Ôn Uyển lại thấy trong mắt Hạ Dao ẩn chứa buồn bực không nói ra lời thì có chút bó tay. Buổi sáng, lúc nàng đi gặp hoàng đế không đề cập một chữ nào đến chuyện của Tư Thông và Tào Tụng. Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là con gái của cậu hoàng đế. Cậu hoàng đế tự mình điều tra được thì tự nhiên cũng sẽ tự giải quyết. Nàng đến đó tố khổ, không phải là có ý gây hiềm nghi khích bác tình cảm cha con họ sao? Nàng mới không đi làm chuyện như vậy.
Hạ Dao thấy bộ dáng tới bây giờ còn không tỉnh lại của Ôn Uyển, vẫn không ý thức được mình sai ở chỗ nào. Đâu còn có một tia nhạy cảm và cảnh giác khi ở trong hoàng cung nữa. Hạ Dao vô cùng buồn bực nói: “Quận chúa, đến bây giờ ngài còn chưa ý thức được. Chuyện lần này, Quận chúa ra tay hoàn toàn chính là vẽ rắn thêm chân.”
Ôn Uyển ngạc nhiên. Đây là ý gì. Cái gì gọi là nàng vẽ rắn thêm chân. Nếu nói nàng lần này lỗ mãng thì nàng nhận. Nhưng làm sao lại thành vẽ rắn thêm chân rồi?
Hạ Dao khẽ than thở một tiếng. Có lẽ Quận chúa thật sự còn không ý thức được vấn đề này, bưng mật hoa cúc trong tay đưa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển nhận lấy để xuống đất rồi lại nhìn Hạ Dao.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển thật sự không hiểu, rất là im lặng: “Quận chúa, ngày đó lúc Tào Tụng nghe người nói không thích thi từ thì đã lập tức đi thăm dò một chút chuyện ngày thường lúc xưa của người. Thăm dò cả buổi xong thì biết người nộp thơ luôn nộp giấy trắng. Ngay cả chuyện Bình Hướng Hi bán thuốc bổ cũng thăm dò ra được, người không cảm thấy là những chuyện này quá trùng hợp rồi sao?”
Ôn Uyển nghe xong, thoáng một chút liền nhận ra mùi vị không bình thường. Lập tức ngồi thẳng nói: “Người nào làm?”
Hạ Dao ngồi ở bên cạnh: “Người này làm rất bí ẩn. Không tra được gì. Chẳng qua, nô tỳ có thể khẳng định, mục đích của người này là không muốn để Quận chúa gả cho Tào Tụng. Quận chúa, người chính là một cái bánh trái thơm ngon, ai cũng muốn ăn vào. Chuyện lần này, cho dù Quận chúa không ra tay. Cũng sẽ có người giúp đỡ Quận chúa, để cho Tào Tụng đánh mất tư cách . Cho nên. Quận chúa căn bản không cần tự chà đạp danh tiếng của mình.”
Ôn Uyển cau mày: “Ý của ngươi là mấy vị hoàng tử ra tay?” Trừ hoàng tử, Ôn Uyển không nghĩ ra được những người nào. Nàng quả thật không nghĩ tới chuyện lần này còn có bàn tay đen tối ở phía sau. Nàng còn tưởng Tào Tụng chẳng qua là nghe ngóng chênh lệch. Không nghĩ tới Tào Tụng đều đã điều tra rõ ràng rồi mới tìm tới cậu hoàng đế từ hôn .
Hạ Dao không trả lời, mà chỉ nói: ” Nô tỳ có thể khẳng định là ở phía sau lưng nhất định có người đã ra tay, không chỉ là một nhóm người. Quận chúa cầm trong tay sản nghiệp lớn như vậy thì không chỉ có hoàng tử mơ ước mà người khác cũng mơ ước giống như vậy. Quận chúa. Mặc dù hiện tại chúng ta đã ra khỏi hoàng cung. Nhưng ở phía ngoài cũng có từng bước sát cơ, cũng không trốn được tính toán cùng lục đục với nhau.”
Ôn Uyển bưng trà lên, từ từ uống. Uống xong một chén nước mật ong, lẳng lặng ngồi yên trên ghế. Lâm vào trong trầm tư.
Kể từ khi cậu hoàng đế lên ngôi làm hoàng đế, nàng cũng bắt đầu thư giãn, mất đi cảnh giác và cẩn thận như trước kia. Cuộc sống an nhàn thật sự đã khiến cho người ta quên đi bản thân, làm cho nàng quên mất thật ra nàng vẫn đang ở trong một vị trí nguy hiểm vô cùng.
Thời gian phóng túng đã quá dài rồi. Cũng nên thu liễm tâm tư lại.
Hạ Dao trầm tĩnh nhìn Ôn Uyển nói: “Quận chúa. Người có tính đem chuyện lần này nói cho hoàng thượng biết không?”
Ôn Uyển mấp máy môi một chút rồi sắc mặt lại thêm ảm đạm xuống. nàng có thể nói gì với cậu hoàng đế, nàng cái gì cũng không thể nói. Bởi vì nàng không bị chèn ép.
Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển như vậy thì trong lòng cũng tối lại. Quận chúa đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà điểm quan trọng nhất vẫn không thay đổi. Cũng có khả năng, vĩnh viền không thay đổi được.
Mặc dù Hoàng đế không hạ chiếu thư tứ hôn, nhưng lại cố ý nói một câu cùng Tào Ngâm. Ý trong lời nói chính là chờ sau khi thủ hiếu xong sẽ ban hôn.
Trong lòng Tào Ngâm vốn đang tích tụ tức giận. Nay thấy cưới được trưởng công chúa đương triều, thì coi như là may mắn trong bất hạnh rồi. Dù sao trải qua chuyện lần này thì Tào Ngâm cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng trong việc để cho Tào Tụng vào quan trường rồi. Tính tình như vậy, sợ là bị người khác xem như con khỉ để đùa giỡn còn không tự mình biết rõ. Vậy mà còn để cho nó nhập sĩ thì chính là điển hình việc bị bán đi còn giúp người kiếm tiền, vậy không phải là đem toàn bộ Tào gia kéo vào trong vũng bùn sao?
Chẳng qua là trong lời nói của hoàng đế còn có ý khác. Tào Ngâm buồn bực trở về nhà. Chức Hộ bộ Thượng thư này của ông xem như chấm dứt rồi. Ông tuổi còn trẻ, tất nhiên cũng muốn làm quan. Nếu người con trai cưới là Ôn Uyển quận chúa thì ông cần gì từ quan. Qủa là một bước sai, từng bước sai.
Tào phu nhân nhìn thấy trượng phu như vậy liền an ủi: “Mặc dù Ôn Uyển Quận chúa tôn quý, nhưng Đại công chúa dù sao cũng là huyết mạch ruột thịt của hoàng thượng. Cho dù có như thế nào thì hài tử sau này cũng có huyết mạch hoàng gia.”
Tào đại nhân uất giận không chịu nổi: “Bà biết cái gì?” đây mới chính là điểm mấu chốt, tại sao hoàng đế lại để cho Tào Tụng cưới đại công chúa, rất có thể là đại công chúa tự mình muốn gả. Sau đó. . . . . . Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh của Tào Ngâm chảy ròng ròng. Đây không phải là muốn mạng già của ông sao? Vốn còn tưởng rằng cưới được một Ôn Uyển quận chúa thân phận tôn quý cường hãn lại khôn khéo có năng lực, thì Tào gia ít nhất có thể phú quý ba đời, thậm chí là lâu hơn. Nhưng bây giờ thì toàn bộ xong rồi. Nhi tử không được nhập sĩ, lại cưới công chúa điêu ngoa bốc đồng về nhà. Tào gia đừng nói là phú quý ba đời, chỉ sợ muốn kéo dài hết đời sau của ông cũng khó khăn.
Tào Tụng biết mình cưới là công chúa, cũng sửng sốt. Không dám đi tìm cha hắn nữa, sợ lại đụng trúng lửa giận của cha hắn. Đành lặng lẽ tìm mẹ hắn, muốn hỏi xem đến cùng có phải là thật hay không?
Tào phu nhân mang vẻ mặt tươi cười nói: “Đương nhiên là thật. Hoàng thượng đã bí mật nói với cha con rồi. Tụng Nhi, lần này nương cố ý đi nghe ngóng. Phẩm đức của Đại công chúa cái gì cũng tốt, tướng mạo lại là hàng đầu, lần này cũng không có chuyện lần trước nữa.”
Đối với việc cưới công chúa thì Tào Tụng không có cảm giác vinh quang gì cả. Ngược lại trong lòng rầu rĩ. Cưới công chúa rồi thì con đường làm quan của hắn cũng coi như kết thúc. Cả đời phải làm một người phú quý nhàn tản.
Tào Tụng rầu rĩ không vui mà trở về sân của mình. Đan nương khẩn trương nhìn Tào Tụng trở lại, thấy được vẻ mặt của Tào Tụng thì trong lòng cũng đã đoán được, nhưng nàng vẫn không muốn tin tưởng, nên cẩn thận dò hỏi: “Công tử, thật, thật sự công tử sẽ cưới công chúa sao?” thời điểm Đan nương hỏi cái này thì trong lời nói có run rẩy nhè nhẹ. Phải biết rằng, cưới công chúa thì không thể có thiếp thất. Tối đa cũng chỉ có thể có hai nha hoàn thông phòng thôi. Còn việc có để cho sinh con hay không thì phải nhìn sự độ lượng và tín nhiệm của công chúa. Mặc dù Ôn Uyển là Quận chúa, nhưng ngoài chuyện lần này ra danh tiếng cũng không tệ lắm. Nhưng mà đại công chúa thì nàng chưa từng gặp, có điều hai năm này nàng cũng hỏi thăm được tin tức. Tính tình đại công chúa được nuông chiều nhiều, người như vậy muốn sống chung sẽ vô cùng khó khăn.
Tào Tụng cũng biết rõ, nên nặng nề nói: “Phải, là chính miệng hoàng thượng nói với cha, chờ sau khi thủ hiếu tiên hoàng xong thì sẽ thành hôn. Đại khái là sang năm hoặc cuối năm.”
Chân Đan nương thoáng chốc mềm nhũn. Không có được tin tức xác thực, nàng còn có thể tự an ủi mình. Hiện tại nên như thế nào, nàng nên làm như thế nào đây? Đan nương lảo đảo đi vào bên trong nhà, Tào Tụng cũng đi theo vào .
Tào Tụng cầm lấy tay Đan nương nói: “Ngươi yên tâm, cho dù cưới công chúa thì ta cũng vẫn sẽ không để cho ngươi chịu khổ. Nương nói tình tình của công chúa cũng hào phóng, dịu dàng hiền thục. Đến lúc đó ta sẽ nói chuyện cùng với công chúa để cho người một danh phận.”
Đan nương dịu dàng đáp ứng, nhưng trong đáy lòng vẫn vô cùng bất an. Chẳng qua Đan nương vẫn lựa chọn tin tưởng lời của Tào Tụng.
Sau khi Tư Thông trở về. Ở trong chính cung điện của mình tỉnh táo lại, thì bắt đầu hối hận. Thục phi chạy sang thăm nàng. Nàng khóc náo nói nàng không lấy chồng. Nàng không muốn gả cho Tào Tụng. Không muốn gả cho nam nhân mà Ôn Uyển cũng không muốn. Dựa vào cái gì, Hoàng gia gia chỉ hôn cho nàng ta mà muốn nàng phải gánh trách nhiệm.
Thục phi rất vừa ý với Tào Tụng, là người muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn tài học có tài học. Muốn tướng mạo có tướng mạo. Ồn ào mất vài lần, Thục phi hết cách, chỉ đành phải an ủi nói Tào Tụng ở phương diện nào cũng đều tốt.
Tư Thông không tin, nếu tốt như vậy, tại sao Ôn Uyển không cần. Thục phi không có biện pháp, chỉ đành phải bảo Nhị hoàng tử tự mình nói với nàng. Nhận được bảo đảm của mẹ ruột và ca ca ruột. Mặc dù trong lòng vẫn có ủy khuất nhưng cũng không bài xích như vậy nữa. Nếu thật sự như lời nói của mẹ nàng và ca ca thì sau này dù có tìm cũng không tìm được người như vậy.
Tư Thông cũng không biết, sau khi truyền ra tin tức nàng muốn chọn Tào Tụng làm phò mã, thì tất cả mọi người đều cho rằng Tư Thông tự mình nhìn trúng Tào Tụng nên dùng kế để bôi nhọa danh tiếng của Ôn Uyển, chia rẽ Ôn Uyển và Tào Tụng. Còn bản thân mình thì lại cưới Tào Tụng làm phò mã.
Ở trong phủ Trấn quốc công. Mai nhi mang theo tiểu lão hổ nhà nàng chơi đùa dưới cây ngô đồng. Bởi vì là thế gia võ tướng nên muốn hài tử của mình phải thường xuyên luyện tập. Tiểu lão hổ chơi ở trên mặt đất rất vui vẻ, còn cầm lấy bóng da mà Ôn Uyển đưa ném ra, rồi vồ bắt lại, khi không cẩn thận té ngã xong lại tự mình bò dậy, tiếp tục chơi, dù ngã cũng không khóc ầm ĩ. Mai nhi ở phía trước nhìn, cười vô cùng thoải mái.
La Thủ Huân đi đến, nhìn mẹ con chơi đùa, trong lòng nảy sinh ấm áp. Sau khi ngồi xuống, Bình nhi liền bưng trà tới cho hắn: “Phu nhân, bài thơ Cảm Hoài Du Xuân có phải là do Ôn Uyển quận chúa làm hay không?”
Mai nhi buồn cười nói: “Đương nhiên rồi. Chàng cho rằng tin đồn phía ngoài đều là sự thật sao?”
La Thủ Huân xấu hổ: “Nàng cũng nói nàng ấy không thích thi từ? Thích ăn ngon? Cùng với lời đồn ở bên ngoài rất khớp. Tào Tụng cũng nói Ôn Uyển Quận chúa chính miệng thừa nhận mình không thích thi từ. Hơn nữa mấy vị nữ tiên sinh dạy nàng lúc trước cũng nói Ôn Uyển không thích thi từ, thi từ làm được vô cùng khó coi.”
Mai nhi nói như chém đinh chặt sắt: “Thiếp nói là nàng không thích thi từ, thích thức ăn ngon cũng không nói là thi từ của nàng không tốt. Thiếp nói cho chàng biết, Ôn Uyển học vô cùng tốt, thi từ làm cũng tốt, tranh vẽ cũng rất tốt, kỳ nghệ vô cùng lợi hại, thư pháp thì càng tốt tuyệt đỉnh, ba cái thiếp đều so ra kém nàng một bậc. Chẳng qua nàng không thích phô trương, chỉ nói tất cả đều là đồ vật được hun đúc từ tình cảm sâu đậm, không tiện nói với bên ngoài .”
La Thủ Huân nhìn chằm chằm Mai nhi nói: “Vậy tại sao nàng lại nói Ôn Uyển quận chúa nộp giấy trắng?”
Mai nhi vô cùng vô tội nói: ” Mỗi lần Ôn Uyển đều nộp giấy trắng a, đây là sự thật, cũng không phải là thiếp bịa chuyện vô căn cứ. Hơn nữa, Ôn Uyển thật sự không thích làm thơ từ. Nhưng chỉ cần nàng hạ quyết tâm viết thì mỗi một bài đều là tinh phẩm. Thiếp còn không theo kịp đâu.”
Tim của La Thủ Huân thình thịch, vậy thì Tào Tụng có được tin tức này từ nơi nào: “Nàng đã biết, vậy tại sao lần trước nàng lại không nói cho rõ ràng?”
Mai nhi buồn cười: “Nói gì, hắn hỏi như thế, thiếp tự nhiên nói như vậy.”
La Thủ Huân chớp mắt một cái: “Có phải Ôn Uyển Quận chúa không muốn gả cho Tào Tụng hay không? Nàng vừa nghe đã nghe ra ý tứ của Ôn Uyển quận chúa, vì trước đây có hỏi về chuyện của Ôn Uyển quận chúa, thì nàng một chữ cũng không nói. Hôm đó tại sao lại nói nhiều như vậy,có phải nàng cũng cố ý để Tào Tụng hiểu lầm hay không?”
Mai nhi liếc hắn một cái: “Ôn Uyển bây giờ còn là thiếu nữ trong khuê các. Chàng bảo hỏi nàng, thiếp nói như thế nào đây? Về phần nói sai, cái gì thiếp cũng chưa nói sai. Bản thân Tào Tụng không muốn cũng không phải là do Ôn Uyển tự mình xin ban hôn. Người khác nói gió là mưa mà hắn cũng tin thì sao có thể trách được người nào.”
La Thủ Huân ấm ức rồi “Ta nghĩ mãi không rõ. Tào Tụng có chỗ nào không tốt. Cô nương trong kinh thành muốn gả cho hắn còn nhiều mà, nàng nhìn xem, mất đi một Ôn Uyển thì tới là một đại công chúa thân phận quý trọng hơn. Tại sao nàng ấy lại không muốn lấy Tào Tụng làm chồng?”
Mai nhi nhìn trượng phu hăng hái nồng đậm, trong lòng hơi giận dữ nói “Tào Tụng có cái gì tốt? Trừ viết hai bài thi từ, có một tay vẽ tranh tốt thì hắn có cái gì? Hắn có lợi hại hơn so với Ôn Uyển không, tại sao phải coi trọng hắn?”
La Thủ Huân vẫn không thể hiểu” Tào Tụng của bọn ta tốt như vậy lại ghét bỏ, qua thôn này cũng không còn phòng trọ khác. Ôn Uyển Quận chúa, nhất định sẽ hối hận.”
Mai nhi không chút nghĩ ngợi nói tiếp”Tương lai người hối hận, nhất định là Tào Tụng, không phải là Ôn Uyển.” Thỉnh thoảng La Thủ Huân cùng nàng hàn huyên những chuyện bên ngoài, sẽ nói lúc ấy Phất Khê như thế nào như thế nào. Tào Tụng là như thế nào chiêm ngưỡng kính nể. Xong lại càng thêm tiếc nuối. Nếu biết Ôn Uyển chính là Phất Khê, cao như thế thì bóp cổ tay hối hận chết thôi.
Sau khi La Thủ Huân uống trà xong, còn đứng ở trong viện Ngô Đồng. Mãi cho đến buổi tối rồi vẫn còn chưa đi. Mai nhi biết hắn nhất định là có chuyện nhưng không tiếp tục hỏi. Muốn gì thì chính hắn sẽ hỏi ra. La Thủ Huân rất buồn bực, nương tử này quả thật rất tốt, chỉ là có hơi lạnh lùng. Hơn nữa lại không quá quan tâm hắn khiến cho hắn vô cùng buồn bực. Có những người càng không chiếm được thì càng để tâm nhiều hơn.
La Thủ Huân ôm Mai nhi. Hai người lăn trên giường hai hồi. Còn tới nữa thì Mai nhi không chịu đựng được nên không muốn. Nhưng trong viện của nàng không có nha hoàn thông phòng. Điều này là bị ảnh hưởng từ Ôn Uyển, lại muốn làm cho La Thủ Huân nghĩ trong lòng nàng cũng có hắn, chẳng qua là da mặt mỏng nên khó nói thành lời ( một hiểu lầm ngọt ngào ). Nếu không thì với tính chủ nghĩa nam tử lớn như La Thủ Huân làm sao chấp nhận điều này.
La Thủ Huân ôm Mai nhi muốn nói chuyện. Mai nhi biết lúc này hắn muốn bàn chuyện rồi: “Mai nhi, nàng xem có biện pháp gì để góp cổ phần theo Ôn Uyển quận chúa làm ăn chung không?”
Mai nhi nâng cao tinh thần nói : “Thiếp đã hỏi rồi, Ôn Uyển không có nói tiếp. Thiếp cùng Ôn Uyển mặc dù tình cảm giống như tỷ muội, có việc cũng sẽ giúp. Nhưng nếu Ôn Uyển không có nói tiếp, là tỏ vẻ không thể.”
La Thủ Huân biết tình cảm của thê tử cùng Ôn Uyển không phải chuyện đùa: “Nàng thử lại lần nữa xem. Cha nói hoàng đế gần đây quá an tĩnh, sợ hoàng đế có tính toán gì . Lúc đó trong nhà sẽ không còn nhẹ nhàng nữa rồi. Nếu có thể cùng quận chúa làm ăn thì cứ lấy danh nghĩa của nàng đi. Đến lúc đó nước phù sa cũng không chảy xuống ruộng ngoài.”
Mai nhi ngược lại không lo lắng. Dù có tính toàn sổ sách thế nào, phủ của nàng không tham dự vào những chuyện mưu nghịch, thì không có nguy hiểm tới gia đình: “Không phải là thiếp không muốn ra sức cho gia đình. Tính tình Ôn Uyển thiếp hiểu hơn so với chàng. Nếu như có thể thì tất nhiên nàng sẽ phân cho thiếp một chén canh.”
La Thủ Huân buồn bực nói: “Nàng không biết đâu, Ôn Uyển Quận chúa có ba con thuyền buôn, dùng Khương Lâm làm quản sự. Chỉ chạy một chuyến mà kiếm được trên trăm vạn lượng bạc. Rất nhiều người đang ngắm nghía, nhưng ngại từ chuyện tửu lâu lúc trước nên không ai dám động tới chủ ý này. Nếu như có thể, chúng ta không cần nhiều, chỉ cần có ba bốn phần cổ cũng được. Ở ngân hàng tư nhân cũng chỉ tung ra có hai phần cổ phần, đáng tiếc toàn bộ đều cho tôn thất, huân quý chúng ta cũng không có phần. Lúc ấy vì ta nhận được tin tức chậm, nếu không cũng phải chia lấy hai phần cổ kia.”
Mai nhi nghe xong thì thờ ơ: “Chạy làm ăn trên biển, lợi nhuận cao như vậy sao? Thiếp không nghe Ôn Uyển nhắc qua? Lại vẫn sử dụng Khương Lâm sao, Ôn Uyển không sợ hắn mang theo thuyền bỏ chạy à? Khương gia tại vì Trịnh vương nên mới nghèo túng mà.”
La Thủ Huân cười: “Thê tử và con cái của Khương Lâm đều ở kinh thành, hắn có thể chạy đi đâu. Quận chúa nguyện ý cho hắn cơ hội này, hắn vội vàng làm hết sức còn không kịp. Chẳng qua, ba con thuyền này rất lớn a, nếu có thể buôn tốt thì lợi nhuận hàng năm sẽ hơn ngàn vạn a. Cái này đều là bạc a!”
Mai nhi tiếp lời nói: “Cho dù hơn một tỷ bạc thì chàng cũng đừng mơ ước. Ôn Uyển làm việc luôn luôn bận rộn, không thể nào không biết chuyện cầm trong tay vụ làm ăn lớn như vậy sẽ mệt mỏi, còn không bằng để nhiều người làm cùng nhau. Nhưng nàng lại kiên quyết một mình làm xuống. Hôm nay tân hoàng lên ngôi, thoáng chốc đã làm ăn nhiều như vậy, chàng cũng không thử nghĩ xem, tại sao lần trước hoàng thượng lại không giữ thể diện của hoàng hậu và thái tử.”
Chân mày La Thủ Huân run nhẹ lên: “Nàng là nói, phía sau của Ôn Uyển Quận chúa. . . . . .”
Mai nhi lật người ra sau: “Thiếp chưa có nói gì cả. Ngủ đi, đã khuya rồi.”
Đôi tay của La Thủ Huân thò vào trong vạt áo của Mai nhi: “Nương tử, sinh thêm cho ta một đứa con trai nữa nhé, chờ sau này chúng ta cùng con gái của Ôn Uyển quận chúa làm thân gia.”
Bạch Thế Niên ở phía biên quan xa xôi cũng biết được phong ba trong kinh thành. Tất nhiên tin tức mà hắn nhận được phải tốn một chút thời gian. Mặc dù hắn tự nói với mình Ôn Uyển không phải là Thanh nhi. Nhưng hắn vẫn cứ muốn biết tất cả mọi chuyện của Ôn Uyển trong kinh thành . Quản gia hiểu ý tứ của hắn. Cho nên thư gửi tới đều kể những chuyện xảy ra ở trong kinh thành. Những chuyện của Ôn Uyển cũng gộp ở trong đó.
Bạch thế Niên nhìn thư, thấy nói Ôn Uyển bị Tào Tụng ghét bỏ, còn nói thi từ của nàng là nhờ người ta viết thay thì buồn cười lắc đầu. Cô gái có ngạo khí như vậy làm sao có thể làm những chuyện đó (ánh mắt của ngươi cũng bị gạt luôn, Ôn Uyển quả thật sao chép của người khác ). Tào Tụng, thật đúng là có mắt không tròng. Sách vở đọc được đều bị nuốt vào bụng chó hết rồi. Nhưng lại khiến cho khóe miệng của hắn nhếch lên.
Diệp Tuân đi đến. Thấy Bạch Thế Niên có bộ dáng như đang suy nghĩ thì kêu to một tiếng, đem hồn của Bạch Thế Niên đang trầm tư gọi về .
Diệp Tuân nhìn Bạch Thế Niên, sắc mặt rất là trầm trọng : “Có bất thường rồi. Năm trước vào lúc này, người Mãn Thanh không có xuất động quá nhiều người tới cướp đoạt như vậy. Cuối cùng ta vẫn cảm thấy, mọi chuyện không tốt .”
Bạch thế Niên khẽ than thở: “Năm nay triều đình có nạn hạn hán, lương thực đưa tới ít hơn năm ngoái. Sang năm còn không biết tình hình gì. Nguyên soái lại đem toàn bộ lương thực cất vào kho.” Hắn cũng biết ở biên quan lén bán lương thực cho người Mãn Thanh. Hắn rất tức giận nhưng cũng không thể giải quyết. Bởi vì nơi này ăn uống đói khát khổ sở, nhưng nhiều năm như vậy vẫn duy trì những biện pháp buôn bán mấu chốt này.
Lần này điệu bộ của Thích Tuyền cũng khiến cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Nên đã có ý thức phòng bị từ xa. Mặc dù người Mãn Thanh càng đánh càng bạo lực hơn so với lúc trước. Nhưng Thích Tuyền lại không chút nào nhượng bộ. Bạch Thế Niên biết mình còn phải học hỏi rất nhiều.
Chẳng qua việc cấp bách hiện tại chỉ chống đỡ với địch mạnh. Khụ, Bạch Thế Niên chỉ có thể than thở rồi. Hắn hiện tại biết, tại sao mỗi lần tác chiến đều thất bại, vì cơ hội thắng ít tới đáng thương, bị thua càng ngày càng nhiều hơn rồi. Thật sự là có sự đối lập cách xa quá lớn. Quân Đại Tề hiện nay hoàn toàn phải dựa vào ưu thế số đông. Hi vọng sẽ sớm thay đổi được cục diện hỏng bét này.
Đang suy nghĩ thì nhận được quân báo khẩn cấp, lại có địch tới tập kích.
Lần thứ hai trở về sắc mặt Bạch thế Niên nặng nề. Diệp Tuân đột nhiên hỏi: “Hổ Uy quân của ngươi uy chấn thiên hạ. Nếu như chống lại, ngươi cảm thấy nắm chặt được mấy phần?”
Bạch thế Niên suy nghĩ xuống: “So sánh với tình huống hiện tại thì ít nhất cũng phải mạnh hơn gấp ba. Đáng tiếc là hoàng thượng không phái Hổ Uy quân tới.”
Diệp Tuân như có điều suy nghĩ. Qua thật lâu nói: “Ngươi đem tình huống này, viết thành mật báo tới cho hoàng đế xem. Hẳn là hoàng thượng sẽ xem xét.”
Trên mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ kinh ngạc, trong bụng vòng vo vài vòng. Cuối cùng vẫn là gật đầu. Lập tức lấy tám trăm dặm khẩn cấp đem mật báo mang tới kinh thành.