Vương lão thái y cho người sắc thuốc, từng ngụm, từng ngụm rót vào. Lần này đừng nói non nửa chén, tất cả thuốc đều chảy ra ngoài.
Mạch đập của Ôn Uyển càng ngày càng yếu. Vương thái y lòng nóng như lửa đốt, nói với Hạ Ảnh: “Cô nương, nếu quận chúa còn cứ như vậy, Hoa Đà tái thế cũng không có biện pháp cứu.” Hiện tại là thời khắc mấu chốt, nếu bỏ lỡ cơ hội, sẽ không còn nữa. Ý Vương lão thái y là dùng biện pháp đặc biệt.
Lúc này một trong sáu thái y của Hải Như Vũ mang tới lập tức đứng ra tỏ vẻ phản đối. Đến khi nghe Vương lão thái y nói có ba phần nắm chắc lại càng kiên quyết phản đối.
Trong mắt Hạ Ảnh thoáng hiện lên sát cơ, thái y này nhất định có dụng tâm khác, là người nằm vùng tiến vào. Hạ Ảnh hỏi ý kiến của năm thái y khác, ba tỏ vẻ phản đối, hai trầm mặc. Mà người đứng đầu kiên quyết phản đối, phản đối đến cùng.
Sát khí của Hạ Ảnh toát ra ngoài, kiếm tùy tâm động, vị thái y phản đối kia vừa dứt lời, một giây sau đã ngã trên mặt đất rồi, trên cổ nhiều thêm một vết kiếm tinh tế.
Hạ Ảnh thu kiếm trong tay: “Vương thái y, quận chúa có thể cứu được không liền trông chờ vào thái y rồi.” Diễn trò phải diễn toàn bộ, phải để tất cả mọi người thấy tính mạng của quận chúa chỉ còn một đường mong manh.
Hạ Ảnh nói xong câu đó nhìn về phía nữ nhân có liên quan thái tử phi Hải Như Vũ nói: “Thời khắc đặc biệt dùng biện pháp đặc biệt. Mời thái tử phi, mấy vị vương phi và La phu nhân đi ra ngoài, không cần gây trở ngại cho Vương thái y cứu quận chúa.”
Mọi người bị sát khí đầy thân của Hạ Ảnh dọa lui hai bước, trong lúc chần chờ, Hạ Ảnh nhìn năm vị thái y còn lại, lưu hai người giữ vững trầm mặc ở lại giúp Vương thái y. Ba người khác đều đuổi ra ngoài.
Hải Như Vũ mang theo một đám người ra ngoài chờ. Không ngờ còn chưa nóng chỗ đã nghe thấy một trận kinh hô ở bên trong, Hải Như Vũ đi vào như bay.
Vương thái y ngất rồi. Tuổi của Vương thái y đã lớn, cơ thể không được nữa rồi. Mới rồi đã hành hạ một phen, hiện tại thể lực không chống đỡ nổi nữa, ngất đi rồi.
Hai thái y còn dư lại trong đó, một người bắt mạch cho Vương lão thái y: “Thái tử phi, cô nương, Vương lão thái y là bị kiệt sức.”
Hạ Ảnh nghe những lời này, kiếm đã rời khỏi tay.
Thái tử phi thấy vậy còn chưa lên tiếng, tam hoàng tử phi đã giận dữ: “Vương lão thái y là người đã sắp bảy mươi, các ngươi hành hạ như vậy ông ấy tất nhiên phải ngất đi. Ngươi giết ông ấy rồi đến lúc đó đến người cứu quận chúa cũng không có.” Tam hoàng tử phi thật muốn mắng Hạ Ảnh một câu ngu xuẩn. Hiện tại Vương lão thái y mới là người có thể tín nhiệm nhất, mấy thái y khác hoặc bo bo giữ mình, hoặc có tâm tư khác muốn thừa nước đục thả câu, quận chúa Ôn Uyển khôn khéo cả đời sao lại dùng thuộc hạ ngu xuẩn như vậy?
Trong lòng tam hoàng tử phi thầm kêu khổ. Lúc tam hoàng tử đi có nói trong kinh thành có Ôn Uyển, không có việc gì. Hiện tại hoàng thượng đã băng hà, Ôn Uyển trước mắt lại xảy ra chuyện, tam hoàng tử phi cũng không biết vương phủ của bọn họ có thể tránh một trường phong ba này không.
Kiếm của Hạ Ảnh đã đến cổ Vương thái y, nghe được lời của tam hoàng tử phi, Hạ Ảnh lập tức thu kiếm. Nhưng dù thù kiếm mau đi nữa vẫn lưu một vết máu trên cổ Vương thái y, nhìn thấy mà giật mình, máu cũng chảy ra ngoài.
Mấy thái y còn dư lại cũng bị dọa đến ngây ngẩn.
Hạ Ảnh thấy một đống người trong phòng như vậy, lạnh lùng nói: “Mời thái tử phi dời bước. Để thái y chuẩn trị cho quận chúa.” Những lời này của Hạ Ảnh là muốn đuổi người.
Mặt thái tử phi nghiêm túc: “Hiện tại Ôn Uyển đã hôn mê, trong phủ không có người quản thúc. Trong mắt ngươi không còn vương pháp, giết người lung tung, ngươi muốn tạo phản có phải không?” Ôn Uyển hôn mê nữ nhân này liền làm xằng làm bậy. Cũng không biết người nào cho lá gan.
Trên mặt Hạ Ảnh lộ vẻ châm chọc: “Bên ngoài thế nào ta không biết nhưng ai cũng đừng nghĩ có thể giương oai ở phủ quận chúa. Quận chúa mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng phủ quận chúa không như những chỗ khác, không tới phiên người ngoài kêu gào ra lệnh. Thái tử phi là quý nhân bận rộn, ta không thể lưu mấy người.” Cái gì gọi là phủ quận chúa không có người chưởng quản, chẳng lẽ còn muốn nhân lúc loạn chưởng quản phủ quận chúa, thật là lòng tham không đáy, rắn mà muốn nuốt voi. Phủ quận chúa có một ngàn năm trăm hộ vệ, mặc dù nhân số không nhiều lắm nhưng đều là tinh binh. Những người này nếu bị thái tử phi nắm trong tay, vậy sẽ rất nguy hiểm. Sau khi chuyện này qua đi, nàng nhất định phải đề nghị hoàng thượng cho Hải Như Vũ trở về với cát bụi. Giữ nữ nhân này lại chính là một tai họa.
Hải Như Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi thực sự muốn tạo phản đúng không?”
Hạ Ảnh cười khẽ, vạn phần khinh bỉ Hải Như Vũ. Ả ta cho rằng nàng sẽ sợ sao, thái tử phi, thái tử phi thì thế nào: “Đừng nói hiện tại quận chúa vẫn còn, cho dù quận chúa thực sự có vạn nhất, phủ quận chúa cũng không đến phiên người kêu gào ra lệnh. Mời!” Thời điểm Hạ Ảnh nói những lời này rất cứng rắn, thấy Hải Như Vũ hận không thể một ngụm cắn chết nàng, cười lạnh nói: “Mời các ngươi đi là cho các ngươi mặt mũi, nếu còn không đi cũng đừng trách ra không khách khí.” Cái không khách khí này có ngụ ý rất khác nhau, rất có thể là cho người đuổi các nàng đi.
Giương cung bạt kiếm, không khí vạn phần căng thẳng.
Mai Nhi vừa rồi cũng không tham dự vào vì lấy thân phận nàng quả thực không đủ tư cách tham dự vào. Đây là Hạ Ảnh muốn đuổi người, nàng mở miệng nói: “Hạ Ảnh, ta lưu lại chiếu cố Ôn Uyển.” Mai Nhi khóc đến khàn giọng rồi.
Hạ Ảnh nhìn thoáng qua Ôn Uyển nằm trên giường, lắc đầu nói: “Ý tốt của phu nhân chờ quận chúa tỉnh lại ta nhất định sẽ chuyển cáo. Nhưng hiện tại phu nhân không thích hợp ở lại phủ quận chúa.” Mai Nhi ở lại chỉ biết cản trở, cũng không thể giúp cái gì. Nhưng mà Hạ Ảnh nhớ phần nhân tình này của Mai Nhi. Dưới tình huống này nàng còn kiên trì lưu lại, quận chúa không nhìn nhầm người.
Ừ, tám cô nương cũng chỉ có cô nương Mai Nhi là không tệ lắm, sáu người khác không cần đề cập đến cũng được. Ánh mắt quận chúa cuối cùng cũng không quá kém. Cũng may là có Hạ Dao và nàng, còn có một đám người được tiên hoàng và hoàng đế lựa chọn cẩn thận ở bên cạnh nếu không với tính tình quận chúa sớm không biết bị bán bao nhiêu lần. Có khi bị bán còn lắng cho người ta bán không được giá (Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội: ta rất lợi hai có được không, không thể vì đề cao mình mà đạp ngã ta a).
Hải Như Vũ giận đến sắc mặt cũng trắng bệch. Đây là ý gì, đây là nói mình muốn đoạt quyền sao? Nàng đường đường là một thái tử phi, hoàng hậu tương lai chẳng nhẽ lại cần một phủ quận chúa. Một mảnh hảo tâm lại bị Hạ Ảnh xuyên tạc như vậy, khiến ba người em dâu bên cạnh đều nhìn nàng chê cười. Hải Như Vũ lần đầu tiên chịu biệt khuất như vậy.
Đoàn người vừa ra đến cửa Hạ Ảnh đã cao giọng nói: “Truyền lời của ta, từ giờ trở đi, đóng cửa phủ quận chúa. Trừ thái y, không được ta đồng ý, không cho phép bất cứ ai ra ngoài.” Hạ Ảnh muốn đóng cửa phủ quận chúa, cho thái y ra vào cũng vì để mấy thái y này truyền tình trạng thân thể của Ôn Uyển ra ngoài. Như vậy những người này mới hành động.
Lời vừa nói xong, không chỉ thái tử phi, những vương phi khác cũng chững lại. Phủ quận chúa đóng cửa, trong lòng mọi người đều không buông bỏ cửa hàng của Ôn Uyển sẽ như thế nào.
Thái tử phi nhìn thấy Linh Đông ở thiên sảnh, chỉ cúi thấp đầu dặn Linh Đông chiếu cố tốt Ôn Uyển, lại hỏi thêm mấy câu, Linh Đông đều nhất nhất trả lời.
Linh Đông không biết căn nguyên, cho rằng Ôn Uyển thật sự sắp mất mạng. Một mực chăm sóc bên giường, nắm tay Ôn Uyển cúi thấp đầu nói: “Cô cô, cô ngàn vạn không thể có chuyện gì. Nếu cô có chuyện gì Minh Duệ đệ đệ và Minh Cẩn đệ đệ phải làm sao bây giờ? Cháu phải làm sao bây giờ?” Bốn năm dốc lòng dạy dỗ, trong lòng Linh Đông sớm đã coi Ôn Uyển như mẹ mình mà đối đãi. Nếu Ôn Uyển thật sự không còn, Linh Đông nghĩ đến đây, nước mắt không nhịn được tí tách rơi.
Thái tử còn có chút không tin, hỏi Hải Như Vũ một lần nữa: “Ôn Uyển thật sự bệnh sắp chết.” Không thể nào, trong suy nghĩ của thái tử Ôn Uyển là tiểu cường đánh không chết, làm thế nào cũng không chết được. Nếu không năm đó cũng không thể vượt qua con đường sinh tử nhiều nguy hiểm như vậy. Hiện tại phụ hoàng băng hà Ôn Uyển liền bi thống muốn chết, thật không tưởng tượng nổi. Ít nhất thái tử không lý giải được.
Không nói thái tử, chính thái tử phi cũng thấy chuyện này rất quái dị. Nếu Ôn Uyển chết dễ dàng như vậy nàng mới cảm thấy quái dị. Nhưng tình huống chân thật chính là như thế, nếu nói Vương thái y giúp Ôn Uyển còn có thể, nhưng không thể là mấy thái y đi theo đều giúp Ôn Uyển được. Trong đó còn có người của bọn họ.
Như Vũ nói lại sự tình đã trải qua một lần.
Thái tử trầm ngâm một lát rồi nói: “Người nằm trên giường có phải Ôn Uyển không?” Hiện tại thái tử hoài nghi có phải Ôn Uyển dùng thế thân không, người trong phủ quận chúa không phải thật. Bản thân Ôn Uyển đã biến mất. Rất có thể là trên đường đến hải khẩu. Lần trước Minh Cẩn là dùng biện pháp thần không biết quỷ không hay này rời kinh thành. Ai biết hiện tại Ôn Uyển có diễn trò cũ không. Thái tử tình nguyện tin Ôn Uyển đã trốn đi, cũng không tin Ôn Uyển sắp chết.
Thái tử phi cũng nghi ngờ việc này, nhưng nàng đã ám chỉ hỏi Linh Đông, cộng thêm phán đoán của nàng hẳn là Ôn Uyển nằm trên giường: “Người nằm trên giường hẳn là Ôn Uyển, nếu không người trong phủ quận chúa hẳn sẽ rối loạn. Lại nói lúc này Ôn Uyển không thể bỏ trốn được. Phụ hoàng không còn nhưng Bạch Thế Niên vẫn tốt. Chuyện Ôn Uyển bệnh nặng tám chín phần là sự thật. Điện hạ còn nhớ rõ chuyện năm đó tiên đế băng hà không?” Lúc ấy Ôn Uyển vì tiên hoàng qua đời mà thiếu chút nữa ra đi, đây là chuyện mọi người đều biết. Lúc đó Ôn Uyển cũng không thể vì biểu hiện hiếu thuận mà giả chết. Cho nên bộ dáng hiện tại chỉ có thể cho là ngoài dự liệu nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Thái tử suy nghĩ một chút cũng thấy vậy, lập tức phái hai thái y y thuật không tệ đến phủ quận chúa. Thái tử không thể không quan tâm sinh tử của Ôn Uyển. Khoản tiền lớn trong tay Ôn Uyển kia rồi ngân hàng cùng thương hành, đều là những con gà đẻ trứng vàng. Nếu Ôn Uyển mất những con gà đẻ trứng vàng này cũng không còn. Thái tử cũng không muốn tái diễn chuyện năm đó. Nếu Ôn Uyển buông tay, người khác cũng không quản được con gà đẻ trứng vàng này. Ôn Uyển không thể có chuyện gì, ít nhất hiện tại không thể.
Thái tử phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Yến Kỳ Huyên nghe vợ nói vẫn có chút không tin: “Thật sắp chết?” Vương phi xác định tin tức kia là thiên chân vạn xác. Yến Kỳ Huyên vẫn không tin: “Mấy năm kia đều nói Ôn Uyển sắp chết mà cũng đâu có chết đâu! Không nhận được tin Ôn Uyển tắt thở, thì không thể khẳng định Ôn Uyển chết.” Chỉ sợ là dù nhận được tin Ôn Uyển không còn Yến Kỳ Huyên cũng không tin tin tức kia là thật. Cũng hoài nghi đây có phải Ôn Uyển làm giả không.
Danh Sách Chương: