Tân Hiểu Lan tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng lại không dám đánh trả, lần này cô ta đã yên tĩnh hơn nhiều.
Sau khi tham quan thế giới ở dưới đáy biển là tới tiết mục nhận thưởng, tôi bảo Điềm Điềm lên rút phiếu thưởng, không ngờ con gái tôi lại rút được niềm vui ‘bất ngờ’.
Phần thưởng này thật sự quá bất ngờ, đó chính là ba tấm vé miễn phí đi du lịch ở đảo Quỳnh trong vòng bảy ngày, thật khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ.
Tôi lập tức bày tỏ đây là nơi mà tôi đã muốn đi tới từ rất lâu rồi, phong cảnh cận nhiệt đới với những cây dừa biển luôn thu hút tôi, niềm hưng phấn của tôi đã lây qua bố mẹ tôi.
Tôi nhanh chóng đi trưng cầu ý kiến với người đứng ra tổ chức về những chi tiết trong toàn bộ cuộc hành trình.
Đến khi về đến nhà, chúng tôi vẫn còn thảo luận về chuyện này, Tân Hạo Đình luôn động viên tôi, bảo tôi dẫn bố mẹ đi cùng.
Anh ta ăn không nói có nói: “Bố mẹ, bố mẹ cứ đi chơi vui vẻ đi! Mọi chi phí cứ để con lo, cho dù không phải là miễn phí, nếu bố mẹ cảm thấy vui thì cứ ở lại thêm mấy ngày cũng không sao. Quan trọng là tiền thưởng này thật sự quá ngon, bé cưng của bố đúng là thần may mắn, không ngờ con có thể rút được phần thưởng cao nhất này, đây đúng là niềm may mắn của nhà chúng ta.”
Tôi luôn hưng phấn chuẩn bị cho cuộc hành trình, còn bổ sung một vé trẻ em, mọi chuyện đều được tiến hành theo kế hoạch của Bùi Thiên Vũ, bên luật sự Khâu cũng đã hẹn xong với bên tòa án, tôi đã lên kế hoạch xong rồi, đợi tôi đưa bọn họ đến đó rồi sẽ tìm cớ quay về mở phiên tòa.
Ai dè buổi tối trước hôm xuất phát, tôi đã thu dọn hành lý xong xuôi hết rồi, chỉ còn đợi xuất phát nữa thôi, lúc này tôi đang ở trong phòng trò chuyện với bố mẹ tôi thì Điềm Điềm khóc lóc chạy vào, ôm lấy tôi tố cáo.
Tôi giang tay ôm lấy Điềm Điềm, vẫn chưa hiểu rõ ý của cô bé, bố mẹ tôi cũng tới dỗ dành, bởi vì bọn họ đều không muốn nhìn thấy Điềm Điềm khóc.
“Hức... bọn họ đang đánh nhau!” Cô bé bi bô nói.
“Đánh nhau ở đâu, con đừng khóc nữa! Để mẹ chơi cùng con.” Tôi dỗ cô bé, vốn tưởng rằng Tân Hiểu Lan lại chọc cô bé.
“Con đi tìm bố... rồi nhìn thấy...” Cô bé ôm chặt cổ tôi khóc lớn.
Đầu óc tôi nổ tung, tôi nhất thời phản ứng lại rồi bật dậy, đưa Điềm Điềm cho mẹ tôi, sau đó xoay người hùng hổ đi ra ngoài, tôi đã sớm quên mất bố mẹ tôi vẫn còn ở đây nên lao thẳng ra ngoài rồi đi vào phòng ngủ chính.
Tôi không thể nhẫn nhục chuyện này được, đúng là đồ không biết xấu hổ, làm bẩn mắt trẻ nhỏ.
Tôi đá tung cửa phòng, có lẽ hai người bên trong đã nghe thấy tiếng khóc trẻ con, nên Tân Hạo Đình đang hoảng loạn mặc quần áo vào.
Thấy tôi nổi giận đùng đùng xông vào, anh ta vội vàng ôm chặt lấy tôi nói: “Hoa Dao, em nói nhỏ thôi, bố mẹ em vẫn đang ở đây đấy.”
Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa nên vung một cái tát: “Anh có còn là con người nữa không? Anh biết trong nhà có người mà vẫn muốn làm chuyện không muốn cho người khác biết, hai người mau cút ra ngoài cho tôi, đừng ở đây làm bẩn mắt con tôi nữa! Mau cút hết đi cho tôi!”
Chúng tôi đứng đây cãi ầm lên, tất nhiên bố mẹ tôi cũng đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai liền hiểu ra đã xảy ra chuyện gì?
“Sao nào? Chị bảo tôi cút thì tôi phải cút à? Đây vốn là chỗ của tôi, là do chị tu hú chiếm tổ chim khách, còn đòi lý lẽ nữa sao?”
“Tân Hiểu Lan, xem ra trí nhớ của cô thật sự không bình thường rồi. Chỗ của cô ư?” Dứt lời, tôi liền lao về phía cô ta.
Tân Hạo Đình đẩy tôi ra rồi đứng chắn trước mặt cô ta: “Hoa Dao, em đủ rồi đấy! Nếu em dám động vào cô ấy thì hôm nay em đừng trách anh không khách sáo, em không cho anh chạm vào còn không cho phép anh chạm vào người khác ư? Đây là nhà riêng của anh, em bớt hô to gọi nhỏ đi.”
“Tân Hạo Đình... cậu đang làm gì đấy?” Tiếng quát này là của bố tôi: “Cậu... cậu...”
Tôi bỗng cả kinh, bây giờ mới nhận ra hôm nay tôi đã kích động, nên quay đầu lại nhìn bố tôi ngay: “Bố!”
Tôi vội đỡ lấy ông: “Bố, bố đừng nổi giận! Đây đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa, bố đừng giận, con sắp giải quyết xong xuôi rồi.”
“Con, cậu ta...” Bố tôi chỉ tay về phía Tân Hạo Đình rồi nhìn tôi, không biết phải nói thế nào.
“Đúng vậy, ông cụ, tôi xin trân trọng giới thiệu, đây chính là bạn trai tôi, chúng tôi đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, hai chúng tôi đã ở bên nhau được mấy năm rồi, là do con gái của hai người cứ bám theo, chẳng chịu buông tay. Bây giờ tôi đã mang thai con của Tân Hạo Đình rồi, mấy người liệu xem mà làm đi.”
“Bố... bố hãy nghe con nói, bố đừng nên nóng giận, bố!” Tôi vừa an ủi bố vừa nhìn về phía Tân Hiểu Lan: “Tân Hiểu Lan, cô ngậm miệng lại tôi!”
“Ha... tôi ngậm miệng lại ư? Được thôi, mấy người hãy cút ra ngoài là cách tốt nhất đó.” Cô ta tà ác khoanh tay lại, quái gở nói: “Hai người hãy khuyên nhủ con gái của hai người nên giữ lại chút mặt mũi, đừng tiếp tục ỷ lại nhà họ Tân nữa.”
Tôi cảm thấy cả người bố tôi chao đảo, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.