Thanh Ninh căn bản vốn định cùng Tôn thị chiến tranh lạnh mấy ngày rồi nói sau, bất quá, trước mắt đương nhiên muốn qua thăm, thuận tiện cho bà ta ngột ngạt.
Thay xong xiêm y, Thanh Ninh cùng Tô Phỉ hướng chủ viện đi đến.
Tôn thị đau đầu dữ dội, lại không ngủ được, nên ngồi trên giường cùng Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết nói chuyện, ba người đang nói thì Tô Khiêm liền cước bộ vội vã đi vào phòng.
Tôn thị vừa thấy Tô Khiêm, trên mặt dẫn theo ôn nhu, nở nụ cười từ ái: "Sao phải gấp quá vậy, chạy một đầu mồ hôi". Tô Khiêm vẻ mặt vội vàng, thái dương và trên mặt còn chảy mồ hôi, vừa nhìn liền biết là vội vã chạy tới. Nhất định là đã biết người mẫu thân này cùng Tôn Ngọc Tuyết thân thể không thoải mái, cho nên mới chạy cấp tốc đến đây.
Tô Khiêm vừa vào phòng, nhìn thấy trên đầu Tôn thị quấn vải trắng, liền kinh hãi kêu lên, không trả lời Tôn thị, rất khẩn trương hỏi: "Mẫu thân, thái y nói thế nào? Thương thế của ngài có nghiêm trọng lắm không?".
Tô Khiêm vốn là ra cửa cùng bằng hữu tụ hội, ăn cơm trưa xong mới về, vừa về đến liền nghe nói Tôn thị bị thương, Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao cũng có chút không thoải mái, đang nghỉ ở sương phòng chủ viện, vì vậy hắn lập tức chạy tới nơi này.
Tô Khiêm tuy là nghe được hạ nhân nói Tôn thị bị thương, nhưng nhìn thấy vẫn phải kinh hãi nhảy dựng, hắn vốn muốn hỏi nguyên do Tôn thị bị thương, nhưng vừa vào nhà thấy Tôn thị, liền đem vấn đề này ép xuống, trong lòng có chút hiểu rõ.
Bị thương tại Cúc uyển, nhất định là tổ mẫu phát giận.
Nhưng, tại sao tổ mẫu lại phát hỏa lớn như vậy, đem đầu mẫu thân đập bể, trong lòng Tô Khiêm hồ nghi, lại không mở miệng hỏi.
"Không sao, chỉ rách chút da thôi", Tôn thị không muốn con trai lo lắng, chỉ trả lời hời hợt.
Tô Khiêm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi Tôn thị đã uống thuốc thái y kê chưa.
Tôn thị cười đáp, sau đó lại nói: "Thê tử của con hôm nay cũng có chút ít không thoải mái, quay đầu lại phải cẩn thận chiếu cố nàng".
Tô Khiêm nghiêng đầu nhìn Tôn Ngọc Tuyết, sau đó hướng Tôn thị gật đầu: "Mẫu thân, ngài yên tâm dưỡng thương, những thứ khác đừng lo lắng, con sẽ hảo hảo chiếu cốNgọc Tuyết nàng".
"Mẫu thân, con dâu chỉ là bệnh nhỏ thôi, nghỉ một chút thì tốt rồi, mẫu thân ngài bị đả thương, con dâu nên hầu hạ ngài mới phải", Tôn Ngọc Tuyết khẽ cúi đầu, mang vài phần thẹn thùng.
Tôn thị liếc nhanh qua Tôn Ngọc Tuyết và Tô Khiêm, cười: "Nhiều người làm như vậy, còn cần con tới hầu hạ sao? Ta tự có nha đầu bà tử hầu hạ, chính con phải dưỡng thân thể thật tốt". Nhi tử cùng con dâu tương thân tương ái, Tôn thị đương nhiên vô cùng cao hứng.
Chỉ là...
Tôn thị dư quang quét mắt qua bụng Tôn Ngọc Tuyết.
Không biết rốt cuộc có bị thương hay không!
Nghĩ tới đây, ánh mắt lại nhìn sang Tô Dao.
Trong lòng Tôn thị lập tức cực kỳ bực bội, hít một hơi tự an ủi mình, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Tô Khiêm cười nói chuyện với Tôn thị mấy câu, lúc này mới nhìn Tô Dao hỏi: "Dao Dao, muội bị làm sao? Không thoải mái ở đâu?".
Tô Dao bĩu môi, nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là có chút nhức đầu.
Tô Khiêm nhìn Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt có chút tái nhợt, trong mắt liền mang vài phần suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay là Cảnh Tụy viên yến khách.
Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao không thoải mái bị bệnh, mẫu thân bị tổ mẫu đập bị thương.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
"Con cũng đừng lo lắng, muội muội và thê tử của con có chút không thoải mái thôi, thái y đã xem qua, cũng đã kê phương thuốc rồi", Tôn thị cười nói với Tô Khiêm.
Tô Khiêm gật đầu, lại cười dặn dò Tô Dao an tâm dưỡng bệnh, không được sợ khổ mà không uống thuốc.
Tô Dao lập tức sa sầm mặt, nói với Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết là Tô Khiêm khi dễ nàng.
Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết cùng ha ha cười.
...
Đang cười nói, Đào Hồng vén màn cửa, vào bẩm báo: "Phu nhân, thế tử và thế tử phu nhân đến".
Xú tiểu tử và tiện nhân kia?
Tôn thị lập tức nhăn mày.
Nụ cười trên mặt Tôn Ngọc Tuyết không đổi, nhưng đôi mắt nghiêm lại.
"Bọn họ tới làm gì?", sắc mặt Tô Dao trầm xuống, khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu phân phó Đào Hồng: "Ngươi ra nói với bọn họ, mẫu thân phải tĩnh dưỡng, để bọn họ trở về đi".
Tôn thị không vui nhíu mày, vừa định phân phó Đào Hồng đi đuổi khách, liền thấy Thanh Ninh vẻ mặt vội vàng vọt tiến vào: "Mẫu thân, ngài bị thương sao? Có nghiêm trọng không?".
Tô Phỉ vẻ mặt bình tĩnh, bước chân ưu nhã theo sau lưng nàng.
Tôn thị cảm thấy trong lòng như có đàn hỏa đốt, từng đoàn từng đoàn bốc lên, hít sâu hai ngụm khí ép xuống, nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ, đáp: "Không nghiêm trọng, không có việc gì".
"Mẫu thân", Tô Phỉ cùng Thanh Ninh đi tới trước giường, quỳ gối hành lễ.
"Đứng lên đi". Tôn thị ngồi thẳng người, sống lưng kéo căng, hướng Thanh Ninh và Tô Phỉ phất phất tay.
Thanh Ninh nhẹ giọng hỏi tổn thương của Tôn thị.
Tôn thị nhìn hai người.
Thân áo đạm tử, váy nguyệt bạch sắc, trên đầu cài hai chiếc Bạch Ngọc Lan hoa trâm, mộc mạc mà thanh nhã, tai chỉ đeo một đôi khuyên hồng phấn làm tăng một chút điểm sáng. Gương mặt Thanh Ninh mặt phấn má đào, làn da như mỡ đông, một đôi con ngươi sáng long lanh như tinh tú trên trời.
Tô Phỉ bên cạnh áo choàng bạch sắc, dung mạo như miêu, mắt đen bóng như mực.
Thanh Ninh tú nhã, Tô Phỉ thanh diễm.
Bọn chúng tới đây làm gì?
Tới thăm nàng?
Làm sao có thể?
Chồn chúc tết gà!
Là đến xem trò vui, xem chính mình thất thố thì có!
...
Thật sự là, nhìn thấy hai người bọn chúng, ngực đau vô cùng! Tôn thị cưỡng chế tức giận trong lòng, cười nói chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần lo lắng.
"Con dâu thân là trưởng tức (dâu trưởng), hơn nữa, đệ muội và Tam muội muội...", Thanh Ninh nhìn thoáng qua Tô Khiêm, tiếp tục nói với Tôn thị: "Đệ muội và Tam muội muội mới vừa bị náo loạn bụng, thân thể hai người các nàng cũng đang mang bệnh, bên người mẫu thân lúc này không có ai, vậy mấy ngày tới, ban ngày con dâu sẽ ở đây hầu hạ ngài". Thanh Ninh mỉm cười nói, vô cùng hiếu thuận, tỏ vẻ chính mình muốn được chăm sóc cho Tôn thị.
Để nó hầu hạ?
Không chừng nó sẽ đem mạng mình ra hầu hạ mất! Nàng thừa hiểu, hai đứa nó làm gì có thiện ý tới thăm nàng? Rõ ràng là đến cho nàng ngột ngạt!
Tôn thị cảm thấy ngực bị chặn càng thêm khó chịu, trên mặt lại cười từ ái lắc đầu: "Ngươi có phần này tâm ý, ta rất cao hứng, nhưng viện của ta đầy sân nha đầu bà tử, chuyện hầu hạ đương nhiên để bọn họ làm, đâu cần ngươi phải tới?".
"Đây là việc con dâu phải làm", Thanh Ninh kính cẩn đáp: "Hầu hạ mẫu thân là bổn phận của con dâu".
Tô Phỉ đứng bên cạnh Thanh Ninh, khóe môi quẹt qua một nụ cười cực nhạt: "Mẫu thân, ngài để Ninh nhi ở chỗ này hầu hạ ngài đi!".
Thanh Ninh vội vàng gật đầu không ngừng, biểu đạt tâm ý: "Mẫu thân, con nhất định sẽ chăm sóc ngài thật tốt".
Rõ là... Tôn thị gắt gao túm chặt chăn đệm dưới thân, cảm giác máu trong người đều đảo lộn, vải bông trắng trên đầu thấm ra một tầng máu, sắc mặt cùng giọng nói đều nhợt nhạt đi xuống: "Ta đã quen người bên cạnh hầu hạ, có các nàng là đủ rồi, không cần các ngươi đi tới chăm sóc. Miễn cho lúc đó lại nói tại ta đây ăn cái phải gì không nên ăn, uống phải cái gì không nên uống".
"Còn nữa, mấy ngày này, đều miễn thỉnh an!". Nếu cứ nhắm mắt làm ngơ, để nó đến hầu hạ mình? Chỉ sợ thương thế của mình bị tức, sẽ lại càng thêm nghiêm trọng.
Miễn cho mình bị tức chết!
Nói xong Tôn thị liền đuổi người: "Được rồi, ta hơi nhức đầu, các ngươi đều trở về đi".
"Thế tử, thế tử phu nhân, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, tiểu thư, mời trở về đi. Thái y nói, phu nhân bị đả thương ở đầu, phải tĩnh dưỡng, không thể ầm ĩ", Võ ma ma lập tức khom người thỉnh bọn họ đi ra ngoài.
Thanh Ninh nhìn Tôn thị tím xanh mặt, vải trắng quấn đầu bị nhuộm đỏ, cùng Tô Phỉ nhìn nhau, sau đó cùng đám người Tô Khiêm lui ra ngoài.
Tô Dao hung hăng trừng mắt với Thanh Ninh, quay người đi sương phòng.
Ra khỏi phòng, Thanh Ninh và Tô Phỉ trực tiếp trở về.
Tô Dao hung hăng trừng mắt liếc bóng lưng Thanh Ninh.
Trong phòng.
"Phu nhân, nô tỳ bôi thuốc, băng bó cho ngài một lần nữa", Võ ma ma vội để Kết Hồng cầm vải bông và thuốc đi ra.
"Lang tâm cẩu phế*!", Tôn thị từ trong kẽ răng phun ra một câu, sau đó đưa tay cầm chén trà trên bàn nhỏ đập xuống đất, hai mắt trợn ngược, liền ngã xuống.
(lang tâm cẩu phế: lòng lang dạ sói)
"Phu nhân!". Võ má má và Kết Hồng kinh hô.
Tôn Ngọc Tuyết, Tô Khiêm và Tô Dao nói đôi câu chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe trong phòng truyền ra một tiếng vang, sau đó là tiếng kinh hô đè thấp của Võ ma ma và Kết Hồng.
Ba người liếc nhau một cái, vội vàng xoay người trở vào.
Tô Khiêm, Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao vừa vào cửa, nhìn thấy liền phát hoảng. Tôn thị nhắm chặt hai mắt ngã xuống giường, sắc mặt trắng bệch, miệng vết thương trên đầu máu chảy ồ ồ ra ngoài.
Võ ma ma cùng Kết Hồng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vừa gọi vừa ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng Tôn thị.
"Mẫu thân", Tô Dao gấp rút chạy lại, đưa tay kéo Tôn thị.
Tôn Ngọc Tuyết cũng bận rộn đi tới hỗ trợ, hai người lại phát hiện ra đôi bàn tay Tôn thị nắm chặt thành quả đấm, gỡ mãi không ra.
Mọi người cuống cuồng một hồi lâu, Tôn thị mới tỉnh lại.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôn thị thấy đôi con trai con gái cùng Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt đều lo lắng, nhất là Tô Dao, sưng cả hai mắt, thì vô cùng đau lòng, cười nói với ba người: "Ta không sao, các con đều trở về đi, ta nghỉ ngơi thì tốt rồi".
"Không, mẫu thân, con ở đây cùng ngài", Tô Dao lắc đầu.
"Ngoan, ta không sao, các con đều trở về đi", Tôn thị duỗi tay nắm chặt tay Tô Dao, ánh mắt nhìn nói với Tôn Ngọc Tuyết.
"Dao Dao, ta lưu lại chiếu cố mẫu thân, muội trở về nghỉ ngơi một lát, đừng để mẫu thân lo lắng cho muội, chờ mẫu thân nghỉ ngơi tốt, muội tới sau cũng được", Tôn Ngọc Tuyết nói.
"Ta không về", Tô Dao cố chấp lắc đầu.
Tôn thị sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tuôn một tia cười, không lay chuyển được các nàng, đành để ba người bọn họ ở lại bên cạnh.
Không đến một hồi, liền chìm vào hôn mê, đã ngủ.
**
Editor: Ngọc Thương
Trà Mai đến Định Tây hầu phủ, đem chuyện nói trước cho Mai ma ma.
Mai ma ma nghe xong, lập tức mặt mũi trắng bệch: "Tiểu thư thì sao? Nàng có bị thương không?".
"Ma ma yên tâm, tiểu thư tốt lắm". Trà Mai vội đáp.
"Ta biết rồi", Mai ma ma lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu thư lo lắng là phải, thân thể phu nhân càng lúc càng nặng, có điều, chuyện lớn như vậy cũng không thể giấu giếm phu nhân. Cũng may tiểu thư không có việc gì, vừa hay Hầu gia đang ở đây, ngươi qua thỉnh an phu nhân đi, có Hầu gia bên cạnh, phu nhân cũng có tâm phúc".
Mai ma ma nói rồi dẫn Trà Mai đi vào trong, vừa đi vừa dặn dò, nói nàng và Ngọc Trâm phải chiếu cố kỹ lưỡng cho tiểu thư.
Thanh Ninh cách vài ngày lại phái nha đầu về phủ hỏi thăm tình hình của Lý Vân Nương, nên thấy Trà Mai, Lý Vân Nương cũng không nghĩ nhiều.
Nghe được lời của Trà Mai, Lý Vân Nương mặt liền biến sắc.
Mai ma ma đứng bên vội vàng nói: "Phu nhân, hít sâu, hít sâu, tiểu thư không sao cả".
Bụng còn đang mang song thai đó! Lý Vân Nương hô hấp thật sâu.
Tiêu Lĩnh lúc này tức giận xanh mặt, vọt đứng dậy: "Khinh người quá đáng! Quốc công phủ khi dễ Tiêu gia ta không có người đúng không?".
Nói xong liền bày ra tư thế muốn ra cửa đòi thuyết pháp.
"Hầu gia, phu nhân, xin các ngài yên tâm, tiểu thư nói sẽ tự chiếu cố cho bản thân thật tốt, còn có thế tử, thế tử đối với tiểu thư cũng tốt vô cùng". Trà Mai nói: "Tiểu thư để nô tỳ mang tin tức qua đây, chính là sợ tới lúc chuyện truyền ra, sẽ đồn thổi ba hoa chích chòe".
Người Hầu phủ đều tốt, nhưng cũng không tránh khỏi bí mật khó giữ, một khi nhiều người biết, phu nhân nếu là từ trong miệng người ngoài nghe được lời ra lời vào, vậy còn chẳng phải sẽ nóng nảy?
"Hầu gia, chàng ngồi xuống trước đi", Lý Vân Nương bình tĩnh lại.
"Vân Nương, nàng cứ việc ở nhà chờ, ta chắc chắn sẽ đi đòi thuyết pháp, công đạo cho Ninh nhi!", Tiêu Lĩnh mặt trầm như nước.
"Hầu gia, tiểu thư phái nô tỳ qua nói với Hầu gia và phu nhân, chuyện này tiểu thư và thế tử sẽ xử lý tốt, bảo Hầu gia và phu nhân yên tâm", Trà Mai đem lời Thanh Ninh giao phó nói ra.
Đôi mắt Tiêu Lĩnh như có điều suy nghĩ, nhìn Trà Mai hỏi: "Ninh nhi nói vậy sao?".
"Đúng vậy, Hầu gia", Trà Mai gật đầu: "Tiểu thư nói, lão phu nhân hạ xuống lệnh cấm khẩu, đương nhiên nàng phải tuân theo lời của lão phu nhân, không thể truyền tin tức về nhà mẹ đẻ".
"Hầu gia, ngồi xuống trước", Lý Vân Nương suy nghĩ một chút, kéo Tiêu Lĩnh ngồi xuống: "Nếu Ninh nhi đã nói vậy, chúng ta trước hết chiếu theo ý của con bé đi".
Năng lực của nữ nhi, Lý Vân Nương đương nhiên biết rõ, cộng thêm con rể một lòng đối đãi, nàng tin tưởng nữ nhi sẽ tự chiếu cố tốt cho bản thân.
Tiêu Lĩnh suy tính một phen, sắc mặt hòa hoãn chút ít, gật đầu: "Trước mắt cứ làm thế vậy".
**
Editor: Ngọc Thương
Tô Hoa Kiểm xuất môn, đến khi đèn lên rực rỡ mới hồi phủ, biết tin Tôn thị bị thương, quan tâm hỏi han thương thế của nàng, lại dặn dò nàng dưỡng thương, nghỉ ngơi thật tốt.
Cũng biết tổn thương của Tôn thị là do Tô lão phu nhân gây ra, bởi vậy Tô Hoa Kiểm tự là không mở miệng hỏi nguyên nhân.
Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, cho nên, chuyện nội viện, Tô Hoa Kiểm cơ bản không có hỏi qua, vì vậy ban ngày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Hoa Kiểm đồng dạng không hề hỏi.
Tôn thị đã có lời, miễn thỉnh an, hết thảy đều bình an vô sự qua ba ngày.
Trong phủ đã ra nghiêm lệnh với bọn người làm, Trương thái y cũng được ém miệng, nhưng mấy ngày nay Tôn thị trong lòng vẫn có chút thấp thỏm không yên, sợ có lời gì truyền ra bên ngoài.
Cũng may, ba ngày sau đó, cả kinh thành đều gió êm sóng lặng, lời đồn đãi về Quốc công phủ, nửa câu cũng không có.
Thấy ba ngày này bên ngoài đều yên lặng, tâm bị treo ngược của Tôn thị cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng, Tôn thị mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chuyện lại tựa hồ như gió xuân, đột nhiên trong một đêm truyền khắp cả kinh thành.
Lập tức cả kinh thành đều sôi sục.