Anh ta hài lòng khen tôi: “Bà xã, em đúng là một người vợ hiền, vừa hiểu chuyện, vừa biết cách thu phục lòng người!”
“Cái này không phải là thu phục lòng người, mà là thật lòng thật dạ.” Tôi đính chính lại, sau đó nói tiếp: “Phải công nhận mấy năm nay Từ Quốc Thiên thật sự có công lao rất lớn với nhà chúng ta, cậu ta đã cống hiến rất nhiều. Anh là đàn ông nên không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng là điều bình thường, còn đàn bà thì sao? Chỉ cần có những niềm vui nho nhỏ như vậy là cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Thật ra tôi làm vậy là để đập tan nỗi lo lắng của anh ta.
Con cáo già này, một khi biết được tôi che giấu những chuyện này thì nhất định sẽ cảnh giác.
Nếu tôi không tỏ vẻ ung dung thản nhiên thì sẽ không đập tan được nỗi nghi ngờ của anh ta.
Với lý do chính đáng này, sau đó tôi bắt đầu thường xuyên tìm đến mấy bà vợ của những khách hàng đó để đặt nền móng cho tương lai.
Trong mắt Tân Hạo Đình, tôi chỉ đơn giản là một người phụ nữ có mấy trò mánh khóe cỏn con, chẳng có gì đặc biệt, chỉ biết ăn uống và làm tóc mà thôi.
Tôi bận rộn cả ngày nhưng trong mắt anh ta thì tôi chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi, không thể tạo ra nhiều sóng gió gì, anh ta còn khen ngợi tôi vài lần. Như vậy cũng tốt, ít nhất thì mọi người đều biết mà công nhận. Tôi cũng giả bộ đắc ý trước mặt anh ta, dõng dạc nói cái này chính là anh ta đối ngoại còn tôi đối nội.
Đương nhiên Tân Hạo Đình rất vui khi thấy tôi như vậy.
Nhưng trong lòng tôi lại lạnh lùng mắng, tôi muốn anh phải muôn đời muôn kiếp không ngóc đầu lên được.
Buổi tối lúc ăn cơm, tôi chợt hỏi anh ta: “Khi nào thì anh trả lại tiền nhà?”
“Nhanh thôi, chờ Hoa Viên Thủy Mạc kết toán thì có thể lấy về!” Anh ta thản nhiên nói.
“Nhanh lên đó nha, tiền không có trong tài khoản khiến em thấy không an tâm.” Tôi nói thật những suy nghĩ trong lòng, rồi lại nhìn anh ta: “Anh cũng đừng thờ ơ như vậy chứ, gần đây em đã để ý thấy hai căn nhà đẹp lắm, mà em phát hiện sao anh chẳng để tâm đến mấy chuyện trong nhà gì hết vậy?”
“Nói bậy, sao anh lại không lo chứ. Anh đã nói rồi, anh đầu tư tiền vào dự án là muốn kiếm một số tiền lớn đấy.” Anh ta lươn lẹo như rắn hòng lừa gạt tôi.
“Kiếm tiền là quan trọng nhưng con cũng quan trọng. Em muốn mua nhà để một mình em ở chắc? Anh không ở à? Giờ con đi học đã là chuyện lớn, chúng ta không thể để con thua ngay vạch xuất phát được đúng chứ?”Tôi cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tóm lại, nếu số tiền kia không quay về chỗ cũ thì tôi quyết không để anh ta được yên ổn.
Từ khi Từ Quốc Thiên biết tôi có thể tìm được Thẩm Giai Giai bất cứ lúc nào, cậu ta đúng là có trí nhớ tốt, đi đâu cũng cẩn thận đề phòng giống như đi trên mặt băng mỏng vậy, chỉ cần tôi gọi là cậu ta chạy tới với tốc độ của một con báo.
Vào lúc này có một tin tốt lành truyền đến, đó là bốn trong số các hạn ngạch đấu thầu cho dự án của Tập đoàn Bác Thụy Thiên Vũ đã được hoàn thành và Vật liệu Xây dựng Đỉnh Hâm của chúng tôi đã đạt hạn ngạch.
Tin tức này khiến Tân Hạo Đình chấn động và ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh ta.
Từ Quốc Thiên báo với tôi rằng Tân Hạo Đình thật sự bàng hoàng, vốn dĩ anh ta không thèm để ý đến nên mới dễ dàng giao vào tay tôi như thế, không ngờ lại là “vô tâm cấy liễu, liễu thành rừng”, đạt được kết quả ngoài mong đợi.
Việc lọt vào danh sách đã chứng minh một điều rằng cho dù cuối cùng cuộc đấu thầu này có thắng hay không thì ở một góc độ nào đó, khi vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm có thể đăng ký với một công ty lớn như Bác Thụy Thiên Vũ là coi như đã đặt nền móng trong giới vật liệu xây dựng ở Giang Thành này rồi.
Vì vậy, quyết sách sau đó của công ty là với một dự án lớn như vậy thì đòi hỏi Tân Hạo Đình phải tự mình theo dõi.
Đối với công ty mà lúc đầu anh ta đã dốc toàn lực để ứng phó, sau khi nói chuyện thì cần phải ứng vốn, điều này khiến Tân Hạo Đình đau đầu, đương nhiên rủi ro là rất lớn. Đây là một kế hoạch lâu dài, cho dù nó có lợi nhuận cao nhưng đến khi kết toán lại là chuyện khác.
Tôi tóm tắt lại tình hình ở hội nghị lần trước, sở dĩ tôi có thể bỏ rơi hai công ty và bước vào giai đoạn cuối là vì tôi thắng ở sản phẩm nghỉ dưỡng.
Nếu Tân Hạo Đình muốn tiếp nhận vào lúc này, e rằng không có cơ hội chiến thắng.
Mà tôi cũng không muốn buông tay dự án này, nhưng hiện giờ anh ta mới là người có quyết định cao nhất.
Tôi chợt nhớ đến chiếc áo khoác đó, có vẻ như tôi cần phải liên lạc lại với Bùi Thiên Vũ.