Mục lục
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo thói quen đến giờ Mẹo (sáu giờ sáng ) Ôn Uyển liền tỉnh. Vừa mở mắt đã nhìn thấy con mắt lóe sáng của người kia đang nhìn mình chằm chằm.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Trên người còn đau không?” Nếu Ôn Uyển không đau, có thể tiếp tục. Ở quân doanh thường thì vào giờ mẹo Bạch Thế Niên sẽ bắt đầu tập võ (năm giờ sáng). Cho nên, từ lúc hắn mở mắt đã nghĩ tới điều này. Nhưng không dám đánh thức Ôn Uyển đang ngủ ngon.

Ôn Uyển rất thành thật lắc đầu: “Không đau, thuốc mỡ kia hiệu quả rất tốt.” Ôn Uyển không biết, lời nói của nàng vừa rơi xuống, người kia liền hóa thân thành sói, đem nàng đè dưới thân.

Hạ thân của Ôn Uyển quả thật không quá đau, nhìn phía bên ngoài, sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng. Nếu mọi khi lúc này hẳn đã thức dậy đánh quyền rồi.

Ôn Uyển nghĩ tới lời nói ấm áp của Bạch Thế Niên tối hôm qua…, còn có cả sự quan tâm, săn sóc nên cũng có chút mềm lòng. Liền thuận theo hắn. Mới đầu thân thể đau đớn làm cho nàng lập tức hối hận, nhưng rất nhanh bị một trận ngứa đến tận xương kéo suy nghĩ của nàng đi mất.

Trong phòng vang lên tiếng Ôn Uyển tựa như khóc nỉ non.

Xong việc, toàn thân Ôn Uyển đều đau, hạ thân lại càng nóng rát như lửa cháy. Lần này so với đêm qua Bạch Thế Niên còn hung mãnh hơn, đem tất cả tinh lực đều buông thả trên người nàng. Xong chuyện, Ôn Uyển nằm ở trên giường, thật sự một chút khí lực cũng không có, ngay cả động cũng không muốn động. Đoán chừng thắt lưng cũng sắp gãy lìa ra rồi.

Ôn Uyển lắc đầu, tên khốn kiếp này thật không biết nặng nhẹ. Mới đầu còn tưởng rằng chỉ dây dưa thân thể thôi, quả thật dã thú chính là dã thú, đừng hy vọng có thể nhẹ nhàng.

Ăn người khác thoả mãn như thế. Ôn Uyển mặc dù rất tức giận, nhưng lại không có nhiều tinh lực đi trừng phạt. Thấy sắc trời còn sớm, lại muốn ngủ tiếp. Hôm trước bị hành hạ một ngày, hôm qua lại bị hành hạ một ngày, liên tiếp hai ngày hai đêm ngủ không ngon giấc. Ôn Uyển tiếp tục ngủ bù.

Bạch Thế Niên mang nước nóng tới, lau thân thể cho nàng. An bài thỏa đáng xong cũng chui vào chăn dán sát người Ôn Uyển. Bạch Thế Niên đã nuôi thói quen suốt hai mươi năm, cho nên hắn không ngủ được nữa chỉ nằm yên nhìn Ôn Uyển ngủ.

Cũng chỉ có Ôn Uyển mới dám như thế này. Nếu là những tân nương khác, ngày thứ nhất về nhà chồng lại dám ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên đỉnh đầu, chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ, ở nhà chồng không ngóc đầu lên được. Từ đầu tới cuối Ôn Uyển hoàn toàn không có cái khái niệm này, Bạch thế Niên lại dung túng nàng. Hạ Dao thì cảm thấy Ôn Uyển mệt nhọc, phải nghỉ ngơi. Về phần những thứ ba dưa hai tảo Bạch gia kia, Hạ Dao không có đặt vào mắt.

Hạ Dao nghe thấy tiếng bước chân lại vang lên một lần, để cho Hạ Ảnh đi hỏi thăm tình huống đem toàn bộ người đuổi đi. Hạ Dao nghĩ sắp tới phải nhắc nhở Quận chúa, coi chừng thân thể.

Tứ phu nhân Lưu thị oán trách nói “Ta nói đại tẩu này. Rốt cuộc muốn bọn chúng ta đợi tới khi nào? Cho dù không đến, cũng phải tới nói một tiếng mới đúng chứ?” Bọn họ còn nghĩ hai người có thể sẽ đến muộn, giờ thìn hai khắc mới tới đây. Nhưng bây giờ cũng đã chờ hai canh giờ, còn không nhìn thấy một cái bóng.

Bình thường…, tân nương tử đầu giờ mẹo ( năm giờ ), phải dậy làm đồ ăn sáng cho người nhà, giờ mẹo canh ba bái kiến trưởng bối trong nhà, kính trà cho trưởng bối. Lúc ăn cơm còn phải đứng chia thức ăn, bắt đầu lập quy củ. Cái này thì hay rồi, giờ thìn còn chưa tới đây.

Người trở lại liền báo. Quận chúa đã rời giường, nhưng lúc này đang rửa rửa mặt. Nói ăn sáng xong sẽ tới đây.

Tất cả mọi người trong sảnh nhìn nhau, trong lòng vô cùng buồn bực. Tại sao đều đi làm vợ người ta lại khác biệt nhiều đến thế? Năm đó khi các nàng gả tới, đều phải nơm nớp lo sợ. Trời chưa sáng rõ đã vội vàng đứng dậy đi bái kiến cha mẹ chồng. Còn phải chia thức ăn, hầu hạ mọi người.

Ôn Uyển cảm giác vừa ngủ thẳng tới giờ thìn ba khắc (tám giờ bốn mươi lăm sáng), khi tỉnh lại vốn tưởng rằng Bạch Thế Niên đã rời đi. Nhưng hắn vẫn theo sát nàng chen chúc một chăn. Ôn Uyển ghét bỏ hắn: “Cách ta xa một chút, dã thú.”

Bạch Thế Niên cười ha hả không ngừng: “Ai bảo vợ của ta hấp dẫn như vậy?”

Hạ Dao nghe được tiếng Ôn Uyển rời giường. Lập tức cho người chuẩn bị nước ấm đưa đến tịnh phòng, hầu hạ Ôn Uyển tắm rửa thay quần áo.

Ôn Uyển bảo Hạ Dao lấy ra một lọ thuốc tiêu trừ máu đọng. Ở chỗ tư mật của mình bôi lên. Sau khi mặc yếm cùng đồ lót vào, bảo Hạ Dao tới xoa bóp lưng cho nàng.

Hạ Dao nhìn dấu vết xanh tím trên người Ôn Uyển. Bất mãn nói: “Cũng không biết nhẹ nhàng một chút sao. Làm Quận chúa thành như thế này.”

Ôn Uyển cười nói: “Ngươi muốn một nam nhân cấm dục nhiều năm như vậy ôn nhu, nhẹ nhàng chẳng khác gì người si nói mộng. Nhưng cũng do thân thể ta được bảo dưỡng quá tốt, vừa đụng vào liền để lại dấu vết, cũng không thể trách hắn toàn bộ được. Hạ Dao, ngươi chuẩn bị thêm mấy bình tốt thuốc một chút.”

Hạ Dao gật đầu, nhẹ nhàng xoa bóp nói: “Quận chúa nhanh như vậy đã bênh vực tướng quân rồi. Ta còn tưởng rằng người sẽ mắng hắn hai ba câu đó”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng có thể làm trò trước mặt Bạch Thế Niên mắng hắn ngu ngốc, dã thú. Nhưng ở trước mặt người ngoài, nơi nào có thể mắng chửi lão công nhà mình. Cho dù Hạ Dao nghe được cũng sẽ không truyền ra bên ngoài. Chẳng qua là giữa phu thê nếu xảy ra chuyện gì, hai người có thể ngồi thẳng thắn nói với nhau. Nhưng không thể cùng người ngoài diễn giải. Ôn Uyển cảm thấy như vậy là không tôn trọng Bạch Thế Niên. Cũng không tôn trọng bản thân mình.

Bạch Thế Niên từ phía ngoài. Nhìn thấy Ôn Uyển liền đi tới: “Vợ. Nàng mặc nam trang hay nữ trang đều rất xinh đẹp. Y phục nào cũng đều nhìn rất đẹp.”

Lúc này Ôn Uyển mặc trên người bộ cung trang đỏ thẫm thêu hoa sen tịnh đế. Hiện tại đã không phải là kiểu tóc thiếu nữ nữa rồi, mà thay vào đó là kiểu búi tóc của phu nhân. Ôn Uyển cũng không cảm thấy gì khác cả.

Hạ Dao được Ôn Uyển ra hiệu liền lui ra ngoài. Lúc trước Ôn Uyển có uyển chuyển đề cập với nàng chuyện muốn cùng Bạch Thế Nên có thời gian ngây ngốc bên nhau, để tăng tiến tình cảm hai người. Cho nên Hạ Dao vô cùng tự giác.

Ôn Uyển cười ha hả không ngừng: “Chẳng lẽ Bạch đại tướng quân thật sự đoạn tụ.”

Bạch Thế Niên cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu, thật ra thì vợ không mặc gì cả càng đẹp mắt, hắn thích hơn. Sờ tới sờ lui cảm giác rất tốt. Nghĩ tới đây, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái.

Ôn Uyển nghe thấy, hóa ra Bạch Thế Niên suy nghĩ cái dạng kia, mặt liền đỏ lên, nhẹ giọng mắng: “Không biết xấu hổ , lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng à? Sau này không cho phép nói.”

Bạch thế Niên vui cười hớn hở , Ôn Uyển mắng tới mắng lui, cũng chỉ có mấy câu như vậy. Đều nói không ra lời điêu ngoa, đanh đá còn không bằng mấy lão già thích mắng chửi người hắn thường thấy. Xem ra cưới một nương tử nhã nhặn, hiểu lễ như vậy cũng có chỗ tốt. Nói nửa câu thô tục mặt đều đỏ lên, da mặt thật mỏng .

Ôn Uyển suy nghĩ rồi cố ý dặn dò: “Ta đã nói với chàng rồi. Hạ Dao và Hạ Ảnh, còn có võ Tinh bọn họ tất cả đều là cao thủ, thính lực tốt vô cùng. Nếu bọn họ ở đây, chàng nói gì với ta bọn họ nghe đều hiểu được, cho nên, sau này chớ nói những lời như vậy nữa.”

Bạch Thế Niên cười đến vui vẻ. Ôn Uyển nhắc nhở như vậy, nói cách khác, đó là bí mật hai người. Về phần nói Hạ Dao và Hạ Ảnh võ công cao cường, hắn cũng không phải là kẻ ngu mà không nhìn ra, Ôn Uyển lo lắng chỉ uổng phí.

Hai người ra khỏi phòng ngủ, phía ngoài đã đem đồ ăn sáng đều xếp đặt tốt. Lúc dùng bữa, tất cả những người còn lại đều đi ra ngoài. Chỉ còn lại hai người. Trước kia còn có Hạ Dao cùng Hạ Ảnh, nhưng tình huống bây giờ khác biệt, hai người rất có ánh mắt mà rời đi.

Đồ ăn sáng của Ôn Uyển từ trước đến giờ đều lấy thanh đạm làm chủ. Một chút cháo, bánh trái ( lương thực phụ ), mấy đĩa thức ăn .

Ăn xong đồ ăn sáng, Hạ Nhàn bưng sữa tươi tới. Ôn Uyển nhìn chỉ có một chén của mình còn Bạch Thế Niên không có liền hỏi: “Tại sao không có của tướng quân?” Ôn Uyển cảm thấy gọi như vậy, sẽ tốt hơn. Nếu gọi là Quận mã, giống như đánh lên danh hiệu của nàng vậy. Về phần hạ nhân gọi nàng Quận chúa hay là phu nhân, Ôn Uyển cảm thấy không sao cả, chỉ là một cách gọi mà thôi.

Hạ Nhàn xin lỗi nói ” Bọn nô tỳ không biết Quận mã cũng uống cái này. Cái này mọi khi chỉ có một mình Quận chúa uống, cho nên, bình thường cũng sẽ chuẩn bị lượng sữa đủ cho một mình Quận chúa. Xin Quận mã tha lỗi, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

Bạch Thế Niên cũng có chút kinh ngạc nhìn Ôn Uyển. Không nghĩ tới, mọi yêu cầu của Ôn Uyển là dựa theo ý nàng đối với hắn. Chẳng qua là hạ nhân không hiểu thôi.

Ôn Uyển cười nói: “Trước kia là thói quen hầu hạ một mình ta. Lần này có thể còn chưa quen thuộc nhưng lần sau không được như vậy nữa. Ngươi nhớ phải lưu tâm.”

Thật ra Bạch Thế Niên cũng không để ý. Nhưng thấy Ôn Uyển nghĩ cho hắn, trong lòng tự nhiên cao hứng. Đối với cuộc sống sau này, Bạch Thế Niên càng mong đợi nhiều hơn.

“Quận chúa.” Hạ Ngữ từ trong nhà đi ra ngoài, sắc mặt rất khó nhìn, hướng một ánh mắt tới Ôn Uyển, Ôn Uyển cảm thấy có chút kỳ quái.

Ôn Uyển cảm thấy Hạ Ngữ như vậy, rất không tôn trọng người khác”Có chuyện gì sảy ra, làm cái gì mà ấp a ấp úng như vậy. Chẳng lẽ còn có chuyện gì không thể nói ra ngoài. Nói đi.” Ôn Uyển cảm thấy bạch Thế Niên ở chỗ này, cũng không có chuyện gì không thể nói. Vợ chồng hai người, nếu ngay ngày đầu tiên sống với nhau đã lén lén lút lút sau lưng lão công, sau này còn chung đụng thế nào.

“Quận chúa.” Hạ Ngữ không khỏi khẩn trương, mặt cũng đỏ lên, nhưng chỉ cắn răng không mở miệng. Ôn Uyển không có cánh nào, chỉ có thể cùng nàng vào bên trong phòng.

Ôn Uyển có chút mất hứng “Làm cái gì vậy, Có chuyện gì mà không thể nói ra ngoài?” . Mới vừa rồi không chuẩn bị sữa tươi cho Bạch Thế Niên, giờ lại làm trò trước mặt hắn chết cũng không nói chuyện, điều này rõ ràng đem hắn bài xích bên ngoài. Nàng còn trông chờ vào chuyện vợ chồng thẳng thắng tín nhiệm lẫn nhau, ân ân ái ái, Nhưng cũng không thể bởi vì người phía dưới sơ sẩy, làm ra chuyện không giải thích được mà khiến cho hai người có ngăn cách. Xem ra, cũng là nàng sơ sót.

“Quận chúa, trên hỉ khăn không có lạc hồng.” Hạ Ngữ khẩn trương. Không có lạc hồng nghĩa tân nương là một kẻ bất trinh, vì thế nhà trai có thể hưu thê .

Ôn Uyển nghe xong mở to mắt nhìn hỉ khăn trắng bị chút ít vẩn đục, nhưng không có màu đỏ như đã dự đoán trước. Ôn Uyển vén chăn lên, nhìn chăn đơn, buồn bực. Bởi vì chỉ có nguyên màu đỏ chót .

Hạ Ngữ ở một bên giải thích: “Quận chúa, trên chăn đơn cũng không có.”

Ôn Uyển nghe xong càng buồn bực, vận khí của nàng có phải cũng quá kém rồi hay không, đêm tân hôn thế thì lại không có lạc hồng. Chuyện bát quái về lạc hồng đêm tân hôn, lúc trước Ôn Uyển đã nghe Hạ Ảnh nói không ít. Lúc ấy là vì muốn dung nhập vào xã hội này tốt hơn, căn bản chuyện bát quái nào cũng đều nghe. Sau đó từ thái độ của thế nhân đối với chuyện bát quái đó, có thể tổng kết ra tình hình cơ bản của xã hội này. Cho nên Ôn Uyển rất rõ ràng, gặp phải loại chuyện đêm tân hôn không có lạc hồng, tân nương chỉ có hai kết cục, một là trực tiếp bị hưu, vứt bỏ về nhà mẹ đẻ. Nếu nhà mẹ đẻ có thế lực cường hãn, hưu thê sẽ khiến đối phương trở mặt kết thù, liền tạm thời ẩn nhẫn, nuốt trôi khẩu khí này, sau đó tân nương sẽ bệnh chết. Thứ hai kết cục đơn giản, tốt nhất chính là làm bạn với thanh đèn Cổ Phật.

Nàng không lo lắng cái này. Chỉ là nếu làm không tốt sẽ khiến nam nhân kia để bụng, liền giống như sa vào một tai hoạ ngầm khổng lồ. Nam nhân kia nhìn rất hào sảng, phóng khoáng , nhưng thật ra lại vô cùng nóng nảy. Trong lòng Ôn Uyển lo lắng. Nàng thấy rất phiền muộn, tại sao lại nàng đụng phải chuyện này? Nhưng dù trong lòng không sảng khoái, trên mặt cũng không biểu lộ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK