Mục lục
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tuyết Y

Kể từ lần Ôn Uyển gặp chuyện không may trong Vương phủ, mặc dù Trịnh Vương phi và Như Vũ cũng giúp đỡ nàng lúc hôn sự của Thượng Đường, nhưng Ôn Uyển đối với các nàng, vẫn là khách khí có thừa, thân mật chưa đủ.

Trịnh Vương phi cũng rất bất đắc dĩ vì thái độ của Ôn Uyển. Chuyện đã qua hơn mấy tháng rồi, mà Ôn Uyển dường như vẫn ghi nhớ chuyện này trong lòng. Mặc dù là nàng thất trách, nhưng Ôn Uyển ở thời khắc mấu chốt thế này, làm sao lại giống như đứa trẻ con không hiểu chuyện vậy chứ.

“Vương Phi, Thế tử phi, Quận chúa nói xin mọi người chờ một chút để người vào trong phòng thay quần áo.” Hạ Ảnh đi phòng khách giải thích với hai người.

Ôn Uyển trở về phòng ngủ, đổi một bộ quần áo, rồi trở lại chính sảnh gặp Trịnh Vương phi và Thế tử phi. Lúc nhìn thấy hai người, nàng cười mời hai người ngồi xuống. Không ai ngồi ở vị trí phía trên chủ vị. Vương Phi và Thế tử phi đều ngồi ở hai vị trí bên trái phía trên. Ôn Uyển ngồi ở vị trí thứ hai dãy bên phải. Vị trí này, cũng được xem như đã coi trọng rồi, Ôn Uyển sẽ không kéo lại quá gần.

Cung nữ bưng trà dâng lên cho hai người.

“Ôn Uyển muội muội, mấy tháng rồi không gặp muội. Muội gầy đi rất nhiều đấy, dù sao cũng đừng để mệt nhọc quá” Như Vũ lộ ra sự lo lắng vô cùng.

Ôn Uyển cười tỏ vẻ cảm ơn “Những ngày này, mỗi ngày Quận chúa đều ăn ngon ngủ cũng ngon, chỉ là gầy một chút thì rất mau dưỡng lại được. Quận chúa nói, đa tạ Vương Phi và Thế tử phi quan tâm. Mọi người cứ yên tâm, nàng sẽ chú ý giữ gìn thân thể thật tốt.”

Trịnh Vương phi cười nói “Mấy ngày qua vẫn nghe Vương gia nhắc tới cháu, nói rằng cháu vẫn luôn chăm sóc Hoàng Thượng, ông ấy lo lắng thân thể cháu chịu không nổi. Ôn Uyển, cháu phải cố gắng giữ gìn thân thể cho tốt đấy.”

Ôn Uyển cười tỏ vẻ nàng đâu có mảnh mai như vậy. Cũng chỉ làm vài món ăn sáng, nguyên liệu cũng được chuẩn bị xong để đó hết rồi, nàng chỉ cần rửa, rồi bắc bếp tốn chừng nửa canh giờ là xong chuyện. Đâu có khiến nàng mệt nhọc. Lúc trước nàng ở nông thôn, thân thể nàng chỉ như que diêm thôi mà còn phải chẻ củi nữa đấy!

Mặc dù Ôn Uyển không rõ Trịnh Vương phi đến đây lần này là vì chuyện gì. Nàng cũng đã xác định rõ thái độ của mình với Trịnh Vương, nhưng mà tình cảm ngoài mặt thì cũng vẫn phải cho.

Như Vũ dường như đoán được nghi ngờ của Ôn Uyển nên nói “Ôn Uyển, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của tổ mẫu Đức phi, nên chúng ta tiến cung vấn an tổ mẫu Đức phi. Thuận đường tới thăm biểu muội luôn thể.”

Ôn Uyển cười một tiếng. Vấn an đoán chừng là giả, còn muốn gặp nàng thì là thật rồi. Ôn Uyển cười tỏ vẻ, mình thật sự không có chuyện gì. Nếu quả thật cực nhọc thì ông ngoại Hoàng Đế cũng không để nàng làm rồi.

Nếu nói bận rộn thì đúng có. Nhưng nếu nói cực khổ, thì quả thật không có. Nếu không, người đầu tiên không đồng ý chính là Hoàng Đế.

Hai bên trò chuyện rất vui vẻ. Hạ Ảnh bên ngoài đi tới nói “Quận chúa, thức ăn người muốn đã đưa tới rồi. Quận chúa, nô tỳ đang để cho bọn hắn chờ rồi.”

Hạ Dao ở bên cạnh thấy thế liền nói “Quận chúa, người xem thế này thì sao nhé, nô tỳ bỏ những thức ăn đó vào phòng bếp nhỏ, rồi rửa sạch trước, chờ lúc người đến là có thể bắc bếp rồi. Quận chúa người xem như thế nào?” Lời này cũng là để có thêm thời gian cho Trịnh Vương phi và Như Vũ nói chuyện phiếm rồi.

Nếu như nói trong hoàng cung còn có người để Ôn Uyển tín nhiệm, vậy thì người đó không ai khác ngoài Hạ Dao rồi. Hạ Dao là ông ngoại Hoàng Đế ban cho nàng mà, nên tuyệt đối không lo lắng về lòng trung thành, cũng không sợ nàng ấy làm gì. Ôn Uyển gật đầu,vì thế Hạ Dao liền cầm đồ ăn đi vào phòng bếp nhỏ.

Ôn Uyển lại nói chuyện tiếp với Trịnh Vương phi và Như Vũ, thấy thời gian không sai biệt lắm thì nói xin lỗi mình có việc phải đi, không có thời gian phụng bồi hai người, cũng không thể giữ các nàng lại dùng cơm. Bản thân nàng đều ăn cơm ở chỗ Hoàng Đế, mà nàng cũng không có lá gan làm chủ cho Hoàng Đế đâu.

Trịnh Vương phi và Như Vũ đều là người biết điều, đương nhiên sẽ không nói cái loại lời nói phạm vào kiêng kỵ ta tới giúp ngươi gì đó. Đã có ví dụ sáng loáng phía trước, nên đồ đưa vào miệng Hoàng Đế cũng không phải là dễ đưa vào như vậy. Nhưng Ôn Uyển có thể làm được, hơn nữa Hoàng Đế lại còn vui vẻ tiếp nhận, như thế cũng biểu thị rằng Hoàng Đế vô cùng tín nhiệm Ôn Uyển. Vì thế chuyện gì các nàng nên kiêng kỵ thì vẫn phải kiêng kỵ.

Tiễn hai người đi rồi, Ôn Uyển trở về phòng bếp bắt tay làm việc.

Mặc dù Trịnh Vương biết Ôn Uyển có chừng mực, nhưng mà vẫn có chút bận tâm. Khi nghe nói nàng có khí sắc tốt, tinh thần cũng tốt, thì mới yên lòng.

Ôn Uyển vào hoàng cung mới chớp mắt đã qua tám ngày. Ngày hôm đó, Ôn Uyển cũng giống như thường ngày, ở trong cung điện của mình suy nghĩ xem buổi trưa nên làm món ăn gì cho Hoàng Đế mới có thể khiến ông ăn nhiều một chút. Ngày hôm qua ông ngoại Hoàng Đế ăn không được nhiều lắm, nguyên nhân có thể là do thời tiết thay đổi theo mùa cho nên khẩu vị không tốt. Có lẽ nên làm nhiều món ăn khai vị khác nhau.

Ôn Uyển đang bận rộn, thì Ôn Bảo công công phái tiểu thái giám gọi Ôn Uyển đi qua, nói Hoàng Thượng đang nổi nóng rất lớn trong Điện Dưỡng Hòa, loạn trượng đánh chết hai thái giám rồi, bảo Ôn Uyển đi cứu viện. Sự kiện trúng độc lúc trước, cung nữ thái giám Điện Dưỡng Hòa, tất cả đều bị đánh chết bằng gậy. Nhóm người hiện tại này, là mới được điều đến. Có Tư Nguyệt ở bên cạnh làm tấm gương, khiến cho những cung nữ thái giám thường nếm trải tình người ấm lạnh, thấy Hoàng quý Quận chúa được Hoàng Đế ngàn sủng vạn đau nhưng từ trước đến nay vẫn hòa nhan nhuận sắc (*) cũng không tự cao tự đại đối với bọn họ, nên cũng tôn kính vị chủ tử này từ trong đáy lòng.

(*)hòa nhan nhuận sắc: vẻ mặt hiền hòa vui vẻ, dễ chịu.

Ôn công công cung kính đón Ôn Uyển đi vào.

Ôn Uyển trực tiếp tiến vào Điện Dưỡng Hòa, Ôn Uyển vừa vào trong điện, liền trông thấy ông ngoại Hoàng Đế giận đến run cả người. Ôn Uyển vừa nhìn người quỳ bên dưới nghiên cứu thì liền trừng lớn mắt. Không ngờ lại là Ninh Vương trước giờ vẫn luôn không qua lại.

Ôn Uyển cũng chỉ kinh ngạc trong mấy giây, không chút nghĩ ngợi vội vàng đi tới giúp thuận khí Hoàng Đế. Xoa nhẹ cho Hoàng Đế một hồi lâu, mới khiến Hoàng Đế thuận khí được, bằng không lại phát giận đến ngất đi mất. Thái y nói, tâm tình ông không thể lên xuống quá lớn được.

“Ngươi cứ như vậy hận trẫm không chết sao, trẫm có chết cũng không tới phiên cái tên súc sinh bất trung bất hiếu ngươi.” Hoàng Đế cười lạnh. Ông ngàn nghĩ vạn nghĩ, không nghĩ tới lại là đứa con trai thứ sáu ông vẫn cho là trung thực. Còn tưởng rằng hắn thật sự chìm trong thi thư sách vở, không nghĩ tới, kẻ lang tâm cẩu phế lại là hắn.

“Tại sao con làm không được. Bọn họ là con của người, chẳng lẽ con không phải là con của người sao? Kẻ ti tiện như Lão Bát, người cũng có thể cho hắn cơ hội, vậy tại sao người không thể cho con cơ hội? Con kém bọn hắn chỗ nào chứ? Còn nữa, người thà rằng sủng ái một đứa câm, cũng không muốn nhìn con một cái. Tại sao, rốt cuộc là con không đúng chỗ nào?” Ninh Vương tao nhã lễ độ thường ngày, hiện tại lại giống như kẻ điên, khôn mặt đầy vẻ dữ tợn đang điên cuồng mà kêu gào ở đó.

Ôn Uyển cả kinh nhìn về phía Ninh Vương. Ông ngoại Hoàng Đế đều đối xử không tệ với mấy người con trai, muốn nói oán hận, thì ai có thể so qua cậu chứ. Tại sao oán khí tích trữ trong hắn còn có thể lớn hơn cả cậu như thế? Chỉ vì, ông ngoại Hoàng Đế không cho hắn cơ hội ngồi trên cái ghế này sao?

Ninh Vương ngẩng đầu lạnh lùng liếc Ôn Uyển một cái, trong mắt giấu không được sự căm hận: “Phụ Hoàng, chỉ là một đứa câm, mà cũng xứng với tôn hào Hoàng quý Quận chúa. Phụ Hoàng, con không phục.”

Ôn Uyển bị dọa đến nỗi vội vàng cúi đầu, tiếp tục giúp đỡ Hoàng Đế thuận khí. Nhưng trong lòng lại phát rét, nàng có đắc tội với hắn sao? Tại sao lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù mà nhìn nàng? Vẫn là châm ngôn nói rất đúng, có câu nói chó sủa thì không cắn người, chó cắn người thường không sủa. Người xúi giục phía sau màn này, thật đúng là Ninh Vương chỉ biết một lòng đọc sách thánh hiền sao? Việc này quả thật quá khó lý giải rồi.

Nghĩ tới đây, Ôn Uyển cười khổ trong lòng. Trước kia nàng đã nghe nói đến sự tàn khốc của cuộc đấu đá lẫn nhau trong hoàng tộc cổ đại, tranh đấu không ngừng giữa huynh đệ phụ tử. Nàng còn cảm thấy vô cùng khoa trương. Ngay cả khi Lão sư bắt nàng học thuộc lòng hàng loạt sách sử, bên trong có rất nhiều sự tích phụ tử, huynh đệ tương tàn, nàng cũng chỉ là xem qua, chứ không để trong đầu, không nhập vào tâm. Thậm chí nàng còn cho rằng Lão sư không có việc gì cho nàng làm nên tìm việc hành hạ nàng, lại không ngờ, hôm nay nàng đã nhìn thấy tận mắt thực tế máu me đầm đìa.

“Chỉ vì vài thứ này, ngươi đã có thể hành thích Hoàng Đế, ngươi đã có thể giết cha à? Ngươi cái đồ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, người đâu, bắt hắn lôi ra ngoài cho ta.” Hoàng Đế giận đến mức cả người phát run. Ông tự hỏi ông đã đối xử với đứa con trai này không tệ, vậy mà nó lại tích tụ oán hận ông nhiều như vậy.

Thị vệ rất nhanh đã kéo Ninh Vương đi ra ngoài, không có một tia do dự. Ôn Uyển nhìn một cách chăm chú, trong lòng run rẩy.

“Phụ Hoàng, nhi thần không có, nhi thần không nghĩ muốn giết Phụ Hoàng. Tại sao Phụ Hoàng người lại không tin nhi thần, Phụ Hoàng, nhi thần không có. Nhi thần có nghĩ tới vị trí kia, thậm chí oán hận Phụ Hoàng tại sao thà cho kẻ ti tiện như lão Bát kia cơ hội, mà cũng không cho nhi thần cơ hội. Nhưng mà nhi thần tuyệt đối không muốn hại Phụ Hoàng. Phụ Hoàng, nhi thần thật sự không có. Người phải tin tưởng nhi thần.” Ninh Vương gào lên, giọng nói vang vọng rất xa rất xa.

Ôn Uyển nghe thấy thì phát run lẩy bẩy. Nàng biết lúc này không nên nói cái gì, không nên làm cái gì, nhưng mà nàng không thể: “Ông ngoại Hoàng Đế , có lẽ thật sự không phải là cậu Ninh Vương, chắc là có người gài tang vật hãm hại cậu. Cậu Ninh Vương học vấn vẫn rất tốt, người vẫn luôn vùi vào nghiên cứu học vấn, học hành cũng có thành tựu. Trong triều có rất nhiều đại nho, danh sĩ cũng khen ngợi người tốt. Cậu Ninh Vương qua thêm vài năm nữa, nhất định có thể trở thành đại văn hào một đời. Ông ngoại Hoàng Đế , vẫn nên cẩn thận điều tra thêm đi. Nếu là nghĩ sai, sẽ khiến cho kẻ xấu trong bóng tối đạt được ý đồ, lại còn tổn thương tình cảm cha con.”

“Ôn Uyển, ý cháu là trẫm già nên hồ đồ rồi, chuyện này lớn như vậy chỉ tùy tiện tìm con trai tới xả giận cho xong việc?” Hoàng Đế lạnh lùng nhìn Ôn Uyển, sắc mặt âm trầm trĩu nặng như tuyết rơi che lấp phía chân trời, khiến người ta lạnh đến tận tim.

Ôn công công ở bên cạnh, nằm rạp xuống mặt đất “Hoàng Thượng, bảo trọng thân thể.”

Ôn Uyển sững sờ nhìn Hoàng Đế tức giận tới cực điểm, vẻ mặt âm lãnh kia, trên mặt lộ ra hung quang với nàng. Ôn Uyển im bặt như ve sầu mùa đông, lại thấy Ôn công công nằm rạp xuống đất. Ôn Uyển cũng lập tức học theo cái bộ dạng giống đại thần khi chọc Hoàng Đế giận dữ như trước kia từng thấy, trán dán lên sàn nhà, cả người rạp xuống đất. Thở cũng không dám thở mạnh một chút.

Toàn bộ Điện Dưỡng Hòa yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng cây bị gió thổi xào xạc bên ngoài.

Hoàng Đế vẫn đứng đấy, dường như đã biến thành một bức tượng điêu khắc. Ôn Uyển nằm rạp xuống mặt đất hơn nửa ngày, động cũng không dám động một chút. Không đến một lúc toàn thân đã lạnh buốt giá rét. Tay đã không phải là tay của mình, chân không phải là chân của mình nữa. Không chỉ có như thế, toàn thân cũng đều cứng đờ. Nhưng dù là như thế, Ôn Uyển cũng không dám xê dịch một chút nào.

Mặt không biểu lộ, thần sắc bất động, cái trán áp lên sàn nhà, thân thể chết lặng, cũng không ngăn nổi sự hoang vắng trong lòng Ôn Uyển. Đều nói gần vua như gần cọp, châm ngôn nói quả thực rất đúng. Nàng khổ cực như thế mà chỉ đổi được tình cảnh thế này, Ôn Uyển cười khổ trong lòng.

Có điều, Ôn Uyển cũng không oán trách gì, vì nàng biết lúc này Hoàng Đế đang trong thời kỳ thịnh nộ. Nghĩ lại thì Hoàng Đế cũng không dễ chịu hơn, làm Hoàng Đế mà làm đến nỗi ngay cả con trai đều muốn giết ông, ai gặp phải hoàn cảnh này mà có thể bình tĩnh được. Được rồi, vì thế nên nàng không so đo nữa. Con trai muốn giết phụ thân, chuyện nghe rợn người như vậy lại phát sinh trên người Hoàng Đế. Hoàng Đế còn chưa giận ngất đi thì ý chí đã mạnh mẽ, thân thể đã vững vàng lắm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK