"Haiz! Đừng nhắc tới nữa, mấy tên kia cũng không phải là đèn cạn dầu! Mấy tên đó tới gây rối, tôi đã nói với bọn họ là những món nợ này là của Tân Hạo Đình, bảo bọn họ đi tìm Tân Hạo Đình tính toán thì bọn họ lại quấy nhiễu tôi, nói không quan tâm trước kia thế nào, bây giờ chỉ tìm Đỉnh Hâm tính sổ!"
“Vất vả cho anh rồi!” Tôi làm bộ tin tưởng anh ta, lo lắng hỏi: “Anh nghĩ chúng ta phải làm gì mới có thể khiến bọn họ hiểu rõ tình hình?”
"Chủ tịch Lăng, Tân Hạo Đình đúng là không đáng mặt đàn ông, nếu tòa án đã phát quyết thì nên chấp nhận, có là cái gì đâu? Chúng ta vẫn nên tập trung đàm phán với các nhà cung ứng của chúng ta thôi! Dự án sắp khởi công rồi, chủ tịch Lăng, dù gì thì cô cũng phải nghĩ ra một kế hoạch giải quyết vấn đề này!"
"Ừm, đúng vậy! Cùng lắm thì chuyển giao dự án đi là được, kiếm được ít hơn nhưng cũng bớt lo!" Tôi nhìn anh ta và nói với vẻ bất lực: "Anh đã có ứng viên phù hợp chưa?"
Khi nghe tôi nói điều này, anh ta giả vờ tiếc hận nói: “Cô thực sự quyết định làm theo cách này sao?"
"Nếu không thì có thể làm gì đây? Cứ để cho bọn họ tiếp tục như vậy, Tân Hạo Đình sẽ đắc ý, cuối cùng vẫn sẽ náo loạn! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!" Tôi nhìn Tiêu Vĩ và nở một nụ cười tự mãn: "Cái ác không đàn áp được chính nghĩa! Tôi là một tên lưu manh, người khác không biết thì thôi nhưng anh ta chắc chắn sẽ biết!"
Vẻ mặt của Tiêu Vĩ đơ ra một lúc, rồi anh ta hỏi tôi: "Vậy thì bước tiếp theo chúng ta...?"
“Đi bước nào hay bước đó!” Tôi thuận miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm mắng, còn hỏi tôi bước tiếp theo sao, tôi lại nói cho anh bước tiếp theo sao, tôi cũng chưa bị điên!
"Hai ngày này không thấy giám đốc Trương ở đâu, anh ta đi công tác sao?" Anh ta mở miệng hỏi, câu hỏi này là điều mà Tần Hiểu Lan muốn biết.
"Xin nghỉ vài ngày và về quê! Thời khắc mấu chốt thì chạy trốn!" Tôi oán giận: "Cứ vậy đi, bảo bọn họ đưa tôi bản sao đòi nợ! Chi tiết chút!"
Tiêu Vĩ lập tức đồng ý và đi ra ngoài.
Không lâu sau, anh Cửu gõ cửa bước vào, nhìn tôi nói nhỏ: "Chủ tịch Lăng, chỉ có quản lý Tiêu ra ngoài vào buổi trưa, còn những người khác vẫn bình thường! Anh ta đi một lúc thì về! Tôi cảm thấy..."
Tôi nhướng mày mỉm cười, nói nhỏ với anh ấy vài câu, anh Cửu lập tức giơ ngón tay cái lên và quay người rời khỏi phòng làm việc.
Chắc chắn trong mấy ngày tiếp, Đỉnh Hâm sẽ bị ngân hàng đòi nợ khiến mọi người hoảng sợ, điều này chắc chắn sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn, khiến Đỉnh Hâm vốn đã rối ren lại càng thêm bấp bênh.
Hồ Nguyệt có chút lo lắng hỏi tôi phải làm sao? Mọi người đều đang nghiên cứu xem có nên từ chức hay không.
Tôi cũng muốn đánh một canh bạc. Tôi vẫn chờ tin tức từ Bác Duệ Thiên Vũ, nhưng Bùi Thiên Vũ đã tắt máy, tôi biết Lý Tân Nhị sẽ không nói gì cho tôi biết.
Bất lực, tôi đành phải gọi điện thoại cho tổng giám đốc Triệu, nhưng điều khiến tôi suy sụp là tổng giám đốc Triệu cũng tắt máy.
Dường như toàn bộ Bác Duệ Thiên Vũ sắp biến mất, đối với tôi mà nói, nó giống như một giấc mơ, càng nghĩ lại càng cảm thấy mất mát.
Nếu lần này Bác Duệ Thiên Vũ đổi chủ, tổng bộ ở Châu Á của họ cũng sẽ bị điều chỉnh, một khi xảy ra tình huống như vậy, chính những người cấp cao rất dễ gặp sóng gió.
Như người ta đã nói, một quân một thần, khi người mới lên làm chủ sẽ sử dụng người của mình, những bộ phận khác sẽ thay đổi, toàn bộ trật tự trước đó sẽ được lập lại.
Tôi vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến điều đó, chẳng trách trước khi đi Bùi Thiên Vũ đã nói với tôi rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết khi anh trở lại, có lẽ anh đã biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng tất cả tiền đặt cược của tôi đều đổ vào Bác Duệ Thiên Vũ, nếu tổng giám đốc Triệu và Bùi Thiên Vũ gặp rủi ro, điều đó có nghĩa là tôi sẽ bị xóa sổ.
Gánh nặng của Đỉnh Hâm sẽ đè bẹp tôi cho đến chết, bẫy mà Tân Hạo Đình thiết kế sẽ đưa tôi vào chỗ chết.
Vào lúc này, tôi giống như giẫm phải một lưỡi dao trong biển lửa, tôi thậm chí không có chỗ để nhảy ra.
Vừa lúc đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại khiến tôi càng thêm lo lắng.
Kim Oanh Lâm
viết hay
23 giờ trước
Hau Satoh
viết nhanh chút đi tác giả
24/03