷ muội mang theo nha đầu liền mặt đối mặt rõ ràng ngồi đối diện.
Thẩm Thanh Nghiên nhìn Thanh Ninh đang ngồi đối diện mấy lần, thấy ánh mắt Thanh Ninh trầm tĩnh sắc mặt lạnh nhạt.
Thẩm Thanh nghiên ngậm miệng rốt cuộc không nói gì. Hai tay đặt ở hai đầu gối, ánh mắt hơi rũ xuống, ngồi quy củ. Trong lòng cũng không để ý nữa.
Nàng là thứ nữ không so được với đại tỷ tỷ Thanh Ninh con vợ cả, lại không thể như Thẩm Thanh Vũ được lão phu nhân sủng ái. Bây giờ mẹ cả đã mặc kệ mọi việc, nàng và Thẩm Thanh Vũ bằng tuổi, so với Thẩm Thanh Vũ còn nhỏ hơn mấy tháng. Mẹ đẻ Tuyết di nương mặc dù xuất thân thuần khiết cũng chỉ là nữ nhi tiểu hộ, dù có ý cũng không thể giúp nàng trù tính được bao nhiêu.
Mơ hồ nàng cũng từ lão phu nhân biết được mục đích của Tề Quốc Công lần này.
Tô gia nàng tất nhiên không thể trèo cao. Nàng là thứ nữ, tương lai nếu không phải thế gia thứ tử đồng dạng cũng là môn chi hộ tài hoa tiền đồ không thấp.
Nhưng bây giờ lão phu nhân chưởng quản Hầu phủ, nàng sợ lão phu nhân vì Hầu phủ đem nàng gả cho một người giàu phẩm hạnh không tốt. Điều này là hoàn toàn có khả năng. Kinh thành hậu duệ quý tộc đa số đều quần là áo lụa phẩm hạnh thấp kém. Rất nhiều nhà thế gia con trai trưởng không dễ hỏi cưới đích nữ thế gia nên không thể làm gì khác hơn là hạ thấp ánh mắt, tìm các thứ nữ từ các đại hộ cao môn. Mặc dù trong gia đình quyền quý đích thứ khác biệt nhưng nữ nhi xuất giá có thể mang đến cho gia tộc đám hỏi tốt. Vì vậy thứ nữ đều được giáo dưỡng rất tốt.
Nhưng mà bây giờ chưởng quản Hầu phủ là lão phu nhân. So với lão phu nhân, Thẩm Thanh Nghiên càng thêm tin tưởng mẹ cả. Mẹ cả làm người thiện lương, nếu nàng có lòng chắc chắn cho nàng một việc hôn nhân tốt.
Vì vậy Thẩm Thanh Nghiên sợ tương lai việc hôn nhân không do nàng mong muốn.
Trước mặt Thẩm Thanh Nghiên bỗng hiện lên kinh hoàng mấy tháng trước, Cố gia cửu công tử nhanh nhẹn hoạt bát, nếu là...nếu là...
Nếu là Cố Cửu công tử nàng vô cùng nguyện ý!
Nghĩ đến đây sắc mặt Thẩm Thanh Nghiên ửng đỏ, ngón tay đặt ở đầu gối có chút khẩn trương nắm lại.
Thẩm Thanh Nghiên hơi ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh đối diện mang theo ý cười nhẹ giọng nói "Đại tỷ tỷ, đợi lát nữa đến Tề Quốc Công phủ xin đại tỷ tỷ chỉ điểm muội một chút..."
Nhìn nàng ta vừa lên xe ngựa là bất an, thần tình muốn nói lại thôi, chẳng lẽ Thẩm Thanh Nghiên có chuyện gì? Coi như là có việc Thanh Ninh cũng không có ý định quan tâm.
Tam muội này mặc dù không như Thẩm Thanh Vũ cho nàng vài nhát dao nhưng nàng ta cũng không hiền lành gì, châm chọc khiêu khích, mượn gió bẻ măng, bỏ đá xuống giếng cho tới bây giờ cũng không ít.
Ánh mắt Thanh Ninh nhìn nàng ta hỏi ngược lại "Tam muội muội muốn nói cái gì? Chỉ điểm gì cơ? Chúng ta là tỷ muội, giúp đỡ nhau tất nhiên là tốt nhưng những lời này muội nói để người khác nghe được còn tưởng rằng bây giờ Hầu phủ do tổ mẫu quản lý hà khắc muội."
Thẩm Thanh Nghiên vội vàng lắc đầu gấp đến mức hốc mắt hồng hơi nước lắp bắp nói "Đại tỷ tỷ, muội không phải ý tứ này. Muội là lần đầu tiên đi Tề Quốc Công phủ sợ nói sai làm sai điều gì khiến Hầu phủ mất mặt."
Thanh Ninh cười nhạt "Ta chẳng phải cũng là lần đầu tiên đi sao? Cứ giống như bình thường là được sẽ không xảy ra chuyện gì."
Thấy Thanh Ninh đã nói đến thế, Thẩm Thanh Nghiên cũng đành phải thôi.
Thanh Ninh nghĩ hai phủ cũng không có giao tình nhưng lần này lại gửi thiệp mời đúng là có chút quái dị. Nhưng mà Thanh Ninh cũng không có suy nghĩ nhiều.
Hai vị tiểu thư không nói lời nào, Trà mai và nha đầu Đào Chi của Thẩm Thanh Nghiên cũng an tĩnh cúi đầu ngây ngô im lặng. Trong xe ngựa im lặng có thể nghe tiếng bánh xe lăn chuyển và âm thanh đường phố bên ngoài.
Ở xe ngựa phía trước Bùi thị thấp giọng dặn dò Thẩm Thanh Vận những điều cần chú ý.
Thẩm Thanh vận gật đầu có chút không nhịn được nói "Mẫu thân, những thứ người nói ở nhà đã nói nhiều lắm rồi. Con đã có thể thuộc lòng."
"Con ý, còn không phải vì tốt cho con." Bùi thị ấn nhẹ lên cái trán của nàng "Phải nhớ kỹ trong đầu, đợt lát nữa đến Tề Quốc Công phủ không thể có chút sai lầm nào."
"Con biết mẫu thân là vì tốt cho con. Người yên tâm con sẽ cẩn thận không làm ra chút sai lầm nào." Thẩm Thanh Vận cười duyên gật đầu.
"Thế thì tốt, nhớ biểu hiện tốt một chút." Bùi thị nói.
"Vâng." Thẩm Thanh Vận gật đầu, bất quá qua một cái chớp mắt liền trề môi "Nhất định phải biểu hiện tốt sao? Có khi nào tổ mẫu đoán sai? Hơn nữa Nhị công tử Tề Quốc Công tròn hay méo cũng không rõ. Mẫu thân, nếu người ta lớn lên giống như cóc nhái nữ nhi cũng không đồng ý."
"Con là cô nương trong nhà sao có thể nói những lời như vậy." Bùi thị nhíu mày.
"Con mặc kệ. Con không nghe đâu. Cứ coi như là Tề quốc công phủ thì sao chứ, con không thích thì dù có quyền thế con cũng không đồng ý. Con là nữ nhi duy nhất của phụ thân mẫu thân, phu quân tương lai của con nhất định phải là công tử dung mạo xuất chúng, tài hoa kinh diễm mới được." Thẩm Thanh Vận nói, trên mặt đỏ ứng ánh mắt lại sáng quắc.
Bùi thị nhìn gương mặt e thẹn của Thẩm Thanh Vận vỗ nhẹ tay nàng "Những lời này không được nói trước mặt người ngoài."
"Con biết, con chỉ ở trước mặt người mới dám nói." Thẩm Thanh Vận thẹn thùng gật đầu.
"Ừ, con nói cũng đúng." Mặc dù cô nương trong nhà nói những lời này không phải phép thế nhưng Bùi thị cũng rất tán thành lời nói của con gái, cũng biết con gái nói công tử dung mạo xuất chúng, tài hoa kinh diễm là ai. Cố gia Cố Công tử thực sự là tài đức ngọc thụ lâm phong, vừa giao hảo với các nhà thế gia, vừa biết nữ nhi, lại lui tới với một đám công tử. Trừ bỏ Tống gia thế tử còn có người nào xuất sắc như vậy? Không, Tống gia thế tử vẫn thua xa Cố gia công tử.
Hôm nay là Tô nhị công tử cũng tốt, về phần Thế tử, phu nhân tương lai của người ta sẽ chưởng quản toàn bộ Quốc Công phủ chắc chắn sẽ nghìn chọn vạn chọn cho người ta một nhà môn đăng hộ đối, xuất thân hiển hách. Bùi thị mặc dù trong lòng thích nhưng lão phu nhân đã ân cần dạy bảo phân tích với bà. Hầu phủ không thể so với trước đây, huống chi bọn họ còn là chi thứ hai, Thế tử nhất định sẽ không trong phạm vi cưới hỏi, thế nhưng Nhị công tử thì khác. Vì vậy Bùi thị cưng chiều nhìn Thẩm Thanh Vận nói "Con đừng muốn những thứ không chắc chắn. Con là đích nữ, việc hôn nhân nhất định phải suy tính tỉ mỉ. "
Hơn nữa năm nay mới mười một tuổi, cứ từ từ nhìn hai năm.
Thẩm Thanh Vận hiểu chuyện gật đầu.
Phủ của Quốc Công phủ ở đoạn đường trước hoàng cung, xung quanh đều là phủ của vương công quý tốc. Nếu không phải vương giả cũng là quận vương phủ, công chủ phủ hoặc các nhà công huân thực quyền quý, đều là phủ của những dòng dõi hiển hách.
Xe ngựa ước chừng đi nửa canh giờ thì ngừng lại
Trước đại môn Tề Quốc Công phủ hai sư tử đá uy vũ ngạo nghễ, cửa to màu đỏ cao lớn. Trước cổng đã có rất nhiều xe ngựa chỉnh tề dừng lại. Cửa to không có mở mà mở hai cửa nhỏ ở hai bên, quản gia ăn mặc nghiêm chỉnh dáng tươi cười ôn hòa dẫn theo bà tử gã sai vặt nghênh đón khách nhân.
Nhiều người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, thành thạo không hề có lấy một tia hoảng loạn.
Thanh Ninh được Trà Mai đỡ xuống xe ngựa, sau đó cùng Lý Vân Nương và mấy người cùng nhau lên kiệu của Quốc Công phủ, đi vào trong phủ Quốc Công.
Bên trong kiệu nhàn nhạt một mùi thơm ngát, đệm mềm, yên lặng chỉ có thể nghe bên ngoài kiệu tiếng bước chân rất nhỏ. Cỗ kiệu càng đi vào trong càng an tĩnh. Thanh Ninh từ trong lòng dâng lên cảm giác bất an không rõ. Thanh Ninh hít sâu hai cái, nhắm mắt đem bất an trong lòng đè ép xuống.
Ước chừng thời gian nửa nén hương, xa xa có người nói. Tiếng người dần dần rõ ràng. Sau đó cỗ kiệu hạ xuống, Trà Mai vén mành kiệu "Tiểu thư, đến rồi."
Thanh Ninh xuống kiệu. Sớm có hai vị phụ nhân mặc vải xanh da trời, dáng tươi cười đi tới hành lễ với mấy người Thanh Ninh và Lý Vân Nương sau đó nói "Nô tỳ vấn an Thẩm đại phu nhân, Thẩm nhị nhu nhân, Thẩm đại tiểu thư, Thẩm tam tiểu thư, mời đi theo nô tỳ."
Hai người nhiệt tình đón các nàng đi vào.
Rất nhanh đi đến nơi tổ chức yến hội, hoa cúc đầy sân, đỏ như lửa, trắng thuần khiết, xanh biếc xin đẹp, vàng đoan trang, đủ các màu, thiên hình vạn trọng, nở rộ hừng hực khí thế. Thanh Ninh nhìn lướt qua, khóe miệng nổi lên ý cười.
So với các bông hoa đang nở rộ càng thêm kiều diễm chính là — ở hành lang gấp khúc, trong lương đình chúng khuê tú càng kiều diễm. Trong đó có rất nhiều người Thanh Ninh biết mặt như Tăng Tuyết, Sử Thất Nương đều ở đây. Còn thấy được bóng dáng Hoàng Xảo Y.
Thanh Ninh thu hồi ánh mắt, khóe miệng hiện lên ý cười.
Nhìn thế này xem ra thật là để cho ba vị huynh muội Tô Phỉ chọn người!
Xem ra lão phu nhân đã đoán trúng. Nhìn thế này Tô gia đúng là chuẩn bị quăng lưới lớn tuyển thí sinh thế nhưng cũng không biết — Thanh Ninh liếc nhìn Thẩm Thanh Vận bên cạnh.
Không biết nàng ta có thể đầu tư kiếm lời không đây.
Phụ nhân dẫn các nàng vào phòng khách, đến cửa có một nha đầu mặc áo lam nhạt dung mạo tú lệ tiến lên đón các nàng đi vào đại sảnh gặp Quốc Công phu nhân cùng lão phu nhân.
"Lão phu nhân, phu nhân."
Quốc công phủ Hà lão phu nhân hơn năm mươi tuổi ngồi ở chủ vị, mặc trang phục đen hồng sắc in hoa, quần màu xanh nhạt, trên đều đeo mạt ngạch (1). Giữa mạt nghạch có một viên ngọc bích, ngọc bích trong suốt. Khuôn mặt hiền lành, dáng cười hòa ái, tinh thần phấn chấn, cười nói với mấy người Lý Vân Nương và Thanh Ninh "Không cần đa lễ, nhanh, mau đứng lên."
(1): khăn đeo đầu của người già
Hà lão phu nhân sinh một trai một gái. Trưởng tử là Quốc Công gia Tô Hoa Kiểm bây giờ, con gái gả đến nhà mẹ đẻ ở Lệ thành. Bà đã sớm không quan tâm chuyện Quốc Công phủ, chuyên tâm ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ.
Quốc Công gia Tô Hoa Kiểm sinh hai nam một nữ. Trưởng tử Tô Phỉ là con do nguyên phối sinh ra. Nguyên phối là đích trưởng nữ của Tôn gia ở kinh thành, thế nhưng bạc mệnh, lúc sinh Tô Phỉ khó sinh rong huyết mà chết. Tôn gia thương cháu ngoại còn nhỏ lại sợ Quốc Công gia cưới người ngoài là kế thất khắt khe với Tô Phỉ cho nên liền đem thứ muội gả qua là Quốc Công phu nhân Tôn thị bây giờ. Con thứ Tô Khiêm và tiểu nữ Tô Giao là con do Tôn thị sinh ra.
Quốc Công phu nhân Tôn thị ngồi phía dưới lão phu nhân, mái tóc đen bóng được chiếu sáng bởi cây trâm mẫu đơn, trên búi tóc điểm bảo thạch tinh xảo đẹp đẽ quý giá. Trên cổ tay là đôi vòng tay ngọc bích, quần áo đỏ thắm, mặt váy tùng hương, mặt mày quyến rũ, ánh mắt lộ ra khôn khéo. Lúc này cười khanh khách với Lý Vân Nương nói "Trên đường đi mệt nhọc rồi."
"Phu nhân nói quá lời, không mệt mỏi gì." Lý Vân Nương khách khí nói.
Bùi thị thấy Tôn thị cực kỳ dễ thân vì vậy vừa cười vừa nói "Một đường đều là ngồi xe ngựa, sau đó lại ngồi kiệu. Chân còn chưa hoạt động gì mấy sao mà mệt mỏi được."
"Thẩm nhị phu nhân nói phải." Tôn thị ha ha nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía ba tỷ muội Thanh Ninh "Ba tiểu thư này là tiểu thư quý phủ, tam tiểu thư và tứ tiểu thư đi."
"Thanh Ninh/Thanh Nghiên/Thanh Vận vấn an lão phu nhân, phu nhân." Ba tỷ muội Thanh Ninh quỳ gối.
Tôn thị quan sát ba tỷ muội rồi quay đầu cười khen với Hà lão phu nhân "Mẫu thân, người xem ba tỷ muội, cùng hoa khoe sắc. Thật đúng là càng nhìn càng thích."
Hà lão phu nhân tươi cười quan sát, ánh mắt dừng trên người Thanh Ninh một chút, gật đầu khen "Ừ, thật là các cô nương như hoa như ngọc."
Hà lão phu nhân vẫy vẫy ba người nói "Đến gần đây một chút, đến gần ta nói chuyện."
"Vâng, lão phu nhân." Ba người Thanh Ninh gật đầu, đi về phía trước hai bước, đến trước mặt lão phu nhân.
Hà lão phu nhân cười tay lần lượt sờ tay ba người hỏi "Bao nhiêu tuổi rồi? Hay đọc sách gì? Thích ăn gì?...?"
"Thanh Ninh năm nay mười ba, đọc nữ giới, hiếu kinh..."
"Thanh Nghiên năm nay mười hai,..."
"Thanh Vận..."
Ba tỷ muội Thanh Ninh tự nhiên trả lời lão phu nhân.
Lão phu nhân hài lòng gật đầu, sau lại hỏi hai vấn đề. Sau đó sai nha đầu chuẩn bị lễ gặp mặt tặng cho ba tỷ muội mỗi người một phần.
Tôn thị cũng cho ba tỷ muội mỗi người một phần lễ gặp mặt.
Tỷ muội ba người cười nhận đưa cho nha đầu bên người.
Tôn thị bắt chuyện với Lý Vân Nương, vừa cười vừa nói "Ta xem năm nay hoa cúc nở đặc biệt đẹp nên liền thương lượng với mẫu thân mở một yến hoa cúc náo nhiệt một chút. Đợi lát nữa khách đến đông đủ, chúng ta đi một vòng xem mấy bồn hoa. Hy vọng mọi người không chê."
"Phu nhân nói đùa. Khắp kinh thành có người nào không biết Quốc Công phủ nổi danh mùa xuân hoa nở, mùa hè có hoa sen, mùa thu hoa cúc, mùa đông hoa mai, bốn mùa như tranh vẽ." Phu nhân bên cạnh cười nói.
"Chỉ là lời nói đùa, mọi người đồn thổi thôi." Tôn thị cười trả lời.
Thanh Ninh nghĩ đến những hoa cúc nở đẹp vừa nãy, nhiều cây còn là danh phẩm khó gặp liền thấy Quốc Công phủ tứ quý như tranh vẽ thật không phải chỉ là lời đồn.
"Tổ mẫu, mẫu thân." Mấy người Lý vân Nương vừa ngồi xuống, nha đầu còn chưa dâng trà bánh, Tô Dao một thần gấm vóc đỏ vàng, ngọc bội đinh hương đi tới. Tô Dao lớn lên khá giống Tôn thị, mặt phấn, má đào, dung mạo quyến rũ.
"Nhanh qua chào hỏi Thẩm phu nhân và ba vị tiểu thư.
"Thẩm đại phu nhân, Thẩm nhi phu nhân." Tô Dao trước tiên vấn an Lý vân Nương và Bùi thị sau đó cúi chào ba tỷ muội Thanh Ninh.
Lý vân Nương và Bùi thị cũng đem lễ gặp mặt cho Tô Dao.
Chờ chào hỏi xong, Hà lão phu nhân cười nói với Tô Dao "Chúng ta ngồi đây nói chuyện, con dẫn ba vị tiểu thư ra ngoài chơi gặp mọi người, tiếp đón ba vị tiểu thư chu đáo."
"Vâng, tổ mẫu."
Tô Dao gật đầu mời ba tỷ muội Thanh Ninh ra đình các bên ngoài phòng khách.
"Đây là Thẩm gia tiểu thư, Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư." Trong đình đã ngồi không ít thế gia khuê tú, bên trong còn có không ít người Thanh Ninh quen biết. Tô Dao đi vào trước tiên giới thiệu ba người Thanh Ninh sau đó chỉ vào mỗi người bên trong giới thiệu cho ba tỷ muội Thanh Ninh cuối cùng lôi kéo ba tỷ muội Thanh Ninh tới trước mặt một đôi hoa tỷ muội giới thiệu với ba người "Đây là Tuyết biểu tỷ và Kỳ biểu muội nhà cậu ta."
Tôn Ngọc Tuyết vạt áo trước thêu hoa đinh hương, cổ áo hình hoa hải đường, gấm vóc đỏ thẫm làm nổi bật làn da trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa.
Dáng người càng thướt tha, vai nhỏ, thắt lưng nhỏ, ngực nở.
Tôn Ngọc Kỳ mặc quần áo màu vàng, dung mạo tuy không xuất chúng như tỷ tỷ Tôn Ngọc Tuyết của nàng nhưng mặt mày như phù dung tú lệ.
Tô Dao liền nói với ba tỷ muội Thanh Ninh "Hôm nay khách nhiều lại chỉ có mình ta là nữ nhi. Tổ mẫu và mẫu thân sợ ta không chăm sóc tốt khách nhân nên kêu biểu tỷ và biểu muội đến giúp đỡ một chút. Nếu có chỗ nào thất lễ mong các vị lượng thứ."
Đây là nói cho ba tỷ muội nếu có chuyện gì nàng ta không ở đó có thể hỏi tỷ muội Tôn gia.
Thanh Ninh gật đầu.
"Thanh Ninh, bên này." Tăng Tuyết và Sử Thất Nương nhìn Thanh Ninh gọi ý bảo nàng đi bên này. Thanh Ninh quay đầu liếc nhìn Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Nghiên, cũng có những người quen biết hai nàng ta nhìn qua vì vậy gật đầu với hai người.
Ba người đi tới nhóm mà chính mình quen biết,
Thanh Ninh đi tới ngồi xuống bên cạnh Tăng Tuyết và Sử Thất Nương nói "Không ngờ hai người còn đến sớm hơn ta."
"Chúng ta cũng vừa tới xong." Tăng Tuyết nói.
"Thanh Ninh, ngươi có khỏe không?" Sử Thất Nương thấp giọng hỏi.
Các nàng từ sau hôm thất tịch cũng có hai tháng không gặp. Lời đồn đại về Hưng Ninh Hầu phủ không ngừng lan ra nên lúc này mới hỏi.
"Tốt lắm." Thanh Ninh nở nụ cười trả lời.
Sử Thất Nương và Tăng Tuyết cẩn thận nhìn thần sắc Thanh Ninh thấy sắc mặt nàng không tệ lắm cũng liền tin lời nàng không hỏi nữa, đối với chuyện của Thẩm Thanh Vũ càng không hề đề cập tới.
Ngồi một lúc Tống Tử Quỳnh cũng đến. Bốn người cao hứng nói chuyện nở nụ cười.
"Đáng tiếc lần trước không có đi đánh Polo cũng không thể đi ra ngoại thành" Hoàng Xảo Y ngồi cách bốn người Thanh Ninh không xa nhìn lại tiếc nuối nói.
Thanh Ninh quay đầu nhìn sang cười với Hoàng Xảo Y nói "Chờ mọi người đến lúc nào tiện thời gian được cho phép lại hẹn gặp thì tốt rồi."
Vì chuyện Chu Mi chưa chồng đã có thai gièm pha nên các phu nhân cao môn đại hộ đều quản thúc chặt các cô nương, xuất môn đều có bà tử nha đầu tiền hô hậu ủng, rất sợ xảy ra chuyện gì. Về chuyện các nàng muốn đi đánh Polo cũng chỉ có thể cứ thế mà chấm dứt.
"Ngươi nói phải, một thời gian tới lại hẹn đi." Hoàng Xảo Y cũng cười thân thiện với Thanh Ninh gật đầu nói.
Gật đầu nói với Thanh Ninh xong thu hồi ánh mắt.
Thanh Ninh mỉm cười cũng quay đầu lại.
Tương lai chỉ sợ phải đến sang năm. Bây giờ đã vào thu rất nhanh mùa đông sẽ đến.
"Công chúa và Quận chúa tới." Đang nói chuyện có người hô một tiếng.
Thanh Ninh liền quay đầu thấy rõ Nghi Nhu quận chúa và thiếu phụ xinh đẹp như sao xa đi vào đại sảnh. Thiếu phụ mỹ lệ quý khíđó là mẫu thân của Nghi Nhu quận chúa – Vân Hòa công chúa.
Nghi Nhu quận chúa một thân y phục đỏ rực, kiều diễm ướt át, nhiệt huyết tràn trề.
Hai mẹ con đi vào trong đại sảnh. Hà lão phu nhân và Tôn thị với nhóm phu nhân đều ra cửa đón.
Các nhóm khuê tú cũng tự động đứng dậy đi đến phòng khách.
Vào trong đại sảnh, Thanh Ninh và nhóm khuê tú thỉnh an Vân Hòa công chúa và Nghi Nhu quận chúa.
Vân Hòa quận chúa cười ôn hòa nói với các vị khuê tú "Các ngươi đều đi ra ngoài chơi đi. Hôm nay Bổn cung cũng giống các ngươi đều là khách của Tề Quốc Công phủ."
"Mọi người cũng đã đến đông đủ không bằng chúng ta đi cùng Công chúa ra bên ngoài một lát?" Lão phu nhân nói.
Các vị phu nhân vội vàng đồng ý.
Lão phu nhân phân phó Tô Dao tiếp đón các vị tiểu thư còn mình đưa các vị phu nhân đi vào trong viện thưởng cúc.
Tô Dao cũng cười dẫn các cô nương đi vào trong viện.
"Tô Dao, ta vừa nãy khi vào nhìn thoáng qua cư nhiên còn thấy cúc xanh biếc, còn có..." Nghi Nhu quận chúa nói với Tô Dao sau đó thương lượng với Tô Dao "Ngươi có thể bảo người chăm sóc ươm cho ta vài mầm cây ta trở về chính mình trồng."
Giọng điệu vô cùng quen thuộc thân thiết, hai người tương giao rất thân đi.
"Hoa cúc xanh và hoa cúc tím chỉ sợ là không được. Người nọ là người trung thành bên người đại ca. Ngoại trừ đại ca nói ai nói hắn ta cũng không nghe. Hai bồn này đều là tổ mẫu nói với đại ca thì mới lấy được." Tô Dao lắc đầu còn nói thêm "Những cái khác người thích, ta đều cho người."
Nghi Nhu quận chúa có chút thất vọng lắc đầu.
Thanh Ninh thấy có chút kỳ quái. Ngày ấy Nghi Nhu Quận chúa vừa nói vừa động thủ, còn dám ở trong Hoàng cung vung tay vung chân với Cố Hoán mà hôm nay lại đoan trang như thế. Xem ra nàng ta thực sự thích Tô Phỉ cho nên mới cố kỵ như vậy.
Thanh Ninh thu hồi ánh mắt lại thấy Tôn Ngọc Tuyết đứng chéo đó ánh mắt nhìn về phía Nghi Nhu quận chúa.
Trên mặt không có tươi cười mà trong ánh mắt kia càng là một tia không vui lạnh lẽo căm thù.
Một biểu muội quốc sắc thiên hương, một quận chúa thân phận tôn quý.
Tô Phỉ — Hắn thật đúng là có phúc a!
Vì trong viện có Hà lão phu nhân cùng các vị phu nhân và Công chúa thưởng cúc cho nên các khuê tú đều phá lệ đoan trang. Một lúc sau, Tô Phỉ và đệ đệ Tô Khiêm dẫn theo một nhóm công tử cẩm y hoa phục đến thỉnh an lão phu nhân, phu nhân và Công chúa.
Nhóm khuê tú nhìn thấy nhóm thiếu niên đều không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Thanh Ninh liếc nhìn Tô Phỉ rồi nhìn về phía Tô Khiêm mặt mày vô cùng tuấn tú. Tô Khiêm ở giữa nhóm thiếu niên cũng đặc biệt nổi bật thế nhưng khí độ lại thua xa huynh trưởng Tô Phỉ.
Thanh Ninh đang muốn thu hồi ánh mắt liền thấy Tống Tử Dật ở giữa đám người nở nụ cười với nàng liền lập tức thu hồi ánh mắt.
Tống Tử Dật sắc mặt cứng đờ, ánh mắt có chút buồn bã, không thể làm gì khác hơn là thu hồi ánh mắt.
Bùi thị không nhìn Tô Phỉ và những người còn lại, ánh mắt trực tiếp nhìn Tô Khiêm. Vừa thấy hắn dung mạo tuấn tú ánh mắt sáng rực, quan sát từ trên xuống dưới một phen trong mắt thỏa mãn mới thu hồi ánh mắt.
Thẩm Thanh Vận nhìn lại rồi cũng thu hồi ánh mắt.
Tống Tử Quỳnh nhìn Tô Phỉ liền cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Nhìn thấy hai huynh đệ nhất là Tô Phỉ lịch sự tao nhã vô song giữa nhóm người không ít khuê tú xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Một nhóm thiếu niên hăng hái thỉnh an nói chuyện một hồi lại cùng Tô Phỉ rời đến viện chiêu đãi khách nam.
Ăn cơm trưa xong Hà lão phu nhân và Tôn thị dẫn mọi người đi sang sân khấu đã chuẩn bị tốt để xem kịch.
Một nhóm khuê tú đều im lặng chăm chú xem kịch. Thanh Ninh cũng gặp sao làm vậy, an tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn sân khấu, thỉnh thoảng bưng chén trà uống một ngụm giống những khuê tú khác.
Xem một lát Tống Tử Quỳnh thấp giọng kêu "Thanh Ninh."
Thanh Ninh coi như không nghe thấy chăm chú xem tiểu sinh và hoa đán ân oán triền miên trên sân khấu.
"Thanh Ninh." Tống Tử Quỳnh không thể làm gì khác hơn là gia tăng âm lượng.
Nàng ta to giọng hơn khiến không ít người nhìn lại.
Thanh Ninh nhìn sang.
"Ngươi theo ta đi ra ngoài một chút đi." Gương mặt Tống Tử Quỳnh đầy ý cười, thanh âm lại lớn.
Lần này Vân Hòa công chúa và Hà lão phu nhân cũng hơi quay đầu nhìn.
"Đi đi, cẩn thận đừng đi xa." Lý Vân Nương gật đầu với Thanh Ninh.
Thanh Ninh thấy rõ ánh mắt của mọi người không thể làm gì khác hơn là đứng lên cùng Tống Tử Quỳnh đi ra ngoài.
Tống Tử Quỳnh liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện không giới hạn. Đi một hồi Tống Tử Quỳnh cười với các nha đầu dẫn đường của Tề Quốc Công phủ nói "Vị tỷ tỷ, chúng ta chỉ đi loanh quanh một chút, Ngươi cũng không cần dẫn chúng ta."
"..." Nha đầu kia do dự một chút rồi lui xuống.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Thanh Ninh thấy nàng ta để nha đầu trong phủ Tề Quốc Công lui đi thì cau mày nhìn nàng ta hỏi.
"Không làm gì cả chỉ là đã rất lâu chưa gặp ngươi, muốn cùng ngươi nói chuyện riêng." Tống Tử Quỳnh nở nụ cười nói.
Thanh Ninh quay đầu sang bên cạnh.
Tống Tử Quỳnh lại kéo nàng đi.
Thanh Ninh cau mày nhìn một chút quay đầu "Ngươi rốt cuộc làm gì?"
"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết." Tống Tử Quỳnh liếc mắt nhìn quanh, thần bí hề hề nói, trong mắt có tia mập mờ.
"Ngươi nói rõ ràng không ta đi về đây." Thanh Ninh trầm giọng.
"Ngươi đi theo ta đi mà, ta cũng không hại ngươi." Tống Tử Quỳnh lấy sức không quan tâm nắm cánh tay Thanh Ninh đi về phía trước, hai nha đầu của nàng ta làm vướng chân Trà Mai và Ngọc Trâm.
Thanh Ninh không kịp đề phòng, chờ lúc lấy lại tinh thần đã bị nàng ta lôi kéo đi một đoạn đường. Trà Mai và Ngọc Trâm bị hai nha đầu của nàng ta cản lại ở xa xa phía sau.
"Ngươi làm cái gì vậy? Bị người của Tề Quốc Công nhìn thấy lại nghĩ muốn làm gì." Thanh Ninh tức giận hất tay nàng ta ra.
"Trong khoảng thời gian này ca ca đi đến phủ tìm ngươi, ngươi đều tránh không gặp. Ngươi cũng không biết ca ca đều gấp gáp lo lắng. Cho nên lần này nhân cơ hội muốn gặp ngươi. Ca ca có chuyện muốn nói với ngươi." Tống Tử Quỳnh kéo tay Thanh Ninh nói.
"Không được." Thanh Ninh lạnh nhạt nói.
Đây là Tề Quốc Công phủ, huynh muội bọn họ cư nhiên lại kéo nàng ra lén lút gặp mặt. Thật đúng là chỉ có bọn họ nghĩ ra.
"Tại sao ca ca còn chưa tới nhỉ?" Tống Tử Quỳnh nhìn lướt qua bốn phía.
"Ta phải quay về, ngươi tự ở chỗ này chờ đi. Ta không có gì muốn nói với ca ca ngươi hết." Thanh Ninh lạnh nhạt nói. Huynh muội bọn họ muốn chơi thì chính bọn họ chơi đi đừng kéo nàng vào.
Thanh Ninh xoay người.
Tống Tử Quỳnh ôm lấy tay Thanh Ninh "Thanh Ninh, ca ca sắp đến rồi ngươi chờ một lát được không? Ta biết ngươi giận ca ca thế nhưng Thanh Ninh mấy thứ đó đều là lời đồn. Ca ca và Thanh Vũ không có gì cả. Ngươi tin tưởng ta đi. Ca ca làm sao coi trọng một thứ nữ như nàng ta chứ."
Làm sao lại không? Đời trước hai người bọn họ cho nàng xem đã mắt rồi. Ánh mắt Thanh Ninh lạnh lùng quét về phía Tống Tử Quỳnh lành lạnh nói ra hai chữ "Buông tay."
Tống Tử Quỳnh thấy rõ đáy mắt nàng lạnh lùng không tự chủ được buông lỏng tay ra. Sau đó phục hồi tinh thần lại kéo Thanh Ninh đang xoay người chuẩn bị trở về nói "Thanh Ninh, ngươi chờ ở đây một chút, ta đi gọi ca ca. Ngươi nhất định phải chờ nhé."
Dứt lời không đợi Thanh Ninh trả lời lại xoay váy chạy đi.
"Tiểu thư, người không sao chứ." Ngọc Trâm và Trà Mai thở phì phù chạy tới sốt ruột hỏi thăm.
"Không sao." Thanh Ninh lắc đầu.
Ngọc Trâm và Trà Mai thấy nàng bình yên vô sự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Trâm tức giận nói "Tống tiểu thư cũng thật là. Tiểu thư ấy cho rằng đây là hậu viện nhà tiểu thư ấy hay sao."
"Đừng nói nữa, chúng ta trở về đi." Thanh Ninh nói với hai người.
"Vâng." Hai người gật đầu.
Thanh Ninh đi hai bước lại nghĩ Tống Tử Quỳnh từ đường này chạy trở về. Không muốn trên đường đụng phải hai huynh muội bọn họ cho nên nhíu mày không do dự chọn đường bên cạnh "Đi bên này đi."
Đi một lúc càng thêm an tĩnh. Thanh Ninh nghĩ không biết có đi đúng đường không, nhìn bốn phía cũng không thấy bóng người. Đi qua nguyệt lượng môn trước mắt sáng ngời. Một hồ lớn nhảy vào mắt, nước hồ xanh lam, gió nhẹ lướt qua sóng sánh. Bên bờ hồ xây nhà thủy tạ. Nhà thủy tạ xây hai tầng, điêu khắc gỗ hồng, thành các hình dạng. Chính giữa hồ còn có đình hồ. Từ nhà thủy tạ có một con đường đi thẳng ra giữa đình hồ. Mái đình vểnh lên như chim nhạn bay, nhìn từ xa rất là tinh xảo.
Thanh Ninh nhìn một lúc nói với Trà Mai và Ngọc Trâm "Hình như đi lầm đường, chúng ta theo đường cũ trở về vậy."
Xoay người lại thấy Tô Phỉ từ nguyệt lượng môn đi ra.
"Thế tử." Thanh Ninh cúi người.
Tô Phỉ dừng chân, gió nhẹ thổi tới, trong không khí quanh quẩn một hương khí tươi mát khác biệt. Tô Phỉ chỉ cảm thấy đáy lòng càng thêm lửa nóng, có dấu hiệu không khống chế được. Ánh mắt theo bản năng nhìn về đôi môi đỏ mọng của Thanh Ninh. Này.... Hắn hồi trước cũng uống say hai lần nhưng hôm nay tựa hồ không giống phản ứng người say rượu. Có cái gì không đúng!
Tô Phỉ nhắm mắt, nuốt một ngụm nước bọt, không dấu vết lùi về sau một bước rồi nhìn Thanh Ninh "Tiểu thư sao lại đi tới nơi này?"
"Tiểu nữ bị lạc đường. Thế tử có thể chỉ cho tiểu nữ đường quay về không?" Thanh Ninh cười nói thẳng.
"Tiểu thư đi từ bên này, qua hành lang. Sau đó đi về bên phải thấy một đình bát giác, lại..." Hương khí càng thêm rõ ràng, một tia lửa từ bụng trườn lên. Thân thể kêu gào ôm lấy nàng, ôm lấy nàng.
"Sau đó là..." Thanh Ninh quay đầu cả kinh nói "Thế tử làm sao vậy? Thế nào đột nhiên mặt đỏ như vậy? Có phải uống say hay không?
Thấy rõ hắn vừa mới còn sắc mặt trắng nõn giờ lại dường như được tô son lộng lẫy, như hoa đào nở rộ, ưu nhã lại mang theo mị hoặc mê người xinh đẹp."
Miệng lưỡi Tô Phỉ khô khốc, nhắm mắt lại, khôi phục bình tĩnh nói với Thanh Ninh "Lại đi về phía bên trái, đi thẳng thì là đến... đến sân khấu kịch bên kia."
"Thế tử sao vậy..." Thanh Ninh cau mày hỏi.
"Ta không sao, chỉ là uống nhiều mà thôi." Tô Phỉ nở nụ cười, ánh mắt thấy rõ khuôn ngực nhô lên của nàng hô hấp lại bị kiềm hãm, một tay không khống chế được liền vươn về phía Thanh Ninh đến nửa đường liền rũ xuống "Tiểu thư... nàng đi mau."
Thanh âm mang theo mị hoặc khàn khàn.
Hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng, trong ánh mắt có lí trí và ngọn lửa đấu tranh, dưới trang phục cảm y hoa văn vân da mạch máu căng thẳng... cái này...
Thanh Ninh kinh ngạc nhìn về phía Tô Phỉ "Thế tử trúng mị dược?"
"Hình như vậy." Tô Phỉ cười khổ.
"Tiểu thư, người đi mau." Ngọc Trâm và Trà Mai vừa nghe liền đứng trước mặt che cho Thanh Ninh trăm miệng một lời đồng thời canh gác Tô Phỉ.
"Các người đi mau. Những gì ta vừa nói nhớ kỹ chưa." Tô Phỉ tránh sang một bên, ánh mắt nhìn Thanh Ninh càng thêm nóng bỏng.
"Thế tử cẩn thận một chút." Thanh Ninh gật đầu đi một bước đột nhiên dừng chân, lẽ nào? Thanh Ninh ngẩng đầu khó khăn nhìn Tô Phỉ.
Lẽ nào đây là chân tướng?
Kiếp trước hắn là bị người ta hạ độc, trúng kế của người khác mới cùng ái thiếp của Quốc Công gia bắt gian tại giường?
Cho nên mới bị đuổi khỏi Quốc Công phủ. Cho nên sau này hắn có thể trả thù vô tình như vậy?
Cho nên hãm hại hắn tất nhiên là những người thân thiết nhất!
"Đừng..." Gió nhẹ đưa tới tiếng nữ nhân rê.n rỉ ngâm nga.
Bên trong nhà thủy tạ có người!
Hơn nữa còn là nữ nhân!
Thanh Ninh quay đầu nhìn thoáng qua nhà thủy tạ. Ánh mắt kiên quyết nhìn Tô Phỉ "Thế tử đi cùng ta đi."
"Không được, tiểu thư đi mau đi." Tô Phỉ kiên quyết bác bỏ lời Thanh Ninh nói.
"Không có chuyện gì. Nơi này là nhà của Thế tử. Miễn là Thế tử rời đi khỏi nơi này là được. Ta tin tưởng Thế tử sẽ không thương tổn ta... mà cho dù có... cũng chỉ là cho ta báo đáp ân tình của Thế tử." Thanh Ninh nhẹ nhàng nói trong ánh mắt mang theo kiên quyết.
Trong nhà thủy tạ có người. Nếu đi cũng có thể gặp phải những người khác. Nếu không khống chế được dược hiệu lại đụng phải nhiều người, hậu quả kia___ Hơn nữa hôm nay còn tới nhiều khuê tú, trong phủ còn nhiều nha đầu bà tử của hắn, còn có nhóm di nương của phụ thân hắn.
Nếu như hắn không khống chế được—
Đó cũng là ý trời. Cứ như vậy đi, như vậy còn có thể giải quyết hôn sự với Tống Tử Dật, còn có thể báo đáp ân tình của hắn.
Ngọc Trâm và Trà Mai nghe xong quá sợ hãi. Hai người không hẹn mà cùng vội nói "Tiểu thư người đi đi. Nô tỳ lưu lại."
Tô Phỉ nhíu mày vội vàng nói "Không được, ba người các người đều nhanh...."
Lời còn chưa dứt đột nhiên kéo Thanh Ninh trốn sau bên tường của nguyệt lượng môn.
Ngọc Trâm và Trà Mai thất kinh hô "Không..."
Chóp mũi Tô Phỉ quẩn quanh mùi thơm từ trên người Thanh Ninh, chịu dày vò nói "Có người đang đi tới chỗ này."
Trà Mai và Ngọc Trâm che miệng lại, hoảng sợ núp sang một bên còn lại.
Thanh Ninh đứng ở bên cạnh hắn, tựa hồ có thể cảm giác trên người hắn nhiệt đang thiêu đốt. Cũng có thể nghe được tiếng tim đập thùng thùng nhanh chóng của hẳn.
Phía trước có người đến mặt sau hồ liếc qua một cái là biết ngay. Nhà thủy tạ và đình hồ đều không phải nơi ẩn nấp huống chi nhà thủy tạ còn có mồi nhử.
Làm sao bây giờ?
Thanh Ninh ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Tô Phỉ đang đứng bên người.