“Tại sao lâu như vậy em mới nghe máy?” Không ngờ anh vừa mở miệng đã oán trách.
Tôi nhất thời trợn mắt, anh còn chê tôi chậm ư, tôi vốn định không nghe đấy được không?
Anh không nghe thấy câu trả lời của tôi thì truy hỏi: “Sao thế?”
“Không... không có gì.” Tôi chột dạ đáp lại, chẳng hề có chút sức lực.
“Anh nghe giọng của em không được vui cho lắm?” Anh nhạy bén hỏi.
“Em phải vui à?” Tôi hỏi ngược lại, thầm nghĩ, bây giờ anh mới nhớ tới em, em còn phải đội ơn anh nữa à?
“Tại sao lâu như vậy mà em không gọi điện cho anh? Đừng nói là em không biết anh đã quay về.” Giọng điệu của anh như lẽ đương nhiên, rồi hừ lạnh như thể hơi không vui.
“Anh cũng biết anh đã quay về rồi à? Anh cũng đừng nói với em rằng, anh không nhìn thấy lời nhắc trên điện thoại, anh mà cứ tự cho là như vậy chính là cãi chày cãi cối. Em có lý do gì mà lúc nào cũng phải gọi cho anh? Phụ nữ ly hôn là thị phi, nên phải tự mình biết mình.”
Dứt lời, tôi bỗng cảm thấy lời mình nói có hơi quá đáng, sao lại tỏa ra mùi vị ghen tuông nồng nặc như vậy? Tôi nhất thời muốn cắn đứt lưỡi mình.
Tôi đang định giải thích thì đầu bên kia lại ngắt máy, khiến tôi nhất thời cạn lời.
Tính tình gì thế này, đúng là sáng nắng chiều mưa! Lúc nào cũng ngắt điện thoại của mình.
Tôi suýt ném điện thoại trong tay ra ngoài, anh đang có ý gì? Chọc xong rồi bỏ chạy à?
Hai ngày sau, Trương Kính Tùng phong trần mệt mỏi quay về công ty, lúc anh ta đi vào văn phòng của tôi, tôi suýt không nhận ra anh ta, mặt thì râu ria xồm xoàm, người thì đen thui.
“Anh Kính Tùng, anh... anh bị gì thế? Anh bị cướp à?” Tôi quan sát anh ta từ trên xuống dưới, thật ra trong lòng rất khó chịu, tôi có thể tưởng tượng được nỗi vất vả của anh ta trong khoảng thời gian này, quả thật anh ta rất cực nhọc.
Từ khi anh ta tới công ty của tôi thì đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ta thân thiết như thế. Ban đầu hồi còn đại học, tôi luôn gọi anh ta là anh Kính Tùng, lần này gặp lại anh ta, tôi cứ gọi là giám đốc Trương.
Anh ta nghe thấy xưng hô của tôi thì cả người cứng đờ, nhưng nhanh chóng trở về bình thường.
Anh ta cũng không để tâm mà kéo một chiếc vali lớn tới trước mặt tôi: “Đây, em xem mấy thứ này trước đi, rồi cho tôi nửa tiếng để tôi sửa soạn lại.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời khỏi văn phòng của tôi, tôi vội vươn tay kéo vali, nặng quá đi mất! Hóa ra bên trong vali đều là tài liệu, hàng mẫu, chứng minh chất lượng, báo cáo kiểm nghiệm sản phẩm và giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn... của mấy nhà cung ứng.
Một vali đầy ắp, hơn nữa còn sắp xếp rất gọn gàng, tôi vội gọi anh Cửu tới, để anh ấy giúp tôi phân loại, rồi phân ra những thứ đã ký kết.
Nửa tiếng sau, Trương Kính Tùng quay lại văn phòng của tôi, cả người trông có vẻ đã tỉnh táo, nho nhã, sạch sẽ hơn nhiều, lại trở về dáng vẻ thương nhân tao nhã đó.
Anh ta thấy chúng tôi đã phân tài liệu thì giảng giải kỹ lưỡng với anh Cửu về tài liệu của mấy doanh nghiệp này.
Tôi lén gọi cho mẹ tôi, bảo bà chuẩn bị bữa tối, tôi đã đồng ý với mẹ tôi rằng sẽ mời Trương Kính Tùng về nhà ăn cơm. Khoảng thời gian này anh ta phải đi công tác nên mãi không thực hiện được, mẹ tôi đã hỏi tôi mấy lần rồi.
Mẹ tôi nhất thời mừng rỡ, dặn tôi đi đón Điềm Điềm.
Đợi sau khi chúng tôi họp xong, anh Cửu rất vui vẻ tiếp đãi: “Chủ tịch Lăng, nếu không thì... hôm nay chúng ta cùng ra ngoài dùng bữa đi, để đón gió tẩy trần cho giám đốc Trương.”
“Anh nói chí phải, nhưng hôm nay thì không được rồi, anh thu xếp một nơi đi, rồi ngày mai toàn bộ công ty của chúng ta cùng tụ tập, tôi mời, để đón gió tẩy trần cho giám đốc Trương, cũng như chúc mừng chúng ta đã hoàn thành một mục tiêu mới.” Tôi nói với anh Cửu: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ bàn bạc với nhau, thời gian là tối mai.”
Anh Cửu vỗ tay, mọi người đều vui mừng khôn xiết, rời khỏi phòng hội nghị.
Tôi nói với Trương Kính Tùng: “Anh Kính Tùng, còn tiệc mời khách hôm nay, tôi muốn mời anh đến nhà tôi dùng cơm, bố mẹ tôi đang ở Giang Thành, biết anh về nước rồi tới công ty của tôi thì cực kỳ vui vẻ, luôn muốn mời anh tới nhà dùng cơm.”
Trên mặt anh ta nở nụ cười hí hửng: “Thật không, chú dì cũng đang ở Giang Thành à? Quá tốt rồi! Đã lâu lắm rồi tôi chưa được ăn đồ quê nhà.”