Nhưng anh ta nói mình đã dặn mẹ chồng đi đón rồi, nói sắp đến nhà tôi.
Thái độ của anh ta khiến tôi thấy rất kỳ lạ. Trước đây anh ta không muốn đưa tôi ra đến các buổi tiệc rượu giao lưu lắm.
Trên đường đi tôi mới biết, tiệc rượu xã giao lần này do Bác Thụy Thiên Vũ tổ chức. Nghe nói lúc tổ chức tiệc, tổng giám đốc Triệu đã hỏi vị giám đốc chủ trì hội nghị lần trước là tại sao tôi lại không đến tham gia hội nghị, vì thế Tân Hạo Đình liền mất bò mới lo làm chuồng, kéo tôi đến tiệc buổi tối, còn liên tục nhắc nhở tôi phải nói gì.
Cùng đến đó còn có ba công ty khác, đều là những công ty hạng nhất ở Giang Thành. Mỗi công ty đều có thế mạnh riêng, nhưng theo những gì tôi được biết thì Đỉnh Hâm so với ba công ty này thật sự phải nói là không cùng một đẳng cấp.
Tôi đột nhiên cảm thấy, Đinh Hâm đã giẫm phải “vận may phân chó” rồi.
Mà lần này một trong số những đại diện của Bác Thụy Thiên Vũ đến bữa tiệc này có Bùi Thiên Vũ.
Sau vài giờ đồng hồ lại gặp lại anh, tôi hơi có cảm giác như đã trải qua mấy đời, và có một chút lo lắng.
Bùi Thiên Vũ lại quay lại dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, không tùy tiện nói cười, đứng bên cạnh tổng giám đốc Triệu. Chỉ có lúc bước vào, anh chủ động chào hỏi với tôi, còn lại chẳng có gì đặc biệt. Tôi cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Tai vách mạch rừng, tôi cũng không tiện nhiều lời.
Trong bữa tiệc, ở ngay trước mặt mọi người, Bùi Thiên Vũ đã hỏi tôi một số vấn đề liên quan đến cửa sổ bằng thép. Tôi hơi bối rối, tại sao anh lại khăng khăng hỏi tôi những vấn đề đó, mà không phải Tân Hạo Đình.
Tổng giám đốc Triệu vẫn luôn kiểm soát tình hình chung, nhưng điều khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ là Bùi Thiên Vũ là trợ lý của ông ta, nhưng nhìn như có vấn đề gì ông ta đều phải hỏi anh, xem ra một vị trợ lý như anh đúng là không thể xem thường.
Dự án cửa sổ nhôm cầu cách nhiệt của Đỉnh Hâm là dự án mà lúc trước tôi chủ trương giới thiệu, còn Tân Hạo Đình lại luôn không đồng tình. Vì chi phí quá cao, cũng không được anh ta coi trọng, thế nên dự án này cũng không được nằm trong danh mục tiến cử trọng điểm của anh ta. Lý do của Tân Hạo Đình là cửa sổ nhựa lõi thép tiết kiệm chi phí hơn và lợi nhuận cũng cao hơn.
Tôi luôn kiên trì bảo anh ta giữ lại để làm nền tảng cho những dự án cao cấp.
Mấy hôm trước khi tôi đến dự một cuộc họp ở Bác Thụy Thiên Vũ, tôi thấy không tranh được tài lực nên đành phải lựa chọn phương án hai kém hơn một chút. Tôi cố ý đưa ra điểm này, giới thiệu trọng điểm và đề xuất, không ngờ chó ngáp phải ruồi, đánh bừa mà lại trúng, dự án mà tôi đưa ra lại nổi bật hơn hẳn những công ty khác.
Khi buổi tiệc rượu lên đến cao trào, tất cả mọi người đều nâng ly kính rượu người của Bác Thụy, Tân Hạo Đình vội vàng kéo tôi đi chúc rượu. Tôi rất khó chịu, cảm giác ngại ngùng lúng túng đó không cần nói cũng biết.
Tôi cắn răng bước tới kính rượu mọi người, nhưng tổng giám đốc Triệu lại mời tôi sang một bên, thảo luận kỹ hơn về chuyện cửa sổ nhôm cầu cách nhiệt. Điều này khiến Tân Hạo Đình rất mát mày mát mặt.
Hôm nay có thể thấy anh ta cực kỳ vui vẻ, có được cơ hội hợp tác, đàm phán sâu hơn với Bác Thụy Thiên Vũ, còn được coi là trọng điểm, điều này khiến Tân Hạo Đình như nhìn thấy được ánh sáng lúc bình minh, cả người cứ lâng lâng.
Tôi thấy anh ta kính rượu Bùi Thiên Vũ, nhưng hình như anh không uống.
Tổng giám đốc Triệu yêu cầu tôi chuẩn bị cho ông ta một bản báo cáo chi tiết về cửa sổ nhôm cầu cách nhiệt, đặc biệt là tính năng và không gian thiết kế, và cả kỹ thuật lắp đặt, xây dựng.
Sau khi nói chuyện với tổng giám đốc Triệu, trong lòng tôi đã hình thành được một kế hoạch. Nhưng tôi vẫn bình thản đối phó với những câu hỏi của Tân Hạo Đình.
Kết thúc tiệc rượu, Tân Hạo Đình gọi một người lái xe hộ.
Trên đường về, anh ta cũng ngồi ở hàng ghế sau, nắm lấy tay tôi khen ngợi không ngớt lời, nói tôi chính là “tiểu phúc tinh” của anh ta, không ngừng hỏi tôi khi đó sao tôi lại nghĩ ra việc lấy cửa sổ nhôm cầu cách nhiệt làm trọng điểm để đề cử.
Vẻ phấn khởi đó của anh ta cứ như thể anh ta đã trở thành người đứng đầu trong ngành ở Giang Thành vậy.
Vẻ mặt đó đúng là vẻ mặt của kẻ tiểu nhân dương dương tự đắc, trông rất đáng ghét.
“Anh cũng đừng vui mừng quá sớm. Trước đây anh luôn không quan tâm đến nhôm cầu cách nhiệt cơ mà. Tổng giám đốc Triệu muốn có những tư liệu chi tiết có liên quan đến chất liệu này. Anh phải làm cho cẩn thận đấy, đặc biệt là phải viết kỹ về phần không gian thiết kế, phải thể hiện ra được ưu điểm của cửa sổ thiết kế từ nhôm cầu cách nhiệt. Đây là tư liệu rất có tính thử thách, thành bại đều nằm ở đây đó.”
“Về chuyện này thì em cứ yên tâm, anh sẽ yêu cầu nhà sản xuất đưa một bản tư liệu chi tiết!” Anh ta vỗ ngực chắc nịch: “Em đừng lo lắng, tất cả cứ để chồng em lo, anh không nỡ để bảo bối của anh phải vất vả như vậy đâu.”
Nói xong, anh ta nắm lấy tay tôi hôn lên một cái. Nói dễ nghe thật đấy, sao khi nãy lúc khăng khăng bắt tôi phải đến tiệc xã giao anh ta không thấy tôi vất vả? Rõ ràng là biết hôm qua tôi đã uống rượu mà lúc vừa rồi vẫn bắt tôi đi kính rượu.
Chẳng qua là anh ta không muốn tôi đụng tay vào dự án này thôi, đúng là cái loại ăn cháo đá bát.
Tôi không nói gì hết, vì tôi biết bây giờ tôi có nói gì anh ta cũng không nghe lọt tai.
“Mấy hôm nữa em muốn đưa Điềm Điềm về nhà một chuyến. Sáng sớm nay mẹ em nói bố em đã đỡ hơn rồi, nhưng ông nhớ Điềm Điềm, muốn gặp mặt con bé. Em chuẩn bị đưa nó về nhà.” Nhân lúc anh ta đang vui vẻ, tôi bèn đưa ra đề nghị.
“Được, em đi đi! Em cũng nên bên cạnh bố mẹ nhiều hơn.” Quả nhiên Tân Hạo Đình gật đầu đồng ý ngay.
“Vậy ngày mai em sẽ sắp xếp rồi về luôn, đi sớm về sớm.” Tôi “nhân lúc hẵng còn nóng mà rèn sắt”.
“Có gì mà phải sắp xếp, em nói với bên nhà trẻ một tiếng là được mà. Chuyện của công ty, chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào. Hiện giờ em cũng không phụ trách dự án trọng điểm nào.” Tân Hạo Đình có vẻ khá ủng hộ tôi.
“Vậy được, anh giúp em đặt vé máy bay đi.” Tôi thản nhiên đáp.
Thực ra trong đầu tôi đã nghĩ ra được một kế hoạch.