Ôn Uyển rất thành thật nói: “Nhìn lão công đẹp trai đến độ không nỡ dời đi ánh mắt. Trách không được có nhiều nữ nhân muốn gả cho chàng như vậy. Lão công, chàng tốt thế ta thật lo lắng.” Nói xong miệng lầm bầm, biểu hiện mình đang vô cùng lo lắng. Cũng không phải Ôn Uyển thật sự lo lắng Bạch thế Niên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không phải nàng không tự tin với nhan sắc của mình. Chẳng qua là, muốn biểu đạt lo lắng của mình với Bạch Thế Niên. Tin rằng người nam nhân kia nghe được lão bà của mình khích lệ như vậy, sẽ cảm thấy vui vẻ .
Bạch Thế Niên biết đẹp trai ý là anh tuấn. Được Ôn Uyển khen mình lớn lên đẹp trai, còn có thể làm cho Ôn Uyển nhìn tới si ngốc , không cần nói cũng biết trong lòng Bạch Thế Niên vô cùng vui sướng: “Vợ, nàng yên tâm, ta ngày ngày ở trong quân doanh, cách xa nữ nhân vạn dặm. Cho dù đi ra ngoài có nhìn thấy nữ nhân thì nàng cũng không cần lo lắng, ta sẽ tuyệt đối không liếc mắt nhìn các nàng một cái. Hơn nữa ta bảo đảm với nàng, nhất định cách xa nữ nhân mười bước.”
Ôn Uyển tuy luôn ăn dấm chua nhưng cũng không phải là người ngang ngược không nói đạo lý ” ta tin tưởng lời chàng nói, đừng nói cái gì cách xa mười bước. Tự bản thân chàng nắm chắc để không bị người khác tính kế là được”. bản thân Bạch Thế Niên thì sẽ không, nhưng sợ là sợ bị người ta tính toán, trước kia chẳng phải Thích Lệ Nương tính toán thành công rồi sao? Còn nữa, Ôn Uyển thật sự lo lắng về những người bên cạnh Bạch Thế Niên. Cái này giống như trước đó Thích Lệ Nương mà có tính toán xấu xa gì, lại để cho nàng chăm nom thì chẳng phải Bạch Thế Niên cũng sớm quy thiên rồi sao? Đều là một đám người không đáng tin cậy
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển tín nhiệm hắn như vậy, cười gật đầu. Nhưng chờ sau khi Ôn Uyển trang điểm xong, thấy nàng xinh đẹp như tiên nữ, đổi lại Bạch Thế Niên ưu sầu nói “Vợ theo ta người nên lo lắng nhất chính là ta mới đúng. Nhìn nàng càng ngày càng xinh đẹp rồi. Nhiều kẻ không chịu chết tâm như vậy. . . . . .” Nhìn mà xem, mới thành thân ba tháng. Yến Kỳ Hiên, Tào Tụng, còn có một Từ Trọng Nhiên, ừ. Còn có mấy hoàng tử nữa. Nhiều người theo đuổi như vậy, nên lo lắng chính là hắn mới đúng có được hay không? Dĩ nhiên, Bạch Thế Niên cũng tin tưởng Ôn Uyển sẽ không bị những người này dao động .
Khuôn mặt Ôn Uyển cũng tràn đầy tươi cười: “Yên tâm, ta không chê chàng già. Nhất định sẽ chờ chàng trở lại.”
Thời điểm xuất hành, Bạch Thế Niên không cỡi ngựa mà cùng Ôn Uyển ngồi trong xe ngựa. Hai người ở trên xe ngựa. Thân mật, khăng khít nói mấy lời tâm tình.
Hạ Dao ở bên ngoài nói: “Quận chúa, đến rồi.” Hai người cùng nhau vào trong cung điện.
Người đến báo kia cũng có ý tứ. Thấy Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên, dứt khoát không lấy danh phận của ai mà trực tiếp hô lớn” Hưng Quốc Quận chúa, Uy vũ tướng quân đến.”
Kể từ sau khi Ôn Uyển thành thân, cũng không công khai lộ mặt nữa. Bên ngoài lộn xộn, hỗn loạn như thế nào, Ôn Uyển vẫn trước sau như một, ít xuất hiện. Hôm nay lại công khai tới đây, nên tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút tin đồn rốt cuộc là như thế nào.
Hai người vừa bước vào cửa. Hết thảy ánh mắt mọi người bên trong đã sáng lên rồi.
Bạch Thế Niên đang mặc cẩm bào lụa thêu, lưng đeo thắt lưng kim ngọc, đầu cài ngọc trâm. Mày kiếm mắt sáng, phong thái phi phàm.
Lông mày Ôn Uyển như khói, mắt hạnh như tơ, nàng mặc áo gấm xuân dệt kim, cổ áo màu đen chạy hoa văn tường vân bằng sợi vàng, bên dưới là váy gấm dệt kim màu hồng cánh sen điểm hoa, vấn búi tóc bách hợp, cài trâm ngọc bích hình hoa mẫu đơn. hai bên trái phải đều cài trâm phượng nhả châu, tai đeo một đôi ngọc quyết, trên cổ đeo một chuỗi vòng trân châu. Trên tay đeo một chiếc nhẫn kim cương. Cách ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, quý phái.
Hai người song song đi tới, nhìn qua chính là một đôi trời đất tạo nên. Còn có xiêm y xứng đôi, nếu ai nói không tốt, thì ánh mắt tuyệt đối có vấn đề.
Mọi người nhìn đến độ ngơ ngác. Trong đó Kỳ Phong nhịn không được hỏi: “Đây là biểu tỷ sao?” Trong ngày thường Ôn Uyển nhìn rất ôn hòa, nhưng không ai không nhìn ra Ôn Uyển đối với người khác lãnh đạm, xa cách. Thật giống như muốn cùng người khác cách xa vạn dặm. Nhưng hôm nay, trên trán Ôn Uyển đều hàm chứa nụ cười, có thể nguyên nhân bởi vì gả đi rồi, nên đuôi lông mày còn nhiều thêm một đoạn nhu mì, viên mãn, ôm trọn vẻ vạn chủng tình ý ở trong đó. Cả người thật giống như bịt kín một tầng sáng bóng , khiến cho tất cả mọi người ở đây đều loá mắt.
Cho nên nói, nữ nhân đang yêu, là hạnh phúc nhất, cũng xinh đẹp nhất. Là rất có đạo lý. Chuyện của Ôn Uyển, chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Bạch Thế Niên thấy ánh mắt mọi người nhìn Ôn Uyển lấp lánh, trong bụng liền không vui. Ôn Uyển ở bên cạnh Bạch Thế Niên ý cười ôn nhu: “Đứa ngốc, bọn họ nhìn ta như vậy, chính là hâm mộ, ghen tỵ với hận chàng, chàng nên cao hứng mới đúng. Tức giận làm cái gì!”
Bạch Thế Niên chấp nhận, khuôn mặt cương nghị cũng nhiều thêm một phần ý cười.
Nam nhân nhìn kinh diễm không ngớt, ai có thể tưởng tượng nổi sau khi thành thân Hưng quốc Quận chúa lại thay đổi thành một người thiên kiều bá mị, ôn nhu động lòng người như thế.
Kỳ Mộ cũng than thở nói: “Thật không nghĩ rằng y phục màu đen lại có thể sinh ra khí chất cao quý như thế.” Ôn Uyển đối với Bạch Thế Niên thật sự rất ôn nhu săn sóc, từng động tác, một ánh mắt cũng có thể thấy được. Không thể là giả bộ. Nhiều hoả nhãn kim tinh như vậy, nếu giả bộ một chút là có thể nhìn thấu. Trước kia hắn vẫn cho rằng, Ôn Uyển chính là con cọp mẹ. Hôm nay mới biết được, hắn nhìn nhầm rồi. Ôn Uyển quả là một khối ngọc đẹp danh phù kỳ thực. Chẳng qua là bị Ôn Uyển che dấu đi, khiến cho người khác không dễ dàng phát hiện được. Cũng do Bạch Thế Niên là một người có phúc khí, có thể phát hiện ra điều Ôn Uyển cất dấu. Nếu không, nếu không thì làm sao có thể tới lượt hắn được. Kỳ Mộ so với Yến Kỳ Huyên tốt hơn ở chỗ, đối với những chuyện đã qua hắn chẳng qua chỉ cảm thán, không có tiếp tục theo đuổi. Cảm thán xong, cũng buông xuống.
Ngũ hoàng tử nhìn Ôn Uyển phảng phất giống như ngâm mình ở trong bình mật, ngọt đến độ có thể tản mát ra mùi thơm. Trong mắt u ám. Hắn từ nhỏ đến lớn, vẫn là lần đầu tiên thấy nữ nhân có thể tản mát ra ánh sáng rực rỡ như vậy. Để cho hắn không thể di chuyển được ánh mắt. Yến Kỳ Huyên nắm chặt tay, trong lòng hối hận cùng ảo não, còn có khổ sở, chỉ có tự mình biết.
Từ Trọng Nhiên đứng bên cạnh thấy thái độ của Yến Kỳ Huyên, trong bụng có chút khinh thường. Ban đầu Ôn Uyển Quận chúa bị câm, hắn ghét bỏ nàng đến lợi hại. Về sau thấy Ôn Uyển có thể trở thành trợ lực lớn thì mới nghĩ cách. Hôm nay lại làm vẻ ta đây, là có ý gì?
Lại nhìn hai người trước mắt, hai người không tiếng động mà ăn ý lẫn nhau, để cho Từ Trọng Nhiên cảm thấy hâm mộ, ghen tỵ Bạch Thế Niên mệnh tốt. Ai có thể tưởng tượng được, Ôn Uyển lãnh đạm, xa cách người khác ngàn dặm mà sau khi lập gia đình, thế nhưng phảng phất thay đổi thành người khác. Đây là Ôn Uyển sao? Không phải, đây là một nữ nhân đắm chìm trong hạnh phúc, làm kinh diễm lòng người.
Yến Kỳ Hiên cũng tới. Yến hội lần này, thật ra cũng tương đương với nửa gia tộc tụ hội. Đồng nghĩa với việc thừa nhận Bạch Thế Niên cũng trở thành một thành viên của hoàng gia. Cho nên hôm nay mọi người tới trình diện, cũng là hoàng thân quốc thích. Yến Kỳ Hiên biết hôm nay Ôn Uyển cũng sẽ tới, cho nên mới chạy tới tham gia.
Yến Kỳ Hiên nhìn ánh mắt hai người ân ân ái ái, mặc dù tự nói với mình, Ôn Uyển không phải là Phất Khê, nhưng lòng hắn vẫn không nhịn được co rút đau đớn. Vốn dĩ đứng ở bên cạnh Ôn Uyển phải là hắn. Đáng tiếc đã bị chính bản thân hắn hủy đi. Hôm nay chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ngồi ở bên cạnh Yến Kỳ Hiên, Thuần vương cảm nhận được nhi tử hối hận như đưa đám, chỉ có thể khuyên nói: “Hôm nay Ôn Uyển sống rất tốt, con nên cao hứng mới đúng. Nếu để cho Ôn Uyển nhìn thấy cái bộ dáng này của con, lại phải suy nghĩ nhiều. Lần trước hiểu lầm còn chưa cởi bỏ, đừng làm khắc sâu hiểu lầm.” Lúc này Yến Kỳ Hiên mới mạnh mẽ giữ vững tinh thần .
Thuần vương nói là nói như vậy, trong lòng cũng khó mà không hối hận. Nếu hắn biết hoàng đế căn bản không cố kỵ Ôn Uyển có phú quốc chi tài, hoàng đế liền ngay cả việc Bạch Thế Niên cầm quân quyền cũng không kiêng kỵ, thì như thế nào lại đi kiêng kỵ Kỳ Hiên không có chút dã tâm cùng quyết đoán nào. Nếu biết trước, năm đó hắn không chỉ không ngăn trở, mà ngược lại sẽ nghĩ biện pháp thúc đẩy. Đáng tiếc, trên đời không có sớm biết, cũng không có thuốc hối hận.
Mỗi người tại đây đều chứa tâm tư khác nhau, mà vui mừng, cao hứng nhất, không phải hoàng đế thì là ai. Nhìn Ôn Uyển biểu lộ ra ngoài, nụ cười trên mặt hoàng đế càng lớn hơn .
Ôn Uyển cùng mọi người gặp mặt, nói chuyện với hoàng đế, lại lần nữa dặn dò Bạch Thế Niên đừng uống quá nhiều rượu, sau đó liền đi ra ngoài. Tiệc rượu ngày hôm nay nàng không uống rượu, cũng không muốn bị xông mùi rượu, nên sau khi làm lễ ra mắt cùng mọi người, liền đi ra ngoài. Cùng nữ quyến tụ hợp chung một chỗ.
Hôm nay nữ quyến cũng tới không ít người, đều là những cô gái trong hoàng tộc. Tụ tập chung một chỗ, vô cùng náo nhiệt. Nam nhân có tiệc rượu của nam nhân, nữ nhân cũng có chủ đề của nữ nhân. Ôn Uyển tất nhiên là theo các nàng nói chuyện .
Nữ quyến nhìn thấy Ôn Uyển, tâm tình hoàn toàn không giống nhau. Chuyện của Tư Thông huyên náo lớn như vậy. Mặc dù chỉ là ngắn ngủi chưa đến một ngày. Nhưng có thể xuất hiện trong đám nữ quyến này thì mạng lưới tin tức trong nhà đều không kém, lại nói sự tình huyên náo lớn như vậy. Làm gì có người nào không biết tin tức này.
Ánh mắt mọi người không chỉ liếc về phía Ôn Uyển, mà còn liếc về phía Hạ Dao đang đứng bên người Ôn Uyển. Trong lòng mọi người đều nghĩ thầm, Hạ Dao này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Trong số nữ quyến, một nữ nhân cười cất giọng nói: “Ôn Uyển, chiếc nhẫn trên tay muội, hình như hôm qua Bạch tướng quân đi tới cửa hàng của chúng ta để lấy nó?” tiếng nói này làm cho đám đông kia thu suy nghĩ lại. Mọi người thấy trên tay Ôn Uyển thật sự mang một chiếc nhẫn nhìn rất bình thường, bộ dáng không có gì lạ mắt.
Như Vũ thấy Đông thế tử phi đĩnh đạc nói ra, biết chắc là có câu chuyện : “Chẳng lẽ chiếc nhẫn này, còn có ý nghĩa gì sao ?”
Đông thế tử phi che miệng cười nói: “Cái này phải hỏi Ôn Uyển rồi. Ta chỉ biết ba tháng trước Bạch tướng quân tới cửa hàng yêu cầu đặt làm một cặp nhẫn. Người trong cửa hàng chúng ta bận rộn hết ba tháng, mới đem chiếc nhẫn hoàn thành. Ôn Uyển, chiếc nhẫn này có ý nghĩa gì vậy?” Vị chưởng quỹ kia không đem lời nói truyền lại, nhưng thật ra Đông thế tử phi đối với chuyện lần này rất tò mò. Gióng trống khua chiêng như thế, nhọc lòng yêu cầu một đôi nhẫn kim cương. Hơn nữa hôm nay Ôn Uyển lại mang theo trên tay. Nếu không có ngụ ý gì trong đó, Đông thế tử phi tuyệt đối không tin .
Nếu là người khác, có thể sẽ bị nghi ngờ theo dõi hành tung của Ôn Uyển. Nhưng cửa hàng là của phủ Hạo thân vương, làm xong chuyện này cũng giằng co mất ba tháng. Đông thế tử phi biết cũng rất bình thường. Rồi hãy nói vào lúc Ôn Uyển thành thân, Đông thế tử phi làm phu nhân toàn phúc cho Ôn Uyển. Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nếu ở cùng một chỗ với nhau mà nói thì tự nhiên cũng có nhiều hơn một phần cảm giác thân thiết, tất nhiên chủ yếu Đông thế tử phi cũng là một người lanh lẹ, đối với tính tình Ôn Uyển. Mặc dù lớn hơn sáu tuổi, nhưng không có sự khác nhau lắm.