Ý của Hoàng đế, tất nhiên là hi vọng Ôn Uyển có thể tiếp tục chấp chưởng rồi. Nhưng mà, phải xem chính Ôn Uyển có nguyện ý hay không, Nếu Ôn Uyển không muốn, hắn cũng không có bắt buộc: “Ôn Uyển, cậu biết rõ con từ nhỏ đã muốn vân du tứ hải. Nhưng những năm này con vì giúp đỡ cậu, làm cho con không đi được những nơi đó, suốt ngày bận rộn. Hôm nay đã có hài tử, khẳng định không thể lại lao lực nữa. Cậu tuân theo ý muốn của con. Nếu không muốn tiếp tục, ta sẽ sai người khác đến quản lý.”
Ôn Uyển đối với vấn đề này, cũng đã sớm nghĩ kỹ: “Vậy thì sai người đến quản lý a!”
Hoàng đế thấy Ôn Uyển thái độ đột nhiên chuyển biến, có chút vượt qua ngoài ý muốn. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nữ tử kết hôn sinh con, ai mà không lấy hài tử làm chủ “Tốt.”
Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: “Không tốt. Con chỉ hi vọng cậu phái một người tạm thời quản lý thôi. Đợi hài tử lớn rồi, con lại tiếp nhận trở lại. Cậu Hoàng đế, con cũng không phải là người chịu an cư ở nhà. Đợi hài tử lớn hơn một chút, con cũng phải có chuyện để mình làm. Con hiện tại còn trẻ, không muốn dành thời gian để trồng hoa nuôi chim. Chờ con đầy năm mươi tuổi, thì hãy trải qua cuộc sống như vậy.”
Hoàng đế bật cười: “Năm mươi? Con có ý định làm đến năm mươi tuổi? Năm mươi tuổi thì con có thể làm tổ mẫu rồi. Đến lúc đó Bạch Thế Niên và hài tử chịu để cho con làm sao?” Nữ nhân nhiều lắm hơn ba mươi sẽ chờ làm tổ mẫu rồi, năm mươi sớm đã làm thái tổ mẫu rồi. Cái tuổi này mà vẫn còn lao lực, thì con cháu khẳng định không đáp ứng.
Ôn Uyển nháy mắt: “Cậu hoàng đế định để con làm tới khi nào?” Ôn Uyển lúc này tư duy theo quán tính. Thoáng chốc quên ở cổ đại tuổi thọ rất thấp.
Hoàng đế ngược lại bỗng chốc bị hỏi khó. Lúc trước hắn chỉ muốn Ôn Uyển giúp hắn thôi, hôm nay Ôn Uyển làm lên một sản nghiệp lớn như vậy, lại không có bồi dưỡng người nối nghiệp phù hợp: “Ừ, vậy phải xem có người nối nghiệp phù hợp hay không? Nếu như có, con có thể không làm bất cứ lúc nào.” những năm này Ôn Uyển vì giúp hắn, vẫn luôn rất vất vả. Nếu như có người thích hợp, hoàng đế cũng sẽ để cho Ôn Uyển ở nhà trông hài tử.
Ôn Uyển nghiền ngẫm những lời này, trầm tư chốc lát rồi nói: “Cậu hoàng đế, người nối nghiệp tìm không ra. Chỉ có thể bồi dưỡng từ nhỏ, hơn nữa phải do con bồi dưỡng mới được.”
Hoàng đế sững sờ: “Con nói là…” Ôn Uyển có ý định bồi dưỡng hài tử thành người nối nghiệp sao?
Ôn Uyển xem xét thái độ của Hoàng đế đã biết rõ ý định rồi, nên lầm bầm trong miệng: “Không được, làm như vậy. Bạch Thế Niên trở về còn không phải ầm ĩ chết con.” Con độc nhất đi làm thương nhân, Bạch Thế Niên là người theo chủ nghĩa đại nam nhân kia đến lúc đó hai người lại náo loạn. Thật long mà nói Ôn Uyển cũng không hi vọng nhi tử bị người ta khinh bỉ nói làm tiện nghiệp (nghề nghiệp hạ tiện). Đương nhiên, nếu là hài tử thật vừa đúng lúc đặc biệt thích cái môn này, nàng cũng không ngăn trở. Hết thảy xem hứng thú của hài tử.
Trong nội tâm hoàng đế, cũng không hi vọng hài tử Ôn Uyển kế thừa mẫu nghiệp, nguyên nhân thì có rất nhiều. Cuối cùng Hoàng đế thăm dò nói: “Nếu không, chính con chọn một người thuận mắt cố gắng bồi dưỡng đi.” Đệ tử tôn thất nhiều như vậy, nhất định có thể chọn ra người thỏa mãn đấy.
Ôn Uyển gật đầu: “Việc này trước để đó, sau này hãy nói a. Mười năm tám năm con khẳng định có thể làm được.” Ừ, ba mươi tuổi về hưu, dường như quá sớm a!
Cuối cùng hoàng đế có một cái vấn đề muốn hỏi: “Vậy phải đợi hài tử bao nhiêu?”
Vấn đề này nha, nàng hiện tại cũng chưa có xác định: “Nhanh nhất cũng phải đợi sau khi hài tử mười tháng rồi nói.” Nếu chậm, cũng có thể còn phải chậm hơn.
Hoàng đế còn tưởng rằng Ôn Uyển nói ba năm đến năm năm: “Mười tháng không được. Ít nhất cũng phải đợi đến lúc hài tử chọn đồ vật đoán tương lai mới được. Dù sao con cũng chỉ ở phía trên quan sát, công việc cụ thể đều giao cho người phía dưới đi làm. Nếu không làm được, đến lúc đó cũng đừng có làm.”
Ôn Uyển cười đến rất vui vẻ: “Cậu hoàng đế, người cũng biết chuyện vụn vặt nên giao cho người phía dưới đi làm, với tư cách là thượng cấp nắm chắc đại cục là tốt rồi. Nói được làm được.” Ôn Uyển thật hoài nghi, Hoàng đế có phải là vị Thanh triều chuyển thế hay không, làm sao lại nhiệt tình xử lý chính vụ như vậy. Một ngày mười hai canh giờ, ngoài trừ bốn canh giờ Ôn Uyển quy định thời gian nghỉ ngơi ( trong lúc này là thời gian buổi tối đi ngủ), thời gian khác cơ bản đều ngâm mình ở trong chính vụ. Tình huống bình thường (mấy năm nay đã xem được), nghỉ ngơi chỉ có năm ngày là giao thừa, nguyên tiêu, đoan ngọ, trung thu, sinh nhật.
Ôn Uyển xấu hổ, công tác nhiệt tình như vậy, đổi lại ở hiện đại tuyệt đối là chiến sĩ thi đua. Ôn Uyển rất hoài nghi, nếu không phải lo lắng cho thân thể, có phải hoàng đế định mười hai canh giờ đều xử lý chính vụ hay không? Làm một hoàng đế mệt nhọc đến chết.
Thân thể Ôn Uyển khoẻ rồi, ba tháng đi qua, thai vị cũng đã ổn định. Sự tình cũng đã tới.
Trong hoàng cung, không phải ở trong phủ quận chúa nên lần lượt nhận thiếp mời. Ôn Uyển cũng có thể nghe được ai ai đến cửa. Không gặp cũng không sao, dù sao không phải là muốn đi ngự hoa viên tản bộ sao? Những tần phi này mỗi người đều nhiệt tình như lửa, khiến cho Ôn Uyển cũng hoài nghi có phải các nàng không phải nhận lầm người, đem nàng thành cậu Hoàng đế hay không? Mặc dù có tấm lá chắn Hạ Dao mạnh mẽ như vậy, nhưng mà Ôn Uyển trong lòng vẫn nổi lên ý định rút lui.
Hạ Xảo đi tới nói: “Quận chúa, Thái tử phi ở bên ngoài cầu kiến.”
Ôn Uyển đề lên huyệt thái dương: “Để cho nàng đi vào a!” Nói xong, quay người nói với Hạ Dao: “Xem ra, ta phải tranh thủ thời gian trở lại quý phủ của mình rồi. Ở đây không chút thanh tĩnh.”
Thái tử phi lần này không mang Linh Đông đến. Ôn Uyển không thấy Linh Đông lập tức kỳ quái hỏi: “Làm sao không mang Linh Đông đến. Ta đã rất lâu không gặp đứa bé kia rồi.” Nàng vẫn rất ưa thích tên tiểu tử Linh Đông này ( Hạ Dao ói: có đứa bé nào mà ngươi không thích, gặp một đứa thích một đứa).
Như Vũ nhẹ nhàng nói: “Linh Đông có chút cảm lạnh, không thể tùy ý đi lại. Nếu không, đã mang tới gặp ngươi rồi.”
Ôn Uyển cau mày, hài tử cảm mạo mà Như Vũ còn có nhã hứng đến hoàng cung gặp nàng. Ôn Uyển lần đầu đối với Như Vũ sinh ra bài xích. Vì muốn sinh tồn được, chính nàng cũng giết qua không ít người, đối với cái này nàng cũng không có phản cảm gì. Nhưng hài tử còn nhỏ như vậy, lại đang sinh bệnh, người sinh bệnh đều rất yếu ớt, cần có thân nhân ở bên người nhất. Điểm ấy nàng là người hiểu rõ nhất. Năm đó nếu có người làm bạn với nàng, an ủi nàng, cổ vũ nàng, nàng cũng sẽ không rơi xuống vực sâu nhanh như vậy, cảm giác tất cả mọi người vứt bỏ nàng, thậm chí thiếu chút nữa mắc chứng tự bế.
Như Vũ nhạy cảm cảm giác được Ôn Uyển bất mãn, cho rằng Ôn Uyển là suy đoán ra ý đồ của nàng rồi. Chỉ có thể cười khổ mà nói rằng mình cũng không phải tình nguyện đến. Ôn Uyển đến cùng còn không có dung nhập vào xã hội này, ở chỗ này hài tử sinh chút bệnh nhỏ gì gia chủ gia mẫu cũng chỉ có thể rút bớt thời gian đến thăm, không có khả năng lúc nào cũng dành thời gian làm bạn bên nhi tử, trên cơ bản đều là vú ma ma làm bạn. Cái này cũng là lý do tại sao có đôi khi hài tử cùng vú ma ma càng giống mẫu tử hơn so với mẹ ruột.
Ôn Uyển nghe được lời Như Vũ mờ mịt nói, cười vân đạm phong khinh: “Ta hôm nay bụng đã lớn, chỉ nghĩ cố gắng an thai. Chờ sau khi hài tử sinh hạ, còn phải chiếu cố hài tử. Không có nhiều thời gian như vậy. Ta ngay cả chuyện trong phủ tướng quân cũng đều thả ra rồi, làm sao còn có thể quản cửa hàng. Ta đã nói cùng cậu hoàng đế. Để cho cậu hoàng đế tìm người tài ba quản lý.” Bọn hắn dám tìm nàng nói tốt cho người khác, đơn giản là bởi vì nàng hôm nay thật sự bất tiện. Nếu không cho dù sản nghiệp trống không, ai cũng không có lá gan tiến cử người đến quản lý sản nghiệp. Sản nghiệp khổng lồ như vậy, một năm tiền lời có thể chiếm đến một phần ba tiền thuế má quốc khố. Hoàng đế tự động cho thì không sao cả. Nhưng bản thân lại tự mình đòi, vậy thì hoàng đế phải suy nghĩ sâu xa rồi.
Như Vũ không nghĩ tới Ôn Uyển lại dễ dàng bỏ chức vị quản lý này. Nên âm thầm oán mình đã tới chậm, lần này trở về, thái tử khẳng định lại phải mất hứng.
Ôn Uyển thoáng chốc nói mệt nhọc, cũng không có nói chuyện phiếm với Như Vũ nhiều. Như Vũ đi rồi, Ôn Uyển nói với Hạ Dao bất mãn của mình, Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Chỉ có chút cảm lạnh nho nhỏ. Đâu có nghiêm trọng như Quận chúa nói vậy. Đông cung còn có thái y, bà vú, nha hoàn.”
Ôn Uyển không đồng ý nói: “Cái này thì nói làm gì. Thái y, bà vú, nha hoàn làm sao so sánh được với mẹ ruột của mình. Người khác ta không xen vào, nhưng con của ta, ta nhất định hết lòng thương yêu.”
Hạ Dao cười. Quận chúa muốn như thế nào thương hài tử, đương nhiên là tùy tâm sở dục rồi. Trong phủ Quận chúa Ôn Uyển là lớn nhất, ai dám nói cái gì.
Ôn Uyển từ Như Vũ thấy được nguy cơ: “Ngươi nói xem, có phải ta nên mượn cơ hội này, đưa một ít sản nghiệp trong tay thả ra không?” Thấy Hạ Dao phủ định , giải thích nói: “Không phải sợ cái gì, có cậu hoàng đế phía trước, cũng không có gì phải sợ. Ta chỉ cảm thấy, trong tay nắm chặt ngân hàng cùng mậu dịch thương hội là đủ rồi. Chúng ta ăn thịt, nếu ngay cả súp đều không để cho người ta uống, sợ là sẽ xảy ra chuyện. Cũng dễ dàng rơi xuống oán hận chất chứa. Ta cũng không muốn đắc tội với tất cả mọi người.”
Hạ Dao nghĩ, nhất định là không giao rồi. Nhưng mà tình thế của Ôn Uyển hôm nay không giống trước kia, không thể đắc tội tất cả mọi người, cho dù không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì hài tử suy nghĩ: “Cũng được. Chỉ nên nắm chắc lấy hai hạng mục lớn, những thứ khác thì bỏ ra, Hoàng Thượng cho bọn hắn cũng tốt, nhập vào phủ nội vụ cũng được, như vậy cũng không ảnh hưởng lớn. Cho dù Hoàng Thượng không muốn, cũng không liên quan đến Quận chúa.”
Ôn Uyển thấy Hạ Dao đã đáp ứng liền nở nụ cười.
Lúc Hoàng đế đến, Ôn Uyển đang ở trong phòng ngủ làm mấy bài tập thể dục cho thai phụ! Lúc đi ra, Hoàng đế thấy nàng búi một búi tóc giản phồn, mặc một thân quần áo màu đen: “Uyển nhi, sao ta phát hiện lúc này con đặc biệt thích mặc xiêm y màu đen. Nhớ rõ trước kia con thích màu sắc mộc mạc mà?” trước kia Ôn Uyển thiên hướng mộc mạc, đại bộ phận đều mặc toàn màu trắng, hoặc cẩm bào nguyệt nha, trong trí nhớ đều là nhàn nhạt, ngược lại lúc có Bạch Thế Niên thì ăn mặc diễm lệ. Cho nên hiện tại xu hướng yêu thích giống như lại thay đổi.
Ôn Uyển đối với cái này rất bất đắc dĩ: “Gần đây cứ ăn vào lại ói ra hết, mấy bộ y phục con thích đều bị dính vào. Sau khi giặt sạch sẽ nhìn vẫn cảm thấy còn có dấu vết rất lãng phí.”
Hoàng đế bật cười.
Ôn Uyển cùng Hoàng đế nói đến chuyện sản nghiệp, ý của Ôn Uyển, mậu dịch cùng ngân hàng nàng không buông tay, những thứ khác tạm thời giao cho người khác quản lý. Nhiều sản nghiệp như vậy, sau này nàng còn phải dạy dỗ hài tử, rất có thể sẽ không quản lý hết được. Còn không bằng chỉ nắm chắc cái lớn.
Hoàng đế tất nhiên đáp ứng.
Ôn Uyển thừa cơ nói ra, nàng bây giờ đã khoẻ rồi, phải về phủ. Ở đây không có tốt như trong phủ đệ của nàng, vườn cũng không có lớn bằng. Hoàng đế gõ đầu Ôn Uyển, cười mắng: “Con cái nha đầu không có lương tâm này, uổng phí ta thời gian dài lo lắng cho con như vậy. Được rồi, con muốn trở lại thì chờ một thời gian ngắn nữa đi, đợi đến lúc xác định không có đáng ngại, cậu cũng không ngăn cản con trở về. Tránh con suốt ngày ầm ĩ với ta.” Trong nội tâm Hoàng đé, cũng không hi vọng Ôn Uyển đi ra ngoài. Bởi vì một khi trở về, thì hắn phải xuất cung thăm Ôn Uyển. Nhưng mà Ôn Uyển bây giờ có thể ở lại Vĩnh Ninh cung, là do tình huống đặc thù. Nhưng nếu là một mực ở, Ngự Sử lại có chuyện để nói ( không hợp quy củ). Ôn Uyển không thể ở lại Vĩnh Ninh cung sinh con, sớm trở về hay chậm chút trở về cũng giống nhau.
Ôn Uyển thật không ngờ hoàng đế dễ nói chuyện như vậy, liền đồng ý đợi hai ngày nữa rồi đi. Nếu nàng biết rõ chuyện kế tiếp phát sinh, tuyệt đối lập tức cuốn gói rời đi rồi.