Hạ Nhàn nghe Cao Tần nói Tướng quân đã tỉnh, liền mang cháo tổ yến đã làm xong bưng tới. Hạ Nhàn vốn còn thấy tay Bạch Thế Niên bị thương nên muốn bón cho Bạch Thế Niên ăn nhưng Bạch Thế Niên lại từ chối.
Bạch Thế Niên cho rằng hắn chỉ bị thương một cái tay cũng không phải là bị thương một bàn tay, đừng nói bây giờ cần vận động tay, cho dù không được vận động tay thì hắn cũng không cần Hạ Nhàn bón, Bạch Thế Niên kiên trì nguyên tắc trừ Ôn Uyển ra thì không để cho bất cứ nữ nhân nào khác động vào mình.
Bạch Thế Niên nhận chén, từng miếng từng miếng từ từ ăn. Chẳng qua mùi vị thật sự quá ngon. Ăn xong một chén, trong lòng Bạch Thế Niên cũng không nhịn được than thở, rốt cục lại được ăn thức ăn mỹ vị rồi: “Lần này mang theo bao nhiêu?”
Hạ Nhàn nói: “Không nhiều lắm, thuốc bổ chỉ có bốn sọt. Mười tám sọt khác đều là dược liệu, đã phân ra ngoài hai bao dược liệu lớn, trong mấy sọt này cũng đủ cho Tướng quân dùng trong hai ba tháng, nô tỳ tin tưởng sau đó Quận chúa sẽ lại phái người đem một chút thuốc bổ khác tới đây cho nên Tướng quân không cần lo lắng. Việc cấp bách hiện tại của Tướng quân là mau chóng dưỡng tốt thân thể lại. Như vậy thì Quận chúa không cần phải lo lắng nữa.” Mang đến đều là trân phẩm, những dược liệu phụ trợ thì ở biên thành cũng có thể mua được, nếu thật sự không được thì phải đi xa một chút tìm xem chỗ nào bán, sợ là sợ có tiền cũng không mua được.
Bạch Thế Niên rất im lặng, nói ra thì giống như hắn là kẻ ăn nhờ vậy, sau khi Bạch Thế Niên ăn xong liền đem chén đưa cho Hạ Nhàn. Sắc mặt có chút do dự.
Hạ Nhàn cho rằng Bạch Thế Niên còn muốn bảo nàng đem chút thuốc bổ đưa ra ngoài liền vội nói: “Tướng quân, những thứ thuốc bổ này một chút cũng không thể đem đi ra ngoài được.”
Bạch Thế Niên gật đầu. Dược liệu lấy ra một chút thì có thể lấy lại được, nhưng thuốc bổ thì hắn cũng sẽ không mở miệng nói đưa cho người khác . Đừng nói hắn cũng muốn sớm ngày bình phục, hắn biết rõ cho dù hắn mở miệng thì cũng vô dụng, dược liệu đưa đi rất có thể bởi vì hắn không dùng được nên Hạ Nhàn mới có thể hào phóng như thế, thuốc bổ thì làm sao có thể không dùng được, hiện tại thân thể hắn đang suy yếu, cần bồi bổ thân thể.
Bạch Thế Niên thật đúng là hiểu rõ ý nghĩ của Hạ Nhàn . Lần này Ôn Uyển sai người thu gom dược liệu cùng thuốc bổ, chủ yếu là lấy dưỡng thân bổ khí bổ huyết làm chính. Vừa lúc thích hợp với trường hợp hiện tại của Bạch Thế Niên.
Hạ Nhàn bưng cái chén không nói: “Tướng quân, ý của nô tỳ hay là quay về phủ Tướng quân đi, chỗ này quá đơn sơ, nếu ở thời gian quá dài sẽ không thuận tiện.” Lần này là đặc thù mới để cho nàng tiến vào. Quân quy Hạ Nhàn cũng biết, không thể ở lại thời gian quá dài. Hạ Nhàn cũng không thích nơi này. Không có gì cả, hơn nữa mùi vị rất nồng.
Bạch Thế Niên không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng. Trong quân doanh vốn không thể giữ lại nữ nhân. Cho dù Hạ Ảnh và Hạ Nhàn là nữ nhân cường hãn cũng không được.
Hạ Nhàn đi tới trước cửa phủ Tướng quân ở biên thành, đại môn chính là một chiếc cửa gỗ dầy cộm nặng nề, trên đó còn có rất nhiều lỗ hổng. Chiếc bảng hiệu ở trên cửa viết: ” Phủ Uy vũ Tướng quân.” Bảng hiệu cũng là một tấm gỗ vừa dày vừa nặng.
Chờ tới khi vào trong phủ Tướng quân thì mới phát hiện cái gọi là phủ Tướng quân thật ra không lớn, chỉ là một chỗ có năm cái sân nhỏ. Trong phủ Tướng quân vô cùng an tĩnh. Hạ Nhàn một đường đi tới. Nhìn một tầng lá cây rụng trên mặt đất, chân mày nhíu chặt lại. Chỗ này đâu phải là chỗ cho người ở, người không biết còn tưởng là tòa nhà đã bỏ không nhiều năm rồi đấy!
Hạ Nhàn vừa vào phòng ngủ của Bạch Thế Niên, sắc mặt lại càng thêm khó coi, lại nhìn mấy con nhện bò ở trên xà nhà, rốt cục không nhịn được mà khiển trách: “Những người trong phủ đệ này đều là nuôi cơm không hay sao ? Ngay cả phòng ở cũng không quét dọn được, ngày khác cần phải đổi toàn bộ người đi.”
Bạch Thế Niên thật sự không có thường tới nơi này ở. Thường ngày cho dù hắn có ở lại thì cũng ở trong thư phòng: “Ngươi đừng vội nóng giận, ta rất ít trở về trong phủ, cho dù có trở lại thì cũng chỉ ở Tiền viện, trong phủ đệ này cũng chỉ có ba bốn tôi tớ , có thể bận quá mà thôi. Cứ đi thư phòng trước, nơi này để cho bọn họ quét dọn.” Trong phủ đệ ở cũng chỉ là mấy lão binh tàn tật không có chỗ nào đi, và một đôi vợ chồng, nên mấy người họ trông coi cổng và sân vườn cũng như nấu cơm.
Hạ Nhàn thở ra một hơi. Lập tức phân phó hơn một trăm binh lính là những người đi theo về tiến hành tổng vệ sinh. Bản thân Hạ Nhàn không có động thủ, vẫn chỉ huy mọi người làm việc, những binh lính kia cũng không dám không nghe lời nói của nàng. Không phải là do binh lính đều biết điều nghe lời mà thật sự là bộ mặt lạnh lẽo của Hạ Nhàn rất dọa người.
Nhiều người lực lượng lớn, Hạ Nhàn chịu trách nhiệm trông coi. Nhìn sân nhỏ bận rộn loạn thành một đoàn thì lắc đầu: “Nếu Quận chúa ở đây nhất định sẽ nói nơi này chính là chuồng heo rồi.” Ôn Uyển mặc dù không xa xỉ. Nhưng vô cùng chú ý, lại vô cùng thích sạch sẽ. Người bên cạnh cũng bị nàng huấn luyện ra cả.
Hết một ngày trôi qua thì Hạ Nhàn mới miễn cưỡng vừa lòng, người đi ra ngoài mua đồ cũng vừa mới về tới. Hạ Nhàn để cho Cao Tần dìu Tướng quân đi vào trong phòng ngủ. Ngủ thư phòng ? Chỗ thư phòng đó thì đâu có tốt hơn so với phòng ngủ.
Cao Sơn thì sớm cầm lấy tờ sanh sách các thứ để ra ngoài đi mua . Mấy tờ danh sách của Hạ Nhàn rất dài, đều là những thứ đồ cần thiết để cho Bạch Thế Niên phải điều dưỡng thân thể.
Chẳng qua bây giờ Hạ Nhàn phải nghĩ thêm một danh sách thật dài để phân phó cho quản gia đi mua. Hạ Nhàn rất buồn bực, nơi này thật đúng là muốn cái gì cũng đều không có, thật không biết đại Tướng quân này sinh sống như thế nào?
Mệt nhọc cả ngày, mãi cho tới thời điểm đêm đến Bạch Thế Niên mới về được tới phòng. Nhìn thấy trong nhà đang để xuống một chiếc bàn tròn, bên cạnh còn có một chiếc giường nhỏ, gần cửa sổ bên kia là một chiếc bàn đọc sách khác, trên bàn đặt một bình sứ màu trắng, trong bình còn có chút hoa dại nhỏ. Chăn đệm cũng từ màu tối thành màu vàng nhạt.
Phòng thì vẫn là cái phòng kia, trong phòng bày biện cũng không thay đổi. Cũng không có biến hóa nhiều lắm, nhưng nhìn vào lại cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm .
Bạch Thế Niên nhìn tới bố trí này, đặc biệt là hoa ở trong phòng liền nhớ lại một thói quen của Ôn Uyển. Ôn Uyển đặc biệt thích để hoa ở trong phòng, hơn nữa mỗi ngày đều muốn thay hoa mới. Năm đó hắn cũng thường xuyên đi bẻ hoa mai cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nói trong phòng có ánh sáng rộng mở thì đại biểu cho sinh cơ vô hạn.
Hạ Nhàn thấy Bạch Thế Niên nhìn thẳng vào chiếc bình hoa kia thì cười nói “Tướng quân, Quận chúa thích hoa. Đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia cũng rất thích hoa.”
Bạch Thế Niên nghe xong, ánh mắt thoáng chốc sáng lên: “Minh Duệ và Minh Cẩn cũng thích hoa sao? Ta thật là không biết rõ lắm.” Không phải là Ôn Uyển không có nhắc tới, trong thư Ôn Uyển cũng có nói. Bạch Thế Niên sở dĩ nói không biết rõ lắm là hi vọng Hạ Nhàn có thể nói nhiều chuyện về Ôn Uyển cùng với hài tử. Nếu không, hắn mà nói một câu ta biết rồi thì làm sao để cho người ta nói tiếp được.
Hạ Nhàn bật cười “Không chỉ như thế, Cẩn thiếu gia còn học theo Quận chúa , thích ăn hoa, trong tay chỉ cần cầm hoa liền nhét vào trong miệng. Tướng quân, không biết người có biết Quận chúa thích ăn hoa hay không?” Cái đặc điểm này của Ôn Uyển thì mấy đại nha hoàn bên cạnh cũng biết. Về phần trượng phu là Bạch Thế Niên có biết hay không, Hạ Nhàn cũng không rõ ràng nữa.
Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển có cái thói quen này. Bởi vì hai người bọn họ đang ở chung là vào mùa đông, mùa đông ở trong phòng cũng có đặt hoa, nhưng là hoa nuôi ở trong nhà ấm nên Ôn Uyển không có ăn, vì vậy Bạch Thế Niên cũng không có may mắn được thấy Ôn Uyển ăn hoa.
Đọc thư vĩnh viễn sẽ không nói tỉ mỉ tới như vậy, Hạ Nhàn nói xong một hồi thì nghe người nói Hạ Ảnh đã trở lại, Hạ Nhàn đoán chừng Hạ Ảnh đi ra ngoài tìm người liên hệ, hiện giờ liên hệ xong đã quay trở lại rồi. Hạ Nhàn đứng lên: “Hạ Ảnh đều một mực ở bên cạnh cùng Quận chúa và đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia, biết được so với nô tỳ nhiều hơn. Nô tỳ ra ngoài nấu cơm cho Tướng quân.”
Hạ Nhàn đi ra ngoài nấu cơm rồi, Hạ Ảnh cũng theo Bạch Thế Niên, vừa nghe Bạch Thế Niên muốn biết mọi chuyện liền bắt đầu nói từ khi Bạch Thế Niên rời Ôn Uyển đi, Ôn Uyển xác nhận mang thai rồi nói tới.
Hạ Ảnh không giống như Ôn Uyển chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, tất nhiên bởi vì Bạch Thế Niên có thương tích trong người nên cũng sẽ không nói tới những thứ chuyện không tốt kia. Chẳng hạn như có lời đồn hãm hại Ôn Uyển cùng người khác không minh bạch thì Hạ Ảnh sẽ không nói. Nhưng quá trình mang thai chịu khổ của Ôn Uyển thì Hạ Ảnh lại cường điệu nói, muốn cho Bạch Thế Niên biết Quận chúa không vất vả như thế nào. Nói tới thời điểm Ôn Uyển mang thai ăn cái gì cũng không vào được, sau lại ăn dưa chua mới được. Nhưng cũng bởi vì như thế Quận chúa lo lắng hai đứa bé tương lai phải chịu khổ chịu tội , lo lắng tới ngày đêm khóc lóc nỉ non. Nhưng Hạ Ảnh lại không có nói tới chuyện hoàng đế hứa hẹn với Ôn Uyển .
Bạch Thế Niên sửng sốt một chút: “Những thứ này ta thật không biết.” Bởi vì ăn dưa chua nên lo lắng sau này hài tử phải chịu vất vả khổ sở thì trong thư Ôn Uyển không có nhắc với hắn bao giờ, đều nói nữ nhân mang thai đặc biệt yếu ớt nhạy cảm, ngay lúc đó không biết Ôn Uyển yếu ớt đến cỡ nào.
Hạ Ảnh cười tới rất lạnh nhạt: “Quận chúa nói với Tướng quân cũng chỉ nói toàn những chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, làm sao có thể nói tới những thứ chuyện không tốt này chứ?” Thời điểm Quận chúa mang thai bị nhiều khổ sở như vậy lại không có nói với Bạch Thế Niên, chính là sợ Bạch Thế Niên biết được sẽ lo lắng. Nhưng nàng thì không sợ Bạch Thế Niên lo lắng, càng lo lắng càng tốt, dù sao sau này Bạch Thế Niên cũng sẽ không tự mình đi ra chiến trường .
Bạch Thế Niên im lặng, trong hai năm qua Ôn Uyển quả thật không có nói với hắn bất cứ chuyện gì không tốt, nhiều nhất cũng chỉ oán giận một chút chuyện cực khổ khi mang thai hai đứa bé, nhưng loại oán giận này đều được miêu tả bằng giọng điệu mang theo hạnh phúc. Mỗi lần hắn nhận được thư nhà chính là lúc tâm tình tốt nhất.
Hạ Ảnh tán gẫu qua mang thai, lại nói về thời điểm mạo hiểm khi Ôn Uyển khó sinh, nói tới Ôn Uyển mạng treo một khắc, thái y nói chỉ có thể bảo vệ đứa nhỏ hoặc là bảo vệ người lớn, hoàng thượng nói bảo vệ người lớn nhưng Quận chúa lại yêu cầu bảo vệ đứa nhỏ.
Bạch Thế Niên nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch. Những thứ này hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là Ôn Uyển khó sinh, sau lại Ôn Uyển hướng về phía cây lựu vừa mới nói thầm thì xong thì mẹ con bình an. Bởi vì chuyện cụ thể như thế nào thì quản gia không biết, Ôn Uyển cũng không nói. Bạch Thế Niên biết sơ sơ, Hạ Ảnh kể ra khiến cho hắn rung động.
Hạ Ảnh cảm thấy còn chưa đủ, vừa nói Ôn Uyển tình nguyện mạo hiểm chết cũng muốn bảo vệ hài tử. Lại kêu các nàng giúp đi lại trong sân một vòng: “Tướng quân, Quận chúa bị chút ít đau khổ kia, lại sợ người lo lắng nên chưa bao giờ nói. Nhưng Quận chúa lại không có một ngày nào không lo lắng cho Tướng quân. Lần này Quận chúa vừa mới nghe thấy Tướng quân hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tới sinh mạng, lúc ấy liền té xỉu, thuộc hạ nghĩ tới sau này Tướng quân hãy tự yêu thương bản thân mình hơn đi, đừng có để cho Quận chúa phải lo lắng đề phòng nhiều hơn nữa.”
Sắc mặt Bạch Thế Niên trắng bệch, hắn thật không biết thì ra thời điểm Ôn Uyển sinh sản lại hung hiểm tới như vậy, đã tới trình độ phải bảo vệ đứa nhỏ hoặc bảo vệ người lớn. Hắn thật sự thiếu chút nữa đã trở thành người cô đơn rồi. Thiếu chút nữa, chỉ còn kém một chút nữa. Cũng may là ông trời còn rủ lòng thương đối với hắn.
Hạ Nhàn làm xong đồ ăn rồi bưng tới đây, thức ăn của Hạ Nhàn làm là số một, chỉ cần ngửi mùi thì đã muốn ăn rồi. Nhưng Bạch Thế Niên lại không muốn ăn. Hạ Nhàn nhìn sắc mặt của Bạch Thế Niên cũng biết là tâm tình không tốt: “Tướng quân, Quận chúa hi vọng Tướng quân sớm ngày bình phục, Tướng quân người khỏe rồi thì Quận chúa ở kinh thành mới có thể ăn ngon ngủ ngon được. Nếu không sẽ phải ngày ngày lo lắng thì cho dù là người sắt cũng sẽ không chịu nổi được, lại càng khiến cho Quận chúa lo lắng.”
Bạch Thế Niên rất nhanh đem đồ ăn ra ăn sạch sẽ. Sau khi cơm nước xong liền hỏi: “Ngươi đi rồi thì người nào nấu cơm cho Ôn Uyển ăn?” Ôn Uyển là người hay bắt bẻ như vậy, nếu không hợp khẩu vị làm sao mà được.
Hạ Nhàn nhìn ra được vẻ mặt của Bạch Thế Niên: “Tướng quân không cần lo lắng. Trong ngày thường xử lý đồ ăn của Quận chúa không phải chỉ có một mình nô tỳ, còn có một vị ma ma nữa, hơn nữa tay nghề của ma ma so với nô tỳ cũng khá tốt.”
Bạch Thế Niên lúc này mới hoà hoãn được thần sắc, còn có một người tay nghề cao siêu là tốt rồi