Nghi An quận chúa mặc y phục màu xanh nhạt, thêu cành sen giao vân kéo xuống dưới tà áo, váy gấm hạnh bạch sắc trăm điệp luyến hoa, búi tóc triều vân cận hương kế*, trâm hoa mai hoàng ngọc, dù cười vui vẻ, nhưng đôi mắt lại hướng về phía Thanh Ninh.
(búi tóc triều vân cận hương kế: kiểu tóc này có hình minh họa cuối chương)
Thanh Ninh quẹt qua một nụ cười dưới môi, ánh mắt từ trên người Nghi An quận chúa chuyển qua Bùi thị đang ngồi bên cạnh nàng.
Sinh nhật Ngũ hoàng tử phi, Bùi thị rõ ràng cũng tới, mới vừa rồi ở trong lương đình ngoài viện, nàng nhìn thấy cô nương đứng bên cạnh Tống Tử Quỳnh bộ dạng có vẻ giống với Thẩm Thanh Vận, nàng vốn nghĩ Thẩm Thanh Vận chắc là sẽ không tới, cho nên lúc đó không có nhìn kỹ.
Lúc này ngược lại xác định, Bùi thị ở đây, vậy cô nương bên cạnh Tống Tử Quỳnh kia chắc chắn chính là Thẩm Thanh Vận.
Kiếp trước, Thẩm Phong cưới Chu Mi, yến hội trong phủ Hoàng tử, người như Bùi thị không có tư cách tới.
Đời này, Tống Tử Dật cưới Nghi An quận chúa, Bùi thị được thơm lây theo.
Chỉ là, Thanh Ninh khẽ ghé mắt nhìn.
Hưng Ninh hầu phủ đương gia chủ mẫu, La Thủy Nguyệt nhưng lại không thấy bóng dáng.
Hay là chưa tới? Dù sao nhị phòng Thẩm Tránh đã phân ra khỏi Hầu phủ, chị em dâu hai người không đi cùng nhau, cũng là bình thường.
Hay là, La Thủy Nguyệt không có thiệp mời nên không tới?
Thứ nhất, Thẩm lão phu nhân còn đang bệnh nặng nằm trên giường.
Thứ hai, Thẩm gia phân nhà, Thẩm Tránh so với Thẩm Phong lại càng có năng lực nhiềuhơn.
Cho nên... nụ cười trên khóe miệng Thanh Ninh sâu hơn một phần, cho nên, Nghi An quận chúa tuệ nhãn minh châu, trực tiếp giúp Tứ hoàng tử lôi kéo Thẩm Tránh?
Để cho Thẩm Tránh phát huy năng lực?
Sinh nhật Ngũ hoàng tử phi, Nghi An quận chúa muốn cho Bùi thị một tấm thiệp cũng là việc dễ dàng, Ngũ hoàng tử phi vốn là biểu tẩu của nàng, biểu tẩu ruột thịt.
Nếu là như vậy, La Thủy Nguyệt chưa tới, cũng là có thể lý giải.
Bùi thị mang trên mặt nụ cười hòa ái, nhìn về phía Thanh Ninh. Mi tâm khẽ nhíu lại, giữa lông mày quẹt qua một nét buồn.
Có lẽ vì trong lòng lo lắng cho bệnh tình của Thẩm lão phu nhân, nên dù đã đến phủ đệ Ngũ hoàng tử, vẫn mặt ủ mày chau.
Mấy ngày nay, nghe nói Thẩm lão phu nhân bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Bùi thị không ở nhà thị bệnh, dĩ nhiên phải tỏ ra vẻ có hiếu, nếu đến nơi này còn bày ra vẻ mặt cao hứng, không phải sẽ bị người đời nhổ nước bọt dìm cho chết hay sao!
Thanh Ninh nhếch môi, thu hồi ánh mắt.
Bùi thị thấy Thanh Ninh vẻ mặt hờ hững, sầu tư trên mặt liền tăng thêm vài phần, muốn nói lại thôi, ánh mắt mang theo bi thương nhìn Thanh Ninh.
Ngồi cạnh Nghi An quận chúa còn có Kiến An hầu phu nhân Trương thị.
Nàng nhưng lại không thích Thanh Ninh, cho nên chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, bất quá cũng chỉ mỉm cười, sau đó liền quay mắt đi.
Trước kia, nàng và Lý Vân Nương bởi vì chuyện của con trai, con gái mà trở mặt. Hôm nay tuy Lý Vân Nương đã có nơi quy túc mới, hai người vẫn chưa tan hiềm khích lúc trước.
Mặc dù không trở mặt như trước kia, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không quá nông cạn, nhưng hôm nay, hoặc khả năng là cả đời, sẽ không qua lại với nhau nữa.
Trương thị đã từng bày tỏ hòa giải với Lý Vân Nương mấy lần, nhưng Lý Vân Nương trong chuyện này lại vô cùng cố chấp, không giống với Lý Vân Nương ôn nhu săn sóc ngày thường. Cho nên Trương thị đành phải thôi, không muốn mang cái mặt nóng của mình đi nói chuyện với cái mông lạnh của người ta nữa.
Hơn nữa, Kiến An hầu phủ cũng không có gì cần nhờ vả Lý Vân Nương hay Tiêu Lĩnh.
Người muốn mượn sức Tiêu Lĩnh là Tứ hoàng tử, muốn đem Tiêu Lĩnh thu dưới trướng cũng là Tứ hoàng tử, Trương thị hiểu, nữ nhân hậu trạch ở giữa quan hệ qua lại nhiều lúc cũng sẽ mang tới tác dụng quan trọng, có đôi khi, những việc không tiện nói hay làm ngoài sáng, có thể để nữ nhân ở giữa lui tới hoàn thành.
Nhưng Lý Vân Nương căn bản không thèm để ý nàng bày tỏ, cho nên, Trương thị cũng đành phải thôi. Không lui tới thì không lui tới, trên đời này, giữa người với người, phân phân hợp hợp là chuyện bình thường. Trương thị sau mấy lần bày tỏ, cũng không còn bận lòng về vấn đề này nữa.
Thanh Ninh cười nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, sau đó cùng nhau đứng lên.
Khách nhân lục tục kéo đến, trong phòng y hương tấn ảnh, cười nói rộn rã, vô cùng náo nhiệt.
...
Editor: Ngọc Thương
Ngoài vườn, khuê tú các nhà cùng những người quen biết tụ lại một chỗ, cười nói.
Đoàn người Tôn gia đến dự yến hội trước đám người Thanh Ninh một lúc, thấy Tô Dao tới, Tôn Ngọc Kỳ cao hứng hướng nàng ngoắc tay.
Tô Dao cười đi tới, đem Hà Như Liên, Hà Như Mạt giới thiệu cho Tôn Ngọc Kỳ cùng với các vị khuê tú chơi với mình.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt rất xinh đẹp, lại đoan trang hữu lễ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, nụ cười dễ gần, mọi người cũng đều đồng tuổi, cho nên rất nhanh liền thân thiết.
Chúng khuê tú cười hỏi Hà Như Mạt, Hà Như Liên ở kinh thành đã quen chưa? Lại hỏi đến phong thổ Lệ thành bên kia.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt mang theo ý cười, cẩn thận trả lời câu hỏi của mọi người.
Tất cả đều vui vẻ cười nói.
Vài vị khuê tú vây quanh Nghi Nhu quận chúa một thân hồng y đi vào lương đình.
Chúng khuê tú trong lương đình gấp rút đứng dậy hành lễ cho Nghi Nhu quận chúa: "Bái kiến Quận chúa".
"Miễn lễ". Nghi Nhu quận chúa nâng nâng tay, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Dao, kéo nàng đứng lên: "Dao Dao, ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không tới". Nghi Nhu quận chúa một lòng thích Tô Phỉ, cho nên, nàng cùng người muội muội duy nhất này của Tô Phỉ quan hệ không tệ lắm.
"Sinh nhật Hoàng phi, ta tự nhiên muốn tới". Tô Dao cười trả lời, vừa cười vừa đem Nghi Nhu quận chúa giới thiệu cho Hà Như Mạt, Hà Như Liên.
"Quận chúa". Hà Như Mạt, Hà Như Liên quỳ gối.
"Mau đứng lên, không cần đa lễ như vậy, các ngươi là biểu muội của Dao Dao, tự cũng là bằng hữu của ta". Nghi Nhu quận chúa cười nói.
"Đều ngồi đi". Nghi Nhu quận chúa đưa tay ra hiệu, sau đó kéo Tô Dao ngồi trên ghế bên cạnh mình, nhìn Tô Dao hỏi: "Đúng rồi, Dao Dao, ngươi sao rồi? Thân thể thế nào? Đã tìm thái y chẩn mạch qua chưa? Thái y nói như thế nào?".
Nghi Nhu quận chúa từ trước đến nay tính tình ngay thẳng, muốn nói cái gì liền nói cái đó, sảng khoái đã quen, nàng cùng Tô Dao quan hệ lại không tồi, nàng tự nhiên là lo lắng, cho nên liền trực tiếp hỏi lời này.
Lập tức, tiếng nói chuyện trong lương đình đều đình chỉ im bặt, ánh mắt chúng khuê tú đồng loạt nhìn về phía Tô Dao.
Chuyện tình Quốc công phủ huyên náo sôi sục, tất cả mọi người đều biết, nhưng các vị khuê tú không có mở miệng hỏi, chỉ coi như không biết gì.
Nghe lời Nghi Nhu quận chúa vừa hỏi, tất cả mọi người cùng dừng lời, tò mò nhìn Tô Dao.
Đúng là vạch áo cho người xem lưng! Tô Dao vốn không muốn xuất môn đi dự yến hội, nàng sợ ánh mắt khác thường của mọi người, sợ người ta nói nàng không thể sinh con! Nhưng mà, cáo bệnh không đến, chỉ e mọi người sẽ càng thêm nghị luận nàng! Mẫu thân nói đúng, càng che giấu, mọi người sẽ càng tò mò. Vì vậy, nàng đến đây, quang minh chính đại đến đây, cũng may tất cả mọi người đều thức thời, không ai nói gì... Nhưng mà, Nghi Nhu quận chúa vừa tới đã trực tiếp hỏi, nụ cười trên mặt Tô Dao cứng lại, tay nắm thật chặt chén trà, khớp xương đều trắng bệch, trong lòng không khỏi thầm hận Nghi Nhu quận chúa này quá lỗ mã.ng, ở đâu ra cái thói trực tiếp vạch trần miệng vết thương của người ta như vậy? Còn ở trước mặt nhiều người thế này! Đúng là kẻ không có nhãn lực, ngan ngược càn rỡ! Tô Dao hít sâu một hơi, trong lòng nhớ tới lời mẫu thân dặn đi dặn lại, nụ cười trên mặt nàng khôi phục bình thường, trả lời: "Tạ Quận chúa quan tâm, ta không sao, thái y đã chẩn đoán qua, ta với Nhị tẩu không có việc gì, cũng không bị đả thương".
Hà Như Liên, Hà Như Mạt ở bên gật đầu làm chứng cho nàng.
"Vậy thật quá tốt rồi". Nghi Nhu quận chúa lập tức đưa tay vỗ vỗ ngực, bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, cao hứng cười.
Các vị khuê tú đều thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nói tiếp chuyện còn dang dở.
Tô Dao cười hỏi Nghi Nhu quận chúa: "Lâu rồi không gặp Quận chúa, Quận chúa gần đây có tốt không?".
Gương mặt Nghi Nhu quận chúa lập tức trầm xuống.
"Sao vậy?". Tô Dao săn sóc hỏi, phút chốc đôi mắt sáng ngời: "A, ta nhớ rồi, Quận chúa có phải là... Không nỡ rời kinh thành?".
Nghi Nhu quận chúa mùa đông năm ngoái đính hôn với người Đỗ gia, danh môn vọng tộc ở Ích Châu, hôn kỳ định vào tháng tám năm nay, cho nên, Nghi Nhu quận chúa không lâu nữa đã phải rời kinh thành, lấy chồng ở tha hương.
Nghi Nhu quận chúa mím môi, qua một lúc lâu mới ha ha nở nụ cười: "Đúng vậy, không nỡ rời xa kinh thành, không nỡ rời xa các vị tỷ muội đây".
Còn có, không nỡ rời xa hắn!
Ở kinh thành, luôn sẽ có cơ hội gặp mặt, ly khai kinh thành đến Ích Châu, muốn gặp hắn, khó khăn biết nhường nào!
Nghi Nhu quận chúa cười đến khóe mắt đều lấp lánh lệ trong suốt.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt kinh ngạc thập phần, lập tức làm bộ như không nhìn thấy, bưng chén trà lên uống.
Tô Dao nhíu mày nhìn Nghi Nhu quận chúa, như có điều suy nghĩ.
Mặt trời dần dần lên nhanh đến chính Ngọ, Ngũ hoàng tử phi phái nha đầu đi đến thỉnh các vị cô nương quay lại, nói là bữa tiệc sắp bắt đầu.
Vì vậy các vị khuê tú liền đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, tóc mai, cùng nhau đi đến nơi tổ chức yến hội.
Tháng sáu ánh mặt trời có chút nóng bức, Ngũ hoàng tử phi liền đem bữa tiệc bày trong đại sảnh Sướng Xuân các. Đại sảnh Sướng Xuân các rất lớn, đủ để chứa mấy chục người, đó cũng là nguyên nhân Ngũ hoàng tử phi bày tiệc ở đây, nơi này khá rộng.
Trong các góc đại sảnh có bố trí thả băng, mọi người vừa vào liền cảm nhận được một cỗ gió mát thổi tới mặt, vô cùng thoải mái.
Nghi Nhu quận chúa đi vào, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Thanh Ninh.
Ánh mắt nóng hừng hực như thế, Thanh Ninh tất nhiên cảm giác được, tìm nơi ánh mắt hướng tới, thấy là Nghi Nhu quận chúa, cũng không ngoài ý.
Nàng là nữ nhi của Vân Cung công chúa, là biểu muội của Ngũ hoàng tử, tới tham gia tiệc sinh thần của Ngũ hoàng tử phi là hiển nhiên!
Nghi Nhu quận chúa thấy Thanh Ninh nhìn sang, đang định đi tới, thì có nha đầu của Vân Cung công chúa cho mời nàng qua.
Nghi Nhu quận chúa chần chờ, cuối cùng tiến đến nói với mấy người Tô Dao một tiếng, nhấc chân đi đến bên người Vân Cung công chúa.
Tô Dao cùng Hà Như Liên, Hà Như Mạt đi tới bàn bên cạnh Thanh Ninh và Tôn Ngọc Tuyết, vào ngồi.
"Liên nhi biểu muội, Mạt nhi biểu muội đã quen thuộc chưa?". Thanh Ninh nghiêng đầu hỏi.
Hà Như Mạt, Hà Như Liên cười gật đầu bày tỏ quen rồi, không có chuyện gì.
"Biết được những người nào rồi? Kết giao được bằng hữu nào chưa? Quay đầu lại đưa bái thiếp thỉnh các nàng đến Quốc công phủ chơi...", Tôn Ngọc Tuyết cũng nghiêng đầu quan tâm hỏi han.
...
Vào ngồi một lát, yến hội chính thức bắt đầu.
Sơn hào hải vị, các món ngon đa sắc thái, rượu trái cây thơm ngát mê người. Mọi người vừa ăn, vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Yến hội gần kết thúc, xa xa truyền đến tiếng con hát y y nha nha hát lên. Bùi thị ngồi cách xa Thanh Ninh, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt Thanh Ninh: "Ninh nhi, Nhị thẩm có chuyện muốn nói với con".
HẾT CHƯƠNG 40
***