Sang ngày thứ hai sau khi đệ bài tử, trong cung mới có tin tức chuyển đến cho Tôn thị, nói nàng hôm sau có thể yết kiến Hoàng Hậu nương nương.
Tôn thị vô cùng cao hứng.
Nàng đã đợi một thời gian, chọn đúng thời điểm này mới tiến cung, sắp tới tết Đoan Ngọ, tâm tình của mọi người đều tốt, nàng mang hảo ý, đến nói chuyện này, có thể dễ dàng đạt được mục đích.
Qua nhiều năm như vậy, nàng hiểu rất rõ, khi nào thì nên ra tay, khi nào thì nên chờ đợi. Hiện tại lúc này chính là thời cơ tốt nhất.
Thứ đồ cuối cùng Tôn Lâm Lang lưu lại trên cõi đời này, còn không phải sẽ bị bóp ch.ết trong tay nàng? Còn không phải sẽ bị con trai nàng đè xuố.ng?
Thẩm Đại tiểu thư kia là hạng người gì?
Có cha, có mẹ, nhưng cha mẹ lại cùng cách, cùng mẫu thân ra ngoài sinh sống.
Nàng ta dám đem con em nhà quan lại đánh thành phế nhân, dám bạt tai Quận chúa, Thẩm Thanh Ninh xem ra là một kẻ tính tình táo bạo, ngang ngạnh, càn rỡ.
Tiểu tạp chủng Tô Phỉ kia không phải là được Hoàng Thượng hết mực sủng ái sao? Vậy thì nàng sẽ tìm cho nó một nàng dâu như ý! Đến lúc đó gà bay chó sủa, cuộc sống này của nó sẽ đủ đặc sắc.
Thánh sủng?
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Trong nhà rối loạn, để xem hắn trị quốc thế nào, bình thiên hạ thế nào?
Ha ha ha, đến lúc đó, còn không phải sẽ bị con trai của nàng giẫm dưới chân?
Tôn thị nghĩ đến cuộc sống sau này của Tô Phỉ, tâm tình rất là sung sướng.
Đến tối, thời điểm thỉnh an Tô lão phu nhân Hà thị, chờ Tô Khiêm và Tô Dao cáo từ ra về, vừa vặn Quốc công gia Tô Hoa Kiểm vẫn còn ở lại, Tôn thị cười nói với Tô lão phu nhân và Tô Hoa Kiểm: "Mẫu thân, Quốc công gia, Phỉ nhi đã sớm đến tuổi lập gia thất, huynh muội Khiêm nhi và Dao nhi cũng vậy. Dao nhi là tiểu thư khuê các, dù sao Quốc công phủ chúng ta cũng chỉ có mình nó là nữ nhi, việc hôn sự của cô nương tự không thể so với trình tự của bọn Phỉ nhi. Mà Khiêm nhi muốn thành hôn, huynh trưởng của nó chưa có hôn sự, nó cũng không thể đi trước. Ta càng lúc càng lo, không biết mẫu thân và Quốc công gia có ý kiến gì không?".
Nụ cười trên mặt Tô lão phu nhân nhạt vài phần, đem cốc trà trong tay buông xuống, nói: "Nên sớm đính hôn, hai huynh đệ bọn chúng đều đã đến tuổi, hôn sự của Dao nhi cũng nên định rồi. Phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn, hôn sự của bọn trẻ tất nhiên là có hai người các ngươi làm chủ, ta già rồi, không quản được những việc này". Nói xong nhìn về phía Tôn thị: "Ngươi làm việc ta cũng yên tâm".
"Khiêm nhi và Dao nhi ngược lại dễ nói, con chọn lựa kỹ luôn có thể tìm được người vừa ý, nhưng mà Phỉ nhi...", Tôn thị chần chờ một lát: "Chuyện chung thân của nó có thể có chút khó khăn, phải được sự đồng ý của Hoàng Thượng mới thành, con...".
Hắn nhận được thánh sủng của Hoàng Thượng, sắc mặt của Tô lão phu nhân và Tô Hoa Kiểm có chút trầm xuống.
Tôn thị nhìn mặt mà nói chuyện, kịp thời dừng lại lời nói, không lên tiếng thêm nữa.
"Ngươi xem nên thế nào?". Hồi lâu, Tô Hoa Kiểm mới nói một câu.
Tôn thị nhẹ gật đầu, lúc này mới cười tiếp tục nói: "Ta xem xét một thời gian, rất hợp ý một người, phẩm tính cũng là khuê tú thượng hạng, mấy ngày trước ta có đệ bài tử tiến cung, Hoàng Hậu nương nương đồng ý cho ta ngày mai vào cung yết kiến, ta định thuận tiện cùng Hoàng Hậu nương nương nói chuyện, aizzz, nhưng mà không biết có vừa ý Hoàng Thượng hay không? Quốc công gia, hay là chàng nói với Hoàng Thượng trước một chút?".
"Được, ngày mai ta sẽ nói với Hoàng Thượng, lúc yết kiến Hoàng Hậu nương nương, nàng cứ việc nói là được". Tô Hoa Kiểm đồng ý.
"Vậy ta yên tâm rồi". Tôn thị buông lỏng người, uống một ngụm trà, lại nói: "Khuê tú ta chọn trúng là..."
"Thôi, không cần phải nói, người hợp ý ngươi còn có thể kém cỏi sao?". Tô Hoa Kiểm có chút bực mình cắt đứt lời Tôn thị.
Tôn thị lập tức cười híp mắt chuyển đề tài: "Mẫu thân, Quốc công gia, tết Đoan Ngọ sắp tới rồi...".
Vân Thái công chúa nghe thấy tin tức nói Tôn thị muốn vào cung, nghĩ tới việc nữ nhi yêu cầu, vừa vặn cũng giống Tôn thị, đều nghĩ đã đến thời điểm làm được việc, ngày lành thế này không phải dễ nói chuyện hơn sao, liền quyết định ngày Tôn thị tiến cung, nàng cũng vào cung, sẽ định xuống được một chuyện tốt lâm môn.
Hôm đó, Tôn thị mặc áo ngoài gấm vóc đỏ bạc, cùng màu đế giày, rơi xuống váy xanh lục nguyệt, tà áo và ống tay áo dùng sợi bạc thêu nhiều đóa hoa tinh xảo, đầu vấn búi tóc mẫu đơn, cài kim trâm vàng ròng điểm xuyết phỉ thúy xanh lục, phỉ thúy kia trong suốt như giọt nước, gắn thêm một dải trân châu thả xuống, theo bước chân mà nhẹ nhàng phiêu động.
Một thân quý khí, mỗi động tác giơ chân nhấc tay đều tản ra quyến rũ, nhưng lại không quá phô trương, quý khí rõ rệt lại hào phóng vừa vặn, không hoa lệ quá mức, đến lúc đó cũng không đoạt mất sự nổi bật của nương nương trong cung.
Vào cung, nàng theo cung nữ đi đến Phượng Nghi cung, vừa tới cửa Phượng Nghi cung, liền chạm mặt Vân Thái công chúa đang đi tới, một thân minh lam cung trang, trên búi tóc thất bảo cài ngọc trâm lung linh dưới ánh mặt trời, lấp lánh tỏa sáng, ung dung hoa quý.
Vân Thái công chúa cao hứng nói với Tôn thị: "Hôm nay xem ra là ngày tốt, có thể ở chỗ này đụng với Quốc công phu nhân".
"Công chúa". Tôn thị cười hành lễ.
"Quốc công phu nhân không cần đa lễ". Vân Thái công chúa cười duỗi tay nắm lấy tay Tôn thị, kéo nàng đứng lên, hỏi: "Quốc công phu nhân cũng đến yết kiến hoàng tẩu sao?".
"Vâng". Tôn thị gật đầu.
"Đúng dịp, ta cũng tới để gặp hoàng tẩu, vừa vặn chúng ta làm bạn, cùng nhau vào đi". Vân Thái công chúa cười nói.
Vân Thái công chúa không xưng là bản cung, mà xưng là ta, cái này... Trong lòng Tôn thị suy nghĩ, liệu có đơn thuần là vô tình gặp nhau? Không biết Vân Thái công chúa này có ý gì đây? Tôn thị cười nhìn hai mắt Vân Thái công chúa, gật đầu.
Hai người cùng đi vào trong Phượng Nghi cung.
Chờ cung nữ thông truyền, tự có cung nữ đi ra dẫn Tôn thị và Vân Thái công chúa.
Vào chính điện, Tôn thị và Vân Thái công chúa hành lễ: "Thần phụ / Thần muội tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế".
"Miễn lễ, bình thân". Cố Hoàng Hậu ngồi trên ghế chủ vị, ôn hòa cười nâng nâng tay.
Hoàng Hậu mặc trên người Phượng bào huyết lệ chói mắt, đầu cài một chiếc Phượng trâm, miệng Phượng Hoàng ngậm một khỏa bảo thạch đỏ, bảo thạch kia kiều diễm lộng lẫy, Phượng Hoàng càng trông rất sống động, giương cánh tựa muốn bay.
"Tạ nương nương". Tôn thị và Vân Thái công chúa làm đủ lễ, lúc này mới đứng dậy.
"Ban thưởng ngồi". Cố Hoàng Hậu cười nói, đưa tay chỉ sang ghế bên cạnh, mắt nhìn qua cung nữ.
Lập tức có hai cung nữ tiến lên dẫn Tôn thị và Vân Thái công chúa đến ghế ngồi.
"Tạ ân điển của nương nương". Tôn thị và Vân Thái công chúa lại cám ơn, sau đó đứng dậy đi theo cung nữ đến ghế ngồi.
Có cung nữ lập tức lên trà và điểm tâm cho hai người.
"Gần đây có phải hoàng tẩu rất bận rộn không? Tết Đoan Ngọ sắp tới rồi, chuyện hoàng tẩu cần chuẩn bị, an bài xem ra càng nhiều". Vân Thái công chúa cười nói.
"Bận rộn cái gì? Chẳng qua bản cung chỉ việc mở miệng, có người phía dưới sẽ đi làm". Hoàng Hậu cười đáp.
"Hoàng tẩu, bởi vì tết Đoan Ngọ, phủ công chúa nho nhỏ của thần muội cũng phải loay hoay xoay quanh, ngài a, đương nhiên là càng bận rộn rồi". Vân Thái công chúa cười, nghiêng đầu nhìn về phía Tôn thị hỏi: "Quốc công phu nhân, ngươi nói có đúng không?".
Tôn thị vội vàng cười nói Hoàng Hậu nương nương khổ cực, ra vẻ đồng ý, sau đó lại áy náy nói: "Nương nương, đang thời điểm bận rộn, còn tới quấy rầy nương nương, là thần phụ không đúng".
"Ha ha". Cố Hoàng Hậu nở nụ cười, nhìn về phía hai người hỏi: "Hai người các ngươi sao lại đến cùng nhau?".
"Không phải, chỉ là gặp ngoài cửa thôi". Vân Thái công chúa trả lời.
Tôn thị mỉm cười gật đầu.
Hàn huyên một hồi, Vân Thái công chúa mắt nhìn Tôn thị, cười nói với Hoàng Hậu nương nương: "Hôm nay trùng hợp gặp được Quốc công phu nhân, người ta nói, hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp gỡ, ta kỳ thật cũng sớm có chuyện muốn đi Quốc công phủ một chuyến, cùng Quốc công phu nhân thương lượng".
"Công chúa có chuyện cứ việc phân phó". Tôn thị gấp rút khẽ vuốt cằm.
"Quốc công phu nhân quá lời, việc này cũng là hỉ sự". Vân Thái công chúa cao hứng vừa cười vừa nói: "Hôm nay vừa vặn gặp nhau, tương lai cũng không cần cố ý tiến cung nói cùng hoàng tẩu".
"A, vậy là chuyện có quan hệ tới bản cung?". Cố Hoàng Hậu cười hỏi.
"Đúng vậy, còn muốn kính nhờ hoàng tẩu ở trước mặt hoàng huynh nói tốt vài câu đây". Vân Thái công chúa cười đáp.
Cái này... Còn kéo cả Hoàng Thượng vào? Trong lòng Tôn thị nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn cười: "Công chúa đừng dọa thần phụ, không biết là chuyện gì mà khiến Công chúa ngài hao tổn tâm trí như thế?". Hao tổn tâm trí đến mức muốn cùng Hoàng Hậu thương lượng, còn muốn Hoàng Hậu ở trước mặt Hoàng Thượng nói ngọt?
Chẳng lẽ là chuyện hôn sự của Tô Phỉ? Trong lòng Tôn thị mơ hồ đoán.
Nhưng mà, Vân Thái công chúa nhiệt tình như vậy là vì ai? Con gái nàng ta, Nghi An quận chúa đã gả cho người, bên phía nhà Phò mã gia hình như là không có khuê nữ nào tuổi tương tự tiểu thư.
Tôn thị suy tư cực nhanh.
Chẳng lẽ là Nghi Nhu Quận chúa?
Nghi Nhu Quận chúa là cháu nhà ngoại của nàng ta, nàng này cũng là một cô nương chưa đính hôn.
Nếu là vì Nghi Nhu Quận chúa, Vân Thái công chúa đến nói chuyện với Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng, hiệu quả chẳng phải tốt hơn lời nói của mình sao?
"Ngươi nói vậy, bản cung cũng tò mò, không biết là hỉ sự gì đây?". Cố Hoàng Hậu vừa cười vừa hỏi.
Nụ cười trên mặt Vân Thái công chúa tăng thêm vài phần: "Thần muội là muốn cùng Quốc công phủ nói chuyện kết thân, hoàng tẩu nói xem có phải là hỉ sự hay không?".
Quả nhiên là vì hôn sự của Tô Phỉ! Ánh mắt Tôn thị chợt lóe.
"Đúng vậy, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, xác thực là hỉ sự. Thế tử tác phong nhanh nhẹn, lại là người Hoàng Thượng nể trọng, thành thân rồi, có người hầu hạ, hắn cũng có thể càng thêm vì Hoàng Thượng phân ưu". Cố Hoàng Hậu gật đầu liên tục.
"Không biết vị khuê tú mà Công chúa muốn nói là...?". Tôn thị dè dặt hỏi.
"Hoàng tẩu, ngài xem, bên ngoài đều nói, Quốc công phu nhân tâm tính thiện lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, quả nhiên không giả, thần muội mới nói đến chuyện hôn sự của thế tử, nàng a, liền vội vã muốn biết là khuê tú nhà ai, sợ ủy khuất thế tử đây mà". Vân Thái công chúa ha ha cười nói.
"Tục ngữ nói, nuôi con chín mươi chín ngày, lo cả trăm ngày, người làm cha làm mẹ, tất nhiên là một lòng lo cho con cái". Cố Hoàng Hậu nhìn Tôn thị, cười khen.
"Nương nương, Công chúa, nặng lời". Tôn thị cũng không nói thêm gì, vội đứng dậy quỳ gối phúc thân với hai người.
"Quốc công phu nhân không cần đa lễ". Cố Hoàng Hậu nói.
"Tạ nương nương". Tôn thị cám ơn một câu, ngồi trở về vị trí.
"Quốc công phu nhân, ngươi không cần lo lắng". Vân Thái công chúa cười nói với nàng: "Thế tử tuấn tú lịch sự, khuê tú mà ta làm mai cũng là xuất thân hầu môn, nhân phẩm tướng mạo đều là khuê tú tốt nhất, cô nương này a, chính là tiểu thư Kiến An hầu phủ, nhân phẩm và tướng mạo của Tống tiểu thư, còn cần phải nói sao? Kiến An hầu phủ chỉ có duy nhất một nữ nhi này, nuôi dạy tự cũng là nhất đẳng tốt, Kiến An hầu phủ tuy không thể so hiển quý với Quốc công phủ, nhưng cũng là gia đình có hầu tước huân quý, chẳng phải là cao gả thấp cưới sao! Tướng mạo của hai người bọn họ, cả nhân phẩm cũng là lương phối, là trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi!".
Vân Thái công chúa nói xong cũng không thèm để ý tới ý kiến của Tôn thị, nghiêng đầu nhìn Cố Hoàng Hậu cười hỏi: "Hoàng tẩu, ngài cảm thấy thế nào?".
Kiến An hầu phủ Tống tiểu thư?
Em chồng của Nghi An quận chúa?
Ánh mắt Cố Hoàng Hậu thoáng hiện lên vẻ đã hiểu, cười đáp: "Tống tiểu thư đích xác là rất xinh đẹp". Không trả lời thẳng vấn đề Vân Thái công chúa hỏi.
Vân Thái công chúa cũng không nản, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như cũ: "Đúng vậy, đứa bé kia xác thực tốt".
Tống gia sao? Biết người được Vân Thái công chúa chọn rồi, nụ cười trên mặt Tôn thị nhạt vài phần, có chút khó xử nhìn Vân Thái công chúa: "Việc này..."
"Quốc công phu nhân, có chuyện gì mời nói thẳng!". Vân Thái công chúa nói.
"Công chúa có hảo ý, thần phụ trước xin cảm ơn". Tôn thị đầu tiên là rất có lễ, cám ơn Vân Thái công chúa một câu, sau đó mang sắc mặt khó xử nhìn Vân Thái công chúa và Cố Hoàng Hậu: "Hôm nay thần phụ tiến cung, kỳ thật cũng là vì hôn sự của khuyển tử...".
"Phu nhân nhìn trúng được ai sao?". Vân Thái công chúa vội hỏi.
"Vâng, thần phụ và lão phu nhân trong nhà, cùng với Quốc công gia đã thương lượng qua, cùng nhất trí, hôm nay cố ý tiến cung là đến thương lượng với Hoàng Hậu nương nương". Trên mặt Tôn thị thoáng hiện lên áy náy: "Ngày hội sắp tới, vốn là không nên tới quấy rầy nương nương".
Không có tiếng gió gì lộ ra bên ngoài, không ngờ trưởng bối Quốc công phủ đã chọn xong người? Vân Thái công chúa không khỏi nhăn mi.
Cùng nàng thương lượng? Hừ, chẳng qua là muốn cầu xin nàng ở trước mặt Hoàng Thượng nói vài lời hữu ích thì có! Cố Hoàng Hậu liếc nhanh hai người, nhàn nhạt đáp: "Quốc công phu nhân nói lời này sai rồi, ngày hội sắp tới, có thể định ra hôn sự của thế tử trong dịp này, đây chẳng phải là việc vui gấp đôi sao? Đúng là hỉ sự!".
"Tạ nương nương." Tôn thị vội nói lời cám ơn.
"Không biết người Quốc công phu nhân nhìn trúng là danh môn khuê tú nhà ai?". Âm thanh vui vẻ lúc trước của Vân Thái công chúa không còn, hỏi nhạt.
"Là Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư, Thẩm thị Thẩm Thanh Ninh". Tôn thị cười trả lời.
Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư?
Ánh mắt Vân Thái công chúa xẹt qua kinh ngạc, nhìn về phía Tôn thị.
Tống tiểu thư so với Thẩm Đại tiểu thư tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Chưa nói tới những thứ khác, chỉ riêng gia thế, Kiến An hầu phủ so với Hưng Ninh hầu phủ điều kiện tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Tôn thị lại chọn nàng ta cho thế tử.
Trong lòng Vân Thái công chúa liền hiểu rõ, truyền thuyết Tôn thị đối xử với thế tử như con ruột, hôm nay xem ra, coi như con ruột, cũng chỉ là lời đồn!
Chuyện này cũng là thường tình.
Cố Hoàng Hậu nhìn Tôn thị, trong mắt như có điều suy nghĩ.
"Quốc công phu nhân, Hưng Ninh hầu phủ không thể so với Kiến An hầu phủ, hơn nữa tin đồn về Thẩm Đại tiểu thư kia...". Vân Thái công chúa biết rõ Cố Hoàng Hậu đối với Lý Vân Nương có vài phần sủng ái, cho nên nhanh chóng dừng lời.
Lời này nghe ra chính là chỉ trích nàng cố ý chọn lấy Thẩm Đại tiểu thư, dường như khắt khe với Tô Phỉ. Tôn thị ra vẻ khó xử nói: "Lần trước, thời điểm hai đứa chúng vui chơi tại thôn trang thượng ở vùng ngoại ô của Hoàng gia, liền có da thịt chi thân, thế tử sao có thể không chịu trách nhiệm đây? Người ta là Thẩm Đại tiểu thư, là khuê nữ trong sạch".
"Chuyện gấp phải ra tay, thế tử cứu nàng cũng là bất đắc dĩ, nên mới cùng nàng có da thịt thân thiết, việc bất đắc dĩ như vậy, không thể để liên lụy tới hôn sự của thế tử, đây là chuyện cả đời của thế tử đó". Vân Thái công chúa hiên ngang lẫm liệt nói.
"Công chúa, cái khác không nói, nhưng chẳng phải Tống thế tử lúc trước cũng...", Tôn thị cười nghiêng đầu.
Thẩm Đại tiểu thư bị từ hôn, là do nữ nhi của nàng được Tống thế tử cứu, có da thịt chi thân, nụ cười trên mặt Vân Thái công chúa có chút cứng ngắc: "Sao có thể đánh đồng hai chuyện này với nhau?".
Tôn thị nhẹ cười: "Công chúa, chẳng phải cũng giống nhau ư? Khuyển tử không thể để thiên hạ chê cười, nói hắn tổn hại danh dự của người ta, lại không chịu trách nhiệm".
Đây hoàn toàn là suy nghĩ cho Tô Phỉ.
Vân Thái công chúa nhíu mày: "Chịu trách nhiệm, cũng không nhất định là phải cưới nàng? Hưng Ninh hầu phủ hôm nay ở tình trạng gì, tất cả mọi người đều biết rõ. Kiến An hầu phủ không như vậy, nhân phẩm của Tống tiểu thư lại là trong trăm người mới có một".
Ngụ ý, là Hưng Ninh hầu phủ không xứng với Quốc công phủ!
"Công chúa, trước đó không lâu, Kiến An hầu phủ mới bị trách phạt đấy thôi?". Tôn thị nhẹ nhàng trả lời.
Vân Thái công chúa liền thấy tức cười.
Việc Kiến An hầu phủ bị trách phạt chính là khẳng định Tống Thư Thành không biết cách dạy con, trị gia bất lực, đắc tội với Hoàng Thượng. Tống Tử Quỳnh lại là con gái của hắn!
Tôn thị nở nụ cười, đưa tay vuốt sợi tóc mai: "Chỉ cần là cô nương gia phẩm tốt là được, Quốc công phủ cũng không cần một cô nương có nhà mẹ đẻ tốt để đến dệt hoa trên gấm".
Thu tay về đặt trên đầu gối, cười nói với Cố Hoàng Hậu: "Thẩm Đại tiểu thư này là cô nương Hầu phủ, lúc trước được Hầu phu nhân Lý thị tự mình dạy bảo, việc nuôi dạy tất nhiên là không cần phải nói, càng thêm quan trọng là, Thẩm Đại tiểu thư mấy lần gặp nạn đều lâm nguy không loạn, lớn gan quyết đoán, thần phụ thực sự đã nhìn trúng nàng".
Vân Thái công chúa cau mày.
Tiện nha đầu kia, không biết có chiêu số gì làm cho con rể nàng trong lòng thích nó, bắt nữ nhi bảo bối của nàng ra mặt nạp nó vào cửa Tống gia. Nó còn không biết điều ra tay đánh nữ nhi của nàng, bữa trước Tống gia lại vì nó mà bị hoàng huynh trách phạt. Hôm nay Quốc công phủ còn vì Tô Phỉ cầu hôn nó!
Tô Phỉ là người Kiến An hầu phủ chọn trúng cho Tống Tử Quỳnh! Để rửa hận cho con gái, nàng không thể để nha đầu kia sống khá giả!
Nghĩ vậy, Vân Thái công chúa liền cười nói: "Nghe Quốc công phu nhân nói vậy, Thẩm Đại tiểu thư này xem ra xác thực rất tốt, nhưng bản cung thấy, Tống gia tiểu thư cũng là một nhân tuyển rất được, nhân phẩm cũng tốt vô cùng. Quốc công phu nhân, hay là thế này, hôn sự của thế tử dù sao cũng phải nhận được sự đồng ý của hoàng huynh, chi bằng để hoàng huynh chọn giữa hai người bọn họ, thế nào?".
Chọn giữa hai người bọn họ? Có khác gì hoàng tử chọn phi đâu? Trong lòng Tôn thị giễu cợt một câu, nhưng trên mặt lại vui vẻ gật đầu, theo ý tứ của Vân Thái công chúa, nói với Cố Hoàng Hậu: "Chủ ý của Công chúa rất hay, đến lúc đó xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương hao tổn tâm trí định đoạt".
Trong mắt lóe tia tự tin.
Hôn sự của Kiến An hầu phủ Tống Tử Dật và Thẩm Đại tiểu thư năm đó do Hoàng Hậu nương nương tứ hôn, không ngờ Tống thế tử chọc tới Nghi An quận chúa, Thẩm Đại tiểu thư đành phải kịp thời lui một bước thành toàn hỉ sự cho bọn họ, trong lòng Hoàng Hậu nương nương đối với Tống Tử Dật khẳng định có phê bình kín đáo, hơn nữa Hoàng Hậu nương nương lại rất sủng ái Lý thị. Vì vậy, chẳng phải Hoàng Hậu nương nương sẽ nghiêng về phía Thẩm Đại tiểu thư rồi sao?
Trong lòng Tôn thị rất chắc chắn.
Trong lòng Vân Thái công chúa cũng vô cùng nắm chắc.
Hoàng huynh nàng đối với Tô Phỉ thật tâm thương yêu, hai cô nương này, người nào tốt, so sánh với nhau, hoàng huynh còn không phải sẽ chọn Tống Tử Quỳnh?
"Đã như vậy, bản cung sẽ nói lại với Hoàng Thượng". Cố Hoàng Hậu đối với hai người giằng co, giống như không nhìn thấy, bình tĩnh nói với họ.
"Tạ nương nương / tạ hoàng tẩu". Tôn thị và Vân Thái công chúa vội đứng dậy tạ ơn.
Ngồi thêm một lúc, hai người cùng nhau cáo từ, khách khí ra khỏi cung.
**
Editor: Ngọc Thương
Ngự thư phòng.
Tô Hoa Kiểm khom người quỳ trên đất, thưa: "Hoàng Thượng, khuyển tử được Hoàng Thượng ưu ái, là phúc của khuyển tử, là phúc của Tô gia, hôm nay khuyển tử đã trưởng thành, trai lớn lấy vợ...".
Một phen trình bày, nói xong cảm động đến rơi nước mắt, cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho hôn sự của Tô Phỉ.
Hoàng Thượng từ trên cao nhìn xuống Tô Hoa Kiểm một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Tô ái khanh quan tâm Tô Phỉ như vậy, Lâm Lang nàng trên trời có linh, cũng sẽ rất an tâm".
Trong mắt Hoàng Thượng mang vài phần lạnh như băng.
Hắn có quan tâm đến con trai sao? Nếu không có mình thực sự che chở, lại kịp thời lấy cớ đón đứa trẻ kia vào cung làm thư đồng, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, không chừng sẽ im hơi lặng tiếng chết non trong Quốc công phủ!
Lâm Lang? Gọi tên thân mật như thế! Tô Hoa Kiểm không biết tâm tư của Hoàng Thượng, buông vẻ tức giận thoáng hiện lên trong mắt xuống, lập tức khôi phục bình tĩnh: "Vi thần sợ hãi, chỉ thương Tô Phỉ nó vừa mới ra đời đã mất đi mẫu thân".
Hoàng Thượng thở dài một tiếng, hồi lâu mới đáp: "Chuyện ái khanh vừa nói, trẫm sẽ lưu ý".
"Tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế". Tô Hoa Kiểm quỳ xuống tạ ơn, lui ra ngoài.
"Thời gian trôi thật nhanh, Lâm Lang đã ra đi nhiều năm như vậy, con trai nàng cũng đã đến tuổi thành thân". Hoàng Thượng than một tiếng.
"Đúng vậy, vẫn như thể hôm qua thế tử vừa tiến cung làm thư đồng, phấn điêu ngọc trác khiến cho người ta yêu thích". Nội thị đứng một bên cười phụ họa.
"Ngươi đi gọi hắn đến đây". Hoàng Thượng phân phó.
"Vâng, nô tài tuân chỉ". Nội thị gật đầu, đi ra cửa, phân phó người gấp rút đi gọi Tô Phỉ.
"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế". Tô Phỉ vào ngự thư phòng, hành lễ.
"Bình thân, mau đứng lên". Nụ cười trên mặt Hoàng Thượng mang vài phần bình dị gần gũi.
"Tạ Hoàng Thượng". Tô Phỉ nói cám ơn.
"Mới vừa rồi phụ thân ngươi nói với trẫm, đã đến lúc để ngươi thành thân". Ánh mắt Hoàng Thượng ôn hòa nhìn Tô Phỉ: "Ngươi nghĩ thế nào?".
"Trong lòng vi thần đã có nhân tuyển". Đối mặt với Hoàng Thượng luôn yêu thương mình, Tô Phỉ suy nghĩ, thẳng thắn nói.
"Ai? Là khuê tú nhà nào? Nhân phẩm ra sao? Khi nào thì đưa đến cho trẫm nhìn một chút?". Trong ánh mắt Hoàng Thượng có vài phần mong đợi.
"Nàng còn chưa đáp ứng, đợi sau này nàng đồng ý, vi thần tự nhiên muốn dẫn nàng đến bái kiến Hoàng Thượng". Tô Phỉ thật thà trả lời.
"Khuê tú nhà ai mà tâm cao khí ngạo như vậy, ngay cả ngươi cũng không vừa lòng? Ngươi có chỗ nào không tốt? Có điểm nào khiến nàng không vừa lòng đây?". Nghe vậy Hoàng Thượng lập tức dựng râu trừng mắt: "Là khuê tú nhà ai, trẫm ngược lại muốn nhìn một chút, nhà ai nuôi được nữ nhân ngạo mạn như thế, trẫm trực tiếp tứ hôn cho các ngươi".
Trong lời nói có ý trút giận thay cho Tô Phỉ.
Hoàng Thượng suy nghĩ một lát, lại nói: "Người kiêu ngạo như vậy, hay là thôi, trẫm cho ngươi chọn một khuê tú xinh đẹp thông minh, đoan trang hào phóng, xuất thân danh môn được không?".
Tô Phỉ nhíu mày, nghiêm túc trả lời: "Hoàng Thượng, chỉ có nàng là tốt nhất".
"Ngươi, tiểu tử thối này". Hoàng Thượng giả vờ tức giận mắng, trừng mắt hỏi: "Chứ không phải là nàng kia xuất thân không cao? Tự cảm thấy không xứng với ngươi?".
"Hoàng Thượng yên tâm, nàng xuất thân tiểu thư hầu môn khuê các". Tô Phỉ nhoẻn miệng cười.
"Được rồi, Quốc công phủ bên kia trẫm giúp ngươi cản trở". Hoàng Thượng nói.
"Tạ Hoàng Thượng ưu ái". Tô Phỉ mỉm cười tạ ơn.
**
Editor: Ngọc Thương
"Cô cô, có chuyện gì khiến ngài phiền lòng sao?". Cố Hoán cười bước vào điện các, thấy vẻ mặt Cố Hoàng Hậu trầm tư, liền hỏi.
Cố Hoàng Hậu ngẩng đầu cười: "Bản cung đúng là đang phiền lòng".
"Cô cô nói xem, tiểu Cửu sẽ cùng ngài phân ưu". Cố Hoán cười ngồi dưới tay Hoàng Hậu.
Cố Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn Cố Hoán, hồi lâu mới lên tiếng: "Tiểu Cửu, có phải cô cô cũng nên giúp ngươi đính hôn rồi không?"
Cố Hoán bị hù dọa thiếu chút nữa nhảy từ trên ghế xuống: "Cô cô, tại sao đột nhiên lại nói đến việc này?". Hơi nhíu mày: "Cũng? Còn ai có hôn sự sao?".
Nói xong nhìn về phía Tố Quyên phía sau lưng Cố Hoàng Hậu.
Tố Quyên nhìn sắc mặt của Cố Hoàng Hậu rồi mới lên tiếng: "Là hôn sự của Tô thế tử, Quốc công phu nhân và Vân Thái công chúa vừa đi".
"Tô Phỉ?". Cố Hoán khiêu mi.
"Đúng vậy, Quốc công phu nhân nhìn trúng Hưng Ninh hầu phủ Thẩm Đại tiểu thư, Vân Thái công chúa tới có ý muốn để Tô thế tử cưới Kiến An hầu tiểu thư". Tố Quyên nói: "Trong lòng nương nương nhất định là đang lo lắng cho Thẩm Đại tiểu thư".
Thẩm Thanh Ninh? Sắc mặt Cố Hoán có chút ngưng trọng, nhìn Cố Hoàng Hậu hỏi: "Cô cô nghĩ thế nào?".
Dừng một chút, tiếp tục hỏi: "Có phải Quốc công phu nhân nghĩ muốn mô phỏng trường hợp của Nghi An quận chúa và Tống thế tử, để Tô Phỉ cưới Thẩm Đại tiểu thư không?".
Cố Hoàng Hậu không thể phủ nhận, lập tức vừa cười vừa trả lời: "Tôn thị ngược lại ánh mắt không tồi, nha đầu đó nhạy bén thông tuệ, lại có sự can đảm, đúng là rất tốt".
Tôn thị kia nói thật hay, muốn để Tô Phỉ chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng nàng ta tính toán điều gì, có thể người khác không biết, nhưng Hoàng Hậu nương nương vẫn đoán ra được một hai.
Nha đầu Thẩm Thanh Ninh trong tay có thánh chỉ, Tôn thị bất quá là muốn đem vấn đề đẩy tới trước mặt Hoàng Hậu nàng và Hoàng Thượng, thật sự là mưu kế hay.
"Đúng vậy, đó là đương nhiên". Cố Hoán đồng ý gật đầu, sắc mặt lại lập tức nghiêm trọng: "Cô cô, ngài cũng muốn tác hợp nàng và Tô thế tử sao? Quốc công phu nhân này vừa nhìn đã biết là người bụng dạ khó lường, nếu là ruột thịt, tất nhiên sẽ vì Tô Phỉ mà chọn một khuê tú danh môn, môn đăng hộ đối, dù sao thê tử của Tô Phỉ cũng là Tề quốc công phu nhân tương lai".
Cố Hoán nói trúng tim đen, trực tiếp chỉ ra tâm tư Tôn thị.
"Việc này ư, kể cả bản cung có lòng, cũng không thể định đoạt. Hôn sự của Tô Phỉ là do Hoàng Thượng quyết định". Trong lòng Cố Hoàng Hậu cũng rất rõ ràng: "Nha đầu Thẩm gia kia, vì chuyện của Tống Tử Dật, bản cung đã khiến nàng chịu không ít ủy khuất, cho nên bản cung không hi vọng nàng lại thêm ủy khuất nữa".
Ngụ ý, là sẽ không trợ giúp tác hợp? Sắc mặt Cố Hoán hòa hoãn xuống.
"Đừng nói chuyện người ta nữa, nên nói đến chuyện của ngươi đi". Cố Hoàng Hậu nhìn Cố Hoán, đem đề tài ban đầu ra nói.
Cố Hoán gấp rút lấy cớ, như một làn khói vội vã cáo từ rời khỏi Phượng Nghi cung.
Cố Hoàng Hậu nhìn bóng lưng chạy như bay của hắn, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.
Ra khỏi Phượng Nghi cung, thời điểm đi tới ngự hoa viên, Cố Hoán nhìn thấy Tô Phỉ mặt mày như vẽ, chia hoa rẽ liễu đi tới, trên mặt cười xán lạn nghênh đón, ôm quyền: "Tô thế tử".
"Cửu công tử". Tô Phỉ ôm quyền đáp lễ.
Ngự hoa viên, vừa vặn lúc này bách hoa mới nở, hai người, một tuyệt mỹ, một dục tú, nổi bật giữa ngự hoa viên, khiến muôn hoa nở rộ cũng ảm đạm vài phần, đám cung nữ nội thị đi ngang qua liền vui mắt thưởng thức một màn, liên tiếp quay đầu lại ngắm nhìn.
"Chúc mừng Tô thế tử, hỉ sự sắp đến, quay đầu lại nhất định phải mời ta uống một chén rượu mừng". Nụ cười trên mặt Cố Hoán mang theo một phần trêu tức.
"Đương nhiên". Tô Phỉ cũng không khách khí, trực tiếp thản nhiên gật đầu.
"Tiết lộ cho ngươi một chút tin tức nhé?". Cố Hoán khẽ cười, giảm âm thanh xuống thấp.
"Được, tin tức gì?". Sắc mặt Tô Phỉ không thay đổi, một chút hiếu kỳ cũng không có.
"Thực không vui". Cố Hoán nhíu mày, nụ cười trên mặt dừng một chút, nhướng mày nói với Tô Phỉ: "Ban nãy lệnh đường tiến cung yết kiến Hoàng Hậu".
"Ta biết rõ". Tô Phỉ cười nhạt.
"Ngươi cũng biết mục đích tiến cung của lệnh đường?". Cố Hoán khiêu mi.
"Đương nhiên". Còn không phải vì hôn sự của hắn và Thanh Ninh sao? Tô Phỉ gật đầu.
Cố Hoán nhìn hắn, phỏng đoán hắn cũng biết chuyện Tôn thị chọn trúng Thanh Ninh cho mình. Mặc dù giao tình giữa hai người không sâu, nhưng khả năng của Tô Phỉ thế nào, Cố Hoán vẫn có vài phân rõ ràng, có thể được Hoàng Thượng sủng ái, bồi dưỡng tài năng, nể trọng, tất nhiên phải là người có năng lực, vì thế Cố Hoán cười biến thành một người khác: "Vân Thái công chúa cùng lệnh đường đến gặp Hoàng Hậu nương nương".
"A, Vân Thái công chúa sao?". Tô Phỉ cười hỏi ngược lại.
"Công chúa muốn làm mai cho ngươi với thiên kim Tống gia, em chồng của Nghi An quận chúa". Cố Hoán đáp.
Tống gia Tống Tử Quỳnh?
Làm sao Tôn thị đồng ý cho nàng ta vào cửa chứ?
Hơn nữa, Tống gia này có quan hệ với Tứ hoàng tử, chính là càng không thể.
"Đa tạ Cửu công tử đã tiết lộ". Sắc mặt Tô Phỉ không đổi, ôm quyền.
"Đừng khách khí". Cố Hoán cười nói.
Hai người chắp tay từ biệt lẫn nhau.
Tô Phỉ đi được một lúc, cũng sắp đến giờ ăn trưa, Hoàng Thượng đặt bút son xuống, trầm ngâm một phen, đứng dậy: "Bãi giá đến Phượng Nghi cung".
Hôm nay Tô Hoa Kiểm đột nhiên đề cập tới hôn sự của Tô Phỉ, Tề quốc công phu nhân lại tiến cung yết kiến Hoàng Hậu, phu thê hai người bọn họ, nhất định là có chuẩn bị!
Để xem, phu thê bọn họ nhìn trúng người nào!
Ăn xong bữa trưa, cung nữ lên trà, Hoàng Thượng còn chưa mở miệng hỏi, Cố Hoàng Hậu đã nhẹ giọng đem chuyện buổi trưa Tôn thị và Vân Thái công chúa đến nói, kể với Hoàng Thượng.
"Thẩm Đại tiểu thư và Tống tiểu thư?". Hoàng Thượng khẽ khiêu mi.
"Vâng, Tôn thị nói, thế tử và Thẩm Đại tiểu thư có da thịt chi thân, tuy Hưng Ninh hầu phủ không bằng những gia thế huân quý khác, nhưng Quốc công phủ cũng không cần dệt hoa trên gấm, thứ họ nhìn trúng là nhân phẩm của Thẩm Đại tiểu thư". Cố Hoàng Hậu mang nguyên văn lời nói thuật lại: "Vân Thái công chúa thì muốn làm mai cho Tô thế tử và Tống tiểu thư".
Người Quốc công phủ nhìn trúng, lời này ngược lại nói rất có thể diện, có quan hệ xá.c thịt, Tô Phỉ phải chịu trách nhiệm, Quốc công phủ hiển quý, xác thực cũng không cần nạp thêm con dâu gia thế đến dệt hoa trên gấm! Hơn nữa, nha đầu Thẩm gia kia...
Những lời đồn đãi phía ngoài về nàng có đúng không?
Lời truyền miệng bảo sao hay vậy, thật thật giả giả, không có vài phần sự thật.
Nhưng mà... Tôn thị này có thật là vì nghĩ cho Tô Phỉ không đây?
Trên mặt Hoàng Thượng thoáng hiện lên một tia sắc lạnh, ngón tay trên bàn gõ gõ, trầm ngâm một lát, nhìn về phía Cố Hoàng Hậu hỏi: "Hoàng Hậu, nàng cảm thấy thế nào?".
"Thần thiếp?". Cố Hoàng Hậu lắc đầu cười, đích thân thêm trà cho Hoàng Thượng: "Ý của Hoàng Thượng chính là ý của thần thiếp".
Thấy ánh mắt của Hoàng Thượng, lại nói: "Nha đầu Thẩm gia, thần thiếp có vài phần thương yêu nàng, cũng hi vọng nàng có thể tìm được một mối hôn sự tốt, có điều, ngày trước thần thiếp tứ hôn cho nàng, cuối cùng lại làm cho nàng bị ủy khuất, cho nên hôm nay thần thiếp không muốn lại nhúng tay. Nha đầu đó tâm tư kín đáo, lại là người có chủ kiến, cộng thêm trong tay nàng có thánh chỉ của Hoàng Thượng ban ân, dù sao nàng cũng sẽ không phải chịu lỗ. Đến lúc đó, đợi nàng lập gia thất, thần thiếp cho nàng thêm một phần tư trang, coi như là ân điển dành cho nàng".
Về phần mục đích của Vân Thái, không cần nói cũng biết, chẳng qua là nha đầu Nghi An kia vì lão Tứ muốn lôi kéo Tề quốc công phủ.
Dù sao nàng cũng không có con nối dòng, nên nàng vẫn luôn công bằng vô tư với các vị hoàng tử, tùy bọn họ sống chết mặc bay, cứ để huynh đệ bọn họ đấu với nhau đi.
Bất kể là ai lên ngôi, nàng đều là mẹ cả, là Thái hậu nương nương tương lai!
Hoàng Thượng ngưng mắt nhìn Cố Hoàng Hậu, thấy ánh mắt nàng thản nhiên, thần sắc thẳng thắn, hắn hiểu nàng đang nói lời thật lòng, vì vậy liền đáp: "Hôn sự của Tô Phỉ, trong lòng trẫm tự có tính toán, nàng trở về nói với Vân Thái và Tôn thị, để bọn họ không cần phí tâm!".
Cố Hoàng Hậu đối với thái độ này của Hoàng Thượng, một chút cũng không ngoài ý, mỉm cười gật đầu: "Thần thiếp tuân chỉ, quay đầu lại thần thiếp sẽ phái người đi thông báo cho bọn họ".
**
Editor: Ngọc Thương
Cố Hoàng Hậu rất nhanh đã phái người đem ý của Hoàng Thượng trở về, trong lòng Tôn thị không khỏi rất mất mát.
Đã có da thịt chi thân, lời nàng nói cũng tốt như thế, đều là có ý coi trọng thể diện, vậy mà cũng không thể sao?
Tôn thị nhíu mày, nha đầu Thẩm gia không được, như vậy khẳng định là có nhân tuyển khác! Hoàng Thượng đã làm chủ cho Tô phỉ.
Vậy là vẫn luôn không màng tới ý tứ của cha mẹ.
Nếu là nhân tuyển của Hoàng Thượng lựa chọn, nhất định là một mối hôn sự thượng hạng...?
Hoàng Thượng đã đón Tô Phỉ vào cung từ bé, cho đến bây giờ vẫn luôn sủng ái, Tôn thị kìm nén đã nhiều năm như vậy, hôm nay vẫn chỉ có thể dằn lòng tức nghẹn.
Chuyện này không thể cứ như vậy thôi, phải tìm cách khác, Tôn thị hít sâu một hơi.
Biết tin tức Tôn thị vào cung, lão phu nhân Hưng Ninh hầu phủ phái Lâm ma ma đến dò xét tin tức.
Lúc này Tôn thị không gặp Lâm ma ma, chỉ cho nha đầu bên cạnh đến tiếp Lâm ma ma, đem ý tứ trong cung truyền đến nói cho Lâm ma ma nghe.
Lâm ma ma trở về Hưng Ninh hầu phủ, nói lại cho lão phu nhân, lão phu nhân tựa như bị giội một chậu nước lạnh.
Trong lòng Vân Thái công chúa mặc dù có vài phần thất vọng, nhưng nghe nói Thẩm Đại tiểu thư cũng không có hi vọng gì, cũng liền cao hứng, phái người đến Kiến An hầu phủ nói cho Nghi An quận chúa tin tức này.
Đồng thời, Tôn phủ biết tin Tôn thị tiến cung, vốn cho rằng lần này Tôn thị tiến cung là vì hỉ sự của con gái mình và thế tử, không ngờ lại nghe được, người Tôn thị hợp ý lại là Thẩm Đại tiểu thư, Tưởng thị không khỏi giận dữ.
Tôn Ngọc Tuyết nằm trên giường khóc đến khàn cả giọng, không động đậy được, dứt khoát đổ chén thuốc và thức ăn, cự tuyệt uống thuốc, cự tuyệt ăn cơm, tuyên bố không muốn sống, muốn chết đói.
Bích Vân và Bích Nguyệt, hai người bị dọa hoảng sợ, vội vã đi mời Trương thị đến.
"Ngọc Tuyết, con làm sao vậy? Tại sao lại không uống thuốc, không ăn cơm?". Tưởng thị gấp rút chạy tới, thấy Tôn Ngọc Tuyết rơi lệ, trong lòng cũng rất đau, đi tới cầm tay nàng: "Vết thương trên người con còn chưa khỏi mà? Con đây không phải là muốn làm nương đau lòng sao? Có chuyện gì, con hảo hảo nói, nương làm chủ cho con".
Tôn Ngọc Tuyết nhắm mắt lại, không nói lời nào, lệ trên khóe mắt càng chảy nhiều hơn.
"Ngọc Tuyết, con không vui thì phải nói ra, không cần tự hành hạ bản thân như thế! Có chuyện gì cứ nói ra đi, con của ta, con như vậy, nương cũng không sống nổi". Tưởng thị kéo tay Tôn Ngọc Tuyết, rơi lệ nói.
Tôn Ngọc Tuyết phút chốc mở mắt, nước mắt mông lung nhìn Tưởng thị, âm thanh bén nhọn: "Mẫu thân, không phải ngài nói sẽ giúp nữ nhi đi thương lượng với cô cô sao? Nhưng bây giờ thì thế nào? Vì cái gì, vì cái gì? Tại sao lại là nha đầu chết tiệt kia? Mẫu thân, không phải ngài nói, cô cô đã hiểu tâm ý của con à? Ngài xem, ngài xem, cô cô tiến cung vì Phỉ biểu ca, nhưng người lại chọn nha đầu Thẩm Thanh Ninh chết tiệt kia, con bệnh lâu như vậy, Phỉ biểu ca cũng không thèm đến thăm, hôm nay, cô cô cũng không yêu con nữa, đã thế này con sống còn có ý nghĩa gì, không bằng dứt khoát chết đi cho xong hết mọi chuyện!".
Tưởng thị an ủi: "Ngọc Tuyết, cô cô con là vì nghĩ cho Phỉ biểu ca. Nhiều người nhìn thấy như vậy, Phỉ biểu ca và ả ta có da thịt thân thiết, chẳng lẽ còn muốn không chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa, tuy cô cô con tiến cung nói là nhìn trúng Thẩm nha đầu kia, nhưng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương cũng không gật đầu đáp ứng mà".
"Nhưng mà, cô cô, ý tứ của cô cô...", nước mắt Tôn Ngọc Tuyết vẫn tuôn không ngừng: "Ô ô, dù sao nữ nhi vẫn không muốn sống nữa".
"Được rồi, đừng khóc, nương tự có biện pháp để cô cô con đáp ứng". Tưởng thị cầm khăn lau nước mắt trên mặt Tôn Ngọc Tuyết.
"Mẫu thân có biện pháp nào sao?". Tôn Ngọc Tuyết khóc thút thít một chút, hỏi.
Tưởng thị đáp: "Là tổ mẫu con".
Tôn Ngọc Tuyết nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, lập tức không còn ảm đạm: "Đã thật nhiều năm chưa từng thấy tổ mẫu rồi".
Tưởng thị cười: "Bà sẽ vì con ra mặt làm chủ".
"Thật vậy sao?". Tôn Ngọc Tuyết còn chưa tin.
"Thật, vì Tôn phủ, tổ mẫu con nhất định hi vọng không mất cửa quan hệ thông gia với Quốc công phủ". Biện pháp duy trì duy nhất, chính là đám hỏi, Tưởng thị ôn nhu nói: "Con mau ăn cơm, uống thuốc đi, nương đi tìm tổ mẫu con".
Tôn Ngọc Tuyết lúc này mới nín khóc, mỉm cười gật đầu.
*****