Mục lục
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thiêm đi tới nói: “Hoàng Thượng, Quận chúa, đã chuẩn bị xong rồi.” Quan trọng nhất là giờ lành đã đến.

Tất cả mọi người đứng lên, lúc này Minh Cẩn đang ở trong ngực Lục hoàng tử Kỳ Phong lại vươn hai tay hướng về phía hoàng đế. Ý tứ là không muốn Kỳ Phong ôm, mà muốn hoàng đế ôm.

Động tác của Minh Cẩn sâu sắc lấy được lòng hoàng đế, không uổng mình yêu thương bé như vậy. Hoàng đế vui tươi hớn hở đón nhận Minh Cẩn: “Đứa bé lanh lợi này.”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Minh Cẩn. Tiểu tử thúi này, nhỏ như vậy đã biết vuốt mông ngựa rồi. Nàng và Bạch Thế Niên cũng không có loại tính tình này. Cũng không biết là học ai. (Hạ Dao nói: học của ngươi đấy.)

Trên mặt mọi người đều mang theo tươi cười, nhưng tâm tư lại khác nhau.Ôn Uyển là người tâm tư linh lung, không nghĩ tới sinh tiểu nhi tử cũng là một đứa bé lanh lợi. Nhỏ như vậy đã biết được làm thế nào để được hoàng đế sủng rồi.

Đến chính sảnh, trong chính sảnh bày đặt một cái bàn cực lớn. Trên mặt bàn chất đầy đồ đạc, bảo thạch, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), mũ sắt tướng quân, đao kiếm, bàn tính, hộp cơm, con quay, tửu lệnh vân vân…, chồng chất đầy bàn.

Hạo thân vương nhìn thấy trên bàn rõ ràng nhiều binh khí: “Ôn Uyển, chuẩn bị để cho hài tử kế thừa nghiệp cha à?” Nếu không phải có chủ ý nàỳ, thì không có khả năng để nhiều binh khí như vậy.

Ôn Uyển bĩu môi: “Đây đều là Bạch Thế Niên sai người mang về từ biên quan đấy. Mũ sắt tướng quân là chính bản thân hắn đội qua. Những đao kiếm gỗ điêu khắc này là chính bản thân hắn làm. Hắn hi vọng hài tử có thể thừa kế nghiệp cha.” Sau khi nói xong còn nói với Minh Cẩn trong ngực: “Bảo Bảo, con ngàn vạn lần đừng cầm những vật này. Đợi tí nữa cầm sách, cầm văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Về sau Bảo Bảo làm một đại văn hào lưu danh thiên cổ nhé.”

Mọi người sắc mặt có chút cổ quái. Ôn Uyển đây chính là công khai lừa gạt Bạch Thế Niên. Hạo thân vương cười to: “Con đã không thích hài tử tòng quân, vì sao còn để lên?” Không chỉ để lên, còn thả nhiều như vậy đấy. Đoán chừng những đồ vật Bạch Thế Niên mang về đều đem thả lên hết rồi.

Ôn Uyển mếu máo: “Tuy là con không thích, nhưng cái này phần lớn là tâm nguyện của Bạch Thế Niên. Đây là tâm nguyện người làm cha của hắn con sẽ không làm trái ý. Phải xem hài tử lựa chọn rồi.” Nói xong câu đó, lại nhìn về phía Minh Cẩn. Minh Duệ nói không chính xác, nhưng mà tiểu tử Minh Cẩn này có thể quyết định sẽ không cầm khôi giáp đao kiếm đấy. Lười như vậy là người ưa thích hưởng thụ, có lẽ là không chịu nổi khổ sở này đâu.

Hoàng đế thấy rõ ràng ánh mắt Ôn Uyển, liền cười không ngừng. Người ở bên ngoài kêu giờ lành đã đến, hoàng đế và Ôn Uyển cùng đem hài tử đặt trên mặt bàn.

Trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại. Mọi người nhìn xem hai hài tử sẽ cầm cái gì, là thừa kế nghiệp cha hay là tử thừa mẫu nghiệp.( con trai kế thừa sự nghiệp của mẹ)

Đối với việc chọn đồ vật đoán tương lai, Ôn Uyển không cảm thấy gì, tối đa chỉ là một hình thức. Nhưng mà những người khác không cho là như vậy. Bởi vì đối với con nối dõi nhà huân quý, chọn đồ vật đoán tương lai chân chính là ngụ ngôn, thực sự quyết định rất nhiều đường đi sau này.

Duệ ca nhi được Ôn Uyển để xuống mặt bàn. Cũng không xem loạn, mà nhìn Minh Cẩn. Giống như đang nói, xem đệ đệ cầm cái gì rồi ta động thủ lần nữa. Còn mình thì không có chút nào chuẩn bị muốn hành động.

Cẩn ca nhi thì lại đùa giỡn. Vốn là bắt nghiên mực, nghe người bên cạnh nói cát tường thì hắn lại ném nghiên mực đi, đổi lại cầm sách, người bên cạnh nói xong cát tường hắn lại ném đi.

Bắn phá bốn phía, lại nhìn trúng thanh kiếm Bạch Thế Niên mang về kia, bò qua suy nghĩ cầm lên. Đáng tiếc thanh kiếm kia quá nặng, bé cầm không được, liền buông tha, chuyển đến những thứ khác.

Ôn Uyển vốn thấy bé cầm thanh kiếm trong nội tâm lại thấp thỏm. Tuy Ôn Uyển tự nói với chính mình đây chỉ là một trò chơi, nhưng đến lúc thực sự xảy ra lại rất khẩn trương. Đây chính là tâm tình người làm mẹ.

Hoàng đế nhìn Minh Cẩn hết cầm lại ném, ném lại cầm, lắc đầu nói ra: “Tiểu tử này về sau là người tính tình bất định đây.” Trong thời gian nháy mắt, đã ném đi mấy cái rồi. Đặc biệt là tính tình bất định đấy. Hoàng đế trong lòng nghĩ tính tình bất định có thể không thành, tính tình bất định khó thành đại sự. Về sau phải làm cho Ôn Uyển sửa cá tính này của nó.

Còn về phần Duệ ca nhi thì vẫn ngồi như vậy nhìn Cẩn ca nhi ném đồ đạc. Đối với hành động này của Minh Cẩn bé đã quá quen thuộc. Có đôi khi Minh Cẩn mất hứng thì lại ném búp bê.Trong phòng có nhiều búp bê bị ném loạn bốn phía. Nhưng bây giờ búp bê đổi thành vật gì đó khác thôi.

Ôn Uyển nhìn Minh Duệ vẫn ngồi bất động, nhìn cũng không nhìn qua, thì nhỏ giọng dụ dỗ nói: “Bảo Bảo, con nghĩ muốn cái gì thì lấy cái đó, đừng ngồi không.”

Duệ ca nhi lần này không có nghe lời, vẫn ngồi bất động. Ôn Uyển không có biện pháp, chỉ vào cái bản cổ tịch kia: “Bảo Bảo, nghe lời, đi lấy quyển sách kia, quyển sách kia tốt.”

Duệ ca nhi vẫn không nhúc nhích. Chỉ là nhìn Cẩn ca nhi ở đằng kia khiến cho bé thật cao hứng. Chính bé thì nửa phần đều không động. Thật giống như hôm nay chọn đồ vật đoán tương lai đều là vì Minh Cẩn mà chuẩn bị, không có chuyện của bé.

Ôn Uyển rất muốn sờ trán. Lão đại nhà nàng quá bình tĩnh rồi. Bình tĩnh đến mức nàng người làm mẹ đều nhìn không nhìn được. Cẩn ca nhi cũng đang làm ầm ĩ bên kia, làm ầm ĩ khiến cho Ôn Uyển đau đầu.

Lời cát tường nói đầy cả sọt, đáng tiếc Cẩn ca nhi một chút cũng không lĩnh tình. Còn ở đằng kia quấy rối. Ôn Uyển nghiêm mặt nói: “Nếu con còn quấy rối, mẹ sẽ đánh mông con.” Ôn Uyển tức giận thì sẽ đánh mông Minh Cẩn, đều đã đánh nhiều lần rồi. Tuy Ôn Uyển ra tay không nặng, những vẫn rất đau.

Được rồi, những lời này quả thật có hiệu quả. Cẩn ca nhi thấy bộ dạng này của Ôn Uyển, thì không dám náo loạn nữa. Cầm khối ngọc bội trên tay bé, cũng đúng dịp là ngọc bội Tường Vân mà hoàng đế ban thưởng. Cẩn ca nhi cầm lấy ngọc bội, tựa như hiến vật quý đưa cho Ôn Uyển. Sau đó trông mong mà nhìn Ôn Uyển, giống như nói, cái này đưa cho mẹ, mẹ đừng đánh con, con thật ngoan mà.

Người bên cạnh nhìn thấy Minh Cẩn cầm ngọc, lập tức nói: “Ngọc, quốc chi khí dã (biểu thị tài năng của đất nước). Về sau tiểu công tử nhất định sẽ là một vị nhân tài trụ cột của triều Đại Tề.” Lời nói Cát tường này Ôn Uyển thích nghe, tiểu tử này về sau tham chính rồi, tham chính so với tòng quân an toàn, đáng tin cậy hơn.

Mọi người thấy Minh Cẩn tựa như hiến vật quý thì trong bụng đều nở hoa. Hoàng đế một tay ôm Minh Cẩn vào trong ngực: “Tên tiểu tử thúi này, về sau nhất định sẽ là cao thủ lừa gạt người.”

Người bên cạnh đều cười ha hả nói Cẩn ca nhi có hiếu tâm, kỳ thật nội tâm đều nghĩ, nhìn xem tiểu gia hỏa này làm ầm ĩ, kỳ thật nó tinh quái lắm.

Cẩn ca nhi lấy ngọc bội, còn lại thì đến Duệ ca nhi rồi.

Ôn Uyển ôn nhu nói: “Bảo Bảo, đệ đệ chọn đồ vật đoán tương lai đã xong. Hiện tại con cũng nên động thủ đi. Nhiều người đều đang chờ con đây này! Bảo Bảo, nhìn xem thích gì lấy cái đấy là được.” Nói xong lại lầm bầm: “Chỉ là con ngàn vạn lần đừng lấy mũ sắt hay đao kiếm của cha con là được. Những cái khác thì tùy ý.”

Mọi người thấy Ôn Uyển đến lúc này vẫn con lo lắng, thì đều một lòng nhìn Duệ ca nhi.

Duệ ca nhi nhìn thoáng qua Ôn Uyển, lại nhìn thoáng qua Cẩn ca nhi. Lúc này mới không nhanh không chậm mà đứng lên. Đúng, là đứng lên mà không phải là bò dậy. Ôn Uyển vội vàng đi qua, mở ra hai tay, tạo thành một vòng tròn bao quanh Duệ ca nhi. Nếu như Minh Duệ đi đứng không vững, Ôn Uyển có thể tiếp được bé không bị ngã.

Mọi người thấy động tác của Ôn Uyển thành tục nhanh chóng, lúc đầu là sửng sốt. Ngược lại trong lòng mọi người hiểu rõ, ở nơi này là mặc kệ hài tử ngã sấp xuống. Nhìn bộ dáng khỏe khoắn của tiểu gia hỏa. Đây là cố ý để cho hài tử ngã nhiều, ngã nhiều hài tử lớn lên khỏe mạnh hơn.

Trong lòng mọi người đều nói thầm, tiểu tử nhà mình không thể quá nuông chiều rồi. Nuôi giống như một cô nương, cũng phải rèn luyện nhiều hơn mới tốt. Trở về phải thay đổi hành động.

Sau khi Duệ ca nhi đứng vững, liền nện bước từng bước nhỏ đi lên. Ôn Uyển có chút khẩn trương. Lần này không phải món đồ chơi trong phòng. Lúc này mà té thì không phải chuyện đùa đâu. Nhưng mà Ôn Uyển suy đoán Duệ ca nhi muốn làm gì, nên không có ngăn cản. Đoán chừng tiểu tử này vừa nãy nàng nói bé còn không biết đi đường, đây là muốn chứng minh với mọi người, bé có thể đi được rồi, hơn nữa còn đi rất vững chắc. Ôn Uyển lầm bầm trong lòng, tiểu tử lòng tự trọng thật lớn a.

Ôn Uyển đem Duệ ca nhi ôm rồi lại buông xuống, không cho Duệ ca nhi đi. Buông ra rồi nói: “Bảo Bảo, giờ lành đã đến rồi, thích gì thì lấy cái đó, thật sự không thích thì tùy tiện cầm một cái là được.” Nhìn bộ dáng, đồ vật trong này là không có một cái vào được trong mắt đại bảo cả.

Duệ ca nhi ngẩng đầu liếc Ôn Uyển, sau đó quay đầu nhìn đồ vật trên bàn. Lúc Ôn Uyển lại muốn mở miệng thì Duệ ca nhi liền thẳng hướng đến mũ sắt tướng quân của cha bé. Nhưng mà mũ sắt quá nặng, hài tử một tuổi làm sao có thể cầm được mũ sắt nặng mấy cân lên. Duệ ca nhi hai tay ôm lấy mũ sắt tướng quân không buông tay.

Ôn Uyển nhìn Duệ ca nhi cầm mũ sắt không buông tay thì rất phiền muộn. Từ lúc sinh ra đến bây giờ, nói tất cả đã một năm rồi, nói làm cái gì cũng đều đừng làm chức nghiệp nguy hiểm cao như cha bé rồi. Không nghĩ tới tiểu tử này, đã sớm có chủ ý. Muốn mũ sắt, về sau muốn làm tướng quân.

Ôn Uyển lầm bầm, hẳn là vật cực tất phản, mình không nên lải nhải. Lải nhải nhiều quá ngược lại làm ấn tượng thêm sâu sắc. Bằng không, làm sao lại chọn mũ sắt của cha bé, những vật khác đều không để vào mắt.

Hoàng đế kỳ thật vừa nãy cũng đã chú ý tới ánh mắt Duệ ca nhi nhìn trúng mũ sắt tướng quân. Chẳng qua là để cho Minh Cẩn lựa chọn trước, cuối cùng bé mới cầm lấy. Ừm, hài tử ngoan. Lại thấy bộ dáng hổn hển của Ôn Uyển thì cười ha ha: “Được rồi nha đầu, hài tử ưa thích cái gì thì thuận theo tự nhiên đi. Mạnh mẽ ép trâu nó cũng không ăn cỏ đâu. Lại nói làm tướng quân có gì không tốt, tương lai kế thừa y bát của Bạch Thế Niên, trở thành nhân tài trụ cột của quốc gia.”

Hạo thân vương cũng vô cùng nể tình nói: “Còn có Minh Cẩn, về sau cũng là trụ cột của triều đình quốc gia đấy.” Mọi người nói xong hai lời cát tường lớn nhất, thì người phía dưới tất nhiên cũng nói một đống lời cát tường.

Một chút tiểu tâm tư của Ôn Uyển đều bị hòa tan, khiêm tốn nói: “Không cầu bọn nhỏ phát đạt thông vượng, chỉ cầu bọn hắn huynh đệ hữu tình, một thân bình an khỏe mạnh, thì ta đã thấy đủ rồi.” Vừa nói vừa ôm hài tử lên, để cho người đi đem mũ sắt tướng quân thu về.

Đại lễ chọn đồ vật đoán tương lai đã xong, hoàng đế trở về cung. Hạo thân vương cũng đi theo cùng hoàng đế.

Ôn Uyển đưa tiễn hoàng đế cùng Hạo thân vương còn có các hoàng tử đi, mang theo con trở về hậu viện. Nhưng mà hai hài tử của Ôn Uyển, một đứa cầm mũ sắt tướng quân, một đứa cầm ngọc bội hoàng đế ban thưởng. Đây đều là điềm lành.

Ôn Uyển dẫn theo hai hài tử trở về. Trên đường đi nói với Minh Duệ trong ngực: “Xú tiểu tử, bảo con không được lấy đồ vật cha con đưa đến, con hết lần này đến lần khác lại không chịu nghe lời. Muốn tòng quân, thì phải học một thân võ công tốt. Nếu như võ công không tốt, mẹ tuyệt đối sẽ không cho con lên chiến trường đâu.”

Minh Duệ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, hình như là nói, con nhất định có thể học giỏi võ công.

Ôn Uyển ấn cái trán Minh Duệ một cái: “Con tính tình ngoan cố. Được rồi, nếu như con thật muốn đi con đường này, mẹ cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng mà học võ công có thể vô cùng vất vả đấy, con phải chuẩn bị chịu rất nhiều khổ. Nếu như không chịu nổi, về sau không cho phép đi tòng quân.”

Minh Duệ nhìn thấy Ôn Uyển không có phản đối, liền nở nụ cười. Giống như đang nói…, con không sợ chịu khổ bị mệt mỏi. Ôn Uyển lầm bầm, còn tưởng rằng không cần nàng quan tâm, hiện tại xem ra vẫn muốn lại để cho nàng quan tâm, bé hư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK