Nha hoàn tới truyền lời cẩn thận nói : “Người tới chính là tiểu thiếp của phò mã gia. Nói muốn gặp Quận chúa, Hạ Dao cô nương nói hai câu, rồi rất tức giận, để cho nô tỳ chuyển lời cho Quận chúa một tiếng.” Nha hoàn đối với việc Hạ Dao không nhận được sự đồng ý của Quận chúa đã đi tới trong phủ công chúa để đánh nhau thì vẫn còn sợ hãi, sợ Ôn Uyển giận chó đánh mèo sang người truyền lời là nàng.
Ôn Uyển còn chưa nói gì, Bạch Thế Niên là người đầu tiên không vui rồi. Mặc dù nói Hạ Dao là biểu tỷ của Ôn Uyển , nhưng lại tự tiện mạnh mẽ xông thẳng vào phủ công chúa mà cũng không báo cho Ôn Uyển một tiếng, thật là quá mức rồi. Ôn Uyển, thật sự quá dung túng Hạ Dao.
Ôn Uyển nhìn thấy sắc mặt của Bạch Thế Niên trước mặt thì cười nói trước: “Hạ Dao không phải là người không có phân tấc. Nói vậy chuyện lần này không phải là một thiếp thất đơn giản. Rồi lại nói, cơn giận dữ này của Hạ Dao cũng đã nhịn rất lâu rồi, đều là ta đè ép xuống, mượn chuyện lần này để cho nàng trút giận đi cũng tốt.” Đối với Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử làm chuyện xấu ở sau lưng, Ôn Uyển không làm gì cũng đã để cho Hạ Dao bất mãn rồi. Lần này chuyện của Đại công chúa đã đụng vào họng súng, để cho nàng trút giận này cũng tốt, dù sao vạch mặt cùng với nhị hoàng tử rồi, náo loạn cùng đại công chúa một trận cũng không có quan hệ gì.
Bạch Thế Niên đối với lần này liền nổi lên nghi vấn: “Chuyện gì để cho Hạ Dao cô nương tức giận như vậy?” Nếu Ôn Uyển nói là người luôn biết phân tấc thì chuyện kia có thể cũng không nhỏ.
Nha hoàn thấy Ôn Uyển gật đầu, mới đem những lời nói vừa rồi lặp lại một lần, khuôn mặt Bạch Thế Niên lập tức nổi lên tức giận, đen giống như nhiễm mực vậy: “Thật sự không biết nên gọi là gì, cần phải đánh chết tại chỗ.”
Ôn Uyển phất tay để cho nha hoàn đi xuống”Đánh chết? Đại công chúa tính toán thật giỏi, để cho một kẻ không biết gọi là người gì đến trong phủ ta hỏi nhiều chuyện ngổn ngang lại bị ta đánh chết, Tào Tụng thì hận ta còn nàng ta thì không sao, bỗng nhiên lại muốn ta thay nàng ta gánh cái danh tiếng như vậy, nghĩ cũng đẹp thật!”
Bạch Thế Niên nổi giận: “Đồ khốn kiếp. . . . . .” Vô liêm sỉ khốn kiếp, không ngờ lại tính kế Ôn Uyển dạng này. Khó trách Ôn Uyển không cùng bọn họ thân cận, tất cả đều là những thứ mặt hàng gì đây.
Ôn Uyển hạ xuống tức giận của Bạch Thế Niên: “Đừng nóng giận, Hạ Dao sẽ xử lý tốt . Sẽ không để cho chúng ta phải ngậm cái thiệt thòi này , món ăn đã xong rồi, hôm nay ta với chàng cùng uống hai chén.”
Bạch Thế Niên có chút nghi ngờ “Nàng cũng không sợ tới lúc đó Hạ Dao sẽ thiệt thòi sao? Cho dù không bị thiệt thòi thì khó tránh tới lúc đó hoàng thượng sẽ trách tội tới.”
Ôn Uyển vô tình nói: “Đừng lo lắng thay cho nàng, cho dù không có chuyện ta chống lưng cho nàng thì nhiều năm qua, còn chưa có người có thể làm cho nàng chịu thiệt thòi đâu!”
Bạch Thế Niên không nhịn được hỏi: “Hạ Dao rốt cuộc là làm gì?” Hoàng tử dám đánh, người bình thường sẽ không có cái lá gan này, cho dù có thân phận là nữ nhi hoàng gia thì lá gan không khỏi cũng quá lớn rồi.
Ôn Uyển lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Chuyện của Thần Cơ Doanh chính là cơ mật của hoàng tộc . Rất ít người biết, Thần Cơ Doanh đối với bên ngoài chính là một tổ chức vô cùng thần bí, cho dù có biết nội bộ của bí mật này, cũng chỉ là hiểu được một góc thôi, Hạ Dao nói cho nàng biết, chính là vì tin tưởng nàng.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói, cũng dừng lại đề tài. Hai người chung đụng thời gian lâu như vậy, cũng bồi dưỡng được một sự ăn ý, nếu có thể nói thì Ôn Uyển sẽ nói cho hắn biết, không giấu diếm hắn, nhưng nếu là chuyện không thể nói thì đã dính dáng tới cơ mật hoàng gia, vậy thì không thể nói rồi. Nhưng có người lợi hại như vậy thành tâm yêu quý bảo hộ Ôn Uyển, khiến tâm tình thấp thỏm bất an trong lòng hắn mới giảm đi được một phần .
Đúng lúc này lại có người phía ngoài tới truyền lời nói Diệp quân sư tìm tướng quân có việc. Ngày mai cũng phải đi rồi nên nhất định là có rất nhiều chuyện cần an bài.
Bạch Thế Niên rửa mặt, bởi vì yêu cầu của Ôn Uyển. Bạch Thế Niên cũng cần dùng người hầu hạ, những chuyện này đều do bản thân tự mình làm. Ôn Uyển thấy vành tai phía trước của hắn còn có một điểm trắng nho nhỏ thì Ôn Uyển liền cười đi lấy khăn lông lau cho hắn: “Rửa mặt cũng không rửa sạch sẽ được, thật là một quỷ lôi thôi.”
Bạch Thế Niên rất hưởng thụ sự săn sóc ôn nhu của Ôn Uyển: “Không lôi thôi cũng không được hưởng thụ nhu tình mật ý của vợ. Nàng nói có đúng hay không?”
Ôn Uyển liếc hắn một cái: “Mau đi xem một chút xem Diệp quân sư tìm chàng làm cái gì, chờ tới lúc chàng trở lại thì tất cả cũng đã chuẩn bị xong rồi.” Ôn Uyển nói xong, từ tay của Hạ Ngữ lấy một áo khoác cho Bạch Thế Niên, lại sửa sang dung mạo hắn một chút.
Ôn Uyển sửa sang lại cho Bạch Thế Niên tự nhiên như vậy, người bên cạnh cũng sớm thấy nhưng không thể trách được nữa. Trong bụng Hạ Ngữ thở dài nói. Nếu là người khác thấy Quận chúa xử lý ăn mặc cho tướng quân giống như nha hoàn vậy, không biết còn có người nói quận chúa ghen tị nữa hay không?
Mặc dù có người bên cạnh bảo đảm, nhưng tới lúc gần đi thì Bạch Thế Niên cũng cười trêu ghẹo nói “Vợ, đừng có làm quá khó ăn nha!”
Hạ Ngữ giúp đỡ Ôn Uyển nói chuyện : “Tướng quân thật là đang ở trong phúc không biết phúc. Tay nghề của Quận chúa tới sư phó ở ngự thiện phòng cũng đều phải cam bái hạ phong đấy.”
Bạch Thế Niên mừng rỡ không được “Được, vậy ta chờ.” Hoàng thượng nói ăn ngon thì bên trong còn có thể có phần tình cảm, nhưng nếu là đầu bếp trong ngự thiện phòng cũng phải khen thì tài nấu nướng kia của Ôn Uyển phải để cho hắn chờ đợi rồi.
Ôn Uyển cười nói: “Đi nhanh về nhanh.” Lúc Bạch Thế Niên đi còn không quên hôn trộm một môi thơm.
Hạ Ngữ cúi đầu. Không dám nhìn nhiều. Trong lòng giận trách tướng quân quá không câu nệ tiểu tiết rồi. Nếu lan truyền đi ra ngoài, ừ. Thật giống như ở trong phòng ngủ của chính mình thì cũng không lan truyền ra ngoài được đi.
Về phía Hạ Ảnh thì trực tiếp xem mình như không khí. Cảnh tượng như vậy nàng đã có sức miễn dịch rồi. Ân ái là tốt, nhưng hai người kia ân ái cũng không quản là có người hay không, quá không chút kiêng kỵ nào, tất nhiên là nàng thấy nhiều nên chẳng ý kiến.
Hạ Dao cỡi ngựa đi tới phủ của Đại công chúa. Bản thân nàng có thân phận thị vệ nên cũng không chú ý nhiều tới như vậy, còn lại Đan Nương thì bị bịt chặt miệng, trói chân tay nhét ở bên trong kiệu , nếu không phải là không muốn để cho người trong kinh thành xem náo nhiệt thì đã trực tiếp kêu người tới áp giải vào trong phủ công chúa rồi.
Khí thế của Hạ Dao đủ đến khiến cho đám người trong phủ công chúa không dám để cho Hạ Dao đi vào, đối với cái diêm vương giết người không thấy máu như Hạ Dao, mọi người vẫn còn có chút run như cầy sấy. Nói muốn đi thông báo. Đợi tới khi nhìn thấy Đan Nương bị kéo ra từ trong kiệu thì người trong phủ công chúa liền trợn tròn mắt, chẳng qua cũng có một quản sự tương đối có khả năng, vội vàng mời Hạ Dao vào phòng khách chờ trước để bọn họ quay vào bẩm báo với công chúa.
Rất nhanh thì người đáp lời, nói công chúa còn đang ở cữ, không thể gặp khách, kính xin Hạ Dao tha lỗi. Chờ tới khi qua tháng thì nhất định đưa thiếp mời Ôn Uyển Quận chúa cùng Hạ Dao đến phủ công chúa làm khách.
Hạ Dao cũng không dễ lừa: “Còn đang trong tháng? Còn trong tháng mà có thể để cho thông phòng đến phủ tướng quân của chúng ta náo loạn? Hay là nói, trong phủ công chúa đều nuôi một đám phế vật, có một nha hoàn thông phòng nho nhỏ cũng không trông chừng được, nếu đã như vậy thì để ta nói với hoàng thượng, đem đám phế vật như vậy thì toàn bộ đuổi đi, tránh khỏi việc thể diện hoàng gia của chúng ta đánh mất hết .”
Người nghe được Hạ Dao nói là hoàng gia chúng ta liền lau mồ hôi một cái. Ôn Uyển Quận chúa rốt cuộc là ở chỗ thần tiên nào tìm được vị diêm vương như vậy ( tiên hoàng cũng chính là cái thần tiên kia ). Phải biết rằng cổ đại giai cấp chia ra đặc biệt rõ ràng, một câu nói không thỏa đáng là có thể vào trong nhà lao ngồi rồi. Hạ Dao dám nói là hoàng gia chúng ta vậy thì nhất định chính là người hoàng gia, cho dù có là đại nha hoàn tâm phúc bên cạnh Ôn Uyển quận chúa , cho dù Ôn Uyển Quận chúa quyền thế ngập trời, cũng không dám ném ra một câu nói như vậy , quản sự vốn cẩn thận hậu hạ hôm nay lại càng thêm hèn mọn rồi: “Cô nương chờ một chút, bây giờ nô tài liền trở về bẩm với công chúa.” Rốt cuộc gặp hay không gặp, đó là quyết định của công chúa.
Tư Thông tháng này bị chuyện của mình làm cho sốt ruột, nàng vốn không hài lòng vui vẻ gì, cho nên nghe thấy Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên ân ân ái ái , trong lòng ghen ghét không chịu nổi. Mới có chuyện Đan Nương thuận lợi chạy ra khỏi phủ công chúa, bình an suôn sẽ mà chạy tới phủ tướng quân, cho dù không ly gián được tình cảm vợ chồng bọn họ thì cứ để cho Ôn Uyển có thêm ngột ngạt, làm Ôn Uyển buồn nôn cũng không tệ rồi.
Tư Thông nghe được người báo, một đôi tay nắm chặc chăn: “Ngươi không có nghe sai? Nàng nói chính xác chính là hoàng gia chúng ta? Nàng có nói, nàng rốt cuộc là người nào không?” Nếu như Hạ Dao là người hoàng gia, vậy thì đại biểu cho cái gì, nữ nhi hoàng gia thế nhưng lại đi làm nha hoàn cho Ôn Uyển ( Hạ Dao buồn nôn : ta là thị vệ, hộ vệ, không phải là nha hoàn, đừng làm lẫn lộn), Hoàng gia gia rốt cuộc, rốt cuộc đem Ôn Uyển đặt ở vị trí cao như thế nào?
Trên mặt Tư Thông có đủ loại sắc màu, cuối cùng vẫn nói: “Để cho nàng đi vào.” Nếu Hạ Dao đều làm rõ thân phận của mình, vậy thì nhìn một chút. Tư Thông không có cho là Hạ Dao là nói dối. Nguyên nhân cũng không phải quan niệm cấp bậc với hạ nhân, mà do khí thế của Hạ Dao cùng với người khác khác biệt, cho tới nay các nàng đều cho rằng Hạ Dao vốn không phải là một hạ nhân bình thường, bởi vì toàn thân Hạ Dao đều có khí thế bề trên không thể che dấu được ( tất nhiên là cho tới bây giờ Hạ Dao cũng không nghĩ che dấu ). Nếu không phải cấp trên của Hạ Dao là Ôn Uyển thì đã sớm biểu lộ ra ngoài rồi. Bởi vì ngay cả các nàng cũng sợ hại khí thế của Hạ Dao, chứ đừng nói là trấn trụ được Hạ Dao nữa ( Ôn Uyển mồ hôi một trận, khí thế của ta cũng rất yếu có được hay không).
Hạ Dao đi tới phía trước, Đan Nương bị một đứa nha hoàn đè ép theo ở phía sau. Người trong phủ công chúa đều sửng sốt nhưng cũng không dám lên tiếng nói gì, bị sát khí toàn thân của Hạ Dao làm hoảng sợ. Hạ Dao khinh bỉ vạn phần, trong phủ công chúa này không chỉ có phế vật mà còn không có lòng trung thành, nếu có xảy ra chuyện gì ở trong phủ quận chúa, cho dù biết rõ là không đánh lại thì người trong phủ đệ cũng sẽ liều mạng, nếu không thì tất cả đều đáng chết. Từ khi nào mà có người khi dễ tới cửa cũng không có một ai ra mặt, thật là mất mặt xấu hổ.
Hạ Dao trực tiếp được đưa tới trong thượng phòng gặp Tư Thông. Tư Thông mặc một thân quần áo màu hồng đào, trên đầu mang một mũ màu đỏ thắm, ở giữa trán là một viên bảo thạch to lớn. Màu sắc diễm lệ như vậy càng nổi bậc sắc mặt tái nhợt .
Hạ Dao cũng không có tâm tình nhìn sắc mặt không tốt của Tư Thông, chuẩn bị kết thúc dứt khoác, ngược lại lạnh lùng nói: “Không biết ngươi đuổi nha đầu ấm giường của Phò mã tới phủ tướng quân là có dụng ý gì? Là muốn làm quận chúa chúng ta buồn nôn sao? Hay là muốn ly gián tình cảm của quận chúa cùng với tướng quân?”
Trong mắt Tư Thông chứa lãnh ý: “Là Nàng tự mình lén đi ra ngoài .”
Hạ Dao đối với Tư Thông dám làm không dám nhận thì hoàn toàn khinh bỉ. Cứ có tính tình như vậy mà còn dám so sánh cùng với quận chúa, thật sự là tức cười: “Chính nàng lén đi ra ngoài ? Ta nên nói trong phủ công chúa đều nuôi một đám phế vật hay là công chúa là người nhân hậu rộng lượng tới nỗi, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng có thể bò lên tới trên đầu được.” Nói xong cười gian nói: “Cũng phải, nếu không, làm sao lại bị một nha hoàn thông phòng khích bác để náo loạn cùng với phò mã, còn lan truyền ra ngoài chuyện phò mã đánh ngươi ? Phò mã bị điên, nên cho rằng toàn bộ gia tộc Tào gia đã sống đủ rồi, muốn mời toàn bộ mọi người trong tộc xuống dưới cửu tuyền uống trà.”
Tư Thông đối mặt Hạ Dao đang khinh bỉ không hề có chút che dấu nào thì không thể nhẫn nại được nữa, liền tức giận kêu lên: “Người đâu, đem nàng đuổi ra ngoài cho ta .”
Hai nha hoàn ở trong lúc Tư Thông tức giận liền kiên trì đi lên.