Tim tôi đập mạnh, bọn họ tới đây ở cùng với tôi sao?
Tân Hiểu Lan nhìn về phía tôi, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý tà mị: “Bình thường gia đình bọn cháu rất ít khi ở bên nhau, hiếm lắm mới có được cơ hội này.”
Mặt tôi chẳng hề biến sắc, nhưng lồng ngực đã nghẹn đến phát đau, rồi nhìn cô ta nói: “Không cần đâu, cô cứ làm việc của cô đi.”
Bố tôi nhìn chằm chằm gương mặt tôi, luôn giữ im lặng không nói gì.
Hình như mẹ tôi cũng cảm nhận được chút lúng túng nên nhìn Tân Hiểu Lan hỏi: “Hiểu Lan phát tướng ngày càng xinh đẹp nha, cháu đã có bạn trai chưa?”
“Dì à, cháu không những đã có mà còn sắp kết hôn nữa, tụi cháu đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi ạ.” Tân Hiểu Lan nói khoác mà không biết ngượng, mặt không biến sắc trả lời.
Tôi hận không thể xé rách cô ta ra.
“Vậy thì tốt! Không ngờ Hiểu Lan cũng sắp kết hôn rồi! Khi nào cháu kết hôn, chắc chắn vợ chồng dì sẽ tới uống rượu mừng.” Mẹ tôi dịu dàng cười nói.
“Ừm! Dì à, dì nhất định phải uống ly rượu mừng này.” Cô ta cười một cách trắng trợn, ánh mắt còn nhìn về phía tôi, trong mắt đều là vẻ khiêu khích.
Tôi ra sức nghiến chặt răng, thầm mắng con đàn bà đê tiện.
“Nếu không phải vợ trước của bạn trai cháu là người chẳng ra gì thì tụi cháu đã sớm kết hôn rồi.” Tân Hiểu Lan chẳng hề kiêng kỵ nói, giọng điệu đó cực kỳ thản nhiên: “Cháu với anh ấy lớn lên từ nhỏ, tình cảm luôn thắm thiết, là do người phụ nữ kia cứ đeo bám trước mặt anh ấy, mãi không chịu buông tay, gần đây còn lừa hết tài sản của anh ấy nữa...”
Mặt mẹ tôi nhất thời hiện lên vẻ lúng túng.
“Hiểu Lan... em tới đây giúp anh một lát. Đừng làm phiền mọi người tán gẫu với nhau.” Tân Hạo Đình ra khỏi phòng bếp gọi Tân Hiểu Lan.
Tân Hiểu Lan nghiêng đầu nhìn tôi chẳng hề lo ngại gì rồi cười đáp: “Vâng ạ!”
Tôi biết chắc chắn Tân Hạo Đình đang ngăn cản sự khiêu khích của cô ta, tôi không thể hiểu nổi trong lòng Tân Hạo Đình đang nghĩ gì nữa, không ngờ anh ta thật sự dám vọng tưởng, muốn chiếm cả hai đầu, anh ta tưởng tôi cũng giống như mẹ anh ta, có thể bao dung khi bố anh ta cố tình làm bậy à?
Cả nhà này đúng là quái thai, tôi thầm nghĩ nếu tôi đi mua vé số chắc chắn có thể trúng giải độc đắc, gia đình hiếm có như thế này mà tôi cũng có thể đụng trúng được.
Đúng lúc này, điện thoại tôi đổ chuông, tôi vội cầm lên xem, trên màn hình hiện lên cái tên Bùi Thiên Vũ.
Tôi liếc nhìn về phía phòng bếp rồi đi ra bên ngoài nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Bùi Thiên Vũ: “Em đang ở đâu?”
Giọng nói đó nghe có vẻ không vui, tôi hơi khó hiểu, chẳng phải anh đang ở Canada à? Sao lại gọi cho tôi vào lúc này?
“Tôi đang ở nhà.” Tôi không hề do dự trả lời, đang định hỏi anh đang ở đâu thì bị anh cắt ngang.
“Tôi cho em hai mươi phút để tới chỗ cũ.” Nói xong anh liền ngắt cuộc gọi.
Người đàn ông này thật bá đạo, tôi nắm chặt điện thoại mơ màng nghĩ, hai mươi phút sao? Anh xem tôi là chim biết bay đến đó à?
Tôi bất giác phản ứng lại, hai mươi phút, vậy chẳng phải anh đã quay về Giang Thành rồi à?
Tim tôi mất kiểm soát đập thình thịch, tôi nhìn đồng hồ rồi vội vàng gọi cho Y Mộc, hỏi cô ấy có ở nhà không, tôi vẫn phải lái xe của cô ấy ra ngoài, bởi vì muốn bắt taxi ở đây thì phải ra khỏi khuôn viên, nhưng nếu tôi đi bộ tới cổng chính đã hơn hai mươi phút rồi.
Đúng lúc Y Mộc bảo cô ấy vừa về đến nhà, tôi bảo cô ấy lái xe đến đây cho tôi, rồi tôi vội vàng quay vào nhà lên lầu thay đồ sau đó đi xuống. . Truyện Dị Giới
Tân Hiểu Lan thấy tôi thay đồ định đi ra ngoài thì ăn nói quái gở: “Chị dâu, sắp tới giờ cơm rồi, sao chị vẫn còn ra ngoài thế? Chị có chuyện gì mà đi gấp gáp như thế? Cứ phải đi ra ngoài vào lúc này?”
Bất kỳ ai cũng nghe ra hàm ý khác thường trong lời nói của cô ta.
Tôi vẫn phớt lờ cô ta rồi tiếp tục đi ra ngoài: “Bố, mẹ! Con có tý việc phải đi ra ngoài một lát, có lẽ sẽ về muộn một chút, bố mẹ cứ ăn cơm đi không cần phải đợi con đâu. Lát nữa Y Mộc sẽ tới đây chơi với bố mẹ.”
Mẹ tôi liếc nhìn tôi rồi lại nhìn bà cụ Tân, hơi lo lắng hỏi: “Đã sắp đến giờ cơm rồi mà con vẫn muốn ra ngoài sao?”
“Vâng ạ! Con đi bàn chút chuyện.” Tôi khẽ đáp, lúc tôi đổi giày xong thì Y Mộc cũng vừa tới nơi.
Tôi đứng ở cửa nhường Y Mộc đi vào, bảo cô ấy ở lại ăn cơm cùng gia đình chúng tôi, vì tôi sợ tôi không có ở đây thì bọn họ sẽ nói gì đó với bố mẹ tôi. Có người ngoài ở đây rồi, chí ít bọn họ cũng thu liễm một tý.
Lúc tôi đến nơi vẫn bị muộn năm phút.
Lần này Bùi Thiên Vũ đang ở một căn phòng bao trên tầng hai, tôi vừa đi vào còn chưa kịp ngồi xuống, anh đã trầm mặt hỏi một câu: “Em có ý gì?”