Thái Tử Phi nghe nói Trân Tiệp dư đã chết, liền đứng phắt dậy: “Đã chết? Chết như thế nào?” Chờ Thái Tử Phi nghe được chuyện Trân Tiệp dư vì hạ độc Giang Vi, kết quả lại là Minh Cẩn trở thành thế thân chặn tai họa. Hải Như Vũ ngồi phịch xuống ghế.
Dung ma ma cũng cảm thán lãng phí vô ích một quân cờ tốt. Bồi dưỡng quân cờ này đã hao tốn không ít tâm tư. Nhưng bây giờ người đã chết rồi, nói gì cũng vô dụng. Ai bảo số mệnh nàng ta không tốt, giết người lại đúng lúc bị Minh Cẩn đụng phải.
Thái Tử Phi Như Vũ cũng biết, quân cờ nay cứ thế phế đi. Đang định nói chuyện, chỉ nghe thấy Linh Đông đã tới. Như Vũ ngồi xuống rồi, sắc mặt khôi phục bình thường, để cho Linh Đông đi vào.
Từ ngày hôm qua sau khi nhận được tin tức Minh Cẩn trúng độc, trong lòng Linh Đông vẫn luôn thấp thỏm lo lắng. Vốn ngày hôm qua đã muốn đến thăm Minh Cẩn, nhưng nghe Như Vũ nói hiện tại đi một lát rồi trở lại sẽ càng thêm phiền, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Cũng qua một ngày, cho nên hắn muốn vào cung thăm Minh Cẩn một chút: “Mẫu phi, con nghe ma ma nói Minh Cẩn đệ đệ đã tỉnh lại. Mẫu phi, con muốn đến thăm Minh Cẩn đệ đệ.”
Sắc mặt Như Vũ có chút âm u, bây giờ Linh Đông thật sự đã bị Ôn Uyển lung lạc rồi. Từ sau khi Linh Đông trở về đã cùng Linh Nguyên không hợp nhau, cùng người làm Mẹ như nàng ngày càng xa lạ. Mà lần này, Linh Đông biết Minh Cẩn gặp chuyện không may vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Minh Cẩn, ngày hôm qua cả một buổi tối ngủ không ngon. Ngày thường nàng chưa thấy hắn lo lắng cho Linh Nguyên và Linh Hạo như vậy đâu, ba huynh đệ chung đụng chỉ thường thường, một chút cũng không giống thân huynh đệ. Như Vũ cũng muốn giảng giải chuyện này, nhưng không có cách nào khác, thời gian Linh Đông ở phủ đệ quá ít.
Như Vũ không biết bởi vì chuyện y phục, làm cho Linh Đông mất mặt trước Minh Duệ và Minh Cẩn. Thời điểm Linh Đông trở về, nhìn thấy quần áo Linh Nguyên mặc, nói là Thái Tử Phi tự mình làm. Món y phục kia, không có những thứ đẹp mắt, phú quý, nhưng nhìn lại rất thoải mái. Linh Đông không biết bộ y phục này có thật là mẫu phi hắn tự tay làm hay không, nhưng đáy lòng hắn đã không còn có ý định hỏi thăm. Một hài tử nếu đã thờ ơ đối với sự thiên vị của mẫu thân, thì có nghĩa là hắn đã chết tâm rồi.
Linh Đông nhạy cảm cảm giác được Như Vũ không vui. Cẩn thận hỏi: “Mẫu phi? Sao vậy? Có phải Minh Cẩn có gì không tốt hay không? Không phải nói nửa đêm hôm qua đã tỉnh rồi sao?” Ngàn vạn lần đừng để Minh Cẩn xảy ra chuyện. Nếu \Minh Cẩn có chuyện gì, Linh Đông nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Mặc dù lúc đầu hắn vào phủ, Minh Cẩn tỏ ra mãnh liệt bài xích, thậm chí còn gây khó khăn không ít. Nhưng chung đụng lâu dần, hắn cũng rất thích Minh Cẩn. Trên người Minh Cẩn có rất nhiều khuyết điểm, tham ăn, lười, làm bài tập thì luôn sao chép của bọn họ. Nhưng Minh Cẩn làm cho hắn cảm thấy rất chân thật, Minh Cẩn không giống những người trong Đông Cung, lúc nào cũng mang mặt nạ ra đổi xử với hắn. Minh Cẩn muốn khóc sẽ khóc, muốn cười sẽ cười, hơn nữa tình cảm của Minh Cẩn và Minh Duệ khiến cho hắn rất an tâm. Không phải là hâm mộ, mà là an tâm, thực sự an tâm. Hôm nay hắn cùng Minh Cẩn chung đụng nhiều năm như vậy, quan hệ với Minh Cẩn cũng càng ngày càng hòa hợp rồi, hắn thật sự coi Minh Cẩn là đệ đệ của mình mà đối xử. Nếu thật có chuyện, Linh Đông sẽ rất đau lòng.
Như Vũ thấy khuôn mặt Linh Đông bi thống, trong lòng không có tư vị gì. Nhưng Linh Đông muốn đi thăm Minh Cẩn, đây chính là một cơ hội không thể tốt hơn, vừa lúc thừa dịp thăm dò tin tức: ” Vậy để Mẫu phi cho người chuẩn bị xe ngựa.”
Ôn Uyển đang dụ dỗ Minh Cẩn uống thuốc, nghe được Như Vũ mang theo Linh Đông tới đây, liền cho người đưa bọn họ mời đến. Chờ Minh Cẩn uống thuốc xong, đổi một thân xiêm y mới đi ra ngoài.
Linh Đông vừa nhìn thấy Ôn Uyển vội vàng nói: “Cô cô, Minh Cẩn đệ đệ thế nào rồi?” Bộ dáng vội vàng kia, hiển lộ sự lo lắng vô hạn của Linh Đông.
Ôn Uyển trong lòng cũng rất hiểu. Nhưng mẫu thân của Linh Đông đang ở nơi này, Ôn Uyển không thể biểu hiện quá thân thiết với Linh Đông: “Ừ, Minh Cẩn tốt hơn nhiều rồi. Vừa mới uống thuốc xong, cháu đi xem hắn đi, nếu không Minh Cẩn sẽ ngủ mất.” Vừa mới uống thuốc có tác dụng an thần, uống xong Minh Cẩn sẽ buồn ngủ.
Linh Đông lập tức theo sát nha hoàn đi nhìn Minh Cẩn.
Sắc mặt Như Vũ biến hóa rất nhỏ Linh Đông không biết, nhưng sao Ôn Uyển có thể nhìn không thấy chứ? Ôn Uyển cười nói: “Linh Đông vẫn luôn ở bên cạnh ta, thời gian cùng chung đụng với ngươi cũng ít đi. Thừa dịp lần này, để cho hắn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.” Ôn Uyển đây là uyển chuyển tỏ vẻ, thừa dịp này làm cho mẫu tử bọn hắn chung đụng nhiều hơn, cố gắng bồi dưỡng tình cảm.
Như Vũ lắc đầu: “Linh Đông hai năm qua ở chỗ muội đã biến hóa rất lớn. Ta cũng biết muội đã tốn không ít tâm huyết, chờ chuyện lần này qua đi, sẽ để hắn trở về. Học hành cũng không thể chậm trễ.” Mặc dù trong lòng Như Vũ có bao nhiêu ai oán. nhưng không thể không thừa nhận, Linh Đông quả thật càng ngày càng tốt. Có lẽ tư chất Linh Đông không được, so với Linh Nguyên thua kém khá nhiều. Nhưng hiện tại Linh Đông có thể được như hiện tại, đã vượt qua dự liệu của Như Vũ rồi.
Hai người còn chưa nói được mấy câu, chỉ nghe thấy cung nữ đi vào hồi bẩm nói: “Quận chúa, Hoàng quý phi và quý phi nương nương tới, muốn gặp Quận chúa.” Lúc trước đám tần phi trong hậu cung không chủ động tới cửa, chỉ tặng không ít dược liệu và thuốc bổ tới. Lần này tới đây, cũng là trùng hợp. Dĩ nhiên, có phải thật sự trùng hợp hay không cũng chỉ có ông trời mới biết.
Ôn Uyển mời hai vị nương nương đi vào. Chờ hai người đến chính sảnh, Ôn Uyển mới đứng dậy, sau khi chào hỏi xong lại lần nữa ngồi trở lại ghế.
Lần này Ôn Uyển ngồi ở chủ vị, Thích Hoàng quý phi ngồi ghế trên bên trái, Văn quý phi thì ngồi ở vị trí thứ hai bên trái. Còn lại Như Vũ ngồi ở ghế đầu tiên bên phải.
Vị trí biến hóa, cũng biểu hiện thái độ lúc này của Ôn Uyển.
Thích Hoàng quý phi và Văn quý phi tới đây, cũng vì muốn thăm dò một chút thái độ của Ôn Uyển. Dù sao hôm qua Minh Cẩn trúng độc, hôm nay Trân Tiệp dư bị ban cái chết. Nếu nói không liên quan đến Ôn Uyển, chỉ có kẻ ngu ngốc mới tin là thật. Các nàng là đến hỏi thăm xem kế tiếp Ôn Uyển sẽ làm thế nào? Là chấm dứt tại đây, hay muốn tiếp tục truy cứu.
Ôn Uyển cũng không cùng bọn họ đánh Thái Cực, lạnh lùng tỏ vẻ Trân Tiệp dư chết cũng chưa hết tội. Thế nhưng làm cho nhi tử nàng trúng độc thiếu chút mất mạng, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua Ôn Uyển vẫn còn kinh hãi.
Như Vũ nhìn thấy sự lãnh mạc của Ôn Uyển, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy Ôn Uyển lộ sát khí ra ngoài. Như Vũ lúc này rốt cục phát hiện, mình vẫn xem thường Ôn Uyển rồi. Thường ngày nhìn thấy Ôn Uyển luôn là bộ dáng ôn hòa. Thật ra thì lúc ra tay cũng không hiền từ chút nào.
Như Vũ nhớ tới lần cung biến đó, Ôn Uyển không chớp mắt giết nhiều người như vậy. Trong bụng cười khổ, làm sao nàng lại mau quên như vậy chứ?
Trong lòng Thích Hoàng quý phi đã biết. Nhưng Văn quý phi lại không biết, nghe Ôn Uyển nói vậy, trong lòng liền lộp bộp rơi xuống, xem ra chuyện lần này thật sự không thể dừng lại đây. Cần phải chú ý, không thể để cho chuyện này dính líu đến mình. Khách sáo hai câu xong, Thích Hoàng quý phi và Văn quý phi rời đi.
Ôn Uyển cũng không cùng Như Vũ nói thêm cái gì, thật sự là đến bây giờ không còn gì để nói cùng nàng ta. Như Vũ cũng thức thời mà cáo từ, vốn còn muốn để Linh Đông ở lại. Nhưng Ôn Uyển lắc đầu: “Hiện tại Minh Cẩn còn phải dưỡng bệnh, ta không có nhiều tinh lực như vậy. Trước vẫn để Linh Đông hồi Đông cung đi. Chờ mọi chuyện thỏa đáng rồi hãy nói.”
Lúc Linh Đông rời đi, Ôn Uyển dặn hắn phải làm tốt công khóa, đến lúc đó không thể chậm trễ. Nếu không không chỉ có tiên sinh muốn phạt hắn, mà nàng cũng phạt hắn đấy.
Linh Đông lập tức bảo đảm nhất định sẽ không chậm trễ công khóa. Ôn Uyển sờ sờ trán Linh Đông: “Ừ, cô cô tin tưởng cháu.”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mỉm cười của Như Vũ, nhưng nụ cười kia không đạt tới đáy mắt. Sau khi đám người này rời đi, nàng nhìn về phía Hạ Dao nói: “Ngươi đối với Hải Như Vũ có cách nhìn thế nào?” Lòng người dễ đổi. Hải Như Vũ đã sớm không phải là nữ tử ngày trước cùng bọn họ vui đùa. Nàng vốn cảm thấy chính là hình thức sinh tồn trong hoàn cảnh này, vì sinh tồn cũng là bình thường. Nhưng Hải Như Vũ bây giờ ngay cả bản tính cũng đã đánh mất.
Hạ Dao cười khẽ: “Còn có thể nhìn thế nào. Chỉ cần tương lai Quận chúa cũng có thể như bây giờ, cho dù Hải Như Vũ có làm hoàng hậu, hay Thái hậu cũng không có thể làm gì được Quận chúa.” Thái hậu tuy rằng quyền thế rất lớn, nhưng cái quyền thế này chỉ hạn chế ở hậu cung. Chuyện tình trong triều Thái hậu không thể can thiệp. Địa vị của Ôn Uyển, không chỉ ở dân gian, mà trong tôn thất cũng rất có địa vị. Nếu tân hoàng đế dung không nổi Ôn Uyển muốn hạ sát thủ. Cũng phải nhìn xem có bản lãnh này hay không đã.
Ôn Uyển không nói gì.
Hạ Ảnh sắc mặt nguội lạnh: “Quận chúa, Trân Tiệp dư là người của Thái Tử Phi. Người nói xem chuyện lần này có phải là trùng hợp hay không? Có khi nào Thái Tử Phi. . . . . .” Hạ Ảnh hoài nghi chuyện lần này là Thái Tử Phi ở sau lưng sai sử, khiến cho Minh Duệ và Minh Cẩn gặp chuyện không may, sau đó. . . . . . Nghĩ tới đây, Hạ Ảnh không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi vì quá không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa cũng không hợp lý.
Ôn Uyển lắc đầu: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Nhưng không thể nào. Nàng ta không có thế lực lớn như vậy. Hơn nữa cũng không thể mạo hiểm làm chuyện này. Chuyện không có ích lợi này người nào lại phí tâm tư đi làm chứ. Minh Duệ và Minh Cẩn có chuyện gì, đối với nàng ta cũng không có lợi. Mặc dù Trân Tiệp dư đã chết, còn tra ra mấy người bị tình nghi, nhưng cuối cùng ta vẫn có một loại cảm giác, chuyện này không đơn giản như vậy. Hạ Dao, Hạ Ảnh, các ngươi nói xem có phải chúng ta sơ sót ở đâu không?” Ôn Uyển cảm giác, chuyện này quá trùng hợp rồi. Giang Vi thích ăn bánh mứt táo, Minh Cẩn vừa lúc gặp phải muốn ăn, bánh mứt táo lại có độc. Hai chuyện này xảy ra cũng quá mức trùng hợp rồi, làm người đứng ở địa vị cao, từ trước đến nay luôn không tin vào sự trùng hợp.
Hạ Dao giật mình một cái: “Quận chúa, ý của người là? Chuyện này không đơn giản chỉ là nữ nhân trong hậu cung tranh thủ tình cảm?” Nếu là như vậy, các nàng phải đề cao cảnh giác hơn.
Ôn Uyển lại không có bằng chứng gì, chỉ là có cảm giác như thế: “Ta cảm giác không đơn giản như vậy. Vẫn nên tập trung điều tra thêm đi.” Nếu là trùng hợp thì không sao, nhưng nếu không phải trùng hợp, kẻ đứng sau lưng kia rốt cuộc đang đánh cái bàn tính gì. Hại được một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Nàng không thể luôn luôn bị động như thế được!
Không lâu sau, Ôn Uyển nghe nói Hứa Tịnh Thu đã tới. Ôn Uyển biết được Hứa Tịnh Thu tới đây, trên mặt mang theo lạnh lẽo “Ta còn không đi tìm nàng ta tính sổ, nàng ta còn tự mình tới trước. Can đảm không nhỏ a, để cho nàng ta đi vào.” Nếu đến để thám thính, vậy cứ để cho nàng ta tìm kiếm. Đồng thời cũng thuận tiện để nàng tìm kiếm một chút phong thanh. Xem xem có thật là Hứa Tịnh Thu chỉ bị liên lụy hay không? Khỏi tốn công tốn sức của nàng.
Ôn Uyển nhìn Hứa Tịnh Thu vừa tiến vào, trên đầu cài trâm phượng Bích Ngọc Long (cẩm thạch). Váy dài màu tím lộ ra tư thái mỹ lệ linh lung, cùng với ngũ quan xuất chúng, Ôn Uyển nhìn Hứa Tịnh Thu, Ôn Uyển nhớ Hứa Tịnh Thu chỉ lớn hơn nàng một tuổi. Năm nay hai mươi sáu rồi, đúng là bộ dáng của một nữ nhân thành thục, bảy phần kiều mỵ ba phần xinh đẹp.
Ôn Uyển bình tĩnh cho nàng ta ngồi xuống, nghe thấy nàng ta hỏi Minh Cẩn hiện tại như thế nào. Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Không sao, thái y nói đã không có chuyện gì nữa. Chỉ cần điều dưỡng tốt, sẽ không có gì đáng ngại.”
Hứa Tịnh Thu may mắn chấp hai tay lại: “Là ông trời phù hộ.”
Hạ Dao một chút cũng không che giấu, hừ một tiếng. Mèo khóc chuột giả từ bi, còn lạ gì các người.
Ôn Uyển tùy tiện ứng phó nói mấy câu, để nha hoàn dâng nước trà, mời Hứa Tịnh Thu uống trà. Sau khi Hứa Tịnh Thu nâng chung trà lên uống một hớp, lại thấy cung nữ phía dưới bưng điểm tâm tới, là bánh mứt táo. Sắc mặt Hứa Tịnh Thu lập tức thay đổi. Mặc dù Hứa Tịnh Thu đã che giấu rất nhanh, nhưng vẫn chạy không khỏi ánh mắt của Ôn Uyển.
Hứa Tịnh Thu cầm bánh mứt táo lên, tay run rẩy mấy cái cuối cùng vẫn làm trò trước mặt Ôn Uyển, cười cười ăn hai khối bánh mứt táo. Có ăn hay không thật ra thì cũng không quan trọng, trong lòng Ôn Uyển đã có tính toán rồi.
Ôn Uyển mặt không chút gợn sóng, tùy ý nói hai câu rồi tiễn khách. Sau khi đám người rời đi, Ôn Uyển cười nói: “Hạ Dao, ngươi thấy sao?”
Hạ Dao cười lạnh: “Tám chín phần mười rồi còn gì. Quận chúa, xử trí thế nào?” Không phải là kẻ chủ mưu cũng là đồng lõa. Người như vậy tuyệt đối không thể giữ lại. Từ trước đến giờ, đã lợi dụng bao nhiêu lần rồi.
Ôn Uyển hờ hững nói: “Trước cứ nhìn xem cậu hoàng đế xử trí thế nào. Chờ cậu hoàng đế xử trí xong rồi nói tiếp.”
Trời mùa hạ về đêm, những vì sao lấp lánh chiếu ra ánh sáng, một điểm, hai điểm. . . . . . Lóe lên bất định, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Ôn Uyển nhìn lên bầu trời sao, sắc mặt cô đơn. Bỗng nhiên, một ngôi sao băng xẹt qua, vẽ lên một đường vòng cung thật xinh đẹp, rất nhanh liền biến mất không còn dấu vết. Ôn Uyển cười nói: “Có một truyền thuyết nói, nếu có sao băng đi qua nói ra một nguyện vọng, nguyện vọng này nhất định có thể trở thành sự thật.”
Hạ Dao biết Ôn Uyển tâm tình không tốt, khó có khi nàng có thể nói sang chuyện khác, liền cười trả lời: “Quận chúa, vậy sao vừa rồi người lại không ước?” Nếu tin tưởng truyền thuyết này, mới vừa rồi nên cầu nguyện mới phải.
Ôn Uyển nhẹ giọng nói: “Ta muốn ước. Nhưng trong nháy mắt đó, ta không biết nên ước cái gì?” Ước trượng phu sớm ngày trở về, là chuyện không thể được. Ước nhi tử bình an lớn lên, con đường tương lai của nhi tử nhất định sẽ rất gian khổ, có thể bình an lớn lên hay không, không chỉ dựa vào nàng mà còn phải dựa vào cố gắng của hai đứa bé. Cho nên trong nháy mắt đó, Ôn Uyển thật sự không biết nên ước cái gì. Cứ do dự, cuối cùng bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.
Ôn Uyển nhìn lên bầu trời ánh sao sáng, hồi lâu không nói chuyện.
Hạ Dao biết thói quen này của Ôn Uyển, khi tâm tình không tốt luôn thích ngắm sao. Một hồi lâu mới lên tiếng: “Quận chúa, không nên vì chuyện lần này mà khổ sở nưã. Minh Duệ và Minh Cẩn đều là hài tử thông tuệ, chờ bọn hắn biết nơi này gian nguy thế nào sẽ tự biết bảo vệ tốt bản thân. Quận chúa nên tin tưởng hai hài tử mới đúng.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Có cái gì khó khăn chứ? Nếu đã quyết định làm, ta sẽ không già mồm cãi láo một mực nói mình vô tội. Hai tay của ta đã sớm dính đầy máu tươi, nhiều thêm nữa thì có gì đâu. Ta chỉ cảm thán, thế sự thật khó lường. Tương lai như thế nào, ai cũng không thể nói chính xác. Về phần Minh Duệ và Minh Cẩn. Ta mặc dù rất lo lắng, nhưng bọn chúng có con đường của riêng mình. Hiện tại ta chỉ có thể đem hết toàn lực bảo vệ đứa nhỏ. Về phần tương lai, phải xem ý của ông trời rồi.”
Hạ Dao khẳng định nói: “Tương lai nhất định sẽ tốt hơn so với hiện tại.”
Ôn Uyển khẽ mỉm cười: “Vừa rồi ta chợt nghĩ, không biết hiện giờ Bạch Thế Niên đang làm gì? Có phải cũng giống như ta, ngồi dưới bầu trời đêm ngắm sao, có nghĩ đến đối phương giống như ta hay không? Mặc dù đã sớm ước định, nhưng gặp phải chuyện vẫn không nhịn được mà trách cứ hắn. Nhưng dù có trách cứ thế nào, cũng không thể khiến ta ngừng tưởng niệm hắn. Thật muốn hắn có thể sớm một chút trở lại. Đáng tiếc còn những bốn năm nữa. Bốn năm a, khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy.” Ôn Uyển không phải là không nhớ Bạch Thế Niên, cũng không phải là không muốn viết thư cho hắn. Nhưng nàng chỉ cần nghĩ tới Bạch Thế Niên, cái loại cảm giác tư niệm vô cùng này sẽ khiến cho lòng nàng trống rỗng . Loại cảm giác tuyệt vọng này khiến Ôn Uyển không thể chịu nỗi. Việc bây giờ nàng có thể làm, chính là khiến bản thân hết sức bận rộn, làm cho mình không nên suy nghĩ. Tránh suy nghĩ nhiều khiến tâm tình không tốt.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không phải đang tự trách, mà là đang nhớ đến tướng quân. Trong bụng an lòng. Tư niệm tướng quân so với Quận chúa tự trách bản thân không chiếu cố tốt hai hài tử thì tốt hơn nhiều: “Quận chúa, tướng quân nhất định ngày ngày luôn nhớ đến Quận chúa. Ừ, còn nhớ cả Minh Duệ và Minh Cẩn nữa. Quận chúa a, người không biết nữ nhân trong kinh thành đều nói tướng quân là nam nhân si tình đệ nhất thiên hạ sao? Ở biên thành sáu năm tuân thủ lời hứa với Quận chúa, cách xa đám nữ nhân ít nhất mười bước. Quận chúa, cái danh người đàn bà đanh đá (người đàn bà đanh đá) này chắc chắn thuộc về người rồi.” Hạ Dao hi vọng nói một ít chuyện nhẹ nhàng như vậy, có thể làm cho tâm tình Ôn Uyển hòa hoãn trở lại.
Ôn Uyển bĩu môi, vẻ mặt buồn bực nói: “Tại sao ta là người đàn bà đanh đá còn hắn lại là nam tử si tình đệ nhất thiên hạ chứ? Ta rõ ràng là người luôn luôn không có lợi không làm, nhưng sao lại lấy hắn cơ chứ? Thật là lỗ thê thảm.”
Hạ Dao thú vị nói: “Ủa, có lỗ sao? Ta nhớ giống như có người đã từng nói, Bạch tướng quân là của nàng. Cái gì cũng đều là của nàng đấy.”
Ôn Uyển cười mắng: “Chẳng lẽ không đúng? Gả cho hắn, là chuyện thua lỗ nhất ta làm được đấy. Không chỉ phải chiếu cố kỹ lưỡng gia đình, còn phải nuôi nấng hài tử, xong còn phải giúp đỡ hắn khơi thông quan hệ để bảo đảm quân lương thuận lợi đúng chỗ. Cưới ta, là phúc khí tám đời tu luyện của hắn đấy.”
Hạ Dao đối với câu nói này rất là đồng ý: “Ai nói không phải chứ? Những năm này Quận chúa vừa làm cha vừa làm mẹ, chỉ sợ hài tử có nửa điểm ủy khuất. Cũng may là Minh Duệ và Minh Cẩn đều thật ngoan, nếu không còn không biết sẽ hành hạ Quận chúa thành cái dạng gì đây! Cho nên, Quận chúa, nửa đời sau của tướng quân nhất định phải làm trâu làm ngựa cho người rồi. Đây là nghĩa vụ của hắn. Nếu không thật là có lỗi với nhiều năm cực khổ như vậy của người rồi.” Mặc dù Minh Cẩn đôi khi sẽ quấy phá Ôn Uyển. Nhưng tổng thể mà nói, Minh Cẩn thật sự hài tử tốt vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận.
Ôn Uyển vui vẻ cười nói: “Không nói ta là người đàn bà đanh đá nữa sao?” Hai nàng một người là ác nhân, một người là ác phụ, thê tử hiền lành thể thiếp như vậy lại là người đàn bà đanh đá, thiên hạ không biết có bao nhiêu nam nhân muốn người đàn bà đanh đá như vậy đấy ( khen mình cũng không biết xấu hổ )
Một hồi trêu ghẹo này, tâm tình Ôn Uyển buông lỏng rất nhiều. Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: “Lần này chờ hắn biết Minh Cẩn gặp chuyện không may, nhất định sẽ rất đau lòng .” Không chỉ có đau lòng, còn có thể sẽ tự trách đấy.
Lúc này Hạ Dao cũng không nói giúp Bạch Thế Niên nữa: “Có đau lòng hơn nữa cũng không khổ cực như Quận chúa đâu. Nhớ năm đó, Quận chúa còn chưa tìm hắn tính sổ đâu!” Hạ Dao nói chính là chuyện Bạch Thế Niên bị thương.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cũng không thể nói như vậy. Ta vẫn còn có hai hài tử phụng bồi. Một mình hắn cô linh ở biên thành, so với ta khổ hơn nhiều.”
Hạ Dao cười khẽ, không nỡ nói nhiều thêm hai câu.
Ôn Uyển nói đến hài tử, lại nhớ đến Phương Vũ Đồng, liền khẽ than thở. Mặc dù Bạch Thế Niên ở nơi xa, nhưng vẫn không có lúc nào mà không nhớ thương ba mẹ con bọn họ. Nhưng Phương Vũ Đồng gả cho trượng phu như vậy cũng thật xui xẻo: “Phong Vương Phi hiện giờ thế nào?” Kể từ khi mất đi nhi tử, Phương Vũ Đồng bệnh nặng một trận, đến giờ bệnh căn không dứt. Cộng thêm tâm tình vẫn tích tụ, thân thể càng ngày càng suy yếu.
Ôn Uyển cảm giác, cảm thấy, Vũ Đồng có thể sẽ mất sớm. Ý nghĩ này thật không tốt, nhưng đây là phỏng đoán chân thật nhất của Ôn Uyển.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái, cuối cùng quyết định nói thật: “Diệp thái y nói, Phong Vương Phi có thể sẽ sống không quá năm nay.”
Ôn Uyển lầm bầm nói: “Ta nhớ Phương Vũ Đồng bằng tuổi với ta đấy.” Tám cô nương, chỉ có Phương Vũ Đồng với nàng là cùng tuổi, nhanh như vậy sẽ phải từ giã cõi đời rồi.
Hạ Dao đối với chuyện này một chút cũng không đồng tình: “Gả vào hoàng thất bị mấy năm vợ chồng ân ái mê hoặc, liền cho rằng có thể ân ái đến bạc đầu. Còn không biết trái tim nam nhân dễ xoay chuyển thế nào. Kể từ khi Hà thị đến Phong Vương Phủ, mấy lần giao phong đều rơi vào thế hạ phong. Lục hoàng tử cũng càng ngày càng chán ghét nàng, sau khi mất đi hài tử liền không còn ý chí chiến đấu, thân thể cũng càng ngày càng kém. Chuyện này, ta đoán thật ra thì nàng ta hẳn cũng biết. Nếu không cũng sẽ không tiếp tục như vậy.” Dựa theo cách nói của Hạ Dao, lúc ấy nếu cứ cố gắng mà chắm sóc nhi tử, phu thê ân ái gì đó cũng chỉ là mây trôi. Phải biết rằng Phương đại nhân dù thế nào cũng là đại quan, hơn nữa còn cầm thực quyền. Có nhà mẹ đẻ trợ lực như vậy. Đáng tiếc, chỉ biết thương xuân tiếc thu, đến nỗi hài tử sinh non, cuối cùng chết sớm. Có thể trách ai chứ, chỉ có thể tự trách bản thân mình vô năng thôi.
Hạ Dao lắc đầu nói “Trước kia ta vẫn luôn cho rằng Tô thị không có thuốc nào chữa được, nhưng bây giờ nhìn lại, chân chính không có thuốc nào chữa được phải là Phương thị mới đúng.” Ít nhất Tô thị hiện tại đã tỉnh ngộ rồi, cũng giống người bình thường rồi ( không có Ôn Uyển quất roi, hai người này cũng là kẻ tám lạng người nửa cân ). Mà Phương Vũ Đồng, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn hết cách.
Ôn Uyển đối với chuyện này cũng không thể giúp gì. Đừng nói hậu viện hoàng tử, cho dù chuyện hậu viện của đại thần, bọn nàng cũng không thể nhúng tay. Đây không phải là phạm huý kiêng kị bình thường.
Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói đến Tô Chân Chân, lại nghĩ tới hôn sự của Mộng Lan. Mộng Lan gả cho Tô Hàng, nếu theo ý Ôn Uyển, cửa hôn sự này trăm lần không thể kết, nhưng rốt cuộc cũng không thể thay Tô Chân Chân quyết định. Ôn Uyển lầm bầm : “Đã nói với bọn họ là họ hàng gần kết thân không tốt, sao lại không tin chứ?” Người ta không tin cũng không còn cách nào. Nhưng Ôn Uyển đối với ba cô nương, rốt cuộc còn có một phân tình cảm nên lo lắng có vạn nhất.
Hạ Dao cười nói: “Không nói người khác, ta cũng không tin tưởng lắm ấy chứ.” Rất nhiều biểu huynh muội kết thân chẳng phải rất tốt sao, hài tử cũng rất bình thường, hơn nữa còn rất thông tuệ.
Ôn Uyển vốn còn muốn sưu tập một chút tài liệu, đề nghị hoàng đế thực hành chính sách nuôi dưỡng tốt cho hài tử. Hôm nay thấy Hạ Dao cũng không tin, được rồi, thói quen nhiều đời như vậy, không phải nàng nói thay đổi là thay đổi được. Hơn nữa, Ôn Uyển cũng không chắc có thể thuyết phục được hoàng đế. Suy nghĩ lại, sau này nàng quản tốt con cháu của chính mình là được rồi. Người khác, nàng cũng không có khí lực kia.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không nói thêm gì nữa, cười tiếp tục nói: “Hôn sự Mộng Lan đã định rồi, mắt thấy Mộng Tuyền cũng đã mười một tuổi, nên đính hôn rồi. Nha đầu kia nhìn ra là một cô nương lanh lẹ tài giỏi, sau này cũng không lo.” Hạ Dao không thích cô nương quá ôn nhu hiền thục, nhìn thật mệt mỏi, mà thích tính tình lanh lẹ như vậy.
Ôn Uyển cười cười. Dù sao gia thế Bình gia không tệ, hài tử tính tình lanh lẹ, tính tình có lớn hơn chút nữa cũng không có gì không tốt. Như vậy mới không dễ thua thiệt. Hơn nữa bên cạnh có ma ma dạy bảo, mấy ma ma này lúc trước được Tôn công công tỉ mỉ chọn lựa, chính nàng cũng xem qua. Thật sự không tệ, cho nên Ôn Uyển không lo lắng hài tử không biết biến thông, sau này không được mẹ chồng và trượng phu thích.
Danh Sách Chương: