Thời điểm Ôn Uyển xuất cung, sắc mặt rất nhẹ nhõm.
Tới khi thấy Võ Tinh, mặt nàng lại đầy nét cười, đi tới sát cạnh Võ Tinh, nhỏ giọng nói: “Hạ Dao đã đáp ứng, sang năm khi Hoa Đào nở rộ sẽ cử hành hôn lễ.” Ôn Uyển vốn muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn. Nhưng vì nàng đã hứa với Hạ Dao sẽ cử hành hôn lễ trong rừng đào, nên không thể gấp. Hơn nữa, khi hoa đào nở rộ, cử hành hôn lễ trong rừng đào là chuyện vô cùng lãng mạn.
Võ Tinh thật bất ngờ, phản ứng đầu tiên là không tin. Mặc dù mấy năm nay Ôn Uyển vẫn nói sẽ gả Hạ Dao cho hắn nhưng hắn vẫn nghĩ rằng Quận chúa không thể làm được. Hai năm trước vì Quận chúa uy hiếp nên Hạ Dao đã đáp ứng, có điều chỉ là đáp ứng cho có lệ. Sau đó Ôn Uyển liên tiếp nhắc tới chuyện này nhưng Hạ Dao vẫn ậm ừ không rõ ràng nên Võ Tinh càng thêm xác định đó là chuyện không thể nào. Nhiệt tình ban đầu của hắn cũng dần dần giảm xuống, hôm nay chợt nghe Ôn Uyển nói Hạ Dao đã đáp ứng, thời điểm Hôn lễ đã chọn tốt lắm, Võ Tinh có chút ngơ ngác.
May Hạ Dao đã bị Hạ Ảnh kéo qua một bên, nếu không vẻ mặt này của Võ Tinh nhất định sẽ khiến Hạ Dao đổi ý. Ôn Uyển thấy vẻ mặt Võ Tinh vạn phần ngoài ý định, cười híp mắt chờ đợi.
Võ Tinh ách một tiếng mới mở miệng hỏi được: “Hạ Dao thật sự đồng ý sao?” Mặc dù thời gian trôi qua, hắn thấy thái độ Hạ Dao càng ngày càng nhẹ nhàng, cũng nghĩ sớm muộn sẽ có một ngày Hạ Dao đồng ý, nhưng thật sự không nghĩ tới có thể nhanh như vậy. Cảm giác hiện tại của Võ Tinh chính là, hạnh phúc tới quá đột nhiên, hắn không dám tin.
Ôn Uyển cười híp mắt đáp: “Ta còn có thể nói dối ngươi sao? Nhanh chóng đi đặt nhẫn đính hôn. Nếu không đủ tiền trực tiếp tới Tiền viện lấy, bao nhiêu cũng được. Ta nói cho ngươi biết, nhẫn cưới nhất định phải độc nhất vô nhị, cầm nhẫn nhanh chóng cầu hôn Hạ Dao mới có thể biểu lộ thành tâm của ngươi. Ta liền phân phó người chuẩn bị thêu đồ (Hạ Dao còn không bằng Ôn Uyển, Ôn Uyển ít nhất sẽ cầm kim thêu hai mũi, Hạ Dao chắc sẽ trực tiếp đem kim thành ám khí phóng ra mất). Nhất định ta sẽ tổ chức cho các ngươi một hôn lễ náo nhiệt. “Nhanh chóng” thừa dịp cơ hội tốt quyết định ngay, đề phòng nữ nhân Hạ Dao xấu hổ đổi ý.
Võ Tinh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Dao đang đứng, Hạ Dao vẻ mặt mất tự nhiên quay đầu đi nơi khác. (Thật ra Hạ Dao nghe đưuọc hết lời Ôn Uyển nói, đây chính là chỗ tốt của võ công cao cường nha.)
Võ Tinh thấy Hạ Dao như vậy, cũng biết Hạ dao nghe thấy hết, Hạ Dao nghe thấy lời của Quận chúa mà không phản đối, là thật đã đáp ứng đi. Nụ cười trên mặt Võ Tinh không giấu được: “Tốt, tốt, tốt. Chờ đưa Quận chúa trở về phủ ta liền đến hàng kim hoàn chọn nhẫn kim cương.”
Những thứ khác không nói, nhưng tiền mua nhẫn kim cương khẳng định hắn có. Ôn Uyển không bạc đãi thị vệ, thị vệ trong phủ quận chúa lương bổng thấp nhất cũng mười lạng bạc một tháng, của Võ Tinh là tám mươi (bổng lộc của Đại quản gia cũng không cao bằng, Võ Tinh là một trong những người lương cao nhất trong phủ). Những năm qua hắn ăn ở trong phủ đệ (Ôn Uyển có đồ gì mới bốn thị vệ thân cận bọn họ đều có phần), mỗi quý có sáu bộ xiêm y. Hắn lại không có ham mê khác (thị vệ thiếp thân không thể dính dù chỉ một giọt rượu) nên không có hao tổn gì, qua mấy năm cũng có không ít bạc. Trước kia hắn không định thành gia, số tiền này vẫn tồn lại, không động tới, hôm nay muốn tiêu chắc không thiếu.
Đến cửa cung, Ôn Uyển chuyển về xe ngựa của nàng.
Võ Tinh liền đi tới bên cạnh Hạ Dao nhẹ giọng hỏi: “Hạ Dao, nàng thật đáp ứng sao?” <Asi quyết cho anh thay đổi xưng hô cho thân mật:D>
Mặc dù hắn biết Quận chúa sẽ không mang chuyện đại sự như vậy ra nói đùa, nhưng chưa được nghe chính miệng Hạ Dao trả lời, trong lòng có chút không yên tâm, tất nhiên muốn Hạ Dao tự xác nhận.
Mặt Hạ Dao liền đỏ.
Ôn Uyển háo hức như thấy đồ ăn ngon. Thật hiếm có, hiếm có nha. Đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp thấy Hạ Dao đỏ mặt. Nàng mím chặt môi, cố nén cười, sợ sau khi nàng cười Hạ Dao sẽ đổi ý.
Hạ Ảnh thì trực tiếp hơn, bật cười.
Hạ Dao bị tiếng cười của Hạ Ảnh bừng tỉnh. Lập tức tức giận vạn phần nói: “Thế nào? Không muốn?” Nhìn cái bộ dáng ngu ngốc ngờ nghệch này, nàng chuẩn bị đổi ý nha.
Võ Tinh vui hớn hở nói: “Làm sao lại không muốn, ta chỉ sợ là nằm mơ.” Hạ Dao võ công cao, dáng người đẹp, thân phận cũng quý trọng, là người hắn vẫn coi như mục tiêu hướng tới. Giờ lại trở thành vợ mình, Võ Tinh có cảm giác mình thật sự đang nằm mơ.
Hạ Dao thấy Võ Tinh càng trông ngu ngốc, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ đang ở bên ngoài, nếu có thích khách, bộ dạng này của ngươi sao có thể kịp thời bảo vệ quận chúa?”
Võ Tinh cả người chấn động, lập tức thành thực đáp: “Là do ta sơ ý.” Hắn đắc ý vênh váo, nếu vừa rồi có thích khách không phải sẽ có chuyện lớn sao?
Ôn Uyển nhìn cửa cung, cách bọn họ một chút khoảng cách là dày đặc binh sĩ, liền cười híp mắt đáp: “Không đâu, trừ khi thích khách đó là kẻ có thể phi thiên độn địa. Đó là thần tiên, nếu thần tiên muốn mạng nhỏ của ta thì ai cũng không ngăn cản được, đó là do mạng ta đến lúc tận thôi.”
Mặt Hạ Dao lập tức u ám.
Hạ Ảnh lôi tay nàng đi tới bên cạnh Ôn Uyển: “Quận chúa, mời lên xe ngựa. có việc gì trở về trong phủ rồi nói.” Ở bên ngoài nói chuyện như vậy để kẻ khác thấy, khẳng định nói phủ quận chúa là nơi không có quy củ. Sau đó không biết sẽ đồn đại thành chuyện nhảm gì nữa.”
Hạ Dao tiến vào đầu tiên, sau đó tới Ôn Uyển rồi tới Hạ Ảnh. Đây đã là quy tắc bất di bất dịch. Vì Hạ Dao nói có thể trên xe ngựa giấu người, cho nên Ôn Uyển tuyệt đối không thể là người đầu tiên tiến vào xe ngựa.
Ôn Uyển muốn trợn mắt, khi phu xe đánh xe tới nhất định có kiểm tra. Xe ngựa có bao lớn, thích khách có thể trốn ở đâu? Nhưng Hạ Dao kiên trì, Ôn Uyển cũng đành chịu.
Ôn Uyển ở trên xe ngựa, nhìn Hạ Dao cười nói: “Được rồi, tháng ba sang năm đúng mùa hoa đào nở sẽ cử hành hôn lễ ở thôn trang. Ngươi không phải người nhiều ràng buộc, nên chúng ta sẽ đơn giản hóa trình tự, theo đuổi hôn lễ lãng mạn, ngươi thấy có được hay không?” Ở giữa rừng hoa đào, tân lang tân nương mặc hỷ phục, bên cạnh có nha hoàn tát hoa đào lên người. Ôn Uyển vừa nghĩ đã thấy lãng mạn. Haizz, hôn lễ của mình có chút tiếc nuối, nên để Hạ Dao giúp nàng đền bù tiếc nuối ấy đi.
Hạ Dao là người của Thần Cơ Doanh, cuộc sống quá bấp bênh, khi làm nhiệm vụ có thể tùy thời điểm mà chết, cho nên chưa từng có ý nghĩ lập gia đình. Sau này ở bên Ôn Uyển, rồi Ôn Uyển ghép nàng cùng Võ Tinh thành đôi, nàng chỉ cảm thấy quận chúa phiền phức, nàng thật sự không muốn lập gia đình. Lúc ấy nàng thật ra còn muốn phản bác, nữ nhân không có nam nhân vẫn sống được, hơn nữa sống rất tốt.
Sau đó, Ôn Uyển biết rõ khó sanh, cả ngày hết sức lo lắng chuyện sinh nở còn luôn lẩm bẩm chuyện hôn sự của nàng. Hạ Dao hiểu, Ôn Uyển không phải là Bát quái, mà thật sự hi vọng nàng có hạnh phúc, không hy vọng nàng cứ mạnh mẽ đơn độc đi tiếp. Ôn Uyển thường nói với nàng, một nữ nhân dù mạnh mẽ hơn nữa cũng vẫn là nữ nhân, vẫn cần nam nhân che chở. Nàng lúc ấy rất cảm động phần tâm ý này của Ôn Uyển, bởi thế nên mới đáp ứng.
Sau khi Ôn Uyển thoát hiểm, nàng chẳng qua chỉ thuận miệng một câu nói lại bị Ôn Uyển nhắc lại nhiều lần. Có thể bởi vì ở gần hài tử mà nàng càng ngày càng mềm lòng, bị Ôn Uyển nói nhiều quá, lại thấy ánh mắt Võ Tinh nhìn mình, nàng cũng dần thay đổi. Không biết từ lúc nào nàng cảm thấy lập gia đình cũng không tồi. Mặc dù nữ nhân không lấy chồng vẫn có thể sống rất tốt, nhưng như Ôn Uyển, kể từ khi lập gia đình rõ ràng cuộc sống so với trước đó trôi qua tốt hơn. Chỉ cần nghe được trong phủ đệ mỗi ngày tiếng cười nói vui vẻ tâm tình nàng cũng tốt hơn nhiều.
Ôn Uyển đợi gần nửa ngày, thấy Hạ Dao vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, vẻ mặt càng ngày càng nhu hòa. Liền cười nhìn Hạ Ảnh, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Dao đã đáp ứng tháng ba năm sau lập gia đình. Còn ngươi, người muốn lúc nào a? Ta đã nhắm một đám cho Hạ Hương, chỉ có ngươi là chưa có ý định gì? Ngươi muốn thế nào a.”
Hạ Ảnh lạnh nhạt nói một câu, không lấy chồng.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, ánh mắt nàng ấy rất kiên định. Ôn Uyển mặc dù trên mặt không để lộ, nhưng trong lòng hiểu được, muốn thuyết phục Hạ Ảnh lập gia đình không phải chuyện khó khăn bình thường. Đời này có thể thật sự nàng ấy sẽ không kết hôn. Haiz, Ôn Uyển mặc dù chưa muốn bỏ qua, nhưng cũng biết không có bao nhiêu hy vọng.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển có chút nản lòng, trong lòng hơi hơi buông lỏng. Ôn Uyển suy nghĩ không sai, Hạ Ảnh hoàn toàn không có ý định lập gia đình.
Cùng lúc đó, chuyện Ôn Uyển muốn thu Linh Đông làm học sinh đã lan truyền ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất. Trước đó hoàn toàn không có tiền lệ này, Ôn Uyển trở thành Đại Tề, không, nữ lão sư duy nhất từ cổ tới nay.
Hành động của Ôn Uyển khiêu chiến lễ giáo sâm nghiêm, tạo ra tranh cãi lớn vô cùng. Mọi người rối rít dâng sổ con, phê phán hành vi này của Ôn Uyển, thỉnh cầu hoàng đế bác bỏ quyết định hoang đường của Ôn Uyển quận chúa.
Vốn mấy vị Ngự sử thích nhất là gây chuyện, giờ việc này không thể không có Ngự sử góp mặt. Đã có mấy vị ngự sử thượng triều dâng tấu, nhưng không có nhiều Ngự sử cùng ra mặt, nguyên nhân rất đơn giản, ngự sử đại phu Hàn Quốc Trụ vẫn chậm chạp không dâng tấu chương.
Người khác tới khuyên lão thượng tấu, Hàn Quốc Trụ chậm rãi nói: “Lấy tài học của Ôn Uyển quận chúa, các vị đại nhân cho là Quận chúa không có tư cách dạy Linh Đông điện hạ sao? Bàn về mưu lược, bàn về tài trí, bàn về phẩm đức, có điểm nào quận chúa không phù hợp?”
Một ngự sử ngượng ngùng nói: “Nhưng Ôn Uyển quận chúa là phụ nữ.” Phụ nữ sao có thể thu học sinh, hành đạo Khổng Mạnh.
Hàn Quốc Trụ giương mắt nhìn lên: “Đúng, Quận chúa là phụ nữ, nhưng cũng là Hưng quốc quý quận chúa của Đại Tề ta. Đúng rồi, không biết trong nhà của ngươi có lưu giữ bản “sách vỡ lòng” do quận chúa biên soạn không? Lão phu có cất, hơn nữa còn cất đến mấy bản.” Ý của Hàn Quốc Trụ là, trong nhà đã cất chứa sách do quận chúa biên soạn để hài tử học vỡ lòng, cũng coi như cho con mình đi theo học tập, chỉ không có lễ bái sư. Hiện tại lại không cho Ôn Uyển Quận chúa thu học sinh, không phải là mâu thuẫn sao.
Mọi người á khẩu không trả lời được.
Ngự sử vốn là người làm việc trình tấu khiến người ta chán ghét. Hàn Quốc Trụ cũng bị vô số quan lại hận thấu xương. Hàn Quốc Trụ tuy bởi vì chuyện chính biến mấy năm trước nên đối với chuyện của Ôn Uyển phi thường cẩn thận, nhưng không phải lão nghiêng về phía Ôn Uyển. Thân là một Ngự Sử rất có thanh danh, chắc chắn sẽ không thiên vị bất kỳ ai. Chẳng qua là những hành động của Ôn Uyển nhiều năm qua đã khiến cho lão được mở rộng tầm mắt. Cho nên cái chuyện khiêu chiến thế tục lễ giáo này lão không muốn tham dự vào. Dựa theo suy đoán của Hàn Quốc Trụ, hoàng đế hẳn đã sớm đồng ý, không phải chuyện phạm pháp gì, lão cứ nhắm một mắt mở một mắt cũng được.
Bởi vì hành động của Hàn Quốc Trụ nên tấu trình của quan Ngự sử lần này không mãnh liệt như dự đoán. Nhưng quan viên phía dưới thì phản đối vô cùng. Mọi người dựa vào “phụ nữ không thể thu học sinh”, đề nghị không thể mở ra tiền lệ như vậy.
Hoàng đế thu sổ con, không cho bất kỳ ý kiến phúc đáp nào. Cử chỉ này của Hoàng đế khiến cho người phía dưới càng nóng lòng chờ đợi.
Thái tử có chút không chắc về ý tứ của hoàng đế, nhưng thái tử phi Như Vũ thì rất bình tĩnh: “Điện hạ, người yên tâm, hoàng thượng nhất định sẽ không phản đối.” Ôn Uyển làm việc luôn chu toàn, nếu không phải đã chắc chắn hoàng đế nhận lời, sẽ không mở miệng nói thu Linh Đông làm học sinh.
Thái tử gật đầu: “Chỉ mong không có vấn đề khác.” Ôn Uyển thu Linh Đông là học sinh không phải chỉ là chuyện đơn giản. Đây đối với Đông cung, hay đối với hắn mà nói đều là một đại sự. Một khi sự thành, đại biểu mấy tầng ý nghĩa bên trong. Một là hoàng đế không hề chán ghét, vẫn coi trọng hắn. Hai là quan hệ của Ôn Uyển với Đông cung vẫn hòa thuận. Đây đối với Đông cung đang ở tình thế bếp bênh là chuyện vô cùng cần thiết.
Như Vũ cười nói: “Sẽ không, điện hạ yên tâm. Những năm gần đâu, chỉ cần là chuyện Ôn Uyển muốn làm, không có chuyện gì bỏ dở giữa chừng.” Từ khi nàng biết Ôn Uyển đến bây giờ, chỉ cần Ôn Uyển muốn, chưa có gì không chiếm được (Ôn Uyển đổ mồ hôi: ta chưa từng nghĩ muốn cái gì nha).
Dung ma ma chờ thái tử đi khỏi, có chút bận tâm nhắc: “Nương nương, Linh Đông điện hạ mấy ngày nay có chút khác thường. Trừ hàng ngày tới thỉnh an nương nương thì không ra khỏi viện. Luôn ở trong phòng đọc sách. Trưởng Tôn điện hạ gọi hắn đi qua cũng từ chối.” Đọc sách có thể nói là cố gắng học hành, cũng có thể nói là không nguyện ý trao đổi nhiều với thái tử phi và Trưởng tôn điện hạ.
Như Vũ đứng lên, trong bụng lo lắng: “Đi, đi qua xem một chút.” Linh Đông chỉ còn ở Đông cung một thời gian ngắn. Chờ chính thức hành lễ bái sư rồi, muốn gặp mặt cũng phải được người ta đồng ý cho về.
Như Vũ đến trong viện của Linh Đông, thấy bà vú của hắn nói hắn đang trong phòng đọc sách. Lúc đi vào, quả nhiên thấy Linh Đông đang học Luận Ngữ, nhưng chưa nhớ nổi.
Linh Đông thấy Như Vũ tới, trong bụng lo lắng. Hắn học cả một ngày nhưng vẫn không học thuộc được một chương, cùng ca ca so sánh hắn kém xa đi.
Nếu Ôn Uyển ở đây, nhất định có thể nhận thấy nỗi niềm tích tụ trên mặt hắn. Đáng tiếc, Như Vũ chỉ cho là Linh Đông xấu hổ, cười hỏi Linh Đông học tới đâu, hơn nữa còn bắt đầu kiểm tra hắn. Thật ra điều này cũng không trách được Như Vũ, bởi vì nàng cũng giáo dục Linh Nguyên như vậy. Đáng tiếc Linh Đông không phải Linh Nguyên, kết quả hắn đọc không tốt.
Linh Đông thấy vẻ thất vọng trên mặt Như Vũ, trong lòng càng ảm đạm. Mặc dù cuối cùng Như Vũ an ủi Linh Đông, nhưng cũng không khu trừ được tự ti và lo lắng trong nội tâm hắn. Hắn đần như vậy, có phải sẽ khiến cô hối hận hay không?
Linh Đông tự an ủi mình. Đều nói cô nhất ngôn cửu đỉnh, nhất định sẽ không đổi ý. Cô đã nói, muốn thành tài, nhất định phải không sợ chịu khổ, cần nhiều cố gắng. Hắn không được sợ khổ, nghĩ tới đây liền tiếp tục phấn đấu.
Ngũ hoàng tử nghe thấy Ôn Uyển muốn thu Linh Đông làm học sinh, trong mắt có chút tàn khốc: “Xem ra ta đoán không sai. Ôn Uyển thật sự muốn đỡ một người thượng vị. Thật không biết phụ hoàng nghĩ thế nào. Cứ tùy ý Ôn Uyển như vậy, về sau thiên hạ này là họ Yến hay họ Ôn?” Cũng may Ngũ hoàng tử chưa nói thiên hạ này họ Bạch.
Phụ tá nghe lời này đổ một đầu mồ hôi lạnh: “Điện hạ, đằng trước còn có thái tử, phía sau còn có đích trưởng tôn, Linh Đông điện hạ chẳng qua chỉ là đích con thứ của thái tử. Ôn Uyển quận chúa không nên có ý định đó…” Thật ra thì đến nước này, hắn cũng mơ hồ suy đoán Ôn Uyển quận chúa quả thật có ý nghĩ kia. Nhưng suy đoán cẩn thận, lại cảm thấy không thể tin nổi. Phải biết rằng hiện nay Hoàng thượng rất không yêu thích thái tử, ý định phế thái tử đã vô cùng rõ ràng. Dù Ôn Uyển thu hài tử này hoàng đế cũng không có chút thay đổi thái độ với thái tử, thỉnh thoảng lại mắng mỏ. Hơn nũa, cho dù tương lai thái tử đăng cơ làm Đế, thì trước nhất cũng có trưởng tử, giả thiết trưởng tử không còn thì cũng không nhất định chính là Linh Đông. Quá nhiều vấn đề, quá nhiều không xác định.
Ngũ hoàng tử biết ý tứ của phụ tá: “Ta cảm thấy Ôn Uyển đã hạ một nước cờ. Nhưng mà dù cho nàng có ý định này, cũng phải nhìn xem thằng bé đó có Mệnh hay không?” Một đứa trẻ mới mấy tuổi, quá nhiều cơ hội hạ thủ.
Phụ tá sợ hết hồn: “Điện hạ, trăm triệu lần không được. Nếu hiện tại chúng ta hạ thủ chẳng những chọc giận Quận chúa, còn có thể khiến Hoàng thượng sinh lòng không vui. Chúng ta nên chờ xem một chút.” Hiện tại Hoàng Thượng chưa có thái độ gì mà bọn họ có ý nghĩ này nếu chẳng may lộ ra ngoài, đối với vương gia vô cùng bất lợi.
Yến Kỳ Huyên gật đầu: “Để theo dõi một chút, xem thái độ của phụ hoàng như thế nào.” Nếu phụ hoàng cũng coi trọng đứa bé kia vài phần, Ôn Uyển đỡ thái tử, đứa bé này tuyệt đối không thể lưu.
Tam hoàng tử Kỳ Mộ cũng có nghi vấn giống ngũ hoàng tử. Nhưng hắn suy tư một lúc, sau đó cùng phụ tá thương nghị và đều cho là không nên nghĩ nhiều. Nguyên nhân rất đơn giản, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không đỡ thái tử. Dựa theo tính cách của Ôn Uyển, sẽ không có chuyện bởi vì Linh Đông mà đứng về phía Đông cung. Hơn nữa, Hoàng đế cũng sẽ không để Ôn Uyển làm thế vào thời điểm này. Dĩ nhiên nghi ngờ vẫn phải có, chẳng qua cứ tạm thời theo dõi.
Ngày hôm sau Hoàng đế truyền thánh chỉ cho ty Thiên giám chọn một ngày tốt để Linh Đông chính thức bái nhận Ôn Uyển làm thầy. Ty thiên giám chọn ngày mười sáu tháng mười.
Ôn Uyển nghe thái giám truyền chỉ thông báo đã chọn ngày cử hành liền cho người khen thưởng. Chuyện này đã giải quyết, nàng phải bắt đầu sự kiện tiếp theo là khai bút cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Đây cũng không giống hiện đại chỉ cần tùy tiện cầm cây bút lông vẽ vài chữ.
Ôn Uyển vốn muốn mời Tống Lạc Dương chủ trì, nhưng suy tính một hồi cuối cùng lại quyết định tự mình ra trận. Hạ Dao đối với việc này rất dị nghị: “Quận chúa, khai bút là đại sự trong đời người, tại sao có thể qua loa như vậy được?”
Hạ Ảnh cũng tỏ vẻ phản đối rõ rệt.
Ôn Uyển cười híp mắt gọi hai đứa con trai đến, trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Minh Duệ hai tay hai chân tán thành Ôn Uyển giúp hắn khai bút.
Minh Cẩn thì tất cả đều thuận theo ý Minh Duệ.
Ôn Uyển thế là liền dương dương đắc ý nói: “Như thế nào? Không còn gì để nói nữa a. Hơn nữa, ta khai bút cho bọn chúng cũng không có làm mai một bọn chúng được nha.”
Hạ Dao và Hạ Ảnh đều không có lời nào để nói nữa.
Kể cũng lạ, Minh Duệ khai bút là thể chữ chân (chân phương thể chữ vuông vắn rõ ràng), còn Minh Cẩn khai bút chữ thứ nhất là cuồng thảo: “Sau này Minh Cẩn nhà ta chắc chắn là một thư pháp đại gia.” Ôn Uyển luyện chữ mười bốn năm (Trừ lúc mang thai sinh con không thể luyện chữ), thì mười bốn năm mỗi ngày đều nhất nhất luyện tập, cho nên chữ nếu không được nhất lưu, thì nhị lưu vẫn phải đạt.
Không biết có phải trùng hợp hay không, kết quả về sau của hai đứa con trai khiến Ôn Uyển dở khóc dở cười. Minh Duệ luyện ba loại tự thể (kiểu chữ), mỗi loại đều viết không tệ. Minh Cẩn thì đúng là nhà thư pháp vang danh, viết loại chữ rồng bay phượng múa, chữ viết ra nếu không có thiếp thân tùy tùng giải thích thì không ai nhận ra đó là chữ gì.
Hạ Ngữ đưa tới một tờ thiếp: “Quận chúa, Uy Vũ Hầu phủ đưa thiếp mời tới, Uy Vũ hầu định làm một thịnh yến.” Những năm gần đây có đại sự gì người ta đều đưa thiếp mời cho Ôn Uyển. Ôn Uyển có đi hay không cũng không sao, nhưng lễ thì nhất định phải đưa tới.
Ôn Uyển cho người chuẩn bị Lễ vật tới chúc mừng, còn nàng không đi.
Trong lúc bận rộn, Hạ Dao đi ra ngoài tìm Hạ Nhàn thông báo thay đổi một số món ăn cho bữa trưa. Hạ Dao vừa mới đi, Ôn Uyển đã thấy Võ Tinh lén lút đến ngoài thư phòng, gõ cửa.
Ôn Uyển có chút ngạc nhiên, phải biết rằng rất nhiều năm qua Võ Tinh không trực tiếp truyền lời cho nàng, tất nhiên không gõ cửa. Qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn làm thế: “Có chuyện gì sao?”
Võ Tinh có chút bối rối nói: “Quận chúa, nhẫn kim cương ở ngoài tiệm bạc kiểu dáng rất khó coi. Hơn nữa có rất nhiều người dùng kiểu dáng giống vậy, Hạ Dao khẳng định không thích. Quận chúa, ta muốn xin người nghĩ cho ta một chiếc nhẫn kiểu dáng độc đáo mới mẻ. Có một chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị như vậy, Hạ Dao chắc sẽ thích.” Nói xong, mặt hắn đã đỏ bừng.
Ôn Uyển vui vẻ cười không ngừng: “Chuyện tốt, chuyện tốt, yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cho ngươi một chiếc nhẫn kiểu dáng độc đáo xinh đẹp.”
Võ Tinh cũng không có cách nào khác, cửa hàng kim hoàn chỉ có một ít kiểu dáng cũ. Mà trong những người hắn quen biết, chỉ có Ôn Uyển hiểu về lĩnh vực này những người khác đều không biết (Ôn Uyển đầu đầy mồ hôi: ta không có thiên phú thiết kế nha). Trừ Ôn Uyển, hắn thật sự không biết phải tìm ai hỗ trợ, cho nên đành kiên trì đến nhờ Ôn Uyển. (Đương nhiên, Võ Tinh hiểu rõ Ôn Uyển sẽ vui vẻ giúp đỡ chuyện này nên mới dám mở miệng).
Đều nói nữ nhân khi ở trong tình yêu thì chỉ số thông minh sẽ thấp xuống, giờ mới thấy nam nhân khi vui sướng, chỉ số thông minh cũng không cao nha. Võ Tinh thấy Ôn Uyển đồng ý, vui mừng đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay trở lại cẩn thận nhắc nhở: “Quận chúa, ta hy vọng người không nói cho Hạ Dao biết, ta muốn cho nàng ấy kinh hỉ”.
Ôn Uyển cắn răng không dám cười: “Yên tâm, yên tâm, sẽ không nói, tuyệt đối sẽ không nói. Ngươi không nhắc ta, ta cũng tuyệt đối không nói cho nàng ấy biết.” Khó được thấy bộ dáng này của Võ Tinh nha.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đúng rồi, ngươi vốn tên là gì?” Có thể khắc tên hai người ở trên mặt nhẫn, như vậy sẽ tốt hơn.
Nhưng Ôn Uyển phải thất vọng vì Võ Tinh cũng không biết tên thật của hắn là gì? Năm đó khi còn là ám vệ hắn chỉ có một danh hiệu, tên Võ Tinh là Ôn Uyển đặt. Nhưng mà Võ Tinh rất thích cái tên này, sao trên trời, sao sáng trên trời, có ý tứ quang minh lỗi lạc.
Võ Tinh đi một lát thì Hạ Dao trở lại phòng, nàng vừa vào phong liền nhíu mày hỏi: “Võ Tinh vào phòng sao? Hắn đến tìm quận chúa có chuyện gì vậy?”
Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Hạ Dao, nữ nhân này sao có thể nhạy cảm như vậy: “Làm sao ngươi biết Võ Tinh đã vào phòng?” Kỳ quái, nơi này đâu có lưu lại dấu vết gì đâu?
Sắc mặt Hạ Dao đỏ lên, không có trả lời.
Ôn Uyển có chút sáng mắt, đây là cao thủ có thể ngửi được mùi, hay là hai người tâm linh tương thông đây. Thật là thú vị nha.
Ôn Uyển cười nói: “Ta phân phó Võ Tinh đi làm chút việc”. Nói đến đó rồi không giải thích gì thêm. Mặc dù từ trước tới nay Ôn Uyển làm việc gì đều không giấu Hạ Dao, nhưng nếu nàng không nói, Hạ Dao cũng không dám hỏi.
Danh Sách Chương: