Mục lục
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta, thực sự khâm phục phẩm chất bên trong của cô ta. Trong lòng thầm mắng thật đúng là không biết xấu hổ. Trong lúc mất hết thể diện như thế mà cô ta vẫn nói cho tôi biết một tin tốt.



“Nói đi! Tin tốt tin xấu tôi đều thấy nhiều rồi. Vốn cô không biết xấu hổ đã đủ lắm rồi, còn có tin nào tốt nữa à?” Tôi cũng không tỏ ra yếu thế, thản nhiên đáp trả cô ta một câu.



“Cô đừng có lúc nào cũng bày ra cái bộ dạng miễn cưỡng ấy nữa. Nếu đúng như vậy, cô cũng có cùng trách nhiệm, không ai cảm thấy mình oan ức.”



Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người nói chuyện lại là Kiến Phong.



Tôi ngây người nhìn về phía Tân Kiến Phong, thực sự có phần không nói nên lời. Tôi thật không biết nên tiếp lời ông ta thế nào.



Đúng lúc Tân Hạo Đình đi từ bên ngoài vào, thấy tôi đang ôm con đứng ở đó, lại nhìn đến sắc mặt của mỗi người trong gia đình bọn họ, nói với tôi một câu: “Chúng ta về nhà thôi.”



“Anh, vội về nhà làm cái gì? Em còn chưa nói cho chị dâu nghe tin tốt đâu.” Cô ta lạnh lùng nhìn Tân Hạo Đình nói: “Đến bây giờ mà anh vẫn còn muốn về nhà cùng chị ta sao? Vậy đứa con trong bụng em cũng đang muốn tìm bố đấy.”



“Ầm” một tiếng, giống như tiếng sấm nổ tung trong đầu tôi. Đầu của tôi trở nên đau đớn dữ dội, cơ thể tôi run lên. Tân Hạo Đình vội vàng chạy đến đỡ lấy tôi: “Vợ…”



Tôi nhìn về phía Tân Hạo Đình: “Đứa bé…”



Tân Hạo Đình cụp mi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, hiển nhiên lời nói của Tân Hiểu Lan đều là thật.



“Anh và đứa con của cô ta?” Tôi không thể chịu đựng được và hỏi Tân Hạo Đình một tiếng.



“Hiểu Lan và Hạo Đình không phải anh em ruột, không có quan hệ huyết thống. Sinh mấy đứa cũng không có tật đâu.” Tân Kiến Phong không biết xấu hổ nói: “Cô cũng không cần làm lớn chuyện, đừng làm như người nhà họ Tân mắc nợ cô vậy, xảy ra chuyện thì phải nói chuyện, nếu sự việc đã tới mức này, vậy chúng ta hãy giải quyết nội bộ.”



“Giải quyết nội bộ?” Tôi thật sự không thể khống chế cảm xúc của được mình nữa. Tôi buông Điềm Điềm xuống, nhìn về phía Tân Kiến Phong, giọng nói cực kỳ sắc bén: “Vậy tôi nghe thử xem các người muốn giải quyết nội bộ thế nào.”



Ngay lập tức tất cả mọi người có mặt trong phòng đều không dám hé răng. Tôi nhìn về phía Tân Hạo Đình, lớn tiếng hỏi một câu vô cùng đau đớn: “Nói đi! Anh muốn giải quyết nội bộ thế nào?”



Trong nháy mắt cái miệng nhỏ nhắn của Điềm Điềm đã méo xệch, con bé ôm lấy chân tôi và ngửa mặt lên gọi “mẹ”.



“Cô gào cái gì? Tân Hạo Đình, ly hôn với cô ta đi. Bao nhiêu năm nay chúng ta đều thấy lúc nào con cũng kém cỏi trước mặt cô ta. Chẳng phải chỉ cho chút tiền để làm ăn sao? Cô đừng nghĩ như vậy là khiến cho tất cả người nhà họ Tân chúng tôi đều mang ơn cô. Nếu không có con của tôi, công việc kinh doanh kia có thể thuận lợi thế được sao?”



Tân Kiến Phong chỉ vào mặt tôi mà mắng nhiếc.



“Ly hôn, cùng lắm thì chia đôi tài sản với cô ta. Cô không có tư cách ở căn nhà mới kia, Căn nhà đó do con tôi kiếm được. Cô nhanh chóng giao ra đây, những thứ khác thì dễ nói.”



“Ha ha… Ha ha…” Tôi cười không kiêng nể ai: “Giao ra đây?”



Tôi nhìn về phía Tân Kiến Phong: “Tôi đây cũng nói cho ông biết, ông nghĩ cũng đừng nghĩ.”



Tôi thật không ngờ, tôi lúc này, trong căn nhà này, lại giống như một cô vợ nhỏ muốn đoạt lấy tài sản của người ta.



“Hoa Dao, em đừng…. tức giận.” Tân Hạo Đình mở miệng nói một cách yếu ớt: “Lúc này hãy bình tĩnh lại đã.”



“Anh nói cho tôi biết, anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào? Hả?” Tôi hỏi lại Tân Hạo Đình: “Sao? Các người đều có chung ý kiến này phải không?”



Tôi liếc nhìn bà cụ một cái, bà ta đen mặt lại và không nhìn tôi.



“Được, vậy các người cứ chờ đi.” Tôi nói xong bèn kéo Điềm Điềm lại muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn nói với bọn họ: “Có thể ly hôn, Tân Hạo Đình, anh dọn đồ ra khỏi nhà đi.”



“Cô đang nói cái gì vậy?” Tân Kiến Phong đứng bật dậy: “Tân Hạo Đình, con chỉnh đốn lại cô ta đi, càn quấy quá rồi.”



“Anh ta cũng không dám đâu. Cái này là càn quấy sao? Người một nhà các người thật đúng là bỉ ổi, chẳng trách lại sinh ra một đứa con như thế, cha nào con nấy.”



“Bốp” một tiếng giòn tan. Mặt tôi nóng bừng và đau đớn, trước mắt sao trăng xoay quanh lộn xộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK