Ngày mới trời vừa sáng, Ôn Uyển đã bị kêu thức dậy. Không phải là Hạ Hương muốn làm như vậy, mà là không có biện pháp, bởi vì đã đến thời gian lâm triều rồi.
Sau khi Hạ Ảnh híp mắt ngủ một lát, liền đi ra ngoài. Cho nên người hầu hạ chính là Hạ Hương.
Thời điểm lâm triều, sắc mặt Ôn Uyển âm trầm, ánh mắt bất thiện liền quét tới một đám triều thần. Những năm này hoàng đế càng ngày càng tỏ ra uy nghi, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Ngược lại Ôn Uyển càng ngày càng tỏ ra nhu hòa, cộng thêm Ôn Uyển cố ý ăn mặc, thế nên ngày xưa nàng và hoàng đế khác nhau rất lớn. Nhưng mà hôm nay lại không giống như vậy, khí thế Ôn Uyển kinh người, tướng mạo của Ôn Uyển và hoàng đế không khác nhau là mấy. Khí thế trên người Ôn Uyển lúc này chỉ thua kém hoàng đế mấy phần. Ít nhất là trên người thái tử cũng không phát ra được khí thế khiếp người như vậy.
Triều thần phía dưới thấy sắc mặt Ôn Uyển toàn bộ đều cúi đầu, trong lòng run sợ, Quận chúa đang bị sao vậy? Người nào lại chọc giận Quận chúa vậy? Không biết là ai gặp phải tai ương đây, hay là mọi người sẽ gặp phải tai ương cùng một lúc.
Ôn Uyển ném toàn bộ sổ con còn chưa được phê duyệt trên mặt bàn xuống đất. Trong lòng Mễ tướng lộp bộp. Ở trong lòng Mễ Tướng, hình tượng Ôn Uyển là vẫn luôn cười híp mắt. Không nói lời nào đều mang theo ba phần ý cười, nhiều nhất là lúc mất hứng thì thần sắc nhàn nhạt thôi. Cho tới bây giờ ông chưa từng thấy Ôn Uyển phát giận. Lần phát giận này, chắc chắn là chuyện lớn rồi.
Mễ tướng rất kính sợ Ôn Uyển, Khi thấy Ôn Uyển nổi cơn thịnh nộ, không biết tại sao, ngay lập tức điều đầu tiên ông làm chính là quỳ xuống đất, Tể tướng đã quỳ, tất nhiên những thần tử khác cũng quỳ theo.
Ôn Uyển cũng không có vội vã gọi mọi người đứng dậy. Ngược lại sắc mặt lạnh lùng liếc mọi người một cái. Đại thần phía dưới sau khi biết nguyên nhân, bèn liếc mắt nhìn nhau. Sổ con vẫn luôn viết như vậy. Chưa từng có ai nói qua chuyện này có vấn đề gì.
Mễ tướng thấy mọi người nhìn nhau không nói lời nào, kiên trì nói: “Quận chúa, xưa nay đều lnhư vậy. Quận chúa. . . . . .”
Cái này cũng phát giận được. Thật đúng là làm cho người ta bực mình! Nhưng mà bây giờ, ai cũng không dám nói quận chúa không đúng, không có biện pháp, hiện tại ở kinh thành Ôn Uyển là lão Đại. Những người như bọn họ chỉ là thần tử có thể khuyên giải, nếu nói quá nhiều. Vậy thì không phải là khuyên giải mà là thêm dầu vào lửa.
Ôn Uyển còn lâu mới cho Mễ tướng mặt mũi, nàng chỉ là người quản lý tạm thời, cũng không phải là thái tử của một quốc gia. Tương lai phải kế vị. Nàng thì chỉ làm lần này thôi, sau này nàng sẽ không cần làm tiếp. Nàng mới không sợ triều thần nghị luận, càng không sợ bị triều thần bình luận đánh giá. Dù sao quan trọng nhất là mình được thoải mái là được rồi.
Ôn Uyển lập tức lạnh lùng nói: “Chớ nói tiền lệ gì đó với Bổn cung. Muốn tiền lệ, chờ cậu hoàng đế trở lại ngươi hãy nói với cậu hoàng đế đi. Ở nơi này của Bổn cung, thì phải tuân quy định của Bổn cung. Sổ con lúc trước còn chưa tính, kể từ hôm nay, sổ con các người viết phải phân đoạn. Còn tràng giang đại hải nói nhảm hết bài này đến bài khác lãng phí thời gian của Bổn cung, Bổn cung liền cho tất cả về nhà ôm hài tử hết.”
Không cần phải giết người, lấy lại chức quan của mấy người này thì không thành vấn đề. Dù sao nhân tài phía dưới còn rất nhiều.
Ôn Uyển cũng không cho mọi người nhiều thời gian: ” Nếu các ngươi đã biết tình tình của Bổn cung thì nên biết, Bổn cung sẽ không nói lại lần thứ hai. Bổn cung nói cho các ngươi biết, Bổn cung không tốt tính như cậu hoàng đế. Kiên nhẫn của Bổn cung có hạn. Làm không được, hiện tại có thể lập tức đưa thư từ quan.”
Mấy người đại thần phía dưới lệ rơi đầy mặt. Ai nói Ôn Uyển Quận chúa dễ hầu hạ vậy hả? Thật là nhầm to, mọi người vốn tưởng rằng có thể buông lỏng một hơi. Không nghĩ tới ngày thứ hai tai họa đã tới rồi. Nhìn tình huống này thì đây chỉ mới là bắt đầu thôi đây!
Mễ Tướng thứ nhất là duy trì uy tín của Ôn Uyển, bảo đảm sẽ nghe theo lời của Ôn Uyển. Cũng không phải Mễ Tướng muốn vuốt đuôi nịnh bợ Ôn Uyển, mà chuyện này cũng không phải đại sự thay đổi tổ chế quy củ. Vấn đề sổ con, thời điểm bọn họ viết sổ con, chú ý một chút là được.
Lần này Ôn Uyển cũng cho Mễ tướng chút mặt mũi: “Có việc bẩm báo. . . . . .” Có việc bẩm báo, không có việc gì hạ triều.
Làm sao có thể không có chuyện gì được! Mọi người tất nhiên là đem những chuyện quan trọng nhất bẩm báo lên. Các loại chuyện tình vụn vặt không dứt.
Trong lòng Ôn Uyển oán thầm không dứt, cũng không biết sao cậu hoàng đế lại có nhiều nhiệt tâm với triều chính như vậy. Những thứ chuyện vụn vặt này giao cho người phụ trách xử lý là được. Nếu sợ phân quyền, quá trình để cho bọn họ xử trí, kết quả bản thân quyết định không phải là được hay sao?
Đại thần phía dưới thật đúng làsợ Ôn Uyển phất áo đi mất. Vội vàng đem chuyện này nối tiếp chuyện kia báo cáo lên. Chờ nói xong, mặt trời đã lên cao. Cũng may là trước khi vào triều Ôn Uyển đã ăn điểm tâm, nếu không nhất định là muốn đói bụng đến mức ngực dán vào lưng luôn.
Mọi người đều trở về, chỉ có Mễ tướng ở lại. Ý của Ôn Uyển là để cho Mễ tướng về căn dặn cho Phương Văn Điệp dưới quyền, nói cho quan viên phía dưới biết được ý của nàng. Nếu như không sửa đổi, tấu chương không được phê duyệt kịp thời, gây ra lỗi lầm gì, đến lúc đó nàng sẽ truy cứu trách nhiệm.
Mễ Tướng lo lắng nói: “Quận chúa, từ trước đến nay vẫn luôn là như thế. Quận chúa hành động thế này, sợ là sẽ khiến cho Ngự sử buộc tội .”
Ôn Uyển lãnh đạm nói: “Buộc tội? Cậu hoàng đế còn ở biên thành, muốn buộc tội để cho cậu hoàng đế trị tội của ta cũng phải mấy tháng sau rồi.”
Ôn Uyển cũng biết Ngự sử là quan viên không thể thiếu trong triều đình. Nhưng có đôi khi Ôn Uyển cảm thấy mấy vị Ngự sử này rất phiền chán. Lúc bắt được điểm yếu của người ta liền đuổi cùng giết tận không buông, không dứt. Thật sự rất đáng ghét.
Mễ tướng bắt gặp thái độ cương quyết của Ôn Uyển, lập tức cũng chỉ uyển chuyển nói: “Quận chúa, Quận chúa vốn là nhiếp chính Quận chúa, nên là. . . . . .”
Ôn Uyển cũng không có nhiều kiên nhẫn để nghe Mễ tướng nói những lời này: “Những điều này không phải bổn cung không hiểu, dù sao cũng chỉ mấy tháng, chờ cậu hoàng đế trở lại. Các ngươi muốn làm thế nào liền làm như thế, hiện tại là ta xử lý công việc, thì phải dựa theo yêu cầu của ta mà làm. Không muốn làm, được, về nhà ôm hài tử đi.”
Ôn Uyển không quá quen việc dùng cách xưng Bổn cung để nói chuyện. Gấp lên một cái nói chuyện liền xưng ta ngươi.
Mễ Tướng coi như đã hiểu , Quận chúa hoàn toàn,từ đầu, không sợ vua và dân bàn tán, càng không sợ nước bọt triều thần hướng về mình, mà bản thân mình muốn làm gì thì làm thế đó. Được rồi, Quận chúa nói làm cái gì thì làm cái đó. Chỉ cần không phải quá lãng phí, những thứ chi tiết nhỏ này mọi người chấp nhận thì chấp nhận không chấp nhận cũng không có trở ngại gì. Bằng không, ông có thể là con gà mà Ôn Uyển dùng để giết gà dọa khỉ.
Lời của Mễ tướng không có sai. Triều thần không có ai dám can đảm quỳ gối ngoài cửa uy hiếp. Nhưng sổ con thì nhiều như dãy núi vậy.
Ôn Uyển yêu cầu mọi người viết sổ con đơn giản một chút, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng chuyện tiếp theo Ôn Uyển muốn làm chính là chuyện đại sự.
Xế chiều hôm đó Ôn Uyểnnhìn thấy sổ con của Lễ bộ Thượng thư, không động tới nửa phần. Trực tiếp đem Lễ bộ Thượng thư đánh hai mươi đại bản, sau đó thu lại chức quan. Đổi Lễ bộ tả thị lang lên trên. Những quan viên khác không làm theo yêu cầu nàng đưa ra, bất kể quan chức lớn nhỏ, toàn bộ đều thu lại chức quan. Trong vòng một ngày Ôn Uyển miễn trừ chức quan của mười ba quan viên. Có bốn quan viên giữ chức quan trên tam phẩm.
Mọi người đều bị thủ đoạn đâu ra đó của Ôn Uyển dọa sợ.
Hộ bộ Thượng thư Trần đại nhân tìm Mễ Tướng, lo âu nói: “Tướng gia, Quận chúa làm như vậy, thật sự nguy hại rất lớn. Tướng gia, người phải khuyên nhủ Quận chúa đi!”
Mễ Tướng cười khổ: “Ông cho rằng Quận chúa thật sự dễ nói chuyện như vậy ư? Ta mà nói nhiều hai câu, Quận chúa còn muốn để cho ta về nhà ôm tôn tử kia kìa.”
Con lớn nhất của Mễ Tướng đã thành hôn, không thể ôm hài tử nhưng chắc chắn là có thể ôm tôn tử. Tuy nhiên Mễ Tướng vẫn còn chưa muốn về nhà ôm tôn tử đâu.
Tất nhiên, chắc chắn Ôn Uyển sẽ không để ông về nhà ôm tôn tử đâu.
Trần đại nhân rất sầu lo.
Mễ Tướng thấy vậy cũng mở lời: “Thật ra thì chuyện Quận chúa yêu cầu cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ. Ta nghĩ Quận chúa sẽ có cân nhắc, biết một vừa hai phải.”
Thật ra Mễ tướng nhìn ra được. Ôn Uyển đang muốn ra oai phủ đầu. Để cho mọi người biết, không nên xem lời nói của nàng như gió thoảng bên tai. Nếu không hậu quả bọn họ muốn gánh cũng không gánh nổi.
Không chỉ có Trần đại nhân tới đây, mà cũng có vài người khác cũng tìm Mễ tướng thương lượng chuyện này. Xem thế nào mới có thể mở lời khuyên Ôn Uyển Quận chúa. Mễ Tướng thẳng thắn nói: “Chuyện Quận chúa yêu cầu chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, cũng không phải là nhiễu loạn triều cương. Nếu các ông muốn chống lại, thì không có chuyện gì tốt cả.”
Thái độ của Ôn Uyển Quận chúa đã rất rõ ràng rồi, không nghe, được. Đi về nhà, nàng sẽ có người khác để dùng.
Tất cả mọi người thấy Mễ Tướng cũng không phản bác, đều đi trở về. Đến thời điểm viết tấu chương, trong lòng những quan viên này âm thầm kêu khổ. Bọn họ đã quen dùng từ hoa lệ, không có tiêu điểm. Hiện tại chợt thay đổi. Dấu chấm câu vẫn chưa là gì, bản thân nhớ được, chỗ nào cần phải dùng dấu phẩy dấu chấm tròn (dấu phẩy dấu chấm tròn đã sớm được dùng trong thương hành cùng ngân hàng, chẳng qua là vẫn không có mở rộng ra ). Nhức đầu nhất chính là vấn đề Ôn Uyển yêu cầu giản lược tấu chương, một chuyện tình chỉ cần một câu là nói hết thì không được nói dông dài ra hai ba câu, lãng phí thời gian của nàng. Cái này đúng là lãng phí thời gian của triều thần. Một bản tấu chương triều thần cùng phụ tá so đi tính lại, sửa đổi đi sửa đổi lại, tận lực đơn giản. Sau đó thêm vài dấu chấm câu, một đoạn một đoạn được tách ra. Toàn bộ đều được làm dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển. Tốn thời gian hơn trước kia gấp vài lần. Mới nơm nớp lo sợ trình lên cho Ôn Uyển xem.
Ôn Uyển nhìn từng đoạn được phân ra, tấu chương cũng được dùng từ ngữ đơn giản hơn rất nhiều không còn hoa lệ như xưa nữa, liền hướng về phía Hạ Ảnh cười nhạo nói: “Những người này phải nhìn thấy thủ đoạn mới nguyện ý khuất phục.”
Thật ra thì quan văn càng sợ chết hơn quan võ. Xưa nay cũng là quan văn đầu hàng trước võ quan, nhưng những người này lại có công lực múa mép khua môi còn mạnh hơn cả sát thủ. Hơn nữa những người này, nếu ngươi lùi lại một bước. Bọn họ sẽ tìm mọi cách để ngươi lui hai bước. Nếu ngươi một bước cũng không thối lui, tất cả bọn họ sẽ đàng hoàng làm theo ý ngươi.
Hạ Ảnh có chút bận tâm nói: “Quận chúa, như vậy thì triều thần sẽ rất có ý kiến với người. Chờ sau khi hoàng đế trở lại, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tấu chương buộc tội người.”
Thông thường nếu muốn đi ngang thì sẽ phải trả giá rất nhiều. Hạ Ảnh lo lắng Ôn Uyển làm như vậy thì mất nhiều hơn được.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái, trong lòng nói thầm , nữ nhân này coi như vẫn còn lương tâm. Tuy nhiên đối với nàng thì những thứ này không là gì cả. Bực tức cũng đã bực tức rồi, có thể làm gì được nàng. Cho dù hoàng đế bởi vì chuyện này mà trách tội nàng, Ôn Uyển cũng sẽ không nói gì. Nàng cũng chỉ là người thay mặt, làm quá tốt được tất cả triều thần khen ngợi, đó mới là vướng phải phiền toái. Ngược lại, tất cả triều thần đều bị tức giận mắng thầm trong lòng thế mới tốt, nếu như nàng làm việc tốt hơn so với cậu hoàng đế, đến lúc cậu hoàng đế trở lại thì làm gì có việc gì để mà làm nữa. Khi đó trong lòng hoàng đế nghĩ như thế nào, Ôn Uyển cũng có thể đoán được.
Ôn Uyển không chỉ yêu cầu đại thần thực hiện những việc này, sau khi chuyện này xong Ôn Uyển còn muốn yêu cầu quan viên đối với những chuyện mình muốn bẩm tấu thì phải nghĩ cả biện pháp giải quyết. Cần dùng hay không là chuyện của nàng, nhưng phương án giải quyết thì nhất định phải viết lên, không thể qua loa cho xong. Nếu như làm qua loa cho xong, đến lúc đó lại bị mắng chửi chỉ trích. Nhẹ thì tước mũ quan, nặng thì vào nhà giam mà ở vài ngày đi.
Ôn Uyển làm việc, để cho những cựu thần tuân theo những lề lối cũ không thể chấp nhận được. Nhưng thật sự không có biện pháp, nếu muốn so xem ai mạnh hơn, bọn họ đứng trước mặt Quận chúa thật giống như đi đụng đầu vào cột vậy, muốn lấy cái chết để can gián thì cũng phải xem xem Ôn Uyển có chấp nhận hay không. Ôn Uyển chắc chắn sẽ ngồi nhìn rồi mặc kệ bọn họ.
Hơn nữa, đây chỉ là một vài cải cách nho nhỏ, cũng không phải là họa quốc ương dân, những vị lão thần kia mặc dù có đầy một bụng bực tức, nhưng không dám vuốt ngược lông Ôn Uyển. Đàng hoàng làm theo yêu cầu của Ôn Uyển.
Về phần những thần tử khác, lại nghĩ trong lòng, may mà Quận chúa chỉ là thay mặt quản lý mấy tháng, nếu như vẫn luôn làm như vậy, thì thật sự muốn mệt chết luôn rồi.
Triều thần kêu khổ, Ôn Uyển lại càng liên tục kêu khổ. Làm hoàng đế thật sự là quá bi thảm. Nàng đã được coi như là rất lợi hại rồi, nhưng hiện tại mới biết được, nàng thật sự là ếch ngồi đáy giếng á! Làm nhiếp chính Quận chúa mới ba ngày, Ôn Uyển liền cảm thấy xấu hổ không dứt. Đúng thế, nông nghiệp không hiểu, thuỷ lợi không hiểu, quân sự không hiểu, dù sao hơn phân nửa chuyện cũng đều không hiểu. Nhưng những cái…này cho dù nàng không tinh thông cũng phải muốn có kiến thức một nửa. Ôn Uyển lúc này chỉ có thể hiểu được một phần, sau đó có thời gian sẽ tra sách hoặc hỏi Phương Đại Nhân.
Đương nhiên, nếu như bình thường. Hoàng đế muốn biết sẽ tìm hiểu cặn kẽ. Ôn Uyển cũng là một người tích cực. Nếu nàng không biết chân tướng, ừ thì , cho dù không biết cặn kẽ, cũng phải biết được bảy tám phần. Nếu không nàng không có cách nào phê duyệt được tấu chương. Không hiểu liền gọi người phụ trách đến hỏi. Gọi người biết ngọn nguồn vấn đề để hỏi.
Một điều rất tốt chính là, Ôn Uyển sử lí những tấu chương này đều hết sức cẩn thận, nhất định bắt họ phải nói rõ ràng nhất ngũ nhất thập ra. Chỉ thiếu là còn chưa lập danh sách chi tiết và làm hồ sơ lưu trữ thôi. Dĩ nhiên, nếu cần gấp thì nàng cũng sẽ phê duyệt cấp, nhưng sau tất phải cặn kẽ giải trình rõ ràng.
Ôn Uyển một lần chuẩn bị như vậy, thường thì những người bị hỏi, sau khi ra khỏi thư phòng, liền phát hiện toàn thân mình đều ướt đẫm. Trở về lại vội vàng bổ sung kiến thức, tất cả đều phải bổ sung. Sau đó triều thần vừa kêu khổ, đều chịu khó đi lật xem tài liệu, cố gắng học tập càng nhiều kiến thức hơn. Để phòng ngừa đến lúc đó trả lời vấn đề Quận chúa hỏi, bị hỏi đến sửng sửng sốt sốt, mất thể diện là chuyện nhỏ, mất chức mới là chuyện lớn.
Tô Hiển là Ngự sử, gần đây lại rất thanh nhàn. Ôn Uyển xử lí chính sự, nghề thanh nhàn nhất chính là ngự sử. Bởi vì trừ lúc bình thường thảo luận chính sự. Ôn Uyển từ đầu đến cuối không có triệu kiến Ngự sử. Ngự sử trình sổ con, chỉ cần là chuyện tình da lông vỏ tỏi, không ảnh hưởng triều cục Ôn Uyển sẽ quản.
Tô Hiển từ bên ngoài trở về, thay đổi xiêm y, chỉ nghe thấy Lão thái gia mời ông đi qua. Tô Hiển đi đến viện Lão thái gia, đứng ở trong phòng sau khi cung kính hành lễ liền lên tiếng gọi : “Phụ thân.”
Tô Tướng ừ một tiếng: “Hôm nay Quận chúa vừa ban bố quy định mới gì?”
Sau khi Ôn Uyển nhiếp chính, đã ban bố vài quy định.
Ôn Uyển cũng không phải là quan mới đến đốt ba đống lửa(ý là quan mới nhận chức muốn chứng tỏ sức mạnh của mình, thu hút sự chú ý của mọi người sẽ hứa hẹn làm ba chuyện có ích và có lợi đối với dân chúng)mà vẫn luôn là như vậy. Báo cáo thương hành cùng ngân hàng trình báo đi lên, cũng vô cùng đơn giản. Không có từ ngữ hoa lệ. Cho nên, cũng không có người nói Ôn Uyển Quận chúa cố ý gây khó khăn cho đại thần.
Tô Hiển đem những chuyện đại khái xảy ra hôm nay kể lại một lần.
Tô Tướng vẫn nằm lắc lư trên ghế, híp mắt lại nghe Tô Hiển nói chuyện. Đợi đến khi Tô Hiển nói xong, cũng không có phản ứng gì.
Tô Hiển đem nghi ngờ của mình nói: “Cha, Quận chúa làm như vậy, đã chọc cho triều thần có ý kiến rất lớn. Con lo lắng nếu tiếp tục thế này sẽ gây bất lợi cho triều cục.”
Hôm nay từng vị quan viên ai cũng đầy bụng bực tức. Trước kia đều cho rằng Quận chúa xử sự ôn hòa. Không ngờ bây giờ, khụ, không đề cập tới cũng được.
Tô Tướng cười khẽ một chút: “Có thể chọc ra chuyện lớn gì chứ? Chỉ cần Ôn uyển sử lý được triều chính thì không thành vấn đề, những việc khác cũng là chuyện nhỏ.”
Là do mọi người không có thói quen, chờ quen rồi liền tốt lên thôi.
Tô Hiển sau khi suy nghĩ một chút nói: “Quận chúa xử lý triều chính cũng rất cẩn thận, không có chuyện chuyên quyền độc đoán. Không hiểu liền hỏi triều thần trên triều. Sau đó còn tìm Mễ Tướng đại nhân để hỏi.”
Thật ra thì Tô Hiển cũng thấy có chút kỳ quái. Ôn Uyển thường xuyên tiếp xúc chính vụ, tại sao mọi chuyện bây giờ lại muốn hỏi Mễ Tướng cùng lục bộ Thượng Thư, còn có những đại thần liên quan. Thời điểm trước kia lúc hoàng đế còn xử lý cũng chỉ trình lên sổ con, chờ sau khi hoàng đế phê duyệt thì mọi người dựa theo lời hoàng đế ra lệnh mà làm việc. Ôn Uyển làm như vậy, tất cả mọi người đều không có thói quen.
Tô Tướng khẽ than thở: “Cái nha đầu này, hai mươi năm rồi, giờ vẫn cẩn thận như vậy.”
Vốn dĩ một khi quyền lợi đến tay, làm sao có thể làm việc đàng hoàng được. Không nghĩ tới Ôn Uyển vẫn như ngày xưa, vạn phần cẩn thận, chỉ sợ làm lỗi.
Tô Hiển có chút kỳ quái: “Cha, Quận chúa một lần tước đi chức vị của hơn hai mươi quan viên ( liên tục miễn trừ thêm vài người ). Ngày hôm nay vừa miễn trừ thêm hai đại thần nữa. Trước lúc trở về, con lại nghe nói Quận chúa đem đại nhân Hàn Quốc Trụ nhốt vào thiên lao. Nguyên nhân chính là do Hàn Quốc Trụ nói Ôn Uyển làm việc quá mức tùy hứng, tất cả đều làm việc theo tâm trạng, như vậy sẽ hậu hoạn vô cùng. Nói muốn Quận chúa sửa lại sai lầm. . . . . .”
Làm việc như vậy khiến cho mọi người oán thầm không dứt. Quận chúa trước kia rất được lòng người, không nghĩ tới quyền thế đến tay, liền cố tình làm bậy.
Tô Tướng lắc đầu: “Đây chính là chỗ thông minh của nàng. Ôn Uyển không sợ làm chuyện xấu, chỉ sợ làm quá tốt. Nàng đã sớm biết, cho nên mới không ra mặt mọi chuyện, tất cả đều lấy ý kiến đại thần làm chủ. Chỉ có một vài chỗ là làm theo ý kiến của mình.”
Trong mấy ngày nay, bận rộn nhất chính là Mễ Tướng cùng lục bộ Thượng Thư. Đặc biệt là Mễ Tướng, trừ buổi tối ngày thứ nhất thì hai ngày nay vẫn luôn túc trực ở phủ Quận chúa. Bởi vì đối với một số chuyện chính sự Ôn Uyển sẽ hỏi Mễ Tướng xem trước đây hoàng đế xử trí những chuyện này như thế nào. Sau đó đối chiếu với cách làm của hoàng đế trước kia để xử lý.
Tô Hiển không hiểu được dù chỉ một chút, sau khi suy nghĩ một chút liền nói: “Ý của phụ thân chính là Quận chúa đang giả vờ?”
Có lẽ không đến mức ấy, làm sao lại cố ý muốn làm như vậy chứ?
Tô Tướng nhìn nhi tử một cái: “Đây mới chỗ thông minh nhất của Ôn Uyển Quận chúa, cũng chỉ có nàng mới hiểu được thánh ý.”
Nếu như Ôn Uyển làm quá tốt, còn tốt hơn cả hoàng đế. Sau khi Hoàng thượng trở lại sẽ nghĩ như thế nào, có thể lúc mới đầu sẽ tán thưởng, nhưng thời gian dài thì khẳng định sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ khi xử lí mọi chuyện phần lớn Ôn Uyển đều dựa theo cách làm của hoàng đế trước kia ( trừ việc khẩn cấp, những việc lớn trong triều đều được xử lý tương tự như vậy, giống như khuôn mẫu).
Tô Tướng không có nói sai. Ôn Uyển cố ý miễn trừ rất nhiều quan viên. Chỉ trích quan viên, đầu lĩnh các kiểu đều bị ném vào ngục giam hết, thậm chí cũng không chào đón Ngự sử, Ôn Uyển làm loại hành đồng này giống như bốc đồng. Chính là không muốn nghe thấy triều thần khen ngợi.
Không nói đến tính tình Ôn Uyển chính là như thế, mà nàng từ trước đến nay vẫn thích chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, sau đó lại nghĩ tới ứng đối thi thố. Cũng bởi vì thế. Qua nhiều năm như vậy cũng không để mất thánh Tâm. Cộng thêm lần này trải qua chuyện bị bỏ thuốc khiến nàng bị hôn mê, qua chuyện này Ôn Uyển lại càng nghi ngờ đề phòng hoàng đế hơn. Nếu như làm quá tốt, đến lúc đó ai biết hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào.
Ôn Uyển đã phát hiện, số tuổi hoàng đế càng lớn, tầm nhìn lại càng nhỏ. Hoàng đế bây giờ rất tin tưởng nàng, nhưng cũng chỉ là tương đối. Nếu biểu hiện của nàng quá lợi hại, lão công lại là Đại nguyên soái dẫn quân luôn được lòng quân. Nhi tử cũng rất xuất sắc, vạn nhất ngày nào đó chọc mắt hoàng đế, lúc đó người một nhà sẽ gặp phiền toái. Vẫn là tình nguyện đắc tội đại thần, để cho đại thần đối với nàng giận mà không dám nói gì, bực tức bay đầy trời. Cũng còn hơn so với việc rước lấy nghị kỵ của cậu hoàng đế trong tương lai.
Tô Hiển mở to mắt, cuối cùng cười khổ nói: “Quận chúa thật đúng là thành tinh rồi.”
Trước lúc phụ thân ông nói ông còn không có cảm thấy, người vừa nói ông liền cảm thấy không thể chính xác hơn. Vốn dĩ Ôn Uyển bắt được những tên nghịch tặc này, nắm kinh thành trong tay, cứu hơn ba mươi trọng thần, khiến cho tất cả mọi người trên dưới phải khen ngợi. Kết quả không đến hai ngày, vẻ mặt tất cả mọi người đều như khổ qua. Nói tới Quận chúa, cũng chỉ lắc đầu, ngay cả một câu oán hận cũng không dám nói.
Tô Tướng cười khổ: “Tiên hoàng thật có mắt nhìn xa.”
Tiên hoàng đã nuôi dưỡng cho đương kim hoàng đế một trụ cột trung thành tận tụy. Những năm này hoàng đế cũng bởi vì có Ôn Uyển toàn tâm phụ tá. Thiên hạ mới an ổn. Lần này thân chinh trở về, ít nhất triều Đại Tề sẽ an ổn trong vài thập niên không phải lo lắng.
Tô Tướng muốn đứng lên, Tô Hiển vội vàng đi tới đỡ Tô Tướng.
Tô Tướng muốn đi dạo trong viện một chút. Mùa đông năm ngoái rét lạnh như vậy, nhưng đầu tháng mười một ông đã phải đến Ôn Tuyền sơn trang. Nên tránh khỏi được một kiếp, nếu không lấy khí trời ở kinh thành, ông thật đúng là không biết có chống đỡ chịu đựng được không.
Bây giờ trời đã chạng vạng. Dư âm của ánh nắng mặt trời vẫn còn rơi trong sân. Để cho trong viện phủ thêm một tầng áo ngoài màu vàng.
Tô Tướng đi vài bước, người cũng thấy hơi mệt một chút. Già rồi già rồi, không còn dùng được nữa. Sau khi trở về liền để cho Tô Hiển trở về, sau khi Tô Hiển rời đi Tô Tướng để cho người khác đi vào, hỏi hắn: “Tô Hàng ở nơi đấy như thế nào rồi?”
Làn này đi cũng mấy tháng rồi, tốt hay xấu, cũng không xê xích gì nhiều.
Người này do dự một lát sau nói: “Ông, đại công tử vẫn chưa thích ứng.”
Không chỉ là không có thích ứng, mà căn bản không thích ứng được. Trước kia đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, mọi người theo hầu. Hiện tại trong người không có đồng nào, còn phải lo lắng vì ba bữa cơm. Căn bản chính là biến chuyển không được.
Tô Tướng nghe xong không hề lên tiếng.
Bây giờ mỗi ngày Ôn Uyển cũng bận đến đêm hôm khuya khoắt mới có thể trở về hậu viện nghỉ ngơi. Hiện tại Ôn Uyển mới có thể hiểu tại sao những nữ nhân ở hậu cung kia lại kiễng chân mong đợi hoàng đế rồi. Chỉ cần không phải hôn quân, làm hoàng đế hơn phân nửa thời gian đều dồn vào việc chính sự, cũng chỉ để lại cho hậu cung phi tử một chút thời gian nghỉ ngơi. Hậu cung phi tử nhiều như vậy, chia đều xuống tới cũng không có bao nhiêu thời gian.
Ôn Uyển vừa đi vừa nói với Hạ Hương: “Sau này ta sẽ khuyên cậu hoàng đế phải thương tiếc thân thể.”
Ôn Uyển thật cảm thấy hoàng đế trước kia ngay cả đứng nói chuyện mà thắt lưng cũng không mỏi. Nhiều việc phải hạn chế như vậy, làm hoàng đế mười mấy năm như một ngày,ừ, đúng thật là cực khổ.
Hạ Hương nghe thấy buồn cười: “Quận chúa lo nhiều rồi ạ. Trước kia tất cả tâm tư của Hoàng thượng đều dồn vào chuyện chính sự. Cũng chỉ có Quận chúa thường xuyên nói chuyện cùng hoàng thượng, hoàng thượng mới chú ý rèn luyện thân thể. Quận chúa, chờ người làm quen tay cũng sẽ không mệt mỏi như bây giờ nữa.”
Sở dĩ nhiều chuyện cần Quận chúa xử lí như vậy, là do công việc trong một tháng này đều bị dồn lại.
Ôn Uyển cười nói hy vọng như thế: “Bảo Hạ nhàn mang đồ ăn ngon qua cho Mễ tướng, phải bồi bổ cho Mễ Tướng thật tốt. Mấy ngày qua ông ấy cũng mệt nhọc.”
May là Mễ Tướng cùng mấy trọng thần không có chuyện gì, nếu thật có chuyện gì thì đầu Ôn Uyển từ một cái phải to thành ba cái. Ôn Uyển vẫn luôn kêu vất vả. Những thứ vất vả này hơn phân nửa đã ném lên người Mễ Tướng cùng lục bộ Thượng Thư (mỹ danh Ôn Uyển nói ra chính là, có những chuyện vặt vãnh cần bọn họ xử trí).
Ôn Uyển làm như vậy, thật ra cũng giống như uỷ quyền. Hơn nữa quyền lợi đưa ra rất lớn. Trong mắt Hạ Ảnh đều nhìn thấy hành động đó của Ôn Uyển, trong lòng có chút nói thầm. Triều chính cũng không phải là làm ăn, uỷ quyền quá lớn, triều thần phía dưới sẽ kết bè kết cánh, đến lúc đó quyền thế của đại thần vượt qua hoàng quyền, nguy hại rất lớn. Tuy nhiên cảm thấy căn cứ vào việc Ôn Uyển chỉ xử lí thay mấy tháng, hơn nữa quyền quyết định cuối cùng luôn ở trong tay Ôn Uyển, mấy tháng sau hoàng thượng sẽ trở lại, đến lúc đó cũng sẽ thu hồi lại quyền lợi. Cho nên Hạ Ảnh không có lên tiếng.
Danh Sách Chương: