Hôm nay, thời điểm đi Hoàng gia, lão phu nhân đã thông báo với nàng, muốn nàng liên hệ với Tề quốc công thế tử phu nhân, hi vọng có thể mượn tình tỷ muội, khuyên thế tử phu nhân bỏ qua hiềm khích lúc trước, dù sao cũng là thân nhân huyết mạch thân tình. Lão phu nhân để nàng đi khuyên bảo, là vì trước đây nàng cùng thế tử phu nhân không quá thân thiết, cũng không có trở mặt, cộng thêm hiện thời Hầu phủ chỉ còn một mình nàng là vãn bối, cho nên, lão phu nhân mới đem trách nhiệm nặng nề này phó thác vào trong tay nàng.
Thẩm Thanh Nghiên trong lòng vô thức không muốn đi Đào Nhiên cư. Có điều, lão phu nhân đã phái người đến thỉnh nàng, tự là không thể không đi.
Lão phu nhân gọi nàng đến, là muốn biết kết quả gặp mặt hôm nay.
Nhưng, người thì có gặp được, chỉ là thế tử phu nhân căn bản không muốn nhận thức nàng, chỉ xem nàng như người xa lạ.
Nhớ tới gương mặt âm trầm của lão phu nhân, nội tâm Thẩm Thanh Nghiên liền lo sợ, chỉ hận bản thân bất lực, giá như tìm được một chỗ trốn đi có phải tốt hơn không.
Nhưng nàng có thể trốn đi đâu?
Mẹ đẻ là di nương không giúp được.
Kế mẫu mặc dù không hà khắc nàng, nhưng sẽ không bao giờ đứng ra che chở cho nàng mà đắc tội với lão phu nhân.
Phụ thân... mặc dù hiện tại phụ thân chỉ có một nữ nhi là nàng ở bên người, nhưng, trong lòng Thẩm Thanh Nghiên hiểu, không thể trông cậy vào hắn.
Nhớ tới Thẩm Thanh Vận hôm nay ước hẹn cùng đi Hoàng phủ, Thẩm Thanh Nghiên trong lòng liền cảm khái, nếu Nhị thúc và Nhị thẩm còn ở đây thì tốt rồi, chuyện hôm nay ít nhiều cũng có Thẩm Thanh Vận chia sẻ với nàng.
Rốt cuộc, nàng vẫn phải đi!
Suy nghĩ một phen, Thẩm Thanh Nghiên nói với tiểu nha đầu: "Ta biết rồi, ngươi trở về nói với tổ mẫu, ta lập tức tới ngay".
Rồi quay sang phân phó Oanh Nhi mang một nắm trái cây ra thưởng cho nàng.
Tiểu nha đầu vô cùng cao hứng tiếp lấy, cám ơn Thẩm Thanh Nghiên, sau đó quỳ gối cáo từ trở về Đào Nhiên cư.
Thẩm Thanh Nghiên để Điệp Nhi cùng Oanh Nhi hầu hạ mình thay đổi y phục, một lần nữa búi lại tóc, ăn mặc thỏa đáng xong, lúc này mới dẫn theo Điệp Nhi, Oanh Nhi đi Đào Nhiên cư.
Vào Đào Nhiên cư, Thẩm Thanh Nghiên cùng Điệp Nhi, Oanh Nhi đều rất tự giác phóng nhẹ cước bộ, lão phu nhân hiện thời vô cùng yêu thích yên tĩnh, không thích nghe tiếng động hay âm thanh huyên náo lớn, cho nên nha đầu bà tử trong Đào Nhiên cư làm việc đều rón rén, sợ chọc lão phu nhân mất hứng.
Vào phòng, Thẩm Thanh Nghiên nhìn lão phu nhân ngồi trên giường, thân thể khô gầy như quencủi, lệnh nghiêng về một bên, khuôn mặt mượt mà hiền lành trước kia bây giờ gầy đến mức chỉ còn lại lớp da, sắc mặt khô vàng tái nhợt mất tự nhiên, xương gò má nổi lên cao cao, cộng thêm mí mắt cụp rũ xuống, đôi mắt lại rất đột ngột, ánh mắt đục ngầu luôn mang theo một dòng thâm trầm, như rắn ẩn mình trong bóng đêm, nhìn vào khiến người ta phát rét.
Thẩm Thanh Nghiên trong lòng hoảng sợ, thu liễm thần sắc, khẽ rũ mắt đi tới, cung kính hành lễ, trầm nhẹ nói: "Để cho tổ mẫu đợi lâu, cháu gái bất hiếu".
"Đứng lên đi, đến bên này ngồi". Lão phu nhân nhìn nàng, chỉ chỉ vị trí đối diện, nói với Thẩm Thanh Nghiên.
"Vâng, tổ mẫu". Thẩm Thanh Nghiên đi tới, cung kính ngồi xuống.
Lão phu nhân khẽ dịch vai: "Lễ đều tự mình đưa đến tay Hoàng tiểu thư sao?".
"Đúng vậy, tổ mẫu". Thẩm Thanh Nghiên một chữ cũng không nói nhiều.
Lão phu nhân nhẹ gật đầu, sắc mặt khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Nghiên hỏi: "Có gặp được nàng không?".
Nàng trong lời của lão phu nhân là ai, Thẩm Thanh Nghiên rất rõ ràng, nàng vốn muốn nói không hề gặp Tề quốc công thế tử phu nhân.
Nhưng hôm nay cùng đi còn có Thẩm Thanh Vận, với vài vị khuê tú và phu nhân quen biết, nếu bây giờ giấu giếm tổ mẫu, một ngày nào đó bà biết chuyện, chính mình sẽ phải chịu phạt, vì vậy Thẩm Thanh Nghiên khẽ rũ mắt, nhẹ giọng trả lời: "Có, cháu gái và Vận nhi đều gặp được Đại tỷ tỷ".
Gặp được? Hai mắt lão phu nhân lộ ra tinh quang, âm thanh dẫn theo một tia nôn nóng: "Sao? Nàng nói như thế nào? Có nói bao giờ trở lại không?".
Nhị nhi tử một nhà phân ra ngoài.
Trưởng tử thừa kế tước vị, nhưng dưới gối lại không có một đứa con trai.
Trưởng chất nữ đuổi ra ngoài, xoay người lập tức liền được Hoàng Thượng ban hôn cho Tề quốc công thế tử. Là Tề quốc công phủ đó, bà vẫn luôn muốn được qua lại với gia đình hậu duệ quý tộc.
Cái này cũng chưa tính là gì. Lý thị ly khai Hầu phủ, cũng nhận được vận tốt, gả cho Tiêu Lĩnh, vào cửa chưa đầy hai tháng thì có thai.
Mười mấy năm qua, Lý Vân Nương liên tục không có động tĩnh, sau khi tái giá liền mang thai nhanh như vậy, tựa như hung hăng đánh cho Thẩm gia một cái tát tai.
Lý Vân Nương không thể tiếc, dù sao Lý gia cũng không có người. Mà La Thủy Nguyệt, tuy bộ dáng khó nhìn, tính tình hung hãn, nhưng lại làm việc mạnh mẽ vang dội, rất có thủ đoạn, có thể quản được trưởng tử nhà mình, hơn nữa, quan trọng nhất là La gia có thể giúp đỡ Thẩm gia một hai.
Cho nên, lão phu nhân không thấy tiếc đứa con dâu Lý Vân Nương này.
Bà tiếc, chính là nha đầu kia.
Nếu không đuổi nó ra ngoài, hôm nay Hầu phủ cùng Tề quốc công phủ đã là quan hệ thông gia! Đó là bao nhiêu thể diện cùng tôn vinh?
Lão phu nhân ngay cả khi nằm mơ, cũng hối tiếc thật sâu.
Cùng Tề quốc công phủ thành thông gia, được thế tử và Quốc công gia cất nhắc một hai, Hưng Ninh hầu phủ không chừng có thể một lần nữa hưng thịnh.
Như thế nào lúc trước liền trong cơn tức giận mà đem nha đầu đó đuổi ra khỏi nhà?
Còn gạch tên khỏi gia phả.
Nó không chỉ trở thành Tề quốc công thế tử phu nhân, mà còn đem họ đổi thành họ Tiêu!
Đúng là đại nghịch bất đạo!
Lão phu nhân suy nghĩ, chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy, nha đầu kia cũng nên bớt giận rồi, dù thế nào, đều là người một nhà, huyết mạch tương liên!
Bà sớm đã có ý đó.
La Thủy Nguyệt có thủ đoạn, nhưng nếu gặp phải chuyện nàng ta không muốn làm, thì kể cả có là do bà phân phó xuống, nàng ta cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai.
La Thủy Nguyệt đương nhiên sẽ không chấp nhận cúi đầu đi cầu nha đầu kia trở về.
Còn nếu là trưởng tử đến thăm, chỉ sợ mọi người chê cười.
Cho nên, bà mới xảo diệu lợi dụng ngày đại hỉ của thiên kim tiểu thư Hoàng gia, cho Thẩm Thanh Nghiên đi nói chuyện, đến cùng vẫn là tỷ muội từ nhỏ, huống chi, Thẩm Thanh Nghiên cũng không phải là loại nữ nhân tâm tư bò cạp độc ác như Thẩm Thanh Vũ. Nghĩ đến những việc Thẩm Thanh Vũ đã làm với mình, lão phu nhân rất hối hận, lúc trước, trong những chuyện khói lửa năm ấy, lẽ ra không nên bảo vệ Thẩm Thanh Vũ, nên đưa nó đi làm ni cô!
Người nên đuổi ra khỏi Thẩm gia, phải là Thẩm Thanh Vũ!
Đầu tiên là hại đích tỷ, về sau hại bà, đem bà làm hại thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hôm nay.
Thứ tâm lang cẩu phế, chết không tử tế!
"Đại tỷ tỷ, nàng...", Thẩm Thanh Nghiên dừng một chút, nói: "Đại tỷ tỷ, nàng không nhận chúng con".
"Cái gì!", lão phu nhân lập tức ngồi thẳng người, âm thanh cất cao bén nhọn chói tai.
"Đại tỷ tỷ căn bản chỉ xem chúng con như người xa lạ", Thẩm Thanh Nghiên cúi đầu: "Cho nên, cháu gái căn bản cũng không nói chuyện được với nàng".
Đúng là đứa tính toán chi li! Đều là người một nhà, náo loạn, ầm ĩ, đánh nhau xong, hết giận là được rồi!
Lão phu nhân cảm thấy ngực bị chẹn khí, có chút thở gấp.
Lão phu nhân càng ngày tính tình càng phát ra cổ quái, rất dễ tức giận, một khi không hài lòng liền nổi trận lôi đình, Lâm ma ma biết rõ nguyên nhân trong đó, gấp rút đưa tay vuốt lưng lão phu nhân, thấp giọng khuyên: "Lão phu nhân, ngài đừng nóng vội, ngàn vạn đừng tự chọc tức thân thể mình, chuyện từ từ sẽ đến, Đại tiểu thư sau này sẽ hồi tâm chuyển ý".
Thẩm Thanh Nghiên vội vàng đứng dậy, rót chén trà nóng: "Tổ mẫu, ngài trước uống ngụm trà".
Lão phu nhân uống một ngụm trà trên tay Thẩm Thanh Nghiên, sau đó hít sâu hai cái, lúc này mới thấy khí thuận chút ít, trong lòng cũng thư thái hơn.
Nhưng nhìn Thẩm Thanh Nghiên trước mặt, đôi mắt lão phu nhân lại lập tức âm trầm xuống, hướng Thẩm Thanh Nghiên mắng: "Nàng bưng dáng vẻ không nhận, chẳng lẽ ngươi cũng lên mặt theo sao? Đó là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cúi thấp đầu, hảo ngôn hảo ngữ nói với nàng, trước mặt nhiều người như vậy, nàng còn có thể tiếp tục lên mặt với ngươi nữa không?".
Đoạn tuyệt thì có sao, người ở bên ngoài nhìn vào, Thẩm Thanh Nghiên chính là muội muội của Tiêu Thanh Ninh, việc này là sự thật không cách nào thay đổi!
Mẹ con nó sau khi ly khai Thẩm gia, cùng người Hoàng phủ qua lại thân thiết, sau này Tiêu Lĩnh lại cùng Hoàng đại nhân là chỗ quen biết cũ, cho nên quan hệ lại thêm một tầng gần gũi. Ngày tốt của Hoàng Xảo Y, nha đầu đó đương nhiên không muốn cho Hoàng Xảo Y ngột ngạt, huống chi lại là ngay trước mặt chúng khuê tú, nó còn có thể không nhận muội muội mình? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, đúng là đồ vô dụng!
Kể cả có mọi người ở đó, Tiêu Thanh Ninh cũng sẽ không cho mình mặt mũi, hơn nữa, lúc ấy căn bản cũng không phải là đứng trước mặt mọi người, chỉ là vô tình gặp gỡ trên đường đi mà thôi! Thẩm Thanh Nghiên trong lòng rất oang uổng, nhưng lại cúi đầu, một câu cũng không dám phản bác.
"Ngày thường thấy ngươi nhu thuận, sao đến thời khắc mấu chốt lại giống bùn nhão không trát nổi tường như vậy? Ngươi cho là ta để ngươi đi cùng nàng nói chuyện, là vì muốn tốt cho bản thân ta sao? Lão bà ta đã bước một chân vào quan tài, ta làm như vậy còn không phải là vì tương lai gả cho người của tỷ muội các ngươi, hai bên có thể chiếu ứng lẫn nhau?". Lão phu nhân vỗ bàn: "Ngươi ngược lại thì giỏi rồi, cố ý dặn dò ngươi, ngươi lại chỉ làm qua loa cho xong!".
Mắng một hơi, lão phu nhân vẫn cảm thấy chưa hết giận, đưa tay cầm ấm trà trên bàn, hướng Thẩm Thanh Nghiên đập tới.
Thẩm Thanh Nghiên bị dọa, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau một bước.
Trong ấm trà chỉ còn có hơn phân nửa nước trà, lão phu nhân tay không có lực, ấm trà nện lên chân Thẩm Thanh Nghiên, rơi xuống mặt đất vỡ nát.
Điệp Nhi cùng Oanh Nhi sắc mặt trắng bệch, che miệng kinh hô.
Nước trà ướt váy Thẩm Thanh Nghiên.
Thẩm Thanh Nghiên nhưng không dám có nửa phần chần chờ, lập tức không tránh những mảnh vụn nhỏ của ấm trà vỡ, phịch một tiếng quỳ xuống: "Là cháu gái vô dụng, thỉnh tổ mẫu trách phạt".
"Là nên phạt, chút chuyện nhỏ này làm cũng không xong, chẳng qua chỉ bảo ngươi đi nói với nàng đôi câu thôi!". Lão phu nhân phùng mang trợn mắt, o o thở phì phò, nhìn rất dọa người.
"Cháu gái không hoàn thành chuyện tổ mẫu giao phó, là cháu gái sai, cháu gái nên bị phạt, chỉ hi vọng tổ mẫu ngài đừng tự chọc tức thân thể". Thẩm Thanh Nghiên cung kính dập đầu một cái.
Lão phu nhân hỏa lại càng vượng, thân thể hướng Thẩm Thanh Nghiên nghiêng đến, ngón tay chỉ nàng mắng: "Các ngươi nguyên một đám muốn tức chết ta mới cam tâm phải không, nuôi được đám người mỗi một đứa đều là bạch nhãn lang...".
Nói xong, trước mặt tối sầm, trực tiếp ngã từ giường xuống đất.
Lão phu nhân ngã lộn nhào, phát ra một tiếng vang lớn.
Chuyện quá đột ngột, Lâm ma ma đứng bên người lão phu nhân còn đang sửa sang lại gối dựa, thời điểm phản ứng kịp, lão phu nhân đã ngã xuống đất.
"Lão phu nhân!". Lâm ma ma cùng đám nha đầu kinh hô.
"Tổ mẫu!" Thẩm Thanh Nghiên cũng vội vàng đứng lên.
"Đây là thế nào?". Vừa lúc La Thủy Nguyệt vào cửa, nhìn thấy tình huống trong phòng, gấp rút chạy lại.
Mọi người đem lão phu nhân đỡ lên, không khỏi đều hít một hơi.
Sắc mặt xám trắng của lão phu nhân mơ hồ lộ ra một tầng hắc khí, mảnh vụn ấm trà vừa ném xuống có vài miếng cắm trên mặt bà, trên mũi, trên môi, răng cửa cũng bị đụng rơi hai cái, máu tươi từ miệng vết thương và trong miệng ồ ồ chảy ra ngoài.
Sắc mặt xám trắng như người chết, hòa cùng màu đỏ của máu, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người khác sinh lòng khủng hoảng.
"Mau đưa lão phu nhân lên giường", La Thủy Nguyệt lập tức phân phó người: "Thúy Lan, ngươi đi múc nước, Thúy Hương, ngươi đi lấy thuốc, Thúy Trân, ngươi mau thỉnh thái y, không, trực tiếp đi gọi đại phu, phải nhanh...".
Lâm ma ma cùng đám nha đầu ba chân bốn cẳng đem lão phu nhân đưa lên giường.
Thẩm Thanh Nghiên sắc mặt tái nhợt đứng bên, nhìn mọi người gấp rút, nắm chặt hai tay, bắp chân vô thức run rẩy, có chút đứng không vững.
Mảnh sứ vỡ găm trên mặt, đám người La Thủy Nguyệt cũng không dám động vào, chỉ đành phải dùng khăn ướt lau mặt cho lão phu nhân.
Rất nhanh đại phu đã đến.
Đại phu chẩn mạch, sau đó tay chân lưu loát gỡ mảnh vụn trên mặt lão phu nhân, lên thuốc băng bó miệng vết thương, rồi đâm vài châm, lão phu nhân rất nhanh liền mở mắt, đau đến thẳng hừ hừ, âm trầm trong mắt càng đậm, âm thanh hừ hừ từ từ nhỏ dần.
"Đại phu, mẫu thân...", La Thủy Nguyệt nhìn về phía đại phu hỏi.
"Lão phu nhân đây là ngủ, phu nhân không cần lo lắng". Đại phu giải thích, suy nghĩ một chút, châm chước nói: "Thân thể của lão phu nhân thiếu hụt vô cùng, phải cẩn thận chăm dưỡng".
"Làm phiền đại phu". La Thủy Nguyệt nói cám ơn.
Đại phu khẽ gật đầu xoa xoa tay, sau đó đi sang một bên kê phương thuốc.
La Thủy Nguyệt tiếp phương thuốc đưa cho Thúy Hương.
Đại phu dẫn theo dược đồng cáo từ.
"Thúy Lan, ngươi gọi người đưa tin qua chỗ Nhị lão gia bên kia, nói lão phu nhân bị té". Thân thể lão phu nhân càng lúc càng yếu, cứ cách mười ngày nửa tháng lại phải xem đại phu, ngày thường bị bệnh nhỏ phong hàn thì thôi, không cần nói với bên kia, nhưng hôm nay lão phu nhân bị té, việc này nhất định phải báo cho Thẩm Tránh và Bùi thị. La Thủy Nguyệt phân phó xong, xoay người nhìn về phía Thẩm Thanh Nghiên, thấy đáy mắt nàng phát ra hoảng sợ, liền nói: "Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi, mau trở về phòng đi, chờ ngày mai ngươi tới hầu hạ tổ mẫu".
Sắc mặt Thẩm Thanh Nghiên tái nhợt, hướng La Thủy Nguyệt gật đầu, đỡ tay Điệp Nhi đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa Đào Nhiên cư, liền mềm nhũn chân ngồi ngay tại chỗ.
Oanh Nhi vội vàng tiến lên phía trước, cùng Điệp Nhi một tả một hữu đỡ nàng: "Tiểu thư, có muốn nô tỳ gọi người nâng kiệu đến không?".
"Không cần". Thẩm Thanh Nghiên lắc đầu thở ra một hơi, cắn môi, gắt gao nắm lấy cánh tay hai nha đầu ổn định thân thể của mình, đứng lên, nhẹ nói: "Đi xem di nương một chút".
Nói xong liền từng bước, từng bước đi về phía viện tử của Tuyết di nương.
**
Editor: Ngọc Thương
Hưng Ninh hầu phủ bên này gà bay chó sủa, Bùi thị bên kia cũng không an tĩnh, Thẩm Thanh Vận vừa trở về nhà liền đến thẳng phòng Bùi thị.
Vào phòng, Bùi thị thấy Thẩm Thanh Vận trở lại còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã đỏ tròng mắt bổ nhào quỳ gối bên chân mình: "Mẫu thân, nữ nhi không muốn gả cho Hạo biểu ca, chết cũng không gả!".
Bùi thị giật nảy mình, thấy Thẩm Thanh Vận một bộ ủy khuất lớn lao, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lướt qua người làm trong phòng.
Mọi người gấp rút cúi đầu lui ra ngoài.
Lúc này Bùi thị mới đưa tay kéo Thẩm Thanh Vận, đau lòng hỏi: "Con của ta, con sao vậy? Không phải đi tặng lễ thêm trang sao? Ai làm con ủy khuất? Nói cho nương, nương sẽ giúp con thu thập hắn!"
HẾT CHƯƠNG 33