Mai ma ma trên mặt lóe ra tia giận dữ "Hầu phu nhân nói về đại tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư Ngụy đại nhân. Lời đầy tán thưởng Ngụy gia đại tiểu thư đoan trang nhã nhặn, Ngụy gia giáo dục tốt. Còn than thở với phu nhân nói mình đáng tiếc chỉ có một nhi tử."
Bà ta bất mãn?
Nàng còn muốn từ hôn đây!
Trong lòng Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, sắc mặt không đổi nói với Mai ma ma "Ta biết rồi. Ngươi đi đi. Chờ mẫu thân tỉnh ngươi sai người báo với ta một tiếng."
Vào buồng trong nằm trên giường thả mành xanh bích Thanh Ninh nở nụ cười.
Ngụy gia đại tiểu thư Ngụy Tử, tên cũng lộ ra sự cao quý. Đúng là có khả năng mơ tưởng. Đời trước Ngụy Tử là Vương Phi của Cửu Vương gia.
Đây có tính là muốn tranh con dâu của Hoàng Đế không a?
Xem ra khẩu khí Trương thị ngày hôm nay là Kiến An Hầu phủ bất mãn với việc hôn sự này, Trương thị nghĩ muốn từ hôn cũng không có cách nào. Không đúng. Thanh Ninh đối với hiểu biết Trương thị trong mấy năm an tĩnh sống ở Hầu phủ, bà ta tất nhiên sẽ quyết đoán từ hôn.
Nhưng mà dù Trương thị không có ý đó việc hôn nhân của nàng và Tống Tử Dật cũng phải lùi.
Việc này bắt buộc phải làm.
Chợp mắt một lúc, Thanh Ninh liền tỉnh lên tiếng hỏi Ngọc Trâm "Phu nhân chưa dậy ư?"
"Vừa nãy Mai ma ma sai người tới nói phu nhân đã thức dậy. Nô tỳ thấy người ngủ nên không đánh thức người." Ngọc Trâm trả lời.
"Ừm." Thanh Ninh gật đầu đứng dậy, rửa mặt chải đầu rồi đi nhà chính.
Vào phòng Thanh Ninh vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói một câu với Lý Vân Nương Lâm ma ma bên người lão phu nhân cười ha hả đến. Hành lễ xong Lâm ma ma đã nói ý đồ đến "Phu nhân, lão phu nhân sai nô tỳ đi một chuyến muốn nô tỳ tự tay giao cái này cho ngài. "
Lâm ma ma vừa nói vừa rút từ trong tay áo khế ước bán thân của Chu Mi ra dâng lên cho Lý Vân Nương.
"Đây là?" Lý Vân Nương ý bảo Mai ma ma nhận lấy, vừa mở ra nhìn liền nở nụ cười "Mẫu thân thật là có tâm. Nhưng mà dù sao cũng là chủ ý của mẫu thân, nàng ta là người của mẫu thân. Cứ cho ta như vậy không tốt lắm."
Lý Vân Nương nắm khế ước bán thân này có chút do dự.
"Lão phu nhân cũng là vì phu nhân và Hầu phủ suy nghĩ. Chu di nương mặc dù thân bại danh liệt nhưng cũng xuất thân là quan gia tiểu thư. Cho nên lão phu nhân mới có thể hạ tâm sắt đá cho nàng ta ký khế ước bán thân. Ký xuống khế ước bán thân này thành nửa thân nô tài. Bây giờ đã vào cửa, lão phu nhân nói Chu di nương là người hầu hạ trong phòng Hầu gia nên khế ước bán thân này nên giao vào tay phu nhân ngài. Phu nhân ngài không cần lo lắng cứ cầm cất đi." Lâm ma ma cười nói.
Lý Vân Nương lưỡng lự chốc lát rồi gật đầu "Ta cứ cầm đã vậy. Ma ma thay ta cám ơn ý tốt của mẫu thân, lần sau ta sẽ đến tạ ơn mẫu thân."
"Nô tỳ chắc chắn đem lời của phu nhân chuyển đến cho lão phu nhân." Lâm ma ma ha hả cười lại hỏi "Phu nhân, sức khỏe của ngài đã tốt hơn chưa? Đại phu nhiều ngày có đến xem qua không? Lão phu nhân thật ra rất lo lắng cho sức khỏe của ngài. Lúc nô tỳ đi, lão phu nhân còn lẩm bẩm có cần mời thái y đến coi một chút không?"
"Khiến mẫu thân lo lắng là ta bất hiếu." Lý Vân Nương bóp trán nói.
"Ai...thời tiết nóng thế này, lão phu nhân rốt cuộc tuổi cũng đã cao lại quản Hầu phủ lớn như vậy." Ánh mắt Lâm ma ma khẩn thiết nhìn Lý Vân Nương nói "Lão phu nhân lúc nào cũng ngóng nhìn phu nhân sớm ngày bình phục để quản lý tốt Hầu phủ."
"Khiến mẫu thân thất vọng rồi. Sức khỏe của ta chính là không tốt." Lời Lý Vân Nương vừa nói ra khiến trên mặt cười của Lâm ma ma không nén được giận dữ. Tay Lý Vân Nương xoa xoa mi tâm "Mẫu thân tuổi cũng đã cao, thân thể lại không cách nào nhanh nhẹn. Ta nghĩ không thì để cho đệ muội phụ một tay."
Theo thành ý bên ngoài của lão phu nhân phu nhân đã nhận khế ước bán thân, cũng không theo ý nghĩ của lão phu nhân đi. Lâm ma ma tê da đầu "Phu nhân nói đúng lắm. Trở lại nô tỳ sẽ đem ý tứ của phu nhân nói với lão phu nhân. Phu nhân thỉnh an tâm dưỡng bệnh, nô tỳ không quấy rầy nữa."
Thanh Ninh cười nhạt. Tổ mẫu lúc trước thì muốn mạng của mẫu thân giờ lại muốn đòi tiền bạc từ trong tay mẫu thân. Vẻn vẹn vứt ra khế ước bán thân để cải thiện quan hệ hữu hảo khiến mẫu thân tiếp tục đào bạc?
Đem đánh cho tan nát cõi lòng rồi đưa táo ngọt ra?
"Yên tâm. Vinh hoa tôn quý của con ai cũng không đoạt được. Tống bá mẫu con hôm nay nói thế con cũng đừng để trong lòng. Nàng ta bất quá chỉ nói một chút mà thôi. Nàng ta nhìn con lớn lên trong lòng rất thương con." Lý Vân Nương biết Mai ma ma nói với Thanh Ninh nên an ủi Thanh Ninh.
"Mẫu thân, không bằng chúng ta..."
"Không được!" Lý Vân Nương tuyệt nhiên cắt lời thanh âm bén nhọn.
"Mẫu thân, người hôm nay cũng thấy ánh mắt bà ấy nhìn con."
"Ninh nhi, bất kể có phải là lỗi của con không thế nhân sẽ vì chuyện đó mà bôi bẩn thanh danh con. Tương lai con làm sao bây giờ? Huống chi chuyện chung thân của các con là Hoàng Hậu nương nương ban thưởng. Sấm chớp mưa móc đều là thiên ân.(1)"
(1): theo mình ý câu này là ban thưởng hay phạt đều là được Hoàng Hậu ban cho, không dễ dàng mà thay đổi được.
Lý Vân Nương nghiêm túc tỉ mỉ phân tích "Con không cần lo lắng. Qua hai năm sự tình phai nhạt Tống bá mẫu con cũng sẽ không nhắc đến những thứ này nữa. Hơn nữa Thẩm-Tống là thế giao, đến lúc đó đồ cưới ta đều cho con. Hơn nữa bên trong Hầu phủ công bằng mà nói tuy nói là ỷ vào tiền bạc có chút không hay nhưng con là đứa thẳng thắn. Con mặc dù không có huynh đệ nhưng có ba đường đệ. Qua vài ngày nếu vẫn vậy ta sẽ đi gặp thúc thúc con bên kia cho con làm con thừa tự. Tuy là đường đệ nhưng rốt cuộc vẫn là huyết mạch tương thông của con. Con nếu thật tốt họ cũng cần con giúp đỡ. Họ cũng sẽ cho con chỗ dựa..."
Người kia tâm tư độc ác — Thanh Ninh há miệng thấy rõ biểu tình của Lý Vân Nương khé thở dài đem lời muốn nói nuốt xuống.
Hôm nay đã nói ra chờ sau này từ hôn mẫu thân cũng không thấy quá đột ngột.
"Con cũng đừng nghĩ những thứ này. Còn hơn một năm nữa nương sẽ tìm cách thật tốt cho con." Lý Vân Nương vỗ về tay Thanh Ninh khuyên nhủ.
Mẫu thân như vậy cũng là một lòng suy nghĩ vì nàng. Trong lòng Thanh Ninh chua xót gật đầu không đề cập đến vấn đề từ hôn nữa.
Lão phu nhân nghe xong lời Lâm ma ma tức giận đến nỗi đập tan chén trà trong tay.
Hiện tại hầu phủ đang chặt đầu cá vá đầu tôm, muốn Bùi thị hỗ trợ?
Bùi thị có bao nhiêu tiền bà không biết! Có thể tự làm cho chính bản thân nàng ta và mấy đứa con gái chi tiêu là tốt lắm rồi.
Nhưng Lý Vân Nương đã từ chối trọng trách, lão phu nhân tức giận đến thổ huyết cũng không còn cách nào, hít sâu hai cái mới phất tay sai Lâm ma ma đi mời Bùi thị một chuyến.
Dù không có khả năng chi tiền chí ít cũng có thể phụ một tay!
Lúc thỉnh an thấy rõ sắc mặt lão phu nhân không tốt lắm, Thẩm Thanh Vũ nguyên muốn xin lão phu nhân cho tỷ muội bọn họ xuất môn đi chơi đêm thất tịch cũng chỉ đành đè xuố.ng.
Trở về phòng, Thẩm Thanh Vũ mang trên mặt tươi cười viết một phong thư sai nha đầu đưa đi Tăng gia và Kiến An Hầu phủ.
Qua hai ngày Kiến An Hầu phủ và Tăng phủ liền lần lượt đưa thiếp mời.
Buổi chiều đêm thất tịch huynh muội Tống gia đúng hẹn tới. Thanh Ninh nhìn Tống Tử Dật tác phong nhanh nhẹn cử chỉ ưu nhã. Ánh mắt nhẹ nhàng liếc Thẩm Thanh Vũ thẹn thùng vuốt cằm, ngoắc ngoắc khóe miệng lên xe ngựa.