Mục lục
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tuyết Y

Hoàng Đế được Hạ Dao báo lại, ngồi cân nhắc thật lâu, nghĩ đến giặc Oa hoành hành ở vùng duyên hải nhiều năm như vậy vẫn luôn không diệt trừ được tận gốc. Lần này chịu đả kích lớn đến thế, nếu như lại không dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp, thì không biết còn phải gây họa bao nhiêu năm nữa.

Hoàng Đế lục ra một quyển sổ con từ trên long án, nhìn hồi lâu “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Bạch Thế Niên, trẫm cho khanh cơ hội này.”

Hoàng Đế lại sờ mười tấm ngân phiếu mười vạn lượng kia, ông lắc đầu, nha đầu này, làm việc thật đủ nhanh mà. Đoán chừng là đã nhìn ra manh mối rồi cho nên mới dứt khoát biến mình trở thành kẻ không có một phân tiền nào nữa. Vậy thì sau này cũng có thể quang minh chính đại nói không rồi.

Hoàng Đế cũng không để ý. Dù sao tài năng thực sự của Ôn Uyển đợi đến thời cơ thích hợp, thì dù mình không ép nàng, sớm muộn chính nàng cũng sẽ dùng đến thôi.

Hoàng Đế hạ hai đạo thánh chỉ cho Bạch Thế Niên, ba ngày sau đã đến tay Bạch Thế Niên. Một đạo thánh chỉ là thăng Bạch Thế Niên thành nhị phẩm, đảm nhiệm chức Tổng chỉ huy Phúc Kiến. Một đạo thánh chỉ khác, chính là giao vào tay hắn quyền chọn lựa ba nghìn người này, và do hắn toàn quyền phụ trách.

Bạch Thế Niên nhận được thánh chỉ Hoàng Đế ban cho hắn, cả buổi cũng chưa phục hồi lại tinh thần. Đây là ý gì? Toàn quyền giao cho hắn, nói cách khác, từ việc chọn người, đến huấn luyện, toàn bộ đều giao cho hắn hoàn thành. Lần trước hắn thử gửi thư đi thăm dò, nhưng cũng là đá chìm xuống biển, không nghĩ rằng lần này Hoàng Đế lại đồng ý.

Trương Nghĩa – huynh đệ cùng vào sinh ra tử với hắn, ở bên cạnh rất buồn bực nói “Thế Niên, Hoàng Thượng làm thế là có ý gì?” Giao cho Bạch Thế Niên quyền thống trị ba nghìn người này, thế này thực sự chân chính ủy quyền rồi. Việc này đối với bọn họ mà nói thì là chuyện tốt, nhưng hắn cảm giác, cảm thấy trong này có gì đó không bình thường.

Bạch Thế Niên cũng không biết ý tứ sâu xa của mặt này, có điều, việc này dù sao vẫn là chuyện tốt “Mặc kệ là Hoàng Thượng có ý gì, ít nhất Hoàng Thượng đã cho chúng ta một cơ hội. Ta nhất định cũng sẽ không cô phụ cơ hội lần này Hoàng Thượng cho chúng ta. Ta chắc chắn sẽ khiến cho đội quân này trở thành đội quân dũng mãnh nhất Đại Tề, ta tin chắc, tương lai giặc Oa chỉ cần nghe được tên của nó, chỉ nghe tin thôi cũng đã sợ mất mật. Ta tin rằng không đến hai năm, ta nhất định có thể báo thù cho các huynh đệ đã chết.” Trong mắt Bạch Thế Niên bắn ra tia sáng hận thù. Nếu như không phải ở phút cuối cùng các huynh đệ kia đã dùng máu thịt của chính mình, mở một đường máu cho hắn, thì hôm nay hắn cũng chỉ còn lại một đống xương trắng.

Trương Nghĩa bắt lấy tay Bạch Thế Niên, tỏ vẻ kiên định, bọn họ nhất định phải báo thù cho các huynh đệ đã chết.

Vào đêm khuya, Bạch Thế Niên đứng một mình dưới màn đêm. Trời đêm tháng bảy, bầu trời xanh thăm thẳm. Nhưng Bạch Thế Niên vừa nghĩ tới nhiều đồng đội chết đi như vậy, lửa giận trong lòng vô biên vô hạn, mà đầu sỏ gây nên, đã chạy trốn đến bên bọn giặc Oa kia rồi.

Trương Nghĩa đi tới nói “Thế Niên, đừng nghĩ nhiều như vậy. Thù này chúng ta nhất định sẽ báo, nhất định không để cho các huynh đệ đổ máu vô ích .”

Gương mặt Bạch Thế Niên lạnh lùng.

Trương Nghĩa biết việc này không phải chỉ dựa vào dăm ba câu là có thể khuyên nhủ được. Cho nên dời đề tài đi “Thế Niên, mặc dù Hoàng Thượng đồng ý để tự chúng ta xây dựng quân đội này, cũng đáp ứng cho chúng ta thao luyện. Nhưng mà nếu như muốn có vũ khí và trang bị tốt nhất, cũng cần phải có một khoản tiền rất lớn. Nhưng triều đình hiện tại, ngay cả quân lương của rất nhiều huynh đệ cũng không thể cấp kịp thời. Ta thật sự lo, nếu như không có vũ khí trang bị tốt thì sẽ đánh không lại những tên giặc Oa kia.”

Thật ra trong lòng Bạch Thế Niên cũng lo lắng về vấn đề này. Cho dù chiêu binh tuyển tướng, nhưng không đủ hậu viện chống đỡ, thì nói gì cũng là uổng công.

Trương Nghĩa thấy đề tài này lại khiến cho không khí vô cùng nặng nề, lại không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho Bạch Thế Niên, cho nên dời đề tài khác “Thế Niên, đều nói Ôn Uyển Quận chúa có tiếng là tụ tài đồng nữ, huynh nói xem, nếu như nàng nhúng tay vào chuyện này thì chúng ta cũng không cần phát sầu vì quân phí hay không?”

Bạch Thế Niên nghe thấy lời này thì nói “Nếu như nàng có tâm ý này thì đương nhiên là có thể xoay sở được. Nhưng đáng tiếc, cho dù nàng có năng lực như thế, nàng cũng sẽ không làm.”

Trương Nghĩa kinh ngạc hỏi “Tại sao?” Mới vừa rồi hắn cũng chỉ buột miệng nói thế thôi chứ đâu có thật sự tin tưởng Quận chúa có năng lực như thế.

Bạch Thế Niên nói “Vì tránh bị nghi ngờ. Thân là một nữ tử quý tộc, ở sau lưng kiếm tiền, buôn bán thì không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu như liên quan tới triều chính, thì đó chính là tai họa. Mặc dù ta chưa từng gặp Ôn Uyển Quận chúa, nhưng ta tin đây chắc chắn là một nữ tử cực kỳ thông tuệ. Bằng nàng tuổi nhỏ người nhỏ, lại có thể dưới tình huống không mượn bất kỳ sức mạnh bên ngoài nào, mà chỉ bằng vào mưu trí của chính mình mà leo được đến vị trí như hôm nay, còn giúp đỡ Trịnh Vương đối đầu với Triệu Vương, phần tâm kế và thủ đoạn này người bình thường tuyệt đối không thể làm được. Vì thế, cho dù nàng thật sự có tài năng này, chắc chắn cũng sẽ không nhúng tay vào.”

Trương Nghĩa cũng đồng ý với lời này. Nhìn lại bộ dáng mặt không biểu tình của Bạch Thế Niên, liền trêu đùa “Thật ra, nếu như Ôn Uyển Quận chúa không có tật câm, ta cảm thấy nàng cũng vừa vặn xứng đôi với huynh. Một người là anh hùng cái thế, một người hiền lương thục đức nhân đức hiền hòa, đúng là một đôi trời đất tạo nên.”

Bạch Thế Niên nghe thấy lời này, liền tiếp lời nói “Nếu như không có tật câm, thì nàng ấy nhất định sẽ bị gả vào hoàng gia. Hôm nay, cũng chưa biết được.”

Trương Nghĩa mở to ánh mắt nói “Thế Niên, huynh sẽ không thật sự có cái ý nghĩ này chứ? Mặc dù Ôn Uyển Quận chúa tài danh lan xa, nhưng mà nghe nói tướng mạo cũng không được tốt lắm, hơn nữa lại còn có tật câm, việc này sẽ có ảnh hưởng rất lớn với con nối dõi đấy. Huynh đừng có cái ý nghĩ này. Nếu có ý nghĩ này, thì huynh mau mau bỏ đi, việc này cũng không phải là có thể nói giỡn được đâu. Nó là chuyện lớn quan hệ đến con nối dõi thừa kế sự nghiệp đấy.” Nếu sau này cũng lại sinh ra một người câm, vậy thì làm sao cho phải đây. Cũng không trách Trương Nghĩa hoảng hốt như thế, vì Bạch Thế Niên chưa bao giờ là người biết nói giỡn. Nếu nói như vậy, thì có nghĩa là hắn đã có ba phần ý này.

Bạch Thế Niên nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Trương Nghĩa, sắc mặt hòa hoãn nói ” Ta không có ý nghĩ này. Ta chỉ nói là, không biết nữ tử như vậy sẽ gả đến nhà ai. Huynh cũng không cần lo lắng, cho dù ta thật sự có ý nghĩ này, thì Hoàng Thượng cũng sẽ không gả nàng ấy cho cho ta đâu.” Dựa vào thanh danh kia, thì dù Hoàng Đế thật sự sủng ái cũng sẽ không gả nàng cho hắn. Hơn nữa, danh tiếng Ôn Uyển Quận chúa có lớn hơn, nhưng cuối cùng lại có tật câm. Nếu như Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, cũng sẽ rước lấy chỉ trích, trừ phi hắn tự mình cầu hôn, nhưng tuổi tác hai người lại cách nhau quá lớn, hắn mà đi cầu xin tứ hôn, Hoàng Đế không nghi ngờ trong lòng hắn có ý đồ gì thì mới là lạ.

Trương Nghĩa vừa thấy Bạch Thế Niên nói như thế, thì yên lòng “Huynh không nói rõ ràng, làm ta sợ hãi đến mức la lớn một tiếng đây này! Có điều, Thế Niên à, rốt cuộc là huynh muốn dạng nữ tử gì vậy? Lý Ngọc Tuyết kia sắc đẹp tuyệt trần thật sự là trên trời khó tìm, trên trần gian cũng không tìm ra, làm sao huynh lại có thể cự tuyệt được chứ. Huynh nói đi, huynh rốt cuộc là muốn cái dạng nữ tử gì đây?” Đến bây giờ hắn chỉ cần vừa nghĩ tới nữ tử kia, thì ngực vẫn còn nhảy bang bang đây này!

Bạch Thế Niên nhìn hắn nói “Loại nữ tử như thế thì cho dù có đẹp hơn gấp mười lần, ta cũng sẽ không nhìn một cái.” Còn có một câu hắn chưa nói, nữ tử nhìn ôn lương mềm yếu vô hại, nhưng nữ nhân như thế lại là đáng sợ nhất. Cho dù nàng ta đối với hắn si tình không hối hận, hắn cũng không có phúc để hưởng thụ.

Bạch Thế Niên không phủ nhận tình cảm của Lý Ngọc Tuyết đối với hắn. Bởi vì mặc kệ là thật hay giả đều không liên quan gì tới hắn.

Trương Nghĩa tặc lưỡi hít hà “Nghe nói huynh đã từng gặp phải hồ tiên? Huynh không phải thật sự bị hồ tiên câu mất trái tim đi rồi chứ?” Đối với lời đồn đãi này, Trương Nghĩa vẫn luôn bán tín bán nghi. Bởi vì mỗi lần Bạch Thế Niên bị hắn hỏi về đề tài này, cũng đều trầm mặc mà chống đỡ và có lẽ lần này cũng không ngoại lệ.

Đáng tiếc, hắn sai lầm rồi.

Lần này Bạch Thế Niên vậy mà lại ngoài ý muốn mở miệng nói “Chỉ là một tiểu hồ ly thôi.”

Trương Nghĩa há hốc mồm “A, thật đúng là gặp hồ tiên à, còn là một tiểu hồ tiên? Như thế nào, tướng mạo trông thế nào? Có phải là đẹp hơn Lý Ngọc Tuyết kia hơn cả trăm lần không?”

Trước mắt Bạch Thế Niên lại hiện ra một khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, một đôi mắt hạnh như nước trong veo mở to tức giận trừng hắn, một khuôn mặt mang thần sắc hận không thể cắn chết hắn – cái tên lãng tử háo sắc này, cho đến bây giờ hắn cũng không quên. Ngay cả Bạch Thế Niên cũng không biết, năm đó hắn làm sao lại làm loại chuyện hèn mọn bỉ ổi như thế. Bây giờ nhớ lại, hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phảng phất giống như là bị ma xui quỷ khiến vậy. Đáng tiếc là hắn đã tìm rất lâu, mãi cho đến khi đi nhập ngũ, cũng không tìm được tiểu hồ ly kia.

Trương Nghĩa thấy Bạch Thế Niên không nói lời nào, thì dùng sức đẩy hắn nói “Nói đi, có phải là đẹp hơn Lý Ngọc Tuyết kia không chỉ trăm lần không? Lúc còn bé mà đã đẹp như thế, bây giờ đã qua sáu năm, vậy thì càng là tiên trên trời rồi.”

Bạch Thế Niên không đáp lại lời của Trương Nghĩa. Đừng nói tới tiên trên trời, thậm chí ngay cả hai chữ mỹ nhân cũng đều là khen nể mặt nàng thôi. Nhưng tiểu hồ ly lại có một đôi mắt trong suốt nhất thế gian. Mấy năm này, hắn chỉ cần nghĩ đến đôi mắt thấu triệt sạch sẽ trong suốt như nước kia, thì trong lòng liền có một sự an tâm khó hiểu. Đã trải qua nhiều như vậy, hắn mới biết, người có được một đôi mắt tinh khiết như vậy là khó tìm nhất trong vạn người.

Đã nhiều năm qua, hắn vẫn luôn không quên tiểu hồ ly. Thậm chí hắn còn gửi thư đi, cho tâm phúc giúp hắn đến Ngọc Tuyền Tự tìm. Nhưng đáng tiếc, hắn đã tìm nhiều năm như vậy mà cũng chưa tìm được. Phảng phất như là thực sự hắn chỉ trải qua một giấc mộng mà thôi.

Trương Nghĩa thấy trên mặt Bạch Thế Niên nở nụ cười, trong lòng âm thầm nói thầm. Đây rốt cuộc là cái dạng tuyệt thế mỹ nhân gì, lại có thể khiến cho Thế Niên cuồng dại không đổi như thế?

Bạch Thế Niên chiêu mộ ba nghìn người, mà ba nghìn người này, tất cả đều do Bạch Thế Niên dày công chọn lựa. Sau khi thu biên nhập ngũ, thì liền bắt đầu khẩn trương huấn luyện.

Khiến cho hai người kinh hỉ vạn phần chính là vũ khí trang bị triều đình cho bọn hắn đều là loại tốt nhất. Từ đó có thể thấy được, Hoàng Đế kỳ vọng vô cùng cao vào đội quân này.

Đối với việc Hoàng Đế ra sức ủng hộ như vậy, hai người làm việc càng thận trọng hơn. Có điều, khiến cho hai người bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là, khi bắt đầu huấn luyện không đến ba ngày, Hoàng Đế lại phái một thuyết thư tiên sinh (*) tới, lại còn để cho thuyết thư tiên sinh ở trong quân doanh.

(*) Thuyết thư tiên sinh: người kể chuyện

Vị thuyết thư tiên sinh này, vào trong quân doanh ra sức tuyên truyền hành vi phạm tội tày trời của giặc Oa, nói đến mức dường như những cảnh tượng vô cùng thê thảm kia đang ở ngay trước mặt bọn họ.

Rất nhiều binh sĩ nơi này vốn đã thống hận giặc Oa ( dân chúng vùng duyên hải không có một người nào không thống hận giặc Oa), chỉ là mối thù lớn hay nhỏ mà thôi. Còn những người không thống hận, thì tất cả đều là những người nông dân không ra khỏi cửa không có kiến thức gì, chỉ là tình cờ nghe người khác nói chứ tự mình không nhận thức. Nhưng bây giờ, có thuyết thư tiên sinh tuyên dương, nên không một người nào trong lòng không tràn đầy phẫn nộ.

Đợi thuyết thư tiên sinh nói đến cái cảnh tượng giống như luyện ngục nhân gian kia, thì tất cả các binh lính đều giận dữ mà bật dậy, ngay cả cái bàn cũng đập hỏng. Nhao nhao quyết chí muốn giết sạch những tên giặc Oa này, khiến cho bọn chúng ngay cả hài cốt cũng không còn. Đợi đến lúc huấn luyện, dù Bạch Thế Niên có áp dụng cho bọn họ kiểu huấn luyện ma quỷ, cũng không có người kêu một tiếng khổ, kêu một tiếng mệt mỏi cả.

Đợi đến này đội quân này lên chiến trường, mỗi người trông thấy giặc Oa liền giống như trông thấy kẻ thù giết cha vậy, một đao lại một đao mà hạ xuống. Dám liều mạng, không sợ chết, chiến đấu vô cùng dũng mãnh. Hổ Uy Quân này ( Hoàng Đế đặt tên) sau đó khiến cho giặc Oa nghe tin đã sợ mất mật, cũng là san bằng quân chủ lực của giặc Oa. Nhưng những chuyện này, đều nói sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK