“Alo, thật ngại quá, tôi... vừa nãy tôi...” Tôi đỏ mặt, vội vàng giải thích, lúc nãy tôi nói năng có hơi thô lỗ: “Nhưng tôi không biết bà là ai?”
Đối phương không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ hờ hững nói: “Lăng Hoa Dao?”
“Tôi đây.”
“Cô hãy chuẩn bị một bản vẽ thiết kế cửa sổ bằng thép và gửi thẳng đến viện thiết kế của Bác Thụy Thiên Vũ nhé.” Giọng người phụ nữ này khá xa cách nhưng lại toát ra một sự độc đoán không hề che giấu: “Cô đích thân mang đến nhé.”1
“Được.” Tôi đồng ý ngay, nhưng trong lòng tôi lại mơ hồ có một cảm giác bị người ta áp chế. Người phụ nữ này là ai, lạnh lùng ngạo mạn quá đi mất.1
Tôi vội vàng đến bộ phận kỹ thuật nhờ bọn họ in một bản vẽ, sau đó tôi còn đặc biệt mang theo các giấy chứng nhận như chứng nhận hợp quy cách, chứng nhận kiểm nghiệm, đích thân lái xe đến viện thiết kế của Bác Thụy Thiên Vũ.
Thực ra bọn họ ở cùng một tòa nhà, nhưng lại thuộc các phòng ban riêng biệt và độc lập. Ai cũng biết viện thiết kế của Bác Thụy Thiên Vũ rất có quyền uy.
Đến tầng lầu của viện thiết kế, tôi nói rõ mục đích đến của mình với nhân viên lễ tân. Cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân đưa tôi đến thẳng văn phòng của nhà thiết kế chính.
Đến đó tôi liền nhìn thấy một người trung niên có dung nhan thanh tú rõ ràng trong bộ đồ công sở gọn gàng. Tôi vừa bước vào, ánh mắt bà ta đã dán chặt lên người tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó dừng tầm mắt trên khuôn mặt tôi.
Ánh mắt của bà ta rất sắc bén, mang theo một vẻ lạnh lùng xa cách, dường như bà ta rất chắc chắn về thân phận của tôi, trực tiếp mở miệng nói: “Bản vẽ đâu?”
Tôi vội vàng đưa bản vẽ bằng hai tay cho bà ta một cách rất khách sáo.
Bà ta cũng không khách khí mà đưa tay nhận lấy, sau khi xem qua một lượt, bà ta lại nói với tôi bằng một giọng điệu rất trịch thượng: “Được rồi, cô về đi.”
Trong lòng tôi rất khó chịu, không khỏi ngước mắt nhìn bà ta một cái. Dường như bà ta cũng nhận ra điều đó mà ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi, hỏi bằng giọng điệu không mấy thiện cảm: “Cô còn có chuyện gì à?”
Tôi ngẩn người, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Tôi mím môi hai cái, sau đó mới lấy hết dũng khí, nói: “Tôi cần phải nói rõ một chút, một số kiểu dáng thông dụng hiện nay đều nằm trong bản vẽ này, kích thước cũng là kích thước được sử dụng phổ biến. Nếu bên Bác Thụy Thiên Vũ có yêu cầu gì đặc biệt có thể thiết kế và điều chỉnh dựa theo các hình dạng và cấu trúc khác nhau thì xin hãy liên lạc ngay với tôi vì thiết kế cần được đặt trước trong khoảng ba đến năm ngày làm việc.”
“Tôi biết rồi.” Bà ta đáp rất dứt khoát.
“Vậy tôi xin phép.” Tôi cũng không khách khí với bà ta nữa, trên đời này bạn không cần phải giao thiệp quá nhiều với người khiến bạn thấy không vui.
Hai bên cần có sự tôn trọng lẫn nhau.
Hơn nữa tôi chắc chắn người phụ nữ này là người vừa gọi điện thoại cho tôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ vừa cao ngạo vừa lạnh lùng như bà ta.
Bà ta không chỉ ngạo mạn mà còn rất sắc sảo và khắt khe.
Đúng, chính là khắt khe.
Tận đến khi bước tới chỗ thang máy tôi vẫn chưa định thần lại được, người phụ nữ này hẳn là vừa bước ra từ cổ mộ, âm khí quá nặng.
Xuống lầu, vừa ra khỏi thang máy tôi đã thấy tổng giám đốc Triệu đi vào từ bên ngoài. Nhìn thấy đối phương chúng tôi đều ngẩn người, tôi mỉm cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, đã lâu không gặp.”
“Sao hôm nay chủ tịch Lăng lại đến đây.” Ông ta nhìn tôi, cười một cách nhã nhặn rồi hỏi.
“Tôi đến đưa một bộ bản vẽ thiết kế cửa sổ thép cho viện thiết kế.” Tôi thành thật trả lời.
Vẻ mặt của tổng giám đốc Triệu hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó ông ta đã khôi phục lại vẻ tươi cười: “Thế mà cũng cần cô phải đích thân đến ư?”
Tôi cười, cố tình nói một cách sâu xa: “Người ta yêu cầu tôi mang đến, tôi nào dám không tuân theo.”
Lần này trong ánh mắt của tổng giám đốc Triệu lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng ông ta vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, nhẹ nhàng nói: “Ồ, vậy vất vả cho chủ tịch Lăng rồi.”
Tôi thấy có chút bất an bèn hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, có vấn đề gì ư?”
Ông ta khựng lại rồi đáp: “Không, nếu có vấn đề gì chúng ta có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào.”
“Được, vậy tôi xin phép đi trước.” Tôi mỉm cười chào ông ta, sau đó rời khỏi Bác Thụy Thiên Vũ.
Nhưng trong lòng tôi luôn có một dự cảm không lành.