Ôn Uyển nhận được thiệp của thái tử, sau khi người đến cũng không đi gặp: “Cứ bảo thân thể ta không thoải mái, không thể ra gặp hắn!” Về phần chi phí, một đồng cũng không thoát. Về sau Tam hoàng tử và Lục hoàng tử, Ngũ hoàng tử tất cả cũng tới đây tham gia náo nhiệt. Ôn Uyển chỉ sai người nhiệt tình khoản đãi, còn chính mình lại không hề ra gặp mặt.
Ôn Uyển nhận được thiệp của Hạo thân vương: “Rừng hoa đào này của ta đã có thể mở rộng thành thắng địa du lịch được rồi.” Nói xong khẽ thở dài: “Mỗi tháng lại phải tiêu phí không ít rượu!”
Hạ Dao không kiêng dè liếc Ôn Uyển một cái: “Mới hơn mười ngày đã thu được hơn vạn lượng bạc. Quận chúa, người còn lo bị lỗ sao?”
Ôn Uyển ha hả cười không ngừng: “Không phải chỉ đùa một chút thôi sao. Ta đã nói với ngươi, trở về sẽ lo liệu chuyện hôn sự của ngươi. Đừng kéo dài nữa, ngươi tính kéo tới lúc nào nữa đây?”
Hạ Dao không sao cả nói: “Tùy người thôi!”
Ôn Uyển thấy thái độ này của Hạ Dao thì bất mãn vô cùng. Nhưng có thể thế nào đây, nói đến nói đi, có vẻ như mình đang ép buộc người ta vậy. Ôn Uyển khẽ thở dài nói: “Ngươi nói, làm sao ngươi có thể như vậy? Vốn dĩ ta còn muốn chuẩn bị hôn lễ trong rừng hoa đào cho ngươi, vừa đẹp vừa lãng mạn. Đáng tiếc. . .”
Hạ Dao lộ vẻ sửng sốt: “Thành thân trong rừng hoa đào? Rừng hoa đào làm sao thành thân?” Nếu mặc hỷ phục, đứng dưới màn hoa bay đầy trời, hình như cũng không tệ.
Ôn Uyển híp híp mắt cười: “Chẳng qua chỉ thay đổi bối cảnh trong phòng thành rừng đào thôi, những thứ khác vẫn như cũ. Thiệt tình ta cảm thấy như vậy sẽ rất tuyệt.” Vừa nghĩ đến đã thấy đẹp, vô cùng lãng mạn, lại chẳng giống người khác. Cả đời đều sẽ nhớ mãi a!
Hạ Dao gật đầu: “Có thể cân nhắc. Nhưng năm nay thì không được, để sang năm rồi nói.” Nếu là hôn lễ như vậy thì quả thật không tệ.
Ôn Uyển nghe được câu đầu còn thật vui sướng, vừa nghe đến câu sau thì quai hàm muốn rớt ra từng mảnh. Sang năm, còn phải đợi sang năm. Ôn Uyển lầm bầm: “Không sợ Võ Tinh không cần ngươi nữa sao?”
Hạ Dao hừ lạnh một tiếng: “Hắn dám.”
Ôn Uyển vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm nhủ: Võ Tinh, ta thật xin lỗi ngươi, làm mai cho ngươi một con sư tử Hà Đông rồi.
Hạo thân vương tới, Ôn Uyển đích thân đi ra nghênh đón. Một khoảng thời gian không gặp, Hạo thân vương cảm thấy Ôn Uyển có vẻ mập hơn trước một chút: “Ừ, khí sắc không tệ.” Hai đứa bé đang ngủ nên Ôn Uyển không ôm ra.
Hôm sau lên núi ngắm hoa đào, nhìn hoa đào phủ khắp núi, quả thật làm cho lòng người lưu luyến quên về a! Hạo thân vương ngắm hoa đào cả một ngày rồi mới nói với Ôn Uyển hôm sau phải về.
Ôn Uyển ôm hai đứa bé đi qua: “Đại Bảo, Tiểu Bảo. Đây là ông cố ngoại.”
Duệ ca nhi nhìn thoáng qua Hạo thân vương, thấy không mấy hứng thú liền tiếp tục ném mảnh gỗ của bé. Cẩn ca nhi nhìn Hạo thân vương uy phong lẫm lẫm, hai mắt đánh giá nhiều thêm một chút rồi cũng không hứng thú.
Hạo thân vương vừa thấy hai đứa bé mặc chiếc áo lụa nhỏ đỏ thẫm thêu hoa văn hồ lô bảo bình, giống nhau như đúc. Lại thêm hai đứa nhóc đều là bộ dáng không hứng thú liền cảm thấy rất thú vị. Một tay ôm lấy Duệ ca nhi. Mặc dù Duệ ca nhi không sợ người lạ nhưng trừ Ôn Uyển, những người khác bế, bé đều không vui. Đã không thích, bé liền muốn tránh thoát khỏi vòng tay của Hạo thân vương.
Hạo thân vương đặt Duệ ca nhi xuống, ôm lấy Cẩn ca nhi: “Hai đứa nhỏ lớn lên thật rắn chắc.” Hai hài tử lớn lên khỏe mạnh không nói, còn không sợ người lạ, rất có phong cách hoàng tộc.
Hạo thân vương buông hài tử xuống. Ôn Uyển sai bà vú ôm hài tử đi vào. Hạo thân vương tán thán nói: “Nhìn một ngày hoa đào, thật là xinh đẹp. Không biết cháu chuyển đâu ra một mảnh rừng đào đẹp vậy nữa.”
Ôn Uyển cười nói: “Cháu còn sai người trồng một mảnh rừng mai. Chờ đến tháng chạp hoa mai nở, không hề kém rừng đào này chút nào đâu.”
Hạo thân vương không khỏi lắc đầu tán thán: “Cháu đó, cháu đó, không ai biết cách hưởng thụ bằng cháu đâu. Nhiều năm như vậy, nửa điểm vẫn không thay đổi.” Nhớ tới lần trước đi rừng trúc trong phủ Quận chúa. Cái nha đầu này còn hiểu được hưởng thụ cuộc sống hơn cả một lão nhân gia như ông.
Ôn Uyển lắc lắc đầu: “Sống không phải là để hưởng thụ sao? Chẳng lẽ còn để cuộc sống làm chủ chúng ta sao!”
Hạo thân vương sửng sốt. Ngược lại khẽ mỉm cười. Những lời này rất có triết lý.
Ôn Uyển vừa nhìn tư thế của Hạo thân vương đã biết là có chuyện rồi. Chẳng qua người ta không nói, Ôn Uyển cũng không hỏi tới. Dù sao ngoại trừ có việc cầu cậu hoàng đế, nàng cũng không cần cầu đến người nào nữa.
Quả nhiên, Hạo thân vương tùy ý nói đến vấn đề sản nghiệp của Ôn Uyển: “Triệu Hoan người này không tài cán. Năm ngoái chia hoa hồng thấp hơn những năm qua tận hai phần. Du chưởng quỹ nói năm nay có khi còn kém hơn năm ngoái. Ôn Uyển, sản nghiệp một tay cháu gầy dựng không lẽ cứ như vậy để Triệu Hoan đạp đổ?”
Ôn Uyển cười nói: “Nhiệm vụ hiện tại của cháu là chăm sóc tốt Đại Bảo và Tiểu Bảo nhà cháu. Những việc vặt vãnh kia cháu không có thời gian quản tiếp nữa.”
Hạo thân vương chần chờ nói: “Cháu không định trở về?” Nếu như vậy thì thật quá đáng tiếc.
Ôn Uyển lắc đầu: “Mỗi hai tên tiểu tử này cháu đã đủ đau đầu, đâu còn thời gian đi quản những chuyện kia. Nên như thế nào thì chờ cậu hoàng đế nói thư thế ấy đi ạ!” Trừ hoàng đế, nàng chỉ tiết lộ với Mai nhi mấy câu. Ôn Uyển tin tưởng Mai nhi sẽ không nói ra. Cho nên, đối với chuyện nàng rất nhanh sẽ tiếp nhận lại sản nghiệp sẽ không có mấy người biết. Một mặt Ôn Uyển muốn xếp người của mình vào, một mặt cũng muốn thông qua hỗn loạn để xem lòng người một chút.
Hạo thân vương thấy Ôn Uyển không giống nói dối nên cũng không dây dưa nữa. Nguyên nhân chủ yếu là ở thời đại này, mọi người đều cho rằng nữ nhân nên ở nhà giúp chồng dạy con. Ôn Uyển trước kia như thế nào đều là do chưa thành thân, hiện tại có hài tử, ở nhà dạy con dĩ nhiên là chuyện nên làm. Coi như Ôn Uyển muốn làm tiếp nữa thì cũng là chuyện của ba năm sau.
Hạo thân vương không tiếp tục dây dưa chuyện Ôn Uyển muốn giao sản nghiệp ra nữa: “Ôn Uyển, ta nghe nói trại Trân Châu và xưởng đồng hồ gần đây đều có chỗ tiến triển. Nếu thật sự tạo ra sản phẩm, đừng quên phần ông chú nhé.” Nhớ năm đó ông muốn nhập cổ phần, nhưng đều bị Ôn Uyển cự tuyệt. Nếu hai sản nghiệp này thật lộ ra thì chắc phải là món lợi lớn.
Ôn Uyển cũng không giấu giếm: “Có tiến triển nhưng cách thành phẩm còn rất lâu. Không mất hai ba năm thì không thể nào. Đến lúc đó rồi hãy nói. Nếu thật thành công sẽ không quên ông chú người đâu.” Ôn Uyển biết rõ Hạo thân vương vô sự sẽ không đến điện tam bảo, lần này tới không đơn giản chỉ để ngắm hoa đào, thể nào cũng có dụng ý khác, hẳn là vì xưởng đồng hồ và trại Trân Châu này của nàng đây! Dù sao hai sản nghiệp này nếu thành công, Ôn Uyển cũng không định một mình độc chiếm, đến lúc đó thả ra một phần cổ phần. Từ trước đến giờ Ôn Uyển luôn tâm niệm có tiền mọi người cùng nhau kiếm, chẳng qua ta chiếm phần lớn, các ngươi được phần nhỏ, tất cả đều vui vẻ. Có điều muốn nhập cổ phần, trước khi thành phẩm cùng nhau gánh vác còn được thêm lợi. Những món lời kếch sù thế này muốn một miệng nuốt hết rất dễ chọc yêu thiêu thân a.
Hạo thân vương thấy Ôn Uyển nói dứt khoát như vậy cũng không dây dưa chuyện này nữa, hàn huyên thêm một hồi liền rời đi.
Ôn Uyển đi vào phòng nhìn hai đứa con trai bảo bối. Hạ Ảnh nhìn bóng lưng Hạo thân vương rời đi liền lóe lên một đạo hàn quang.
Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, chúng ta hao tốn nhân lực tài lực lớn như vậy, hiện tại mắt thấy sắp có thành quả liền muốn tới phân một chén canh. Trên đời có chuyện tốt như vậy sao.”
Ôn Uyển không sao cả: “Ông ta không nói, ta cũng sẽ chia ra ba thành. Ăn một mình không dễ. Dù chống đỡ được ta cũng không thích ăn một mình.”
Hạ Ảnh nín lặng.
Ôn Uyển lại có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc xưởng lông dê còn chưa có hiệu quả gì. Nếu có thể làm ra quần áo lông dê thì tốt quá.”
Thái tử nhận được tin tức nói Ôn Uyển gặp Hạo thân vương thì sắc mặt liền âm trầm. Lần này hắn đến Ôn Tuyền thôn trang, ngoài mặt là để ngắm hoa đào, nhưng thực chất là muốn nhân cơ hội này gặp mặt Ôn Uyển, cùng Ôn Uyển vui vẻ trò chuyện. Những năm này, quả thật từ khi cung biến lần đó, hắn chưa từng được nói chuyện riêng với Ôn Uyển lần nào. Hôm nay địa vị thái tử của hắn tràn ngập nguy cơ, cần có một đồng minh. Đáng tiếc, Ôn Uyển căn bản là không đón nhận hắn. Mặc dù Thái Tử Phi và Ôn Uyển có giao hảo, nhưng nhiều năm như vậy lại không thấy có tiến triển, chỉ có ôn hoà. Đáng tiếc, đến rừng hoa đào cũng không gặp được Ôn Uyển.
Phụ tá Thái tử trấn an: “Thái tử điện hạ đừng lo lắng. Quận chúa cũng không gặp Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử mà. Quận chúa tiếp Hạo thân vương là vì thân phận trưởng bối, làm vãn bối nếu không tiếp đón sẽ thất lễ.”
Sắc mặt Thái tử vẫn không dịu lại. Nói thì nói như thế, nhưng Ôn Uyển công khai cự tuyệt gặp là không xem hắn vào mắt. Trong lòng Thái tử không căm tức mới kỳ quái.
Như Vũ biết chuyện thái tử phát giận trong thư phòng với một nhóm người. Nghe xong những lời báo lại thì chân mày không nhíu lấy một cái. Lúc Thái tử đi thôn trang cũng bảo nàng cùng đi. Nàng biết thái tử dự tính điều gì, đương nhiên sẽ thoái thác. Sao Ôn Uyển có thể một mình gặp thái tử, hơn nữa còn ở thôn trang nữa?.
Ma ma tâm phúc lén đi vào, cho mọi người dần lui xuống: “Công tử gởi thư, đã có tin tức xác thực rồi ạ. Trước đó không lâu có một người hiếu kính thái tử, thời gian trước sau vừa đúng.”
Đầu Như Vũ có hỏa. Người bợ đỡ như vậy, có thể là mặt hàng gì tốt, không phải tham quan ô lại thì cũng loại không tài vô năng chỉ biết luồn cúi. Như Vũ chán nản ngồi trên ghế. Nàng có thể có biện pháp gì, cách gì cũng không có: “Quách thị, nhất định là tiện nhân Quách thị này.”
Ma ma tâm phúc khẽ thở dài. Thái Tử Phi đã suy đoán được tám chín phần mười. Nhất định là Quách gia bắc cầu dắt mối. Quách gia đến nước này rồi còn không chịu yên tĩnh. Còn Hoàng hậu nương nương nữa, khác nào muốn đưa thái tử vào đường chết đâu chứ?
Như Vũ cười lạnh: “Sao Thái tử nghĩ mãi vẫn không thông thế chứ? Phế chàng đi, hoàng hậu còn có Tam hoàng tử. Tam hoàng tử làm việc cẩn thận hơn chàng, còn hiểu lòng đế vương nông sâu. Từ chuyện lần trước, Ngũ hoàng tử trầm tĩnh lại. Danh tiếng Tam hoàng tử vẫn không khác. Sao hắn còn tin tưởng Hoàng. . . Tin tưởng Quách thị ngu xuẩn kia.” Nếu thái tử ngã, con trai của nàng sẽ thành cái đinh trong mắt đâm trong thịt của tân hoàng tương lai. Con của nàng không có đường sống. Đây là kết quả nàng lo lắng nhất, cũng là chuyện nàng sợ nhất.