Mục lục
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lung Nguyệt + Christine Pham Beta: Tiểu Tuyền

Thời điểm đồ cưới được đưa tới, Ôn Uyển cũng chạy đi xem náo nhiệt.

Dẫn đầu đoàn người nâng trang tiến vào là rất nhiều đồ cưới phủ lụa đỏ thẫm, tràn ngập không khí vui mừng. Tiếp theo là mười sáu khối ngói mới tượng trưng ười sáu gian phòng; hai mười khối gạch mộc, tượng trưng cho hai mươi khoảnh đất. Tiếp nữa là gia cụ: các loại giường, nhuyễn tháp, bàn dài bàn con, kệ nhiều ngăn,băng ghế, giá áo, quần áo rộng, gương lớn vân vân, phần lớn là làm từ gỗ lê hoàng hoa, một số làm từ gỗ lim, thủ công đều rất tỉ mỉ tinh xảo.

Kế tiếp là gậy như ý*, bồn cảnh, đều lộ ra khí chất phú quý giàu sang cùng đồ sứ đủ loại kiểu dáng; bồn rửa mặt chải đầu, bộ dụng cụ rửa mặt đầy đủ; son phấn bột nước, chăn đệm, quần áo xiêm y, thước may châm tuyến, hà bao, giày vớ vân vân…hết sức phong phú.

Gậy như ý: tượng trưng cho sự tốt lành.

Đương nhiên, để cho người ta chú ý nhất chính là đồ trang sức. Cây trâm, phượng sai, hoa cài đầu, khuyên tai, vòng tai, vòng cổ, bội kiện*, xuyến tay, vòng tay, nhẫn, biển phương*, châu báu linh tinh, lấp lánh làm người ta hoa cả mắt.

Ôn Uyển liếc nhìn những thứ đó, thầm ước lượng muốn đặt mua chỗ này tối thiểu cũng phải tốn một hai vạn lượng bạc. Thời này gả con trai hay con gái đều phải đem của cải cải trong nhà đào ra cho bằng sạch. Sau này hay là nàng chỉ sinh một nữ một nam thôi cho thỏa đáng. Bằng không, chỉ lo mỗi chuyện chuẩn bị đồ cưới cho con cái cũng đủ đau đầu chết người.

Ôn Uyển nhìn một lúc đã cảm thấy mệt mỏi, đều chuẩn bị nhiều như vậy, ai biết giờ nào mới đem đồ sắp xếp xong. Chuyển chuyển một hồi, thấy vậy Ôn Uyển hoa cả mắt, bị hôn lễ cổ đại khuất phục thật sâu. Cũng vì người hiện đại mà cảm thấy may mắn thay.

Quan sát như vậy tiếp một hồi, đem Ôn Uyển đều xem chóng mặt.

“Quận chúa, người nhìn chỗ này bị hoa mắt ạ? Những thứ này thật ra thì không so vào đâu, mới sáu mươi bốn đài. Chờ thời điểm người xuất giá, ít nhất cũng phải có tới một trăm hai mươi bốn đài đồ cưới. Nếu là hoàng thượng cưng chiều người, vậy thì số đó phải nhiều hơn gấp bội” Thanh Hà nhìn bộ dạng Ôn Uyển, không khỏi bật cười.

Ôn Uyển mắt trợn tròn, cái này cũng quá dọa người đi. Thế này mà cũng chưa tính là cái gì, ông trời a, bạc này đã không phải là bạc nữa, mà biến thành sỏi đá rồi. Ôn Uyển rất buồn bực, nhìn người chung quanh đây đều vô cùng náo nhiệt. Một trăm hai mươi bốn đài, lại còn nhiều gấp bội, đó chính là bảy tám vạn lượng a. Cũng may mình là người có tiền, nếu không còn không biết có thể gả được ra ngoài hay không nữa!

Chờ nhiều năm sau này, đến thời điểm Ôn Uyển chân chính thành thân, nàng xem danh sách của hồi môn của mình, hồi tưởng lại những lời nói ngày đó, cảm thấy, những thứ này cũng chỉ là thần mã phù vân

Thanh Hà thật thông minh, không có nói chuyện làm ăn với Ôn Uyển lần nữa. Ôn Uyển không ọi người mặt mũi, tự nhiên cũng sẽ không có đối với nàng thêm vài phần kính trọng, hay là cho nàng mặt mũi. Ở Bình gia, nàng tìm không ra một người có thể làm cho Ôn Uyển nhượng bộ, cho nên cũng không mở miệng nói chuyện làm ăn, chỉ cùng nàng nói một chút thông tục việc hay trong hôn lễ, còn có một vài lễ nghi quy củ. Để cho Ôn Uyển cảm thấy nàng rất thức thời, nghe cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.

Hôn lễ làm được rất náo nhiệt, cũng làm ầm ĩ đến rất trễ . Ôn Uyển xem tận hứng rồi nên trở về.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai đã bị Hạ Ngữ lôi dậy, nói muốn đi uống trà của tân nương tử. Còn có khoản uống trà của con dâu mới nữa cơ đấy, thật là đau đầu, lại có cái đáng để xem rồi.

Nhìn con dâu mới trắng trẻo, lớn lên cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng nhìn đã cảm thấy rất dễ thân. Xem ra ánh mắt Đại bá mẫu chọn con dâu cũng không tệ.

Quốc công đại nhân cùng quốc công phu nhân đối với Tân thiếu phu nhân rất hài lòng, thái độ hòa ái thân thiết. Cô dâu thẹn thùng không dứt, bên cạnh Thượng vệ còn luôn cẩn thận nhìn vợ hắn, sợ nàng ta mệt nhọc.

Nếu là làm lễ ra mắt, đương nhiên là có thu lễ vật. Mọi người nhận được cũng đều là mấy thứ vật nhỏ như mũ, hà bao, hương túi, quạt mang linh tinh, thủ công đều vô cùng đặc biệt, khéo léo tinh xảo khiến cho người ta yêu thích không buông tay.

Ôn Uyển nhận được một chiếc hà bao, bên trong là hai hạt châu Phỉ Thúy, về phần bên trong lễ vật cho người khác có khác biệt gì hay không thì Ôn Uyển không biết. Khi trở về nàng liền ném cho Hạ Ngữ, kêu nàng ấy cất đi.

Hôn sự của Thượng Vệ xong xuôi, mấy ngày sau là đến phiên Thanh Trâm. Cả nhà Dung gia đều đã vào ở ngũ viện do Bình mẫu mua. Đó cũng là đồ cưới mà Bình mẫu đặt mua cho Thanh trâm, cái này trên thực tế chính là trợ cấp Dung gia. Như vậy khiến cho người Bình gia đã không còn gì để nói nữa.

Dung gia, mười sáu năm trước bị đoạt tước vị, mấy năm gần đây cũng không có ra được người nào đắc dụng, vẫn dựa vào tiếp tế của Bình mẫu mà sống. Đương gia của Dung gia là Dung đại nãi nãi miệng rất ngọt, rất biết dỗ cho Bình mẫu thích. Bình mẫu lại cấp cho Dung gia một lượng lớn tiền riêng. Lão quốc công Gia thấy bà chẳng qua là dùng vốn riêng nên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng lại đoạt quyền quản gia của bà.

Đồ cưới của Thanh trâm giống như của Thanh Thủy, cũng là ba mươi sáu đài; so sánh với Thanh Cửu thì trên danh nghĩa, đồ cưới đều giống nhau. Nhưng trên thực tế, thì không đồng dạng như vậy. Số lượng đài đồ cưới tuy giống nhau nhưng có cái có giá trị, có cái lại không hề đáng giá. Dĩ nhiên, Đại phu nhân chắc chắn sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, khác nhau là ở chỗ một di nương biết vơ vét của cải, một di nương lại thành thành thật thật.

Bình mẫu gặp Ôn Uyển mấy lần, nói gần nói xa ý muốn Ôn Uyển mua thêm một chút đồ trang sức cho Thanh Trâm. Hiện tại ai mà chẳng biết Ôn Uyển giàu nứt đố đổ vách. Ôn Uyển thấy vậy liền coi như mình không có mang lỗ tai theo đi.

“Như thế nào cũng là thân tỷ muội, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được”. Lão thái thái tiếp tục đả động Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển mà mua thêm nhiều đồ, đến lúc đó mập chính là Dung gia.

Ôn Uyển coi như câm luôn, không nói gì tiếp, không khí trong phòng lập tức liền trầm mặc xuống.

Bình mẫu thấy Ôn Uyển giả bộ ngu, thì giận đến muốn chết. May được đầu óc thanh tỉnh cũng biết không làm gì được cái cháu gái này. Bất quá, rất nhanh lại đem chú ý đánh tới trên người Thượng đường.

“Đến đây, đây là cháu gái ta, Chi Mai, cũng là biểu muội muội của các cháu. Tướng mạo không tầm thường, nữ hồng trù nghệ mọi thứ tinh thông. Sánh đôi với Thượng Đường thì thật đẹp. Thượng Đường, tổ mẫu tính toán qua năm sau sẽ cho hai đứa đính hôn. Chờ Thượng Đường hạ quán xong, bất kể có trúng hay không cũng cho hai đứa thành thân. Cháu xem như vậy được chứ?” Bình mẫu chuẩn bị một búa định giang sơn.

Thượng Đường nghe, măt đỏ hồng, cúi đầu. Đại phu nhân nghe thì có chút mất hứng. Tam Thiếu phu nhân nghe thấy, sắc mặt có chút khó coi. Mình cùng trượng phu còn chuẩn bị sau này sẽ dựa vào Thất thiếu gia, nếu như Thất thiếu gia sau này cưới nữ nhi Dung gia, thì đừng hi vọng trông cậy cái gì. Đang muốn mở miệng lại bị Đại phu nhân ngăn lại.

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, Hạ Ngữ vừa nói: “Quận chúa nói, nàng đã đem chuyện này xem qua rồi, cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ thiếu gia hạ quán xong, đậu Tiến sĩ là sẽ đi cầu thân”

” Cô nương nhà ai?” Bình mẫu vội hỏi .

“Bây giờ vẫn chưa định ra , khó mà nói trước ra đây được. Bất quá nhà cô nương kia, môn cao , tài học, bộ dạng, gia thế đều là hàng đầu. Rất nhiều bà mai tới nhà nàng đem cửa đạp đổ, nhưng yêu cầu của cha mẹ nàng có vẻ hà khắc nên vẫn chậm trễ. Bất quá, bọn họ thật rất thích Thượng Đường. Họ đã đáp ứng, chỉ cần Thượng đường trúng cử sẽ lập tức đính hôn” Hạ Ngữ thuật lại lời của Ôn Uyển.

“Còn nhất định phải trúng cử mới có thể thành thân, nếu vạn nhất không . . .” trong lúc tức giận vội vàng thốt ra lời này, như thế không phải là nguyền rủa cháu của mình không đậu sao. Nhưng vừa nghe nói tài học, tướng mạo, gia thế đều là hàng đầu, thì trong lòng bắt đầu dao động. Chuyện này có quan hệ tới con đường làm quan của tôn tử nhà mình.

“Thật ra thì, theo Quận chúa thấy, trong phủ cũng không phải chỉ có một mình Thượng đường thiếu gia là nam tử không có hôn phối. Thượng Thủy, Thượng Khoan cũng không tệ”.

Hừ, đúng là có vài cái, nhưng vấn đề là, bọn họ không ai là có một muội muội có tiền như vậy, không thể trợ giúp Dung gia. Sau này mình trăm tuổi già, Dung gia sẽ không có nơi để dựa vào. Nhưng khi nhìn tư thế của Ôn Uyển cũng biết chuyện này là không thành.

Bình mẫu cùng cháu dâu của mình nói xong, hôn sự này coi như là ngâm nước nóng rồi. Dung đại phu nhân cũng không có một chút biểu hiện gì giống như đưa đám, ngược lại nói: “Cô, tại sao lại đi một đường vòng lớn như vậy, trực tiếp đem Ôn Uyển cưới về nhà ta là được. Nàng có tiền như vậy, còn có tài kiếm tiền, Dung gia đem nàng cưới về nhà, có thể tương đương với ôm một chậu châu báu trong nhà, đời đời con cháu Dung gia không bao giờ phải lo ăn uống nữa. Cô, người nhất định phải đáp ứng cháu dâu a.”

“Ôn Uyển là hoàng thượng đáp ứng mới có thể gả. Ngươi cho rằng ai muốn cưới nàng là có thể cưới được hay sao? Đó là quý Quận chúa, trên người có tước vị, không có tứ hôn, là trăm triệu không thể .” Bình mẫu có chút tức giận, mình không phải là không muốn việc này thành, nhưng mà chỉ một cửa này đã muôn vàn khó khăn. Hoặc là nói, trên căn bản không thể nào.

“Cái này có cái gì khó. Năm đó Phúc Huy công chúa chẳng phải cũng gả đến cho Ngũ Gia hay sao . Phương pháp là có, chỉ là nhìn cô có đồng ý làm hay không. Cô, người thương xót cho Dung gia một nhà lớn nhỏ, cầu người thành toàn cho nỗi lòng kẻ làm mẫu thân như cháu! Cô, cháu van cầu cô.” Dung đại phu nhân nhìn Bình mẫu có chút buông lỏng, lập tức nói một tràng, cái gì tổ tông, cái gì kéo dài huyết mạch.

Thấy Bình mẫu do dự, một trận nước mũi nước mắt quỳ gối trước Bình mẫu đau khổ cầu khẩn, nói xong rốt cục thì Bình mẫu nửa là chần chờ nửa là đáp ứng.

Bà tử bên cạnh Bình mẫu cười lạnh một tiếng, mặt vẫn không chút thay đổi . Rất nhanh, Hứa phu nhân được tin tức. Nghe xong liền cười lạnh không dứt.

“Bằng mấy kẻ dơ bẩn kia của nhà bọn họ cũng dám đánh chú ý lên Quận chúa. Không nói đến bao nhiêu có người bên cạnh Quận chúa một tấc cũng không rời, chính là Kim tiên của nàng ấy cũng không rời tay. Bằng không trên tay Quận chúa có nhiều tiền như vậy, tại sao lại không có người nào dám trực tiếp đánh chủ ý lên người nàng”. Hứa phu nhân cười lạnh không dứt, đám người kia được Bình quốc công phủ tiếp tế miệng càng ngày càng lớn. Thật là, cũng không nhìn xem mấy nhi tử nhà mình là cái vật gì.

“Đem tin tức này, tiết lộ cho Ôn Uyển biết. Mặc dù cũng không có bao nhiêu chỗ dùng, thì xem như là bán cái nhân tình”. Hứa phu nhân cười nói.

Ôn Uyển biết tin tức kia, ngược lại có chút cảm thấy buồn cười. Trong khoảng thời gian này, cha hờ đã không đến làm phiền nàng nữa, vậy mà giờ lại có vị tổ mẫu ruột của nàng phát rồ, định chạy tới tính kế lên đầu nàng. Nàng là Quận chúa do hoàng đế thân phong, không có hoàng đế tứ hôn, ai đánh chủ ý tới nàng đều không có kết quả tốt.

Không nói tới Dung gia kia vốn chỉ là vũng bùn gì đó, cho dù là nhà huân quý, nàng có thân gia như thế này, thủ đoạn kiếm tiền như thế, chẳng lẽ không có người muốn đánh chủ ý lên đầu nàng sao? Sự thật là không có một người nào có lá gan nhô ra làm chim đầu đàn. Tại sao? Bởi vì Ôn Uyển có hoàng đế che chở. Bên cạnh còn có vài người tương trợ quyền cao chức trọng.

Không có cách nào liền nghĩ muốn phá hỏng khuê danh của nàng. Bệnh thần kinh, nàng năm nay mới tám tuổi có được hay không, vậy mà dám nói để cho người nọ vô lễ với mình, sau đó làm ình phải gả cho hắn. Có chuyện đùa buồn cười như vậy sao, có nghe nói qua Quận chúa tám tuổi bị vô lễ, bị hỏng khuê dự mà phải gả sao?

Ôn Uyển trước kia vẫn không rõ, tại sao cha hờ của nàng lại hay động kinh như vậy. Bị nữ nhân nói vài câu châm ngòi khích bác liền phát điên, thần kinh lợi hại, khiến nàng chỉ muốn đánh hắn, dùng roi hung hăng đánh hắn. Lần này xem ra, cha hờ kia của nàng não thường xuyên rối loạn hoàn toàn là do di truyền, di truyền từ vị tổ mẫu hờ kia của nàng. Mẹ ruột đầu óc có vấn đề, nhi tử cũng có vấn đề đi theo, hơn nữa còn là bệnh giống nhau. So sánh với bệnh điên còn đáng sợ hơn.

Còn nhắc đến vị Nhị lão gia thần kỳ kia, Ôn Uyển liền buồn bực. Trong ba nhi tử của mình, chính bản thân vị tổ mẫu kia làm hỏng hai người, còn dư lại một người là còn bình thường, nhưng là người còn bình thường này là do lão quốc công Gia dạy. Mà người ở bên ngoài làm quan, cũng là lão quốc công Gia dạy . Dĩ nhiên, cha hờ của Ôn Uyển cũng là lão quốc công dạy nên, nhưng mà do di truyền bệnh của mẹ hắn.

Vô cùng may mắn chính là còn dư lại một người bình thường, vừa vặn là trụ cột trong nhà. Nếu không, phủ đệ Bình quốc công liền hủy ở trong tay lão bà này. Trăm năm thế gia, tổ tông cơ nghiệp liền hủy trong tay một nữ nhân mà không hiểu được. Tin tưởng tổ tông Bình gia ở dưới mặt đất cũng phải khóc ròng a.

Cho nên, trước kia Ôn Uyển cảm thấy có một câu nói thật sự rất đúng. Nói một bại gia tử chỉ bại một thế hệ, một nữ nhân ngu ngốc vô năng làm quản gia có thể tai họa ba đời tử tôn. Nhìn phủ đệ Bình quốc công hiện giờ chướng khí mịt mù là biết, Nhị lão gia, cũng không chỉ tai họa mấy đời thôi đâu.

Đại phu nhân hiền lành lại biết cấp bậc lễ nghĩa, đối nhân xử thế không có điểm nào chê được. Ít nhất Ôn Uyển đã cảm thấy trong phủ đệ, Đại phu nhân rất không tệ, nhìn con gái chính nàng dạy đều là nhất đẳng thì cũng đủ hiểu rõ. Nhưng tổ mẫu hờ của nàng ngại Đại phu nhân không phải là chính tay nàng chọn, mà là lão quốc công Gia không có trải qua đồng ý nàng liền định ra, cho nên đối với Đại phu nhân lúc nào cũng đều bắt bẻ, còn nâng đỡ một tiểu thiếp tới đối kháng với đương gia chủ mẫu. Hơn nữa lại còn vì giúp đỡ nhà mẹ đẻ mà hơn hai mươi năm không muốn buông tay công việc bếp núc một cách chân chính, hàng năm lấy từ Bình gia mấy ngàn lượng trợ cấp nhà mẹ đẻ tiêu xài.

Muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nếu ngươi tự bỏ ra bạc của mình thì cũng không sao, mọi người không có cái gì để nói. Nhưng ngươi vẫn muốn đem Dung đại phu nhân vào phủ để đến quản gia. Nếu không phải lão quốc công Gia cùng quốc công Gia đương nhiệm mạnh mẽ chống lại, nói không chừng phủ đệ này còn không biết là sẽ biến thành cái dạng gì.

Lão quốc công Gia ban đầu được nàng trợ giúp, lại thêm tâm địa mềm mỏng nên vẫn đối với lão bà này có nhiều nhẫn nhịn. Cũng may khi gặp vấn đề nguyên tắc cũng không dao động quá nhiều.

Bà ta tìm không được chỗ phát hỏa, thì mấy năm này, càng đối với Đại phu nhân càng không coi trọng. Ngược lại rất coi trọng cái người ở ngũ phòng, chỉ biết dỗ ngọt người khác nhưng không lên nổi mặt bàn, là An thị kia.

Ôn Uyển không hiểu nổi, bà ấy là tổ mẫu Bình gia, đều đã tứ đại đồng đường rồi, vì sao lại không biết vì con cháu nhà mình suy tính mà ngẫm lại. Ngươi giúp đỡ bọn họ cũng chỉ có thể giúp đỡ nhất thời, có thời gian hơn hai mươi năm này, chỉ cần tiêu phí một chút tâm tư, bồi dưỡng mấy người tài có thể dùng, như thế là có thể chống đỡ nổi môn hộ. Cần gì phải xin ngươi cho bạc, cầm tiền Bình gia trợ cấp Dung gia, trợ cấp ra một đám sâu hút máu người .

Ôn Uyển thật sự làm sao cũng nghĩ không thông. Trợ cấp nhà mẹ đẻ cũng thôi đi, bây giờ lại còn muốn liên hiệp người ngoài tới tính toán cháu gái mình, ờ, dù đứa cháu gái này không được nàng cưng chìu. Nhưng mà, bà ta cũng phải nhìn rõ ràng thân phận địa vị của nàng chứ.

Nàng một Quận chúa do hoàng đế thân phong, chính là người có phẩm cấp, đâu đến lượt các ngươi tính kế. Chẳng lẽ đầu óc bà ấy không hiểu rõ, chuyện này vạn nhất thực sự xảy ra, tất cả người trong Dung gia đều gánh vác không nỗi hay sao?

Khụ, có người nhà cùng huyết thống như vậy, thật phiền phức.

Hôn lễ của Thanh trâm cũng không khác lắm với hôn lễ của Thanh Cửu , đều náo nhiệt giống nhau. Nhưng Thanh trâm gả cho nhà cách quốc công phủ cũng không xa. Bình mẫu cố ý đem phòng ốc mua ở kia chính là vì có thể dễ dàng chiếu cố. Ôn Uyển là ngay cả đi xem cũng không đi. Nàng cùng Thanh Trâm quan hệ lại không tốt, sao phải đi làm chuyện phí công như vậy.

Đợi đến ba ngày sau Thanh trâm lại mặt, Ôn Uyển nhìn nam tử kia, lớn lên cũng tuấn tú, nhưng cước lực phù phiếm, nhìn một cái liền biết chính là một nam nhân yêu thích sắc dục không biết tiết chế. Thanh trâm cũng mang vẻ mặt thẹn thùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK