Hoàng đế đã sớm hạ chỉ, toàn thành mặc kệ vương công quý tộc văn võ bá quan, hay dân chúng bình thường, ngày hôm đó không cho phép tổ chức bất kỳ một chuyện vui nào. Hoàng đế làm như vậy vì muốn biểu hiện rằng Ôn Uyển không giống người bình thường, cho Ôn Uyển là người con gái xuất giá có vinh quang lớn nhất, bởi vì chỉ có nữ nhân cao quý mới được xuất giá như thế này.
Ôn Uyển đang ngủ ngon thì đã bị người ta kéo dậy lau mặt, quăng vào trong thùng nước tắm đã được rót sẳn hương liệu vào. Sauk hi mặc quần áo tử tế xong tiếp tục nhắm mắt lại, mặc cho các nàng muốn làm sao thì làm.
Thái Tử Phi sai sử sáu đại nha hoàn của Ôn Uyển quay lòng vòng, hơn nữa các ma ma cung nữ do nàng mang tới một khắc cũng không được ngừng tay, hiện tại Vĩnh Ninh Cung, người đến người đi bận rộn không thôi, nhưng ngay ngắn có trật tự, bởi vậy cung nữ đã được Ôn Uyển huấn luyện ra rất có tố chất.
Thái Tử Phi là Ôn Uyển tự mình yêu cầu . Nàng không muốn Văn quý phi và Thích quý phi tới sắp xếp. Chung quy bọn họ đều đáng ghét như nhau, Hoàng hậu đương nhiên càng không cần suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Như Vũ thích hợp nhất rồi. Dù sao thân phận Như Vũ cũng đủ. Hoàng đế đương nhiên đáp ứng yêu cầu của Ôn Uyển .
Lúc ma ma se lông mặt (là dung 2 sợi chỉ để se, cách làm cổ xưa của các cụ) cho Ôn Uyển, Ôn Uyển đau quá nên đã hoàn hồn tỉnh dậy. Ôn uyển nhíu mày, nhẫn nhịn thật nhiều mới không có nổi giận.
Ma ma thấy mặt Ôn Uyển đen lại, nên dùng năm sợi bông màu, cẩn thận từng li từng tí cố gắng nhẹ nhàng xoa mặt cho nàng, sau đó dùng nước ấm rửa sạch, bắt đầu trang điểm. Ôn Uyển liền nhìn bọn họ chải đầu trang điểm cho mình.
“Ta đã sớm sai người truyền lời cho các ngươi, các ngươi không cần biến mặt ta giống như bức tường trắng, cũng đừng vẽ cho ta đỏ giống như cái mông con khỉ khiến cho người khác nhìn là muốn ói. xinh đẹp là như thế nào, làm sao để người khác có thể nhìn. Bổn cung cũng không có sở thích để cho các ngươi bôi bôi trát trát vẽ loạn trên mặt.” Vừa nói như thế, trong nội tâm mấy ma ma trang điểm đều có đo đếm, phấn thơm, kẻ lông mi, bôi phấn, lấy ra tỉ mỉ bắt đầu làm lại cho nàng .
“Hạ Ảnh. Mang cho ta chén nước tới đây, cho người đưa đồ ăn sáng tới đây. Ta đói bụng.” Bây giờ Ôn Uyển cũng không biết đã là giờ nào rồi, dù sao nàng cảm thấy vừa đói vừa khát. Không ngờ nước thì không có, chỉ có ba quả anh đào.
“Quận chúa. Hôm nay lễ nghi rất phức tạp. Nếu vạn nhất trên đường muốn đi nhà xí thì phải làm sao bây giờ. Cho nên, ma ma nhắn nhủ hôm nay không thể uống nước. Người liền nhịn một chút nhé.” Lông mày Ôn Uyển dựng lên, có cần phải thế không? Liên tục không cho uống nước, như vậy không phải là muốn mạng người à? Chờ khi đồ ăn sáng mang lên, chỉ cho ăn mấy khối điểm tâm khô cứng và ít thức ăn. Đồ ăn có nước để lại cho ăn rất ít, món ăn lại không ăn được ăn nhiều nhiều. Nói rằng sợ đến lúc đó cô dâu không chịu được. Muốn uống nước đi nhà xí cũng phiền toái.
Trong lòng Ôn Uyển gào khóc, tại sao có nhiều quy củ như vậy? Cứ thế mà chờ cho tới buổi tối, còn không phải giết người hay sao? Cái này mà gọi là thành thân cái gì, còn không bằng dứt khoát gọi chịu tội cho xong .
Không đợi bọn hắn di chuyển xong, Ôn Uyển lại đói bụng, bị hành hạ thật rồi. Hạ Ảnh vội vàng cầm điểm tâm cho Ôn Uyển nhét bụng. Bánh mứt táo bị cắt thành từng miếng nhỏ, vừa vặn nhét trong miệng.
” Sao lại chậm như vậy? Còn muốn làm trong bao lâu?” Ôn Uyển cảm giác bây giờ mình giống như búp bê vải, bị bọn họ trang trí tùy ý. Làm hơn nửa ngày cũng còn chưa chuẩn bị xong.
“Quận chúa kiên nhẫn chút ít, chờ một lát là xong rồi.” Cung nữ sửa móng tay nhỏ giọng an ủi. Không chỉ sửa móng tay, mà còn sửa cả móng chân, toàn thân còn mỗi lớp da là chưa cạo.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái hỏi .
“Bây giờ là giờ ngọ hai khắc( mười hai giờ trưa ). Đoán chừng kiệu hỉ của Bạch sắp đi ra.” Bạch gia cách hoàng cung, đi lại cũng muốn mất hai canh giờ, cần gì phải đi ra sớm vậy “Các ngươi nhanh tay lẹ chân, hiện tại làm đến giờ Mùi là phải xong.” Ôn Uyển cũng không biết thời gian chính xác như thế nào. Nhưng Ôn Uyển rất không kiên nhẫn nên không còn cách nào.
Cuối cùng cũng chuẩn bị xong, nàng nhìn vào trong gương liền choáng luôn. Đây là mình sao? Không phải là người khác chứ?
Như Vũ khen ngợi không ngớt”Thật xinh đẹp, tân nương tử thật xinh đẹp.” Rối rít khen. Theo như quẻ bói thì giờ lành bái đường nhất định là giờ tuất một khắc ( xế chiều bảy giờ mười lăm ).
Lúc này Bạch phủ, cũng vô cùng náo nhiệt. Sau khi Bạch phủ sửa chữa đổi mới hoàn toàn, bên trong phủ cũng rộng rãi khí thế, hậu hoa viên trang trí cỏ cây nước non, đều vô cùng mới mẻ xinh đẹp, lúc này hạ nhân trong phủ xếp thành một đoàn, nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ cũng là vì nghênh đón nữ chủ nhân đến.
Bạch gia mời Nhị phu nhân của Lễ bộ Thượng thư Tống phủ làm “Toàn phúc nhân” (Toàn phúc nhân hay còn gọi là Toàn phúc thái thái chỉ người có nhiều phúc khí, người này trên có cha mẹ, dưới có con cái, vợ chồng ân ái, huynh đệ tỷ muội ở chung hòa thuận. Theo tục lệ thành hôn của dân gian, toàn phúc nhân sẽ phụ trách nhiều việc, như trước một ngày thành hôn người này đến tân phòng quét giường hoặc vẩy giường vẩy mành, cầu mong vợ chồng mới cưới có tương lai cát tường như ý). Đến giờ ngọ ba tiếng chiêng vang lên phía sau phòng lễ, phu nhân đón dâu đi đến trước bàn thờ thiên địa thắp nhang dập đầu. Sau đó liền đứng thẳng bên cạnh bàn, gọi tân lang Bạch Thế Niên hướng bàn thờ thiên địa và trên bàn thờ Ngọc đế mà dập đầu. Sau đó phu nhân đón dâu chọn hoa đèn, tiến hành “Chiếu kiệu” , “Huân kiệu” , “Áp kiệu” một loạt trình tự trừ tà đẩy lùi sát khí, thì hỉ kiệu đón dâu chính thức lên đường.
Trong tiếng chiêng trống pháo trúc, hỉ kiệu đã đến hoàng cung. Bởi vì từ hoàng cung xuất giá, nên ngày hôm nay đã điều động tất cả Ngự Lâm quân, còn điều hai vạn người của phong doanh đến duy trì trật tự. Cho nên dọc theo đường đi tất cả đều có một hàng binh sĩ. Nếu Ôn Uyển nhìn thấy, nhất định sẽ nói đây đâu phải thành thân, rõ ràng giống như duyệt binh.
Ôn Uyển từ trong hoàng cung xuất giá, nhưng bất kể Quận chúa, hay công chúa, xuất giá cũng có một bộ quy củ . Cho nên nhiệt liệt vui mừng, nhưng vẫn phải theo quy củ.
Lúc này Ôn Uyển giá y đã mặc xong, mũ phượng cũng đã đội lên, khóa trường mệnh đeo trên cổ rồi. Tay trái đặt một quả táo đỏ thẫm tượng trưng bình an; tay phải cầm một bảo bình, biểu tượng cho phú quý may mắn. Nghe được tiếng chiêng trống, nơi này liền chuẩn bị tiếp đón.
Bạch Thế Niên phát tiền mừng bao tiền lì xì khắp nơi, mới đến đón tân nương.
Thái Tử Phi còn đang cẩn thận kiểm tra: ” Khóa Cát Tường, Vòng Như Ý, những đồ này cẩn thận kiểm tra một lần, nhưng ngàn vạn đừng giảm bớt. . . . . . đều mang toàn bộ theo.”
Hỉ nương tiến lên thúc giục: “Nên đi bái biệt hoàng thượng.” Hoàng hậu còn nằm dưỡng bệnh đó! Ôn Uyển rất oán thầm, rốt cuộc trùng hợp hay là cố ý đây?
Thái Tử Phi ở bên cạnh nhẹ giọng nói “Ôn Uyển, chớ khẩn trương, buông lỏng tâm tình.”
Ôn Uyển tự mình nói có cái gì khẩn trương đâu, không phải là lập gia đình sao? Mặc dù nói như vậy nhưng tim nàng cũng nhảy nhanh hơn rồi, nhanh đến nỗi dường như nàng không biết phải làm thế nào?
Ôn Uyển tự nói an ủi mình. Sống ở hai kiếp người đây là lần đầu thành thân. Khẩn trương cũng là bình thường, không khẩn trương mới kỳ quái.
Ôn Uyển bị Hạ Dao đỡ đi ra, lúc này đi đến chính sảnh, mọi người đều bị kinh động. Lúc này Ôn Uyển còn chưa đội khăn hỉ lên. Chỉ có mũ phượng, mũ phượng rũ xuống rèm Trân Châu san hô xâu thành khăn che mặt khác, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy tư thế mỹ lệ xinh đẹp, cộng thêm khí chất cao quý, phối hợp với một thân giá y xa hoa diễm lệ trông rất sống động, làm cho người ta nín thở không dám chớp mắt.
Ôn Uyển quỳ xuống dập đầu ba cái, trong mắt tất cả đều là nước mắt “Cậu Hoàng đế.”
“Thật là không thể khóc, đem trang điểm làm hỏng mất thì sẽ không xinh đẹp nữa. Ta muốn Ôn Uyển của ta là cô dâu xinh đẹp nhất.” Trong mắt Hoàng đế chứa đầy sự không nỡ, còn cười tự mình đi xuống đỡ Ôn Uyển đứng dậy nói “Mong vợ chồng con hòa hòa mỹ mỹ, sớm sinh quý tử. Cậu cũng an tâm.”
Ôn Uyển khóc thút thít đáp một tiếng”Dạ.” Hạ Dao lập tức đưa tới một cái khăn tay, Ôn Uyển vội vàng lau nước mắt. Cũng không thể để cho lớp trang điểm bị nhem.
Hỉ nương đắp kín khăn hỉ, khăn hỉ không phải là khăn hỉ uyên ương, mà là long phượng trình tường. Khăn hỉ Long phượng trình tường vừa phủ xuống, trong nháy mắt hỉ nhạc đã vang lên.
Ôn Uyển buông đầu xuống, ghé ở trên lưng Thái tử. Dựa theo quy củ là phải được huynh trưởng thúc bá tân nương ôm vào trong kiệu, nhiệm vụ này vốn nên là của Thượng Đường. Đáng tiếc Ôn Uyển đã ra khỏi Bình gia, Thượng Đường ở luật pháp đã không phải là huynh trưởng Ôn Uyển nữa. Cho nên Thượng Đường không thể tới đảm đương chức trách này. Vì vậy nhiệm vụ vinh quang này liền giao cho Thái tử điện hạ.
Cung điện Vĩnh Ninh Cung bốn phía đều nổi lên tiếng hoan hô, lớn tiếng gào thét : “Quận chúa đại hỉ rồi!”
Thái tử cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Ôn Uyển, bước chân đi vững chắc, từng bước từng bước xuất đại môn cung điện, nhẹ nhàng ôm người bỏ vào trong kiệu điêu long họa phượng tám người khiêng.
Cỗ kiệu nâng lên đi ra khỏi hoàng cung, chỉ thấy tám mươi mốt vị cung nữ tay nâng chuôi Cát Tường Như ý, phía sau một loạt người đi theo, quanh co khúc khuỷu tiến về phía trước.
Ngay sau đó, đội danh dự giơ cây lộng lên cao, to đẹp như cái dù đi về phía trước. Tiếp phía sau là đội nhạc, một đường diễn tấu sáo và trống. Sau đó, mới là mười hai hỉ nương chia ra vịn cái kiệu lớn tám người khiêng. Cục diện tuyệt đối long trọng .
Đội danh dự mở đường, loan nghi hộ vệ đưa tiễn, đường cái sớm đã được cấm quân dọn dẹp sạch sẽ. Hai đội hộ vệ sớm đứng ở hai bên, dân chúng đến đây xem náo nhiệt đứng đầy hai bên đường.
Hoàng đế phái người rắc kẹo hai bên đường, làn gió thổi qua mang theo mùi thơm không ngớt. Đối với một số dân chúng mà nói, hôm nay có thể thấy được náo nhiệt hiếm có, có thể quan sát hôn lễ long trọng như vậy, cũng là trăm năm mới gặp. Thái tử cưới Thái Tử Phi cũng không có long trọng như vậy. Đoạt kẹo về nhà dính chút vui mừng. Mọi người tranh nhặt kẹo, náo nhiệt vô cùng. Nhưng trật tự cũng không có loạn, Cũng không có xuất hiện sự kiện giẫm đạp. Vì hôm nay, đều làm cho phủ doãn kinh thành canh gác.
Theo như quy củ là từ gia đình nhà gái trở về, cô dâu không thể trở về từ đường cũ, ngụ ý không đi đường rút lui, vì vậy không khỏi phải đi đường vòng, hỉ kiệu ở trên đường chậm rãi đi tới.
Ôn Uyển kể từ khi tới nơi đây, trên căn bản đều ngồi xe ngựa, đường xe ngựa đi đều bốn bề yên tĩnh, không ổn định cũng là cỡi ngựa. Ở chỗ bằng phẳng mới có thể ngồi kiệu nhưng cũng không ngồi thời gian quá lâu.
Hôm nay phải ngồi kiệu hai canh giờ, mặc dù kiệu phu công phu không tệ, cỗ kiệu rất ổn, cũng vô cùng ấm áp, nhưng Ôn Uyển ngồi ở trong kiệu hoa, nghe được bên ngoài âm thanh vang vội như sấm sét thì đầu ong ong , cảm thấy cả người phiêu phiêu theo.
Ôn Uyển mắt xem mũi mũi nhìn tâm, mắt nhìn thẳng. Một mực nói, chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, nhưng trái tim lại không bị mình khống chế vẫn đập ” thình thịch thình thịch” không ngừng. Giống như Ôn Uyển cũng thật sự không bình tĩnh.
Trong lòng Ôn Uyển suy nghĩ, đã biết cho dù lập gia đình, ở hiện đại gả không thành, đến cổ đại phải gả hai lần, còn gả cho cùng một người.
Kiệu phu mặc dù đi bình ổn, nhưng vẫn có xóc nảy, đi đường xa như vậy. Qua nửa canh giờ, tất cả điểm tâm trong bụng Ôn Uyển đều muốn đi ra ngoài. Cỗ kiệu lại dầy cộm nặng nề kín mít, bí hơi khiến người ta khó chịu. May là Ôn Uyển được nhắc nhở sớm, nên từ bên trong ngăn kéo ngầm của kiệu lấy ra một bình mật ong, cầm một miếng dưa leo ăn. Ăn hai miếng thấy dễ chịu hơn một chút, lại ăn hai khối nữa.
“Cái này đâu phải thành thân, rõ ràng làm cho người ta chịu tội mà kiên quyết không thể thành thân lần thứ ba nữa.” Trong lòng Ôn Uyển âm thầm thề (Ngươi cũng không thử nghĩ, ngươi tưởng muốn kết là kết được sao?Trừ phi lão công chết ngươi phải tái giá ).