Trưởng tử Bùi gia chung quy cũng không nổi bật hơn người, Bùi Hạo Lâm mới là đứa con trai ưu tú nhất, là ánh rạng đông trong thế hệ này, là tương lai và hi vọng của Bùi gia. Đêm nay nàng sẽ phá hủy hắn!
Phế đi tay chân của hắn, biến hắn cả đời làm một phế nhân, tiền đồ hủy hết, để sau này cả ngày lẫn đêm hắn luôn phải hối hận về những gì đêm nay hắn đã gây nên!
Nàng phải cảm tạ Bùi gia, thay vì phái một tên vô dụng hèn kém tới, bọn họ đã phái Bùi Hạo Lâm xuất chúng nhất thế hệ này của Bùi gia đến đây.
Thanh Ninh cười lạnh, nhấc chân hung hăng giẫm lên cánh tay gãy của Bùi Hạo Lâm, nàng giẫm thật mạnh, sau đó chà đạp nghiền xuống.
"A! Đau quá!", đau nhức kịch liệt khiến cho Bùi Hạo Lâm vọt mở mắt, trước mắt hắn là Thanh Ninh đang từ trên cao nhìn xuống.
Ở khoảng cách gần như vậy, gương mặt nàng như đóa hoa nhỏ nở rộ, da trắng như tuyết, đôi mắt trong như nước mùa thu, so với lúc ngắm nàng từ xa, càng thêm xinh đẹp tuyệt luân. Chỉ là bên miệng nàng nở nụ cười sẵng giọng, ánh mắt khinh miệt.
Bùi Hạo Lâm cảm giác, giờ phút này trong mắt nàng, hắn chỉ như một con kiến hôi, đau nhức kịch liệt trên tay truyền đến khiến lệ trong khóe mắt hắn như sắp trào ra: "Biểu muội, đừng đạp nữa, van cầu ngươi đừng giẫm lên tay ta".
Lúc này hắn là cá trên thớt, không thể không cúi đầu.
Bùi Hạo Lâm từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lại bởi vì ưu tú,cho nên ở Bùi gia hắn được nhận vô vàn sủng ái, chưa bao giờ phải trải qua khổ cực đau đớn như vậy.
Toàn thân đều là đau nhức, đau nhất là chỗ xương gãy. Nhưng đó không phải là điểm quan trọng, trọng yếu nhất là Bùi Hạo Lâm đã bị đánh gãy tay chân. Hắn là người đọc sách, tay phải đối với hắn vô cùng quan trọng, hôm nay tay phải gãy rồi, tương lai hắn cầm bút thế nào? Còn chân hắn, sau này muốn thi vào đường làm quan, nếu thân có tàn tật, cho dù bản thân tài hoa đến mấy cũng không còn tư cách tham gia! Vậy chẳng phải hắn đã xong đời rồi sao?
Trán Bùi Hạo Lâm lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh, khó khăn giơ cánh tay trái đẩy chân Thanh Ninh đang giẫm lên tay phải của mình ra: "Biểu muội, xin ngươi thương xót, tha cho ta đi!".
"Biểu muội? Ta chưa từng có dì, cũng không có cô, tự nhiên xuất hiện ở đâu ra một biểu ca?" Thanh Ninh nhìn gương mặt đau đớn, run sợ mang theo khẩn cầu của Bùi Hạo Lâm thu vào đáy mắt, nói: "Đến lúc này ngươi vẫn còn dám tự nhận mình là Bùi gia Tam công tử, dám lấy tên của người khác đến đây loạn nhận thân thích, ngươi đúng thật là...".
Dứt lời, chân lại là hung hăng nghiền hai cái: "Thật là không biết sống chết".
Bùi Hạo Lâm đau đến mức mồ hôi lạnh trên lưng toát ra, toàn thân run lên, giọng nói run rẩy: "Ta thực sự là Bùi gia Tam công tử Bùi Hạo Lâm, Thẩm đại tiểu thư, cầu xin ngươi tha cho ta, là ta không đúng, ta không nên xông vào đây, là ta sai rồi. Xin ngươi nể mặt hai nhà Bùi Thẩm thân thích mà xót thương, tha cho ta lần này!".
Tha cho hắn?
Nằm mơ!
Nếu hiện tại nàng thật sự chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, đêm nay gặp chuyện như vậy, còn chẳng phải sẽ như ý bọn họ, bị bọn họ dễ dàng tính kế rồi?
Đến lúc này, khi bọn họ thua cuộc, hắn liền cầu xin nàng tha cho hắn?
Còn dám nghĩ vậy sao?
"Thẩm đại tiểu thư, ta đã sai rồi, là ta mạo phạm ngươi, cầu xin ngươi thả ta ra", Bùi Hạo Lâm đau đến mức hận không thể đưa ngón tay cào đất, miệng oa oa kêu to: "Thẩm đại tiểu thư giơ cao đánh khẽ, ta đau muốn chết, ta đau muốn chết rồi! Đại phu, nhanh đi thỉnh đại phu..."
Còn muốn thỉnh đại phu, đúng là người ngu nói mớ!
"Bỏ qua cho ngươi? Còn mời đại phu? Ngươi nằm mơ đi!" Thanh Ninh nhẹ cười ra tiếng, lại giẫm chân nghiền vài cái thật mạnh.
Nàng...
Bùi Hạo Lâm hoảng sợ nhìn nụ cười trên mặt Thanh Ninh, có phải nàng đã sớm nhận ra hắn rồi không? Nàng đã nhận ra hắn mà còn làm như vậy? Đánh gãy chân tay hắn rồi vẫn chưa hết hận, lại còn hung hăng nghiền nát chỗ xương gãy của hắn, nàng đây là... Nàng đây là muốn phế hắn! Ý niệm trong đầu chợ lóe, gương mặt Bùi Hạo Lâm hiện lên vô biên khủng hoảng cùng tuyệt vọng, sợ hãi chằm chằm nhìn Thanh Ninh, lớn tiếng kêu: "Nữ nhân ác độc! Mau thả ta ra, nếu không di tổ mẫu sẽ không bỏ qua cho ngươi!".
"Ác độc? Đối phó với loại đạo tặc không chuyện ác nào không dám làm như các ngươi, chẳng lẽ còn phải hạ thủ lưu tình sao?". Mang di tổ mẫu ra uy hiếp nàng? Thanh Ninh cười lạnh, nhấc chân tiếp tục giẫm lên chỗ chân gãy của Bùi Hạo Lâm.
Nhìn Thanh Ninh giẫm xuống, Tôn ma ma cùng Trà Mai bên cạnh đã hiểu tâm tư của tiểu thư, tiểu thư đây là muốn phế đi Bùi gia Tam thiếu gia. Vì vậy hai người nói: "Tiểu thư nghỉ ngơi đi, để bọn nô tỳ".
Đồng Ánh là người nàng mời về, không thể ra tay với Bùi gia Tam công tử, nhưng Tôn ma ma cùng Trà Mai là người bên cạnh nàng thì có thể. Thanh Ninh gật đầu, lui về phía sau hai bước.
Tôn ma ma cùng Trà Mai xoa tay, một người giẫm lên tay gãy, một người giẫm lên chân gãy của Bùi Hạo Lâm, hai người không chút khách khí nghiền nát xương hắn.
Bùi Hạo Lâm đau đớn co người, kêu khóc thê lương cầu khẩn, hắn van xin nhưng không ai để ý, hắn muốn tránh nhưng đáng tiếc, chân gãy tay gãy, di chuyển một chút cũng vô cùng khó khăn.
"Đa tạ Trần quản sự xuất thủ tương trợ", Thanh Ninh lạnh lùng nhìn một hồi, sau đó quay người nói với Trần Nghi.
"Đại tiểu thư quá lời, thế tử có dặn dò, tiểu nhân phải nghe lời phân phó của Đại tiểu thư bất cứ lúc nào", Trần Nghi cung kính hướng Thanh Ninh ôm quyền.
Vừa rồi Trần Nghi cẩn thận quan sát qua Bùi Hạo Lâm, mặc dù mặt đã bị đánh thành đầu heo, nhưng nhìn cẩm y trên người hắn, y phục xa hoa, cùng với ngọc quan trên đầu, Trần Nghi đã đoán được Bùi Hạo Lâm có xuất thân không thấp.
Lại nghe mấy lời Bùi Hạo Lâm nói, trong lòng hắn đã mơ hồ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đây rõ ràng là Bùi gia công tử muốn gây bất lợi cho Thẩm đại tiểu thư. Trong lòng Trần Nghi âm thầm nói may mắn, cũng may Thẩm đại tiểu thư lâm nguy không sợ, giết chóc quyết đoán, trước khi bọn họ đến đã khống chế được cục diện, nếu không, chỉ sợ khi bọn họ tới, hậu quả thiết không tưởng tượng nổi.
Về phần đánh tàn phế Bùi gia Tam công tử, Trần Nghi không để trong lòng. Thẩm đại tiểu thư hiển nhiên đã biết rõ vị này là Bùi gia Tam công tử mà còn không khách khí đánh hắn thành như vậy, trong lòng Đại tiểu thư hẳn đã có tính toán, huống chi nếu Đại tiểu thư không giải quyết được, đã có thế tử lo.
Thiếu nữ trước mặt, dáng người ưu nhã, vẻ mặt ung dung mà tỉnh táo, còn nhỏ tuổi mà xử sự không hề sợ hãi, trong lòng Trần Nghi không khỏi sinh kính ý, khó trách thế tử đối với nàng vài phần kính trọng.
"Trần quản sự." Thanh Ninh nhìn ra sân khách khí nói: "Ngươi xem, chúng ta ở đây phần lớn là phụ nữ và trẻ em, cửa chính hiện tại đã bị phá, đêm nay có lẽ phải phiền các ngươi lưu lại hỗ trợ một chút rồi".
"Đại tiểu thư yên tâm, đêm nay bọn ta sẽ ở lại bảo vệ tiểu thư, cửa bị hỏng, Đại tiểu thư cũng không cần lo lắng, đợi lát nữa tiểu nhân gọi người gác ở đó", Trần Nghi nói.
"Đa tạ" Thanh Ninh gật đầu.
"Đại tiểu thư đừng khách khí", Trần Nghi chắp tay.
Ngọc Trâm vội vã chạy về, thấy Thanh Ninh hoàn hảo không việc gì, mới phát giác ra chân mình đã mất tri giác, nàng đặt mông ngồi trên mặt đất, hốc mắt nóng lên: "Tiểu thư, ô, làm nô tỳ lo lắng chết!"
Nàng nhìn Trà Mai cùng Tôn ma ma: "Tiểu thư và mọi người không có chuyện gì, thật tốt quá!".
Thanh Ninh cười: "Mặt đất lạnh, mau đứng lên".
Ngọc Trâm gật đầu, Đồng Ánh đến đỡ nàng đứng lên.
Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn trong viện tử. Bùi Hạo Lâm dẫn mười hai người đến, chết năm, còn lại bảy người bị thương bất tỉnh nhân sự, còn có Bùi Hạo Lâm, đầy sân đều là những âm thanh kêu gào đau đớn.
Thanh Ninh nhìn từng người, sau đó nói: "Sáng sớm mai đưa tất cả bọn chúng đến nha môn! Các ngươi đem trói bọn chúng lại, nhét giẻ vào miệng, sau đó nhốt vào phòng chứa củi, còn hắn..."
Thanh Ninh nhìn Bùi Hạo Lâm đau đớn đến hôn mê bất tỉnh, gọi Mã Trường Phúc và Lưu Nhị Quý vào nói: "Hai người các ngươi trông chừng hắn, nhớ chăm sóc thật tốt chân tay hắn cho ta".
"Vâng, tiểu thư!", hai người khom mình đáp.
"Tốt lắm! Đêm nay mọi người anh dũng bắt cường đạo, đều khổ cực rồi, mấy người các ngươi buổi tối để lại hai ngươi canh giữ ở phòng chứa củi, còn những người khác nghe theo sự phân phó của Trần quản sự", Thanh Ninh dặn dò, quay sang nói với bà tử vú già: "Mọi người vất vả, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, đêm nay có người của Trần quản sự ở đây, không cần lo lắng nữa, cứ an tâm mà ngủ, mai sẽ có thưởng cho tất cả mọi người".
"Vâng, tiểu thư!" Trong âm thanh của mọi người lộ ra mừng rỡ, hướng Thanh Ninh phúc thân.
"Sáng sớm mai chuẩn bị xe ngựa đưa bọn chúng đến nha môn, chuẩn bị thêm một xe nữa cho ta, ngày mai ta phải vào thành", Thanh Ninh phân phó vợ chồng Đổng thị, sau đó dừng một chút: "Còn nữa, mai phái người cưỡi ngựa đuổi tới cổng thành trước khi cửa thành mở, báo với phu nhân là không cần về gấp".
Ở thôn trang thượng xảy ra chuyện như vậy, vì an toàn, mẫu thân nhất định sẽ mang nàng trở về Lý trạch. Huống chi việc đêm nay không phải cứ như vậy là xong, phía sau còn phải giải quyết một số tình huống, trở về thành là tất nhiên.
"Vâng, tiểu thư". Vợ chồng Đổng thị gật đầu.
"Mọi việc cứ thế mà làm, đã phiền ngươi", Thanh Ninh nghiêng đầu cười nói với Trần Nghi.
"Đại tiểu thư cứ an tâm nghỉ ngơi", Trần Nghi khom người.
Thanh Ninh nhẹ gật đầu, trở về phòng.
Ngọc Trâm chạy đi tìm người, hiện tại đã mệt lả, Thanh Ninh nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, đầu tóc bết mồ hôi, bảo nàng trở về phòng nghỉ ngơi, phân phó Trà Mai đi nấu nước gừng.
Đồng Ánh cũng về phòng mình.
Tôn ma ma hầu hạ Thanh Ninh rửa mặt, nói: "Tiểu thư, Bùi gia Tam công tử bị đánh thành như vậy, chỉ sợ Bùi gia không bỏ qua cho chúng ta".
Vừa rồi đánh hắn là vì cao hứng, nhưng lúc này bình tĩnh lại, Tôn ma ma có chút bất an. Trong trang không có đại phu, mà kể cả có đại phu, tiểu thư dĩ nhiên sẽ không để đại phu xem bệnh cho Tam công tử, ý của tiểu thư là muốn phế đi vị Tam công tử này.
Tam công tử bị phế là đáng đời, nhưng Tôn ma ma lo lắng chuyện vỡ lở ra, thanh danh của tiểu thư nhà mình sẽ có tổn hại.
Thanh Ninh lau khô tay, đi tới giường nhỏ, lên giường, nhàn nhạt đáp: "Không có gì đáng sợ, chúng ta chỉ đánh đạo tặc muốn xông vào thôn trang trộm cướp thôi, cho dù đêm nay ta đánh chết Bùi Hạo Lâm, Bùi gia bọn họ cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào, đường đường con em nhà quan gia, buổi tối khuy khoắt dẫn người xông vào thôn trang, đến lúc đó xem bọn họ giải thích thế nào".
Tôn ma ma nói: "Aiz, đáng đời hắn, nhưng mà nô tỳ lo lắng sẽ tổn hại thanh danh của tiểu thư".
"Ma ma không cần lo lắng, tuy thanh danh của nữ tử rất quan trọng, nhưng chúng ta cũng không thể mặc người ta khi dễ, có phải không?", Thanh Ninh cười nhẹ.
Thanh danh? Không thể ăn, không thể dùng, chẳng qua chỉ để giết gà dọa khỉ! Nàng như vậy là muốn cho bọn người đang nhòm ngó đến tài sản của mẫu thân một lời cảnh cáo!
Tôn ma ma còn muốn mở miệng, Thanh Ninh nhìn thấy Trà Mai đi đến, hỏi: "Ngọc Trâm có khỏe không? Ngươi đi chăm sóc nàng, hôm nay nàng gặp lạnh, nếu để bị phong hàn sẽ không tốt".
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đem nước gừng cho Ngọc Trâm uống, nàng uống xong đã ngủ rồi, nô tỳ kêu Đổng nhị nương qua để ý nàng rồi mới tới đây".
Thanh Ninh gật đầu: "Bận rộn một đêm hai người các ngươi cũng mệt mỏi, mau nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai chúng ta còn phải về thành".
Tôn ma ma cùng Trà Mai gật đầu, ôm chăn đệm ra trải, ngủ ở giường bên cạnh.
Thanh Ninh nằm trên giường.
Ngày mai, không biết người Bùi gia sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Thanh Ninh không khỏi cười nhắm mắt lại.
**
Editor: Ngọc Thương
Gần giờ Dần (gần 5h sáng), hai người, mỗi người cưỡi một con ngựa hướng kinh thành chạy đi. Một người là người trong trang đi báo tin cho Lý Vân Nương. Một người là người Trần Nghi phái ra, đi bẩm báo tình hình tối qua cho Tô Phỉ.
Sau khi tiếng vó ngựa vang dội xa dần, không gian yên tĩnh trở lại, đến gần giờ Mão (gần 7h sáng), đèn trong trang được thắp sáng lên.
Trà Mai cùng Tôn ma ma rời giường, rón rén thu dọn đồ đạc.
Phía đông trời bắt đầu hửng sáng, ngoài sân phủ một lớp băng sương trắng, trong sân đã quét sạch sẽ, dấu vết đánh nhau hôm qua không còn lưu lại chút gì.
Thanh Ninh sớm đã dậy, nghe động tĩnh hai người trong phòng cũng không lên tiếng.
Chờ Tôn ma ma cùng Trà Mai thu thập đồ đạc xong, ngoài cửa sổ chiếu vào vài ánh mặt trời, lúc này nàng mới ngồi dậy.
Rửa mặt, ăn điểm tâm xong xuôi, Thanh Ninh đến gặp Trần Nghi, đưa cho hắn hai tờ ngân phiếu một trăm lượng: "Trần quản sự, đây là tâm ý nho nhỏ biểu lộ lòng biết ơn của ta, gửi ngươi uống chén rượu".
Trần Nghi do dự một lát, đưa tay nhận lấy: "Tiểu nhân thay mặt các huynh đệ tạ Đại tiểu thư ban thưởng."
"Không có gì, đêm qua đã khiến các ngươi khổ cực một tối", Thanh Ninh cười: "Ta sẽ về thành luôn bây giờ, Trần quản sự cũng đưa mọi người về nghỉ ngơi đi".
"Tiểu nhân đã phân phó bọn họ rồi" Trần Nghi gật đầu: "Đại tiểu thư, tiểu nhân đợi lát nữa cùng người của ngài đưa bọn đạo tặc kia đến quan phủ, tiểu nhân sẽ ở đó làm chứng trước mặt quan nhân".
Như thế rất tốt! Thanh Ninh cười gật đầu: "Vậy làm phiền Trần quản sự."
"Tiểu nhân đi trước an bài một chút", Trần Nghi ôm quyền.
Thanh Ninh gật đầu, sau đó gọi vợ chồng Đổng thị, bảo Tôn ma ma đem bạc giao cho bọn họ để khen thưởng cho Đồng Ánh và mọi người, dặn dò một phen rồi lên đường.
Sau giờ Ngọ, đoàn người vừa mới đến cửa thành đã gặp người của Lý Vân Nương ở đó chặn lại.
Lý Vân Nương kéo tay Thanh Ninh, tỉ mỉ đánh giá một phen, lo lắng nói: "Con có bị thương ở đâu không? Có sợ lắm không?"
Lý Vân Nương sáng sớm đã xuất phát, cửa thành vừa mở nàng liền chạy tới, nhưng xe ngựa mới ra khỏi thành đã gặp người trong trang cưỡi ngựa đưa tin tới ngăn cản.
Nghe lời người kia kể, biết con gái mình không sao cả, nhưng Lý Vân Nương vẫn bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Nàng cũng không quay vào trong thành, trực tiếp cho xe ngựa dừng ở cửa thành chờ Thanh Ninh.
"Con không có việc gì, nương, người xem, chẳng phải con rất tốt sao?", Thanh Ninh xinh đẹp cười nói: "Ngược lại là mẫu thân, người chờ ở đây lâu rồi phải không? Con đã cho người đi báo tin, nói không sao, vậy mà người còn đứng đây chờ con, trời lạnh thế này, mẫu thân xem, tay người lạnh buốt rồi này".
Thanh Ninh vừa nói vừa xoa xoa đôi tay lạnh như băng của Lý Vân Nương.
"Ta làm sao yên tâm được, chuyện lớn như vậy, ta chỉ hận không thể ở bên cạnh con, con có sợ lắm không?", Lý Vân Nương nghẹn ngào, đưa tay ôm Thanh Ninh.
"Con không sao", Thanh Ninh ôn nhu nói: "Mẫu thân, người quên rồi sao, bên cạnh con còn có Đồng sư phụ mà".
"Về nhà rồi hãy nói".
"Vâng" Thanh Ninh gật đầu.
Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương trở về Lý trạch.
Trần Nghi cùng Mã Trường Phúc và mọi người đem bọn Bùi Hạo Lâm đưa đến quản hạt trị an trong kinh thành, nha môn Thuận Thiên phủ.
Cả đêm kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, Thẩm Thanh Ninh này xem ra đã quyết tâm coi mình là đạo tặc, còn nhẫn tâm đánh gãy tay phải, chân phải của mình, suốt đêm phái hai người canh chừng, thỉnh thoảng lại giẫm lên chỗ xương gãy kia, xương kêu răng rắc. Bùi Hạo Lâm đau tới mức y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, vừa lạnh, vừa đói, vừa lo lắng tay chân mình liệu có bị tàn phế hay không, cứ như thế qua một đêm dài dằng dặc. Một khắc rồi lại một khắc, Bùi Hạo Lâm cảm thấy như đã qua cả một đời người, chỗ xương gãy đau nhức tê tâm liệt phế, đau muốn chết, nhưng lại không thể chết được. Đau đớn kia hiện hữu sâu sắc, qua một đêm không yên tĩnh, Bùi Hạo Lâm chỉ cảm thấy như đêm qua hắn đã sống trong địa ngục.
Hôm nay thấy đại nhân ngồi trước mặt, Bùi Hạo Lâm liền thêm hi vọng, cảm giác như mình được cứu rồi.
Bùi Hạo Lâm quỳ rạp trên mặt đất, nhìn quan phụ mẫu Đỗ đại nhân, nước mắt chảy dài như thể gặp được phụ mẫu thân sinh, buồn bã khóc ròng, thưa: "Đại nhân cứu mạng, thảo dân oan uổng, oan uổng quá! Thảo dân chính là Bùi Hạo Lâm của Bùi phủ, không phải là đạo tặc! Thật không phải là đạo tặc, đại nhân, cứu mạng! Đại nhân có thể mời người Bùi gia đến nhận mặt ta, ta thật sự không phải là đạo tặc!".
Đỗ đại nhân lúc nãy nghe Mã Trường Phúc cùng Trần Nghi nói bọn đạo tặc này mạo danh thân thế Bùi gia Tam công tử, đến thôn trang cướp bóc. Hiện tại quỳ trước mặt hắn là một người gãy tay đứt chân, hấp hối nói mình là Bùi Hạo Lâm. Tuy Đỗ đại nhân làm người khéo léo, kiến thức rộng rãi, cũng không nhịn được kinh ngạc, người kia thực sự là Bùi gia Tam công tử?
Đỗ đại nhân trầm tư hồi lâu, phân phó người đi Bùi gia mời người đến xác nhận.
Trong kinh thành nhanh chóng lan truyền tin đồn Thẩm gia Đại tiểu thư của Hưng Ninh hầu phủ tối hôm qua ở thôn trang thượng phía đông thành gặp một nhóm đạo tặc vào nhà cướp của. Nghe được tin tức này, ai nấy cũng không khỏi thổn thức một phen.
Thẩm gia Đại tiểu thư này là phụ nữ mà hành xử không khác gì đám mày râu, thật là hung hãn!