Mục lục
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi con mẹ nó, Bổn vương chưa từng gặp kẻ đần độn khốn kiếp như ngươi vậy, ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi cái đồ không biết tốt xấu này. . . . . . Lại dám khi dễ người nhà ta như vậy” Chu vương một đấm một đấm vung đi qua.

Ở trong phủ đệ của Ôn Uyển, bên cạnh rất nhiều người, trong phòng , cũng có Hạ Ảnh cùng Hạ Ngữ, còn có Hạ Thiên cũng ở chỗ này. Nhưng mà tất cả mọi người đều cúi đầu đang nhìn gạch dưới đất, dường như cảnh tượng trước mắt đối với bọn họ mà nói không hề tồn tại.

Ôn Uyển xông đi lên ôm chân Chu vương cho có lệ, tay của Chu vương cũng không dừng lại. Không có mấy cái, mặt Bình Hướng Hi lập tức biến thành đầu heo, khóe miệng đều chảy máu, muốn giãy dụa thoát ra, nhưng giãy dụa không ra, chật vật không chịu nổi. Chu vương tính tình nóng nảy, trong kinh thành, người nào không biết. Đánh cũng là đánh hết sức.

Ôn Uyển thấy nếu tiếp tục đánh xuống thì không được, bắt đầu kéo bắp đùi của Chu vương. Hạ Ảnh nhìn thấy cứ vậy cũng không ổn, Hạ Thiên cũng biết là đủ rồi, nên nhanh chóng đi lên giúp đỡ đem người tách ra. Bình Hướng Hi vừa được tự do, nhìn lại Chu vương bộ dạng hung hãn, biết tiếp tục ở lại cũng không tốt, liền che đầu chạy trốn ra ngoài.

Chu vương nhìn Ôn Uyển cúi đầu, than thở một tiếng. Dù thế nào không phải là thứ gì tốt, thì cũng là phụ thân của nàng. Mình giúp được nhất thời, không giúp được cả đời. Đây thật đúng là một đứa nhỏ đáng thương.

Ôn Uyển rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu:”Không có chuyện gì. Cậu tìm cháu có chuyện gì không?”

“Ta đang suy nghĩ, cháu nên cho ta biết rõ chi tiết hạng mục, để cho ta biết đại khái nó có hình dáng ra sao. Nếu như có lợi nhuận, có thể thương lượng” Chu vương sờ bàn tay đánh người đến bị thương. Hạ Ảnh ở bên cạnh lập tức cầm thuốc dán tới đây, bôi lên cho hắn.

Chu vương chịu đựng đau xót “Mẹ ôi, thật lâu không có đánh người, tài nghệ cũng không bằng trước. Bằng không, ta sẽ đánh đến khiến cha mẹ hắn cũng không nhận ra”

Ôn Uyển cưỡng chế làm ình nhịn cười, nghiêm trang theo sát Chu vương miêu tả bộ dạng tửu lâu muốn xây. Chu vương nghe xong liền gật đầu, cuối cùng quyết định, đồng ý hợp tác. Cùng Trịnh vương góp vốn làm ăn nhưng vẫn giữ quy tắc, dù sao, cũng chỉ là làm ăn, có bạc kiếm là được. Ôn Uyển gật đầu cười.

Thảo luận một hồi lâu, Ôn Uyển cũng làm một nhượng bộ, cuối cùng kết quả thương nghị là, Chu vương chiếm bốn thành, nàng cùng Trịnh vương chiếm ba thành. Đối với cái kết quả này, Chu vương rất không hài lòng. Nhưng cũng không làm sao được, làm chủ vẫn là Ôn Uyển, hắn có biện pháp gì.

Sau đó để cho Ôn Uyển mau sớm lập một chương trình rồi đưa ra. Ôn Uyển rất sảng khoái gật gật đầu, bất quá, trước hết nàng để Chu vương thu thập cho nàng một chút nguyên vật liệu. Có nguyên vật liệu, có kế hoạch. Hi vọng Chu vương có thể ở trong vòng nửa tháng, đem nguyên vật liệu chuẩn bị đầy đủ hết.

“Ôn Uyển, nếu như cháu có cái gì cần cậu hỗ trợ, cậu nhất định giúp cháu” Đột nhiên có chút đáng thương đứa bé này. Mình từ nhỏ đến lớn, lớn lối vô cùng, bị phụ hoàng thường xuyên khiển trách. Nhưng khiển trách kia, cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn giận hận mình không thành tài. Nhưng mà, nếu so sánh với tên vương bát đản này, phụ hoàng đã là người cha tốt nhất trên đời. Ít nhất đó là cha ruột, còn đây là bố dượng.

Ôn Uyển có chút không tin, tỏ vẻ: “Có thật không? Cậu Chu vương, thật cái gì cũng có thể tìm cậu hỗ trợ? Cho dù rất quá đáng cũng có thể sao?”

“Chỉ cần không làm chuyện đại nghịch bất đạo, cậu có thể làm được, nhất định đáp ứng cháu”Nhìn bộ dạng Ôn Uyển không tin, liền cười nói.

“Nếu như cháu muốn giúp ông ấy phục nguyên quan chức, có thể không?” Ôn Uyển tỏ vẻ, ông ấy bởi vì mình mà bị mất chức quan, nếu như có thể để cho ông ấy phục hồi quan chức, có lẽ cũng sẽ không đối với mình như vậy. Cũng tìm không ra lý do công kích mình.

Chu vương nói, cái này thật không khó, chỉ cần trên dưới khơi thông xuống, hơn nữa vẫn chức vị ở Hàn Lâm viện, nói dễ nghe, cũng là làm trong nha môn. Không phải là cái chức vị quan trọng gì, có thể dùng tiền bạc khơi thông, lại tự mình ra mặt, nêu tên hẳn là vấn đề không khó.

Ôn Uyển vừa nghe, lập tức tỏ vẻ, bất kể xài bao nhiêu tiền, đều phục lại chức quan của ông ấy. Nếu không được, thì cả đời mình cũng không được an bình. Ít nhất lỗ tai mỗi ngày đều bị độc hại, khụ, mình thật đáng thương. Chu vương lúc đầu rất không muốn, làm cái gì phải đem lợi đến cho cái đồ heo chó không bằng kia, nhưng sau lại thử suy nghĩ, nhìn bộ dạng chờ đợi của nàng, đành gật đầu đáp ứng.

Ôn Uyển thấy Chu Vương đáp ứng, thì thở phào nhẹ nhỏm. Vừa nói, chuyện này, tạm thời cũng đừng có để lộ ra ngoài, Chu vương vừa nghe, lập tức đoán ra, có thể nàng muốn dùng cái này làm con bài tẩy để đàm phán, hắn âm thầm than thở Ôn Uyển tâm tư linh lung. Đáng tiếc, không phải là con gái của mình. Nhưng mà, làm con dâu cũng không tệ. Dù sao mình có ba đứa con trai trưởng. Con dâu trưởng thì không được rồi, con thứ hai tuổi tương xứng, rất thích hợp.

Ôn Uyển lập tức cầm một vạn lượng bạc cho Chu vương, Chu vương lắc đầu cười nói, dưới tình huống bình thường thì cần một vạn lượng, nhưng có ta trước ra mặt, năm ngàn lượng là đủ rồi. Ôn Uyển vừa nghe, vẫn cầm một vạn lượng đưa. Tỏ vẻ, năm ngàn lượng khác, là mình đưa Chu vương khi xã giao dùng, sao có thể tiêu tiền của hắn.

“Ha ha, chỉ cần ngôi tửu lâu kia của cháu, có thể kiếm tiền cho cậu. Cậu sẽ vui vẻ.” Chu vương cười ha ha, chỉ lấy năm ngàn lượng.

Ôn Uyển gật đầu, chờ có được vật liệu cần có, lại bắt đầu bắt tay vào làm tất cả mọi chuyện của tửu lâu. Đời trước, nàng là quản lý phòng khai thác, đích thân khai phá rất nhiều làng du lịch, tất cả mọi thứ đều qua tay nàng, muốn nàng đưa ra quyết định. Nàng hiện tại chẳng qua là một lần nữa làm lại công việc cũ, cải biến nó theo phong tục yêu thích ở đây là được. Muốn kiếm ra tiền, cũng không thành vấn đề.

Cộng thêm hạng mục tiêu khiển của cổ đại thật là ít ỏi, cái làng du lịch này mà mở ra, nhất định sẽ rất được hoan nghênh. Kiếm tiền, cũng không cần phải nói.

Ngõ Bát Tỉnh:

“Quận chúa, lão gia hôm nay ở trên đường đụng phải một tên côn đồ, bị che đầu đánh ột trận. Hiện tại đang mời đại phu xem. Nghe nói ít nhất một tháng cũng không thể ra cửa tiếp khách” Hạ Ảnh mím môi nhịn cười. Thật làm cho nàng sướng khoái, nàng lúc nào mà phải bị kìm nén quá như vậy.

“A?” Đảo mắt Ôn Uyển liền hiểu, nhất định là Chu vương làm trò quỷ. Không thể trắng trợn bắt nạt, vậy thì tới ám toán, cho hắn một bài học. Ôn Uyển đối với Chu vương thích hồ nháo, cậy mạnh nổi tiếng này, cũng sinh lòng hảo cảm. Thật là một người bao che khuyết điểm.

Sau khi Ôn Uyển biết, làm sao cũng phải tỏ vẻ bề ngoài, nên để cho người tặng một chút dược liệu đi.

Bình gia ngũ phòng:

Ngũ phòng sau khi An thị đi, là thiếp thất làm đương gia. Hiện tại An thị từ am ni cô trở lại, lại có hai đứa con trai cùng con gái khóc cầu xin, Bình Hướng Hi mền lòng nên đáp ứng đón trở lại, quyền quản gia mới đến trong tay nàng. Nhìn Ôn Uyển đưa tới mấy thứ dược liệu kia, thì hận không thể ném xuống đất.

Hiện tại, những thứ sản nghiệp của ngũ phòng, lúc ở riêng đã bị lão phu nhân cướp đoạt đi, không chỉ có đồ cưới của công chúa, còn có bạc riêng của nàng chừng mười năm cực khổ tồn xuống. Một chút liền mất ráo. Ngũ phòng liền suy sụp xuống, quanh năm suốt tháng, một ít đồ tiêu xài hàng năm cũng hơn một ngàn lượng bạc, bên ngoài cũng cần tiền, nên căn bản là không đủ.

Đang suy nghĩ, làm sao để từ chỗ Ôn Uyển lấy tiền về, nhưng không nghĩ tới, đã nghe đến chuyện cho làm con thừa tự con nối dòng đến đại phòng. Nếu như bị cho làm con thừa tự, vậy quyền thừa kế của con trai nàng có thể bị uy hiếp. Cho nên không thể, tuyệt đối không thể. Nhất định phải đem quỷ kế của Ôn Uyển phá hư.

“Nương, phải nhớ muốn đối phó Ôn Uyển, đầu tiên sẽ phải trừ đi Bách Linh kia. Nàng lúc nào cũng ở trước mặt cha nói tốt cho quỷ nha đầu kia. Cho nên, nhất định phải trừ nàng, chặt đứt tai mắt này” Thanh San ác độc tàn nhẫn nói. Có Bình Ôn Uyển ở đây, nàng sẽ không có ngày sung sướng.

An thị gật đầu. Quả thật, chưa trừ diệt được Ôn Uyển, người một nhà của mình vĩnh viễn đừng mong có cuộc sống quá an nhàn. Thay vì như vậy, còn không bằng liều một lần cá chết lưới rách. Dù sao nàng ta không để ình sống tốt, thì nàng ta cũng đừng mong sẽ sống yên lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK