Ôn Uyển nhìn đến tháng mười hai, lấy thân thể của nàng không thể chịu đựng được sự rét lạnh của mùa đông, vì thế đã nói với hoàng đế một tiếng, nàng phải đi Ôn Tuyền sơn trang tránh đông. Đây đã là lệ cũ rồi, hơn nữa mỗi lần Ôn Uyển sau khi ngâm xong suối nước nóng trở về thì sẽ tốt hơn không ít. Hoàng đế đương nhiên không có lý do cự tuyệt. Theo Ôn Uyển đi lên Ôn Tuyền thôn trang thì những trận phong ba trong kinh thành do Ôn Uyển gây ra cũng tạm thời im ắng xuống.
Ôn Uyển chạy tới Ôn Tuyền thôn trang tránh hỗn loạn, Bạch Thế Niên trốn trong quân doanh tránh mỹ thiếp. Hai người thành thân hơn một năm, Bạch Thế Niên thủy chung vẫn không vào phòng của Thích Lệ Nương, ngoại trừ những lúc cần thiết thì hắn không hề quay về phủ tướng quân, vẫn luôn ở lại trong quân doanh, bị người ta chê cười không tốt thì cũng mắt điếc tai ngơ, hy vọng nữ nhân ngoan độc kia biết tới quyết tâm của hắn.
Ngày hôm đó, bởi vì có việc, làm xong việc trở về trong phủ tướng quân, A Mãnh cầm một phong thư thật dầy nói: “Tướng quân, trong kinh thành gửi thư.”
Trong kinh thành mỗi tháng sẽ gửi một phong thư rất dày đến không biết là viết những gì? Dù sao mỗi lần tướng quân xem đều rất chân thành.
Bạch Thế Niên nhìn thư gửi tới nói mọi chuyện trong kinh thành thì trong lòng nổi lên một trận phong ba, vì chuyện Ôn Uyển Quận chúa làm mai mà nổi phong ba, hơn nữa Văn Dược lại là người được chọn số một. Những người khác được chọn là vô số binh sĩ tốt, Ôn Uyển quận chúa đều hoa hết mắt rồi, không biết phải chọn lựa làm sao?
Bạch Thế Niên nắm chặt thư đến nát bét, trong mắt bốc lửa ngùn ngụt, cái nữ nhân ngoan độc này chẳng lẽ đã quên hắn đến ngoài chín tầng mây rồi sao? Nàng cứ vội vàng muốn gả cho người khác như vậy, hoàn toàn không cố kị một mảnh chân tình chân ý của mình. Có câu nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, tại sao có thể đối xử với hắn máu lạnh vô tình đến thế?
Tâm tình của Bạch Thế Niên thoáng cái liền rớt xuống vực sâu, làm cái gì cũng không có sức lực, mặt đen tới mức dọa người. Diệp Tuần tìm tới hắn thương lượng một chút chuyện, Bạch Thế Niên cũng không yên lòng.
Diệp Tuần thấy tâm tình của hắn không tốt cho nên chỉ khuyên hai câu. Bạch Thế Niên rất phiền muộn vì vậy liền lấy rượu để uống. Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên có cái bộ dáng này thì cũng ngồi uống rượu cùng với hắn.
Bạch Thế Niên rót hết chén này tới chén khác cho mình. Như vậy có thể say rồi, ngủ một giấc thật tốt, không phải thương tâm vì cái nữ nhân ngoan độc kia nữa.
Diệp Tuần liền hỏi tới: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải như vậy, có phải là tìm được phu nhân rồi hay không? Sau đó phu nhân lại lập gia đình rồi?” Cái miệng quạ đen của Diệp hồ ly luôn luôn linh nghiệm.
Bạch Thế Niên có chút say, nghe tới hai chữ lập gia đình này thì trừng mắt lên, tức giận nói tiếp: “Tại sao nàng có thể ác như vậy? Rõ ràng đã nói là muốn cùng ta một đời một thế, ta đã hứa với nàng là cả đời này cũng chỉ có một mình nàng. Ta vẫn một mực thực hiện được lời hứa này, tại sao nàng còn phải tìm người khác? Vợ chồng son vĩnh kết đồng tâm; nắm tay nhau, bên nhau đến già đều đã quên rồi sao, nàng đều quên rồi sao?” Nói xong thì lại uống một ngụm rượu lớn vào trong miệng.
Diệp hồ ly ngạc nhiên, hắn chẳng qua chỉ tùy tiện nói một chút thôi, không nghĩ tới nữ nhân kia thật thay đổi. Cái nữ nhân này chẳng lẽ lại không biết tướng quân của bọn họ một mực chờ đợi tại đây sao? “Tướng quân, phu nhân có phải là không biết được thân phận của người hay không? Nếu không thì làm sao có thể bỏ được mà gả cho người khác đây?” Một nam nhân si tình như vậy, nói thật ngay cả Diệp Tuần cũng cảm thấy trên đời khó có thể tìm được một người thứ hai. Nữ nhân này nhất định là không biết được thân phận của tướng quân, nếu không thì làm sao có thể bỏ qua hắn mà gả cho người khác được, đi đâu có thể tìm được một nam nhân tốt như vậy a.
Bạch Thế Niên say khướt thì thầm: “Cái nữ nhân ngoan độc kia, nàng biết, nhưng chính nàng lại không chịu thừa nhận, nàng không thừa nhận là thê tử của ta. Hôm nay còn muốn tìm người khác, chính là nàng nói với ta, ưng thuận lời hứa chính là thiếu một khoản nợ, nàng muốn ta phải làm được thì ta đều làm được, chính nàng lại không tuân thủ được lời hứa đó, ta phải chờ đợi nhiều năm như vậy lại chỉ là một trò cười, ta chính là mộttrò cười.”
Diệp Tuần nghe xong lời này thì nổi trận lôi đình, giận tới đá chân nói: “Tướng quân, ngươi nói cho ta biết, là ai? Nữ nhân này là ai, có còn tim hay không? Thật là quá ghê tởm, tại sao có thể có nữ nhân như vậy? Phải cho nàng ta một trận.” Thấy Bạch Thế Niên không lên tiếng, cho rằng Bạch Thế Niên không nỡ cho nàng ta một trận. Hắn hoàn toàn không biết là Bạch Thế Niên cũng rất muốn cho Ôn Uyển một trận nhưng hắn lại không dám a, muốn đánh Ôn Uyển còn không bị Ôn Uyển thu thập tới thê thảm vô cùng sao.
Diệp Tuần không biết Bạch Thế Niên còn đang tự tố tụng, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ nói: “Nàng không nhớ ngươi, ngươi đi tìm một người khác là được. Tội gì tự làm khổ. Trên đời này nữ nhân tốt vẫn còn nghìn nghìn vạn vạn, ngươi tìm người tốt hơn nàng, để cho nàng hối hận cả đời đi.”
Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Không, ta đang chờ, ta muốn chờ nàng, ta muốn chờ nàng nhớ tới lời thề của ta. Sau đó trở lại tìm ta. Đời này, ta chỉ muốn nàng. Trừ nàng, ta không cần ai cả.” Ôn Uyển mới là nữ nhân mà hắn muốn cưới, là nữ nhân mà hắn muốn sống cùng cả đời, những nữ nhân khác hắn nhìn không vừa mắt, nếu không thì hắn đã sớm đi tìm rồi, nơi nào còn phải tự làm khổ như vậy.
Diệp hồ ly nghe được có chút bất đắc dĩ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a! Người đàn bà kia thật ngoan độc, vì vinh hoa phú quý mà không cần tướng quân của bọn hắn rồi. Diệp Tuần rất đồng tình với Bạch Thế Niên, chẳng qua chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cái nữ nhân ngoan độc này đã gả cho người khác rồi mà người này còn chờ nàng quay đầu lại, cho dù nàng có quay đầu lại tìm đến thì người đàn bà dâm đãng như vậy không nên cần tới nữa, bằng không thì anh minh cả đời sẽ không còn nữa.
Diệp Tuần không muốn để cho tướng quân anh minh thần võ của bọn họ quấn quýt thống khổ như vậy nữa nên đã làm ra một quyết định trọng đại, để cho Bạch Thế Niên phá giới ăn mặn. Người ta đã gả đi rồi, còn làm hình thức thủ thân như ngọc cho nữ nhân kia làm gì, quá thiệt thòi rồi, cho nên tốt nhất là sai người đi Phong Nguyệt Lâu tìm một thanh quan (người trong sạch) đến.
A Mãnh thấy quân sư vừa phân phó xong thì vội vàng khuyên giải: “Quân sư, hậu viện không phải là có một vị thiếu nữ xinh đẹp à. Làm cái gì còn muốn đi tìm một nữ nhân khác. Nếu tướng quân tỉnh, biết ngươi tìm nữ nhân cho hắn thì khẳng định sẽ tìm ngươi tính sổ, hiện giờ cứ tìm Thích di nương thì có thể sẽ không trách cứ tới trên người của ngài. Nàng vốn chính là thiếp thất của tướng quân nên hầu hạ tướng quân cũng là thiên kinh địa nghĩa.” A Mãnh sợ đến lúc đó liên lụy cả mình. Tướng quân nếu thật sự ngủ với những nữ nhân này thì tới lúc có sẽ dùng quân pháp tới xử trí hắn mất.
Diệp Tuần nghĩ tới, dù sao nữ nhân kia cũng đã gả cho người khác rồi, vậy thì cứ để tướng quân của bọn hắn gạo nấu thành cơm đi, mặc dù hắn không thích Thích Lệ Nương nhưng hiện tại so sánh lại thì còn tốt hơn nữ nhân kia mấy lần, cho nên sai người đưa Bạch Thế Niên tới hậu viện chỗ Thích Lệ nương ở, đoán chừng viên phòng rồi lại có được một tiểu tử mập mạp, chẳng phải là không cần sầu não như vậy sao? Cũng có thể nhanh chóng quên bẵng người đàn bà kia tới chín tầng mây.
Thích Lệ Nương đi ra ngoài nhìn thấy Bạch Thế Niên, trong lòng vui mừng không giấu hết dược, đây là lần đầu tiên Bạch Thế Niên bước vào sân của nàng, mặc dù là say.
Thích Lệ Nương bảo nha hoàn bưng nước tới, chuẩn bị tẩy rửa trên người cho hắn. Bạch Thế Niên liền đẩy người ra. Thích Lệ Nương cùng nha hoàn mất sức chín trâu hai hổ mới cởi được quần áo của Bạch Thế Niên ra, chỉ còn dư lại một cái áo đơn thôi, cứ lăn qua lăn lại như vậy thì cảm giác say của Bạch Thế Niên đã vơi đi một nửa, bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.
Tối hôm đó trăng sáng tròn vành vạnh như một chiếc khay ngọc lớn, theo ánh trăng rọi vào loáng thoáng thấy được một đầu tóc dài đen bóng của Thích Lệ Nương, gương mặt mang vẻ nhu hòa ân cần, dung nhan ngọt ngào trong trẻo lạnh lùng được ánh trăng mông lung chiếu xuống lại càng tôn lên vẻ nõn nà, thật giống như một đóa hoa hải đường sau khi được vẽ lên bằng son phấn, toàn thân chỉ mang một chiếc yếm màu đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn, cùng với một chiếc quần hoa nhỏ lại càng tràn đầy hấp dẫn.
Thích Lệ Nương thấy Bạch Thế Niên không nói lời nào thì cúi người sờ soạng xuống trán của Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên say khướt nhìn chiếc cổ nhỏ nhắn xinh đẹp của Thích Lệ Nương, phía dưới cổ nàng hơi lộ ra một chút xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa bởi vì hơi cúi xuống mà lộ ra bộ ngực no đủ chập chờn. Thậm chí là hơi đáng tiếc còn nhìn được hai chấm rất tròn nhô lên ở đỉnh.
Thích Lệ Nương nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thế Niên nhìn về phía mình, trong mắt có dục vọng hừng hực thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, nàng biết là khó mà có được cơ hội này, nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ khó mà tìm được cơ hội nào tuyệt hảo như vậy nữa, dịu dàng khẽ gọi lên: “Lục lang. . . . . .” Hàng mi dầy đậm không ngừng rung động, đôi môi sáng bóng hiện ra cũng rung động, chỉ kêu lên đã khiến người ta dễ sinh lòng thương tiếc.
Ánh mắt Bạch Thế Niên phức tạp, nhiều lần trong đầu của hắn lúc này chỉ nghĩ tới Ôn Uyển hiện tại cũng đang tìm giai tế. Hắn tự hỏi mình tại sao còn phải giữ nữa, đã thủ năm năm rồi nhưng nữ nhân kia quyết không nhìn tới một mảnh chân tình của hắn, tại sao hắn còn phải giữ mình? Tại sao còn muốn vì nàng mà giữ mình? Hắn không nên tiếp tục làm một đứa ngốc không người nào xem trọng, thậm chí là châm chọc nữa?
Thích Lệ Nương thấy Bạch Thế Niên ngây ngốc, trong mắt có giãy giụa, cắn môi dưới, quyết định đập nồi dìm thuyền, chịu đựng ngượng ngùng, tự mình chủ động cởi bỏ chiếc yếm cùng với quần nhỏ.
Một thân thể trắng nõn ngang dọc ngay ở trước mặt Bạch Thế Niên, cả người tản ra vẻ xinh đẹp mà tràn đầy ý tứ hàm xúc đầu độc, hai luồng tuyết trắng đẫy đà run rẩy lắc lư ở trước mặt Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên thoáng cái liền u mê, đều quên mất động tác, ngây ngốc là vì hắn còn đang đấu tranh.
Thích Lệ Nương thấy Bạch Thế Niên mặc dù dục vọng rất mãnh liệt, nhưng dường như vẫn còn rất nhẫn nại, lại đang đấu tranh. Thích Lệ Nương vẫn nghĩ nếu bỏ qua cơ hội này thì ít nhất phải hơn hai năm nữa mới có thể viên phòng, vì vậy chịu đựng xấu hổ vương đôi tay ngọc về phía Bạch Thế Niên bắt đầu sờ soạng. Thích Lệ Nương nhịn không được cúi đầu kêu thành tiếng: “Lục lang! lục lang!” Vừa mời gọi, lại đang khát vọng.
Bạch Thế Niên chấn động toàn thân.
Thích Lệ Nương cắn răng, chỉ cần lần này Bạch Thế Niên cùng nàng chân chính viên phòng. Khó khăn phải trải qua nhất chính là một lần này, có lần đầu tiên thì còn sợ gì không có lần thứ hai thứ ba. Hôm nay nhất định phải phá bỏ cái quy củ này. Nghĩ tới đây, Thích Lệ Nương không kịp ngượng ngùng nữa: “Lục lang! lục lang!” Một bên kêu, một bên lại ôm sát vào người nam nhân, dùng đôi tay mềm mại tràn đầy co giãn khiêu khích dục vọng của nam nhân.
Bạch Thế Niên cảm nhận máu nóng toàn thân đều chạy lên đầu cả rồi.
Thích Lệ Nương biết, chỉ cần lần này thuận lợi viên phòng, chuyện sau này sẽ nước chảy thành sông. Thích Lệ Nương cố gắng khiêu khích dục vọng của Bạch Thế Niên. Mặc dù lúc trước khi thành thân nương nàng cũng có dạy qua nhưng dù sao thì nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, không biết phải làm như thế nào cho đúng? Chỉ có thể dựa vào bản năng nguyên thủy nhất mà dính sát vào người Bạch Thế Niên.
Mặc dù Thích Lệ Nương không hiểu được chuyện phòng the nhưng cũng thành công trêu chọc được dục vọng của Bạch Thế Niên. Thích Lệ Nương rất nhanh cảm giác được có một vật như chiếc gậy nhỏ nóng rực như lửa đang dính ở bắp đùi nàng, đột nhiên giống như vô sự tự thông, hiểu ra được thì tay ngọc kia đã bắt đầu mò tới chiếc gậy rực lửa kia. . . . . .
Bạch Thế Niên đang trong lúc không cầm giữ được, muốn vùng dậy đặt người dưới thân để, theo nhu cầu của thân thể phát tiết ra dục vọng nguyên thủy nhất, nhưng trong đầu không biết làm sao lại thoáng hiện ra lời của Ôn Uyển nói với hắn vào đêm tân hôn: “Nếu như ngươi dám đi ra ngoài tìm nữ nhân khác thì ta sẽ biến ngươi thành thái giám.”
Lời này vừa lóe qua trong đầu Bạch Thế Niên thì giống như thời tiết của tháng mười hai vậy, dường như nhấn chìm hắn trong hầm băng, trong nháy mắt đâm thẳng vào tim hắn.
Bạch Thế Niên tỉnh ngộ lại, nghĩ cũng không kịp nghĩ liền nhanh chóng ngồi dậy, tùy ý cầm lấy y phục rồi chạy trối chết. Thật giống như Ôn Uyển đang ở phía sau cầm cây kéo đuổi theo hắn.
Thích Lệ Nương sửng sốt thật lâu, cuối cùng liền ngã xuống giường, khóc đến không thể thương tâm hơn, đến nước này rồi… tại sao, tại sao? Người đàn bà kia có phải là hồ ly tinh hay không? Nếu không tại sao có thể mê hoặc Lục lang thành bộ dáng này. Đều đến nước này rồi mà còn có thể chạy trốn.
Bạch Thế Niên trở về phòng mình liền lấy nước lạnh dập tắt dục vọng cùng với men say trên người, bò lên giường cố nhắm mắt lại, lại nghĩ tới thân thể trắng nõn của Thích Lệ Nương kia, lập tức lắc lắc đầu. Đáng tiếc vô dụng, không còn cách nào khác chỉ có thể cố gắng để bản thân mình hồi tưởng lại đủ loại chuyện đêm tân hôn, sự ấm áp chung đụng của hắn cùng với Ôn Uyển, trừ bỏ đi những tạp niệm trong lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy trong đầu hiện lên hình ảnh nữ nhân ngoan độc kia toàn thân trắng noãn như ngọc, còn tản mát ra nhàn nhạt mùi thơm thân thể.
Những năm này hắn vẫn không muốn suy nghĩ tới thân thể trắng nõn như ngọc kia. Nhưng tình huống đột phát hôm nay lại khiến cho hắn không thể tự chủ được nữa rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì dục vọng mới được chế trụ lại nổi lên. Hạ thân lại cứng rắn như sắt, trướng tới mức hắn khó chịu, đành phải tự mình giải quyết thôi. Một bên làm động tác thì trong miệng cũng lẩm bẩm nho nhỏ, về phần lẩm bẩm gọi tên Ôn Uyển hay gọi tên Thanh Nhi thì chỉ có hắn biết được. . . . . .
Sáng ngày hôm sau thức dậy, Bạch Thế Niên đang đứng trong sân luyện võ thì Diệp Tuần tới. Diệp Tuần phe phẩy chiếc quạt kia, trời tháng mười một đã có tuyết rơi rồi mà hắn còn muốn phe phẩy quạt.
Diệp Tuần chờ Bạch Thế Niên luyện võ xong rồi nói: “Tướng quân, ta nghe A Mãnh nói ngày hôm qua ngươi lâm trận bỏ trốn. Tướng quân, việc gì ngươi phải khổ như vậy, vì một nữ nhân như vậy có đáng giá không?”
Bạch Thế Niên cũng không hiểu rõ: “Ngươi nói cái gì? Cái gì nữ nhân?”
Diệp Tuần làm bộ dạng ta biết rồi, thần thái đồng tình thật sâu nói: “Nữ nhân kia của ngươi đã gả cho người khác rồi mà ngươi còn vì nàng thủ thân như ngọc? Nữ nhân như vậy, cho dù nguyện ý quay đầu lại tìm ngươi, ngươi cũng nên một cước đá nàng đi mới phải. Trước kia ta còn cảm thấy Thích Lệ Nương rất đáng ghét nhưng so với nữ nhân kia thì Thích Lệ Nương đã xem như si tình lắm rồi, khỏi so sánh cũng biết bên nào tốt hơn.”
Bạch Thế Niên thu kiếm, mặt lạnh nói: “Ngươi nói ai gả? A Mãnh đã bị ta đánh hai mươi quân côn. Ngươi cũng hai mươi quân côn, trước ghi nhớ đó cho ta. Nếu dám nói hưu nói vượn, lại thêm hai mươi.”
Diệp Tuần ngạc nhiên: “Không phải là ngươi nói nương tử kia của ngươi đã gả cho người khác sao?”
Khuôn mặt của Bạch Thế Niên lập tức âm trầm xuống: “Ngươi còn chưa cưới vợ đã muốn trên đỉnh đầu mình mang nón xanh sao? Khó trách nhiều năm như vậy cũng không cưới được. Hai mươi quân côn trước để đó. Chờ tới thời điểm không đánh giặc thì lập tức thi hành.” Nếu không phải thân thể của Diệp Tuần này mềm yếu thì lập tức phải hành hình rồi.
Diệp Tuần biết là mình nghĩ sai rồi, trong bụng có chút ngại ngùng, chẳng qua vẫn phe phẩy quạt lông mang bộ dáng cao nhân nói: “Khụ, đã đến bước đó rồi, đối mặt với mỹ nhân mà còn có thể không ăn. Tướng quân, phu nhân của ngươi rốt cục là thần tiên phương nào mà lại khiến cho tướng quân trở thành Liễu Hạ Huệ thế? Hiếm có! Hiếm có! Ai có thể tưởng tượng ra được tướng quân của chúng ta lại là một hán tử si tình ngàn năm khó gặp.”
Bạch Thế Niên giao kiếm trong tay cho thị vệ bên cạnh: “Nếu có lần nữa, ta trực tiếp lấy quân pháp xử trí các ngươi. Còn nữa, những lời nói nhảm đó về sau đừng nói với ta, nói nhiều hơn với ta cũng không có tác dụng.” Nói xong liền mang theo thị vệ đi tới quân doanh.
Diệp Tuần lắc đầu, bộ dáng rất là tiếc hận, ngay cả là ai ngươi cũng không chịu nói cho ta thì làm sao ta nghĩ kế cho được đây, thật là….
Bạch Thế Niên đang tính toán liệu có nên xin nghỉ một chuyến để về kinh thành hay không ? Mặt đối mặt nói một lần cùng Ôn Uyển. Đáng tiếc, ý nghĩ rất tốt nhưng đến biên quan mà muốn trở về thì không thể được, nếu không được hoàng đế phê chuẩn hắn sẽ không có cách nào trở về.