Như Vũ cười khổ: "Cái gì cũng không thể gạt được con mắt của muội. Đúng là Quách thị không để ý đến nữ nhi của mình. Suốt ngày chỉ nghĩ phải làm sao sinh được nhi tử, ném nữ nhi cho vú nuôi trông nom, còn nàng ta thì không thèm hỏi đến. Hôm đó, thật ra đứa nhỏ đã bị nhiễm gió, bị bệnh cũng không phải tại Linh Đông. Nhưng mà hiếm khi nàng ta lại bắt được một cơ hội, nên khiến cho Thái tử khiển trách Linh Đông, ngày đó, đứa bé này bị làm cho sợ, đến nửa đêm thì sốt lên. Sau đó, cứ mỗi lần nhìn thấy Thái tử đều rất sợ hãi, cũng không dám thân cận nữa." Như Vũ suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng không có hiệu quả.
Ôn Uyển vừa nghe liền biết, đoán chừng khiển trách này cũng không chỉ là mắng hai câu thôi, mà rất có thể còn có những trừng phạt khác nữa. Khụ, đây là người làm cha gì? Chờ sau khi Bạch Thế Niên trở về, nếu người nào đó dám lớn tiếng khiển trách con của nàng, nhìn xem nàng có tức giận với hắn hay không? Đứa nhỏ có sai thì từ từ dạy lại, để chúng biết sai mà sửa là được rồi.
Như Vũ nhìn Linh Đông chơi xếp gỗ cùng với Duệ ca nhi, ánh mắt có chút khổ sở: "Trước kia Linh Đông không phải như thế. Nhưng hôm nay, càng ngày lá gan càng nhỏ."
Ôn Uyển không nói nữa. Nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc này rốt cục Như Vũ mới nhắc tới chủ đề về Hoàng hậu: "Để cho Hoàng hậu tự xin đi Hoàng Giác tự cầu phúc cho Thái hậu, là ý tứ của Thái tử và Tam hoàng tử. Vì sao phải làm như vậy thì ta cũng không muốn nói nhiều. Nhưng nếu Hoàng hậu có thể đi ra ngoài một thời gian ngắn, ta cũng có thể thả lỏng một hơi." Không có Hoàng hậu gây khó khăn, Quách thị không có Hoàng hậu làm chỗ dựa, nàng hoàn toàn có thể nắm Đông cung trong tay.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Như Vũ, không rõ Như Vũ bị làm sao. Làm sao nói chuyện với nàng mà lại gọi thẳng cái từ Hoàng hậu này? Không phải nên gọi là mẫu hậu sao?
Mặt Như Vũ lộ vẻ phẫn hận, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên. Ôn Uyển cũng không hỏi ra nghi vấn của mình. Đột nhiên, Ôn Uyển nghe được một tiếng bịch vang lên, quay đầy lại thì đã nhìn thấy Cẩn ca nhi lăn một vòng trên mặt đất. Linh Đông muốn đến ôm, nhưng bởi vì Cẩn ca nhi rất nặng, mà Linh Đông lại quá gầy yếu, người còn chưa ôm được, thì chính mình cũng té xuống theo. Minh Cẩn nhìn thấy Linh Đông ngã xuống, cười ha ha không ngừng.
Ôn Uyển cũng cười: "Đứa bé này."
Nói một hồi, Như Vũ phải đứng dậy đi về. Trước khi đi, Linh Đông ngẩng đầu lên nhìn Ôn Uyển, trong mắt có chờ đợi, có thấp thỏm: "Cô cô, cháu còn có thể tới thăm các đệ đệ không?"
Mặt Như Vũ khổ sở, trong lòng chắc chắn Ôn Uyển sẽ không đồng ý.
Trong lòng Ôn Uyển hơi chậm lại. Đứa bé này ở trong phủ đệ phải chịu cô đơn đến cỡ nào đây? Nhìn thấy đứa nhỏ này cẩn thận từng li từng tí hy vọng được yêu thương quan tâm, Ôn Uyển phảng phất như nhìn thấy chính mình năm đó: "Tại sao còn muốn đến thăm đệ đệ nữa?"
Linh Đông thấy Ôn Uyển cười híp mắt, tâm tình khẩn trương cũng hơi thả lỏng một chút: "Đệ đệ mềm mềm, êm êm, còn không khóc nữa, nên cháu rất thích. Cô cô, cháu muốn chơi đùa cùng với đệ đệ."
Ôn Uyển vuốt đầu Linh Đông, trầm ngâm một chút, sau đó mới cười nói: "Đương nhiên là có thể. Nhưng mà hai đệ đệ của cháu rất nặng. Đến lúc đó làm cháu đau, cháu cũng đừng khóc nhè đó."
Ánh mắt Linh Đông sáng lên: "Không đâu, đệ đệ rất ngoan, bị ngã cũng không khóc. Chơi rất vui."
Ôn Uyển cười ha ha không ngừng, lòng yêu thích hai đứa con trai của nàng ở trong mắt Linh Đông lại thành món đồ chơi rồi. Ôn Uyển cười sai Hạ Ảnh đưa cho Linh Đông một bộ xếp gỗ: "Đây là cô cô tặng cháu."
Linh Đông vui mừng nói: "Cám ơn cô cô."
Ôn Uyển từ ái sờ sờ đầu Linh Đông: "Thật ngoan."
Ở trên xe ngựa, Linh Đông mở cái hộp ra, lấy mấy khối gỗ ở bên trong ra, rồi tự mình ngồi chơi xếp gỗ. Như Vũ nhìn Linh Đông, cười nói: "Không nghĩ tới, nhân họa đắc phúc. Linh Đông bởi vì chuyện lần này, ngược lại vào được mắt của Ôn Uyển." Lúc đầu nàng cho là Ôn Uyển sẽ từ chối, nhưng không nghĩ tới Ôn Uyển lại lên tiếng đồng ý. Thật sự là ngoài dự liệu của nàng.
Linh Đông không hiểu Như Vũ nói gì: "Nương, người đang nói gì vậy?"
Như Vũ cười lắc đầu: "Không có gì." Nếu Linh Đông có thể đi theo bên cạnh Ôn Uyển, thì ít nhất bộ dạng tính tình khiếp đảm này có thể thay đổi. Về phần những cái khác. Như Vũ lắc đầu, nàng thật sự không dám nghĩ tới, tư chất của Linh Đông còn không bằng một nửa của Nguyên ca nhi, nhưng mà cũng không sao, dù sao đã có Nguyên ca nhi gánh trách nhiệm.
Linh Đông vùi đầu chơi xếp gỗ. Như Vũ nhìn Linh Đông, có lẽ chính là bởi vì mọi thứ của Linh Đông đều không xuất sắc, nên ngược lại mới để cho Ôn Uyển coi trọng, nhưng mà cũng không biết Ôn Uyển nghĩ gì nữa.
Hạ Dao có chút không xem trọng Linh Đông: "Quận chúa, vì sao phải đồng ý cho thằng bé tới phủ đệ? Tư chất của Linh Đông kém hơn Trưởng tôn Nguyên ca nhi rất nhiều." Đừng nói so sánh với Trưởng tôn điện hạ, cho dù là so sánh với các đứa nhỏ khác, thì cũng kém rất nhiều.
Ôn Uyển cười một tiếng: "Người làm Hoàng Đế, quan trọng nhất không phải là bản thân mình có tài bao nhiêu, mà chỉ cần có thể làm được, biết cách dùng người, có thể nghe được gián ngôn (lời can gián), thì đã có tư cách rồi. Linh Đông còn nhỏ, đứa nhỏ phải cần bồi dưỡng. Chỉ có bồi dưỡng tốt là có thể thành tài. Ngươi nhìn những người nổi danh trong lịch sử kia đi, cũng không phải đều có tư chất hơn người, mà chỉ có chút tài trí thôi."
Hạ Dao gật đầu: "Vậy Quận chúa thật sự tính toán bắt đầu bồi dưỡng Linh Đông điện hạ?"
Ôn Uyển lắc đầu: "Cái gì bồi dưỡng hay không bồi dưỡng? Bây giờ nói cái này vẫn còn sớm. Ta chỉ là, nhìn thấy đứa bé này thì lại nhớ tới ta năm đó." Năm đó nàng cũng hy vọng nhận được sự thừa nhận của thân nhân bên cạnh, có thể làm cho huynh đệ tỷ muội trong nhà tiếp nhận mình. Nhưng đáng tiếc...
Hạ Dao thấy nhắc tới năm đó thì vội vàng dời đề tài: "Quận chúa, mấy ngày hôm trước người không phải đã nói chuẩn bị đồ chơi mới cho Duệ ca nhi sao!"
Ôn Uyển gật đầu. Nhưng chuẩn bị đồ chơi mới cũng không phải dễ như vậy nha! Khi còn bé Ôn Uyển ở cô nhi viện, không có trò chơi gì chơi. Sau khi trở về, một món đồ chơi cũng không có, nhưng búp bê vải xinh đẹp thì đầy cả phòng. Nhưng búp bê vải cũng chỉ là đồ chơi của các bé gái trong nhà, bé trai không thích, Duệ ca nhi nhà bọn họ lại càng chẳng thèm ngó tới búp bê vải. Lực sĩ, đấu sĩ, v..vv... mà bé trai thích thì chỉ nghe nói mà cũng không có chạm qua, còn những món kỳ lạ thì cũng không chơi. Cuối cùng Ôn Uyển nghĩ tới ghép tranh ở kiếp trước, nghĩ đến tính tình của Duệ ca nhi nhà nàng, Ôn Uyển cảm thấy, chỉ cần một bức tranh ghép phức tạp một chút thì cũng đủ để cho Duệ ca nhi nhà nàng không làm gì cả ngày.
Ôn Uyển vẽ tranh, sau khi vẽ xong một bức tranh thì nói với Duệ ca nhi: "Con trai, đây là bức tranh mà mẹ chuẩn bị cho con. Đến lúc đó mẹ sẽ cắt bức tranh này ra, sau đó con phải ghép từng mảnh từng mảnh lại thành một bức tranh hoàn chỉnh."
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển một cái, giống như đang hỏi, cái này làm sao mà ghép lại? Không phải đã hoàn chỉnh rồi đấy sao? Ôn Uyển cười ha ha, không trả lời. Duệ ca nhi cũng không dây dưa với Ôn Uyển nữa, bận rộn bò đi chơi xếp gỗ.
Chờ hài tử không có ở bên người, Ôn Uyển mới hỏi Hạ Dao: "Tại sao mới vừa rồi ta thấy được cừu hận từ trong mắt của Như Vũ? Có phải xảy ra chuyện gì mà ta không biết hay không?"
Hạ Dao gật đầu: "Trước khi có Linh Đông, Thái tử phi đã bị sẩy thai một lần, là ở tháng năm năm Kiến Chiêu thứ ba. Lúc ấy Quận chúa đang dưỡng bệnh, nên không quan tâm đến chuyện bên ngoài." Ôn Uyển không quan tâm, đương nhiên Hạ Dao cũng không thể nào nói chuyện không tốt như vậy với nàng.
Ôn Uyển chưa bao giờ biết Như Vũ bị sẩy cái thai thứ hai: "Hài tử mất có liên quan với Hoàng hậu sao?"
Hạ Dao lắc đầu: "Cụ thể thì ta không biết. Nhưng có liên quan tới Quách thị. Bởi vì lúc ấy Quận chúa phải dưỡng bệnh, nên ta cũng không chú ý quá nhiều. Chỉ biết là có một chuyện như vậy."
Ôn Uyển nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Cũng khó cho nàng." Đụng phải một bà mẹ chồng như vậy, thì thân là con dâu sẽ xui xẻo vô cùng a! Nếu nàng có nữ nhi, đầu tiên phải xem cha mẹ của con rể là người như thế nào? Tiếp theo mới lại nhìn nhân phẩm tướng mạo của con rể. Cái cổ đại này, mẹ chồng không tốt, thì cho dù trượng phu có chu đáo đi nữa cũng khó mà sống a!
Hiếu đạo, hiếu đạo hại chết người a! A di đà Phật, nàng đã rất may mắn rồi, mặc dù ban đầu cũng bị hiếu đạo ép tới rất buồn bực, nhưng rốt cuộc cũng thoát được.
Nghĩ đến lúc ban đầu, Ôn Uyển khó được hỏi thăm: "Hiện tại, Bình Hướng Hi sao rồi?"
Hạ Dao còn tưởng rằng cả đời Ôn Uyển sẽ không hỏi tới Bình Hướng Hi nữa chứ: "May mà có phúc lộc cuối đời Quận chúa cho lão, Miêu thị phân một phần sản nghiệp ra cho Bình Thượng Lân, còn những thứ khác thì Miêu thị lấy đi kinh doanh, cũng càng ngày càng tốt. Hôm nay không chỉ có hơn ngàn mẫu ruộng tốt, mà cũng có thêm một cửa hàng. Hàng năm cửa hàng và điền sản của Ngũ phòng cũng đều thu được tiền lãi bốn đến năm ngàn. Cuộc sống hiện tại của Ngũ phòng coi như là trung đẳng ở kinh thành rồi. Mà có Quận chúa thì Bình Hướng Hi dùng đều là thứ tốt. Miêu thị cũng không dám chậm trễ lão ta." Hạ Dao không nói hiện tại Bình Hướng Hi đã hối hận không kịp, chưa đầy hai tháng đã muốn đi đến dâng hương nói chuyện trước mộ phần của Phúc Huy công chúa.
Ôn Uyển gật đầu.
Nếu Hạ Dao đã mở miệng, thì tất nhiên sẽ tiếp tục nói: "Lại nói, Miêu thị cũng nhờ phúc khí của Quận chúa. Mặc dù hai năm đầu Miêu thị gả cho Bình Thượng Kỳ bị gây khó dễ không ít, nhưng Bình Thượng Kỳ vẫn bảo hộ nàng. Hôm nay, tuy Bình Thượng Kỳ là một viên quan nhỏ ở Lễ bộ, nhưng cũng là quan ngũ phẩm. Hiện tại cuộc sống cũng đã khá giả rồi, nhưng Bình Thượng Kỳ cũng không nổi lên tâm tư không tốt. Trong nhà, ngoại trừ Miêu thị và một nha hoàn hồi môn được nâng làm thiếp thất, thì Bình Thượng Kỳ không có những thiếp thất thông phòng khác. Hiện tại thiếp thất này cũng chỉ là bày biện mà thôi. Cho dù là đi xã giao, thì Bình Thượng Kỳ cũng không có những thứ loạn thất bát tao này, luôn giữ mình trong sạch. Không có xã giao, tất nhiên cũng sẽ không đi thăm họ hàng bằng hữu, chỉ ở nhà chuyên tâm dạy dỗ hài tử." So sánh với Bình Thượng Đường, thì Bình Thượng Kỳ không chỉ cao hơn một chút a! Đáng tiếc, nếu Bình Thượng Kỳ là huynh trưởng cùng mẹ với Quận chúa, thì tốt quá rồi.
Ôn Uyển gật đầu: "Rất tốt. Hiện tại Miêu đại nhân ở Lễ bộ nhậm chức Tả thị lang, tương lai của Bình Thượng Kỳ đã rất tốt rồi." Theo Ôn Uyển thấy, thật ra thì Miêu đại nhân rất coi trọng trưởng tử và đích trưởng nữ của mình. Nếu không, năm đó cũng không thể ủng hộ trưởng nữ tự lập ở riêng. Cái này cũng bằng với tước đoạt quyền lợi quản giáo nữ nhi của mẹ kế. Đương nhiên, danh tiếng nữ nhi đã bị tổn hại như vậy rồi, nhưng nhi tử vẫn bảo toàn được. Hôm nay con rể đối tốt với nữ nhi, làm nhạc phụ tự nhiên là có chiếu cố. Chỉ cần Bình Thượng Kỳ không xảy ra chuyện không may, thì con đường làm quan sau này sẽ tương đối ổn.
Hạ Dao gật đầu: "Đây cũng là phúc khí mình đã tu luyện. Quận chúa không biết chứ, hôm nay đệ đệ của Miêu thị nhậm chức ở bên ngoài cũng có thanh danh rất tốt. Tỷ đệ Miêu thị cũng coi như khổ tẫn cam lai. Nhưng mà, mẹ kế của Miêu thị thì lại không được sống dễ chịu như vậy. Nữ nhi gả cho vị hoa hoa đại thiếu kia (chính là cô nương bị Miêu thị thiết kế lên kiệu hoa), cả ngày ồn ào muốn hoà ly. Miêu đại nhân không đồng ý hoà ly. Nhi tử cũng là nhãn cao thủ đê (tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp), hôm nay ngay cả Cử nhân cũng không thi đậu, mà cưới vợ thì lại rất vạm vỡ."
Ôn Uyển đột nhiên nhớ lại mẹ kế của Miêu thị là An Nhạc hầu phủ. Nhà mẹ bị diệt, làm cho nữ nhi gả đi ra ngoài cũng phải bị liên lụy, lại cộng thêm Miêu đại nhân chưa chắc thật sự kính trọng vợ kế này, cho nên khẳng định cuộc sống không dễ chịu như trước kia được. Nhưng mà, đã qua lâu như vậy, nên thiếu chút nữa Ôn Uyển cũng quên mất, hai năm nay thật sự là rất bận: "An thị sao rồi?"
Hạ Dao nói: "Đã chết, chết vào năm ngoái."
Ôn Uyển dừng lại một chút, sau đó mới nói: "Sai người nói với Hoàng ma ma một tiếng, nữ nhân ác độc kia, rốt cục đã chết."
Hạ Dao gật đầu.