"Phu nhân đi đâu?" Lên xe ngựa nha đầu thấp giọng hỏi.
"Đi Lý trạch!", ánh mắt Thái thị âm sâm dày đặc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nha đầu chết tiệt kia, dám phá hủy tay chân của con trai nàng, chính nàng sẽ đi diệt nó!
Đây là đứa con trai ưu tú, kiêu ngạo nhất của nàng! Cuộc đời hắn vừa mới bắt đầu! Nha đầu đó sao có thể tàn nhẫn như vậy? Hắn là biểu ca của nó cơ mà. Mẹ chồng nàng với tổ mẫu của nó còn là tỷ muội ruột thịt. Cứ coi như lúc ấy nó không nhận ra, nhưng về sau thì thế nào, bắt được người rồi còn không nhận ra sao? Giam giữ người cả đêm ở thôn trang thượng, nó cũng không quan tâm. Nếu nó có thể tìm đại phu sớm trị liệu cho con trai nàng, khả năng sẽ không luân lạc đến hoàn cảnh ngày hôm nay.
Bên tai tựa hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng quát tháo thống khổ tuyệt vọng của Bùi Hạo Lâm, trước mắt hiện lên thảm trạng của con trai, Thái thị cảm thấy trái tim mình tan nát.
Nha đầu Thẩm Thanh Ninh ác độc kia, nhất định nàng sẽ phải cho nó biết tay.
**
Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương mới từ nha môn trở về, hai người thay đổi y phục, trong buồng lò sưởi ấm áp của Lý Vân Nương, hai mẹ con vừa uống trà vừa thảo luận về những nơi muốn tu sửa lại trong tòa nhà. Nay đã gần tới tháng mười hai, sắp đến lễ mừng năm mới, hai người định bố trí lại Lý trạch cho thoải mái, vui vẻ một chút. Cầm thư hòa ly trong tay, càng chắc chắn nơi đây sẽ là nhà ở lâu dài, cho nên mẹ con hai người rất muốn đem tòa nhà sửa chữa thật tốt một phen.
Quản gia phái nha đầu đến bẩm báo, Thanh Ninh ngẩng đầu: "Bùi đại phu nhân đến đây?"
"Đúng vậy, tiểu thư", nha đầu gật đầu nói: "Lý bá nói Bùi đại phu nhân rất kiên quyết muốn gặp tiểu thư ngài".
Bùi đại phu nhân Thái thị?
Lúc này ước chừng Bùi Hạo Lâm đã về Bùi gia, xem ra cả nhà họ đã biết chân tay hắn đã bị phế.
Tìm nàng làm cái gì?
Muốn tính sổ sao?
Khóe miệng Thanh Ninh cong lên nụ cười chế giễu.
"Nàng đến đây làm gì, không phải đã buông tha cho con trai nàng rồi sao? Nàng còn muốn thế nào nữa?". Nghĩ đến việc người Bùi gia tính kế con gái mình, cơn giận của Lý Vân Nương bốc lên, đứng dậy chuẩn bị đến gặp Thái thị.
"Mẫu thân đã bận rộn cả ngày rồi, ngài nghỉ ngơi đi, để nữ nhi đến gặp nàng", Thanh Ninh đứng dậy kéo Lý Vân Nương ngồi xuống, nghiêng đầu phân phó nha đầu: "Thỉnh Bùi đại phu nhân đến phòng ăn".
"Đã buông tha cho Bùi Hạo Lâm rồi, không biết nàng ta đến làm gì? Ninh nhi, cứ để nương đi gặp nàng, con ở chỗ này chờ là được", Lý Vân Nương nói.
Thanh Ninh vừa cười vừa nói: "Mẫu thân đừng lo lắng, con đã cho con trai nàng ta một lối thoát, nói không chừng nàng đến để cảm tạ con!".
Thái thị đến cảm tạ mới là lạ, nhất định là đến tìm mình tính sổ! Trong lòng Thanh Ninh rất rõ.
"Ai muốn nhận lời cám ơn của bọn họ, trực tiếp cự tuyệt, không gặp nàng ta. Ta thấy lẽ ra nên để tiểu tử kia cõng tội danh đạo tặc, đem nhốt vào đại lao mới tốt, thư hòa ly từ từ tính sau cũng được". Lý Vân Nương trong lòng rất ghi hận chuyện người nhà Bùi gia tính kế con gái mình, bọn họ có ý đồ muốn Bùi Hạo Lâm hủy thanh danh Ninh nhi, nếu không phải con gái cơ trí, lại có quý nhân tương trợ, chỉ sợ hôm nay người khóc là hai mẹ con Lý Vân Nương nàng.
"Mẫu thân cứ nghỉ ngơi trước đi, nữ nhi đi một chút sẽ trở lại, đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau làm bánh cao củ cải", Thanh Ninh cười nói.
Có mấy lời phải nói, có một số việc phải làm với Thái thị.
"Vậy con đi nhanh rồi quay lại, nếu nàng ta có lời nói, hành động gì bất thiện, thì cho người đánh đuổi nàng ta ra ngoài". Nữ nhi kiên trì, hiện tại đang ở trong nhà mình, hơn nữa trước nay mọi việc nữ nhi làm đều khiến nàng có thể yên tâm, cho nên Lý Vân Nương gật đầu nói: "Ta trước sẽ phân phó người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thật tốt".
Thanh Ninh gật đầu, sửa sang tà áo, không trở về phòng thay trang phục khác, trực tiếp mặc áo váy da cam cũ dẫn theo Ngọc Trâm cùng Trà Mai đi đến phòng ăn.
Nha đầu hầu hạ bên cạnh xốc màn cửa.
Thanh Ninh vừa sải bước vào, Thái thị nghe được tiếng vang liền vọt đứng dậy gầm rú hướng Thanh Ninh bổ nhào tới: "Thẩm Thanh Ninh, nữ nhân độc ác tâm địa bò cạp này, ta liều mạng với ngươi!".
Hai nha đầu hầu hạ trong phòng sợ hết hồn, kinh hô: "Tiểu thư!", ngẩn người trong chốc lát, sau đó vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản Thái thị.
Hai nha đầu giữ cửa bên ngoài cũng đẩy cửa nhảy đến.
Ngọc Trâm cùng Trà Mai bước nhanh về phía trước, chắn trước mặt Thanh Ninh, hai nàng vốn dĩ đi theo Thanh Ninh cũng đã học được mấy chiêu của Đồng Ánh, tuy chỉ là vài chiêu thức cơ bản, nhưng so với Thái thị thì dễ dàng đối phó, hành động nhạy bén nhẹ nhàng, linh hoạt vô cùng, thoải mái chặn lại Thái thị, hai người một tả một hữu giữ nàng ta lại.
Hai nha đầu thấy Ngọc Trâm cùng Trà Mai chế trụ được Thái thị, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thả ta ra, hai con tiện nô tài các ngươi!", Thái thị bị khống chế tay, không thể xuất lực, đành hướng Ngọc Trâm cùng Trà Mai rống giận, sau đó duỗi chân ra đá về phía Thanh Ninh.
Sắc mặt Thanh Ninh không đổi, nhìn Thái thị phát điên, nàng cười lạnh: "Ta tới gặp ngươi, không phải là tới để nhìn ngươi nổi điên".
Nói xong bước chân ưu nhã đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, một nha đầu gấp rút lên trà cho Thanh Ninh.
Hai nha đầu đi theo Thái thị vội chạy tới hỗ trợ cứu Thái thị, Thanh Ninh lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, hai người cảm thấy e ngại, lại thấy bên kia có bốn nha đầu đang vô cùng khẩn trương, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, cầu xin: "Thẩm đại tiểu thư, phu nhân nhà ta bị kích động nên mới thất thố như thế, kính xin Thẩm đại tiểu thư không so đo, thả phu nhân nhà ta đi".
Ngọc Trâm cùng Trà Mai vững vàng bắt được Thái thị, Thanh Ninh không ra hiệu buông tay, vì vậy hai người mạnh mẽ không buông.
"Thẩm Thanh Ninh, nữ nhân ác độc nhà ngươi, ngươi sẽ chết không tử tế! Đó là biểu ca của ngươi, sao ngươi có thể xuống tay được? Con ta tuy không nên xông vào thôn trang của ngươi, nhưng ngươi cũng không cần phải ra tay tàn khốc, đem chân tay nó phế đi như vậy! Ngươi còn nhỏ tuổi mà quá ác độc, không sợ bị thiên lôi đánh sao?". Tay Thái thị không nhúc nhích được, vẻ mặt dữ tợn đá chân, hung hăng nhìn về phía Thanh Ninh, ánh mắt ngoan lệ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: "Hôm nay con ta bị ngươi hại hỏng cả đời, ta muốn ngươi đền mạng cho nó!"
Thanh Ninh bưng chén trà, ưu nhã thổi hai cái, sâu kín nói ra: "Bùi đại phu nhân, ngươi cũng nói là con trai ngươi không nên hung hãn xông tới thôn trang của ta, ta không đánh chết đạo tặc Bùi Hạo Lâm tại chỗ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi lẽ ra phải cảm tạ ta đã lưu lại cho hắn một cái mạng, nếu không, bây giờ ngươi đã phải đi nhặt xác cho Bùi Hạo Lâm rồi".
"Ngươi...", Thái thị nghe vậy khí huyết xộc lên ót, tức giận tới mức run rẩy, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, lớn tiếng mắng: "Nữ nhân ác độc nhà ngươi, còn không phải là ngươi cố ý sao? Đêm đó lúc ngươi bắt Hạo nhi, tại sao không mời đại phu chữa thương cho nó? Nó là biểu ca của ngươi, gọi tổ mẫu của ngươi một tiếng di tổ mẫu, là cháu trai của di tổ mẫu ngươi!".
Thái thị mắng chửi, vẻ mặt càng thêm dữ tợn: "Thẩm Thanh Ninh, ngươi nói đi, có phải ngươi đã sớm biết người xông vào thôn trang là Hạo nhi, ngươi cố ý cho người đánh nó tàn phế, cố ý không mời đại phu chữa thương cho nó, tất cả là ngươi cố ý, có phải không?"
Thanh Ninh uống một ngụm trà, ngước mắt bình tĩnh nghênh tiếp ánh mắt oán độc của Thái thị: "Bùi đại phu nhân, ngươi nghĩ ta sẽ tin chuyện Bùi Hạo Lâm tình cờ xuất hiện ở thôn trang thượng nhà ta sao? Ngươi cho là ta không biết thủ đoạn hạ lưu của các ngươi?"
Sắc mặt Thái thị khẽ cứng lại, lập tức lớn tiếng giải thích: "Có cái gì không trùng hợp, đó thực sự là trùng hợp, ai mà biết được buổi tối mẫu thân ngươi không có ở đó? Ý của ngươi chẳng lẽ là chúng ta cố tình tính kế Hạo nhi và ngươi sao? Hạo nhi ưu tú như vậy, ngươi là cái thá gì? Ngươi chỉ là một cô nương bị lui hôn, có cái gì tốt?"
"Ha ha, ta là cái thá gì? Ta đã từng lui hôn, tất nhiên không nhà thế gia nào thích một cô nương như ta, bất quá...", Thanh Ninh nhìn Thái thị, đôi mắt cùng nụ cười bên miệng đều thoáng hiện một tia khinh bỉ: "Chẳng phải Bùi gia các ngươi nhắm vào tiền của mẫu thân ta sao?"
Sắc mặt Thái thị tối sầm: "Ngươi, nói hươu nói vượn, thêu dệt vô cớ!".
"Hừ, ta có thêu dệt vô cớ hay không, trong lòng ngươi rõ ràng hơn ta!". Thanh Ninh khinh bỉ cười:"Đối với các ngươi, Bùi Hạo Lâm là trân bảo, để hắn thành sự với một cô nương đã từng lui hôn như ta, người làm mẹ như Bùi đại phu nhân ngươi hẳn là cảm thấy ủy khuất cho hắn lắm? Nhưng mà, Thẩm Thanh Ninh ta từ đầu đến chân đều chướng mắt hắn!".
"Ngươi chướng mắt Hạo nhi? Cho nên ngươi phá hủy nó? Cho nên ngươi phế đi tay chân của nó?", Thái thị cực kì bi thương: "Ngươi phá hủy con trai ta, ngươi phải chịu trách nhiệm, đời này phải làm trâu làm ngựa hầu hạ con trai ta!"
Con trai nàng bị phá hủy, Thẩm Thanh Ninh cả đời này đừng nghĩ sống khá giả!
"Bùi đại phu nhân muốn ta hầu hạ Bùi Hạo Lâm?", Thanh Ninh giễu cợt cười một tiếng, sắc mặt lạnh lùng: "Bùi đại phu nhân, lần này ta phế đi tay chân của hắn, ngươi không sợ lần tới ta sẽ lấy mạng hắn?"
"Ngươi dám!", Thái thị trợn mắt.
"Có cái gì không dám? Đại phu nhân, lòng người không đủ như rắn nuốt voi, tất cả là do các ngươi làm hại, là các ngươi gieo gió gặt bão!". Nếu không phải Bùi Hạo Lâm có giá trị lợi dụng, có thể khiến Bùi Giang thị tạo áp lực cho tổ mẫu, nàng sẽ không bao giờ lưu lại cho hắn một mạng, đêm đó đã sai người trực tiếp đánh chết hắn rồi! Thanh Ninh hờ hững nhìn Thái thị: "Nếu không phải các ngươi ra thủ đoạn hạ lưu ác độc, Bùi Hạo Lâm có rơi vào thảm trạng như vậy không? Đây đều là do lòng tham của các ngươi, chính các ngươi đã hại hắn!".
Hai mắt Thái thị muốn nứt ra, chằm chằm nhìn Thanh Ninh, bén nhọn nói: "Ngươi không cần phải nhiều lời, cây ngay không sợ chết đứng, Thẩm Thanh Ninh, Bùi gia ta không phải dễ khi dễ như vậy, ta sẽ đi tố cáo ngươi, tố cáo ngươi đã gây ra thương thế cho con trai ta!".
"Đi thì đi, thuận tiện nói một chút về việc đêm đó, ngươi cứ việc đi tố cáo ta, đến Thuận Thiên phủ, đi Hình bộ, kể cả là ngươi có viết Đăng Văn cổ tố cáo ta, Thẩm Thanh Ninh ta đều sẽ phụng bồi!", đôi mắt Thanh Ninh lạnh lẽo, đem chén trà nặng nề đập lên bàn: "Nhưng mà, sau này ngươi không cần như người điên tìm đến cửa nhà ta, mẫu thân ta đã không còn là Thẩm gia phụ, cùng Thẩm gia không có quan hệ gì, cho nên bọn ta cũng không có quan hệ nào với Bùi gia các ngươi, chúng ta chỉ là người xa lạ, vì vậy ngươi không có lí do nào để đến đây nữa. Về phần hảo nhi tử Bùi Hạo Lâm của ngươi, hắn là do các ngươi hại, các ngươi hối hận cũng được, báo thù cũng được. Đối với ta, ta nên cảm ơn chính mình đêm đó đã lưu hắn một mạng, để sắp tới ta có thể cho hắn nếm trải tai ương trong lao ngục, vì vậy..."
Thanh Ninh nhìn Thái thị khẽ mỉm cười: "Ngươi nên cảm tạ ta đã hạ thủ lưu tình, đêm đó không lấy mạng Bùi Hạo Lâm!".
Người câm sẽ phải chịu thiệt thòi! Thái thị tức giận ói máu, từng đợt ngai ngái dâng lên trong cổ họng, sắc mặt tái nhợt một hồi, trên ngực phập phồng kịch liệt, tức giận đến mức không nói nổi một câu.
"Người đâu, tiễn khách!" Thanh Ninh quát lên: "Chuyển lời ta đến Lý bá và người gác cổng, sau này từ chối tất cả người Bùi gia vào cửa!".
Hai bà tử tiến lên, tiếp Thái thị trong tay Ngọc Trâm cùng Trà Mai, kéo nàng ta ra ngoài.
Hai nha đầu đang quỳ trên mặt đất gấp rút đứng dậy đi theo.
"Trà Mai, ngươi phái ngươi đi theo, xem kế tiếp nàng ta đi đâu?", Thanh Ninh phân phó. Nàng ta sẽ trở về Bùi gia? Hay là đi Hưng Ninh hầu phủ?
"Vâng, tiểu thư".
Thanh Ninh đứng dậy dẫn theo Ngọc Trâm trở về hậu viện.
"Con nên trực tiếp đánh người đuổi ra ngoài, loại người này tiếp chuyện với nàng làm cái gì?", động tĩnh mới xảy ra tại phòng ăn, Lý Vân Nương đã nghe được tiếng gió, nhìn thấy Thanh Ninh trở lại liền nói.
"Nhị thẩm loi choi nháo như vậy, sao có thể để nàng ta cứ như thế bình yên vô sự không đếm xỉa đến?", Thanh Ninh vừa cười vừa nói.
Mới nãy nàng nói nhiều như vậy, chủ yếu để kích động oán hận trong lòng Thái thị đối với Bùi thị.
Thái thị tính tình đanh đá, lại là Bùi gia đại phu nhân, cho dù Thái thị không đem chuyện của Bùi Hạo Lâm ghi hận trên đầu Bùi thị, cũng sẽ sinh lòng khúc mắc.
Chuyện này là do Bùi thị giật dây, cùng nhà mẹ đẻ thương nghị, đương nhiên là thương nghị với Bùi Giang thị.
Vừa rồi nhìn thái độ của Thái thị, xem ra nàng ta không thích mình, cảm thấy mình không xứng với con trai ưu tú Bùi Hạo Lâm của nàng ta. Có thể làm Thái thị gật đầu đồng ý bày ra thủ đoạn kia, chỉ có thể là Bùi Giang thị cùng Bùi đại lão gia. Thái thị mặc dù trong lòng oán hận nhưng không thể chống đối lại mẹ chồng. Còn đối với Bùi đại lão gia, tức giận đến mấy cũng chỉ có thể ầm ĩ cãi nhau một trận, nhưng ầm ĩ cũng chẳng làm được gì, Bùi đại lão gia dẫu sao cũng là phu quân của nàng ta, là phụ thân của Bùi Hạo Lâm. Cho nên Thanh Ninh có tám phần khẳng định, với tính khí của Thái thị, nhất định sẽ tìm tới Bùi thị.
"Nên như vậy, để bọn họ chó cắn chó đi", Lý Vân Nương gật đầu cả giận nói, sau đó nhìn Thanh Ninh hỏi: "Bùi Hạo Lâm thật sự là bị phế?"
Lý Vân Nương biết Bùi Hạo Lâm bị đánh một trận, tay chân bị gãy, nhưng không biết là đã bị phế.
"Vâng, chỉ sợ cả đời tàn phế", Thanh Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
"Đáng đời, nên đánh cho hắn tàn phế!", đối với kẻ tính kế nữ nhi, Lý Vân Nương cảm thấy như thế cũng không quá phận.
"Không nói đến bọn họ nữa, mẫu thân, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong chưa?", Thanh Ninh thản nhiên cười hỏi.
"Chuẩn bị xong hết rồi", Lý Vân Nương tâm tình cũng vui lên, gật đầu đứng dậy.
Bị khiêng ra ngoài cửa chính Lý trạch, trước mắt tối sầm một màu đen, nhìn cánh cửa đóng chặt lại, Thái thị đứng một lúc, xì hai cái, quay người lên xe ngựa.
Hai nha đầu không dám thở mạnh, đi theo lên xe.
"Phu nhân, ngài uống một ngụm trà, xin bớt giận". Nha đầu áo lam rót một chén trà đưa cho Thái thị.
"Uống trà cái gì? Hai đứa phế vật các ngươi, ta bị chúng nó bắt được, hai ngươi cũng không biết đường tiến lên hỗ trợ, chỉ biết quỳ trước mặt người ta cầu xin tha thứ, đồ vô dụng!", Thái thị vung tay đánh rớt chén trà, toàn bộ trà nóng hổi bắn lên người nha đầu áo lục.
May là trời lạnh, mặc áo dày nên nha đầu áo lục không bị phỏng, sắc mặt trắng bệnh, hít một hơi lãnh khí, không dám kêu, quỳ gối bên chân Thái thị: "Phu nhân, nô tỳ đáng chết!".
Tự biết tính tình phu nhân nhà mình, nha đầu áo lam cũng vội vàng quỳ xuống.
Thái thị nổi cáu, thật lâu mới lên tiếng: "Đi Hầu phủ!"
Thẩm Thanh Ninh đánh gãy tay chân con trai nàng, nàng hận không thể uống máu nó, ăn thịt nó, nhưng nàng có thể đi tố cáo nó sao? Thẩm Thanh Ninh kia không sợ, bởi vì nó có lý.
Chuyện này từ đầu đến cuối là do em chồng nàng bày mưu tính kế, con trai nàng hảo hảo đoan đoan là do nàng ta làm hại!
**
"Tiểu thư, Bùi đại phu nhân đi nửa đường vòng về Hưng Ninh hầu phủ" Trà Mai nhận được tin tức kịp thời bẩm báo với Thanh Ninh.
"Vậy sao? Ta biết rồi", Thanh Ninh ngẩng đầu, nụ cười bên miệng sâu hơn vài phần, nhìn bầu trời bị nhiễm đỏ, nàng tiếp tục đi về phía viện tử của Lý Vân Nương.
Trong phòng ánh đèn bát giác cung đình tản ra sắc hào quang nhu hòa, Lý Vân Nương đang phân phó nha đầu bày biện thức ăn, Thanh Ninh xốc màn cửa đi vào.
Bên này hai mẹ con ấm áp ăn cơm tối, bên kia Hưng Ninh hầu phủ, Bùi thị cũng đang chuẩn bị phân phó nha đầu bày cơm.
"Nhị phu nhân, Đại cữu phu nhân đến"
"Đại tẩu?", Bùi thị ngẩng đầu hỏi: "Đến có chuyện gì?"
Trễ thế này rồi, không biết có việc gì gấp?
"Dạ không biết", nha đầu lắc đầu.
"Ừ, ta biết rồi", Bùi thị vuốt tóc cài lại trâm, chỉnh sửa xiêm y, hướng phòng khách đi tới.
"Đại tẩu, đã trễ thế này, có chuyện gì gấp sao?" Bùi thị cười khanh khách đi vào: "Hạo Nhi tốt không? Thương thế của nó thế nào..."
Ở chỗ Thanh Ninh bị thua thiệt, Thái thị đã rút được kinh nghiệm, lạnh lùng nhìn Bùi thị, chờ đến khi nàng ta đi đến trước mặt mình mới đột nhiên ra tay, bay thẳng đến trước mặt Bùi thị đánh tới.
Chuẩn bị không kịp, Bùi thị bị đánh giữa mặt.
"Đều là vì ngươi, đều do con độc phụ nhà ngươi nghĩ ra loại phương pháp bỉ ổi như thế, ngươi mau đền tội cho con ta", Thái thị đưa tay tát Bùi thị, sau đó kéo tóc Bùi thị hướng mặt đất giật xuống.
"Đại tẩu, ngươi làm sao vậy? Mau buông tay!", Bùi thị nắm lấy tay Thái thị, hét.
"Cữu phu nhân, mau buông tay!" nha đầu của Bùi thị sợ choáng váng, lát sau mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên.
Vừa mới bị Thái thị mắng một trận, hai nha đầu của Thái thị tất nhiên liền tiến lên chặn nha đầu của Bùi thị lại.
"Làm sao à? Hạo nhi bị tàn phế, là do ngươi đưa ra ý kiến hay, làm hỏng con trai ta, đều do ngươi, đều do ngươi, ngươi phải bồi con ta!", Thái thị gắt gao nắm tóc Bùi thị, oán hận nói.
"Đại tẩu, Hạo nhi sao có thể tàn phế được? Ta làm như thế còn không phải vì suy nghĩ cho Bùi gia sao? Ngươi buông ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói", Bùi thị vừa la vừa phản kích.
"Từ từ nói? Vì Bùi gia suy nghĩ? Nói dễ nghe lắm, ngươi tự suy nghĩ cho mình đi!".
...
Editor: Ngọc Thương
"Cùng cách cũng tốt, tuy Lý Vân Nương tính tình ôn nhu, nhưng nhiều năm như vậy lại không thể sinh cho ngươi một đứa con trai trưởng. Đợi qua năm, ta sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt. Ninh nha đầu cùng chúng ta tình cảm xa cách, để nó đi theo mẫu thân nó cũng được, không cần lưu nó lại Thẩm gia...", lão phu nhân nói chuyện cùng Thẩm Phong ở Đào Nhiên cư.
"Lão phu nhân, không xong rồi, Nhị phu nhân cùng Bùi đại phu nhân đang đánh nhau!" Thúy Hương vội vã bước vào phòng bẩm báo.
"Sao Bùi đại phu nhân lại đến đây? Tại sao lại đánh nhau?". Lão phu nhân kinh ngạc hỏi.
"Tiểu nha đầu báo tin tới, nói là vì chuyện của Bùi Tam công tử", Thúy Hương trả lời.
"Không phải đã đón nó về nhà rồi sao? Tại sao lại vì nó mà tìm tới đây, tại sao lại vì nó mà đánh nhau?", lão phu nhân cau mày không vui, nghiêng đầu nói với Thẩm Phong: "Ngươi về trước đi, ta đến xem một chút chuyện gì đã xảy ra".
Thẩm Phong gật đầu.
Lão phu nhân đứng dậy vịn tay Lâm ma ma đi đến viện tử của Bùi thị.