Mục lục
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối phố xá rất náo nhiệt, Minh Duệ mang theo đoàn người đi tới đi lui ở chỗ này.

Minh Duệ đi dạo một lúc lâu, cuối cùng nhìn trúng một chuỗi hạt mười tám hạt châu có treo một chiếc sừng tê giác: “Cái này bao nhiêu tiền?” Hạt châu mặt ngoài đều có màu sắc đen nhánh, màu sắc ở phía dưới nhạt dần đi, hiện lên màu nâu xám. Khó có được là mỗi một hạt châu màu sắc đều tương đối gần nhau, công làm cũng rất tinh tế.

Người bán hàng rong cười nói: “Công tử, không đắt đâu, chỉ ba trăm lượng bạc. . . . . .” Người bán hàng rong lấy khí thế sét đánh nói liên miên một loạt chỗ tốt.

Minh Duệ chỉ nhàn nhạt nói: “Sáu mươi lượng bạc. Vật này của ngươi giá trị tối đa cũng chỉ sáu mươi lượng bạc thôi.” Vẻ mặt kia của Minh Duệ thật giống như đang nói là ngươi có muốn bán hay không. Không bán thì hắn liền rời đi.

Hạ Dao cùng Võ Tinh liếc mắt nhìn nhau, ba trăm lượng trực tiếp nói thành sáu mươi lượng, Minh Duệ đúng là nhân tài.

Người bán hàng rong đều có cảm giác muốn khóc rồi. Những công tử ăn mặc đắt tiền như thế ( toàn thân Minh Duệ đeo đồ phục sức tùy tiện vài thứ cũng trị giá ngàn vàng ) làm sao lại có thể trả giá được. Nhưng nhìn vẻ mặt kia thì cũng không giống là giả : “Công tử. . . . . .”

Minh Duệ không đợi hắn nói chuyện, liền để đồ xuống chuẩn bị rời đi. Người bán hàng rong mang vẻ mặt đưa đám vội vàng kêu: ” Được, được, được, bán cho ngươi sáu mươi lượng, liền bán sáu mươi lượng, cũng không thể ít hơn nữa được.” Khụ, làm sao lại đụng phải một người như vậy. Thiếu chút nữa là có thể kiếm được chút lợi nhuận rồi.

Hạ Dao cười một tiếng, ý bảo tùy tùng tới trả tiền: “Minh Duệ, con tính mua để tặng cho quận chúa sao?” Hạ Dao cũng không nghĩ tới Minh Duệ lại biết ép giá, này ép giá cũng quá ngoan độc rồi. Nhớ năm đó quận chúa mua vòng ngọc kê huyết, màn trả giá kia thiếu chút nữa làm cho chưởng quỹ phải hộc máu ( Hạ Dao sau khi trở lại với Ôn Uyển mới biết được ). Cho nên nói Minh Duệ cũng thật là nhân tài, học được ba phần tài năng thương nghiệp của Quận chúa .

Nếu là Ôn Uyển ở chỗ này, tuyệt đối muốn nói vòng ngọc kia còn chưa sát giá, nên do chưởng quỹ tặng mới đúng, bởi vì nàng giúp bọn hắn bớt đi thiệt hại tới bốn vạn lượng. Đưa một vạn lượng tính ra bọn họ còn buôn bán lời.

Minh Duệ lắc đầu: “Không phải, là mua để tự ta đeo, tặng cho mẹ làm sao có thể tặng vật như vậy được .” Đồ vật thấp kém như vậy mà đưa cho mẹ thì vậy cũng thật quá mất mặt rồi. Về phần tại sao muốn đeo cái này là bởi vì sừng tê giác có tác dụng thanh nhiệt, làm thông máu, ổn định tinh thần, lại còn có chức năng giải nhiệt độc. ở hải khẩu này so với kinh thành còn nóng hơn nhiều, đeo nhiều sẽ tốt cho thân thể.

Người bán hàng rong nghe được tỉ mỉ hai chữ quận chúa thì bỗng nhiên hiểu ra. Trong lòng nói thầm chẳng lẽ là thiếu gia ở trong nhà tri phủ lão gia.

Mọi người ở hải khẩu đều biết phu nhân của tri phủ lão gia chính là con gái của thân vương, là quận chúa mà triều đình sắc phong. Cho nên phản ứng đầu tiên chính là công tử của nhà tri phủ. Nhưng là nhìn số tuổi lại không giống: “Sự việc lạ hàng năm cũng đều có, mà năm nay lại đặc biệt nhiều.” Ở chỗ này cũng sẽ không có người giả mạo nhi tử của Quận chúa. Huống chi chỉ là gọi một tiếng cũng không phải là cáo mượn oai hùm, thế cho nên người bán hàng rong mới thấy kỳ lạ.

Minh Duệ đi dạo phố xá gần nửa ngày liền ngồi xuống một quán nhỏ trước mặt ăn chút đồ ăn vặt .

Lúc trước Ôn Uyển có dẫn bọn hắn đi ra ngoài dạo, cũng nói cặn kẽ cho bọn hắn biết một chút kiến thức thông thường. Sau đó cũng liền tìm chỗ ngồi xuống ăn vặt, cho nên Minh Duệ cũng tập mãi thành thói quen rồi, không nói Minh Duệ, chính là đám người Hạ Dao bọn họ cũng tập mãi thành thói quen.

Minh Duệ ở hải khẩu ngây người năm ngày, Đông Thanh vừa nói ngày mai liền bắt đầu đi ra hòn đảo ở trên biển. Mặc dù nói chỉ có tám ngày đi đường biển , nhưng so sánh với những hành động đi ra biển mấy tháng qua mà nói thì thật không xem là xa. Nhưng lần này đi lên trên mấy hòn đảo nhỏ nên phải mang theo rất nhiều thứ. Thời gian Minh Duệ ở trên mấy hòn đảo này cũng không biết là mất bao lâu nên cần phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Minh Duệ đến bến tàu, nhìn mấy thứ khổng lồ kia thì không nhịn được hỏi: “Đây là?” Bọn họ chẳng qua là đi lên mấy hòn đảo thôi, có cần phải ngồi thuyền lớn như vậy không.

Đông Thanh cười nói: “Đại thiếu gia, đây là Tường Vân Hiệu, là thuyền thương nhân lớn nhất trong này , vừa vặn chiếc thuyền này ra biển trở về nên cũng để cho nó đưa thiếu gia đi lên đảo. Lại nói trên thuyền này cũng có chứa không ít những vật dụng hàng ngày cũng đều là chuyển lên trên đảo.” Ý là, thứ nhất đưa người, để cho Minh Duệ có thêm khí phái, thứ hai là cũng muốn chuyển đồ nữa, nhất cử lưỡng tiện.

Thương hội cũng là của Ôn Uyển , gọi một vài thuyền bè tới để dùng thì chỉ cần nói trước cùng với Khương Lâm một chút là được. Khương Lâm an bài thỏa đáng rồi sẽ lại nói cho nàng biết. Cần mang mấy thứ hàng hóa này cũng đều để cho Đông Thanh tự mình xử lý. Trong mấy năm nay Đông Thanh cùng với Khương Lâm hợp tác g cực kỳ ăn ý.

Minh Duệ gật đầu, theo Đông Thanh lên thuyền.

Tường Vân Hiệu là thuyền hàng. Vô cùng lớn, tổng cộng chia làm ba tầng, tầng cao nhất tất nhiên là nơi ở của đầu lĩnh ( nói như vậy thì đây cũng chính là địa bàn của thuyền trưởng ) tầng hai là chỗ ở của thủy thủ cùng với tiểu nhị, tầng ba chính là nơi để thức ăn cùng với hàng hóa, còn có mấy vật dụng của thủy thủ.

Minh Duệ bây giờ là lão Đại, đương nhiên là ở tại tầng phía trên nhất. Phòng cũng rất lớn, rộng chừng mười thước vuông. Nhìn còn không có lớn bằng tịnh phòng của hắn ( chính là phòng vệ sinh ). Chẳng qua Minh Duệ cũng biết nơi này không phải ở trong nhà, đây chính là thương đội chuyên chạy hàng. Ở bên ngoài không tệ quá là được, cũng không có nhiều kén chọn tới như vậy. Minh Duệ vẫn luôn là người khác như thế nào thì hắn cũng như thế, vô cùng dễ hầu hạ.

Minh Duệ đánh giá phòng, trong phòng trừ một chiếc giường đơn giản cứng nhắc ra thì còn để một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế đẩu. Trên bàn gỗ lúc này còn đặt mấy thứ trái cây và điểm tâm. Cái bàn này nhìn cũng biết là tạm thời mới cho thêm vào đi. Minh Duệ cũng không nói cái gì, càng không nói nửa câu chê bay, chỉ sai người ta đưa hành lý thả vào bên trong. Giày dép y phục cũng không phải nhiều, chỉ có sáu hòm xiểng , hai hòm y phục, hai hòm dược liệu, hai hòm sách. Tất cả đều đầy rương nên vô cùng nặng.

Đoạn đường Hạ Dao ngồi thuyền tới hải khẩu này rất bình thường, cũng không có xuất hiện hiện tượng say tàu, nhưng ngồi trên chiếc thuyền này thì ngày thứ nhất có chút không thoải mái, sang ngày thứ hai đã không chịu được. Đầu choáng mắt hoa , đổ mồ hôi, buồn nôn, cả người đều đung đưa lắc lư.

Đừng nói đến Hạ Dao, ngay cả Võ Tinh cũng có chút không thích ứng được. Chẳng qua là Võ Tinh khá hơn Hạ Dao một chút, chỉ là choáng váng đầu thôi, cũng không có cảm giác buồn nôn.

Hạ Dao cuối cùng thật sự chịu không nổi,liên tục nôn mửa, đem toàn bộ đồ ăn vào ói ra sạch sẽ. Sau khi nôn mửa xong thì cả người mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có. Nhìn đống đồ mà Đông Thanh cầm trong tay, một tay còn thổi thổi cái chén .

Đông Thanh đưa thuốc say tàu cho Hạ Dao uống: “Đều như vậy cả, lần đầu tiên ta ngồi trên chiếc thuyền này cũng ngất tới thất điên bát đảo, chờ thêm hai ngày nữa thích ứng được là tốt rồi.” Này say tàu chủ yếu là do không có thói quen. Hạ Dao thể chất tốt như vậy, quá hai ngày khẳng định liền khôi phục như cũ thôi.

Hạ Dao uống thuốc say tàu thuyền xong thì nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng liền ngủ đi. Mở mắt ra nhìn boong thuyền liền khẽ cười một cái. Cách ngày trước khi lên đường quận chúa có nói có thể sẽ say tàu, nàng còn cho là thân thể của mình tốt nên sẽ không say tàu. Không nghĩ tới thật sự vẫn bị say tàu rồi.

Hạ Dao đang suy nghĩ lời Ôn Uyển nói thì Võ Tinh đã tới. Võ Tinh bưng một chén cháo tới đây: “Uống trước chút cháo. Đợi đói bụng thì lại ăn thêm chút đồ nữa.” Năng lực thích ứng ở trên thuyền của Võ Tinh rõ ràng tốt hơn nhiều so với Hạ Dao. Sau khi Võ Tinh uống xong thuốc say tàu thì chưa tới nửa canh giờ liền khoẻ.

Uống xong cháo, Hạ Dao cảm giác có chút khí lực: “Minh Duệ thế nào?” Các nàng đã có bộ dáng này rồi thật sự là không có cách nào chiếu cố Minh Duệ nữa.

Võ Tinh cười đem chăn kéo lên đắp kín cho Hạ Dao: “Minh Duệ tạm thời vẫn tốt.” Sở dĩ nói tạm thời. Là Đông Thanh nói có người có sức chịu đựng tốt, cần phải mấy ngày nữa mới thể hiện ra, cho nên tạm thời hắn cũng không bảo đảm Minh Duệ có thể say tàu hay không.

Hạ Dao lầm bầm : “Không có say tàu là tốt rồi, cái này thật là chịu tội.” Đều đã bao nhiêu năm, kể từ khi đến bên cạnh Ôn Uyển nàng cũng chưa từng chịu tội qua như thế, thật quá khó tiếp nhận.

Võ Tinh ở bên giường nhỏ giọng nói: “Ngủ tiếp đi, tỉnh lại sẽ tốt thôi. Nàng cũng không cần phải lo lắng cho Minh Duệ, còn có Đông Thanh chiếu cố đấy!” Người trên thuyền đều là người có thể tin được nên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Hiện tại trông chừng lão bà mới là quan trọng nhất.

Hạ Dao khẽ cười một cái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Võ Tinh đợi Hạ Dao ngủ xong, đang muốn mang chén đi thì thấy Đông Thanh mang theo Minh Duệ tới đây. Minh Duệ thấy Hạ Dao có màu da tái nhợt thì hỏi: “Dượng ( Ôn Uyển yêu cầu Minh Duệ gọi như thế ), cô cô thế nào rồi, có gì đáng lo hay không?” Hắn không nghĩ tới cô cô luôn cường hãn thế nhưng bởi vì say tàu lại có một bộ dáng này.

Võ Tinh lắc đầu: “Không có chuyện gì, chờ tỉnh lại là tốt.” Trên thuyền này chuẩn bị không ít thuốc say tàu, uống thuốc xong thì sẽ không có chuyện gì rồi.

Dựa theo ý nghĩ lúc ban đầu của Đông Thanh thì Minh Duệ hẳn là người đầu tiên say tàu. Kết quả là Minh Duệ vẫn rất tốt, Hạ Dao cùng với Võ Tinh lại là kẻ bị trước. Võ Tinh còn tốt, ngày thứ hai Hạ Dao cũng mới tốt được chút ít, phải mất tới hai ngày mới có quen được. Hai ngày này thật đúng là bị đủ tội rồi.

Võ Tinh và Hạ Dao đã khoẻ lại thì một nhóm người cũng bắt đầu lo lắng cho Minh Duệ. Kết quả sắp tới đảo rồi mà sắc mặt Minh Duệ vẫn cứ hồng nhuận như vậy, không có bất kỳ phản ứng không tốt nào.

Đông Thanh vô cùng buồn bực nghẹn họng trân trối: “Thời điểm đầu tiên ta lên thuyền liền ói lên ói xuống. Cũng sắp mất tới nửa cái mạng. Sao Đại thiếu gia lại lợi hại tới như thế ?”

Ngày đó Đông Thanh so sánh với Hạ Dao cũng không thua kém bao nhiêu, ói tới thiên hôn ám địa. Mãi cho đến lúc lên nghỉ ngơi hai ngày thì mới khá lên được, cho nên đối mặt với Hạ Dao nàng cũng không dám có ý giễu cợt gì. Hiện tại nhìn thấy Minh Duệ nửa điểm phản ứng không tốt cũng không có.

Đông Thanh nói thầm : “Thật là một cường nhân a, bản thân quận chúa cường hãn, sinh ra tiểu công tử cũng cường hãn. Đều là một đống cường nhân a, không bội phục không được a.”

Tần lão ngũ ở bên cạnh cười mắng: “Nàng cũng không nhìn một chút, tướng quân ở bờ biển nhiều năm như vậy. Đại thiếu gia tất nhiên là giống tướng quân. Có gì lạ đâu” Tướng quân ở trên biển ngây người nhiều năm, tung hoành trên biển không có đối thủ. Sinh con ra đương nhiên sẽ không kém rồi.

Đông Thanh lầm bầm : “Chàng nói xem đại công tử khôn khéo không thua quận chúa, thể chất lại giống với tướng quân. Sau này có phải sẽ vô địch thiên hạ không?” Cũng chỉ có lý do này, nếu không thật sự không có cách nào giải thích được.

Đoàn người nói thầm nhưng hết lần này tới lần khác, Minh Duệ vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không có bị ảnh hưởng bởi lời nói của đám người Đông Thanh.

Được rồi, Đông Thanh chỉ có thể lắc đầu thôi. Cường nhân sinh ra cường nhân. Hành động của Minh Duệ vượt xa tất cả thường nhân, toàn bộ cũng đều đổ lỗi cho việc hắn có cha mẹ cường hãn.

Rất nhanh liền nhìn thấy được hòn đảo. Đông Thanh chỉ vào chỗ nhô ra ở phía xa xa: “Đại công tử, đó chính là đảo của chúng ta.”

Minh Duệ vẫn nghe bọn hắn nói tới hòn đảo này: “Cái hòn đảo này vẫn không có tên sao?” Không đúng nha. Mẹ hắn phải lấy tên mới đúng chứ.

Hạ Dao cười một tiếng: “Quận chúa nói, tên thì để cho con cùng với Minh Cẩn đặt đi. Cho nên quận chúa cũng không có lấy tên. Minh Duệ, đảo này con có thể lấy tên. Những hòn đảo sau thì giữ lại cho Minh Cẩn.”

Minh Duệ cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi, nhìn thấy hòn đảo ở phía xa xa, qua lúc lâu mới nói: “Đã như vậy, hòn đảo này sau này cứ gọi là ‘ Tiên huy đảo ’.” Về phần tại sao gọi Tiên huy đảo, đoán chừng chỉ có Minh Duệ tự mình biết rồi. Chẳng qua người đời sau đều đơn giản hóa gọi nó là tiên đảo.

Gần tới hòn đảo, nhìn thấy nham thạch bốn phía đều trơn bóng. Ngoại trừ cửa vào hắn nghĩ có leo cũng không thể leo lên được. Đông Thanh giải thích đây là phòng bị hải tặc .

Minh Duệ lấy làm kinh hãi: “Nơi này còn có hải tặc đi lên?” Chẳng lẽ Hổ Uy quân không có diệt sạch sẽ hải tặc sao, không phải nói là nơi này không có hải tặc hay sao?

Đông Thanh thấy bộ dáng của Minh Duệ cũng biết hắn hiểu lầm: “Bây giờ là không có hải tặc đến. Nhưng chỗ chúng ta sau này thuộc diện trong biển, là đất quản hạt của Đại Tề nên hải tặc không dám tới. Chẳng qua tương lai thì không nói chắc được, đây chính là kế sách phòng bị. Cũng nhanh tới rồi , đại công tử, chuẩn bị xuống thuyền.”

Thuyền thoáng dừng một cái thì có một người đi tới đây nghênh đón hắn. Minh Duệ hướng mọi người gật gật đầu ra hiệu lệnh. Nhìn thấy hành động quen thuộc này, mấy người thuộc hạ của Bạch Thế Niên trong lòng đều nhảy lên một ý niệm, quả nhiên là nhi tử của tướng quân, không chỉ có tướng mạo tương tự mà tính tình này cũng giống hệt.

Minh Duệ theo đoàn người Đông Thanh đi vào trong đảo. Vốn tưởng cứ thế đi thôi, ai biết còn thấy xe tới đón. Đông Thanh nói: “Chỗ ở cách nơi này khá xa. Đại công tử, đảo này còn rất hoang sơ. Chờ thêm hai ngày người sẽ biết.”

Minh Duệ cũng không có hỏi nhiều, chỉ xốc màn che xe ngựa lên. Nhìn ra phía ngoài. Một đường đi qua, chỉ thấy cây cối rậm rạp, hoa cỏ phồn thịnh, chim hót hoa thơm. Đi một đoạn đường còn có thể nhìn thấy đồng ruộng, còn có đôi ba người nông dân cùng với hài tử. Mặc dù mặc y phục vải thô nhưng thần tình ở trên mặt cũng là vui mừng vô hạn. Sau đó đi tới còn thoát ra mấy con gà đang chạy. Ở hòn đảo này cái gì cũng có, không biết còn tưởng rằng đi tới thôn trang. Minh Duệ hoàn toàn bị làm cho hồ đồ. Đây rốt cục là tới địa phương nào a, ừ, nghe nói là chỗ mà mẹ bồi dưỡng nhân tài. Tương tự với chỗ bồi dưỡng sát thủ. Nhưng hoàn cảnh đập vào mắt chính là mô hình của sơn trang, nơi nào giống như là chỗ bồi dưỡng nhân tài đây.

Trong lòng Minh Duệ hiện lên ra rất nhiều câu hỏi. Nhưng bây giờ hắn còn không có đặt câu hỏi, để chuẩn bị tất cả rồi cuối cùng mới nói. Nhưng Đông Thanh ở bên cạnh Minh Duệ đã giải thích: “Đại thiếu gia, Quận chúa có ý là muốn một bộ phận người này không chỉ trồng một chút cây nông nghiệp rau dưa và trái cây, nuôi một chút gia cầm. Chủ yếu chính là như vậy nhìn qua mới tràn đầy sinh khí. Hiện tại chỉ vừa với dựng lên thôi. Người không nhiều lắm nên cũng không làm sao thịnh vượng được. Cả hòn đảo bây giờ cũng chỉ có hơn sáu mươi gia đình.” Những nhân khẩu này, có vài tâm phúc của Bạch Thế Niên cũng mang gia quyến tới. Lên tới hòn đảo này đều phải ký khế ước, đây chính là lên đảo, nếu không có nguyên nhân đặc thù gì, không được người phía trên cho phép là không thể đi ra ngoài được.

Minh Duệ gật đầu một cái, tỏ vẻ biết rồi.

Bộ dạng không gợn sóng không sợ hãi của Minh Duệ khiến cho Đông Thanh không có một chút cảm giác thành tựu. Nhưng vì Hạ Dao nhìn nàng đành phải kiên trì một đường nói tiếp.

Xe ngựa đi một thời gian ngắn mới tới nơi được. Minh Duệ vừa xuống xe ngựa, nhìn thấy trên mặt phố xá cửa hàng chính là đường đá, vô cùng bằng phẳng.

Minh Duệ nhìn tường lầu cao lớn trước mắt, bức tường này cao cỡ toà nhà ba tầng. Đối diện với hắn chính là một cửa sắt yên tĩnh dầy cộm nặng nề.

Đông Thanh hướng về phía trên kêu một tiếng, phía trên liền thả xuống một cái giỏ nhỏ treo. Minh Duệ thấy Đông Thanh móc từ trong tay áo một lệnh bài màu vàng đặt ở trong chiếc giỏ treo, không tới một lát sau thì cửa sắt kia liền mở ra, có bảy tám chục người xếp thành hàng dài hoan nghênh Minh Duệ đến.

Chờ đi vào, cảm giác liền hoàn toàn khác. Vừa mới đi vào đã nhìn thấy một không gian rất lớn trống trải, đi xa hơn chút chính là từng dãy phòng. Mỗi căn phòng đều được xây bằng đá tảng làm thành nhà đá. Cái này mà vào mùa đông thì phải trôi qua như thế nào?

Đông Thanh giải thích: “Đại thiếu gia, nơi này không có mùa đông. Thời điểm lạnh nhất cũng tương đương với cuối thu trong kinh thành thôi .”

Đi xuyên qua mấy phòng đá này, lại tiến vào một con đường lớn. Ở hai bên đường lớn đều là hoa lá cỏ cây cối tươi tốt, đi thêm mười phút đồng hồ nữa thì một tòa lầu cao lớn đập vào trước mắt của Minh Duệ.

Đông Thanh đưa Minh Duệ đi thăm tòa lầu này. Tòa lầu này mới là nơi trọng điểm, chiếm diện tích vô cùng lớn. Phân ra mười hai chỗ, mỗi chỗ đều có nơi lớn gấp trăm lần sân xúc cúc của nhà hắn, ở mỗi chỗ đều có tất cả các công dụng.

Đông Thanh mang theo Minh Duệ đi lên đỉnh lầu, chỉ vào rừng rậm ở phía sau của tòa nhà nói: “Đại thiếu gia, người đi từ chỗ đó vào tới đây, cũng chính là một phần đã hoàn thành của chúng ta. Ước tính chiếm một phần ba toàn bộ hòn đảo, còn lại hai phần ba, quận chúa nói mở rộng ra thêm một phần ba, còn lại một phần ba sẽ không động tới nữa.”

Minh Duệ xem xong rồi liền không nhịn được hỏi: “Chỉ là mấy thứ này?” Hắn cảm giác, cảm thấy có chỗ nào không đúng, về phần nói chính xác là nơi nào thì cũng không nói lên được .

Đông Thanh cười một tiếng, nhưng không có nói tiếp. Tất nhiên không phải là chỉ những thứ này rồi. Chẳng qua còn có một phần cũng không phải là dễ dàng hoàn thành như vậy. Muốn làm phải từng chút từng chút, hiện tại cũng không gấp ( có gấp cũng không gấp được )

Minh Duệ cũng không hỏi nhiều: “Hiện tại trên đảo có bao nhiêu người?” Một đường nhìn qua thì không có bao nhiêu người, nếu dựa theo Minh Duệ tính ra thì không tới hơn ngàn người.

Đông Thanh cười nói: “Tất cả mọi người ở trong đây là bốn trăm tám mươi sáu người. Cũng đang từ từ xây rộng hơn ở bên trong.” Hòn đảo này ít nhất có thể dàn xếp vài chục vạn nhân khẩu. Nhưng Ôn Uyển không muốn phá hư hoàn cảnh nơi này, cho nên tính toán trước khai phá một phần. Còn dư lại thì xem lại tình huống.

Minh Duệ đi thăm xong liền đi tới phòng của mình. Bố trí của gian phòng này thế nhưng rất giống với phòng của hắn ở trong kinh thành. Tất nhiên là nơi này khẳng định không bố trí xa hoa như ở trong kinh thành, chỉ làm giống mà thôi.

Minh Duệ cũng không quá quan tâm, trước cứ ở lại đã, để xem tình huống cụ thể rồi từ từ mới biết được. Nói thật ra bố cục của hòn đảo này cũng khiến cho Minh Duệ thật sự bất ngờ, bộ dáng hoàn toàn không giống như là hắn đã tưởng tượn.

Minh Duệ còn có một chút tiếc nuối nho nhỏ. Nếu mẹ mang theo hai huynh đệ bọn họ cả ba người cùng nhau tới đây hẳn là rất tốt rồi. Khụ, Minh Duệ thật rất nhớ mẹ cùng với đệ đệ.

Ôn Uyển cũng bắt đầu nhớ nhi tử rồi. Trượng phu không có ở bên cạnh, cảm giác còn không có gì, nhưng bây giờ nhi tử không có ở bên cạnh thật sự là ngày cũng nhớ mà đêm cũng nhớ, còn kêu người làm đồ mà Minh Duệ hay ăn và dùng, đặc biệt là quần áo mặc làm rất nhiều, mỗi một đợt đều làm tới mười hai bộ. Đều là bộ dáng dài. Đứa bé kia cũng mau lớn nên hi vọng Hạ Dao sẽ chiếu cố hắn thật tốt, đừng để cho hắn mặc xiêm y không hợp ( Hạ Dao im lặng : ta có như thế sao?). Hiện tại Ôn Uyển thật sự hối hận. Sớm biết khó chịu như vậy thì không để cho nhi tử rời người đi rồi, cứ để lại ở bên người. Vạn nhất thật có chuyện thì ba mẹ con nàng cũng chết chung là được.

Minh Cẩn cũng rất nhớ ca ca rồi: “Mẹ, con nhớ ca ca, ca ca lúc nào mới có thể trở về được a!” Ca ca rời đi cũng hơn một tháng rồi. Không có ca ca ở bên người cảm giác, cảm thấy ở bên cạnh cũng rất trống rỗng.

Ôn Uyển vuốt đầu Minh Cẩn: “Mẹ cũng nhớ ca ca rồi, chẳng qua ca ca không có trở lại nhanh như vậy, Minh Cẩn cần phải cố gắng luyện công, chờ võ công của con tốt như ca ca vậy thì ca ca con sẽ trở lại.”

Minh Cẩn trong lòng buồn bực, nhưng vẫn gật đầu.

Hạ Ảnh đi về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa, đại công tử đã lên tới đảo rồi. Cũng đã dàn xếp xong rồi, đại công tử mọi chuyện đều tốt, Quận chúa không cần lo lắng.”

Không lo lắng mới kỳ quái. Hiện tại Ôn Uyển đã cảm nhận được đủ nỗi lo lắng của người mẹ khi nhi tử đang cách xa ngàn dặm: “Tốt là tốt rồi. Hạ Ảnh, ngươi nói xem có muốn đưa Minh Cẩn đi hay không? Ta vừa nghĩ tới liền thấy khó chịu, liệu có nỡ lòng hay không đây!” Minh Duệ không có ở đây trong lòng nàng đã khó chịu tới như vậy rồi, nếu như Minh Cẩn cũng không có ở bên người nữa thì Ôn Uyển khó có thể tượng tượng được mỗi ngày làm sao có thể trôi qua được.

Hạ Ảnh gật đầu: “Không nỡ thì cứ để lại trong phủ đệ đi, trong phủ đệ có nhiều người như vậy làm sao để cho nghịch tặc càn rỡ được.”

Ôn Uyển vốn còn muốn để hài tử ở bên người, không nỡ đưa đi. Lại nghe thấy Hạ Ảnh có khẩu khí này thì trong lòng khẽ than thở, hay là đưa đi, phải đưa đi a. Ai mà biết trong kinh thành rốt cục chôn dấu bao nhiêu người, những người này có bao nhiêu nguy hại, còn muốn nhớ thì nhi tử ở bên ngoài kia cũng chỉ cần biết nhi tử mạnh khỏe là được. Nếu không, thật sự có vạn nhất, thì giống như trời sụp xuống vậy.

Hạ Ảnh nhìn thấy mặt Ôn Uyển tái đi nên cười nói: “Quận chúa, lúc đại công tử ở Lộ Châu đã đem một nhóm người đánh cho gần chết.” Chuyện này Hạ Ảnh vốn không chuẩn bị nói cho Ôn Uyển. Tránh để cho quận chúa càng lo lắng hơn.

Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Những người này đã làm gì Minh Duệ sao?” Minh Duệ không phải là loại người trêu chọc thị phi này, không nói tới Minh Duệ, ngay cả Minh Cẩn cũng không phải thế. Ôn Uyển đối với hài tử yêu cầu rất nghiêm khắc. Hai hài tử cũng không dưỡng thành tính tình ỷ thế hiếp người.

Hạ Ảnh đem chuyện này ra nói: “Đại công tử hạ thủ vẫn tương đối ác độc. Một nhóm người toàn bộ đều nằm ở trên giường. Căn cứ vào tin tức có được thì không dưỡng hai ba năm là không khoẻ lên được.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Đứa nhỏ này bạo lực như vậy . Cũng không biết thu liễm một hai.” Thử nghĩ tới liền cười: “Đánh liền đánh, dám khi dễ đến trên người Minh Duệ của ta, không lấy mạng của bọn hắn cũng đã không tệ rồi.”

Hạ Ảnh im lặng. Quận chúa quá bao che khuyết điểm rồi, còn tưởng là sẽ nói hai câu, không nghĩ tới trực tiếp liền nói đáng đánh, khụ, quận chúa bao che khuyết điểm tới không có nguyên tắc.

Bạch Thế Niên kể từ khi nhận được tin tức của Ôn Uyển cũng không có nhàn rỗi, một mực đều bận rộn. Không chỉ đem địa hình của địch xem đến quen thuộc mà còn vẻ ra bản đồ chính xác. Lại phải phòng bị để đào ra những địch nhân đang ẩn núp ở chỗ tối kia. Hai chuyện này chuyện đầu tiên cũng đã được xử lý khá tốt, những năm này có kinh nghiệm tích lũy xuống được nên cũng hoàn thành không sai biệt lắm. Nhưng địch nhân đang giấu ở chỗ tối lại không tìm thấy tung tích được.

Địch nhân bất động, Bạch Thế Niên cũng hết đường xoay xở.

Diệp Tuần vẫn cùng Bạch Thế Niên làm chuyện này, nhưng lại không có tra được cái gì có giá trị. Diệp Tuần rất kỳ quái: “Tướng quân, ta cuối cùng cảm thấy rất kỳ quái, ngươi nghĩ xem tại sao lúc trước dư nghiệt tiền triều lại không có động mà ở mấy năm này mới bắt đầu động chứ?” Hành tung quá bí ẩn, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nếu là vẫn tồn tại thì cũng thôi đi. Hết lần này tới lần khác, mấy năm này mới ngoi lên, quả thực rất quỷ dị.

Bạch Thế Niên cũng buồn bực: “Hình như chuyện này là chuyện sau khi hoàng thượng lên ngôi. . . . . .” Bạch Thế Niên nói xong, cùng Diệp Tuần liếc nhau một cái. Hoàng thượng lên ngôi không được mấy năm thì nhô ra. . . . . .

Diệp Tuần cũng đoán được Bạch Thế Niên là có ý gì: “Chẳng lẽ là sư nghiệt của Triệu vương? Nếu là như vậy cũng nói thông được.” Năm đó Triệu vương vốn được tiên hoàng coi trọng và yêu thích nhất. Cũng thành lập được thế lực không nhỏ, ở bên cạnh có mạng lưới nhiều. Hơn nữa lại vơ vét được rất nhiều tiền tài. Muốn người có người, muốn tiền có tiền, làm việc còn không phải dễ dàng.

Bạch Thế Niên nhíu mày thật chặt : “Nếu là như vậy, rất nhiều chuyện cũng có thể giải thích rõ ràng được.” Hiền phi chiếm cứ hậu cung nhiều năm, buông xuống bao nhiêu cái đinh, mới có sự kiện Minh Cẩn trúng độc. Biên thành năm đó Triệu vương cũng thả không ít người ở chỗ này, cho nên mới có chuyện hắn trúng độc. Về phần còn có nữa không thì tạm thời không rõ ràng lắm.

Bạch Thế Niên lập tức viết mật báo ra roi thúc ngựa đưa đến trong kinh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK