Ngồi một lúc quả nhiên nha đầu Nhạc Cúc của Tống Tử Quỳnh tươi cười cao hứng đi vào nhã gian vui mừng nói "Tiểu thư, thế tử nói bọn họ tới đây mời các vị tiểu thư cùng nhau đi xuống du ngoạn."
"Chờ một chút liền đi qua đây sao?" Tống Tử Quỳnh xác nhận lại.
Nhạc Cúc gật đầu.
Tống Tử Quỳnh liền quay đầu nói với Thanh Ninh "Chúng ta chuẩn bị một chút đi."
Giọng nói chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên.
Mấy người Tống Tử Quỳnh, Thẩm Thanh Vũ đều tự cúi đầu chỉnh lại vạt áo và tóc tai, trên mặt tràn đầy sự vui mừng.
Thanh Ninh cúi đầu nhấp một ngụm trà, bình tĩnh như giếng cạn ngàn năm không có một tia gợn sóng.
Không đến chốc lát, nhã gian có người gõ cửa. Tống Tử Dật, Nhị ca Tăng Tuyết Tăng Quanh Vinh, Ngũ ca Sử Thất Nương Sử Dương cùng nhau đi đến. Sau đó cả đám cười nói đi ra khỏi Quan Nguyệt Lâu.
Sự nóng bức ban ngày đã giảm xuống. Gió đêm thổi tới rất mát mẻ.
Trăng đầu tháng như lưỡi móc treo ở chân trời, bóng đêm như một tấm màn đen bọc xuống. Trong trời đêm ánh sao lấp lánh, trên đường đèn lồng treo đầy. Từ xa nhìn lại đèn đuốc rực rỡ, ánh sáng huy hoàng.
Quan Nguyệt Lâu vốn bên bờ Lâm Giang, đoàn người Thanh đi xuống đi vài bước là đến nơi thả hà đăng.
"Ca ca, chúng ta ra sông thả hà đăng." Tống Tử Quỳnh quay đầu nói một tiếng với Tống Tử Dật rồi lôi kéo tỷ muội Thanh Ninh, Tăng Tuyết và Sử Thất Nương bước nhanh tới bên sông chia đèn.
Tống Tử Dật, Tăng Quang Vinh và Sử Dương liếc nhau một cái, cười cười đi theo sau. Trên mặt tuy là vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng trong mắt cũng đầy nét cưng chìu.
"Nhìn cái này này, ta lấy cái này."
"Ta lấy cái này."
.....
Tống Tử Quỳnh và những người còn lại đều hào hứng xem qua chọn lại các loại hà đăng đầy màu sắc. Duy chỉ có Thanh Ninh đứng bên cạnh ngắm hà đăng. Mang nụ cười thản nhiên quay đầu nói với Ngọc Trâm và Trà Mai "Hai người các ngươi cũng chọn đi."
"Tạ ơn đại tiểu thư." Ngọc Trâm và Trà Mai cao hứng nói với Thanh Ninh một tiếng rồi đều tự chọn cho mình một hà đăng ưng ý. Sau đó quay đầu nhìn Thanh Ninh "Đại tiểu thư, người thích cái nào?"
Khóe miệng Thanh Ninh ẩn chứa ý cười nhìn nhóm người Tống Tử Quỳnh đã chọn xong đều đang tự thì thầm điều ước vào hà đăng, mới chọn một hoa đăng bình thường. Thanh Ninh đi đến bên bờ song hơi khom người đem hà đăng trong tay thả vào dòng sông.
Hà đăng theo dòng nước lặng lẽ trôi đi.
Thanh Ninh đứng một lúc rồi lùi ra bên cạnh, nhường vị trí cho những người thích thú hào hứng khác.
Thẩm Thanh Vũ thành kính thận trọng đem hà đăng chính nàng ta chọn thả vào dòng sông, nhắm hai mắt ước nguyện. Sạu đó mới xoay người nhìn Tống Tử Dật cách đó không xa.
Dưới ánh đèn Tống Tử Dật càng thêm ôn nhuận mê người.
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Vũ càng thêm nhu tình. Nhìn theo ánh mắt hắn, sâu trong mắt Thẩm Thanh Vũ hiện lên oán khí liền đi tới.
"Tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ ước gì vậy?" Thẩm Thanh Vũ lặng yên đi tới, đứng bên cạnh Thanh Ninh cười hỏi. Ánh mắt không dấu vết nhìn thoáng qua Tống tử Dật. Trong ánh mắt mang theo mấy phần tức tối.
Thanh Ninh theo ánh mắt nàng ta liếc nhìn Tống Tử Dật mỉm cười hỏi ngược lại "Vậy ước nguyện của nhị muội là gì vậy?" Dứt lời cũng liếc về phía Tổng Tử Dật một cái.
Sắc mặt Thẩm Thanh Vũ nhất thời đỏ lên dùng quạt tròn che đi nửa gương mặt, sẵng giọng với Thanh Ninh "Đại tỷ tỷ, là muội hỏi trước. Kỳ thực đại tỷ tỷ không nói, muội cũng có thể đoán ra được."
Nói xong Thẩm Thanh Vũ nghiêng mặt nhìn về hướng Tống Tử Dật đứng.
Tống Tử Dật nghe hai tỷ muội nói khóe miệng bất giác nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Ninh.
Thanh Ninh nhìn Thẩm Thanh Vũ nở nụ cười như hoa, ánh mắt trong suốt mang theo ý khinh thường "Thật sao? Đó không là ước nguyện trong lòng muội đi?"
Nói xong không thèm nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Thanh Vũ đưa mắt nhìn về phía dòng sông.
Có lẽ là nguyện vọng cùng Tống Tử Dật trăm năm hòa hợp đi?
Là Thẩm Thanh Vũ muốn.
Còn nếu được ước nguyện, nàng hận không thể đem hắn dìm xuống sông cho chết chìm đi.
Trên gương mặt mềm mại của Thẩm Thanh Vũ hiện lên một tia ác độc, cười duyên đi hai bước tới bên Tăng Tuyết.
Tống Tử Dật đứng cách xa mấy bước nghe Thanh Ninh nói trong lòng chảy qua chút cảm giác mất mát.
Có cái gì đó không giống trước! Bắt đầu từ ngày đó vị tiểu hôn thê của hắn có chỗ nào đó không giống trước. Tuy rằng vẫn cười với hắn nhưng nụ cười không ngọt ngào như xưa, càng không rực rỡ như trước.
Cũng không ôn nhu mềm mại gọi hắn Dật ca ca mà xa lạ gọi hắn Thế tử.
...
Gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ từ sông thổi vào. Trên mặt sông hà đăng lững lờ với đủ các hình dáng màu sắc. Trên bờ hình ảnh hoa đăng phản chiếu trên mặt sông, trên sông thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng, nghe được từ rất xa các ca cơ trên thuyền hoa uyển chuyển cất tiếng ca.
Hà đăng, hoa đăng cùng ánh sao trên trời làm bạn hào quang rực rỡ.
Thanh Ninh lẳng lặng ngắm một màn song nước lung linh tuyệt sắc.
Nguyện vọng của nàng rất đơn giản. Hy vọng cả đời này bình an thuận lợi.
Trên lầu bốn Quan Nguyệt Lâu Tô Phỉ đứng trong màn đêm. Ánh mắt không định trước đột nhiên rơi trên người Thanh Ninh đang đứng bên bờ sông.
Dưới ánh đèn Thanh Ninh rõ ràng đứng trong đám người Tô Phỉ lại cảm giác được từ trên người nàng tỏa ra sự lãnh đạm cùng lặng lẽ. Tựa hồ nàng cùng những người đang nói cười bên cạnh xa cách thiên sơn vạn thủy (1).
(1): trăm núi ngàn sông.
Tô Phỉ trầm tư một hồi. Muội muội trong nhà – Tô Dao tuổi cùng nàng không sai biệt lắm, phiền nào bất quá chỉ là màu sắc quần áo cùng hoa văn vải vóc.
Nàng đường đường là Hầu phủ đại tiểu thư có gì lớn lao để u sầu? Có gì ưu sầu to lớn đến độ khiến cho nàng quạnh quẽ không hợp với những người xung quanh.
"Đang nhìn gì đấy?" Một nam tử mặc cẩm y bưng một chén rượu từ bên trong đi ra, nhìn thoáng qua phương hướng Tô Phỉ đang nhìn giễu cợt "Đừng nói ngươi hôm nay đột nhiên hứng thú với trò thả hà đăng."
Tô Phỉ thu hồi ánh mắt nhìn người bên cạnh "Ngươi mời ta chẳng lẽ không phải mời ta đến đây ngắm cảnh đêm?"
Phó Cảnh Hàng ha ha cười nói "Đương nhiên. Nhưng cũng là có chút việc tìm người. Đi. Vừa uống vừa nói."
———
Chờ tất cả mọi người đều thả đèn ước nguyện xong, Thẩm Thanh Vũ cười nhìn về phía xa cao hứng đề nghị "Bên kia lát nữa sẽ đốt pháo hoa. Chúng ta đi xem đi!"
"Được." Tống Tử Quỳnh, Tăng Tuyết lập tức tán thành.
Tống Tử Dật nhìn ánh mắt Thanh Ninh gật đầu đồng ý dặn dò "Nhiều người lắm. Lát nữa nếu bi tách ra thì tập họp trước Quan Nguyệt Lâu nhớ không?"
Thẩm Thanh Vũ nhìn Thanh Ninh, sắc mặt vừa đắc ý vừa dữ tợn.
Thanh Ninh bình tĩnh cười nhìn lại nàng ta.
Thẩm Thanh Vũ sợ đến mức vội vàng quay đầu tránh ánh mắt nàng.