Sau khi Ôn Uyển đi ra ngoài, Minh Duệ đành phải dỗ dành Minh Cẩn: “Đừng khóc, mẹ đã ra khỏi cửa rồi. Đệ có khóc mẹ cũng không nghe thấy.” Xú tiểu tử này, nhiều năm như vậy đều không biết học nghe lời. Khóc đối với ông cậu hoàng đế hữu dụng, nhưng đối với mẹ hiệu quả không lớn. Thế nhưng lại không học được nghe lời.
Minh Cẩn lập tức thu nước mắt: “Ca, mẹ quá nhẫn tâm rồi. Ca, đệ chịu không nổi nữa, mẹ không mang theo chúng ta về nhà, tự chúng ta trở về đi!”
Minh Duệ giật mình: “Trở về? Trở về thế nào?” Xú tiểu tử này sẽ không nghĩ đến chuyện tự mình trở lại kinh thành a? Đừng có giống như bé đang nghĩ nhé.
Minh Cẩn xác thật là muốn tự mình trở về: “Ca, đệ thực chịu không nổi rồi. Ca, chỗ này không phải nơi người ở lại. Đệ phải đi về, đệ muốn đi tìm ông cậu hoàng đế. Nếu Ông cậu hoàng đế không quản được mẹ, đệ đi tìm cha. Cha nhất định sẽ không để chúng ta chịu khổ.”
Minh Duệ sắp bị hành vi hôm nay của Minh Cẩn giày vò đến phát điên rồi. Cha bé có để cho bọn hắn chịu khổ hay không bé không biết, nhưng mà bé biết rõ Minh Cẩn tự mình trở lại kinh thành thật đúng là suy nghĩ hoang đường. Minh Duệ cảm thán, trước kia cũng không thấy tiểu tử này lớn mật như thế, thật sự là nghé mới sinh không sợ cọp.
Minh Cẩn đã hạ quyết tâm rồi, muốn thừa dịp mẹ bé không chú ý tự mình trở về. Minh Duệ cũng không phản đối, chỉ là để bé suy nghĩ một chút. Sau đó, mới thừa dịp Minh Cẩn không chú ý, đi tố cáo với Ôn Uyển.
Ôn Uyển trừng lớn ánh mắt. Thật sự lkhông nghĩ đến xú tiểu tử này lại can đảm như thế, không ngờ muốn một mình chạy đi về. Đúng là không làm thì thôi đã làm sẽ dọa chết người, nếu không có lần này, Ôn Uyển còn thật sự không biết Minh Cẩn lại lớn mật đến vậy.
Minh Duệ thấy Ôn Uyển không lên tiếng, thì nói ra ý kiến của mình: “Mẹ, Minh Cẩn chỉ bị chút khổ này đã chịu không nổi, lại nghĩ đến chuyện một mình chạy về. Mẹ, phải để cho Minh Cẩn học khôn một lần. Lần này chịu một chút khổ sở đã muốn tự mình trở lại kinh thành, sau này nếu như gặp phải những chuyện khác nó phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó chúng ta đều không ở bên cạnh nó, không bảo vệ được thì làm thế nào? Mẹ, Minh Cẩn đã muốn tự mình trở lại kinh thành, vậy thì để cho nó trở lại kinh thành. Để nó cũng đi ra hiểu biết kiến thức thế giới bên ngoài là cái dạng gì?” Chủ ý lần này của Minh Cẩn làm cho Minh Duệ nổi lên tâm phòng bị. Minh Duệ rất rõ ràng, cha mẹ địa vị quá cao nhìn thì như cảnh tượng vô hạn, nhưng đằng sau lại nguy hiểm vô cùng. Bây giờ còn nhỏ, mỗi ngày lại không có chuyện gì quan trọng. Nhưng khi lớn lên, tính tình này của Minh Cẩn, Minh Duệ rất lo lắng.
Ôn Uyển nghe Minh Duệ nói vậy cả người chấn động, ngược lại lâm vào trầm tư. Nàng cố gắng để cho hài tử có năng lực độc lập. Nhưng ở trong phủ đệ, chính là trẻ con vui chơi, nhưng dù thế nào cũng là đóa hoa được nuôi trong phòng kính, không trải qua mưa gió. Ôn Uyển cũng biết phải thả đi ra bên ngoài rèn luyện, nhưng thực sự thả ra, thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, Ôn Uyển lại lo lắng.
Minh Duệ im lặng đứng một bên chờ Ôn Uyển đáp ứng. Thấy hơn nửa ngày Ôn Uyển đều không phản ứng, lúc này mới lên tiếng nói: “Mẹ, người muốn để Minh Cẩn trải nghiệm cuộc sống, Minh Cẩn trải nghiệm vài ngày. Kết quả người thấy đó, nó không chịu nổi muốn trốn đi. Việc chút khổ rất nhỏ này đã làm cho nó không chịu được. Mẹ, bây giờ có người bảo hộ tất nhiên là không có chuyện gì, nhưng sau này không bảo hộ nổi, hoặc là bảo hộ không kịp lúc thì làm sao bây giờ? Mẹ, dứt khoát thừa dịp lần này để cho Minh Cẩn đi ra nhìn thế giới bên ngoài đi.” Minh Duệ thấy Ôn Uyển có chút động lòng, nhưng mà vẫn chần chờ thì chỉ có thể cho liều thuốc mạnh: “Mẹ, con biết rõ người thấy Minh Cẩn quá khỏ không đành lòng để cho nó chịu khổ. Nhưng bởi vì Minh Cẩn bây giờ còn nhỏ, càng phải để cho nó biết rõ bên ngoài là cái dạng gì? Bị chút giáo huấn sau này cũng không dám làm loạn.” Dựa theo cách nghĩ của Minh Duệ, lần này để cho Minh Cẩn đi ra ngoài chịu khổ, để cho người ta khi dễ bé một trận, không nói cái khác, ít nhất cũng biết chỗ tốt khi học tốt võ công. Sau này trở về luyện võ cũng sẽ không lười như vậy nữa.
Ôn Uyển nghe Minh Duệ nói xong, có chút thất thần. Nhớ tới chuyện của Phúc ca nhi, lại nhớ tới hoàng đế nói. Cam lòng bỏ ra, có bỏ mới có được. Xem ra, nàng phải đối với Minh Cẩn theo phương thức nhẫn tâm rồi. Thế nhưng, nói ra thì dễ dàng làm được mới khó. Chuyện muốn rèn luyện Phúc ca nhi lúc đó chỉ là một câu nói. Thực sự đến lượt Minh Cẩn, Ôn Uyển nghĩ đến Minh Cẩn thực sự xuất môn khẳng định phải chịu rất nhiều khổ thì lại không hạ được quyết tâm này. Khụ, nàng rốt cuộc không hung ác được như vậy.
Minh Duệ có chút thở dài: “Mẹ, nếu người lo lắng. Con cùng đi theo đệ đệ. Có con ở đấy, thì sẽ không có việc gì.” Kỳ thật Minh Duệ cũng có thể hiểu rõ lo lắng của Ôn Uyển. Với tính tình này của Minh Cẩn, thật ra chỉ là bá chủ trong nhà. Đảm bảo ra đến bên ngoài bị người dọa nạt một lần, sẽ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn cũng cứu trợ không được. Tự mình đi theo, tin tưởng mẹ sẽ yên tâm hơn nhiều.
Ôn Uyển chớp chớp mi mắt. Chủ ý này rất tốt, tính tình Minh Duệ trầm ổn, gặp chuyện cũng rất tỉnh táo, cho dù gặp chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không hoảng loạn. Có Minh Duệ theo, Ôn Uyển yên tâm không ít: “Con cân chắc tốt chưa? Đã muốn chân thật, mẹ cũng sẽ không phái người đi theo bên cạnh các con. Các con xuất môn, rời khỏi bên cạnh mẹ, mọi chuyện đều cần tự mình giải quyết.”
Minh Duệ gật đầu nói: “Được.” Nếu mẹ bé không phái người đi theo âm thầm bảo vệ bọn hắn, đó mới gọi là kỳ quái. Thả ra rèn luyện là một chuyện, bỏ mặc mặc kệ lại là chuyện khác.
Ôn Uyển ôm Minh Duệ vào lòng: “Minh Duệ, con phải nhớ lấy chuyện này là mẹ đề ra, không có liên quan đến con. Biết rõ chưa?” Ôn Uyển tự mình đưa ra, cùng Minh Duệ đề ra, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.
Minh Duệ có chút ngoài ý muốn, bé cũng biết nếu như bị Minh Cẩn biết, chắc chắn sẽ nổi lên ngăn cách đối với bé. Nhưng mà nếu chuyện này là mẹ bé đưa ra, vậy thì không giống nhau rồi. Minh Duệ gật đầu liên tục: “Chuyện này là mẹ đề ra.” Mẹ bé đã nguyện ý gánh vác, bé tất nhiên không nói.
Hạ Dao biết Ôn Uyển có ý định để hai hài tử đi ra ngoài, rất lo lắng: “Quận chúa, đây không phải đùa giỡn trẻ con ah!” Muốn để hai hài tử Minh Cẩn tự mình chạy về, vạn nhất xảy ra sai lầm thì làm sao bây giờ. Hạ Dao thấy đây thế nào cũng không phải là một chủ ý hay.
Ôn Uyển thở dài liên tục: “Hài tử không trải qua mưa gió thì vĩnh viễn không lớn được. Lúc trước ta nghĩ đến chờ nó lớn hơn chút lại nói, bây giờ gặp dịp này, thì thừa dịp để bọn nó đi ra rèn luyện cũng tốt. Cũng để cho Minh Cẩn biết rõ thế giới bên ngoài không phải tốt đẹp như nó nghĩ. Không có cha mẹ bảo hộ, bọn chúng chỉ là dê đợi làm thịt.”
Hạ Dao có chút không đành lòng.
Ôn Uyển chủ ý đã định. Hạ Dao cũng không có biện pháp. Nàng biết tính tình Ôn Uyển, chuyện gì đã quyết thì sẽ không cho sửa đổi. Chỉ có thể gửi hi vọng người phái đi chiếu cố tốt thôi.
Minh Cẩn lặng lẽ đi tìm Linh Đông, hỏi Linh Đông có muốn cùng bọn hắn trở về hay không? Mấy ngày nay Linh Đông cũng rất vất vả, nhưng mà bé có thể kháng trụ được. Linh Đông lớn hơn Minh Cẩn hai tuổi, hơn nữa đã trải qua nhiều chuyện hơn một ít, liền giảng một chút đạo lý với Minh Cẩn. Nhưng Minh Cẩn không nghe.
Minh Cẩn cũng không cưỡng cầu, nhưng lại cảnh cáo Linh Đông không được cho mẹ bé biết. Nếu dám mật báo, sau này không cho đến nhà bọn hắn ở nữa. Uy hiếp một phen thấy Linh Đông đáp ứng không tố cáo mới bỏ qua.
Minh Cẩn nói với Minh Duệ đối diện nguyện ý trốn đi cùng bé: “Ca, ca nói hắn có thể cáo trạng với mẹ hay không?” Linh Đông rốt cuộc cũng là người ngoài. Mẹ nói, chiến tranh thân huynh đệ, trên trận phụ tử binh, vẫn là ca ca tốt nhất.
Minh Duệ lắc đầu: “Sẽ không.”
Ôn Uyển nói với ám vệ: “Ảnh tử, bắt đầu từ ngày mai ngươi âm thầm đi theo bên cạnh Minh Duệ và Minh Cẩn. Chức trách của ngươi là giám hộ.”
Hai người Minh Duệ và Minh Cẩn kỳ thật ra đều có một ám vệ, là lúc trước hoàng đế cho. Cho nên Ôn Uyển cũng không có ý định điều người khác đến. Nhưng mà nghĩ đến lúc nguy hiểm, Ôn Uyển vẫn bỏ thêm một tầng công tác phòng hộ khác. Để Ảnh tử âm thầm đi theo bảo vệ, chính là phòng bị xảy ra cái vạn nhất gì.
Trong bóng tối đáp lại chỉ một chữ: “Vâng.”
Hạ Dao biết Ôn Uyển chuẩn bị ngày thứ hai để hai hài tử đi. Hỏi phái người nào âm thầm bảo vệ. Hạ Dao nghe thấy Ôn Uyển nói chỉ để hai ám vệ ở sau lưng bảo vệ Minh Duệ và Minh Cẩn, thì mãnh liệt kháng nghị. Ôn Uyển không đáp ứng, Hạ Dao phát hỏa: “Quận chúa, nếu như Minh Duệ và Minh Cẩn có xảy ra cái gì, đến lúc đó người đừng có khóc mà đi tìm. Quận chúa, nếu người không đáp ứng thì ta tự mình đi theo bên cạnh Minh Duệ và Minh Cẩn.” Không phái người đi theo để Hạ Dao yên tâm, nàng sao có thể an tâm.
Hạ Dao uy hiếp vẫn có hiệu quả. Ôn Uyển lui một bước, đồng ý Hạ Dao chọn lựa người. Hạ Dao ngược lại muốn tự mình đi, đáng tiếc Ôn Uyển không cho.
Cuối cùng Hạ Dao không có biện pháp, để Võ Tinh cùng Võ Chiêu đi theo bảo vệ phía sau hai hài tử. Thật ra mà nói, Võ Tinh cùng Võ Chiêu là một mặt, ám vệ là thứ hai. Còn có Ảnh tử phòng bị vạn nhất là mặt thứ ba. Ba tầng bảo vệ, Ôn Uyển mới miễn cưỡng yên tâm.
Ôn Uyển nghiêm lệ cảnh cáo Võ Tinh, chỉ cần hài tử không nguy hiểm tánh mạng thì không được hiện thân. Nếu không, nàng sẽ trừng trị nghiêm.
Nam nhân có cách nghĩ không giống với nữ nhân. Võ Tinh thấy hành động này của Ôn uyển rất tốt, Minh Cẩn tuổi nhỏ như thế lại dám rời nhà ra đi, lớn lên có thể không ai quản nổi. Phải để cho bé bị giáo huấn cả đời khó quên, chỉ cần không phải nguy hiểm tánh mạng, hắn quyết sẽ không hiện thân đâu.
Minh Cẩn thấy mẹ dẫn Hạ Dao và Hạ Ảnh cô cô đi ra ngoài, trong viện cũng không có người nào. Minh Cẩn cầm gậy đánh ngất hộ vệ, sau đó, mới cùng Minh Duệ nhanh chóng chạy khỏi nhà, hướng phương hướng kinh thành đi tới.
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn vui vẻ không thôi, cảm thấy không khỏi buồn cười. Đệ đệ này của bé thật là đần, nếu không có mẹ âm thầm nhường bước, nó thực sự có thể dễ dàng rời nhà như thế. Cũng không nghĩ xem hộ vệ trong nhà, thân thủ không phải số một thì là số hai. Bé ngày thường còn lười không luyện công, cái gậy kia đánh xuống được bao nhiêu sức, có thể đánh ngất hộ vệ sao?
Ôn Uyển đứng ở chỗ ẩn kín, nhìn Minh Duệ và Minh Cẩn dần dần đi xa. Trong lòng thì thầm: hi vọng lần này thật sự có thể để cho Minh Cẩn bị giáo huấn.
Đang lúc Minh Cẩn đi đến chân phát đau, một chiếc xe ngựa đuổi kịp đến. Minh Cẩn ngăn xe ngựa, nói với người đánh xe hai câu. Cái người đánh xe kia là người hảo tâm, đáp ứng trở bọn hắn một đoạn đường.
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn vui vẻ cười ha ha, mặt không quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng lại muốn ói. Thôn Thập Lý này chỉ lớn cỡ bàn tay, người đánh xe dù không có nhãn lực, cũng có thể nhìn ra bọn hắn không phải hài tử nhà bình thường. Không nói bọn hắn da thịt mềm mại, mà chí nói đến khí thế bất đồng ( Ôn Uyển không lời: nhi tử, con thật quá tự luyến), người có chút đầu óc cũng biết không phải hài tử nhà bình thường. Vì tránh sự tình khẳng định không dám đáp ứng bọn hắn rồi. Cho nên, Minh Duệ rất khẳng định người hảo tâm này là mẹ bọn hắn chuẩn bị cho bọn hắn đấy.