Quốc Công phủ tất nhiên tráng lệ, đường đi vừa là hành lang gấp khúc, vừa là hành lang cửu khúc, tuy mặt trời có chút liệt, nhưng đi đường cũng không bị phơi nắng, một đường phồn hoa rực rỡ, xoa hoa, cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Thanh Ninh đi chưa được bao xa, liền đụng mặt tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt.
"Đại biểu tẩu". Hai tỷ muội gặp Thanh Ninh, đều gấp rút tiến lên hành lễ.
"Hai vị biểu muội mau đứng lên", Thanh Ninh cười đưa tay nâng: "Các muội đến chỗ đệ muội sao?".
Trời nắng nóng thế này, hẳn không phải là ra ngoài ngắm cảnh.
"Đại biểu tẩu đây là từ chỗ Nhị biểu tẩu đi ra phải không?". Hà Như Mạt nhoẻn miệng cười: "Chúng muội mới vừa dùng điểm tâm cùng ngoại tổ mẫu, hàn huyên đôi chút, chuẩn bị đi thăm Nhị biểu tẩu".
Tỷ muội Hà gia ở tại Quốc Công phủ đã hơn một năm, bởi vì Thanh Ninh ở Cảnh Tụy viên, cách khá xa, cộng thêm Thanh Ninh và Tô Phỉ luôn cố ý giữ khoảng cách với người Quốc Công phủ, cho nên không thân thiết lắm với tỷ muội bọn họ.
Tỷ muội các nàng, ngược lại quan hệ với Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết không tệ.
Lần này Tôn Ngọc Tuyết gặp đại kiếp nạn, hai nàng làm biểu muội tự nhiên thường xuyên qua thăm, cùng Tôn Ngọc Tuyết trò chuyện.
Thân là biểu tiểu thư, mặc dù Tô lão phu nhân rất sủng ái hai người các nàng, nhất là Hà Như Mạt, nhưng hai tỷ muội cũng vô cùng hiểu lễ.
"Ừ, ta mới từ chỗ biểu muội đi ra". Trên mặt Thanh Ninh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Nếu bọn muội đi sớm một bước, có thể đến cùng Đại biểu tẩu rồi". Hà Như Mạt mặt mày cong cong, đứng trước mặt Thanh Ninh, cũng không tận lực để sát vào nàng, duy trì khoảng cách hai ba bước.
"Cũng phải". Thanh Ninh cười theo lời nàng nói một câu, nhưng không nói thêm gì về bệnh tình của Tôn Ngọc Tuyết.
Hà Như Mạt nghe lời hiểu ý, liền cười hỏi tới Tô Cẩn: "Cẩn nhi tốt không? Mới mấy ngày không gặp, rất nhớ...".
Nàng và Hà Như Liên ở tại Quốc Công phủ thời gian lâu như vậy, nàng lại được Tô Hoa Anh dạy bảo tỉ mỉ từ nhỏ, cho nên, Quốc Công phủ cong cong thẳng thẳng, nàng tất nhiên nhìn vào trong mắt, bất quá nàng không nhiều lời xen mồm vào, dù sao tỷ muội các nàng cũng chỉ là biểu tiểu thư, là khách nhân của Quốc Công phủ.
Nói đến con trai, nụ cười trên môi Thanh Ninh tràn đến trong ánh mắt, khuôn mặt từ ái, ôn nhu: "Ừ, rất tốt, ăn cũng giỏi, mỗi ngày một lớn...".
Hà Như Mạt lắng nghe, lại hỏi mấy chuyện hoạt bát vụn vặn hàng ngày của Tô Cẩn.
Hà Như Liên đứng cạnh muội muội, mang theo mỉm cười, ngẫu nhiên mới nói vào đôi câu.
Hàn huyên chốc lát, Thanh Ninh chuẩn bị nói lời rời đi, xa xa truyền đến một hồi ồn ào.
"Nhanh lên, chậm chạp như vậy, đói cơm hết cả lũ hay sao hả?".
"Nô tài chết dẫm!".
"Các ngươi cẩn thận một chút, trời nắng nóng, đừng để chiếu đến phu nhân".
Thanh Ninh và tỷ muội Hà gia đều nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Liền thấy vài bà tử nâng kiệu đi tới hướng chủ viện, theo bên cạnh kiệu là Bích Nguyệt, Bích Vân.
Trên kiệu là Tôn Ngọc Tuyết, vẻ mặt âm u.
"Nhị biểu tẩu đi đâu mà lo lắng như vậy? Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì?". Hà Như Liên nhíu đôi mi thanh tú, lo lắng nói.
Đương nhiên là đi tìm Tôn thị, ngày thường Tôn Ngọc Tuyết có hai phần trầm ổn, dựa theo tính tình của nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ dò xét trước một phen, trong lòng có khẳng định mới đi tìm Tôn thị chứ!
Thanh Ninh nhìn bóng lưng đoàn người Tôn Ngọc Tuyết đi xa, cười mà không nói.
"Thân thể Nhị biểu tẩu còn chưa lưu loát, mới vừa nghe âm thanh của Nhị biểu tẩu, bộ dáng vô cùng không tốt. Đại biểu tẩu, muội muội, chúng ta cùng đi lên xem một chút đi, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt!". Hà Như Liên vừa lo lắng vừa sốt ruột nhìn về phía Thanh Ninh.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Hà Như Liên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Hà Như Mạt liền mở miệng trước.
"Xem phương hướng của Nhị biểu tẩu, là đi tới chỗ mợ. Nếu Nhị biểu tẩu đến chỗ mợ, vậy để ngày mai chúng ta đến thăm Nhị biểu tẩu sau". Hà Như Mạt nói.
"Nhưng mà, Nhị biểu tẩu... Đi ra ngoài như vậy không sao chứ?". Hà Như Liên cắn môi, mắt nhìn Hà Như Mạt, vẫn một bộ lo lắng như cũ.
"Nhị biểu tẩu đến chỗ Đại cữu mẫu, có gì mà phải lo lắng". Hà Như Mạt mắt nhìn Hà Như Liên, sau đó cười nói với Thanh Ninh: "Đại biểu tẩu, vậy muội và tỷ tỷ trở về phòng trước".
Nói xong liền hướng Thanh Ninh quỳ gối hành lễ.
Mục đích của mẹ cả, Hà Như Liên rất rõ ràng, thời điểm mới tới, nhìn thấy Phỉ biểu ca thanh nhã đẹp đẽ quý giá, nàng tất nhiên ngưỡng mộ trong lòng, có điều, Phỉ biểu ca rất lãnh đạm, chuyện lần trước của Diêu Ngọc Trúc, khiến nàng sợ tới mức nửa điểm tâm tư cũng bị mất. Ngoài Phỉ biểu ca, Khiêm biểu ca không tồi, mặc dù không tuấn mỹ được so với Phỉ biểu ca, nhưng tướng mạo cũng đường đường, tính tình cũng cực kì ôn hòa, Nhị biểu tẩu lại... Hà Như Liên cắn môi, cụp mắt xuống, cong đầu gối theo.
Thanh Ninh mắt nhìn Hà Như Liên, cười gật đầu với Hà Như Mạt: "Ừ, coi chừng đừng để bị nắng chiếu".
Hà Như Mạt mặc dù cao ngạo, nhưng ánh mắt cực kì thanh minh, đầu óc linh hoạt rõ ràng, làm việc vô cùng đoan trang hào phóng, hơn hẳn so với Tô Dao.
Hơn nữa, trong kinh thành này, tiểu thư khuê các tài mạo song toàn nhiều vô số kể, cho nên, tính tình cao ngạo của Hà Như Mạt cũng thu liễm chút ít, đồng thời tăng thêm vài phần khí độ.
Thanh Ninh tuy không quá thân cận với các nàng, nhưng cảm giác đối với Hà Như Mạt cũng không tệ lắm.
Hà Như Mạt cười ứng, cùng Hà Như Liên trở về.
Thanh Ninh dẫn theo Bạc Hà và Nhẫn Đông đi hướng Cảnh Tụy viên.
...
Editor: Ngọc Thương
Viện tử của Tôn thị từ sáng sớm đã huyên náo gà bay chó sủa, loạn thành một đoàn.
Mới vừa ăn điểm tâm xong, Tôn thị chuẩn bị đi xử lý công việc vặt, người nhà Kết Hồng đã tới.
Bọn họ quỳ trong sân khóc sướt mướt, kêu gào thương tâm, nương của Kết Hồng khóc lại càng thảm: "Phu nhân, đứa nhỏ Kết Hồng là do ngài tự mình dạy dỗ, nó là người giữ quy củ nhất, làm sao lại mạo phạm Nhị thiếu phu nhân được? Phu nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho Kết Hồng? Con bé tận tâm tận lực hầu hạ phu nhân ngài nhiều năm như vậy, chưa từng để xảy ra sai lầm... Nữ nhi đáng thương của ta...".
Hai người chị dâu của Kết Hồng cũng ngửa mặt lên trời gào khóc.
Hai vị ca ca và phụ thân của Kết Hồng, ngược lại thành thật quỳ trên đất, cũng một phen nước mũi, một phen lệ nhòa, nói xin Tôn thị vì nữ nhi làm chủ.
Còn có vài đứa cháu trai, cháu gái của Kết Hồng gào thét khàn giọng.
Toàn gia cứ như vậy vừa khóc vừa nháo, lại lăn lộn trên đất, lăn qua lăn lại, Tôn thị thiếu chút nữa tức giận đến không thở nổi.
"Các ngươi nháo đến trước mặt phu nhân thế này, thật không có quy củ! Kết Hồng nếu bị oan uổng, ủy khuất, tự có phu nhân làm chủ cho nàng, các ngươi ồn ào như vậy, mạo phạm phu nhân, các ngươi đảm đương nổi sao?". Võ ma ma nghiêm khắc nói: "Phu nhân nhân từ, niệm tình các ngươi là vì lo lắng cho Kết Hồng mà mất đúng mực, còn không mau lui xuống! Về phần Kết Hồng, nàng còn đang ở trong phòng hảo hảo dưỡng thương, các ngươi không cần lo lắng!".
"Cầu xin phu nhân làm chủ cho Kết Hồng".
"Làm càn, các ngươi muốn lật trời sao? Kết Hồng mạo phạm chủ tử, cho dù đánh chết, cũng là trừng phạt đúng tội!". Võ ma ma quát lên.
Bọn họ thế này là nói nàng, đến người của mình cũng không che chở được, để cho kẻ khác đánh! Tôn thị xanh mặt: "Thật là to gan, Võ ma ma, đi, kêu người môi giới đến, đều phát mại hết ra ngoài!".
"Ma ma, Kết Hồng không phải là người không có quy củ như vậy!". Nương của Kết Hồng nói: "Cầu xin phu nhân làm chủ cho Kết Hồng, trả lại trong sạch cho con bé. Đừng nói là bán nô tỳ ra ngoài, cho dù lúc này phải dập đầu chết trước mặt phu nhân, nô tỳ cũng không có nửa câu oán hận!".
Toàn gia liền muốn sống muốn chết.
Tôn thị tức giận bốc hơi, nghiêm nghị quát: "Người đâu, đem bọn nô tài tìm đường chết này mang xuống đánh chết!".
Tôn thị vừa mới nói xong, hai bà tử dùng sập gụ nâng Kết Hồng xuất hiện trước mắt mọi người, sắc mặt Kết Hồng trắng tuyết, không có một tia huyết khí, đôi môi cũng xanh nhợt.
Kết Hồng nhìn về phía Tôn thị, suy yếu gọi một tiếng: "Phu nhân!".
Nương của Kết Hồng lập tức nhào tới chỗ nàng, gào thét: "Nữ nhi đáng thương của ta...".
Kết Hồng hơi vỗ vỗ tay nương, con mắt nhìn Tôn thị, oạch một tiếng từ trên ghế bò xuống đất, chỉ chỉ một phen, đau đến đầu nàng đầy mồ hôi lạnh: "Phu nhân... Van cầu ngài buông tha cho bọn họ...".
Nha đầu bà tử trong sân đều nhìn về phía Tôn thị.
Kết Hồng là người như thế nào, mọi người trong viện tử của Tôn thị đều rõ ràng, hôm qua chuyện gì xảy ra, cũng đều hiểu, chẳng qua là Nhị thiếu phu nhân trút giận lên đầu Kết Hồng thôi.
"Ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm, nể mặt ngươi, tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, mỗi người nhận phạt mười hèo... Nếu có lần sau, ta nhất định không bỏ qua!". Mâu quang Tôn thị lạnh lùng quét một vòng, hiện ra uy nghiêm của chủ mẫu, sau đó ánh mắt rơi trên người Kết Hồng: "Vừa hay người nhà ngươi đến đây, hôm nay ngươi theo bọn họ về nhà đi, chờ tổn thương dưỡng tốt lên rồi, trở về hầu hạ ta".
Nếu thực đánh chết người nhà Kết Hồng, vậy cũng quá nhẫn tâm, Tôn thị tự chắc sẽ không làm thế, nhưng toàn gia nháo đến trước mặt chủ mẫu, mười hèo cũng coi như đã khai ân!
"Đa tạ...", Kết Hồng còn chưa dứt lời, đầu liền rủ xuống, mất tiếng.
"Nữ nhi, nữ nhi!", nương của Kết Hồng sợ hãi đến độ nước mắt đều lui trở về, ôm Kết Hồng kêu to.
Những người thân còn lại của Kết Hồng cũng vội bò tới.
Kết Hồng dĩ nhiên là sắp chết.
Người nhà nàng dừng la hét, Kết Hồng mới khẽ mở mắt, đôi môi run rẩy, nhìn về phía Tôn thị: "Phu nhân... Nô tỳ không dám mạo phạm Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ vẫn luôn ghi nhớ lời phu nhân dạy bảo... Được hầu hạ phu nhân ngài là phúc phận của nô tỳ... Nô tỳ không thể lại tiếp tục hầu hạ phu nhân nữa rồi...".
"Kết Hồng, mau chớ nói chuyện, phải giữ sức". Nương của Kết Hồng thấy bộ dạng nàng, nước mắt tuôn trào.
"Nương...", Kết Hồng khẽ mấp máy môi, nâng tay lên, vô lực rũ xuống.
Người nhà Kết Hồng lại một phen khóc thét.
Kết Hồng đoạn khí, trước khi chết còn nói nàng không có mạo phạm Tôn Ngọc Tuyết, tuy là nô tài, Tôn thị cũng không muốn làm cho những người còn lại rét lạnh tâm, vì vậy không đánh hèo người nhà Kết Hồng nữa, cho hai mươi lượng bạc phí an táng, rồi lại cho hai trăm lượng bạc mới đuổi bọn họ đi.
...
Editor: Ngọc Thương
Cuối cùng cũng thanh tịnh, Tôn thị thế nhưng vẫn tức giận không nhẹ.
Sáng sớm đến khóc rống, lại chết người.
Đều là do Tôn Ngọc Tuyết kia!
Tôn thị đang hận Tôn Ngọc Tuyết, Tôn Ngọc Tuyết lại cho người nâng đến.
"Mẫu thân, con có chút lời riêng tư muốn nói cùng ngài!". Tôn Ngọc Tuyết đỡ Bích Nguyệt và Bích Vân hành lễ cho Tôn thị, sau đó nghiêng đầu nói.
Tôn thị cho nàng ngồi xuống phía đối diện, mắt nhìn nha đầu bà tử hầu hạ trong phòng.
Mọi người quỳ gối lui ra ngoài, chỉ chừa lại ba người Võ ma ma, Bích Nguyệt, Bích Vân ở trong phòng hầu hạ.
"Có lời gì mà phải khiến ngươi tự mình đến một chuyến?". Tôn thị trong lòng bực Tôn Ngọc Tuyết, cho nên giọng nói bất thiện.
"Là có chút vấn đề muốn hỏi mẫu thân". Tôn Ngọc Tuyết trực tiếp khai môn kiến sơn* hỏi: "Trước khi Phỉ biểu ca được tứ hôn, mẫu thân ngài phái người đi qua Hưng Ninh hầu phủ, còn đi cầu Hoàng Hậu nương nương tứ hôn cho Phỉ biểu ca cùng Đại tẩu, có điều, lần đó Hoàng Hậu nương nương cự tuyệt mẫu thân ngài?".
(khai môn kiến sơn: mở cửa để nhìn thấy núi một cách rõ ràng, câu ẩn dụ, tức là đi thẳng trực tiếp vào vấn đề)
"Lời này ngươi nghe được từ đâu?". Tôn thị nhướng mày.
"Con nhớ, lúc trước mẫu thân con đã cùng ngài thương nghị qua về hôn sự của con và Phỉ biểu ca!". Ánh mắt Tôn Ngọc Tuyết mang theo hận ý, âm thanh cũng dẫn theo lãnh ý: "Con nhớ, lúc trước ngài đồng ý với mẫu thân con, nhưng sau lưng lại vì Phỉ biểu ca cầu hôn người khác!".
Ánh mắt Tôn thị lập tức ngoan lệ: "Chuyện cũ năm xưa ngươi mang ra nói làm cái gì? Được rồi, trước kia ngươi như thế nào, ta mặc kệ ngươi, sau này ngươi chuyên tâm hảo hảo đối đãi Khiêm nhi, nếu không, cho dù ngươi là cháu gái ta, ta cũng không bỏ qua cho ngươi!".
"Không bỏ qua cho ta? Mẫu thân, chẳng lẽ hiện tại chính là hậu đãi ta?". Tôn Ngọc Tuyết ha ha cười hai tiếng: "Mẫu thân, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu?".
"Nhớ kỹ thân phận của ngươi! Ngươi hôm nay là thê tử của Khiêm nhi! Ngươi nói đến nam nhân khác làm cái gì?". Tôn thị trầm mặt xuống: "Thân thể còn chưa có khỏe, trở về hảo hảo nghỉ ngơi, sớm ngày dưỡng thân thể thật tốt, khai chi tán diệp cho Khiêm nhi".
"Ta thực vạn không nghĩ tới, cô cô mà ta yêu thương, thế nhưng lại đâm dao vào tim ta!". Tôn Ngọc Tuyết cất cao âm thanh, hai mắt đỏ ngầu: "Thân phận? Thân phận này ta một chút cũng không thích! Khai chi tán diệp cho Tô Khiêm? Ai muốn thì sinh con cho hắn đi, Tôn Ngọc Tuyết ta cả đời này cũng không muốn sinh con dưỡng cái cho hắn! Lên giường với hắn làm cho ta cảm thấy ghê tởm!".
"Ngươi, ngươi...!", Tôn thị tức giận tới mức run rẩy, một câu cũng không nói nên lời, đứng vụt lên, đưa tay vung một bạt tai hướng Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết chân tuy tàn, nhưng tay lại rất nhanh nhẹn, chớp mắt bắt được tay Tôn thị, hung hăng hất lên, Tôn thị không kịp đề phòng, mới vừa đứng bật dậy, thân người còn chưa vững vàng, liền bị cỗ lực này trực tiếp đẩy ngã xuống đất, mặt đập lên sàn.
"Phu nhân!", Võ ma ma hô một tiếng, đỡ nàng đứng dậy.
Tôn thị ngã, mắt bốc lên kim hoa, trán bị dập đầu, mũi bẹp đau dữ dội, máu mũi giàn giụa, đôi môi cũng bị dập toét ra máu tươi, sưng lên như mồm heo, vô cùng khó coi.
Võ ma ma hít vào một hơi, vội vàng gọi người tiến vào, phân phó người đi thỉnh đại phu, người đi rót nước, người đi lấy thuốc.
Tôn Ngọc Tuyết nhìn một màn này, hừ hừ cười lạnh.
Tôn thị tay run run chỉ vào Tôn Ngọc Tuyết: "Thứ bất hiếu, ta sẽ cho Khiêm nhi hưu ngươi!".
"Hưu ta? Chỉ sợ là Tô Khiêm không hưu được!". Mọi người thành bộ dáng như vậy, Tôn Ngọc Tuyết không có gì sợ, nhìn Tôn thị cười lạnh hai tiếng, kêu Bích Nguyệt và Bích Vân đến đỡ nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Ngươi, con đàn bà vô sỉ, bất hiếu này, ta nhất định phải làm cho Khiêm nhi hưu ngươi!", Tôn thị mặt thành đáy nồi, hô to.
Tôn Ngọc Tuyết đỡ tay nha đầu, cũng không thèm quay đầu lại.
Tôn thị tức giận đến ngã ngửa, máu mũi, máu trên môi, chảy càng thêm mãnh liệt.
Đại phu đến, xử lý miệng vết thương, kê thuốc cho nàng uống.
Tôn thị dùng vải băng lại đầu, nằm trên giường kêu ai da ai da.
"Nhị tẩu điên rồi sao? Thế nào lại không có nặng nhẹ như vậy!". Tô Dao nghe tin Tôn thị té bị thương, lập tức chạy tới, thấy miệng Tôn thị sưng to, vừa tức cười lại vừa thương tâm: "Mẫu thân, ngài có đau không?".
"Không sao". Nữ nhi săn sóc, Tôn thị rất vui.
Tô Dao lau nước mắt ở bên cạnh Tôn thị đến trưa, Tô lão phu nhân bên kia phái nha đầu nhị đẳng đến hỏi thăm một câu.
Về phần Cảnh Tụy viên, tự là không có người tới.
Chờ đến thời điểm trời chiều, Tôn thị mới đuổi Tô Dao trở về: "Được rồi, đừng lo lắng, con về phòng trước đi".
"Vâng, vậy quay đầu lại, tối con lại đến thăm ngài". Tô Dao nhu thuận gật đầu, dẫn theo nha đầu rời đi.
"Phái người cơ trí đi đợi ở nhị môn, chờ Khiêm nhi vừa về liền mời đến đây". Tôn thị phân phó Võ ma ma.
"Vâng", Võ ma ma ứng, ra khỏi phòng an bài thỏa đáng người đi nhị môn coi chừng, chỉ chờ Tô Khiêm vừa về đến, liền mời hắn tới.
Nha đầu kia đợi không bao lâu thì Tô Khiêm trở lại, gấp rút nghênh đón: "Nhị thiếu gia, phu nhân té bị thương, phu nhân cho nô tỳ chờ ngài ở chỗ này, thỉnh ngài đi qua".
"Mẫu thân lại té bị thương? Té như thế nào? Đụng ở đâu? Nghiêm trọng không?". Tô Khiêm sắc mặt trầm trầm, bộ dáng tâm tình không tốt, không yên lòng thuận miệng hỏi một câu.
"Từ trên giường té xuống đất, mũi, miệng, mặt đều bị đả thương".
Tô Khiêm nghe vậy, cảm thấy Tôn thị tổn thương không lớn lắm, tâm tình của hắn lại không tốt, tâm ý lại càng lo lắng cho Tôn Ngọc Tuyết, vì vậy nói với nha đầu kia: "Ta về phòng thay y phục, sau đó sẽ qua thăm mẫu thân".
Nói xong liền sải bước như sao băng, đi hướng viện tử của hắn và Tôn Ngọc Tuyết.
Gấp đến độ nha đầu kia không kịp giậm chân.
Tôn thị nghe tin Tô Khiêm trở về viện tử của mình, nổi cáu, miệng to mắng nha đầu kia: "Đồ vô dụng, người cũng không mời được...".
Nha đầu kia bị mắng đến phát khóc.
Thấy nha đầu kia khóc sướt mướt, Tôn thị lại càng tức giận, trực tiếp kêu nàng lăn ra ngoài.
"Phu nhân, Nhị thiếu gia vô cùng hiếu thuận ngài, đổi xiêm y xong lập tức liền tới đây...". Võ ma ma e dè khuyên nhủ.
Tôn thị khí còn chưa tiêu, Tô Hoa Kiểm đã về.
Tôn thị lập tức lã chã rơi lệ, khóc đến thê thảm: "Quốc Công gia... Ở đâu ra có chuyện nàng dâu đánh mẹ chồng, con dâu bất hiếu như vậy, nhất định phải hưu!".
Tôn thị dung nhan xuất sắc, đáng tiếc, hôm nay bị ngã, mặt giống đầu heo, nửa điểm mỹ cảm cũng không có, hơn nữa tâm tình Tô Hoa Kiểm lại không tốt, ánh mắt trầm trầm nhìn Tôn thị, nói: "Người cần phải hưu chính là ngươi!".
HẾT CHƯƠNG 17