Thanh Ninh không khỏi nhíu mày, cười: "Tam tiểu thư mời ta đi ngắm hoa?".
"Vâng, cái này là nha đầu bên cạnh Tam tiểu thư đưa tới". Ngọc Trâm đem bái thiếp trong tay đưa cho Thanh Ninh, cười trả lời.
Thanh Ninh đảo mắt nhìn, tiện tay bỏ sang một bên, không có một tia do dự, liền nói với Ngọc Trâm: "Ngươi đi truyền lời, nói ngày mai ta không đi được".
Người trong cao môn đại hộ muốn mời người đến chơi, tất nhiên là gửi tới bái thiếp, tỷ muội trong nhà bình thường cũng sẽ như thế. Có điều, nhiều khi cũng chỉ cần phái nha đầu đến nói một tiếng là được rồi, không ngờ Tô Dao lại trịnh trọng đưa đến thiệp mời như vậy.
Nhưng, nàng không có thời gian rảnh rỗi cùng nàng ta vui đùa.
Có thời gian, chi bằng ngủ một giấc thật ngon còn tốt hơn.
Chuyện lần trước, Tô Dao nàng ta có thể nuốt xuống khẩu khí sao?
Chỉ sợ lần này muốn mời mình đến chơi là giả, muốn gây khó dễ mới là thật.
Ngay cả là đi cho có lệ, Thanh Ninh cũng đều không muốn đi gặp Tô Dao.
Tô Dao là em gái chồng, bất quá một hai năm nữa sẽ xuất giá, tương lai nàng ta phải dựa vào hai vị ca ca Tô Phỉ và Tô Khiêm, cho nên, Thanh Ninh không đem nàng ta để vào mắt.
Hơn nữa, với tính tình Tô Dao, loại chuyện đưa bái thiếp đến cho nàng thế này, không phù hợp với tình cách nàng ta...
Khóe môi Thanh Ninh quẹt qua một nét cười lạnh.
Dựa vào tính tình Tô Dao, trong lòng nàng ta hận mình, lẽ ra nên trong cơn giận, liền trực tiếp tới cửa tính sổ mới đúng, làm sao bỗng dưng lại hảo tâm hảo ý mời mình đi ngắm hoa?
Sự việc phát sinh so với trước kia sao lại bất đồng như vậy?
Nàng vào cửa Quốc công phủ thời gian không lâu, cùng Tô Dao quan hệ qua lại cũng không nhiều, nhưng nàng vẫn hiểu rõ một hai tính tình của Tô Dao.
Tô Dao tại sao lại làm một việc chưa từng làm như thế, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa bái thiếp thỉnh mình đến ngắm hoa?
Không biết lần này là ai ra chủ ý cho nàng ta.
Tôn Ngọc Tuyết?
Hay là Tôn thị?
Nhưng, nếu các nàng muốn tính kế mình, vậy thì cứ trực tiếp đến đây đi, nàng không muốn cùng Tô Dao diễn màn kịch chị dâu – em chồng tình thâm.
Mặt cũng đã xé rách, còn muốn làm bộ làm tịch thân thiết.
Các nàng không ngại mệt mỏi, nhưng mình không có thời gian bồi các nàng chơi.
Hôm nay, việc Thanh Ninh muốn biết nhất, chính là từ Tô lão phu nhân hoặc Tôn thị hỏi thăm ra chuyện năm đó, hơn nữa, trọng điểm là Tô lão phu nhân!
Ngọc Trâm cười đáp: "Vâng, nô tỳ đi truyền lời ngay ạ".
Ngọc Trâm nói xong cười vui vẻ rời đi.
"Phu nhân, ngài có muốn lên giường nằm chút không?". Tôn ma ma gần đây đều dè dặt hầu hạ, sợ Thanh Ninh không cẩn thận đụng này đụng kia, thấy trên mặt Thanh Ninh dẫn theo chút ít mỏi mệt, lập tức đề nghị, sợ nàng mệt nhọc.
"Không sao, ta ngồi thêm một lát, đợi lát nữa nếu muốn ngủ, ta sẽ lên giường nằm". Thanh Ninh lắc đầu, ăn khối điểm tâm.
Tôn ma ma chỉ cho là nàng còn trẻ chưa hiểu thân thể mình, nghĩ tới chuyện kia cũng chưa có xác định, Tôn ma ma cũng sẽ không nói, chỉ gật đầu cười: "Vậy cứ theo tiểu thư nói, cũng may việc trong Cảnh Tụy viên hôm nay không nhiều...". Xử lý sự tình xong, mỗi ngày còn có thêm khoảng thời gian nghỉ ngơi thật tốt.
Tôn ma ma cảm thấy thật may mắn, phu nhân đã sáng suốt không tiếp nhận việc bếp núc Quốc công phủ.
Nếu không mỗi ngày đều phải loay hoay như con quay.
Thanh Ninh mỉm cười, chuẩn bị nói chuyện, Bạc Hà xốc rèm đi đến, bẩm báo: "Phu nhân, Song Hỷ bên cạnh lão phu nhân tới đây".
Đến cũng thật đúng lúc! Mới vừa rồi Tô Dao cho người mang bái thiếp đến cho mình, bây giờ lại là Tô lão phu nhân phái người tới, không biết Tô lão phu nhân cho người tới tìm nàng là có chuyện gì? Thanh Ninh suy nghĩ một chút, nói với Bạc Hà: "Kêu nàng vào đi".
Bạc Hà đáp một tiếng, xoay người ra mời Song Hỷ vào phòng.
"Nô tỳ bái kiến phu nhân". Song Hỷ bước vào, cung kính hành lễ cho Thanh Ninh.
"Mau miễn lễ". Thanh Ninh mỉm cười nâng tay, sau đó nghiêng đầu phân phó Bạc Hà chuyển băng ghế cho Song Hỷ ngồi.
"Tạ thế tử phu nhân". Song Hỷ mặt mày thanh tú, nụ cười kính cẩn, lại phúc thân: "Nô tỳ không ngồi, nô tỳ là phụng mệnh lão phu nhân, đến thỉnh thế tử phu nhân đi Cúc uyển một chuyến".
"Tổ mẫu gọi ta qua? Tổ mẫu có chuyện gì sao?". Thanh Ninh cười hỏi.
"Hồi thế tử phu nhân, thời điểm lão phu nhân phân phó nô tỳ, cũng không có nói là chuyện gì, chỉ bảo nô tỳ đi đến thỉnh thế tử phu nhân đi qua một chuyến". Song Hỷ một chữ cũng không lộ, khom người trả lời.
"Ta biết rồi, vậy ngươi trở về nói với tổ mẫu, ta lập tức tới ngay. Bạc Hà, đưa tiễn Song Hỷ cô nương". Thanh Ninh không truy vấn thêm nữa, phân phó Bạc Hà một câu.
Tô Dao có thể không cần để ý tới.
Nhưng, Tô lão phu nhân thì không được.
Tô lão phu nhân là trưởng bối, phái nha đầu đến thỉnh nàng, nàng không đi, đó chính thất lễ. Hơn nữa, hiện tại Thanh Ninh cũng muốn từ bên cạnh Tô lão phu nhân, bắt tay vào điều tra xem năm đó, mẹ chồng mình rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là vì cái gì.
Điều tra xong, có lẽ còn tìm hiểu được nguồn gốc nguyên nhân tại sao bọn họ đều không thích Tô Phỉ.
Về phần Tôn thị, khả năng bà ta cũng biết một chút, có điều, năm đó bà ta vẫn còn là cô nương Tôn gia, không chừng cũng không biết gì cả.
Cho nên, mấu chốt vẫn là từ Tô lão phu nhân.
Thay đổi y phục, vấn lại tóc, lúc này Thanh Ninh mới dẫn theo Nhẫn Đông cùng Trà Mai đi Cúc uyển.
**
Editor: Ngọc Thương
Vào đại môn Cúc uyển, tiếng cười khoan khoái của Tô lão phu nhân từ trong nhà truyền ra, còn mang theo tiếng cười của hai người khác, một âm thanh thanh dương, một âm thanh ôn nhu.
Thanh Ninh có thể nghe ra được, thanh dương chính là Hà Như Mạt, ôn nhu chính là Hà Như Liên.
"Tôn tức bái kiến tổ mẫu". Vào phòng, Thanh Ninh quỳ gối hành lễ cho Tô lão phu nhân.
Nụ cười cao hứng trên mặt Tô lão phu nhân không buông xuống, đôi mắt dẫn theo hòa ái, vẻ mặt thật vui thích, âm thanh nói chuyện với Thanh Ninh cũng mang vài phần từ ái: "Nàng dâu Phỉ nhi tới rồi, mau đứng lên, lại đây ngồi đi".
"Tạ tổ mẫu". Thanh Ninh đứng dậy.
Thấy Thanh Ninh vào phòng, tỷ muội Hà Như Liên gấp rút đứng dậy cùng nhau chào nàng: "Đại biểu tẩu hảo".
"Hai vị biểu muội mau đứng lên". Thanh Ninh vội vươn tay nâng lên, cười nói với hai người: "Vừa vào viện tử liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của tổ mẫu và hai vị biểu muội, không biết đang nói chuyện gì vui vậy? Ta cũng muốn vui cùng a".
Vừa nói vừa lôi kéo hai người ngồi đối diện Tô lão phu nhân.
Hà Như Liên yên lặng không mở miệng.
Hà Như Mạt nhoẻn miệng cười đáp: "Đã để Đại biểu tẩu chê cười, là muội cùng tỷ tỷ và ngoại tổ mẫu đang nói về chuyện khi bọn muội còn bé".
"A, thì ra là vậy. Tổ mẫu thương nhớ nhất là các muội, vì vậy, biểu muội nên cùng tổ mẫu nói nhiều về chuyện Lệ thành bên kia một chút, tổ mẫu nhất định sẽ rất cao hứng". Thanh Ninh mỉm cười.
Giờ thì đã hiểu Tô lão phu nhân vì cái gì mới cao hứng như thế, cao hứng đến mức đối với mình vẻ mặt cũng mang ôn hòa ba phần.
Tô Hoa Anh gả đi Lệ thành, tuy là nhà mẹ đẻ, nhưng không ở kinh thành, cho nên thời gian rất lâu đều không được gặp mặt.
Tô lão phu nhân tất nhiên rất tưởng niệm nữ nhi và các cháu ngoại.
"Vâng, tổ mẫu vô cùng cao hứng". Hà Như Mạt cười gật đầu, lại cùng Hà Như Liên tiếp tục chủ đề lúc trước, bất quá lần này chỉ nói một hồi, sau đó đứng dậy cùng Hà Như Liên cáo từ.
Chờ sau khi hai người đi, nụ cười trên mặt lão phu nhân liền nhạt vài phần, uống một ngụm trà, lúc này mới nói với Thanh Ninh: "Mười bốn tháng này là sinh nhật của Ngũ hoàng tử phi, hôm đó ngươi dẫn theo Tô Dao, nàng dâu Khiêm nhi, và tỷ muội Mạt nhi đi một chuyến. Mặc dù hôm nay là ta chủ trì việc bếp núc Quốc công phủ, nhưng yến hội bên ngoài phủ, ta không đi, ngươi mang theo các nàng đi là được rồi".
Tô lão phu nhân không đi, Tôn thị bị giam giữ, cho nên dĩ nhiên là muốn giao cho vãn bối các nàng đi.
"Vâng, tổ mẫu". Cái này Thanh Ninh không cự tuyệt. Tương lai bất kể thế nào, nàng thân là thê tử của Tô Phỉ, quan hệ ngoại giao với các phu nhân là việc nhất định phải làm.
"Lễ vật mừng sinh nhật ta đã cho người chuẩn bị tốt, cũng đã để châm tuyến phòng làm cho các ngươi mỗi người hai bộ trang phục mùa hè, đợi lát nữa liền đưa qua cho các ngươi". Tô lão phu nhân nói tiếp: "Các ngươi đi ra ngoài chính là đại biểu cho thể diện Quốc công phủ, ngươi là trưởng tẩu, phải phí chút tâm tư để ý thật kỹ các nàng một hai, không cho phép nháo ra việc gì! Còn có, Mạt nhi và Liên nhi đối với kinh thành không quen, cùng khuê tú các nhà cũng không biết, cho nên, ngươi càng phải tốn thêm nhiều tâm tư".
"Vâng, tôn tức đã hiểu". Thanh Ninh mỉm cười gật đầu.
Hà Như Mạt cao quý xinh đẹp, Hà Như Liên dịu dàng điềm tĩnh, hai người cũng đều đến tuổi thành thân, xem ra, Tô Hoa Anh cùng Tô lão phu nhân đã bàn bạc qua, muốn đem Hà Như Liên cùng Hà Như Liên gả đến kinh thành.
Tô lão phu nhân muốn mình mang các nàng ra ngoài, đây là muốn để cho hai vị biểu cô nương quen biết nhiều người hơn, tích lũy mối giao tiếp.
"Quay đầu lại ta sẽ nói với nàng dâu Khiêm nhi, để nàng thật tốt giúp đỡ ngươi". Đứa cháu dâu lớn này tin đồn quá nhiều, cho nên Tô lão phu nhân đến cùng vẫn không yên tâm, mà Tôn Ngọc Tuyết lại được Tô lão phu nhân nhìn từ nhỏ lớn lên, vì vậy Tô lão phu nhân lại nói thêm một câu.
Thanh Ninh nhàn nhạt cười gật đầu: "Tôn tức đã biết".
Tô lão phu nhân lại dặn dò vài câu mấy chuyện phải chú ý, sau đó cúi đầu uống một ngụm trà, khẽ cau mày ngước mắt nhìn về phía Thanh Ninh: "Nghe nói Thẩm lão phu nhân bệnh nặng?".
"Tôn tức cũng nghe nói". Sắc mặt Thanh Ninh nhàn nhạt, thuận miệng phụ họa.
"Ngươi đến Tô gia chính là người của Tô gia ta, cách đối nhân xử thế cần phải suy nghĩ thật kỹ, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện không hay, để cho người ta nói Quốc công phủ không ra gì". Sắc mặt Tô lão phu nhân nghiêm túc: "Bên ngoài truyền Thẩm lão phu nhân bệnh không xuống được giường, trong miệng lại luôn lẩm bẩm tên ngươi, huyết thống đến cùng vẫn là chém không dứt, đừng để vì việc này làm cho người bắt đầu đề tài câu chuyện, đến lúc đó lại huyên náo dư luận xôn xao, cho nên, quay đầu lại, ngươi đến thăm hỏi một chút đi".
Thanh Ninh sắc mặt vẫn như cũ, mang theo cười nhạt, đôi mắt nhưng lại dẫn theo vài phần lạnh lùng, đáp: "Tạ tổ mẫu đề điểm, nhưng mà, nhà mẹ đẻ của tôn tức là Định Tây hầu Tiêu gia". Cho nên, người Thẩm gia thế nào, cùng nàng có quan hệ gì?
Ý là sẽ không đi Thẩm gia thăm Thẩm lão phu nhân. Thấy nàng lạnh lùng như thế, Tô lão phu nhân không khỏi yên lặng nhìn Thanh Ninh, cũng không nói thêm gì nữa: "Tự ngươi trở về suy nghĩ, cân nhắc thật kỹ đi".
"Tôn tức cáo lui". Thanh Ninh quỳ gối.
*
Editor: Ngọc Thương
Thời điểm nha đầu đến bẩm báo với Tô Dao lời của Thanh Ninh, Tô Dao đang cùng Tôn Ngọc Tuyết ngồi chơi trong sân.
Vừa nghe xong, trong lòng Tô Dao lập tức phát khí, phút chốc đem chén trà trong tay đập xuống bàn: "Tự cho mình là nương nương chắc, cho người đến mời mà còn không tới! Chẳng lẽ còn muốn ta phái người đi nâng nàng đến hay sao?".
Tôn Ngọc Tuyết bên cạnh liền đưa tay vỗ tay Tô Dao, nụ cười trên mặt vô cùng mê người: "Muội tức giận cái gì? Không phải muội vốn cũng không có ý muốn mời nàng ta sao? Đưa bái thiếp đến cho nàng ta chẳng qua là kính nàng ta là trưởng tẩu thôi! Nàng ta không đến, chẳng phải càng tốt hơn à? Dao nhi, muội cứ chờ đi, ta nhất định sẽ hảo hảo xả giận cho muội". Nàng đã lường trước được là Tiêu Thanh Ninh ngày mai sẽ không tới, cho người đi mời nàng ta, chẳng qua là muốn Tô Dao càng thêm căm hận nàng ta mà thôi.
Vốn cũng không có dự định mời nàng ta, bất quá là Nhị tẩu nói, nếu không làm vậy, nàng sẽ bị người ta gièm pha là gây khó dễ trưởng tẩu, tự mình biến thành trò cười cho người khác tán gẫu, cho nên nàng mới gửi bái thiếp qua, ai ngờ nàng ta căn bản không chịu đến! Tô Dao nhẹ gật đầu, trong mắt dẫn theo hận: "Tốt nhất nàng ta đừng có đến!".
*
Tô lão phu nhân đề cập đến chuyện Hưng Ninh hầu phủ, Thanh Ninh tất nhiên là trực tiếp ném ra sau đầu, không phải là nàng máu lạnh, mà là người Thẩm gia quá mức lương bạc.
Trên đường trở về Cảnh Tụy viên, Thanh Ninh liền suy nghĩ, Cảnh Tụy viên có nên chuẩn bị một phần lễ không? Nếu có thì nên chuẩn bị lễ dạng gì?
Mặc dù mới nãy Tô lão phu nhân có nói, lễ đã chuẩn bị tốt, Tô lão phu nhân chỉ cần nàng dẫn theo bọn Tôn Ngọc Tuyết đại biểu Quốc công phủ đi chúc mừng.
Suy nghĩ một chút, Thanh Ninh quyết định chờ Tô Phỉ trở lại, hỏi hắn sau.
Tô Phỉ đến giờ thắp đèn mới về.
Ăn cơm, rửa mặt xong, hai người ngồi trên kháng nói chuyện.
Thanh Ninh liền cùng Tô Phỉ nhắc đến sinh nhật Ngũ hoàng tử phi.
"Lễ bên chúng ta, ta chuẩn bị là được, nàng chỉ cần mang theo lễ tổ mẫu chuẩn bị, dẫn các nàng đi là được rồi". Tô Phỉ đáp, vừa nói vừa kéo tay Thanh Ninh: "Gần đây ta thấy thân thể nàng có chút mệt, nếu không, nàng đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi, đến lúc đó ta nói với Ngũ hoàng tử một tiếng là được".
Thanh Ninh lắc đầu: "Chẳng qua là đi trò chuyện, nghe đùa giỡn một chút thôi, sẽ không mệt".
Tô Phỉ nhìn kỹ sắc mặt Thanh Ninh, cũng liền yên tâm, sau đó đưa tay kéo nàng vào trong ngực, kê lỗ tai thổi hơi: "Ninh nhi, mấy ngày rồi".
Mấy cái mặt trời lặn chưa có âu yếm rồi đó!
Thanh Ninh không khỏi mặt đỏ tai nóng, ngửa đầu nhìn hắn.
"Thiếp...", Thanh Ninh trong lòng không quá nghĩ đến chuyện này.
"Ninh nhi, nàng có biết là ta... Ta rất nhớ nàng...", âm thanh Tô Phỉ khàn khàn, ngón tay vu.ốt ve đường cong như dãy núi của nàng, đem vật cứ.ng rắn nóng như sắt nung của hắn ở trên bắp đùi Thanh Ninh cọ xát.
Cách y phục thật mỏng, Thanh Ninh có thể cảm giác được rõ ràng nơi nào đó thật cứng và nóng, cách quần áo như thể muốn đem nàng thiêu đốt.
Gió đêm phơ phất, dưới ánh đèn, Tô Phỉ thanh nhã tuấn mỹ, đẹp đẽ bức người, đôi mắt lung linh như bầu trời sao, tàn phá chói mắt, lại tựa như nước hồ thu, trong vắt mà ôn nhu.
Ôn nhu như có thể chảy ra nước, có thể đem người ta hòa tan, tâm Thanh Ninh nhất thời mềm thành nước, tươi sáng cười một tiếng, đưa tay ôm cổ hắn.
HẾT CHƯƠNG 37