Minh Cẩn rất lười, không muốn đứng. Vừa mới đứng liền giống như chân bị mềm, đáng tiếc Ôn Uyển lại không cho bé ngồi. Minh Cẩn không muốn, liền oa miệng khóc. Khóc cũng vô dụng, Ôn Uyển sẽ không nuông chiều cho hư, nhưng tên tiểu tử này lại quá lười, đoán chừng cứ tiếp tục như thế này, về sau sẽ chỉ có thể là con heo nhỏ hết ăn lại nằm a. Lại còn có Minh Duệ ở cùng một chỗ, đến lúc đó, còn không biết được sẽ thành cái dạng gì nữa.
Ôn Uyển đang giúp Minh Cẩn đứng, chỉ nghe thấy Hạ Dao hô lên một tiếng. Ôn Uyển vừa quay đầu, liền nhìn thấy Minh Duệ té lăn trên đất, quỷ dị hơn chính là, còn đang lăn một vòng trên đất. Quan ma ma đến ôm bé, bé liền hất ra, ý là ngươi ngăn cản việc của ta.
Ôn Uyển giao Minh Cẩn cho Chu ma ma. Đi tới kiểm tra bé một chút. Cũng may nơi này được lót thảm rất dày, nên trên người Minh Duệ không có bị bầm tím chỗ nào. Lúc đầu Ôn Uyển cũng sợ hài tử té bị thương, nên mới lót thảm rất dày, bây giờ cũng đúng lúc, không sợ hài tử bị ngã “Cục cưng, có ngã đau hay không? Đau thì nói cho mẹ biết.”
Minh Duệ khẳng định là không thấy đau, bởi vì bé còn muốn đi. Ôn Uyển đành phải cẩn thận giúp bé tập đi, từ từ, lảo đảo đi tới đi lui, trái nghiêng phải ngả, Ôn Uyển thấy vậy kinh hãi vỡ mật, chỉ sợ bé lại ngã. Tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Minh Duệ, Ôn Uyển liền nở nụ cười, tiểu tử này.
Đi gần nửa ngày, đầu Ôn Uyển đầy mồ hôi, trên trán Minh Duệ cũng toát ra toàn mồ hôi hột. Ôn Uyển liền cầm lấy cái quạt nhỏ quạt một chút. Minh Cẩn thì khó có được lúc không phải đứng, bắt đầu vui tươi hớn hở nhìn Ôn Uyển giúp Minh Duệ tập đi. Đến lúc Ôn Uyển cầm quạt quạt cho Minh Duệ liền bò tới. Cũng muốn Ôn Uyển quạt mát cho bé.
Ôn Uyển vỗ một cái lên mông nhỏ của Minh Cẩn: “Tiểu tử nhỏ mọn.”
Minh Duệ nghỉ được một lúc, tiếp tục đi. Vốn dĩ Ôn Uyển đang muốn đỡ liền nhìn thấy bé đi lảo đảo, nhưng lại không ngã. Nên mặc kệ để bé tự tập đi. Cũng bảo mấy nha hoàn bà tử không đỡ bé. Để cho bé tự học đi. Duệ Ca Nhi ngã xuống liền bò dậy, bò dậy đi được hai ba bước lại ngã, rất có tính kiên nhẫn.
Ôn Uyển than thở: “Làm sao biết đi mà lại không muốn mở miệng gọi một tiếng mẹ thế? Đã dạy con nhiều lần rồi, sao lại không nói vậy hả?” Trong lời nói của Ôn Uyển chứa đựng sự cô đơn. Tiểu tử này tinh quái như vậy, khẳng định đã có thể mở miệng nói chuyện. Nhưng chỉ là không chịu mở miệng thôi.
Minh Duệ giống như không nghe thấy Ôn Uyển đang nói cái gì.
Hạ Nhàn mang một quả dưa gang được ngâm từ trong giếng ra. Cắt thành từng miếng rồi bưng tới đây. Ôn Uyển cầm lấy, dùng muỗng nhỏ đút cho hai tiểu hài tử. Minh Cẩn thì rất thích còn Minh Duệ có cũng được mà không có cũng không sao. Càng như vậy, Ôn Uyển càng cho hắn ăn nhiều hơn. Mặc dù Minh Duệ không có hứng thú, nhưng Ôn Uyển đút thì hắn cũng ăn.
Minh Cẩn thì được bá vú đút cho từng chút một, Minh Cẩn có ăn nên không ganh tị nữa. Ôn Uyển ôm lấy Minh Duệ, khẽ than thở nhẹ giọng nói: “Cục cưng, mẹ chờ con mở miệng gọi mẹ. Đệ đệ con cũng không biết lúc nào có thể nói chuyện đây? Thật hi vọng hai đứa có thể mở miệng gọi mẹ.”
Minh Duệ ngửa đầu nhìn Ôn Uyển một cái, liền cúi đầu.
Sau khi ăn xong, Minh Duệ lại tiếp tục phấn đấu.
Ôn Uyển nhìn lại Cẩn Ca Nhi còn đang ngồi dưới đất: “Tiểu Bảo, ca ca đã bắt đầu học đi, còn con thì đứng cũng không muốn đứng. Con muốn tương lai thành một con sâu gạo quần áo đưa tận tay cơm đưa tới tận mồm hay sao? Tiểu Bảo, muốn làm một con sâu gạo thì bản thân cũng phải kiếm đủ tiền, sau đó mới có thể sống cuộc sống một con sâu gạo. Con đừng có trông mong vào mẹ nuôi con thành con sâu gạo nhé.”
Cẩn Ca Nhi mới mặc kệ, bé không muốn đứng đâu. Ngồi thoải mái hơn, sao lại muốn đứng? Đứng lâu sẽ bị tê chân. Ôn Uyển lại giúp bé đứng dậy, bé liền oa miệng ra khóc: “Oa……”
Ôn Uyển thấy vậy liền thả bé xuống, còn mình thì ở một bên nhìn. Mặc kệ Cẩn Ca Nhi khóc, còn bảo người bên cạnh đều đi ra ngoài hết. Cẩn Ca Nhi khóc một hồi lâu, không thấy Ôn Uyển đến dỗ bé, những người khác cũng không tới dỗ. Liền len lén liếc nhìn Ôn Uyển một cái, thấy Ôn Uyển đang ăn ngon lành, không thèm quản mặc kệ bé. Bé liền không khóc nữa mà nhìn Ôn Uyển chằm chằm.
Ôn Uyển biết Minh Cẩn đang len lén quan sát nàng vì nàng cố ý không để ý đến bé. Minh Cẩn không biết làm sao, không thể làm gì khác là bò đến bên cạnh Ôn Uyển. Lôi kéo lấy y phục Ôn Uyển. Nhìn Ôn Uyển, đưa ra cái mặt đáng thương. Ôn Uyển liền giúp bé đứng lên: “Tiểu Bảo, con phải học tập ca ca. Sau này con có muốn trở thành một con sâu gạo, cũng phải tay làm hàm nhai, làm một con sâu gạo có bản lĩnh.” Tên tiểu tử này thông minh thì thông minh thật, nhưng lại rất lười. Có thể nằm sẽ không ngồi có thể ngồi sẽ không đứng, đoán chắc rằng sau này có thể đứng tuyệt đối sẽ không đi. Ôn Uyển cũng không thể chiều theo tính tình của bé. Tiểu tử này nếu không dạy dỗ tốt, sẽ trở thành một tên quần là áo lụa. Ôn Uyển tuyệt đối không cho phép con mình trở thành một tên quần là áo lụa.
Minh Cẩn rất ủy khuất nhưng trải qua một lúc khóc đến mệt cũng biết là Ôn Uyển sẽ không chiều theo bé. Cho nên ngoan ngoãn đứng ở đó. Ôn Uyển cũng không miễn cưỡng Minh Cẩn phải tập bước đi giống như Minh Duệ. Nhưng tính tình đứa bé này khiến cho Ôn Uyển rất nhức đầu. Lúc này mới chỉ là tiểu hài tử chưa tới một tuổi, sau này nàng phải như thế nào mới dạy được nó đây?
Mai Nhi đến chơi nói chuyện phiếm với Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển còn chưa chuyển chỗ: “Tại sao không đi Tiêu Tương quán vậy? Ta còn định ở chung chỗ mát mẻ với ngươi nè”
Ôn Uyển nhìn về phía sương phòng bĩu môi: “Nơi đó hơi lạnh, ta hỏi thái y rồi, thái y nói tốt nhất là không nên chuyển chỗ. Nếu không, Tiểu Bảo sẽ bị sốt trở lại.” Tình nguyện nóng một chút, cũng không muốn cho tiểu hài tử bị sốt. Hài tử không khoẻ, nàng cũng chịu tội theo.
Mai Nhi mới vỡ lẽ thì ra là vậy. Năm trước trời vừa nóng liền phải chuyển đến ở trong rừng trúc, nơi nào mát mẻ thì nàng chuyển qua “Rốt cuộc làm mẹ rồi, thì cái gì cũng không quan trọng bằng hài tử.” Làm mẹ rồi, cái gì cũng phải suy nghĩ cho hài tử. Chính mình chịu khổ cũng không nỡ để cho hài tử chịu khổ.
Hai người nói một hồi lâu, Ôn Uyển mới hỏi: “Phủ đệ của ngươi bây giờ bận rộn như vậy, còn tại lúc thời tiết nóng này mà đến đây, nói đi, có chuyện gì?” Mặc dù hai người có quan hệ tốt, nhưng thời tiết đang nóng như vậy, không có việc gì sẽ không tới cửa.
Mai Nhi cũng không giấu diếm: “Không thể gạt được ngươi a. Cửa hàng kia của ta, hiện tại nhận hàng không có nhanh như trước kia nữa, bọn họ nói muốn nâng giá. Nâng giá cũng được thôi, nhưng mà giao hàng thì lại chậm chạp kéo dài. Hai ngày trước ta còn nghe được, nội bộ thương hành có vấn đề. Ta lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ đến thời điểm ngươi tiếp nhận, có thể thương hành sẽ rối loạn.”
Ôn Uyển trầm mặc một chút rồi nói ra: “Tạm thời không loạn được.”
Mai Nhi nhìn thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, biết trong lòng nàng đã có tính toán, nên không nói thêm gì nữa. Cùng Ôn Uyển nói về tin tức Bát Quái trong kinh thành, nữ nhân nha, bất cứ dạng nữ nhân nào đều rất thích Bát Quái. Chuyện Bát Quái lại không thể tránh được nói đến chuyện kết hôn.
Ôn Uyển cũng bởi vì đề tài này mà nhớ đến chuyện hôn sự của Minh Hoài: “Ngươi xem một chút có cô nương nào vừa độ tuổi hay không? Ngươi cũng biết, ta không ra khỏi cửa lớn, lại không đi lại với nữ quyến nhà quyền quý quan lại. Cộng thêm tình huống của Minh Hoài đặc thù. Phải có người giao tiếp tốt, đề cử giúp ta.”
Mai Nhi không giống như Ôn Uyển, nàng là phu nhân thế tử, phải tham gia đủ các loại xã giao. Những năm này Mai Nhi giao du đi lại trong cái vòng luẩn quẩn của phu nhân nhà quyền quý, nhân duyên không tồi. Mặt khác, Mai Nhi còn là người phát ngôn của Ôn Uyển. Ôn Uyển ăn ở đâu, các loại món ăn đa dạng thế nào, dùng những món đồ kỳ quái khác lạ ra sao, còn có các kiểu y phục mới mẻ, cũng là những thứ người khác thích nghe.
Làm mai là chuyện mà các phu nhân thích làm. Mai Nhi cũng không ngoại lệ “Chỉ cần điều kiện không quá hà khắc thì tìm được cô nương thích hợp cũng không phải là vấn đề quá khó.”
Ôn Uyển liền nói ra điều kiện: “Thư hương thế gia thì thôi đi. Bình thường một cô nương được giáo dục trong môi trường đó thanh cao muốn chết. Nếu thật sự làm mai cho Minh Hoài, phu thê sống với nhau xảy ra bất hòa không vui thì ngược lại là lỗi của ta.”
Mai Nhi gật đầu, lặng im suy nghĩ một chút liền nói: “Ngươi có điều kiện gì?” Vấn đề hiện tại chính là Ôn Uyển chịu ra mặt, điều kiện cũng không thể quá kém. Bằng không mặt mũi của Ôn Uyển biết để vào đâu. Hơn nữa theo ý của Ôn Uyển để lộ ra, người nhà người ta cũng đều nguyện ý. Dù sao, bắp đùi của Quận chúa, không biết bao nhiều người muốn ôm đấy.
Ôn Uyển suy nghĩ, trước tiên nói ra điều kiện của Minh Hoài. Sau mới nói ý của mình: “Ý của ta, không nên là loại người quá thanh cao cậy mạnh, tính tình nhu hòa một chút cũng không sao. Những thứ khác, trước không nói. Nếu thích hợp, lại để cho Đại phu nhân nhìn xem có được hay không ? Nếu ta đã nói đến chuyện này thì cũng nên bỏ chút tâm tư xem sao ?”
Mai Nhi cười nói: “Sợ là tìm trợ thủ cho huynh đệ Duệ Ca Nhi và Cẩn Ca Nhi đi. Dù sao hai hài tử này về sau cũng có chút tiền đồ. Hai huynh đệ này cũng không đủ, phải tìm nhiều người giúp đỡ hơn mới đúng a.” Đây cũng là hành động bình thường của nhà giàu.
Ôn Uyển cười, không hề phủ nhận, cũng không hề thừa nhận. Nếu nói đến thật ra trong lòng Ôn Uyển đúng là không tồn tại cái ý nghĩ này. Hai huynh đệ Minh Duệ và Minh Cẩn vừa đủ, sau này hai bên cũng hỗ trợ nhau, còn cần trợ thủ gì kia chứ ?
Hai người nói đùa một hồi, còn phải đi sương phòng nhìn hai tiểu hài tử. Mai Nhi đi vào, thấy Duệ Ca Nhi vừa nhìn thấy hai người liền đứng lên, nhấc chân muốn bước đến, đáng tiếc một bước còn không bước được liền ngã xuống. Ngã xuống trên mặt thảm lông thật dầy, cũng không khóc, còn tự mình bò dậy, lảo đảo ầm ĩ đi tới phía Ôn Uyển. Đáng tiếc, lại bị ngã.
Bên trong phòng, trừ thả một vài búp bê vải Cẩn Ca Nhi thích ra, còn có xếp hình bằng gỗ chuẩn bị cho hai đứa, xếp hình các loại….. không có những vật khác, ngã bao nhiêu lần cũng không sợ.
Mai Nhi trợn mắt há mồm mà nhìn Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ngươi muốn làm cái gì vậy?” Hài tử ngã xuống hẳn là phải để cho người ta đỡ mới đúng, hai ma ma đều đứng đó làm gì ? Tùy ý đề cho hài tử tự bò dậy.
Ôn Uyển đi tới, ôm lấy Duệ Ca Nhi đang phấn đấu: “Đại Bảo nhà ta muốn tập đi. Trừ ta đỡ, hắn không muốn người khác. Đã như vậy thì để cho nó tự tập đi thôi.”
Mai Nhi nhìn Duệ Ca Nhi, lại nhìn Cẩn Ca Nhi được ma ma ôm tới: “Hài tử mới được mười tháng, đã muốn học bước đi? Quá nhanh rồi.”
Ôn Uyển sửa lại y phục cho Duệ Ca Nhi: “Đại Bảo nhà ta muốn học bước đi thì sẽ để cho nó học. Có điều tiểu tử thúi nhanh như vậy đã muốn đi, nên rất chăm chỉ học. Nhưng ta dạy ba bốn tháng, bảo nó gọi mẹ, nó lại không chịu mở miệng.” Nếu là thông minh sớm, thì nên sớm mở miệng mới đúng. Nhưng đến bây giờ cũng không mở miệng. Làm cho nàng cảm thấy rất buồn bực. Về phần Duệ Ca Nhi tại sao lại bắt đầu muốn tập đi. Có lẽ là không muốn bò nữa. Sau đó chân lại có lực. Cho nên muốn đi, không muốn cho người khác ôm.
Mai Nhi liền oán giận: “Tiểu hài tử mới mười tháng làm sao nói chuyện được. Tiểu hài tử khác phải tròn một tuổi mới mở miệng nói chuyện. Ngươi làm mẹ mà quá nóng lòng rồi.”
Trong lòng Ôn Uyển than thở, điều này cũng muốn xem đối tượng. Giống như Cẩn Ca Nhi ta không bắt buộc. Nhưng Duệ Ca Nhi lại khác, tiểu tử này dường như trưởng thành sớm. Hắn không muốn mở miệng chứ không phải là không biết nói. Cho nên lại càng cảm thấy buồn bực.