Hoàng đế nghe được Minh Duệ đã bớt sốt cao, còn đang thở phào nhẹ nhõm thì đã nhìn thấy sắc mặt của Tôn công công có chút gấp gáp: "Hoàng thượng, Quận chúa té xỉu. Thái y nói, Quận chúa đang bắt đầu sốt cao. Người trong phủ đệ nói đã mời Diệp thái y đi qua chẩn bệnh cho Quận chúa." Trương thái y am hiểu các chứng bệnh phụ khoa cùng bệnh của trẻ nhỏ, còn Diệp thái y lại là cao thủ chữa bệnh cho người lớn.
Sau khi Hoàng đế rõ liền từ trên ghế rồng đứng bật dậy: "Cái gì? Té xỉu?" Hoàng đế lập tức chạy tới phủ Quận chúa. Lúc này Ôn Uyển còn không có tỉnh lại, hoàng đế nhìn Ôn Uyển lặng yên nằm ở bên giường, gương mặt tái nhợt không có một tia máu nào. Thỉnh thoảng chân mày cau lại, thỉnh thoảng lại hít thở nặng nề, có thể nhìn ra được mặc dù đang ở trong mơ nhưng người này cực kỳ không yên lòng.
Hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển như vậy thì rất khó chịu. Qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy cái bộ dáng này của Ôn Uyển, nhớ tới năm đó thời điểm Ôn Uyển trúng độc, khuôn mặt khi ngủ vẫn an tĩnh hài hòa, lại không nghĩ rằng lần này thật sự đã dọa sợ Ôn Uyển rồi.
Diệp thái y chẩn xong rồi nói : "Hoàng thượng, Quận chúa gần đây ưu tư quá độ, hôm qua mệt nhọc quá độ, mới bị bệnh. Quận chúa cần thoải mái, buông lỏng tinh thần, nghỉ ngơi thật tốt." Nói lại thì như thế cũng đã là không tệ rồi, trượng phu còn không biết sống chết, hài tử bệnh nặng. Có thể nhịn đến hiện tại bị bệnh, hài tử tất cả cũng đã tốt rồi, trong lòng Diệp thái y lầm bầm, như vậy cũng đã là rất tốt.
Hạ Dao đem cơn ác mộng của Ôn Uyển nói với hoàng đế: "Hoàng thượng, Quận chúa là bị cơn ác mộng này dọa sợ, cả ngày hoảng sợ tới ăn cơm cũng không nổi, ngay cả thân thể mình không khoẻ cũng không cảm giác được." Nàng hai ngày này cũng loay hoay xoay quanh nên cũng không phát hiện được là Ôn Uyển sinh bệnh, nếu không thì sẽ không khiến cả hai mẹ con đồng thời đều ngã bệnh.
Trên mặt Hoàng đế có chút ít thần sắc lo lắng.
Sau khi Ôn Uyển tỉnh lại xong, cảm giác thấy đầu rất nặng. Nhìn thấy mình nằm ở trên giường, ngồi bên cạnh là hoàng đế. Lập tức sắc mặt liền trắng bệch , nắm lấy tay của hoàng đế mà kêu lên : "Cậu Hoàng đế. Cậu Hoàng đế. . . . . ." Sẽ không, hoàng đế không phải là tới đưa tin ác mộng của Bạch Thế Niên báo cho nàng chứ?
Hoàng đế thấy Ôn Uyển sắc mặt tái nhợt, trong mắt còn mang theo nhiều tơ máu, bờ môi khô khốc , đầu tóc có chút tán loạn, hôm nay thân thể của Ôn Uyển yếu đuối tới mức dường như chỉ cần có 1 cơn gió thổi tới thôi cũng sẽ thổi ngã được nàng. Đây là lần đầu tiên hoàng đế nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Ôn Uyển. Trước đây thì khắp nơi đều tỏ vẻ già dặn, giống như trời có sập xuống cũng không phải chuyện của nàng vậy.
Hoàng đế đẩy Ôn Uyển nằm xuống, đắp kín chăn cho Ôn Uyển : Là cậu nghe được con hôn mê nên mới chạy tới, hiện giờ tạm thời còn chưa có nhận được tin tức của Bạch Thế Niên, chắc là sẽ nhanh thôi, con đừng có lo lắng. Thái y nói là do con mệt nhọc quá độ cộng thêm mấy ngày nay quá buồn rầu lo lắng, bản thân sốt cao cũng không biết nữa. Đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi còn không thương tiếc thân thể như thế, làm sao có thể để cho ta yên tâm được đây ."
Ôn Uyển thở ra một hơi. Không phải là tin dữ của Bạch Thế Niên là tốt rồi. Thân thể của chính mình nàng biết rất rõ, gần đây chính vì bị quá nhiều việc xoay quanh vượt quá khả năng chịu đựng nên có chút sốt lên, vốn dĩ trước đây cũng không phải chưa từng có, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi : "Cậu hoàng đế, hài tử thế nào?"
Hoàng đế thấy Ôn Uyển vừa mới mở mắt đã hỏi tới hài tử: "Đều rất tốt!" Tạm ngừng một chút sau đó lại nói: "Chờ lần này Bạch Thế Niên bình an rồi thì cậu để cho hắn về kinh thành nhé, như vậy con cũng không cần phải lo lắng nữa."
Ôn Uyển lắc đầu: "Nếu chàng khỏe rồi thì để cho chàng tự lựa chọn theo ý mình đi, mặc dù con rất muốn chàng có thể trở lại, nhưng con cũng không muốn chàng oán con . Chính chàng nguyện ý trở lại thì tất nhiên là tốt rồi, nếu không muốn trở lại thì con tiếp tục chờ, con đã từng hứa rằng con sẽ chờ chàng mười năm ."
Hạ Dao xoay người, rót một chén nước trong. Ôn Uyển nhận lấy nước, cẩn thận uống hai ngụm . nhưng cảm thấy không có tinh thần, Ôn Uyển vẫn không yên lòng được: "Hài tử như thế nào? Đem con ôm tới cho ta nhìn một chút."
Sắc mặt hoàng đế có chút buông lỏng : "Con yên tâm, hai hài tử có thái y cùng với ma ma chiếu cố, không có việc gì." Trương thái y đáng thương đã trở thành bảo mẫu của đứa nhỏ rồi.
Hạ Dao cũng ở bên cạnh nói: "Đúng vậy a Quận chúa, nếu là Đại Bảo Tiểu Bảo thấy người thì người lại không thể nghỉ ngơi thật tốt được rồi. Phải ăn một chút gì đó, mới nghỉ mơi một chút cho thật tốt. Nếu người lại sinh bệnh thêm lần nữa thì đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?"
Hạ Hương bưng một chén cháo tới, sau khi Ôn Uyển uống cháo xong thì nằm xuống nghỉ ngơi. Hoàng đế nói với nàng: "Con cũng đừng có hù dọa mình nữa, không phải chỉ là một cơn ác mộng hay sao? Bạch Thế Niên trước kia gặp nhiều khó khăn đều có thể vượt qua được, cũng sẽ không bỏ lại con cùng với đứa nhỏ đâu. Phải chú ý dưỡng thân thể cho thật tốt. Nếu con còn như vậy nữa hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ, không vì một mình con thì cũng phải vì đứa nhỏ mà suy nghĩ chứ. Lần này Minh Duệ cũng vì ở cùng một chỗ với con nên mới ngã bệnh. Con nên yêu quý chính bản thân mình cho tốt."
Ôn Uyển gật đầu: "Cậu Hoàng đế yên tâm, con sẽ tự chăm sóc bản thân." Ngàn Nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới là Minh Duệ sẽ lây bệnh qua cho mình đấy.
Thuốc bưng tới đây, Ôn Uyển nhíu mày. Nàng đã nhiều năm không uống thuốc qua rồi, hôm nay lại uống thuốc, khụ, nghĩ đến hai đứa bé, Ôn Uyển vẫn là nhận mệnh mà nhận lấy thuốc, uống giống như uống độc dược vậy.
Hoàng đế nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển: "Lại nghỉ ngơi cho thật tốt, xem con mấy ngày qua đều tiều tụy thành cái bộ dáng gì rồi." Nhìn Ôn Uyển nhu nhược bất lực thì hoàng đế rất đau lòng. Nếu ban đầu không để cho Ôn Uyển gả cho Bạch Thế Niên, cũng sẽ không có những chuyện như hiện tại rồi.
Ôn Uyển cũng rất biết điều mà nằm xuống ngủ.
Hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển vừa mới ngủ xuống xong thì đứng lên hỏi Hạ Dao: "Ngươi nói, ban đầu có phải là trẫm sai lầm rồi hay không?"
Hạ Dao trầm mặc một chút sau nói: "Hoàng thượng không cần đau lòng. Quận chúa là tự nguyện gả . Nếu không, Quận chúa cũng sẽ lập kế phá hỏng. Chỉ hi vọng Bạch Thế Niên có thể bình an, như vậy thì Quận chúa mới có thể nhanh chóng trở lại bình thường được." Chỉ có Bạch Thế Niên bình an vô sự, Ôn Uyển mới có thể chân chính lên tinh thần . Nếu là, nếu là. . . . . .
Hạ Dao nhớ tới thời điểm lúc trước tiên hoàng băng hà, Ôn Uyển khóc tới ngất xỉu đi. Nếu như Tướng quân thật sự có chuyện gì, Hạ Dao cũng không biết là Quận chúa có thể chống đỡ nổi hay không? Mặc dù không có Tướng quân ở bên cạnh nhưng Hạ Dao biết ở trong lòng Quận chúa, Tướng quân chính là điểm tựa để cho Quận chúa dựa vào . Nếu như là không có cái điểm dựa này này thì Quận chúa... cho dù có là vì hài tử nên Quận chúa có thể tỉnh lại đi, nhưng cũng có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ thoải mái của Quận chúa nữa
Hoàng đế gật đầu: "Sẽ bình an, nhất định sẽ bình an." Bất kể là công hay tư thì hoàng đế đều không hy vọng Bạch Thế Niên gặp chuyện không may.
Hoàng đế trở về trong hoàng cung xong thì một lượng lớn dược liệu cũng được ban thưởng xuống. Mặt khác Trương thái y cùng với Diệp thái y cũng vào ở trong phủ Quận chúa không ra ngoài nữa. Trương thái y thì chuyên chăm sóc đứa nhỏ, còn Diệp thái y không phải chuyên chăm sóc đứa nhỏ, vì thế nên tất cả mọi người cũng có thể đoán được là Ôn Uyển ngã bệnh cùng với đứa nhỏ rồi.
Tin tức kia không phải là tin tức gì cơ mật nên rất nhanh cũng được xác nhận. Ôn Uyển và đứa nhỏ quả thật là ngã bệnh rồi. Hiện tại lúc này Ôn Uyển còn hôn mê bất tỉnh.
Như Vũ nhận tước tin tức kia cũng không có đưa thiếp gì cả, trực tiếp kêu người đi khố phòng chuẩn bị những dược liệu tốt nhất đưa tới phủ Quận chúa.
Như Vũ khẽ thở dài: "Cho dù có là người sắt thì cũng không thể chịu được." Trượng phu không biết sống chết, con nhỏ lại sinh bệnh nặng. Không ngã bệnh thì mới là kỳ quái đấy!
Dung ma ma mấp máy môi : "Nương nương, nếu bây giờ có thể tới phủ Quận chúa là tốt nhất."
Như Vũ cười khổ, phủ Quận chúa vây giờ đóng chặt đại môn, đừng nói là nàng, cho dù Mai nhi có quan hệ thân mật nhất với Ôn Uyển cũng không thể đi vào trong phủ đệ của Quận chúa. Nàng thì đừng nghĩ tới: "Nếu như ta đoán không nhầm thì phủ đệ của Quận chúa phải đợi tới khi tin tức của Bạch Thế Niên xác thực xong, chúng ta mới có thể đi vào được.
Mai nhi biết chuyện Ôn Uyển cả người lớn và trẻ nhỏ đều ngã bệnh, lập tức phái người đi qua nhìn một chút xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, nếu không phải là không hợp lễ nghĩa thì các nàng cũng muốn trực tiếp tới phủ Quận chúa rồi.
Mai nhi hết sức lo lắng: "Chàng nói xem làm sao lại họa vô đơn chí như vậy chứ? Hiện tại Bạch Tướng quân gặp chuyện không may, đứa nhỏ cũng ngã bệnh rồi, này này. . . . . ." Phía sau là những lời không may, Mai nhi thật sự không thể nói được nữa. Bất kể là ai gặp chuyện không may thì Ôn Uyển đều không thể chịu nổi đả kích này.
La Thủ Huân cũng cau mày: "Quay trở lại phủ Quận chúa đi, nhìn một chút xem có gì cần hỗ trợ hay không? Có thể giúp liền giúp, nếu như trạng thái của Ôn Uyển không tốt thì nàng qua đó mấy ngày đi, cho dù không làm cái gì cả, chỉ phụng bồi nàng ấy trò truyện thôi cũng tốt." Bên cạnh có một người nói chuyện, thì sẽ không suy nghĩ tới những chuyện không tốt kia, cũng sẽ tốt hơn. Hôm nay trong phủ Quận chúa quả thật không có lấy một người tâm phúc.
Người phái đi rất nhanh liền quay trở lại: "Thế tử, Phu nhân, Hạ Dao cô nương tự mình gặp nô tỳ, bảo nô tỳ chuyển lời với Thế Tử cùng Phu nhân. Quận chúa cùng hai công tử đều rất tốt, hai người đừng quá lo lắng." Sau đó nói lại đứa nhỏ đã khoẻ, Ôn Uyển Quận chúa cũng đã uống thuốc rồi, không có chuyện gì nữa gì.
Trong lòng Mai nhi vẫn còn sợ hãi: "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."
Người phái đi qua còn nói: "Phu nhân, Hạ Dao cô nương nói. Nếu như phu nhân muốn đi qua, thì tùy thời có thể đến. Không cần phải đưa thiếp." Vậy cũng là ưu đãi đặc biệt rồi.
Mai nhi suy nghĩ xong liền nói: " Bây giờ Ôn Uyển còn đang ngủ, chậm một chút nữa rồi ta sẽ qua." Hiện tại mà qua đó, Ôn Uyển còn đang ngủ say, hài tử đoán chừng cũng đang ngủ say đi, lại mất công chờ vô ích.
Ôn Uyển bị bệnh, hôm nay chủ sự trong phủ đệ chính là Hạ Dao, bởi vì theo như lời nói của Ôn Uyển nên người trong phủ cũng dã biết thân phận của Hạ Dao, không giống như trước, cảm thấy Hạ Dao là cầm lông gà xem là lệnh tiễn nữa, cộng thêm uy tín của Hạ Dao, mấy quản sự phía dưới tất cả đều rất trấn định, trong phủ Quận chúa vẫn như những ngày thường, đều rất ngay ngắn rõ ràng.
Kỳ Mộ nghe được Ôn Uyển cũng ngã bệnh thì "Không nghĩ tới." Ban đầu Ôn Uyển thiết kế nhiều đề mục gian xảo như vậy chính là vì không muốn lấy Bạch Thế Niên làm chồng, hôm nay xem ra nữ nhân cuối cùng vẫn cứ là nữ nhân thôi.
Kỳ Mộ đang nói chuyện cùng phụ tá, thì người phái đi tới phủ Lục hoàng tử quay trở về nói : "Vương gia, Hà trắc phi trong Phong vương phủ thân thể khó chịu nên hôm nay sẽ không tới."
Kỳ Mộ nghe xong sắc mặt cứng đờ, một chút cũng không che dấu không vui ở đáy mắt: "Biết rồi. Ngươi đi tới nói với Vương Phi một tiếng, sai người đưa chút dược liệu qua." Hiện tại đã ba ngày không tới phủ đệ của hắn rồi, cũng chỉ vì một nữ nhân, mà còn không phải là bệnh sắp chết.
La thị nhìn thấy khuôn mặt không vui vẻ của trượng phu, trong bụng cũng có thể đoán được lý do vì sao mà mất hứng: "Vương gia, chuyện này cứ coi như không biết đi. Bằng không, chàng nói ra sẽ làm tổn thương tình cảm huynh đệ." Hôm nay xem ra, Hà thị kia quả thật đúng là yêu tinh, không ngờ lại có thể làm cho Lục hoàng tử mê muội tới đầu óc choáng váng.
Kỳ Mộ lắc đầu"Cứ nhìn một chút đã!"
Ôn Uyển mở mắt đã nhìn thấy Duệ ca nhi nằm ở bên cạnh, còn có Cẩn ca nhi ở trên giường bò qua bò lại . Ôn Uyển nhìn Hạ Dao ở giường nhỏ bên cạnh : "Sao ngươi lại có thể đem đứa nhỏ đặt ở bên cạnh ta, nếu như lây bệnh . . . . "
Hạ Dao cũng rất bất đắc dĩ. Hài tử làm ầm ĩ tới phát hoảng, nàng thật không có biện pháp nào : "Quận chúa, không phải là thuộc hạ muốn đem đứa nhỏ đặt ở trên gường, là Duệ ca nhi nhất định phải muốn ở bên cạnh Quận chúa, nếu không được hắn liền náo loạn, Cẩn ca nhi thấy Duệ ca nhi náo loạn thì hắn cũng làm theo . Náo loạn cũng đã nửa ngày, cuống họng đều khàn cả ra rồi."
Ôn Uyển muốn đứng dậy nhưng lại thấy cả người mềm nhũn, toàn thân không có một chút sức lực nào. Giống như trước đây bị trúng độc vậy. Hạ Dao vội vàng chạy tới vịn Ôn Uyển tựa vào đầu giường.
Diệp thái y nghe thấy Ôn Uyển tỉnh lại, vội vàng đi vào. Sau khi bắt mạch cho Ôn Uyển xong liền nói " Quận chúa, người cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, căn cơ của người vốn mỏng, lại còn mệt nhọc như vậy thì rất dễ phát bệnh nặng."
Ôn Uyển gật đầu: "Ta sẽ ." Diệp thái y coi như quen biết Ôn Uyển nhiều năm, trước kia Ôn Uyển có thể không lớn phối hợp. Nhưng kể từ khi có hài tử, Ôn Uyển vô cùng phối hợp với thái y.
Trương thái y cũng chẩn đoán lần cuối cho Duệ ca nhi xong. Vừa nói Duệ ca nhi đã không còn chuyện gì, ăn uống chú ý một chút, lại để cho người phía dưới tỉ mỉ chăm sóc, có sinh hoạt gì thì cũng đừng để bị lạnh là được rồi.
Ôn Uyển cúi đầu nhìn Duệ ca nhi không nói lời nào : "Không có chuyện gì là tốt rồi. Trương thái y, ta cũng ngã bệnh rồi. Đứa nhỏ ở bên cạnh có thể bị lây bệnh hay không?"
Minh Duệ cũng đã qua thời kỳ lây bệnh, nhưng nếu Minh Cẩn bị lây bệnh qua, hiện tại nàng cũng không còn tinh lực để chiếu cố Minh Cẩn nữa rồi.
Ôn Uyển ăn đồ ăn, để cho hai ma ma bón cho đứa nhỏ ăn. Nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Dao cũng rất mỏi mệt : "Ngươi đi nghỉ ngơi một chút. Hiện tại ta ngã bệnh rồi, ngươi ngàn vạn lần không thể ngã bệnh nữa được, nếu không thì trong phủ đệ, một người làm chủ cũng không có. Đi nghỉ ngơi đi, chỗ này của ta đã không còn chuyện gì, nếu có việc gì thì ta sẽ gọi ngươi."
Hạ Dao cũng có chút mệt mỏi. Mấy ngày qua quan tâm Ôn Uyển, còn muốn trông coi cả một đống chuyện trong trong ngoài ngoài. Cũng nghe theo lời của Ôn Uyển mà đi nghỉ ngơi.
Trương thái y biết hai đứa bé náo chết náo sống muốn ở bên cạnh Ôn Uyển: "Hôm nay Quận chúa cùng đại ca Nhi đã hạ sốt rồi. Tiểu công tử cũng không còn chuyện gì, hẳn là sẽ không sao cả, nếu có chuyện gì gọi thần là được." Hiện tại hắn cùng với Diệp thái y đều tiến vào ở trong phủ Quận chúa, nếu có vấn đề gì thì cũng có thể chạy tới trước tiên.
So sánh với việc đi tới những phủ khác xem bệnh thì Diệp thái y cùng với Trương thái y ở lại trong phủ Quận chúa cũng an tâm không ít. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, căn cơ thân thể của Ôn Uyển không tệ, hai đứa nhỏ tất cả đều được Ôn Uyển nuôi rất khỏe mạnh. Người làm đại phu thì sợ nhất là gặp phải những đứa nhỏ có thân thể yếu ớt. Buổi sáng phát sốt, buổi tối lại phát sốt. Minh Duệ cùng với Minh Cẩn đều không có xuất hiện những hiện tượng như vậy, ngay cả ngã bệnh cũng rất ít.
Có thái y trấn giữ ở trong phủ đệ, Ôn Uyển yên tâm không ít. Mọi người đi rồi, lại nhìn Minh Duệ biết điều đáng yêu giống như mèo con: "Bảo bảo, làm con sợ rồi."
Minh Duệ yên tĩnh nằm ở bên cạnh Ôn Uyển, nhẹ nhàng lắc đầu . Ôn Uyển hôn trán Minh Duệ một cái: "Bảo bảo thật ngoan, mau nghỉ ngơi sớm cho tốt để đem bệnh dưỡng khỏi sớm một chút mới tốt."
Minh Duệ không náo, nhưng Cẩn ca nhi thì bò tới trong ngực Ôn Uyển. Ôn Uyển dù không còn sức lực, nhưng sức lực để ôm Minh Cẩn thì vẫn có: "Con khỉ bướng bỉnh, mẹ cũng đã ngã bệnh rồi mà còn không an phận, cũng không biết học tập giống như ca ca con."
Minh Cẩn nghe Ôn Uyển oán trách, nhìn lại ca ca yên tĩnh. Cũng núp ở bên cạnh Ôn Uyển , không hề chạy loạn nữa. Ôn Uyển sờ sờ cái trán của Minh Cẩn, lấy chăn đắp thêm cho hắn.
Ôn Uyển hỏi Hạ Dao vừa đi vào : "Còn không có tin tức sao?" Thật ra thì tự bản thân Ôn Uyển biết, tin tức không thể tới nhanh như vậy, cũng không biết làm sao lại mơ giấc mơ như thế, hi vọng là ngược lại, nếu không thì sau này nàng cũng chỉ có thể sống cùng đứa nhỏ, mẹ con nương tựa lẫn nhau rồi